Chương 24:
Tuấn Vỹ đứng bên sườn núi, nơi mà chiếc xe của Tố Tố rơi xuống. Anh suy nghĩ rất lâu xem cô dùng cách nào để thoát khỏi nơi này. Thông tin từ phía cảnh sát cũng không giúp được gì, họ chỉ cho biết hôm đó có người đến báo án nói là thấy một chiếc xe lao xuống vực, khi cảnh sát đến hiện trường thì chỉ thấy chiếc xe, còn người thì không có chút dấu vết gì. Đó cũng là những gì anh nghe được từ Khả Phong và Bội Kỳ. Lá thư nặc danh kia được đặt trong hòm thư góp ý của sở, không có dấu bưu điện chứng tỏ được người ta trực tiếp đưa tới, dấu vết để lại trên lá thư cũng không có, điều này cho thấy người viết thư vô cùng cẩn thận. Manh mối quá ít khiến cho vụ án ngày càng bế tắc. Tuấn Vỹ buông một tiếng thở dài.
“Cô ấy không sao, còn đang sống rất thoải mái nữa là đằng khác.” Một giọng nói mang theo ý châm chọc vang lên từ phía sau.
Tuấn Vỹ quay lại thấy Hoàng Diệu Tôn đang dựa vào xe mình, hai tay bỏ trong túi quần trông rất ung dung. Tuấn Vỹ nhíu mày nhìn xung quanh, ngoài chiếc xe của anh lái tới thì xung quanh không có chiếc nào khác, anh ta đến đây bằng cách nào?
“Không cần nhìn, rớt con mắt anh cũng tìm không thấy đâu. Tôi là bay tới đây mà.” Hoàng Diệu Tôn hất cằm nói với Tuấn Vỹ.
Nhìn thấy vẻ mặt đó, Tuấn Vỹ cũng không thèm để ý làm gì, bước tới trước mặt anh ta. “Sao anh lại tới đây?”
“Anh tưởng tôi muốn? Có người nhờ tôi chăm sóc cho anh nên tôi mới miễn cưỡng đến gặp anh hỏi thăm một tiếng.” Hoàng Diệu Tôn nhún vai nói.
Một chút kích động dâng lên trong mắt Tuấn Vỹ. “Có người nhờ?”
“Anh nghĩ là người nào thì là người đó.” Diệu Tôn nháy mắt một cái rồi xoay người mở cửa xe, không đợi Tuấn Vỹ có ý kiến anh đã ngồi vào ghế phụ lái. “Tôi đưa anh đi tham quan một chút, người anh muốn tìm không có ở đây nên không cần lãng phí thời gian làm gì.”
Tuấn Vỹ không biết tại sao lúc đó anh lại nghe theo anh ta, cứ thế ngồi lên xe và khởi động. Hai người ngồi trên xe không ai lên tiếng, chỉ khi xe tiến dần vào thành phố, Tuấn Vỹ nhịn không được nữa cất tiếng hỏi.
“Có phải anh biết Tố Tố ở đâu không?”
“Tôi không biết ai tên Tố Tố cả.” Diệu Tôn nói.
Tuấn Vỹ đột nhiên đạp thắng, hai người theo quán tính đổ về phía trước.
“Vậy hôm nay anh đến đây làm quái gì?” Giọng Tuấn Vỹ mang theo chút tức giận.
Diệu Tôn cười, “Tôi không biết Tố Tố thật, người nhờ tôi là Lâm Lâm.”
Nhìn anh ta Tuấn Vỹ chợt nghĩ, hình như những người bên cạnh Tố Tố đều rất không bình thường, đều là những người thích tỏ vẻ bất cần.
“Cô ấy đang ở đâu?” Anh nhanh chóng hỏi.
“Muốn biết cũng được, anh hứa với tôi một chuyện.” Diệu Tôn dùng dáng vẻ đàm phán đáp lại anh.
Trong lòng có chút nghi ngờ nhưng Tuấn Vỹ vẫn hỏi: “Chuyện gì?”
“Tôi có thể đưa anh đi gặp cô ấy, nhưng gặp xong thì anh phải biến mất vĩnh viễn, không được xuất hiện trước mặt cô ấy nữa. Thế nào?”
Tuấn Vỹ dùng ánh mắt “anh bị thần kinh à?” nhìn anh ta, không thèm trả lời mà khởi động xe tiếp tục chạy.
“Im lặng xem như đồng ý?” Diệu Tôn vẫn chưa từ bỏ.
“Tôi có cách này hay hơn.” Tuấn Vỹ mở miệng. “Bây giờ tôi đem anh nhốt lại, chỉ cần cô ấy liên lạc với anh thì tôi có thể tìm được cô ấy. Anh thấy sao?”
“Tôi không tin anh có bản lĩnh đó.” Diệu Tôn liếc anh một cái mỉa mai.
“Có hay không đến lúc đó khắc biết.”
Trong lòng Diệu Tôn thầm than:
Lâm Lâm, đây là anh chàng thư sinh của em sao?
Diệu Tôn dẫn anh đến một quán trà đạo, đứng trước cửa một trà thất, Diệu Tôn dừng lại.
“Xem như nhiệm vụ của tôi hoàn thành rồi, gặp lại sau.”
Tuấn Vỹ còn chưa kịp hỏi anh ta đi đâu thì người đã mất hút cuối hành lang. Nhìn cánh cửa một lúc anh quyết định kéo ra, một cô gái mặc kimono cách tân đang ngồi quay lưng về phía cửa. Anh đang nghĩ có lẽ tên Hoàng Diệu Tôn kia dẫn mình đến nhầm phòng thì cô gái nghe tiếng động lên tiếng.
“Haitte uru!” (Mời vào)
Giọng nói quen thuộc khiến tim Tuấn Vỹ đập loạn, mang theo chút do dự, anh tháo giày đặt ngay ngắn ở một bên rồi bước vào. Chiếu tatami bên dưới giúp cho bước chân anh gần như không phát ra một tiếng động nào. Cô gái không quay đầu nhưng vẫn biết người phía sau đang tới gần.
“Tiện tay đóng cửa.”
Lần này thì anh có thể chắc chắn chủ nhân của giọng nói này là ai, vui mừng, khó hiểu, nghi hoặc... rất nhiều cảm xúc xen lẫn với nhau. Anh ngoan ngoãn quay lại khép cánh cửa theo lời cô nói.
Nghe tiếng kéo cửa, cô hài lòng mỉm cười. “Đợi một chút, em sắp xong rồi.”
Anh đến ngồi xuống giữa phòng, ánh mắt vẫn dán chặt lên người con gái trước mặt. Rất nhiều câu hỏi không biết nên bắt đầu từ đâu khiến anh rối rắm không thôi, nhưng hơn hết vẫn là cảm xúc vui mừng khi nhìn thấy cô vẫn khỏe mạnh ngồi trước mặt anh. Lúc này anh thật muốn ôm chặt lấy cô để cảm nhận sự chân thật của việc cô xuất hiện trong tầm mắt mình.
Căn phòng yên ắng không có tiếng động gì ngoài tiếng những dụng cụ pha trà thi thoảng va vào nhau. Không biết bao lâu thì cô quay lại, nghiêng đầu mỉm cười nhìn anh.
Anh không rõ cảm xúc của mình khi nhìn thấy nụ cười ấy là như thế nào, anh cứ thế ngây ngốc nhìn cô không chớp mắt, nhìn cô xoay người mang theo khay trà tiến gần lại chỗ anh, nhìn cô đưa chén trà đến trước mặt mình, đến khi lòng bàn tay truyền đến một luồng nhiệt nóng ấm anh mới phát giác mình đã cầm chén trà trên tay. Anh đưa lên miệng uống một cách máy móc, không hề cảm nhận được chút mùi vị gì.
Anh đặt chén trà xuống, nhìn thẳng vào mắt cô, vươn tay muốn chạm vào gương mặt cô. Tố Tố cũng không né tránh, còn chủ động áp mặt mình vào lòng bàn tay anh. Anh dùng ngón tay cái vuốt nhẹ gò má cô.
“Xin lỗi.” Cô nhỏ giọng nói.
Đột nhiên tay anh chuyển đến sau gáy, dùng chút sức kéo cô lại vào lòng, Tố Tố có chút bất ngờ với hành động của anh, nhưng cũng không mất nhiều thời gian để lấy lại bình tĩnh, tựa đầu vào ngực nghe nhịp tim đập loạn xạ, cảm nhận cảm xúc hỗn loạn của anh, vòng tay ôm lấy anh.
Tuấn Vỹ cảm thấy hai vai cô run run, tiếp theo đó là tiếng cười khúc khích của cô. Anh chầm chậm buông cô ra, nhịn không được cốc nhẹ lên đầu cô một cái.
Cô đưa tay xoa xoa đầu mình. “Cho anh theo Khả Phong mới có mấy ngày mà đã học thói xấu này của anh ấy rồi, không ngoan chút nào.”
Hai người trở về ngồi ngay ngắn như lúc đầu.
“Có rất nhiều câu hỏi đang đợi em trả lời.” Anh nói.
“Em biết anh muốn hỏi gì, nhưng tạm thời em chưa nói rõ cho anh biết được, khi nào mọi chuyện giải quyết xong thì em sẽ kể hết cho anh, được không?”
“Em tạo ra một cục diện rối rắm, khiến cho mọi người ai ai cũng lo lắng vậy mà em không có lấy một lời giải thích, em cảm thấy như vậy được không?” Anh nghiêm túc nói.
“Không gặp mới hơn tháng mà anh khác quá.” Cô lái chuyện sang chủ đề khác.
“Có sao?”
“Cách xưng hô khác.” Cô cười hì hì nói.
“Ừ.” Cô không nói thì anh cũng không để ý.
Đột nhiên cô cười, nhìn anh đầy ẩn ý, anh bị ánh nhìn của cô làm cho lúng túng, khẽ hắng giọng một tiếng, cầm chén trà lên uống để che giấu sự ngượng ngùng. Thấy anh như vậy cô lại càng khoái chí, cười thành tiếng.
Người xưa có nói “thẹn quá hóa giận”. “Có gì đáng cười?”
“Em cảm thấy anh lúc này rất, rất, rất là đáng yêu.” Cô cố ý đưa tay nhéo má anh. “Giống hệt như cô gái mới lớn đang thẹn thùng.”
“Em...” Anh muốn phản bác nhưng lại tìm không ra từ ngữ để dùng, hậm hực đẩy tay cô ra.
Cô không muốn buông tha cho anh. “Nói anh nhớ em đi, em sẽ kể cho anh nghe tại sao em lại ngồi ở đây không chút sứt mẻ.”
Anh mới không thèm nghe lời cô, im lặng là vàng. Chọc ghẹo một người không có phản ứng rất nhanh sẽ cảm thấy chán.
“Anh ở đây đợi em một chút.” Cô đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài.
“Em đi đâu?” Anh vội vàng hỏi, chỉ sợ cô sẽ lại chơi trò mất tích.
“Đi vào nhà vệ sinh, nếu anh muốn đi cùng thì em cũng không ngại.”
Ngượng ngùng... Tuấn Vỹ thật không hiểu tại sao mỗi lần tiếp xúc với cô anh đều không cách nào phản bác lại, cứ hết lần này đến lần khác để cô trêu ghẹo.
“Yên tâm đi, em đã tìm đến anh thì không có ý định tiếp tục trốn.” Trước khi đóng cửa lại cô nói.
Khoảng năm phút sau cửa phòng lại một lần nữa bị mở ra, Tố Tố đã thay bộ kimono bằng áo sơ mi sọc ca rô với quần jeans, mái tóc dài được giấu dưới chiếc mũ lưỡi trai. Cô không bước vào phòng mà đứng bên ngoài nói.
“Đi thôi, em dẫn anh đi chơi.”
Người qua kẻ lại trên phố không ít, nhưng lại có vẻ an tĩnh đến lạ, có thể thấy trên mặt ai ai cũng mang theo mấy phần nghiêm túc, đó là cảm nhận của Tuấn Vỹ khi Tố Tố kéo tay anh đi trên phố.
“Thành phố chỉ sống về đêm.” Tố Tố đột nhiên nói.
Anh nghiêng đầu nhìn cô, không biết lúc nào bàn tay cô đã nằm trong tay anh, các ngón tay đan vào nhau. Cảm giác không tệ.
“Thành phố chỉ sống về đêm?” Anh lặp lại câu nói của cô.
“Ừ!” Cô gật đầu một cái chắc nịch.
“Tại sao?”
“Vì khi đêm xuống con người ta mới sống.”
Cô dẫn anh đi một vòng quanh thành phố, có những ngôi nhà đến nay vẫn mang đậm chất cổ kính rất yên tĩnh, cũng có những nơi bị ảnh hưởng bởi nền văn hóa phương Tây rất nhộn nhịp. Ăn từ các hàng ăn nhỏ bên đường cho đến các nhà hàng theo phong cách Nhật. Anh không thích các món ăn Nhật cho lắm, nhưng khi thấy cô vui vẻ khen ngợi và giới thiệu anh lại không muốn khiến cô mất hứng nên chiều theo ý cô mà ăn không ít. Đến khi cả hai đã no căng bụng, không thể nhét thêm vào nữa thì mới từ từ tản bộ về.
Cô nói đúng, khi đèn đường được thắp sáng cũng là lúc thành phố sống dậy. Rũ bỏ vẻ tẻ nhạt ban ngày, thay vào bộ áo sặc sỡ, lung linh. Từ lâu đã nghe qua về sự phá cách của người Nhật, nhưng khi tận mắt thấy một cô gái với mái tóc màu xanh xanh vàng vàng trong bộ váy da ngắn bó sát kết hợp với áo lệch vai dáng rộng, dưới chân là đôi bốt cao tới đầu gối, anh vẫn không nhịn được nhìn cô ta với ánh mắt “cô đã có giấy chứng nhận ra viện chưa?”
Tố Tố kéo anh đến xem một anh chàng người Tây đang ôm đàn hát giữa phố. Giọng hát trầm thấp cất lên.
Close your eyes
Give me your hand, Darling
Do you feel my heart beating?
Do you understand?
Do you feel the same?
Am I only dreaming?
Is this burning an eternal flame?
Tố Tố xem rất chăm chú, khi anh chàng kia nhìn về phía hai người, cô còn nháy mắt với anh ta một cái.
I believe it's meant to be, Darling
I watch you when you are sleeping
You belong with me
Do you feel the same?
Am I only dreaming?
Or is this burning an eternal flame?
Tiết mục kết thúc trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của người đi đường, anh chàng kia cũng kiếm được một khoản không ít.
Dọc đường đi cô vẫn cứ ngân nga không ngừng ca khúc ấy. Tuấn Vỹ đột nhiên muốn làm một chuyện, anh bước nhanh một bước chặn trước mặt cô, ngay khi cô vừa ngẩng đầu định hỏi anh chuyện gì thì anh cúi xuống. Giây phút môi chạm môi, anh thấy sự kinh ngạc trong ánh mắt cô, vòng tay qua eo, kéo cô sát vào người mình, anh cảm thấy được cô đang cười, sau đó chầm chậm nhắm mắt lại. Ánh đèn đường đem hai chiếc bóng gần như nhập thành một, kéo dài trên mặt đất.
Anh cứ nghĩ mình nhìn nhầm, khi hai người tách nhau ra, gương mặt cô đỏ ửng, ánh mắt ngượng ngùng không dám nhìn vào anh.
“Em mà cũng biết mắc cỡ sao?” Anh kinh ngạc thốt ra.
Cô cúi đầu thêm thấp, không đáp lại. Anh cười thành tiếng khi thấy cô như thế, nắm tay cô tiếp tục đi.
Khi khách sạn anh đang ở hiện ra ngay trước mắt cô bỗng dừng lại, kéo tay anh không bước tiếp.
“Sao vậy?” Anh hỏi.
“Em đưa anh tới đây thôi, hiện không tiện ló mặt ra, chỗ đó e là có không ít người đang rình.” Cô nhún vai nói.
“Ý em nói có người theo dõi anh?”
Cô gật đầu, anh ngẩn người, đột nhiên ghì chặt vai cô. “Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?”
Cô nhìn anh rất lâu, sức nặng trên vai không hề giảm đi một chút nào. Hai người cứ thế im lặng nhìn nhau.
“Hôm đó có người phá xe của em, nếu là bình thường khi chạy trên đường vắng em sẽ chạy với tốc độ rất cao, nhưng do đã có chuẩn bị trước nên em chạy rất chậm. Sau khi cắt đuôi người phía sau thì em tăng tốc rồi nhảy xuống để chiếc xe cùng vật dụng tư trang của em lao xuống vực. Còn em thì đến chỗ đường mòn gần đó xem người kia chạy tới và báo án. Sau khi người đó rời đi thì Hoàng Diệu Tôn đến đón em.” Cô tóm tắt lại chuyện xảy ra ngày hôm đó cho anh nghe.
Anh vẫn chưa hài lòng nên tiếp tục hỏi: “Em biết người đứng sau chuyện này?”
Cô gật đầu.
“Là ai?” Anh hỏi.
“Bây giờ em chưa muốn nói, em phải tìm cách bức bà ta đến đây đã.” Cô nhẹ nhàng đẩy tay anh xuống. “Thôi được rồi, anh về khách sạn nghỉ đi, hôm khác em lại tìm anh.”
Biết không thể hỏi thêm gì nữa anh cũng không tiếp tục. “Làm thế nào để liên lạc với em?”
“Đưa điện thoại cho em.” Sau khi bấm bấm vài cái cô đem điện thoại trả lại cho anh. “Đây là số em đang sử dụng, số cũ nó đi theo chiếc xe rồi.”
Một chiếc taxi từ xa chạy tới, Tố Tố đưa tay ra hiệu cho chiếc xe dừng lại, đang định lên xe thì anh kéo cô lại.
“Không định tạm biệt anh à?”
Cô ngơ ngác không hiểu anh muốn nói gì. Anh đưa tay chỉ lên mặt mình. Cô bật cười, nhón chân hôn anh một cái rồi nhanh chóng lên xe.
“Chuyện hôm nay tạm thời đừng nói lại với anh Phong, chỉ cần cho anh ấy biết em an toàn là được.” Cô thò đầu ra cửa nói với anh, vẫy vẫy tay rồi trở lại chỗ ngồi.
Khi không còn nhìn thấy bóng dáng chiếc xe nữa anh mới quay người đi về phía khách sạn. Nhớ lời cô nói khi nãy, anh quan sát khu vực xung quanh một lượt nhưng nhìn không ra có gì khác thường. Đúng lúc anh chuẩn bị bước vào khách sạn thì từ tấm kính phản chiếu hình ảnh một bóng người lén la lén lút trong ngõ hẻm đối diện, anh quay đầu lại thì anh ta lập tức quay đi chỗ khác. Có người theo dõi anh thật.
============
Tố Tố không quay về chỗ ở của mình mà đi tới nhà Hoàng Diệu Tôn, nhìn anh ta chỉ mặc một chiếc quần đùi, nước đọng trên tóc vẫn còn nhỏ từng giọt từng giọt thì biết vừa bước ra từ nhà tắm. Cũng không đợi chủ nhà lên tiếng, Tố Tố đã nghiêng người lách qua anh ta bước vào nhà rồi tự nhiên như nhà của mình đi thẳng vào nhà bếp tự rót nước cho mình uống. Diệu Tôn cũng quen với tính cách của cô nên cũng không nói gì, đóng cửa rồi cầm khăn bông lau khô tóc mình. Cô cầm theo ly nước cam ngồi xuống sô pha, lấy chiếc điều khiển mở ti vi.
“Thế nào, đi chơi với tình nhân rồi lại chạy tới chỗ anh là sao?” Diệu Tôn ngồi xuống bên cạnh cô, giật lấy ly nước của cô uống.
Tố Tố nghĩ ngợi một chút rồi gật đầu. “Anh nói có lí, vậy bây giờ em chạy qua khách sạn kêu anh ấy cho em ngủ cùng.” Nói xong định đứng lên thì bị Diệu Tôn kéo lại.
“Coi như đấu không lại em. Anh ta biết được bao nhiêu rồi?” Anh hỏi.
“Trong phạm vi em cho phép anh ấy biết.” Mắt cô dán vào màn hình, giọng nói có chút hờ hững.
“Có nói cho anh ta em làm sao thoát khỏi chiếc xe?”
“Một phần.”
Chuyện cô kể cho Tuấn Vỹ đã được cô lược bớt một vài chi tiết vụn vặt và thay đổi đôi chút nội dung để phù hợp với thính giả. Muốn cắt đuôi chiếc xe phía sau mà chạy với tốc độ chậm thì làm sao cô có đủ thời gian, chính xác là hôm đó cô tăng tốc lao thẳng xuống vực, rồi khi chiếc xe đang chạy với tốc độ cao thì cô nhảy xuống, không khác gì phân cảnh trong một bộ phim hành động.
Hôm đó khi Bội Kỳ gọi điện cho Diệu Tôn thì anh đã đợi sẵn dưới chân núi, nhận được tin anh lập tức chạy lên. Gần nơi xảy ra tai nạn có một lối mòn nhỏ, nhưng rất ít người biết đến vì bi che khuất bởi rừng cây, xe hơi không thể đi vào nên anh phải xuống xe đi bộ. Đến nơi nhìn thấy Tố Tố ngồi dưới đất, dựa người vào một tảng đá, sắc mặt nhợt nhạt, chân mày nhíu chặt, trên trán lấm tấm mồ hôi. Anh vội vàng kiểm tra một lượt, cô bị thương không nhẹ, nhưng anh cần đưa cô rời khỏi nơi này trước khi cảnh sát tới. Anh đưa cô về trong tình trạng thương tích đầy mình, sốt cao và hôn mê suốt hai ngày. Thật sự lúc đó anh chỉ muốn chạy đến lôi đầu kẻ đầu sỏ ra mà băm nhỏ.
“Bà ta là người Phong gọi là mẹ suốt hơn hai mươi năm qua, em chỉ muốn bà ta buông tay, không phải muốn dồn bà ta vào đường cùng. Hiểu không?”
Vì câu nói này của cô mà anh phải nén cơn giận của mình xuống.
Tag:
bupbecaumua ,
Ngọc đình ,
Mưa Mùa Hạ ,
MotKeVoDanh ,
Sellvi ,
Trích Tiên ,
Áng Mây Lập Dị ...