Chương 21:
Bội Kỳ vừa bước ra khỏi sân bay đã gặp Khả Phong đang đứng ở cửa ra, gương mặt anh tràn đầy lo lắng, nhìn thấy cô anh vội vàng chạy tới.
“Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Tố Tố lại gặp chuyện?”
Kể từ hôm nhận được tin báo của Bội Kỳ, anh luôn trong trạng thái đứng ngồi không yên. Theo lời kể của Bội Kỳ thì Tố Tố đi tắm suối nước nóng ở ngọn núi nào đó, trên đường về gặp tai nạn, cả chiếc xe rơi xuống vách núi, đến nay vẫn chưa có tung tích.
Khi vừa nghe tin thì anh đã muốn bay ngay sang Nhật, nhưng đúng lúc này thì công ty lại xảy ra chuyện khiến anh không thể rời đi, đành phải đợi tin tức từ Bội Kỳ. Nhưng do visa của Bội Kỳ chỉ có thời hạn hai tuần, không thể lưu lại lâu nên cô đành phải trở về trước.
Bội Kỳ nhìn thấy bộ dạng lo lắng của Khả Phong, cô lên tiếng trấn an.
“Anh Trình, anh bình tĩnh một chút, bây giờ anh nôn nóng cũng không giải quyết được vấn đề. Phía bên cảnh sát Nhật vẫn đang nỗ lực tìm kiếm, nếu có tin họ sẽ báo ngay cho chúng ta biết.”
Cô nói đúng, bây giờ anh có lo lắng cũng chẳng làm được gì, chỉ có thể chờ đợi tin tức của Tố Tố mà thôi. Nghĩ vậy anh cố gắng thả lỏng mình. Anh đưa tay giúp Bội Kỳ xách bớt hành lí.
“Mấy ngày nay cô vất cả rồi. Để tôi đưa cô về.”
Bội Kỳ ngập ngừng nói cảm ơn, cô từ từ bước theo anh rời khỏi sân bay. Khi ngồi lên xe, cô bảo anh đưa cô đến nhà Tuấn Vỹ thay vì trở về nhà của mình.
Khi xe đã ổn định chạy trên đường, Khả Phong lên tiếng hỏi. “Cô có thể kể lại cho tôi biết một lần nữa Tố Tố sao lại gặp chuyện không?”
Cô liếc qua anh một cái, lại nhìn mặt đường và bắt đầu kể.
Vị khách hàng mà hai người đến gặp, ông Takagi, thật ra chẳng có vấn đề gì khó khăn cả, chỉ vài ba câu thì mọi vấn đề đều đã được giải quyết xong xuôi. Theo như Tố Tố nói thì đây là vị khách hàng lâu năm của Lâm Phong, lần này do ông yêu cầu đích thân Tố Tố qua gặp ông, vậy mà chẳng có gì nghiêm trọng. Công việc giải quyết xong nhanh hơn dự tính nên hai cô gái có khá nhiều thời gian nghỉ ngơi.
“Chúng ta sẽ ở lại đây một tuần, không phải chị nói muốn nghỉ phép sao? Nhân dịp này nghỉ thoải mái đi, tất cả chi phí đều do công ty chi trả, lời quá còn gì.” Tố Tố nháy mắt với cô nói.
Một tuần đó Tố Tố thật sự để cô nghỉ ngơi, không bàn chuyện công việc, cũng không làm phiền cô. Một mình cô đi loanh quanh khắp thành phố, thưởng thức phong cảnh làm tâm trạng cô thoải mái không ít. Suốt một tuần đó Tố Tố cũng rất ít khi xuất hiện, thỉnh thoảng hai người chỉ gặp nhau ở nhà hàng của khách sạn.
Trước ngày hai cô chuẩn bị trở về, ông Takagi tìm đến và mời họ dùng cơm.
“Chút nữa trong bữa ăn chị im lặng thôi, đừng lên tiếng nha.” Trước khi đi, Tố Tố dặn dò cô.
Ông Takagi là một người đàn ông trung niên, đầu tóc cắt tỉa gọn gàng, mặc bộ âu phục tối màu ngồi đối diện hai cô gái. Ông thong thả rót trà vào chiếc cốc nhỏ rồi đưa đến cho Tố Tố. Tố Tố nhận lấy bằng cả hai tay, cúi đầu cảm ơn rồi xoay cốc trà vài vòng trên lòng bàn tay rồi nhấp một ngụm, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống bàn. Ông Takagi thấy vậy mỉm cười hài lòng. Rồi ông đưa một cốc cho Bội Kỳ, cô cũng làm theo những động tác của Tố Tố khi nãy.
Sau khi ăn uống một lúc, ông Takagi mở lời mời hai cô đến tham quan một suối nước nóng khá có tiếng trong khu vực.
“Đã đến đây rồi mà không ghé qua thì thật đáng tiếc.” Ông nói.
“Dạ vâng, bác đã mở lời thì cháu nhất định phải đến thử mới được chứ ạ.” Tố Tố lễ phép trả lời.
“Sẵn bác cũng có hai phiếu trọn gói, tắm xong còn được massage nữa, hai cô gái trẻ đến đó thư giãn một ngày trước khi về nước cũng tốt nhỉ.” Ông vừa nói vừa lấy trong túi áo khoác mình ra hai tấm phiếu. “Xem như quà cảm ơn hai người đã vất vả qua đây một chuyến giúp ta.”
“Cảm ơn bác, tiếc là hai phiếu thì thừa mất một rồi.” Tố Tố nhận lấy hai tấm phiếu từ tay ông, ra vẻ tiếc nuối nói.
“Sao lại thừa, hai người hai phiếu còn gì.” Ông hỏi.
Tố Tố cười lịch sự giải thích với ông. “Ngày mai chị Kỳ có hẹn với bạn rồi, nên chỉ mình cháu đi được thôi.”
Ông nhìn qua Bội Kỳ, dưới mặt bàn Tố Tố huých nhẹ tay Bội Kỳ, cô vội gật đầu một cái. Mặt ông Takagi thoáng chút thất vọng nhưng chỉ là thoáng qua, Bội Kỳ cứ nghĩ mình đã nhìn lầm.
“Vậy thì thật tiếc cho cô Bội Kỳ rồi.” Ông vui vẻ nói.
“Tại sao lại phải nói dối ông ấy như thế, mai tôi vốn đâu có hẹn, mà cũng có quen ai ở đây đâu mà hẹn?” Bội Kỳ hỏi ngay sau khi hai người vừa trở về khách sạn.
Cô có chút khó hiểu, Tố Tố ngoài mặt như rất lễ phép và tôn trọng ông Takagi nhưng cô cảm thấy cô ấy luôn đề phòng ông ta thì đúng hơn. Mỗi câu hỏi của ông cô ấy đều trả lời rất cẩn thận. Lần này lại càng khó hiểu, ông ta có ý tốt muốn để hai cô có dịp thư giãn thì Tố Tố lại từ chối, quyết định một mình đi.
“Nếu chị đi thì chị sẽ gặp rắc rối. Tin em đi, không đi mới là tốt.” Tố Tố không giải thích gì thêm, tạm biệt cô rồi trở về phòng của mình.
Chiều hôm sau, trong lúc Bội Kỳ đang thu dọn hành lí cho chuyến bay sáng mai thì cô nhận được điện toại từ ông Takagi báo cho biết là Tố Tố gặp chuyện. Ông chỉ nói với cô là chiếc xe của Tố Tố trên đường trở về gặp tai nạn và rơi xuống vách núi. Cảnh sát đã tìm thấy chiếc xe nhưng bên trong không có ai cả, họ tìm xung quanh vẫn không có tung tích của Tố Tố. Vì thế cô hủy ngay chuyến bay của mình và ở lại đó đợi tin tức, nhưng đến ngày visa hết hạn vẫn không có tin gì cô đành phải trở về.
Khả Phong nghe xong chân mày nhíu chặt, tay siết chặt vô-lăng. Anh thả Bội Kỳ xuống ngay trước cổng chung cư rồi rời khỏi. Bội Kỳ nhìn theo đến khi chiếc xe khuất bóng, kéo chiếc vali của mình đi vào trong.
Thật ra cô không kể hết toàn bộ câu chuyện cho anh ta. Đứng trong thang máy cô nhớ đến hôm Tố Tố thông báo với cô chuyện đi công tác.
“Thật ra chuyến đi này chị vốn không cần đi, nhưng em có chút chuyện muốn nhờ chị giúp nên mới để chị đi chuyến này.” Tố Tố nói.
“Tôi thì giúp được gì cho cô chứ?”
“Thứ nhất, giúp em soạn hai bản kế hoạch, một cái theo ý ông Takagi, cái còn lại dựa trên bản kia nhưng chỉnh sửa lại đôi chút, em sẽ chỉ chi tiết cho chị khi ta bàn xong với ông ấy. Thứ hai, khi đến Nhật, ngoài những lúc bàn chuyện công việc thì em và chị hạn chế đi chung. Thứ ba, nếu trong chuyến đi có xảy ra chuyện gì thì giúp em báo cho Hoàng Diệu Tôn một tiếng.”
“Tại sao lại báo cho anh ta, không phải báo cho anh Trình sao?” Bội Kỳ thắc mắc, theo lí mà nói thì cô ta đang trốn tránh anh chàng này mà, sao khi có chuyện lại tìm anh ta chứ không phải Trình Khả Phong?
“Tạm thời em chưa thể giải thích, nhưng chuyện này ngoài chị và em, đừng để ai khác biết được không?”
Sau khi nhận được tin từ ông Takagi, cô liền nhớ ra lời dặn của Tố Tô, lập tức gọi cho Hoàng Diệu Tôn, đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi nói ngắn gọn. “Tôi biết rồi.” Không để cô nói thêm gì nữa đã cúp máy.
Đến khi cô gọi điện cho hãng hàng không để hủy chuyến bay hôm sau của mình thì được biết cô vốn không đặt vé ngày hôm đó, chuyến bay của cô là tuần sau, tức ngày hết hạn visa của cô. Nhân tiện cô hỏi luôn cả thông tin về chuyến bay của Tố Tố thì nhân viên hàng không nói Tố Tố không đặt vé trở về. Thậm chí chi phí sinh hoạt của cô trong một tuần này đều đã được thanh toán trước, cô còn nhận được một thẻ tín dụng từ chỗ quầy lễ tân, họ nói là Tố Tố trước khi đi suối nước nóng đã gửi lại cho cô nhưng dặn họ đợi hai ngày sau mới đưa. Cô cảm thấy tất cả như đã được sắp đặt từ trước, có lẽ Tố Tố đã biết trước mọi chuyện và đã có sự chuẩn bị từ lâu. Vậy vai trò của cô trong tất cả những việc này là gì? Đó vẫn còn là một nghi vấn.
Thang máy mở ra, cô do dự đứng trước cửa nhà Tuấn Vỹ, tay đưa lên gõ cửa nhưng lại dừng rất lâu không gõ xuống. Một lúc sau cô kiên quyết gõ mạnh xuống cửa. “Cốc cốc!”
Tuấn Vỹ đang ngồi xem tài liệu trong phòng khách, nhưng đầu óc lại chẳng thể nào tập trung, hai tuần rồi, anh vẫn đi đi về về như mọi ngày nhưng lại cảm thấy thiếu gì đó. Đêm đêm anh lại ra ban công nhìn sang nhà bên cạnh. Anh muốn thấy cô ngồi bên kia nhìn anh cười, anh muốn nghe tiếng hát nhẹ nhàng như gió của cô trong đêm thanh tĩnh. Anh nhớ cô. Chuyến đi công tác của cô lâu thật, lúc đầu anh còn nghĩ chỉ vài ngày rồi cô sẽ chạy đến trước cửa nhà anh cười nói: “Nhà anh có gì ăn không? Em đói!”
Nghe tiếng gõ cửa, anh chợt nghĩ có khi nào cô đã về, nhanh chóng đặt tài liệu xuống, bước nhanh ra mở cửa.
Bội Kỳ thấy sau khi mở cửa, gương mặt anh từ hớn hở chuyển sang ngạc nhiên, lòng cô không khỏi cảm thấy nhói đau một chút. Hai tuần qua xem ra anh đã hiểu rõ lòng mình rồi. Cô vẫn tỏ ra bình tĩnh, mỉm cười với anh. “Chào! Không muốn tiếp em sao, vậy thì em về vậy.”
Tuấn Vỹ biết mình vừa rồi có chút không phải, vội giải thích. “Không có, anh chỉ không ngờ em sẽ đến tìm anh. Em vào nhà đi.”
Quả thật Tuấn Vỹ không ngờ cô sẽ tìm đến anh nhanh như thế, anh cứ nghĩ phải vài tháng cô mới chịu gặp anh. Anh lại thấy cái vali cô kéo theo bên cạnh, trên đó còn đính mã hành lí từ sân bay, cô vừa ra nước ngoài sao?
Cô để vali gần cửa ra vào rồi bước vào trong, ngồi xuống chiếc ghế giữa phòng.
“Để anh rót nước cho em.” Nói xong anh đi vào nhà bếp.
Cô nhìn quanh căn phòng một lượt, ở đây có không ít kỷ niệm của hai người, thế nhưng giờ đây tất cả đều đã là quá khứ, căn phòng giờ đây trở nên xa lạ, có chút lạnh lẽo chứ không ấm áp nhưng trước đây nữa, cô vẫn có chút khó chịu trong lòng. Nhìn thấy anh cầm ly nước trên tay bước ra từ nhà bếp, cô lấy lại vẻ mặt bình tĩnh của mình, đón lấy ly nước từ tay anh nói tiếng cảm ơn. Khách sáo đến lạ.
Anh ngồi xuống đối diện cô, nhưng lại không biết nên nói cái gì. Nói gì cũng cảm thấy đầy ngượng ngùng. Nhìn thấy vẻ khó xử của anh cô mỉm cười, lên tiếng phá vỡ sự yên lặng này.
“Em vừa trở về từ Nhật Bản, em đi công tác cùng Tố Tố.”
“Vậy sao?” Anh bất ngờ khi biết hai người đi cùng nhau.
“Nhưng trong chuyến đi có chút chuyện xảy ra, cô ấy mất tích rồi.” Cô nhanh chóng nói cho anh biết.
“Mất tích?” Anh nghĩ mình vừa nghe nhầm.
Bội Kỳ gật đầu xác nhận với anh. “Mất tích sau khi gặp tai nạn, đến nay vẫn chưa có tin tức.”
Anh cảm thấy như có tảng đá vừa rớt xuống, đè chặt lên ngực anh. Trong đầu anh hiện lên hình ảnh cô nhìn xa xăm hỏi anh: “Nếu không gặp, anh có nhớ em không? Nếu không gặp, anh có đi tìm không?”
Bội Kỳ đem những gì vừa kể cho Khả Phong kể lại lần nữa cho anh nghe. Sau khi nghe xong anh không có biểu hiện, chỉ là thần sắc có chút nặng nề.
“Em ghé qua để báo tin cho anh biết thôi, không còn gì nữa, em về đây.” Nói xong cô đứng lên.
“Anh đưa em về.” Anh cũng đứng lên, cầm chìa khóa đang để trên bàn.
“Không cần, em bắt taxi được rồi.” Cô từ chối.
Anh nhìn cô một lúc rồi gật đầu. “Vậy cũng được, anh giúp em đón xe.”
Lần này anh không cho cô cơ hội từ chối, bước nhanh đến xách vali của cô lên và mở cửa. Cô chỉ có thể để mặc anh. Từ lúc hai người ra khỏi nhà đến tận khi chiếc taxi dừng lại trước mặt họ, không ai nói tiếng nào. Cô ngồi lên xe, hai người nhìn nhau nói tạm biệt rồi thôi. Anh đứng dưới nhìn lên căn nhà trên cao ấy, lòng chợt thấy lạnh lẽo. Cô chắc chắn không có chuyện gì. Anh tự nói với mình như thế rồi lên nhà.
Sáng hôm sau, Nhã Vân đi đến Lâm Phong. Cô đi thẳng đến phòng Tổng giám đốc, Hiểu Vy thấy cô đang định đi vào thì chặn cô lại.
“Xin lỗi, cô có hẹn trước không?” Đồng thời cô cũng đánh giá một lượt cô gái mới đến này.
Cô ta mặc chiếc áo ba lỗ đen, khoác ngoài chiếc áo da lửng, quần ngắn khoe chân dài, kèm theo đôi bốt cao đến đầu gối, trên mái tóc đen có vài sợi nhuộm vàng vàng nhìn rất nổi bật. Xem qua thì chắc chắn không phải đến bàn chuyện công việc. Cô chưa từng gặp cô gái này qua, nhưng cô không có thiện cảm với cô ta. Khi không lại đến tình Khả Phong, còn xem chỗ này như chốn không người. Hay là cô ta đang tiếp cận Khả Phong, như cô ta thì làm sao mà có cửa. Cô thầm nghĩ thế rồi ném chi Nhã Vân một cái nhìn khinh miệt.
Nhã Vân thấy nhưng không có hứng thú đấu với cô ta.
“Không có, nhưng cũng không cần. Cô cứ để tôi vào thì tự biết anh ấy có muốn gặp tôi hay không thôi.”
Tự tin thế cơ đấy! Hiểu Vy nghe vậy thì tức giận.
“Xin lỗi, Tổng giám đốc của tôi rất bận, không phải loại người nào cũng tùy tiện gặp được. Nếu muốn gặp thì cô vui lòng hẹn trước, nếu anh ấy có thời gian sẽ gặp cô.”
“‘Tổng giám đốc của tôi’? Thú vị thật. Nhưng tôi không có thời gian mà hẹn trước với anh ta, tôi cũng là người rất bận rộn.” Nói xong không đợi cô ta trả lời Nhã Vân đã bước vòng qua một bên đi đến cửa phòng.
Thấy vậy Hiểu Vy chạy đến chắn ngay cửa phòng. “Xin lỗi, tôi không thể để cô vào nếu không hẹn trước.”
Nhã Vân khoanh tay trước ngực, nhìn cô như thể đang xem kịch vui. Lấy điện thoại ra, ấn một dãy số. Đầu dây bên kia vừa kết nối, cô liền nói: “Bước ra và mở cửa ngay.” Rồi cúp máy.
Khả Phong còn chưa kịp nói tiếng nào thì cô đã cúp máy, khó hiểu nhìn chiếc điện thoại trong tay mình. Mở cửa? Cửa nào chứ? Anh đứng lên đi ra mở cửa văn phòng của mình.
Cửa vừa mở thì thấy Hiểu Vy đang đứng chắn trước cửa, trước đó nữa là Nhã Vân đang đắc ý nhìn anh.
Hiểu Vy nghe tiếng mở cửa liền quay người lại. “Tổng giám đốc, cô gái này không hẹn trước nhưng cứ đòi vào nên tôi...”
“Được rồi, cô đi làm việc đi.” Anh nhanh chóng ngắt lời cô.
Nhã Vân đi đến bên cạnh, kéo tay anh, dựa sát người vào anh, cố ý dùng giọng nũng nịu nói: “Anh xem, người ta đến tìm anh mà cô thư ký kia lại không cho em vào.”
Khả Phong đang định rút tay ra thì sau lưng bị cô nhéo một cái. Đúng là con gái. Anh đành ngoan ngoãn thuận theo ý cô, để cô khoác tay mình đi vào trong văn phòng.
Hiểu Vy nhìn cánh cửa đóng lại, trước đó còn thấy nụ cười đắc ý và ánh mắt khiêu khích của cô ta, lửa giận trong lòng bốc lên, nhưng lại không cách nào trút ra, tức giận nện đôi giày cao gót xuống nền nhà, đi về bàn làm việc của mình.
Cửa vừa đóng lại, Nhã Vân liền thả tay anh ra, đi đến chiếc ghế Tổng giám đốc mà ngồi xuống xoay vài vòng. “Cô thư ký của anh thật đáng ghét.”
Tính cách của cô gái này cũng tùy tiện như Tố Tố vậy, thích gì làm đó. Anh cũng chẳng chấp. Ngồi xuống ghế đối diện. “Tìm anh có việc? Nếu hỏi tin của Tố Tố thì không có đâu, anh cũng đang lo đây.”
Cô ngừng xoay ghế, ngồi ngay ngắn trước mặt anh. “Đúng là liên quan đến Lâm Lâm nhưng không phải đến hỏi thăm mà là đến đưa đồ.” Nói xong cô mở túi của mình lấy ra tập hồ sơ đưa cho anh.
“Cái này trước khi đi Lâm Lâm bảo em đưa cho anh sau khi cô Bội Kỳ kia trở về.”
Khả Phong nhận lấy tập hồ sơ, vội vàng mở ra. Xem qua mớ giấy tờ kia, gương mặt anh trở nên trầm trọng và tức giận.
“Có chuyện gì? Trong đó ghi gì vậy?” Nhã Vân hỏi.
“Xem ra lần này con bé gặp chuyện thật sự không phải là tai nạn.”