Chương 13:
Trước cửa văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Lâm Phong, Trình Khả Phong và người phụ nữ trung niên đứng đó.
“Mẹ làm cái gì vậy? Sao tự nhiên lại đưa cô ta tới đây?” Anh chỉ tay về phía trong phòng, chân mày nhíu chặt chứng tỏ anh không vui vì sự xuất hiện của người kia.
“Cái gì mà tự nhiên chứ, mẹ đưa con bé đến làm việc. Mẹ cảm thấy vị trí thư ký của con rất hợp với con bé.” Bà ta thản nhiên nói, vờ như không thấy dáng vẻ tức giận của anh.
“Con đã có thư ký rồi, mẹ đưa cô ta về đi.” Anh đưa tay day day huyệt thái dương của mình.
“Sáng nay mẹ cho điều cô ta đi rồi, từ hôm nay Hiểu Vy là thư ký của con. Con liệu mà cư xử cho tốt.” Nói dứt lời bà ta đã đẩy cửa bước trở vào phòng.
Hiểu Vy ngồi trên ghế, thấy hai người vào liền mỉm cười nhìn Khả Phong. Anh chỉ lạnh lùng gật đầu một cái sau đó ngồi vào chỗ của mình cầm một xấp tài liệu lên xem xét.
Chung Tố Hân thấy thái độ con trai mình như vậy rất không hài lòng, kéo tay Hiểu Vy dỗ dành.
“Hiểu Vy à, thằng bé này là vậy đó, hễ đụng tới công việc là nó chẳng quan tâm chuyện khác, con đừng để bụng.”
Hiểu Vy cười e thẹn. Cô cũng biết anh sẽ không hoan nghênh cô, nhưng cũng đâu còn cách nào khác. Mỗi lần cô tìm cách đến gặp anh thì anh đều tránh, đây là cách nhanh nhất và hợp lí nhất để tiếp cận anh. Cô tin chỉ cần có thể ở bên cạnh anh thì thái độ của anh đối với cô rồi sẽ có thay đổi, cô sẽ dùng năng lực của mình để chứng minh cho anh thấy cô không phải dạng bình hoa di động như anh vẫn nghĩ. Hơn nữa cô phải năn nỉ rất lâu ba cô mới đồng ý cho phép cô đến đây làm, cũng may Chung Tố Hân vừa nghe cô muốn đến thì lập tức đồng ý, hơn nữa còn rất nhiệt tình giúp đỡ cô.
Trình Khả Phong cũng không muốn để ý đến hai người phụ nữ trước mặt, nhưng mẹ anh đã lên tiếng như thế anh làm sao có thể từ chối, để xem thiên kim tiểu thư đã quen ngồi mát ăn bát vàng như cô ta có thể làm nên trò trống gì. Chắc một thời gian chơi chán rồi sẽ bỏ thôi.
“Mẹ, nếu bây giờ cô Âu đã là thư ký của con có phải việc cô ấy cần làm không chỉ là ngồi tiếp chuyện mẹ đấy chứ?” Anh thờ ơ hỏi.
Bà Chung biết anh đang có ý đuổi khách, liếc anh một cái rồi quay lại cười với Hiểu Vy.
“Thôi, con ở lại đây, bác về trước. Nếu thằng quỷ này có bắt nạt con thì cứ tìm bác.”
Bà rất hài lòng với cô bé này, xinh xắn, dịu dàng và khá thông minh. Con bé lại rất thích Khả Phong. Nếu Khả Phong chịu cưới đứa con dâu này về cho bà thì còn gì bằng.
Bà nói thêm vài câu rồi đứng lên ra về, khi đi ngang qua văn phòng treo bảng “Chung Tố Tố” bà dừng lại một lúc, lạnh lùng liếc nhìn tấm bảng tên, trong lòng thầm nghĩ, sớm muộn gì bà cũng sẽ đem tấm bảng này tháo xuống.
Trong văn phòng còn lại hai người, Khả Phong chẳng thèm ngẩng đầu lên nhìn người đối diện, mắt cứ thế dán vào tờ giấy trên tay, một tay anh cầm cây viết thỉnh thoảng lại viết lên vài ghi chú. Hiểu Vy ngồi đó có chút mất tự nhiên, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, muốn lên tiếng nhưng lại bị dáng vẻ chăm chú làm việc của anh dọa, không dám làm phiền anh. Nhưng cứ ngồi thế nảy mãi cũng không phải cách, cô đành phải lên tiếng.
“Phong, có việc gì em có thể làm không?”
Lúc này anh mới ngước mắt lên nhìn cô, vẻ mặt không có chút biểu cảm.
“Sau này cô vui lòng gọi tôi là sếp tổng, anh Trình hay Khả Phong, cách xưng hô vừa rồi không thích hợp lắm.”
Hiểu Vy thoáng chốc đỏ mặt, không phải vì thẹn thùng mà vì giận. Thái độ của anh như thế là có ý gì. Cô chưa kịp chất vấn thì anh lại tiếp.
“Cô có thể tìm Thanh Thanh thư ký của tôi, cô ấy sẽ hướng dẫn cô những việc cần làm. Do hiện tại có rất nhiều việc liên quan đến hoạt động của công ty cô vẫn chưa rõ, nên tạm thời tôi sẽ không điều động cô ấy đi, mẹ tôi cứ nhất quyết muốn cô làm ở vị trí này nên tôi chỉ có thể giữ cả hai. Cô cứ theo Thanh Thanh học việc trước đi. Sau này sẽ tính tiếp.” Anh nói một hơi thật dài, không để cô có thời gian phản bác lại.
Cô còn đang muốn nói nhưng lúc này điện thoại anh rung lên, nhìn tên hiện thị trên màn hình, gương mặt lạnh băng của anh khi nãy liền biến đâu mất, anh mỉm cười cầm điện thoại lên, thấy Hiểu Vy vẫn còn đứng đó.
“Nếu không có vấn đề gì thì cô có thể ra ngoài, mọi thắc mắc Thanh Thanh đều có thể giải đáp cho cô.”
Cũng không cần nhìn xem sắc mặt cô lúc ấy khó coi thế nào, anh cứ thế xem như cô đã rời khỏi, thản nhiên ấn phím nhận cuộc gọi.
“Alo.” Giọng nói của anh ấm áp hơn khi nãy rất nhiều.
Hiểu Vy hậm hực bước ra khỏi văn phòng. Trong đầu vẫn thắc mắc người ở đầu dây bên kia là ai, có thể khiến anh dịu dàng như thế. Theo như cô biết thì anh không hề có bạn gái, cô đã điều tra rất kỹ, không lí nào lại có sai sót. Cô sẽ nhanh chóng tìm ra được đáp án thôi, cô tin là như thế.
Bên này Tố Tố gần như đã chơi hết các trò chơi trong khu vui chơi này. Âu Tuấn Vỹ đi bên cạnh cô có chút khó xử khi nhìn xung quanh, cả tiệm hình như cô và anh là lớn xác nhất. Nhìn cảnh xung quanh ngoài anh và cô ra thì lớn nhất cũng chỉ là học sinh cấp ba. Trong một đám trẻ con có một người mặc quân tây, sơ mi là thẳng thớm, một người mặc váy đi cao gót, thật sự có chút kì quái. Đó là còn chưa tính đến cô lại chạy đến chơi trò bắn súng giả tưởng với đứa nhóc khoảng mười mấy tuổi. Nếu không phải thấy gương mặt chơi rất vui vẻ của cô thì anh sống chết cũng phải rời khỏi chỗ này.
Chơi cho mệt cô lôi anh đến tiệm KFC gần đó, sau khi gọi thức ăn hai người tìm một bàn trống ngồi xuống. Hôm nay không phải ngày cuối tuần nên tiệm cũng không đông khách lắm, cô vẫn theo thói quen chọn một bàn trong góc quán. Cô ngồi xuống, cúi người tháo bỏ đôi giày cao gót của mình, để chân trần xuống sàn nhà mát lạnh, thở một hơi nhẹ nhõm.
Âu Tuấn Vỹ nhìn dáng vẻ cô như thế này chợt muốn hỏi.
“Có một vấn đề tôi thắc mắc lâu lắm rồi mà chưa hỏi.”
Cô nhướng mày nhìn anh. “Hỏi đi, câu gì cũng trả lời.”
“Cô bao nhiêu tuổi vậy?”
Nghe câu hỏi của anh cô mỉm cười, ngồi dựa lưng vào góc tường, hai chân duỗi thẳng để hẳn lên ghế, dáng vẻ thoải mái như đang ở nhà mình vậy.
“Anh không biết tuổi của nữ giới là bí mật không thể tiết lộ sao? Hay anh đoán xem em bao nhiêu tuổi đi.”
Cô chỉ nói vậy chứ chẳng cần anh trả lời, vì vừa dứt lời cô đã cầm điện thoại lên bấm một dãy số. Vừa áp tai vào điện thoại vừa nhìn anh cười cười.
“Báo cáo đại ca, em gọi để xác nhận với anh là em vẫn an toàn.”
Cô nói thêm một lúc, chủ yếu chỉ là báo cáo tình hình. Nghe cách nói chuyện thì anh đoán người cô gọi là Trình Khả Phong. Anh cũng không cần thắc mắc lâu, vừa gác máy cô đã nói.
“Phong nói em gái anh vừa đến làm thư ký cho anh ấy. Anh nói xem có phải trái đất này nhỏ đến thế không, quanh đi quẩn lại anh vẫn chạy không thoát được sự liên hệ với em.”
Hôm nay vắng khách nên thức ăn rất nhanh được đưa lên, Tố Tố cũng không cần giữ dáng vẻ thục nữ, thoải mái ăn uống.
“Chiều nay em còn muốn đi một nơi nữa, anh có đi không?” Đột nhiên cô hỏi.
Cô đã nói cả ngày hôm nay của anh đều là của cô thì có đi hay không anh chọn được sao.
“Tùy cô.” Anh nói. Hai người tiếp tục công cuộc ăn uống.
Hiểu Vy ngồi một chỗ buồn chán đến không chịu được, cái cô Thanh Thanh kia cứ tất bật chạy tới chạy lui, chẳng thèm đoái hoài gì tới cô. Cô đành tự mình đứng lên đi vòng quanh công ty xem xét. Đi một lúc cô nhìn thấy ngay bóng dáng quen thuộc.
“Chị Bội Kỳ.” Cô đi đến bên bàn làm việc của Thẩm Bội Kỳ.
Thẩm Bội Kỳ đang chăm chú nhìn vào các số liệu trên màn hình máy tính, đột nhiên có người gọi, cô ngước mắt nhìn.
“Hiểu Vy? Sao em lại ở đây?” Cô ngạc nhiên hỏi.
“Em mới đến làm. Không nghĩ sẽ gặp chị ở đây.” Cô vừa nói vừa kéo chiếc ghế trống đến bên cạnh Bội Kỳ và ngồi xuống.
Thẩm Bội Kỳ cũng tạm gác công việc sang một bên, ngồi nói chuyện với cô. “Vậy sao? Em làm ở phòng ban nào?”
“Thư ký cho tổng giám đốc.” Cô cười xán lạn.
“Không phải đã có Thanh Thanh rồi sao?” Cô thắc mắc, chẳng lẽ công việc thư ký lại nhiều đến thế.
Hiểu Kỳ không nói gì, chỉ cười cười rồi lái sang chuyện khác. Đột nhiên cô nhớ ra.
“Chị, dạo này chị ít gặp anh Vỹ lắm à?”
Sắc mặt của Bội Kỳ có chút cứng nhắc. “Không, hôm qua chị mới gặp.”
Từ hôm qua đến nay vẫn chưa thấy anh tìm cô. Theo lí mà nói, ít nhất cũng phải có một cuộc điện thoại, nhưng ngay cả một tin nhắn cũng không có. Hay là chuyện tối qua làm anh căng thẳng? Có lẽ cô có chút gấp gáp. Nếu như là bình thường thì không thể, cô tin tưởng vào sự chắc chắn của hai người, nhưng ánh mắt của anh tối qua làm cô không thể tự tin được như thế nữa. Lúc ấy, trong mắt anh dường như chỉ có cô gái kia, chưa bao giờ cô cảm thấy anh cách xa mình đến vậy. Cô bắt đầu lo lắng, ý nghĩ hiện ra trong đầu cô lúc bấy giờ là cô muốn kết hôn. Nghĩ là làm nên cô lập tức đề nghị với anh, không nghĩ tới phản ứng của anh lại là ngây ngốc, anh không đồng ý với cô ngay. Thất vọng, cô dường như sắp không thể giữ được anh nữa rồi.
Nhìn thấy cô có vẻ thất thần, Hiểu Vy lay lay tay cô. “Chị Bội Kỳ.”
“Hả? À, tối qua tụi chị mới đi với nhau, mà sao tự nhiên em lại hỏi chuyện này?”
“Không phải chị nói đang có một cô Tố Tố nào đó đang muốn cưa anh ấy sao?” Đang buồn chán lại gặp ngay người để trò chuyện, Hiểu Vy còn không nhanh chóng bắt lấy cơ hội này. “Sáng nay em vừa gặp anh ấy đi với một cô tên là Tố Tố. Chắc là cô gái kia.”
Thẩm Bội Kỳ nghe xong tim nảy lên một cái, bàn tay vô thức siết chặt lại. Thì ra anh đi cùng cô ta. Sáng nay không thấy cô ta đi làm cô đã có chút không yên lòng, nhưng chỉ là một chút thôi. Bình thường cô ta vẫn hay đi trễ về sớm, thỉnh thoảng cũng vắng mặt nên cô cũng không nghĩ nhiều. Tuy vậy nhưng cô vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh.
“Vậy sao? Hai người họ dù sao cũng ở chung một tòa nhà, đi chung với nhau cũng không lạ.” Cô nói với Hiểu Vy, đồng thời cũng tự nói với mình.
Hiểu Vy cũng cảm thấy thái độ cô có chút không đúng, đáng lẽ cô phải tức giận hay sao đó nhưng lại hoàn toàn không có. Chẳng lẽ là cô đã nghĩ quá nhiều? Có thể lắm, ông anh của cô từ trước đến nay ngoài Thẩm Bội Kỳ ra cũng không có bạn gái khác, tính tình anh cô tương đối chung thủy, có lẽ là cô gái kia bám dai quá nên anh cô không dứt được, nếu Bội Kỳ đã không có ý kiến thì người ngoài như cô lấy tư cách gì mà xen vào. Đưa mắt liếc nhìn xung quanh, cái văn phòng kia làm cô chú ý.
“Đằng kia là văn phòng ai thế chị?” Cô chỉ tay về phía văn phòng.
“Chung Tố Tố.”
Đáp lại cô là vẻ mặt kinh ngạc của Hiểu Vy. “Cái gì? Chị chưa nói qua với em là cô ta làm chung công ty với chị.”
“Còn là cấp trên của chị.” Bội Kỳ cười tự giễu.
Đến chiều, Tố Tố bảo Tuấn Vỹ ghé vào một tiệm hoa, cô mua một đóa mẫu đơn rồi yêu cầu anh để cô lái. Xe chạy về hướng ngoại thành, khoảng nửa giờ sau thì bên ngoài đã không còn cảnh các tòa cao ốc, đường phố cũng không còn chật ních xe. Kỳ lạ hơn chính là thái độ của cô, suốt dọc đường đi cô không hề lên tiếng, tập trung nhìn con đường phía trước. So với lúc sáng thì như hai người hoàn toàn khác nhau. Anh nhìn khuôn mặt nghiêng của cô, anh phát hiện, thật ra những lúc cô im lặng như thế này trông cô rất dịu dàng. Anh không hiểu tại sao anh lại cảm thấy trong sự dịu dàng kia còn có chút cô đơn và yếu đuối. Đó chỉ là cảm giác của anh khi cô im lặng, bình thường khi gặp cô cô đều ríu rít không ngừng. Âu Tuấn Vỹ có lúc còn nghi ngờ không biết cô có bị tâm thần phân liệt hay không.
Xe dừng lại trước một nghĩa trang vắng vẻ, Tố Tố không xuống xe ngay mà ngồi trên xe, đưa mắt nhìn về những ngôi mộ phía xa. Tay cô nắm chặt vô-lăng, hít một hơi thật dài rồi mới tháo dây an toàn.
“Anh muốn đi cùng không?” Lúc này cô mới quay lại nhìn anh.
Anh không hiểu tại sao lúc đó mình lại gật đầu.
Hai người đi vào bên trong nghĩa trang, không biết do những hàng cây cao lớn xung quanh hay do những ngôi mộ nằm ngay ngắn thẳng hàng trên đường đi mà Tuấn Vỹ cảm thấy không khí xung quanh đặc biệt lạnh. Những ngôi mộ được xây theo dạng bậc thang, hai người cũng theo từng bậc từng bậc lên cao. Tuấn Vỹ muốn nói gì đó để xua đi không khí ảm đạm, tang thương của nơi này, Tố Tố đột nhiên dừng bước. Theo ánh mắt cô, một bóng người cao gầy trong bộ âu phục tối màu đang đứng trước ngôi mộ. Nhận thấy có người đến, người đàn ông kia quay lại, nhìn thấy Tố Tố anh mỉm cười. Cô cũng bước đến trước ngôi mộ kia, đặt đóa hoa mẫu đơn khi nãy vừa mua xuống trước bia mộ. Trình Khả Phong đi đến, vỗ nhẹ lên đầu cô, vẫn là dáng vẻ dịu dàng như thường ngày.
Khi Âu Tuấn Vỹ nhìn thấy hàng chữ khắc trên bia mộ kia, anh không biết cảm giác của mình lúc này là thế nào. Anh nhìn rất rõ, trên bia mộ khắc ba chữ “Chung Tố Tố” và ngày mất cũng là ngày hôm nay.