Vì vậy, vào ngày mồng bảy, nàng cố ý chọn một tiểu y quán không có gì nổi bật này, ai ngờ rằng một tiểu y quán nhỏ bé như thế này lại là ngọa hổ tàng long, chẳng những xem được giá trị của phương thuốc, còn gọi tiểu vương gia của Vũ Đức Vương phủ đến.
A Ngư và Trình Yến ngồi đối mặt nhau, biết đối phương là ai, chuyện mua bán này này có thể thương lượng. Vào ngày mồng bảy, nàng đánh người rồi bỏ chạy, nhưng để lại một con mèo con ở lại để quan sát tình hình sau đó. Nhóm háo sắc đó hoặc là người giàu có hoặc là quan chức lớn, nếu đối phương nhất quyết muốn truy cứu , đối với nàng đây sẽ là một phiền phức khá lớn, nàng đã chuẩn bị tâm lý đề phòng.
Cho nên nàng biết người trước mắt này không phải cùng nhóm với đám háo sắc kia, mà là hiểu lầm, nói cách khác, hắn là vì mình mà giải trừ tai họa tiềm ẩn, từ điểm này có thể thấy, nhân phẩm của người này xem ra tương đối đáng tin cậy.
Ở thế giới có luật pháp không hoàn thiện này, nàng chỉ là một cô bé mồ côi không nơi nương tựa, muốn lật đổ Lục gia thì phải mượn thế, hơn nữa phải là thế lực lớn hơn Lục thị thậm chí là An Vương phủ.
Nếu như cáo ngự trạng khi trước không cần phải lăn đinh sắt, nàng nguyện ý hào phóng hiến toàn bộ tài sản của Nhan gia cho quốc khố, Tiền tài động lòng người, hoàng đế cũng phải động lòng trước trăm vạn tài phú, nàng còn có thể tế xuất cái danh nghĩa cô bé mồ côi liệt sĩ để giành lấy lòng sự đồng cảm.
Tuy nhiên, để tránh việc mọi người lạm dụng quyền lực của cáo ngự trạng, bất luận bị oan như thế nào, cũng nên lăn qua đinh sắt một lần rồi kiện tiếp. Trong hí văn, chỉ cần kêu lên hai tiếng oan ức là có thể nhìn thấy cáo ngự trạng của hoàng đế, tất cả đó chỉ là dối trá.
Trong số các đại thần, ai thực sự làm được như đại lão gia Thanh Thiên không sợ cường quyền và có thể đấu tranh chống lại các thế lực tàn ác? Nàng cũng không biết rõ. Sự hiểu biết của nàng về thế giới này đều dựa trên sự hiểu biết của Nhan Gia Dục, thế nhưng Nhan Gia Dục lại bị Lục gia giam cầm nuôi nấng ở hậu viện, hầu như không biết gì về thế giới bên ngoài. Đối với sự phân chia thế lực trong quan trường nàng còn không biết rõ bằng những gì nàng đã bí mật điều tra và thu thập trong nửa tháng qua.
Sau nửa tháng tìm kiếm giữa một số đại thần tương đối chính trực, đối thủ của Lục gia và những người có mối quan hệ hương hỏa với Nhan gia, nàng vẫn chưa thể tìm được một ứng cử viên đặc biệt ưng ý.
Ngủ gật được mang gối đến, Trình Yến tự mang đến cửa.
A Ngư càng nhìn hắn càng cảm thấy hài lòng, thoạt nhìn nhân phẩm cũng không tồi, có thể suy nghĩ lại. Thân phận địa vị đã đủ, và điều tốt nhất là hắn đã cầu xin nàng.
Nàng có rất nhiều phương thuốc, chỉ cần hắn bằng lòng chịu dây vào dòng nước đục ngầu này của Lục thị. Nàng không chỉ muốn Lục gia nôn hết tài sản của Nhan gia ra. Còn muốn Lục Mậu Điển và Bách thị thông dâm, sát hại Lục đại lão gia và Nhan Lục thị. Lục Minh Viễn Lục Nhược Linh rất có thể không phải huyết thống của chi trưởng, bao gồm cả chuyện xấu mà Lục lão phu nhân đã dung túng cho người của Lục gia hạ độc giết Nhan Gia Dục, tất cả mọi chuyện đều phải được phơi trần cho thiên hạ biết.
Việc vạch trần những lời nói dối này không dễ như tưởng tượng, nếu không cẩn thận, nàng và những người trong cuộc rất có khả năng bị giết người diệt khẩu. Vì vậy, nàng cần một bàn tay mạnh mẽ giúp đỡ.
A Ngư và Trình Yến đi sang căn phòng bên cạnh ngồi xuống đối diện với nhau để thương lượng, A Ngư âm thanh khó khăn nói: “Đây không phải là chuyện nhỏ, ta không dám tự hành động, ta phải bẩm báo rõ ràng với trưởng bối trong nhà rồi mới có thể trả lời.”
Trình Yến tỏ ra hiểu chuyện, bài thuốc tinh xảo như vậy nhất định được làm ra từ tay của một vị lão thần y lớn tuổi dày dặn kinh nghiệm, cũng hợp lý khi hắn là một thanh niên trẻ không thể đưa ra quyết định của riêng mình, liền hỏi: “Không biết các trưởng bối trong nhà công tử còn có phương thuốc khác không, giá cả có thể thương lượng.”
A Ngư im lặng.
Trình Yến mỉm cười, cũng không truy hỏi đến cùng, chỉ là bày tỏ lòng khao khát tìm kiếm người tài của mình, hơn nữa còn biếu tặng món quà lớn để tạ lỗi cho hành mạo phạm vừa rồi.
A Ngư nhận lấy, đứng dậy cáo từ, vừa đi tới cửa liền cười nói: “Làm ăn quan trọng nhất chính là sự chân thành.”
Trình Yến nhìn vào mắt nàng qua chiếc mặt nạ, chắp tay: “Tại hạ cũng nghĩ như vậy.”
A Ngư quay người bỏ đi.
“Tiểu Vương gia, thật sự không phái người đi theo, ngộ nhỡ hắn một đi không trở lại.” Tam Tuyền lo lắng nói.
Trình Yến mân mê chiếc mặt nạ trong tay, nhếch khóe môi: “Làm ăn quan trọng nhất là sự chân thành, hắn ta cũng sẽ lại đến y quán, không cần phải biến khéo thành vụn.”
Tam Tuyền xoa xoa đầu, thôi được, tiểu vương gia nói thế nào thì như thế đó đi.
Trình Yến híp mắt, đi đến vị trí A Ngư đã ngồi, chóp mũi khẽ nhúc nhích. Lúc nhỏ, hắn có một biệt danh không hay ho là cẩu tử, vì mũi của hắn còn linh hơn cả mũi của một con chó. Mùi thuốc trên người này có vẻ quen thuộc, cực kỳ giống với mùi thuốc trên người của “cô nương” chân đen trong hẻm Thất Tịch, nghĩ đến đây Trình Yến liền thay đổi sắc mặt.
Ngày hôm đó hắn biết mình không bắt được người nên cố ý nhớ mùi hương đó, nghĩ sau này tìm cơ hội tính sổ.
Ngẫm lại, tên khốn Ngụy Anh Thiều đó đã trắng trợn công khai chuyện xảy ra trong con hẻm đó trước mặt hoàng thượng và thái tử, hai phụ tử Thiên gia xem náo nhiệt còn muốn đổ thêm dầu vào lửa, phái ngự y đến để xem chuyện cười của hắn. Cũng may hắn không nói cho bọn họ biết, hắn hoài nghi người này có thể là nữ tử, nếu không thì sẽ bị chế giễu.
Cả đời này hắn cũng sẽ không bao giờ quên mùi hương đó, vừa nãy khi hắn nhớ tới, nếu không phải hắn đeo mặt nạ trên mặt thì nhất định đã bị bại lộ tại trận rồi.
Trình Yến lần đầu tiên cảm thấy kinh thành nhỏ bé đến vậy, như thế này cũng có thể gặp được, chỉ là ngày hôm đó không biết tại vì sao mà hắn lại vô lý động thủ trước, hơn nữa chuyện xấu hổ như vậy tốt hơn là cứ coi như nó chưa từng xảy ra.
Trình Yến cố gắng giữ nụ cười.
Nhìn thấy Trình Yến ngón tay dần dần siết chặt chiếc mặt nạ, Tam Tuyền thầm nghĩ, tiểu vương gia bề ngoài tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng nhất định cũng sợ đối phương một đi không trở lại.
A Ngư tùy tiện tặng món quà đó cho người khác, đi loanh quanh vài vòng để chắc chắn rằng đối phương không cử người đi theo mình, điều này càng khiến nàng thêm một điểm hài lòng, hắn là người cởi mở sáng sủa. Tìm một nơi để thay quần áo, trở lại tửu lâu nếu như không có chuyện gì xảy ra.
“Ây da.” Thức dậy trước, Điệp Thúy vỗ vỗ vào mặt của mình, rồi một tay đẩy đẩy kêu Điệp Lục đang bên cạnh tỉnh dậy.
Điệp Lục giật mình tỉnh dậy, ngáp một cái nồng nặc mùi rượu, nhìn thấy A Ngư vẫn nằm trên bàn, khuôn mặt trắng nhợt của ngày thường trở nên có chút hồng hào hơn vì bị ngà ngà say.
“Cô nương, cô nương.”
A Ngư lờ mờ tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh rồi mới từ từ định thần lại: “Lại có thể mê man như thế, ta chỉ mới uống có một chút đó mà thôi.”
Điệp Thúy: “cô nương không hay uống rượu, cho nên rất dễ chóng mặt, nhất là rượu này có vị hậu rất nặng.”
A Ngư vỗ vỗ vào đầu: “Các ngươi đừng nói với ngoại tổ mẫu, ta không muốn bà ấy lo lắng.”
Điệp Thúy Điệp Lục có muốn cũng không làm được.
A Ngư đứng dậy: “Ra ngoài đi dạo, cho hết mùi rượu trên người rồi về.”
Ba người rời khỏi tửu lâu, lúc này đã qua giờ Tuất, nhưng người qua lại trên đường vẫn tấp nập, những ngày như thế này không còn giới nghiêm, có thể vui chơi đến trời sáng.
Đúng lúc này, trên sông có một đội thuyền trôi đến, thuyền chở theo phật bà niệm phật, còn có mấy chiếc thuyền khác đang đốt thỏi giấy vàng mã, xen kẽ ở giữa là những chiếc thuyền thả đầy đèn hoa đăng. Nghi thức này gọi là “độ cô” nghĩa là giải thoát cho những vong hồn cô quạnh, hoang hoải nơi trần gian.
A Ngư mua hai chiếc đèn lồng hoa sen, viết lên lời chúc của mình cho phụ mẫu Nhan gia, thả xuống sông, mắt nhìn theo chiếc đèn hoa sen trôi theo những cơn sóng. Gia tài của Nhan gia, nàng sẽ khiến Lục gia phải nôn ra. Mối thù của mẫu nữ Nhan Gia Dụ, nàng sẽ báo thù.
Về đến phủ trời đã muộn, Lục lão phu nhân thầm nghĩ nàng nhất định trong lòng cảm thấy khó chịu, cho nên không muốn về sớm, Lục lão phu nhân trong lòng cũng thấy sợ, không dám hỏi thêm, vì sợ rằng nàng sẽ nói điều gì đó đau lòng.
Cứ thế những ngày trời yên biển lặng trôi qua, trong khoảng thời gian này, A Ngư nhờ mèo con gửi một mảnh giấy nhỏ đến y quán và đưa phương thuốc cho họ, không nhắc đến điều kiện, không những thế A Ngư còn đưa cho họ thêm một phương thuốc để cầm máu và sinh cơ. Trước tiên phải thể hiện được bản lĩnh của mình, sau đó hoàn thiện vấn đề tình cảm, về sau sẽ dễ dàng mở miệng hơn nhiều.
Có thể trời yên biển lặng như thế này, có lẽ là do Lục Nhược Linh đã bị nhốt trong khuôn viên chép sách, nếu không sớm đã bị giết đến Phù Cừ viện rồi.
Lần này mất mặt trước mặt bao nhiêu người quyền quý trong Thanh Nguyệt am, lại còn bị người khác chứng kiến cảnh Lục Nhược Linh ức hiếp A Ngư, Lục lão phu nhân hối hận vô cùng.
Không biết những người đó sẽ truyền tin như thế nào, sau này Gia Dục nếu có chuyện ngoài ý muốn, có người nhắc tới chuyện này, không chừng sẽ có người nói bị bọn họ tra tấn uất ức mà chết, tiếng tai này có thể nghe được sao?
Trước mắt cũng không có cách nào tốt để miêu tả, chỉ có thể để mọi chuyện nguội lại rồi từ từ nghĩ cách xoay chuyển.
Lục lão phu nhân đau đầu hối hận, trước kia mình đã quá nuông chiều, luôn cảm thấy nàng ta còn nhỏ, còn là một đứa trẻ tội nghiệp không có cha. Tính tình mạnh mẽ chút cũng tốt để người khác không dám bắt nạt vì nàng ta không có cha, nhưng không ngờ rằng lại được cưng chiều đến mức thành ra như vậy. Dù có muốn kiểm soát cũng không thể kiểm soát được nữa, và bà ấy cũng không nỡ ra tay quản giáo hà khắc hơn. Bây giờ xem ra phải nhẫn tâm ra tay quản giáo hơn, nếu không thì làm sao mà nói được người khác.
Lục lão phu nhân bèn nhốt Lục Nhược Linh vào trong khuôn viên, bắt nàng ta chép sách.
Lục Nhược Linh một chữ cũng không đụng, cả ngày ở trong phòng đánh đánh đập đập, nghĩ đến chuyện mất mặt ngày hôm đó mà nàng ta giận dữ như ôm một bụng lửa, hận không thể xông vào Phù Cừ các xé xác A Ngư.
“Mẫu thân, rốt cuộc khi nào thì tổ mẫu mới thả ta ra? Tiệc Quế Hoa của An vương phủ sắp tổ chức rồi, lẽ nào tổ mẫu muốn nhốt ta không cho ta tham gia sao?”
Lục Nhược Linh một mặt khao khát được gặp các đạt quan hiển quý trong yến tiệc Quế Hoa, nhưng mặt khác lại có chút sợ hãi bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, bối rối chết đi được.
Bách thị ôn tồn nói: “Chuyện này vẫn đang ở đỉnh điểm, ngươi tốt nhất đợi cho chuyện qua đi, lúc đó mới có thể ra khỏi cửa.”
Lục Nhược Linh sắc mặt thay đổi: “Vậy Lục Nhược Linh và Nhan Gia Dục thì sao? Ta không thể ra ngoài, bọn họ cũng không được ra ngoài? Tấn Dương quận chúa mời bọn họ đi là vì nể thể diện của ta. Chung quy lại, một chính chủ như ta không đi, hai người họ lại đi, làm sao có cái đạo lý ấy.”
Lục Nhược Linh lại bắt đầu nhảy dựng lên: “Ta không thể đi, bọn họ cũng không thể đi.”
Bách thị cảm thấy đau đầu, làm sao có cái đạo lý như vậy, nói ra sẽ bị người khác cười chết.
Lục Nhược Linh không quan tâm cười với không cười, nói chung nàng ta không đi được thì người khác cũng không thể đi.
“Phu nhân, cô nương, Tấn Dương quận chúa đến rồi.”
Lục Nhược Linh sửng sốt, lập tức hét lớn: “Mau chóng dọn dẹp phòng cho ta.”
“Mau lên.” Bách thị vội vàng sai người thu dọn đống lộn xộn này, không thể để mất mặt trước Tấn Dương quận chúa.
Tấn Dương quận chúa vô cùng khách khí đi về phía trước thỉnh an Lục lão phu nhân.
Lục lão phu nhân ân cần đầy thiện ý tiếp đãi nàng ta, sai người đi gọi Lục Nhược Linh tới.
Lục Nhược Linh đã mấy ngày không ra khỏi phòng, vui vẻ chạy đến Vinh Thọ đường.
Lục lão phu nhân cũng hàn huyên xong với quận chúa: “Linh Nhi tiếp đãi quận chúa.”
Lục Nhược Linh gật đầu lia lịa, kéo Tấn Dương quận chúa rời đi.
Đợi bọn họ ra ngoài, nụ cười trên mặt Lục lão phu nhân cũng dần dần biến mất. Nếu như Tấn Dương quận chúa đã hết tình cảm với Minh Viễn thì nàng ta sẽ tránh xa Lục gia và Linh Nhi, nhưng quận chúa lại không phải thế, có thể thấy trong lòng nàng ta vẫn chưa buông bỏ được Minh Viễn.
Quận chúa thật sự say mê Minh Viễn. Lục lão phu nhân xoay chuỗi hạt phật với tốc độ càng lúc càng nhanh, đây đều là định mệnh!
Lục Nhược Linh kéo Tấn Dương quận chúa rời khỏi Vinh Thọ đường.
Tấn Dương quận chúa nói: “Bá mẫu có thời gian không, ta đi thỉnh an bà ấy.”
Lục Nhược Linh đương nhiên nói là có thời gian.
Bách thị nhiệt tình tiếp đón Tấn Dương quận chúa, càng nhìn càng thấy hài lòng, xuất thân gia thế hiển hách, tính tình nhanh nhẹn, là một nữ nhân làm chủ bếp nút. Vậy mà một lòng say mê Minh Viễn và thân thiết với Linh Nhi.
Rời Ngọc Sinh viện, Lục Nhược Linh kéo Tấn Dương quận chúa về phòng của mình, bắt chước lời mà Bách thị đã dạy cho nàng ta: “Người bên ngoài có phải đang chê cười ta hà khắc?”
Tấn Dương quận chúa đúng là đã nghe qua những lời đàm tiếu có liên quan đến Lục gia, trong ngày Trung Nguyên tiết, ở đó có mặt rất nhiều phu nhân, gần như hầu hết các quan chức quyền quý cấp trên đều tham gia, nàng ta muốn không biết cũng khó.
Lục Nhược Linh nhấn mạnh một tiếng: “Ta ăn nói vụng về, mãi mãi không bao giờ nói lại nàng ta, tóm lại, nàng ta chỉ cần khóc vài tiếng thì nàng ta sẽ là người đáng thương vô tội nhất, còn ta chính là kẻ ức hiếp người. Rõ ràng là nàng ta dựa vào sắc đẹp của mình để nháy mắt tán tỉnh Ngụy công tử, ta thấy không thuận mắt nên mắng nàng ta vài câu, đến miệng nàng ta thì lại trở thành ta hà khắc đố kỵ. Nàng ta còn tát vào mặt ta trước mặt mọi người, làm cho ta trở thành kẻ ác độc, ta chịu thua rồi.”
Tấn Dương quận huyện hả lên một tiếng.
Lục Nhược Linh: “Người không tin, lời ta nói đều là sự thật. Nàng ta ấy hả, cậy vào sắc đẹp, lại rất có tâm cơ, không hề thích ca ca của ta.”
Tấn Dương quận chúa: “Làm sao có thể như vậy?”
Lục Nhược Linh: “Ta cùng nàng ta từ nhỏ lớn lên bên nhau, ta còn không biết nàng ta là người như thế nào sao, lúc nào cũng giả bộ.”
Tấn Dương quận chúa cảm thấy mình không nên ở đây nghe những lời nói xấu về Nhan Gia Dục, nhưng lại không tự chủ muốn Lục Nhược Linh nói nhiều hơn nữa, Nhan Gia Dục thật sự là người như vậy sao? Đó là biểu tỷ của Lục Nhược Linh và cũng là chị dâu tương lai, Lục Nhược Linh có lí do gì phải bôi nhọ nàng ta.
Lục Nhược Linh nói nhiều giống như thùng đổ hạt đậu, trong miệng nàng ta, Nhan Gia Dục cậy vào vào nhan sắc của mình để đi dụ dỗ người khác, một lòng muốn trèo cao. Còn về bản thân mình, nàng ta là một người thật thà thẳng thắng.
Tấn Dương quận chúa: “Ngươi chính là quá thẳng tính, có gì thì nói nấy, đôi khi có thể khéo léo hơn một chút.”
Lục Nhược Linh: “Ta không có thất khiếu lung linh tâm, nói một câu mà vòng vo tam quốc, có ý nghĩa gì chứ?”
Tấn Dương quận chúa tự cho mình là thẳng thắn, cười một tiếng: “Thực sự chẳng thú vị gì nhưng những người đó lại thích nói chuyện như thế.”
Lục Nhược Linh cong môi: “Mấy người đó đáng ghét chết đi được.”
Tấn Dương quận chúa hết sức tán thành.
Hai người vừa nói vừa cười một lúc, sau đó nói đến bữa tiệc Quế Hoa.
Lục Nhược Linh lộ vẻ không vui và thất vọng: “Ta đang bị cấm túc, ta không đi được rồi.”
Tấn Dương quận chúa suy nghĩ một lát nói: Nếu không thì ta sẽ giúp ngươi cầu xin lão phu nhân.”
Lục Nhược Linh vui mừng khôn xiết, Tấn Dương quận chúa cầu xin, tổ mẫu nhất định sẽ đồng ý.
Quả nhiên, Lục lão phu nhân không bác thể diện của Tấn Dương quận chúa, đồng ý cho Lục Nhược Linh tham dự tiệc Quế Hoa.
Lục Nhược Linh tươi cười. Không chịu nổi lại tưởng tượng nếu như Tấn Dương quận chúa làm chị dâu của nàng ta thì tốt biết mấy.
Chớp mắt đã là tháng tám, đã đến ngày An Vương phủ mở tiệc Quế Hoa.
Lục phu nhân đưa các cô nương thiếu gia trẻ tuổi của Lục gia và Nhan Gia Dục đi ra ngoài, loại yến tiệc này chính là biến tướng của tiệc xem mắt.
“An Vương phủ không phải như nơi nào khác, các ngươi cần tỉnh táo chút, đừng làm mất mặt Lục gia.” Lục Nhược Linh chỉ thiếu mỗi việc là viết lên mặt nàng ta rằng tất cả các ngươi đều đang hưởng hào quang của ta.
Lục Nhược Kỳ liếc mắt, nhìn chằm chằm vào chiếc cằm chẻ của nàng ta, mặt mũi của Lục gia đã bị nàng ta sớm làm cho mất hết rồi. Bản thân nàng ấy không muốn đi chút nào, nhưng mẫu thân cứ bắt nàng ấy phải đi, thật phiền phức.
A Ngư cười nhẹ, sờ sờ vào ví tiền bên hông, món quà hào phóng này nàng đã chuẩn bị lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể tặng đi được rồi.
…
“Quận chúa, Lục phu nhân bọn họ tới rồi.”
Tấn Dương quận chúa lơ đãng chiêu đãi các cô nương, tim bỗng đập loạn nhịp, tìm cơ hội kéo Hoa Vũ đến một góc, xác nhận lại lần nữa: “Ngươi đã an bài xong hết rồi chứ?”
“Quận chúa yên tâm, nô tỳ đều đã an bài xong, phía lục hoàng tử cũng đã xác nhận qua rồi.”
Tấn Dương quận chúa tay cầm chiếc khăn khẽ run lên. Mấy ngày trước nàng ta có đi tìm Lục Minh Viễn, Lục Minh Viễn còn nói Lục gia đang chọn ngày lành tháng tốt để thành hôn, dù sao thì năm nay cũng sẽ thành hôn, hắn khuyên nàng ta quên hắn đi.
Lục Nhược Linh nói, Nhan Gia Dục khao khát hào môn, quyền quý.
Lục hoàng tử từ khi nhìn thoáng qua Nhan Gia Dục duyên dáng đã mắc bệnh tương tư, sẽ không lấy ai ngoài Nhan Gia Dục.
Gả cho lục hoàng tử, Nhan Gia Dục sẽ là hoàng tử phi, tương lai còn có thể làm vương phi tôn quý.
Bằng cách này, cả bốn người họ đều ổn.
Đôi tay run run của Tấn Dương dần dần bình thường trở lại, ánh mắt càng ngày càng kiên định. Nàng ta không muốn dùng biện pháp cực đoan như vậy, chỉ là nếu như gặp sự cố ngoài ý muốn giống như rơi xuống nước, với tính cách của Lục Minh Viễn, hắn rất có thể vẫn nhất quyết muốn lấy Nhan Gia Dục.
…
Sau khi vào An Vương phủ, nữ quyến nam binh chia ra hai bên đi, Lục phu nhân dẫn theo các cô nương đi thỉnh an An Vương phi. Nhắc đến đây, mười hai năm trước, Nhan phụ vì cứu An Vương nên mới hi sinh. Khi đó Đại Chu lập quốc chưa được hai mươi năm, tàn dư của tiền triều luôn ấp ủ mong muốn phục quốc nên đã đánh một số trận ở biên cương. An Vương dẫn quân đi tiêu diệt, không cẩn thận rơi vào bẫy, chính Nhan phụ đã dẫn quân đi ứng cứu An vương nhưng chính Nhan phụ lại phải hi sinh.
Sau khi Nhan phụ hy sinh, An Vương rất biết ơn công lao của ông ấy nên trước mặt cao tổ hoàng đế đã giành đặc quyền cho Nhan gia, để cháu trai của họ được thừa hưởng tước vị.
Hai năm đầu, An Vương phủ cũng vài lần gửi tặng đồ cho mẹ con Nhan Gia Dục sống ở Lục phủ, chỉ có điều người đi thì trà nguội, dần dần về sau cũng không còn qua lại nữa.
Khi đó Lục lão gia tử vẫn còn, nói rằng thần tử hy sinh vì chủ là lẽ đương nhiên, hơn nữa, vì muốn báo đáp An Vương đã thay Nhan gia giữ lại tước vị. Nếu như tự coi đó là ơn cứu mạng, ngược lại họ sẽ rơi vào cảnh tầm thường và khiến cho người khác chế giễu, không cho phép họ nhân cơ hội để kết giao.
Lục phu nhân lần đầu tiên đến An Vương phủ, nhìn đâu rực rỡ và hào hoa, bất giác liếc nhìn A Ngư đang ở phía sau.
A Ngư cũng nghĩ đến Nhan phụ, nếu như Nhan phụ ở dưới suối vàng mà biết, nhất định ông ấy sẽ nhấc ván quan tài mà nhảy lên. Ông ấy đã cứu An Vương và để Tấn Dương quận chúa được lớn lên vô tư vô lo dưới sự che chở của phụ thân. Còn Nhan Gia Dục lại bị Tấn Dương quận chúa ngang ngược bức hại vì mất đi sự che chở của phụ thân, nếu Nhan Gia Dục là một thiên kim đường đường chính chính của Hầu phủ thì Tấn Dương quận chúa dù có phô trương thế nào cũng không dám sắp đặt chuyện ác độc như vậy.
Trước mặt An Vương phi, Lục thị thấp bé không đáng kể, bà ta khách sáo vài câu. Nhưng khi nhìn thấy A Ngư, An vương phi lại nhớ tới chuyện cũ, nụ cười sâu hơn mấy phần: “Trong nháy mắt mà đã lớn như vậy rồi, thật đúng là nữ nhi lớn lên sẽ thay đổi vô cùng, càng ngày càng xinh đẹp.”
A Ngư chỉ cười ngượng.
An Vương phi dịu dàng hỏi nàng vài câu, rồi sai nha hoàn đưa nàng ra khuôn viên chơi.
Trong khuôn viên đang chơi đánh trống chuyền hoa, khi tiếng trống ngừng lại, hoa rơi vào tay ai thì người đó sẽ uống rượu.
A Ngư tỏ ra ngượng ngùng: “Ta sức khỏe yếu không tiện uống rượu, nên ta không tham gia, ta xem mọi người chơi.”
“Đây là rượu trái cây, giống như nước trái cây vậy, không giống như rượu đâu.” Tấn Dương quận chúa đi tới kéo A Ngư ngồi vào chỗ ngồi.
A Ngư còn muốn đứng dậy, Lục Nhược Linh âm thầm liếc nàng một cái: “Chơi có trò chơi, ngươi ngại ngùng cái gì?”
A Ngư dừng động tác lại, ngồi xuống, khóe mắt liếc nhìn Hoa Vũ đang cầm bình rượu, khóe miệng nở một nụ cười tiêu chuẩn.