Hoàn thành Yêu em trọn kiếp - Hoàn thành - Diệp Phong

DiệpPhong

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
11/8/14
Bài viết
148
Gạo
180,0

DiệpPhong

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
11/8/14
Bài viết
148
Gạo
180,0
Chương mười một: Gặp lại


Sau chuyến bay dài Khánh Đan bước ra khỏi sân bay thấy thoải mái vô cùng, trời mùa thu nên khá mát mẻ, cô hít một hơi thật dài để cảm nhận không khí ở đây.

“Cô ơi, cô làm rơi đồ này.” Một người thanh niên mặc áo sơ mi cùng quần âu tiến lại gần cô. Khánh Đan vừa nhìn đã nhận ra đó là chiếc cặp tóc Hải Nguyên tặng cô ba năm trước:

“Ôi, cảm ơn anh!” Khánh Đan khẽ mỉm cười với người con trai đứng trước mặt mình.

“Không có gì!”

“Anh, sao anh biết tôi là người Việt Nam?” Khánh Đan nhìn người con trai kia ngạc nhiên hỏi.

“Tôi đi cùng chuyến bay với cô, ngồi cạnh cô nhưng là cô không để ý!” Người con trai mỉm cười rất lịch sự.

“Hình như… hình như tôi gặp anh ở đâu đó rồi!” Khánh Đan nhìn anh ta, anh ta liền giơ chiếc khăn tay lên cho cô xem Khánh Đan liền bật cười: “Hình như là…”

“Sân bay, lúc đó cô….”

“Ha, đúng rồi, người hôm đó là anh. Cảm ơn anh, lại để anh nhìn thấy tôi…” Khánh Đan e ngại nói.

“Ở sân bay, chuyện tương phùng, li biệt cũng là chuyện bình thường. Thực ra đó cũng không phải lần đầu tiên gặp cô.”

“Không phải ạ?” Khánh Đan tròn mắt nhìn anh ta.

“Đúng, lần đầu tiên tôi gặp cô là ở bán đảo Sơn Trà, tôi là quản lý của khách sạn Vân Hương.”

“À.” Khánh Đan khẽ chau mày nghĩ một lúc cũng cảm thấy hình như đúng là như vậy.

“Tôi còn vô tình chụp được một tấm ảnh của cô và cậu bạn trai kia.”

Anh ta liền lấy trong cặp một tấm ảnh. Tấm ảnh chụp một chàng trai đang nhìn cô gái ánh mắt rất dịu dàng, còn cô gái đang cười rất hạnh phúc, không gian, bầu trời, nước biển tạo nên một bức ảnh tuyệt đẹp. Khánh Đan ngây ra nhìn tấm ảnh, mắt hơi đỏ lên vì xúc động, cô không nghĩ cô và anh lại có tấm ảnh đẹp như vậy.

“Xin lỗi, có thể cho tôi bức ảnh này không?”

Người con trai kia nhìn cô gái đứng trước mặt mình đang có vẻ rất xúc động.

“Được thôi, có điều cô có thể cho tôi biết tên cô không?”

Nghe anh nói, Khánh Đan thoáng ngây người ra rồi bật cười: “Xin lỗi, tôi tên là Khánh Đan, rất vui được quen anh.”

“Tôi tên là Nam Phong, rất vui được quen cô, đây là danh thiếp của tôi.” Anh ta nói rồi đưa cho cô một tấm danh thiếp bên trên có ghi Nguyễn Nam Phong Giám đốc… Nói rồi anh ta đưa tay ra Khánh Đan cũng đưa tay bắt tay anh rồi mỉm cười.

“Khánh Đan cho tôi xin email, tôi sẽ gửi mấy tấm ảnh còn lại trong máy cho em.”

“Vậy cảm ơn anh.” Khánh Đan khẽ mỉm cười. Cô với Hải Nguyên đi chơi nhiều nhưng chưa bao giờ chụp ảnh kỉ niệm, không ngờ bây giờ có mấy tấm ảnh đẹp như vậy, đây đúng là một món quà bất ngờ. Nhưng nghĩ vậy rồi cô lại thấy bản thân mình buồn cười, cô với anh chẳng phải đã chia tay rồi sao? Nam Phong nhìn cô gái kia mỉm cười, anh nghĩ nụ cười này mới là thứ thuộc về cô chứ không phải những giọt nước mắt kia. Anh mất bao nhiêu công tìm kiếm cô nhưng không thấy, bây giờ lại vô tình gặp trên một chuyến bay, cơ hội này nhất định anh phải nắm giữ.


“Khánh Đan!” Khánh Đan nghe có tiếng gọi mình liền quay lại, thấy bà Ngọc Vân đang vẫy tay về phía cô.

“Xin lỗi, tôi phải đi rồi.” Khánh Đan nói.

“Hẹn gặp cô lần sau.”

“Vâng.” Khánh Đan nói rồi đi về phía bà Ngọc Vân đứng.

“Con chào dì.”

“Con đi đường có mệt không?” Bà Ngọc Vân ôm lấy cô rồi hỏi.

“Dạ, con không mệt ạ.”

“Ừ, mấy năm không gặp con đã xinh thế này rồi. Ôi mấy bà già này đã già cả rồi!” Bà vừa nói vừa trêu Khánh Đan.

“Dì vẫn trẻ và đẹp như xưa ạ, hì hì.”

“Con không phải khen dì đâu, mũi dì lại phồng lên bây giờ. Bố mẹ con bên đấy vẫn khỏe chứ?”

“Vâng, bố mẹ con vẫn khỏe ạ.”

“Ừ, con sang bên này sống cùng dì thật tốt, có người cùng dì trò chuyện, mua sắm, đâu như Hải Nguyên, suốt ngày đi làm về rồi tụ tập bạn bè, chẳng mấy khi về nhà. Năm ngoái còn đòi mua nhà ra ở riêng, dì ở một mình, nhà rộng thênh thang.” Bà Ngọc Vân vừa nói vừa cười, trong lời than nhưng lại có sự tự hào, giọng điệu nói chuyện cũng giống như bà Ngọc Lan mẹ cô. “Tháng trước thằng bé hoạt động thành công mấy dự án, coi như dì không phí công nuông chiều nó.” Khánh Đan nghe bà nói chỉ mỉm cười.


Khánh Đan sang Mỹ được mấy hôm nhưng chưa nhìn thấy Hải Nguyên lần nào, nghe dì Mari nói anh có về đây vài lần nhưng sáng sớm đã đi luôn, Cô chỉ mỉm cười không nói gì, có lẽ anh không muốn gặp cô. Bà Ngọc Vân ở nhà với cô mấy hôm rồi cũng đến công ty làm việc hoặc đi chơi cùng bạn bè đến tối mới về nhà. Căn nhà rộng lớn chỉ có một mình cô và dì Mari, trong lòng cô cũng có chút buồn chán. Hiện giờ khóa học của cô vẫn chưa bắt đầu, ở bên này cô lại không quen biết ai nên ngày nào cũng thức khuya một chút gọi điện về Việt Nam cho mẹ và bạn bè.


Hải Nguyên về muộn, anh không bật đèn để không ảnh hưởng tới mọi người. Đang định bước lên cầu thang thì nghe thấy có tiếng nói nhỏ từ ngoài ban công liền đi xem, thấy Khánh Đan đang ngồi một mình bên ngoài đang nói chuyện với ai đó, nghe giọng cô như đang muốn khóc, trong lòng anh bỗng thấy xót xa. Cô sang đây nửa tháng nhưng anh luôn tránh mặt cô, anh không biết gặp rồi nói gì nên luôn ở lại công ty đến nửa đêm mới về. Nhưng hôm nay nghe giọng cô, anh lại thấy mình thật hồ đồ, rõ ràng là nhớ cô vậy mà bắt bản thân phải tránh cô.

“Khánh Đan.” Anh khẽ gọi khiến Khánh Đan giật mình, đứng bật dậy làm rơi cả chiếc điện thoại trong tay xuống đất. Cô quay lại thấy anh đang đứng trước mặt mình, ánh điện mờ mờ tranh tối tranh sáng làm cô không rõ gương mặt anh nhưng lại nhìn rõ ánh mắt anh đang nhìn, cô nhất thời ngây người ra không biết phản ứng thế nào. Người cô nhớ đến từng giờ từng khắc đang đứng trước mặt cô, người cô mơ đến hàng đêm đang ở trước mặt cô, nhưng rõ ràng anh muốn trốn tránh cô mà, sao giờ lại cố tình đứng trước mặt cô, còn nghe trộm cô nói chuyện điện thoại. Gương mặt anh thân thuộc nhưng sao lại có cảm giác xa lạ vô cùng. Ý nghĩ duy nhất trong đầu của cô bây giờ là bỏ chạy. Mặc tiếng anh gọi đằng sau nhưng Khánh Đan vẫn chạy một mạch lên phòng. Cô vội vàng chạy nên không để ý chiếc ghế ở trước mặt, cô va vào ghế rồi ngã xuống đất nhưng lập tức đứng dậy và chạy lên phòng đóng cửa lại, nhốt mình bên trong. Đến khi bình tĩnh lại cô cũng không hiểu sao bản thân mình lại làm như vậy nữa, rõ ràng muốn gặp anh nhưng lại bỏ chạy.


Một lúc sau, Hải Nguyên mở cửa bước vào phòng cô, mang hộp bông băng đến rồi ngồi xuống bên cạnh cô.

“Sao anh vào được đây?”

“Em chưa khóa cửa.”

Nghe Hải Nguyên nói, Khánh Đan bật cười nhạo bản thân mình nhưng lại cảm thấy không cười nổi.

“Em lúc nào cũng để mình vấp ngã như vậy à?” Anh nói rồi nâng chân cô lên, chấm cồn lên vết rách ở bàn chân, Khánh Đan thấy đau, vội rụt chân lại nhưng một tay kia của anh đã giữ lấy chân cô, đặt bông rồi cuốn băng lại. Khánh Đan bỗng cảm thấy cảnh này rất quen thuộc. Phải rồi, lúc cô bị ngã xuống bể nước và trẹo chân. Bàn tay anh vẫn ấm áp như vậy. Khánh Đan thoáng ngây người nhìn anh đến khi thấy ánh mắt anh cũng đang nhìn cô mới vội quay đi.

“Vẫn hận anh à? Không muốn nhìn thấy anh?” Hải Nguyên nói nhưng đáp lại anh là sự im lặng của Khánh Đan. Anh nhìn cô một lúc rồi đứng dậy, ra khỏi phòng: “Nghỉ sớm đi, sau này đừng thức khuya nữa, không tốt cho sức khỏe. Em gầy đi đấy!” Hải Nguyên bước đi chỉ còn lại tiếng sập cửa rầm một cái. Tiếng sập cửa này đã khiến cô và anh xa cách ba năm qua.

“Không phải em hận anh mà là hận bản thân mình!” Khánh Đan lẩm bẩm trong miệng rồi bật khóc. Ba năm qua, dù buồn đến đâu đi nữa, Khánh Đan vẫn cố gắng không khóc, vì cô biết cô có khóc cũng không có ai bên cô lau nước mắt cho cô. Bây giờ nước mắt đã không kìm được mà không ngừng rơi xuống. Sáng hôm sau tỉnh dậy, thấy gương mặt tiều tụy trong gương cô tự trách mình sao hôm qua lại yếu đuối đến như vậy. Cũng may, cả ngày hôm đấy bà Ngọc Vân không về nhà.

Nhiều ngày sau đó, Hải Nguyên không về nhà, có về thì chỉ thỉnh thoảng về lúc rồi lại đi luôn, hai người nhìn thấy nhau cũng chỉ lướt qua mà không nói chuyện. Kì học đầu tiên của Khánh Đan bắt đầu. Ngày ngày cô chăm chỉ đi học, về nhà là tập múa. Cô không quan tâm cũng không hỏi han chuyện của Hải Nguyên qua dì Mari nữa. Trong lòng cô bây giờ chỉ nghĩ nhanh chóng kết thúc khóa học rồi trở về Việt Nam. Ở Mỹ mấy tháng cô quen được mấy người bạn, thỉnh thoảng cũng gặp Nam Phong - người con trai quen ở sân bay, anh ta là giám đốc của một chuỗi nhà hàng khách sạn và cũng là tiếp viên hàng không thường xuyên đi nước ngoài. Nói chuyện với anh cô cảm thấy vui vẻ hẳn lên, không còn cảm giác ảm đạm như trước nữa. Chiếc cặp tóc cùng mấy tấm ảnh anh ta trả lại cho cô, giữ cũng chẳng tác dụng gì, người cũng không còn bên cô nữa. Nghĩ vậy Khánh Đan liền giấu nó rất kĩ trong tủ, kĩ đến mức chính bản thân cô cũng quên đi sự tồn tại của nó.

Mùa đông ở đây khắc nghiệt hơn ở Việt Nam rất nhiều, chỉ là không có cái buốt giá, sương muối của miền nhiệt đới quê cô. Khánh Đan đưa tay hứng lấy những bông tuyết rơi chăm chú ngắm nhìn. Những bông hoa tuyết thật đẹp! Cô từng nhìn thấy tuyết trên Sa Pa khi trời quá lạnh nhưng so với những bông tuyết khô xốp ở đây, khác biệt rất nhiều, đây mới là tuyết thực sự, tuyết ở Sa Pa có lẽ chỉ là sương đóng băng mà thôi.

“Ngoài trời lạnh thế mặc phong phanh vậy không sợ ốm à?” Hải Nguyên nói rồi khoác cho cô chiếc áo khoác của mình. Hóa ra anh đứng ở sau từ bao giờ mà cô không phát hiện. Khánh Đan nhìn anh rồi lại nhìn ra bầu trời đầy tuyết trắng đang rơi. Hải Nguyên nắm tay cô đi ra ngoài trời đầy truyết rơi, từng bước, từng bước dẫm lên tuyết mà đi, Khánh Đan nhìn anh như muốn hỏi mà lại không nói gì.

“Chẳng phải em luôn ước mơ được đi trên tuyết như vậy ư?” Anh nhìn cô khẽ mỉm cười, nụ cười của anh ấm áp, bàn tay anh cũng ấm áp. Nhưng cô lại không biết để chiều theo sở thích của cô, ngoài bàn tay nắm tay cô ra người anh đã lạnh cứng vì chiếc áo ấm đã nhường cho cô. Khánh Đan cũng nhìn anh khẽ mỉm cười, nụ cười hiếm thấy trong suốt bao năm qua.

Sau hôm đó, Hải Nguyên tuyệt nhiên không về nhà, Khánh Đan đợi anh mấy hôm nhưng cũng không thấy anh, hỏi dì Mari, bà chỉ bảo anh bận không về được, anh dặn dì chăm sóc cô cẩn thận. Mấy ngày nghỉ đông cô chỉ ở trong nhà không đi đâu, bà Ngọc Vân cũng bận rộn tới khuya mới về, trong lòng Khánh Đan càng thấy trống trải, thời sự liên tục báo tin bão tuyết dữ dội ảnh hưởng mạnh đến cuộc sống, giao thông tắc nghẽn, dây điện gặp trục trặc, nước sinh hoạt đóng đá. Bấy giờ Khánh Đan mới hiểu vì sao anh nói tuyết rơi nhiều sẽ rất phiền, còn cô, lúc đó cô chỉ ước mong được nhìn thấy tuyết, được một lần bước đi dưới trời tuyết rơi trắng xóa.

“Dì Mari, sao anh ấy một tuần nay không về nhà, bình thường đâu có như vậy?” Khánh Đan đã hỏi dì Mari rất nhiều lần, thấy vậy bà Mari cũng đành nói sự thật.

“Cậu ấy bị viêm phổi, đang trong bệnh viện, cậu nhắc tôi không được cho cô biết.” Bà Mari nói rồi lại thở dài. “Cái thằng bé này, liều mạng làm việc đến mức ốm cũng không chịu đi khám nên giờ mới thành thế này! Trước đây cậu ấy ít về nhà lắm, cũng ít nói, ít cười. Từ khi cô sang cậu ấy mới hay về nhà đấy. Cậu ấy thực sự rất quan tâm đến cô, luôn nhắc tôi chăm sóc cô, làm món cô thích ăn. Cậu ấy không phải không về mà là về lúc cô đã ngủ, hôm nào cũng đứng trước cửa phòng cô rất lâu rồi mới đi…”

Bà chưa nói xong đã thấy ánh mắt Khánh Đan thất thần, anh vì thực hiện mong muốn ngốc nghếch của cô mà bị ốm sao? Hôm đó anh nhường cho cô áo khoác còn anh chỉ mặc áo len. Vì sao anh ngốc vậy?

“Bệnh viện nào hả dì?”

“Bệnh viện… Ơ mà cậu ấy nói tôi không được cho cô biết, cô đến cậu ấy sẽ trách tôi đó. Cô Khánh Đan… Ngoài đường rất nguy hiểm…” Bà không nói hết, Khánh Đan đã ra khỏi nhà đi mất.


Khánh Đan gọi một chiếc taxi nhưng mà đường tắc vì tuyết rơi, chiếc xe chỉ chở cô được một đoạn rồi khuyên cô nên trở về nhà, nhưng cô mở cửa ra khỏi xe rồi chạy mất. Tuyết vẫn không ngừng rơi, lúc sang đây vì không quen cái lạnh ở đây cô cũng ốm một trận, cô hiểu cảm giác đó là như thế nào, anh bây giờ còn bị viêm phổi, nghiêm trọng hơn cô nhiều. Vậy mà Hải Nguyên vẫn một mình chịu đựng không cho cô biết. Hải Nguyên, rốt cuộc anh vẫn giận cô không muốn cô quan tâm anh hay là anh không muốn cô lo lắng đây?
 
Chỉnh sửa lần cuối:

DiệpPhong

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
11/8/14
Bài viết
148
Gạo
180,0
Chương mười hai: Tái hợp



Hải Nguyên đang ngồi trên giường bệnh, mắt chăm chú nhìn tập tài liệu, thấy có người đang đứng trước cửa phòng, anh ngẩng đầu lên nhìn. Cô gái mặc chiếc áo khoác màu xám tro, trên đầu còn vương mấy bông tuyết, hơi thở gấp gáp nhìn anh, rõ ràng cô ấy đã chạy bộ một đoạn đường khá xa để đến đây.

Khánh Đan bước vào phòng bệnh nhìn anh không chớp mắt, mặt anh trắng bệch, không có tí sắc hồng nào, tay vẫn còn cầm tài liệu, bên cạnh còn cái laptop. Ốm như vậy rồi còn làm việc.

“Anh ốm sao không cho em biết?”

Hải Nguyên nghe Khánh Đan nói, giọng nói này có chút hờn giận lại có chút trách móc rất giống với Khánh Đan của anh ngày xưa, trong lòng rất vui. Cô của ngày nào cuối cùng đã trở về rồi. Trở về là một Khánh Đan hay thể hiện cảm xúc với người khác chứ không phải lãnh đạm ít nói, ít cười.

“Chỉ là ốm xoàng, có gì mà phải nói với em.” Anh nói rồi khẽ mỉm cười nhìn cô.

“Anh có biết em rất lo lắng không?” Khánh Đan vừa nói khóe mắt đã ửng đỏ, đọng một chút nước. “Mấy ngày qua anh không về cũng không gọi điện, anh có biết… em… em…” Khánh Đan muốn nói cô nhớ anh nhưng lại không thể nói ra, cô sợ nói ra rồi thứ cảm giác này sẽ mất đi hoặc có thể anh sẽ phủ nhận. Cô thà tự lừa dối bản thân mình cũng không muốn một lần nữa có cảm giác mất anh.

“Em rất nhớ anh?” Hải Nguyên thay cô nói tiếp: “Anh cũng rất nhớ em, ba năm qua không ngày nào anh ngừng nhớ về em, nhưng anh lại sợ em quên anh mất rồi.”

Khánh Đan nghe anh nói liền chạy đến ôm lấy anh: “Ngốc, sao anh ngốc vậy? Em chưa bao giờ quên anh cả. Mỗi giờ, mỗi khắc trái tim em, đầu óc em chỉ có hình ảnh của anh.”

Khánh Đan nói, nước mắt cứ thế rơi xuống ướt vai áo anh nhưng môi lại nở nụ cười hạnh phúc. Hải Nguyên cũng ôm cô thật chặt, mỉm cười nói:

“Anh cũng không thể không có em.”

Ba năm, hai người mơ hồ mà lạc mất nhau, bây giờ gặp lại, anh tuyệt đối không buông tay cô ra nữa. Anh tin cô cũng vậy, anh tin hai người sẽ hạnh phúc, từng lạc mất nhau một lần, anh sẽ trân trọng lần trùng phùng này.

“Ryan, em ở bên anh bao nhiêu năm nay mà không bằng cô ta bỏ rơi anh, làm tổn thương anh ư?” Linda đứng ngoài phòng bệnh đã chứng kiến tất cả, trong lòng cô rất đau khổ, thậm chí cả phẫn nộ. Cô có gì không bằng cô ta chứ? Vì sao anh lại không công bằng với cô như vậy? “Ryan, em không can tâm!”

Từ khi Hải Nguyên và Khánh Đan tái hợp, Hải nguyên thường xuyên trở về nhà hơn, cũng thường xuyên đưa cô đi chơi không như trước cả ngày chỉ biết làm việc và làm việc. Linda thấy vậy trong lòng rất khó chịu, Khánh Đan xuất hiện trong tim anh không còn vị trí cho cô nữa rồi, hoặc có thể trong tim anh chưa bao giờ có chỗ cho cô, chỉ là trước đây anh dành rất nhiều thời gian cho công việc, cô là trợ lí của anh thường xuyên ở bên anh nên cảm thấy gần anh hơn. Còn bây giờ, anh dành thời gian cho người con gái anh yêu hơn nên khoảng cách của anh và cô lại trở về với vị trí ban đầu.





“Khánh Đan, hôm nay anh đi với bạn, em ở nhà ngủ trước đi nhé!”

“Vâng.”

Khánh Đan trả lời anh nhưng mắt vẫn chăm chú nhìn vào màn hình ti vi. Anh thường xuyên đi chơi với bạn, từ trước đến nay không có gì là không bình thường cả, cô cũng quen nên cũng chẳng có phản ứng gì, nhưng nghe giọng điệu không thèm để ý của cô anh lại thấy khó chịu, anh quay lại nhìn cô một lúc rồi nói:

“Em lên phòng thay đồ đi rồi đi cùng anh.”

“Hả, chẳng phải anh đi cùng bạn ư, em đi làm gì?” Khánh Đan ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn anh.

“Em không phải là người yêu anh hả? Nhanh, lên thay đồ đi, mặc đẹp vào đấy!”

Khánh Đan ậm ừ tắt ti vi rồi lên phòng thay đồ, bước xuống cầu thang đã gặp ánh mắt Hải Nguyên nhìn cô không chớp mắt.

“Sao thế anh?”

Hải Nguyên nhìn cô, chau mày một cái rồi nói: “Em lên thay bộ khác, mặc quần dài!”

Khánh Đan ngạc nhiên nhìn anh: “Chẳng phải đi chơi sao? Anh nói em mặc đẹp một tí, thế này không được à?”

“Anh bảo em thay quần dài thì cứ thay đi!”

Khánh Đan xì một cái rồi chạy lên thay quần dài. Hải Nguyên nhìn thấy mới mỉm cười tỏ vẻ hài lòng: “Thế này là được rồi, lần sau ra ngoài không được mặc ngắn quá, không được mặc đồ quá ngắn, biết chưa?”

Khánh Đan tròn mắt nhìn anh: “Tốt nhất là trùm kín từ đầu đến chân hả?”

“Ha ha, thế thì không cần thiết lắm, mùa hè nóng lắm, mà em trùm kín như vậy người ta sẽ nghĩ em bị hâm đấy!” Hải Nguyên bật cười.

“Anh bị sao thế?” Khánh Đan nói rồi sờ tay lên trán anh. Hải Nguyên mỉm cười vui vẻ rồi mở cửa xe cho cô bước vào. Miệng lẩm bẩm “Để lũ sói ngoài kia trông thấy em nguy hiểm lắm, chúng bắt cóc em đi mất làm sao, tốt nhất là không nên mạo hiểm!”

Khánh Đan bước vào quán bar khiến mấy chàng trai ở đấy chú ý dù cô đã ăn mặc rất đơn giản nhưng vẫn không che giấu được khí chất toát lên từ con người cô, đặc biệt là mấy thằng bạn của anh, nhìn cô không chớp mắt rồi gật gù tán thưởng với nhau đến khi anh lườm mới chịu thôi.

“Khánh Đan, đây là bạn của anh Alex, Mark, Michael, James.” Anh nói rồi hướng tay đến từng người. Khánh Đan nhìn họ mỉm cười chào.

“Đây là Jessica, chị dâu của các chú!”

Bốn người họ đều mỉm cười rất thân thiện với cô.

“Nghe Ryan kể về chị dâu nhiều nhưng bây giờ mới được gặp, thật là vinh hạnh.” Một người con trai đứng lên nói với cô rất lịch sự rồi tránh sang một bên nhường chỗ cho cô và Hải Nguyên. “Chị dâu ngồi đây!”

Khánh Đan cảm ơn anh ta rồi ngồi xuống bên cạnh một cô gái có mái tóc vàng, cô ta nhìn cô một lượt rồi tỏ ra khinh khỉnh ra mặt: “Lần đầu tiên gặp cô, đúng là trăm nghe không bằng một thấy. Vẻ đẹp rất đặc biệt, cách ăn mặc cũng rất đặc biệt!” Trong giọng điệu của cô ta pha chút chế giễu khiến những cô gái ngồi trong bàn cũng phá lên cười. Họ nghĩ cô gái Hải Nguyên yêu phải đặc biệt lắm, hóa ra lại quê mùa như vậy, có ai vào bar lại mặc quần bò dài thế kia đâu.

“Câm hết miệng lại! Cô, cút ra ngoài!” Người con trai ngồi cạnh cô ta lúc nãy tỏ ra thân mật với cô ta bây giờ lại thay đổi thái độ ngay lập tức mà đuổi cô nàng đi, cô ta đành ấm ức đi ra khỏi bàn, mấy cô gái kia thấy vậy liền im bặt không dám nói gì. Khánh Đan không nói gì khẽ cúi xuống tay vẫn nắm chặt tay Hải Nguyên ngồi bên cạnh.

“Chị dâu đừng để ý, con nhóc đó không hiểu biết! Nào chị uống gì để em làm! Sour Apple Martini nhé!”

“Ừm... tôi…”

Khánh Đan định nói thì Hải Nguyên liền cướp lời:

“Cô ấy không uống được rượu, cho cô ấy một ly mocktail đi.”

“Ok.”

Khi anh ta đi rồi Khánh Đan quay sang nhìn Hải Nguyên, anh liền nói nhỏ với cô: “Mark là chủ ở đây, đồ cậu ấy làm rất ngon, đồ bọn anh uống đều là tự tay cậu ấy pha.”

Khánh Đan khẽ gật đầu không nói gì nữa. Mọi người ngồi trên bàn vẫn quan sát cô từ nãy giờ khiến cô cảm thấy không tự nhiên lắm.

“Chào Jessica, tôi là Judy, rất vui được làm quen với cậu.” Cô gái ngồi đối diện chuyển sang ngồi gần cô và nói bằng tiếng Việt khá lưu loát khiến cô ngạc nhiên.

Cô mỉm cười nói chuyện với cô ấy, trong những người con gái ngồi ở đây, ngoài cô ấy nhìn cô bằng ánh mắt thân thiện ra thì những người khác đều nhìn cô như nhìn sinh vật lạ vậy. Cũng may mấy người bạn của anh đối với cô có vẻ rất thân thiện, khiến cô không còn cảm giác lạc lõng khi ở đây mà vui vẻ nói chuyện cùng mọi người.

“Em đi ra ngoài một chút nhé.”

Nghe Khánh Đan nói, anh khẽ nhăn mày một cái rồi gật đầu. Ra khỏi quán bar, hít thở không khí trong lành, Khánh Đan cảm thấy thoải mái hẳn, bên trong tiếng nhạc ầm ĩ khiến cô đau đầu. Đứng từ trên tầng cao nhìn xuống đường, ánh sáng lung linh rực rỡ trong lòng bỗng thấy nhẹ nhàng, bên trong kia và bên ngoài này cách nhau có một bức tường mà như hai thế giới khác nhau vậy.

“Anh Ryan bảo tôi mang áo ra cho bạn.” Judy nói rồi đưa cho Khánh Đan chiếc áo vest.

“Cảm ơn.”

“Jessica có vẻ không thích nơi này nhỉ?”

“Ừm, trong đấy ồn ào quá!”

“Lần đâu tiên tôi đến đây cũng có cảm giác như vậy, mãi rồi cũng quen.”

“Sao bạn nói tiếng Việt tốt vậy?”

“Ừ, mẹ tôi là người Việt Nam, lấy bố tôi rồi định cư luôn bên này. Từ nhỏ bà đã dạy tôi nói tiếng Việt.”

“Ồ.”

“Jessica có bao giờ nghĩ sẽ ở hẳn bên này không?”

“Hả?”

“Tôi nghe Ryan kể rất nhiều về bạn. Anh ấy có lẽ cũng hi vọng bạn ở lại đây.”

Khánh Đan nhìn cô gái xa lạ trước mặt mình nhưng lại có cảm giác rất gần gũi.

“Anh ấy là một người con trai tốt, đáng trân trọng.” Judy nói rồi lại nhìn lên bầu trời đêm xa vời. Bây giờ cô hiểu vì sao Ryan lại chung tình với người con gái Việt Nam kia đến vậy, cô ấy không chỉ xinh đẹp mà còn trong sáng, thuần khiết. Quan trọng là ánh mắt cô ấy dường như chỉ nhìn thấy mình anh, ngoài ra không có ai khác. “Thôi, chúng ta đi vào trong đi.” Judy nói rồi kéo Khánh Đan bước vào trong.

Hải Nguyên nhìn hai người bước vào khẽ nhíu mày rồi ngồi dịch vào nhường chỗ cho cô. Khánh Đan ngồi xuống, thấy khát nước liền cầm cốc nước trước mặt lên uống một hơi hết sạch, Hải Nguyên ngồi gần đấy nhưng không kịp ngăn cô, khi cô đặt cốc xuống bàn mới thấy mọi người đang tròn mắt nhìn mình.

“Đây là nước gì vậy?” Khi vừa nói xong đầu cô cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, mọi thứ nhòa đi trước mắt, xung quanh có tiếng người nói: “Chị dâu, tửu lượng tốt thật!” Sau đó thì gục vào người Hải Nguyên không biết gì nữa.

“Cậu cố tình đấy hả?” Hải Nguyên cầm cốc lên uống thử một chút thấy vị ngọt ngọt lại thơm thơm nhưng rượu thì khá nặng, dễ uống nhưng dễ say.

“Ryan, thử chút xem tửu lượng cô ấy ra sao, ai dè đổ ngay rồi. Ha ha, hôm nay lại vất vả anh rồi!” Cậu ta nói rồi vỗ vai anh, nháy mắt đầy ẩn ý.

“Cậu đừng có ăn nói lung tung!” Hải Nguyên khẽ lườm rồi đặt Khánh Đan vào lòng mình, nhìn cô say ngủ. “Thôi, tôi về trước, mọi người ở lại vui vẻ!” Anh nói rồi bế Khánh Đan ra khỏi quán bar bỏ lại đằng sau lời trêu chọc của mọi người.

Hải Nguyên đưa Khánh Đan về nhà, dì Mari thấy vậy liền chạy lên hỏi:

“Ôi, Khánh Đan làm sao thế?”

“Không sao, dì nấu giúp cháu canh giải rượu nhé!” Anh nói rồi đặt cô lên giường. Khánh Đan vẫn nằm im không biết gì, khuôn mặt cô lúc này ửng hồng lên trông thật quyến rũ, trong lòng anh bỗng cảm thấy như có một luồng khí nóng phát lên không kiềm chế được, có lẽ vì hôm nay anh uống không ít rượu. Anh khẽ đưa tay gạt nhẹ tóc mái đang che mặt cô sang một bên, vuốt lên gò má ửng hồng của cô. Lúc này trông cô thật đẹp, đẹp đến mê hồn. Ánh mắt anh nhìn cô dường như có lửa.

“Cậu Hải Nguyên, trà tôi mang lên rồi đây!” Dì Mari từ bên ngoài bước vào, anh giật mình bỏ tay xuống như đứa trẻ đang mắc lỗi sợ người khác phát hiện.

“Dì cứ để đấy đi!” Anh nói rồi nhìn dì Mari đi ra khỏi phòng mới thở dài, đúng là không nên để cho cô ấy uống rượu, thật nguy hiểm!

Hải Nguyên gọi Khánh Đan mấy lần cô mới mơ màng tỉnh dậy, anh lấy bát canh cho cô uống một ít rồi anh uống nốt chỗ còn lại, anh đặt cô xuống giường, vén chăn cho cô rồi trở về phòng. Anh vào phòng tắm không ngừng xả nước ướt hết người, cái lạnh làm anh tỉnh táo. Nghĩ đến chuyện lúc nãy anh lại thấy mình thật bì ổi, định lợi dụng lúc cô say mà có ý đồ, cũng may dì Mari bước vào kịp. Anh thật sự không muốn làm chuyện tổn hại đến cô, ít nhất là khi cô chưa sẵn sang.

Sáng hôm sau, Khánh Đan tỉnh dậy thấy đầu đau nhức khó chịu vô cùng, cô uể oải đi xuống phòng khách ngồi ngả người xuống ghế sô pha. Hải Nguyên ngồi gần đấy lên tiếng:

“Em dậy rồi à? Có đau đầu không?”

“Hôm qua em về lúc nào vậy?”

“Em uống hết ly rượu rồi lăn ra ngủ không biết gì nên anh đưa em về trước.

Anh nói rồi ngồi lại gần cô kéo cô nằm gối lên đùi rồi day day huyệt thái dương cho cô.

“Em thấy nó ngọt lắm mà nhỉ?”

“Ngốc, càng ngọt càng thấm!”

“Ồ, đau đầu chết đi được!”

“Sau này anh sẽ không đưa em đến những nơi như vậy nữa.” Anh dịu dàng nói, nhìn cô mơ màng vào giấc ngủ.

Thời gian cứ thế mà trôi đi, ngày tháng cứ vậy bình yên qua đi, ở bên Hải Nguyên, Khánh Đan luôn mỉm cười hạnh phúc mà không biết một người đang ngày ngày nhớ đến cô, chờ đợi cô quay trở về.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

DiệpPhong

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
11/8/14
Bài viết
148
Gạo
180,0

Ktmb

Gà ngơ
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/14
Bài viết
2.766
Gạo
5.000,0
Hic... Nhờ có cái like của chị Ktmb và Ivy mà mình chợt nhận ra mình quên mất truyện này. Lần trước biết cậu tag nhưng on bằng điện thoại nên không cmt với nhặt lỗi được.
Dạo này đầu óc mình hơi lú lẫn, Phong thông cảm nha. :(
Cô cũng viết tắt hả cô kia?
Lần sau thì viết tiếng Việt nhá, giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt giùm tôi. x-(
 

Kem Dâu

...Cô hàng xóm...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
11/7/14
Bài viết
1.290
Gạo
0,0
Đọc xong chương này Kem nhớ đến câu: "Trước cơn bão lớn bao giờ trời cũng yên, biển cũng lặng". :D
Không biết linh cảm có đúng không nữa...^^
Cơ mà Kem thích Hải Minh hơn, thích người chín chắn hơn. Hải Nguyên vẫn thấy còn "trẻ con" thế nào á. :v
 

DiệpPhong

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
11/8/14
Bài viết
148
Gạo
180,0
Đọc xong chương này Kem nhớ đến câu: "Trước cơn bão lớn bao giờ trời cũng yên, biển cũng lặng". :D
Không biết linh cảm có đúng không nữa...^^
Cơ mà Kem thích Hải Minh hơn, thích người chín chắn hơn. Hải Nguyên vẫn thấy còn "trẻ con" thế nào á. :v
Hải Nguyên vẫn là một đứa trẻ chưa trưởng thành, vì cuộc sống của anh khá êm đềm. Hải Minh thì trưởng thành chín chắn vì va chạm xã hôi, tự thành lập cho mình một công ty riêng và gặp nhiều khó khăn, nhưng mình không đề cập mấy vì anh chỉ là tuyến phụ. Mình thì yêu thương cả hai, hi hi. Hải Minh có lẽ là đại diện cho tình yêu cao thượng, còn Hải Nguyên chính là một tình yêu thực sự, có ích kỉ, bao dung, lầm lỗi, chiếm hữu và trên hết đúng như tiêu đề là yêu trọn kiếp, yêu đến chết không phai. :D
Mà mình có cảm giác tình cảm của Hải Minh với Khánh Đan là một sự yêu thương, bảo vệ của một người anh trai hơn. Chính mình viết ra nhưng mỗi lần đọc lại lại có cảm xúc khác nhau, ha ha. :D
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Kem Dâu

...Cô hàng xóm...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
11/7/14
Bài viết
1.290
Gạo
0,0
Ừa... Nhưng không hiểu sao mình thích cái kiểu quan tâm của anh trai như thế á, thấy nó vô tư không chút vụ lợi nào, trong sáng cực kỳ luôn. :D
Dù sao thì Hải Nguyên với Khánh Đan cũng là một cặp rồi nên Kem đành ngồi tội nghiệp cho Hải Minh vậy... ^^
Mình thì yêu thương cả hai, hi hi. Hải Minh có lẽ là đại diện cho tình yêu cao thượng, còn Hải Nguyên chính là một ty thực sự, có ích kỉ, bao dung, lầm lỗi, chiếm hữu và trên hết đúng như tiêu đề là yêu trọn kiếp, yêu đến chết không phai. :D
quote]
Trong bình luận Phong cố gắng hạn chế viết tắt nha. ^^ Cái này là Kem góp ý để xây dựng Diễn đàn thui... ;;)
 

DiệpPhong

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
11/8/14
Bài viết
148
Gạo
180,0
Ừa... Nhưng không hiểu sao mình thích cái kiểu quan tâm của anh trai như thế á, thấy nó vô tư không chút vụ lợi nào, trong sáng cực kỳ luôn. :D
Dù sao thì Hải Nguyên với Khánh Đan cũng là một cặp rồi nên Kem đành ngồi tội nghiệp cho Hải Minh vậy... ^^
Hì hì, không phải thương đâu, người có cuộc sống bình ổn như vậy tất sẽ có hạnh phúc bình dị. Anh còn có được hạnh phúc viên mãn và rất sớm nữa đấy. Người ta thường chạy theo thứ tình cảm mình không có được, ngoảnh lại mới biết hạnh phúc chân thực ngay bên mình mà.
 

DiệpPhong

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
11/8/14
Bài viết
148
Gạo
180,0
Chương mười ba: Hạnh phúc chính là anh



(Việt Nam)


Hải Minh nhìn thông tin trên hồ sơ khẽ nhíu mày rồi nhìn cô gái đang ngồi trước mặt mình:

“Vương Nhật Lệ, hai mươi mốt tuổi? Cô chắc chắn mình đến đây phỏng vấn làm trợ lí?”

“Giám đốc, anh nói đùa, không lẽ tôi mang hồ sơ đến chơi?”

Hải Minh bật cười nhìn cô: “Ừ, cũng đúng. Buổi phỏng vấn đến đây là kết thúc.”

“Giám đốc Hải Minh, em rớt hay trúng tuyển vậy?” Nhật Lệ tròn mắt nhìn Hải Minh. Hải Minh ra hiệu với mấy người phỏng vấn, họ gật đầu rồi cùng nhau ngoài, lát sau chỉ còn cô và anh ở lại.

“Cô Vương, có thể mời em đi ăn cơm được chưa?” Anh nói.

“Được thôi, em cũng đang rất đói, Hải Minh, công ty anh công nhận nổi tiếng thật, em đợi đến lượt phỏng vấn mà đợi dài cổ rồi.”

Nhật Lệ nói rồi cùng Hải Minh bước đi ra ngoài.

“Sao em không về công ty bố em làm, lại chạy đi xin việc thế này?”

“Cũng như anh.” Nhật Lệ nhìn Hải Minh cười tinh nghịch.

“Anh khác chứ!”

“Ồ, vậy là anh không hoan nghênh em đến công ty anh rồi?” Nhật Lệ lém lỉnh trêu anh.

“Anh không nói vậy nhé, công ty anh rất có thành ý chiêu mộ người tài.”

“Ha ha, vậy em là người tài phải không?”

“Ừ, mai em có thể đến công ty báo cáo.” Hải Minh mỉm cười.

“Hi hi, cảm ơn anh nhé!”

Hải Minh cùng Nhật Lệ đến một nhà hàng gần đấy ăn cơm rồi anh đưa cô về, lần đầu tiên anh nói chuyện nhiều với cô như vậy, trước đây anh nói chuyện với cô cũng chỉ liên quan đến Khánh Đan hay vì cô là bạn của Khánh Đan, nhưng bây giờ thì khác, từ giờ cô là đồng nghiệp của anh, là cấp dưới của anh, ngày ngày đều có thể gặp anh.


“Em về nhà chứ?” Hải Minh lên xe rồi mới hỏi cô.

“Vâng, ở đường Hoàng Hoa Thám.”

Hải Minh vừa nghe liền quay sang nhìn cô thắc mắc.

“Hì, em ra ở riêng rồi, bây giờ em ở cùng Thảo Vân.”

“Ờ.”

Nhật Lệ nhìn anh khẽ gượng cười rồi cũng không nói thêm gì nữa.



“Tớ về rồi đây, hôm nay cậu về sớm thế?” Nhật Lệ vào nhà thấy Thảo Vân đứng ngoài ban công liền lên tiếng.

“Suỵt!” Thảo Vân thấy Nhật Lệ liền ra hiệu với cô rồi tiếp tục nói chuyện điện thoại một lúc sau mới dập máy.

“Hôm nay anh nào đưa về thế?” Thảo Vân nhìn cô nháy mắt một cái.


“Ha ha, là giám đốc!” Nhật Lệ cố tình tỏ ra thần bí.

“Ghê chưa? Cậu xin được việc rồi hả, lại còn được người ta đích thân đưa về cơ à?”

“Ừ. He he.”

“Ai mà có mắt nhìn người đặc biệt vậy?” Thảo Vân trêu cô.

“Thảo Vân, cậu có cần thiết phải như vậy không? Mình cũng tốt chứ bộ.”

“Ừ. Tớ bảo cậu không tốt đâu mà, nhưng ai thế? Cậu với anh ta liệu có phải…” Thảo Vân vừa nói vừa nháy mắt Nhật Lệ.

“Hi vọng là được như thế!”

Nghe Nhật Lệ nói, Thảo Vân liền nghĩ ra người đó là ai, cô khẽ thở dài.

“Cậu vẫn quyết tâm cơ đấy!”

“Tất nhiên, tớ cũng phải đuổi theo hạnh phúc của mình chứ, dù sao thì Khánh Đan cũng ở bên Hải Nguyên rồi.”

“Nhưng anh ấy…”

“Ầy, cậu đừng nói chuyện đấy nữa, bây giờ tớ không muốn nghe.” Nhật Lệ nói rồi đặt mình xuống giường. “Mình chỉ biết anh ấy là hạnh phúc mình theo đuổi là được rồi.”

“Cậu vì đến công ty anh ấy làm việc mà chấp nhận làm trái ngành, lại còn cãi nhau với bố mẹ đến nỗi dọn ra ngoài ở có đáng không?”

Nhật Lệ nghe Thảo Vân nói khẽ mở mắt ra im lặng một lúc: “Tớ với bố cãi nhau không phải một hai ngày, cũng không phải vì anh ấy.” Cô nói rồi kéo chăn lên chùm kín mặt mặc kệ Thảo Vân nói gì cũng không nghe, Thảo Vân chỉ đành lắc đầu không nói nữa. Chuyện tình cảm này có lẽ ngay từ khi bắt đầu đã không ai hi vọng nó sẽ có một kết quả tốt đẹp rồi. Nhật Lệ yêu thầm Hải Minh nhưng trong lòng anh từ xưa đến nay chỉ có một mình Khánh Đan. Những lời Thảo Vân có thể khuyên cũng khuyên cả rồi nhưng Nhật Lệ vẫn một mực không nghe, nhất định giữ mối tình đơn phương đến cùng. Cô cũng chỉ đành đứng nhìn Nhật Lệ tự tổn thương bản thân rồi cô sẽ đến an ủi, đó là điều duy nhất mà một người bạn thân như cô có thể làm. Cuộc đời không ai biết trước được điều gì xảy ra. Nhật Lệ vẫn tin sự kiên trì của cô sẽ làm nên kì tích, nhưng lần nào cũng xị mặt trở về nhà, miệng thở dài liên tục.


“Nhật Lệ, cậu lại sao thế?”

“Anh ấy đi rồi!” Nhật Lệ đang nằm trên giường úp cái gối lên mặt, nghe Thảo Vân hỏi cô cũng không buồn ngồi dậy.

“Đi đâu?”

“Sang Mỹ, tổ chức sinh nhật bất ngờ cho Khánh Đan.”

Thảo Vân khẽ thở dài, cả hai im lặng một lúc rồi Nhật Lệ bật dậy kéo Thảo Vân đi:

“Đi thôi!”

Thảo Vân khẽ lắc đầu, lần nào có chuyện buồn Nhật Lệ đều như vậy, buổi tối đi uống rượu cười nói vui vẻ rồi sáng hôm sau lại đi làm bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra.

“Để tớ thay quần áo đã chứ!”

Thảo Vân thay quần áo rồi cả hai đi ra khỏi nhà, đến một quán quen vừa ăn, vừa uống rượu, nói chuyện trên trời dưới đất rồi cười ầm ĩ. Ông chủ quán sớm đã quen hai cô gái này, thấy vậy cũng chỉ mỉm cười.

“Cậu đoán xem, Khánh Đan sẽ bất ngờ như thế nào nhỉ, chắc là rất vui, món quà mình giúp Hải Minh chuẩn bị mà, nhất định cậu ấy sẽ thích.”

“Cậu sao phải tự làm khổ mình thế?”

“Mình nghĩ anh ấy sẽ thất vọng. Nhưng mình lại không dám nói ra, mình sợ anh ấy buồn, nhưng cũng sợ Khánh Đan sẽ khó xử.”

“Cậu không đố kị với Khánh Đan chút nào sao?”

Thảo Vân vừa nói xong, Nhật Lệ liền ngẩng mặt lên nhìn chằm chằm Thảo Vân một lúc lâu:

“Cậu ấy là bạn từ nhỏ của tớ. Cậu ấy là một người bạn tốt, rất tốt của tớ.” Nhật Lệ càng nói trong lòng càng thấy xót xa, cô nhớ đến những kỉ niệm khi cô và Khánh Đan còn bé, nhớ đến lần đầu tiên gặp Khánh Đan. Tình cảm của hai người như chị em ruột thịt vậy, nhưng chính vì thứ tình cảm thân như ruột thịt ấy lại khiến cô đau khổ khi cô thích Hải Minh. “Thảo Vân, nhiều lúc tớ ước tớ và Khánh Đan không thân nhau, như thế tớ có thể cạnh tranh công bằng. Nhưng tớ lại không thể không là bạn thân của Khánh Đan hoặc là không yêu anh Hải Minh nhưng tớ lại không thể làm chủ được trái tim mình.” Nhật Lệ bắt đầu say và huyên thuyên không ngừng, ánh mắt cô tuyệt vọng nhìn lên bầu trời đêm. Tình yêu của cô cũng đen tối mờ mịt như vậy, còn anh, anh như ánh trăng sáng, cô mãi mãi không thể với tới.



(Sanfrancisco)


“Hải Nguyên, anh đưa em đi đâu vậy?”

“Sắp đến nơi rồi.” Hải Nguyên nắm chặt tay Khánh Đan cẩn thận đưa cô đi từng bước.

“Đến chưa vậy?”

Đi thêm một đoạn rồi anh dừng lại: “Em mở mắt ra đi.”

Khánh Đan nghe lời anh mở mắt ra. Trước mắt cô là khung cảnh lãng mạn chỉ có ở trong phim, tiếng nhạc réo rắt, tiếng sóng biển vỗ rì rào, cô nhất thời cảm động không biết nói gì.

Hải Nguyên nhìn tác phẩm cả ngày hôm nay của mình rất hài lòng: “Em thích không?”

Khánh Đan nhìn người con trai có nụ cười ấm áp như mặt trời trước mặt mình trái tim bỗng có những cảm xúc rung động ngọt ngào: “Cảm ơn anh đã cho em một sinh nhật bất ngờ như vậy.”

“Anh cũng đang tự thưởng cho mình một bữa sinh nhật vui vẻ. Chúc mừng sinh nhật của chúng ta. Nào, lại đây nhảy một bài.” Anh nói rồi ra hiệu cho người đánh đàn gần đó đổi một bản nhạc khác, cả hai cùng nắm tay nhau mỉm cười hạnh phúc nhảy hết điệu nhạc.

“Sao tự nhiên hôm nay anh lại tổ chức sinh nhật đặc biệt như thế này? Chẳng phải hôm nay anh có cuộc họp quan trọng lắm sao?”

“Vì anh có lí do đặc biệt quan trọng hơn.” Anh nói rồi khẽ mỉm cười nhìn cô, anh phục vụ liền đem một bó hoa đến anh cầm lấy bó hoa và đứng trước mặt Khánh Đan:

“Khánh Đan, đây là lí do đặc biệt quan trọng mà anh nhắc đến.” Anh đang định lấy chiếc hộp nhung trong túi ra thì chuông điện thoại reo lên.

“Em xin lỗi.” Khánh Đan nói rồi đặt bó hoa xuống lấy điện thoại ra nghe. Hải Nguyên đứng đó chỉ biết khẽ thở dài, màn cầu hôn lãng mạn của anh bị tiếng chuông điện thoại đáng ghét kia phá mất.

“Hải Nguyên, dì Mari gọi điện nói anh Hải Minh sang đây, anh ấy đợi rất lâu rồi. Chúng ta phải về thôi.” Cô nói rồi cũng bước đi, bàn tay nắm tay anh vô tình buông ra, Hải Nguyên nhìn bàn tay của mình giữa khoảng không, trong lòng thoáng thất vọng. Cả đoạn đường về nhà anh không nói gì. Trái tim bỗng cảm thấy có chút lo sợ mơ hồ. Anh biết Hải Minh yêu Khánh Đan từ lâu, anh có thể hoàn toàn tin tưởng vào tình cảm của cô và anh. Nhưng anh cũng biết Khánh Đan hứa với Hải Minh sẽ trở về Việt Nam, lời hứa này nghe bình thường nhưng anh cũng hiểu nó có nghĩa là gì, nếu không phải có sự xuất hiện của anh nhất định Hải Minh và Khánh Đan sẽ ở bên nhau. Anh lo sợ một ngày sẽ vô tình mà đánh mất cô. Khánh Đan thấy anh im lặng cũng đành im lặng nhìn ra ngoài trời vô định. Hai người ở bên nhau đều rất vui vẻ nhưng mỗi khi nhắc đến hai chữ Việt Nam lại trở nên xa cách, dường như đấy chính là khoảng cách không thể nào vượt qua của cả hai. Cô biết rồi sẽ có ngày cô phải trở về, anh cũng hiểu cô chưa bao giờ muốn rời khỏi Việt Nam nhưng vì anh cô đã đến đây.


...


“Hải Minh, anh sang đây sao không báo với chúng em một tiếng? Anh sang lâu chưa?” Khánh Đan vừa bước vào nhà, nhìn thấy Hải Minh đang ngồi trong phòng khách xem ti vi liền lên tiếng.

“Anh mới sang một lúc dì đã gọi điện cho em về rồi.” Hải Minh đứng lên nhìn Khánh Đan, sang đây gần một năm cô cũng đã có nhiều thay đổi, còn cả cách xưng hô kia nữa. Đúng là không ngoài với dự đoán của anh, họ trở về bên nhau rồi. Hải Minh nói rồi nhìn Hải Nguyên mỉm cười. Hải Nguyên cũng chỉ cười mà không nói gì. Hai anh em họ là vậy, trước nay đều kiệm lời với nhau, Khánh Đan lúc đầu thấy lạ sau cũng quen, có lẽ đó là cách thể hiện của anh em họ, cô không hiểu.

“Anh lên phòng trước đây.” Hải Nguyên nói rồi đi lên phòng bàn tay để trong túi quần nắm chặt lấy chiếc hộp nhung.

Khánh Đan nhìn theo Hải Nguyên đi lên phòng rồi lại nhìn Hải Minh đang đứng trước mặt khẽ gượng cười. Hải Minh lấy chiếc hộp trên bàn đưa cho Khánh Đan:

“Chúc em sinh nhật vui vẻ.”

“Em cảm ơn.” Khánh Đan nhìn chiếc hộp được bọc rất cẩn thận tò mò: “Trước đây anh có bao giờ gói quà đâu, em mở ra luôn được không?” Khánh Đan nhìn anh cười lém lỉnh.

“Em vẫn vậy, không thay đổi được.” Hải Minh nhìn cô đang cẩn thận mở hộp quà ra mỉm cười. Trong chiếc hôp là một chiếc váy khá đơn giản mà tinh tế.

“Anh định cùng em đi ăn một bữa nhưng…”

“Em…”

“Hôm nay cũng là sinh nhật của Hải Nguyên mà, hai em vừa đi tổ chức sinh nhật về hả?” Hải Minh nói rồi mỉm cười nhìn cô. Khánh Đan nhìn anh trong lòng bỗng có cảm giác như mình đang có lỗi vậy, rõ ràng cô biết người cô yêu là Hải Nguyên, nhưng tình cảm của Hải Minh dành cho cô bao nhiêu năm nay, nó dường như in sâu vào trong tiềm thức không thể nào thay đổi được. Không nhìn thấy anh, không có anh, cô tuyệt nhiên có thể coi như không có gì nhưng khi anh xuất hiện cô lại không thể làm ngơ, ân tình của anh dành cho cô quá lớn, cô không cách nào trả hết. Nếu không phải Hải Nguyên xuất hiện có lẽ cô sẽ ở bên Hải Minh, là vợ của Hải Minh.

“Em lên phòng ngủ sớm đi, anh cũng đi nghỉ đây, mai anh phải về Việt Nam.”

“Mai anh đã về rồi ạ?”

“Ừ, bên đấy còn nhiều việc. Thôi em lên phòng đi.”

“Anh Hải Minh…”

“Sao thế?”

“Cảm ơn anh vì món quà.” Khánh Đan nhìn anh mỉm cười rồi bước lên phòng, để lại đằng sau một người vẫn nhìn theo cô mà lòng thấy bất lực.

Khánh Đan vừa vào phòng đã có người ôm lấy cô, làm cô giật mình suýt thì hét lên.

“Là anh mà!” Hải Nguyên lên tiếng.

“Anh định dọa chết em à…” Cô nhìn anh nhưng thấy vẻ mặt anh lúc này lại không nỡ trách. “Anh sao thế?”

“Tự nhiên nhớ em không được à?” Anh nói rồi vòng tay ôm lấy cô.

“Anh hâm vừa thôi chứ!”


Khánh Đan bật cười đẩy anh ra nhưng anh vẫn không buông tay.

“Trên đời này sao có cô gái như em hả? Để người ta phá mất thời khắc quan trọng nhất.” Anh nói rồi đặt lên môi cô một nụ hôn dài, quấn quýt không rời khiến trái tim cô tự dưng đập rộn ràng, cô biết hôm nay anh định cầu hôn cô, cô cũng rất muốn vui vẻ mà đồng ý lấy anh nhưng hình như chưa phải lúc này. Ít nhất cô cũng phải giải quyết một số chuyện ở Việt Nam, chuyện liên quan đến Hải Minh. Sau đó, cô sẽ toàn tâm toàn ý đi theo anh dù là chân trời góc bể, lời hứa cô dành cho anh, mãi mãi không thay đổi.


“Hải Nguyên…” Khánh Đan nói rồi khẽ đẩy anh ra nhưng anh vẫn không chịu, anh vẫn muốn nụ hôn kéo dài thêm một lúc nữa. Anh muốn đầu óc cô, trái tim cô chỉ tồn tại duy nhất hình bóng của anh, không phải bất cứ ai khác dù là tình cảm gì đi nữa.

“Hải Nguyên...” Lần này Khánh Đan nhất quyết đẩy anh ra.

“Cho em thêm chút thời gian, em cần làm xong một số chuyện, được không?”

“Anh hiểu rồi, anh sẽ chờ.”

Khánh Đan nhìn anh rồi ngả vào vai anh mỉm cười hạnh phúc.

“Sẽ rất nhanh thôi!”

“Nhưng cái này em phải giữ lấy.” Hải Nguyên nói rồi lấy trong túi ra chiếc hộp đựng nhẫn. Khánh Đan nhìn anh khẽ gật đầu đưa tay lên cho anh đeo nhẫn vào tay mình. Chiếc nhẫn thiết kế đơn giản, nạm những viên kim cương nhỏ rất tinh xảo.

“Em không được tháo nó ra nhé. Khi nào kết hôn anh sẽ tự tay tháo nó ra và đeo chiếc nhẫn cưới vào giúp em.”

“Em biết rồi, hì.”

“Thôi em đi ngủ sớm đi, anh về phòng đây.” Hải Nguyên hôn nhẹ lên trán Khánh Đan một cái rồi đi ra khỏi phòng đóng cửa lại.


Khánh Đan ngồi trên giường nhìn chiếc nhẫn trên tay không rời mắt, cảm giác của cô bây giờ diễn đạt bằng hai từ hạnh phúc có lẽ không đủ, là vô cùng hạnh phúc. Lúc này đây cô nghĩ ngày mai nhất định sẽ nói rõ ràng với Hải Minh về quyết định của mình. Trước đây, cô cứ sợ anh sẽ buồn nên không dám nói, nhưng có lẽ càng nói muộn, nỗi buồn của anh càng kéo dài, cô đối với anh chính là nợ, cả đời này đều mang nợ, nhưng cô sẽ cùng Hải Nguyên trả hết mối ân tình này cho anh, chỉ hi vọng anh tìm được cho mình một hạnh phúc thuộc về anh. Rất nhanh thôi, cô và Hải Nguyên sẽ bước vào lễ đường tràn ngập hạnh phúc. Nhưng cuộc đời luôn mang đến cho người ta những bất ngờ không lường trước được, những sự thật tàn khốc, cuối cùng lại là một kết thúc đau khổ, lại là sự dày vò không lối thoát.


Sáng hôm sau Khánh Đan thức dậy, cô uể oải đi ra khỏi phòng, cả đêm cô không ngủ ngon vì suy nghĩ nên nói với Hải Minh như thế nào, tình cảm của anh dành cho cô cô hiểu, tất cả mọi người đều hiểu nhưng anh lại chưa từng nói ra, vì vậy cô không biết nên bắt đầu như thế nào, nên nói ra sao. Càng nghĩ càng thấy mông lung, đến khi ngủ lúc nào cũng không biết, dậy thì đã muộn rồi.

“Dì Mari, anh Hải Minh đâu rồi ạ?”

“Cậu Hải Minh đã ra sân bay từ sáng sớm rồi, lúc đó cô vẫn ngủ, cậu bảo tôi đừng đánh thức cô.”

“Sao? Đi rồi ạ?” Khánh Đan ngạc nhiên nhìn dì rồi lại ỉu xìu quay trở về phòng. Cuối cùng vẫn là không nói được.

Buổi trưa Hải Nguyên đi làm về thấy Khánh Đan như vậy liền hỏi: “Em sao thế?”

“Anh Hải Minh về rồi!”

“Ừ, anh biết rồi. Sáng John đưa anh ấy ra sân bay, anh ấy nói về công ty có cuộc họp.” Hải Nguyên nghe cô nói vậy không hề ngạc nhiên một chút nào.

“Anh biết mà không gọi em, em còn chưa nói với anh ấy chuyện của chúng ta mà.”

“Anh nghĩ anh ấy sẽ hiểu thôi, em nói ra sẽ càng làm tổn thương anh ấy!”

Khánh Đan nghe anh nói liền im lặng, cô cũng hiểu điều đó nên cả đêm qua không ngủ được vì suy nghĩ. Hải Nguyên thấy cô thở dài liền nói tiếp: “Hay anh gọi Judy cùng em đi chơi, đi mua sắm cho thoải mái nhé, ở nhà mãi cũng chán!”

“Vâng.”

Hải Nguyên liền lấy điện thoại ra gọi cho Judy đến. Anh lái xe đưa hai cô gái đi ăn uống rồi ra trung tâm mua sắm mới trở về công ty. Chương trình học của Khánh Đan cũng đã kết thúc, không phải lên trường nữa, ngoài việc thỉnh thoảng đi múa ở bên ngoài thì cả ngày cũng chỉ ở nhà, Hải Nguyên thì bận việc công ty không thường xuyên đưa cô đi được nên anh thường xuyên gọi cho Judy. Năm ngoái, Khánh Đan cùng anh đi bar chơi, cô đã quen được cô gái tên là Judy này, cô ấy cũng rất quý cô, tính tình lại vui vẻ, vì vậy mà hai người nhanh chóng trở thành bạn thân, thường xuyên hẹn nhau ra ngoài chơi.


(Việt Nam)


“Nhật Lệ, cậu nhìn xem kia có phải giám đốc công ty cậu không?” Cô bạn ngồi cùng Nhật Lệ nói và chỉ về phía sau cô đang ngồi. Nhật Lệ quay lại nhìn thấy Hải Minh đang ngồi uống rượu một mình, cô liền đi đến bàn anh ngồi.

“Sao em lại ở đây?” Hải Minh ngẩng lên nhìn cô và hỏi.

“Em đi cùng bạn, anh đến một mình à?”

Hải Minh gật đầu: “Em ra chơi với bạn đi!”

“Không, anh uống say rồi, để em đưa anh về.”

“Anh không say, em ra chơi với bạn đi!”

“Hải Minh, ngày mai còn có cuộc họp quan trọng nữa. Anh định cứ như thế này mãi hả?” Nhật Lệ nhìn anh vừa thấy lo lắng lại bực mình, đây không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy anh uống rượu nhiều như thế này, từ hôm đi Mỹ trở về anh đều như thế này, công việc cũng không quan tâm, cô thật sự rất lo lắng.

“Em lôi thôi quá đấy!” Hải Minh nói rồi đứng dậy ra khỏi quán bar rồi lên xe đi mất, bỏ mặc Nhật Lệ đứng nhìn theo anh bên đường.

“Hải Minh, trong mắt anh chỉ có cậu ấy, không có em sao?” Nước mắt cô rơi trên gương mặt được trang điểm kĩ, làm nhòe đi mascara. Cô biết đó là sự thật, nhưng sự thật này cũng thật là đau lòng.



“Bà chủ, cậu Hải Minh về rồi!”

Thím Hồng từ bên ngoài đi vào dìu Hải Minh, anh đi cũng không vững nữa. Bà Ngọc Lan thấy vậy liền chạy ra đỡ anh, sức của hai người phụ nữ trung niên khó khăn lắm mới đưa được anh về phòng.

“Thím đi nấu ít canh giải rượu đi.” Bà Ngọc Lan xót xa nhìn con trai mình đang nằm bẹp trên giường, gần một tháng nay rồi hôm nào Hải Minh cũng trở về nhà rất khuya, trên người nồng nặc mùi rượu.

“Hải Minh, sao con phải khổ thế, dù sao hai đứa chúng nó cũng thật lòng yêu nhau, vì sao con không chịu buông tay mà quên con bé đi chứ?”

“Mẹ, vì sao từ nhỏ đến lớn mẹ luôn thiên vị Hải Nguyên… con mới là con trai mẹ…” Hải Minh nói trong cơn say, trên khóe mắt còn đọng giọt nước mắt. Không biết anh có biết bà Ngọc Lan ở bên cạnh không nhưng có lẽ đó là lời trong lòng anh luôn giấu bao nhiêu năm nay. Từ nhỏ Hải Minh đã lờ mờ nhận ra Hải Nguyên là em trai cùng cha khác mẹ của mình, nhưng anh thật sự không hiểu vì sao mẹ anh lại yêu thương Hải Nguyên đến như vậy, thậm chí hơn cả người con trai ruột của bà là anh. Bà Ngọc Lan nghe vậy trong lòng thấy khổ sở vô cùng. Bà cũng là bất đắc dĩ, bà luôn cảm thấy bản thân nợ bà Ngọc Vân và Hải Nguyên rất nhiều nên bà luôn cố gắng dành thật nhiều tình yêu thương dành cho Hải Nguyên để bù đắp những thiệt thòi cho hai người.

“Hải Minh, mẹ xin lỗi.”



(Sanfrancisco)


“Giám đốc, cô Trần đợi anh ở bên ngoài.”

“Ừ, cậu bảo cô ấy vào trong đi.” Hải Nguyên đáp lại rồi tiếp tục nói chuyện với mấy người ngồi đối diện.


Khánh Đan đi vào thấy anh đang họp liền đi vào trong phòng nghỉ.

“Mời chị uống nước.” Cô trợ lí đi vào đặt ly nước hoa quả trên bàn rồi nói tiếp: “Giám đốc vẫn chưa ăn gì đâu chị.”

“Ừ, lát chị nhắc anh ấy, cảm ơn em.” Khánh Đan mỉm cười với cô ấy rồi cầm tờ báo bên cạnh lên xem. Một lúc sau Hải Nguyên mới bước vào ngồi cạnh cô.

“Anh họp xong rồi hả?” Khánh Đan cất tờ báo đi nhìn anh.

“Ừ, dạo này bận quá, suốt ngày họp hành, đau đầu!” Hải Nguyên nói rồi ngả ra sô pha, thoải mái nhắm mắt lại.

“Anh đói chưa? Mình đi ăn đi.”

“Anh không đói lắm, không muốn ăn.”

“Anh làm việc từ sáng tới giờ, không ăn thì chịu sao được. Đi thôi!”

Hải Nguyên bị cô lôi anh dậy liền nhăn nhó đứng lên, vòng tay ôm cô từ đằng sau:

“Bà xã của tôi ơi, em thật là lôi thôi!”

“Ai thèm làm bà xã của anh chứ!” Khánh Đan mỉm cười.

“Không phải sao? Đeo nhẫn của anh rồi còn không chịu hả? Hôm qua đi làm về muộn, em ngủ mất rồi, nhớ em chết đi được!” Anh nói rồi hôn nhẹ vào tai Khánh Đan khiến cô khẽ rùng mình mà đẩy anh ra.

“Đi ăn thôi!”

Hải Nguyên nhìn cô ngượng ngùng chạy đi cảm thấy thật đáng yêu, anh khẽ lẩm bẩm trong miệng: “Để xem em còn trốn đến bao giờ!”

Khánh Đan ngồi nhìn Hải Nguyên ăn rất ngon miệng cũng cảm thấy vui vẻ. Thời gian gần đây công việc của anh bận rộn, trở về nhà lúc cô ngủ rồi, anh thường sang phòng cô, nằm ôm cô một lúc rồi sáng lại dậy đi làm sớm, nhiều lúc cô muốn dậy nói chuyện với anh nhưng anh đã ngủ mất nên thôi. Cô cảm thấy hai người cứ như đôi vợ chồng già vậy, chỉ cần cảm thấy bên cạnh mình có đối phương là đủ, không yêu cầu gì nhiều. Cô chỉ hi vọng mãi mãi như thế này, sống một cuộc sống bình yên vui vẻ là mãn nguyện lắm rồi.


“Em đang nghĩ gì vậy?” Hải Nguyên thấy cô chăm chú nhìn anh đến ngây người liền hỏi.

“À, không có gì. Hì.” Khánh Đan nhìn anh mỉm cười. “Anh ăn đi, ăn nhiều một chút!” Cô nói rồi gắp thức ăn vào bát anh.

“Em cũng đừng có nhìn anh ăn thế, người ngoài họ nghĩ anh không cho em ăn đấy!” Anh nói rồi múc ít súp ra bát cho cô. Khánh Đan đỡ lấy bát trên tay anh.

“Anh chỉ tưởng tượng đi đâu không à.” Khánh Đan nói rồi lấy thìa xúc súp lên miệng, từ từ thưởng thức. Hương vị của nó như hương vị của Hà Nội vậy, chỉ tiếc là hôm nay cô ăn no ở nhà rồi nên không ăn nổi nữa.

“Mẹ nói chiều mai mẹ sang đây, anh sắp xếp thời gian mình ra đón mẹ.”

“Ừ, mai anh họp xong rồi về đón em ra sân bay.”


Chiều hôm sau, Khánh Đan cùng Hải Nguyên đi đón bà Ngọc Lan. Hai mẹ con lâu ngày không gặp, hàn huyên cả buổi chiều cũng không hết chuyện, buổi tối bà Ngọc Lan và bà Ngọc Vân còn tự tay vào bếp nấu cơm, cả nhà ăn uống nói chuyện rất vui vẻ. Một tuần bà ở Mỹ cùng bà Ngọc Vân và Khánh Đan đi chơi khắp thành phố. Nhiều năm qua đi, thành phố này trong kí ức của bà thật khác xa so với ngày xưa.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên