Ác quỷ mang trái tim một thiên thần - Cập nhật - Vì Em Là Nắng

JuBy Wind

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/4/14
Bài viết
509
Gạo
934,0
Hơ truyện chị đâu có gì đáng chê. Nội dung thì em thì em thấy khá ổn, không có gì đáng chê cả á. Nói chung chả có gì mà chặt chém cả. Vẫn mong chương mới của chị.
P/s: Chị up nhanh lên không em ném boom vào nhà chị đấy.
 

Vì Em Là Nắng

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/12/13
Bài viết
909
Gạo
6.226,0
conruoinho
Thứ nhất: Học viện thay đổi màu sắc trên đá theo tâm trạng và thời tiết.
Thứ hai: Gió không có liên quan tới câu trước. Hình tượng xây dựng: "Gió gào thét" đối lập với "Mặt biển lặng thinh". Cho đến những chương tiếp theo bạn sẽ biết, mặt biển luôn giữ vững một vẻ lặng thinh như vậy. Điều này do "phép thuật" tạo nên. Bởi vì chẳng có mặt biển nào không dậy sóng cả.
Thứ ba: Cảm ơn bạn đã chỉ ra cho tớ sự bất hợp lý ở đây. "Sự yên tĩnh tới đáng sợ". => Tớ đã sửa nhé. :)
Thứ tư: Đoạn mở bài chỉ miêu tả sơ qua về cảnh bên ngoài của học viện. Tớ không muốn đi sâu miêu tả về khung cảnh này. Đoạn tiếp theo là miêu tả về khung cảnh của buổi sáng nhập học. Tớ nghĩ không nhất thiết phải có sự chuyển đổi giữa hai đoạn đó.
Bức tranh rất đẹp. Tuy nhiên nó lại không phải là khung cảnh mà tớ nghĩ tới.
Tiếp tục theo dõi và chỉ ra cho tớ những điểm chưa tốt để tớ hoàn thiện thêm nhé. Cảm ơn bạn rất nhiều.@};-@};-@};-@};-@};-@};-@};-@};-@};-
 

Vì Em Là Nắng

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/12/13
Bài viết
909
Gạo
6.226,0
Hơ truyện chị đâu có gì đáng chê. Nội dung thì em thì em thấy khá ổn, không có gì đáng chê cả á. Nói chung chả có gì mà chặt chém cả. Vẫn mong chương mới của chị.
P/s: Chị up nhanh lên không em ném boom vào nhà chị đấy.
>:)>:)>:)>:)>:) Mấy hôm nay bị mất mạng, chị cũng phát rồ lên đây.
Mà sao cái gì em cũng thấy "không có gì" vậy. Cái này khiến chị hoang mang, rốt cuộc là viết được hay chưa đấy. #-o#-o#-o#-o#-o#-o
 

Vì Em Là Nắng

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/12/13
Bài viết
909
Gạo
6.226,0
Chương 23: Quá khứ. (Phần 2)


Luhan đưa cô về sống trong biệt thự của mình. Đến khi Haru tỉnh lại không thấy Kabo ở bên, cô bắt đầu tìm kiếm. Nhưng lại bị người của Luhan giữ lại. Người con trai đó suốt ngày vào phòng cô, nói chuyện với cô. Haru thấy cực kì chán ghét. Kabo đang chờ cô. Kabo của cô vẫn còn sống, cô cần quay trở lại để gặp anh. Nhưng Haru không thể rời khỏi căn phòng. Nhìn vết cắt được băng bó cẩn thận, Haru nổi điên với nó. Cô dùng tay cào xé, đến khi vết cắt bị rách ra cũng không dừng lại. Người con trai đó xuất hiện, nổi điên với Haru, anh ta đặt bàn tay của mình lên đầu cô, khiến cho Haru không cử động được. Chỉ biết căm phẫn nhìn người con trai đó.

- Em muốn chết ư? Tiếc là không thể được. Bao giờ tôi cho phép, em mới có quyền chết.

- ...

Mỉm cười hài lòng, người con trai đó bước ra khỏi phòng. Haru ngơ ngẩn nhìn vào cánh tay của mình. Lại nổi điên. “Anh ta không cho cô chết, anh ta có quyền gì. Muốn sống hay chết là do Haru định đoạt”. Tuy nhiên, Haru không thể chạm vào vết thương đã được băng bó lại. Chỉ cần đặt tay lại gần, luôn có một khoảng cách ngăn Haru chạm vào nó. Dù cố gắng như thế nào cũng không được.

Thì ra việc sống chết của bản thân, Haru cũng không thể tự mình định đoạt nữa. Haru muốn gặp Kabo, cô nhớ anh, cực kì nhớ anh. Mỗi lần chạm tay vào chiếc vòng cỏ, Haru đều cảm thấy rất buồn và trái tim nhói đau.

Mùa đông đến, chỉ còn những cành cây trơ trọi giữa trời. Một sáng mai thức giấc, Haru trông thấy tuyết rơi. Mặt đất phủ đầy tuyết trắng. Bất chợt cả người Haru run cầm cập. Không khí trong phòng rất ấm áp, nhưng Haru vẫn cảm thấy rất lạnh.

Luhan đã quen với vẻ lạnh nhạt của Haru. Khi bước vào phòng trông thấy sự khác lạ của Haru, anh tiến tới gần. Haru nằm trên giường, bàn tay nhỏ ôm lấy người. Cô bắt đầu cảm thấy khó thở, cảm giác như oxi trong không khí bị hút hết.

- Haru, em làm sao thế?

- ...

- Em thấy khó chịu ở đâu sao? Anh cho người gọi bác sỹ tới.

Luhan khẽ chạm nhẹ vào người Haru. Cô hét lên. Nơi mà Luhan chạm vào khiến cho Haru cảm giác như bị ai đó đâm cho một nhát. Trong không khí có mùi máu. Luhan nhíu mày nhìn vẻ đau đớn của Haru, đầu ngón tay của cô đang chảy máu. Đôi mắt hay nhìn anh thờ ơ, giờ nhắm chặt. Mồ hôi trên trán Haru túa ra.

- Andy.

- Vâng. Chủ nhân.

- Gọi Hate tới đây. Càng nhanh càng tốt.

Người con trai trong trang phục màu đen biến mất sau câu nói của Luhan. Haru bắt đầu lên cơn co giật. Luhan không dám chạm vào Haru vì sợ cô phản ứng như lúc nãy.

Chưa đầy một phút, một con mèo màu trắng xuất hiện. Đôi mắt của nó có màu hổ phách. Con mèo tiến lại gần Haru quan sát, nó khẽ liếm đầu ngón tay đang chảy máu của Haru. Máu ngừng chảy. Con mèo nằm xuống giường, đôi tai của nó vểnh lên nghe ngóng.

- Có chuyện gì thế?

- Chủ nhân, đứa trẻ này có một kết ấn khiến cho sức mạnh của nó bị kìm hãm. Nhưng hình như có điều kiện gì đó khiến cho kết ấn bị yếu đi... Chủ nhân đã đặt lời nguyền cho con bé sao?

- Ừ.

- Nhưng tại sao lại là hai cái? – Con mèo nghi hoặc nhìn Luhan.

- Hai cái? Chỉ có một thôi.

- Vậy thì có ai đó đã đặt lên một lời nguyền khác.

- Có xung khắc không?

- Không hề. Nó bảo vệ con bé rất tốt.

- Về chuyện kết ấn?

- Tôi sẽ điều tra thêm về chuyện này, tạm thời chỉ có thể kết ấn một cái khác giúp cho con bé không bị đau đớn dằn vặt. Andy, mang nó lại đây.

Haru đã chìm vào giấc ngủ. Luhan ngồi trên chiếc ghế nhìn ngắm gương mặt của cô. Nó bình yên. Nếu như cô chỉ ngủ như thế này, thì chắc hẳn có rất nhiều người yêu thích. Luhan suy nghĩ một chút về Haru. Thông tin của Haru hoàn toàn không có gì. Luhan mang cô về bởi vì yêu thích tính cách của cô, và bởi vì đôi mắt màu tím rất đặc biệt. Dần dần Luhan cảm thấy yêu quý Haru. Luôn muốn nói chuyện cùng cô, mặc dù đáp lại chỉ là sự thờ ơ, lạnh nhạt. Luhan chưa từng thấy cô cười.

Luhan thông báo cho cô cái chết của Kabo không biết bao nhiêu lần. Dần dần, Haru không nổi điên với anh đòi tìm kiếm Kabo nữa. Cô chỉ bình thản chấp nhận nó.

Haru không nói chuyện với bất cứ ai trong biệt thự của Luhan. Ở cô luôn toát ra vẻ lạnh nhạt. Người khác có muốn quan tâm, muốn gần gũi cũng bị thái độ của cô đẩy xa.

Khi Haru tỉnh lại, tuyết đã ngừng rơi. Luhan đang ngủ trên chiếc ghế. Cô nhìn Luhan một lúc, bước chân tiến tới cửa sổ, mở nó ra. Không khí lạnh bên ngoài ùa vào khiến cho Luhan giật mình. Nhìn thấy Haru đứng ở cửa sổ, muốn nói gì đó lại thôi. Bóng lưng của cô cho cảm giác cô độc.

- Anh có biết tại sao tôi không tổ chức sinh nhật vào mùa đông không?

- ... – Luhan sững sờ. Đây là lần đầu tiên Haru chủ động nói chuyện với anh. Tự dưng Luhan thấy mình như một thằng ngốc. Môi mấp máy không nói được câu gì.

- Bởi vì tôi ghét mùa đông. Mùa đông có tuyết, và như vậy tôi sẽ không đi chơi được nhiều.

- ....

- Nhưng thật ra, mùa đông nào tôi cũng bị những cơn đau hành hạ. Bắt đầu từ lúc tôi năm tuổi, tôi luôn bị đau và chảy máu vào mùa đông. Tôi nói dối Kabo là do chơi không cẩn thận mới làm bản thân bị thương. Tôi không muốn một sinh nhật có máu.

- Em có một kết ấn, em có biết không?

- Họ là những người xa lạ trong tâm trí tôi. Kabo đã kể cho tôi nghe về ngày mà chúng tôi gặp nhau. Máu đã làm cho sức mạnh của tôi bị kìm hãm.

Một làn gió lạnh thổi vào căn phòng. Haru vẫn quay lưng với Luhan. Anh không biết được vẻ mặt của cô lúc này. Nhưng chắc chắn rằng, nó rất bình thản. Bình thản như trong giọng nói của chính Haru.

Hate cho Luhan một báo cáo hoàn hảo. Anh cảm thấy rất hài lòng.

- Chủ nhân, chúng ta có thể mạo hiểm phá kết ấn cũ và tạo ra một cái mới. Chúng ta sẽ xem sức mạnh của con bé như thế nào?

- Tỷ lệ thành công là bao nhiêu?

- Thấp hơn 10%. Thật ra kết ấn này là một kết ấn cổ, tôi đã hỏi bố, nhưng ông ấy không nói. Ông ấy bảo nên tránh xa người có kết ấn này. Rất nguy hiểm.

- Vậy sao?

- Chúng ta có thể khiến cho kết ấn luôn được giữ vững, nhưng chắc chắn cho tới một thời điểm nào đó. Nó sẽ bị phá vỡ.

- ...

Trong không khí xộc lên mùi máu quen thuộc, Luhan vứt báo cáo lên bàn, lao về phía cầu thang. Trong phòng, Haru đang đau đớn như có hàng ngàn vết đâm vào người. Những vật dụng bằng thủy tinh ở trong phòng bắt đầu rạn nứt, cửa kính cũng chịu áp lực lớn, những vết nứt ngày một rõ hơn.

Khi Luhan mở cửa, một ánh sáng màu tím nhạt khiến cho mắt anh khó chịu. Ánh sáng tím nhạt bao phủ lấy cơ thể của Haru, đưa cô rời khỏi chiếc giường, lơ lửng trong căn phòng.

- Chủ nhân, mau chạy đi.

Luhan bị Andy kéo đi. Một tiếng nổ lớn vang lên. Căn phòng của Haru sụp đổ. Luhan đưa đôi mắt giết người nhìn Andy.

- Nhìn kìa.

Theo hướng chỉ tay của Hate, Luhan trông thấy Haru hoàn toàn bình an trong một quả cầu nước. Hình như cô lại rơi vào hôn mê. Một vòng tròn phép thuật hơi mờ nhạt ở phía sau.

Sau sự việc ngày hôm đó, Luhan đưa Haru tới một biệt thự khác. Nơi chỉ có hai mùa là thu và hạ. Haru luôn ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn mọi cảnh vật bên ngoài. Mặc dù Luhan đã cho phép cô được tự do dạo chơi trong khu vực biệt thự. Nhưng Haru luôn không làm theo những gì mà anh bảo. Với cô, người con trai đó chẳng có gì tốt đẹp. Gặp phải anh ta đúng là phiền phức.

Haru ở căn biệt thự màu trắng trên đồi cho đến năm mười lăm tuổi. Cô vẫn giữ thói quen ngắm nhìn mọi thứ qua cửa sổ. Thời gian khác, cô đọc sách. Số sách mà Haru đọc được chứa trong hai căn phòng lớn, được bảo quản cẩn thận. Cứ tưởng sẽ phải chuẩn bị thêm một phòng nữa.

Người hầu trong biệt thự cũng đã quen với sự lạnh nhạt của cô. Họ cũng không bắt chuyện tránh làm phiền Haru. Một hôm trời đổ mưa tầm tã, biệt thự mất điện, ánh sáng vàng nhạt từ những ngọn nến khiến cho không gian có chút lãng mạn. Haru đang ăn tối thì Luhan tới.

Gần một năm qua, Luhan không xuất hiện trước mặt Haru, nhưng ngày nào cô cũng được nghe tình hình của anh ta qua quản gia. Luhan cho quản gia báo cáo với Haru lịch trình một ngày của anh như thế nào. Còn chụp ảnh gửi cho cô, muốn cô ngày nào cũng phải nhìn thấy anh.

Kéo chiếc ghế lại gần chỗ Haru, cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô. Đôi mắt màu nâu nhìn Haru đầy nóng bỏng, cô có chút khó chịu. Haru đặt chiếc thìa xuống, cẩn thận rút bàn tay của mình lại.

- Buông ra.

- Tại sao? Anh muốn nắm tay em như thế này. – Luhan cười cười với cô.

Haru mỉm cười với Luhan, không phải nụ cười mà anh mong muốn, một nụ cười đầy vẻ ghê tởm.

- Tôi không muốn gián tiếp chạm vào sự bẩn thỉu trên tay anh.

- Em...

- Buông tay.

- Đừng nghĩ mình thanh cao. Tôi có thể để em sống tới hôm nay cũng có thể giết em được đấy. – Giọng nói Luhan có phần bực tức, không khí giữa hai người có phần căng thẳng.

- Anh nghĩ tôi sẽ biết ơn sao?

Ánh mắt Haru nhìn Luhan vẻ thách thức. Quả thật, trong số những người mà Luhan từng gặp, Haru là người luôn châm ngòi sự nổi giận trong anh. Anh luôn kiềm chế với Haru, có lẽ điều này khiến cô không tôn trọng anh như hôm nay. Luhan bóp chặt cổ Haru, cô vùng vẫy, bàn tay anh lại dùng lực nhiều hơn. Hai người đối diện nhau, nhưng chẳng ai là thoải mái với đối phương.

- Em nghĩ có nên xem xét lại thái độ của mình không?

- Hừ, anh nghĩ xem mình là ai đi đã.

- ...

Haru nắm lấy bàn tay của Luhan, cảm giác hơi khó thở. Người hầu bên cạnh không ai dám can thiệp vào chuyện này, họ chỉ đứng một bên quan sát tình hình.

Haru nắm chặt tay Luhan, đẩy nó ra khỏi cổ mình. Cuối cùng Luhan cũng bị hất tay ra, trên cổ của Haru xuất hiện vết hằn màu đỏ. Người quản gia nhanh chóng lấy khăn lạnh để chườm cho cô. Nhưng chưa kịp quay người đi, một áp lực khiến cho toàn bộ đồ thủy tinh trong bếp vỡ tan. Trên mặt đất, chiếc vòng cổ bằng cỏ của Haru đã hóa thành tro. Bàn tay Haru chạm nhẹ vào cổ, nhưng cảm giác quen thuộc đã không còn. Mái tóc dài khẽ che đi cảm xúc trên gương mặt. Luhan cảm thấy hơi có lỗi. Chiếc vòng cổ này đã có từ lâu, dù không biết ai tặng nhưng nó rất quan trọng với Haru.

Còn chưa kịp bước tới cạnh Haru, một bóng đen lao về phía Luhan, đẩy anh vào tường. Người hầu trong nhà cố gắng lại gần nhưng bị áp lực khiến cho bản thân bị đẩy ra xa. Khi Luhan định thần lại được tình hình, gương mặt Haru ngay sát bên cạnh. Ánh sáng từ nến khiến Luhan không nhìn thấy được cảm xúc trên gương mặt cô. Haru bóp chặt cổ Luhan, lực rất mạnh. Luhan khởi động vòng tròn phép thuật, áp lực khiến cho Haru bay ra xa. Lưng của cô đụng vào ghế, tiếng kêu khá to. Haru có vẻ hơi choáng váng, Luhan đã nắm lấy hai bàn tay của cô.

- Mang hộp gỗ trong tủ lạnh ra đây.

- Vâng.

Dưới ánh sáng của ngọn nến, đôi mắt màu tím chuyển đỏ.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

JuBy Wind

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/4/14
Bài viết
509
Gạo
934,0
>:)>:)>:)>:)>:) Mấy hôm nay bị mất mạng, chị cũng phát rồ lên đây.
Mà sao cái gì em cũng thấy "không có gì" vậy. Cái này khiến chị hoang mang, rốt cuộc là viết được hay chưa đấy. #-o#-o#-o#-o#-o#-o
Ờ viết được rồi, quá tốt luôn nhưng theo chương nào đó em không nhớ có nhắc đến Sun. Sun là ai chị? Có phải Kabo không? Hay là Luhan hở chị?
 

Vì Em Là Nắng

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/12/13
Bài viết
909
Gạo
6.226,0
Ờ viết được rồi, quá tốt luôn nhưng theo chương nào đó em không nhớ có nhắc đến Sun. Sun là ai chị? Có phải Kabo không? Hay là Luhan hở chị?
Bắt đầu từ chương 20 nhé em. Sun có liên quan tới Haru và Kelly. Là người mà tặng cho Haru chiếc vòng sinh mệnh ấy. :3
 

JuBy Wind

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/4/14
Bài viết
509
Gạo
934,0
Bắt đầu từ chương 20 nhé em. Sun có liên quan tới Haru và Kelly. Là người mà tặng cho Haru chiếc vòng sinh mệnh ấy. :3
Chị up đi, up đi em hóng dài cổ rồi này. Cổ em sắp bằng cổ ngỗng, ngan, vịt rồi đấy. Mai em bị ban nick hết người bình luận truyện chi luôn giờ.
 

Vì Em Là Nắng

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/12/13
Bài viết
909
Gạo
6.226,0
Chương 24: Đứa trẻ bị nguyền rủa.


Kelly tỉnh dậy trong căn phòng quen thuộc. Căn phòng đơn giản với tông màu đen và trắng. Một chiếc bàn, một tủ quần áo và một chiếc giường. Bên ngoài hình như bão tuyết đã tan, trời cũng có vẻ hửng nắng. Trên chiếc bàn nhỏ có đặt một phần ăn sáng, Kelly liếc qua rồi đi vào nhà tắm.

Mẹ của Kelly mất sau khi sinh cô. Phải lựa chọn giữa mẹ và con, vì muốn cô được sống, mẹ cô chấp nhận hi sinh bản thân mình. Ngày mà Kelly cất tiếng khóc chào đời, cũng là ngày mà mẹ của cô lựa chọn tới một thế giới khác – một nơi không có Kelly.

Kelly được nuôi dưỡng bằng sữa của những bà mẹ khác. Sinh nhật một tuổi của Kelly, bố cô trên đường đi lấy bánh sinh nhật cho cô đã bị người ta giết chết. Sinh nhật của Kelly đầy nước mắt.

Năm Kelly sáu tuổi, cả gia đình người chú nhận nuôi Kelly bị đám cháy giết chết, chỉ mình Kelly còn sống.

Năm Kelly bảy tuổi, cậu bạn thích Kelly vì cứu cô mà bị tai nạn mất một bên chân.

Người ta gọi Kelly là đứa trẻ bị nguyền rủa. Bởi những ai yêu quý cô, những ai bên cạnh cô đều sẽ sớm gặp tai nạn. May mắn thì còn sống với dị tật. Không may mắn thì chết. Người thân xa lánh, bỏ mặc cô với căn biệt thự, tự chăm lo lấy bản thân mình. Kelly không có bạn, bởi chả có phụ huynh nào lại nhẫn tâm đẩy con mình tới chỗ chết.

Kelly luôn sống trong sự cô đơn. Nhìn người ta hạnh phúc, nhìn người ta được yêu thương, Kelly chỉ biết khóc.

Đến năm mười lăm tuổi, Kelly mới biết bố mình chết do bị giết nhầm. Đó là sự không may mắn, nhưng người ta lại cho rằng đó là lỗi của cô. Bởi Kelly là “Đứa trẻ bị nguyền rủa”. Kelly biết được người thực hiện hợp đồng đó là ai. Bởi vì chỉ có họ mà đại gia đình mới không dám phản kháng. Nhóm sát thủ nổi tiếng: Blood Moon.

Đặt bó hoa ly trắng trên mộ của những người vì cô mà chết, Kelly quyết định rời khỏi thành phố, truy tìm Blood Moon. Toàn bộ tài sản từ bán biệt thự, cô đổi lấy thông tin về địa điểm tiếp theo nhóm sát thủ đó sẽ tới.

Tuy nhiên, khi gặp được Sun, Kelly đã đi đến một quyết định khác. Mất một năm để Blood Moon tin tưởng cô. Mất thêm một năm để Sun tin tưởng cô. Ba năm, để Kelly có thể thoải mái với những người trong Blood Moon. Nhưng sau ba năm đó, Kelly đã hoàn toàn thay đổi. Thay vì trả thù, cô nhận ra bản thân mình cần họ. Họ đối xử với Kelly rất tốt. Họ luôn quan tâm, bảo vệ và lo lắng cho cô. Dù cho xảy ra nguy hiểm gì, Kelly luôn là người được an toàn đầu tiên. Thật ra Blood Moon biết lý do cô gia nhập, biết cả quá khứ của Kelly. Nhưng họ vẫn giữ cô ở lại bên mình. “So với em, chúng tôi là những đứa con của quỷ dữ. Đứa trẻ như em không thể nào tàn ác bằng chúng tôi được”.

Kelly đã tìm thấy một “gia đình” mới. Nơi mà cô hoàn toàn tin tưởng, hoàn toàn có thể an tâm. Là nơi có người con trai mà Kelly trọn đời yêu mến.

***​
- Tôi muốn nói chuyện với bạn. – Shin đứng ở hành lang, nhìn Kelly với vẻ mệt mỏi.

- ...

Kelly đi qua Shin không hề tỏ thái độ gì. Cô mở cửa phòng Haru, chẳng có ai ở đó.

- Don đâu?

- Cậu ấy rời khỏi nhà hai hôm nay chưa thấy quay lại... Haru đâu?

- Chị ấy... cũng chưa quay lại ư?

- Cả hai người đó cùng biến mất. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

- Cậu nghĩ tôi sẽ trả lời cậu ư?

Kelly đối diện với Shin. Nhìn vào mắt cô, Shin biết mình sẽ không nhận được câu trả lời như mong muốn.

Không khí trong lớp học có phần ảm đạm. Kelly luôn năng động giờ ngơ ngẩn nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Cô gối đầu lên tay, trải nghiệm cảm giác của Haru khi cô ấy nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Thì ra khi nằm trên bàn, bầu trời có thể nhìn dưới một góc độ khác. Shin chăm chú theo dõi hành động của Kelly, khẽ thở dài. Đang học thì cánh cửa mở ra. Một cô gái xuất hiện trên tay cầm một quyển sổ nhỏ. Mái tóc màu đỏ rực, cái khuyên lấp lánh, người con gái này có chút quen thuộc.

- Hội trưởng tới đây có chuyện gì thế? – Thầy giáo già đặt chiếc kính lên bàn, từ tốn hỏi.

- Xin lỗi vì đã làm phiền giờ lên lớp của thầy, em có thể xin thầy năm phút được không ạ?

- Được.

Thầy giáo già đóng quyển sách của mình lại, sau đó bước ra ngoài. Jesi bước lên bục giảng. Từ lúc mở cửa, cô đã nhanh chóng tìm kiếm một vòng lớp học nhưng không tìm thấy người mà mình muốn. Mở quyển sổ nhỏ đặt lên bàn, Jesi bắt đầu hỏi.

- Lớp học có tất cả tám học sinh, nhưng sĩ số hiện tại chỉ có bảy người. Lớp trưởng hãy cho biết tên học sinh vắng mặt và lý do.

- Học sinh vắng mặt là Don, lý do... thì tôi không biết. Cậu ấy không thấy xuất hiện ở nhà hai ngày này. Tôi đã kiểm tra thông tin từ ban giám sát, nhưng không có dấu hiệu cậu ấy ra ngoài.

- Don – học sinh tới từ học viện DIED sao?

- Đúng vậy.

- Cậu có thể mô tả một chút thông tin về cậu ấy không?

- Cậu ấy có vẻ khó gần.

- Đặc điểm?

- Cao gần 1m85, da trắng, mái tóc màu đen, mắt màu nâu. Cậu ấy nói giọng hơi trầm....

- Con trai sao?

- Đúng vậy.

Jesi nhíu mày. Người mà cô gặp hôm đó chính là Don. Nhưng:

- Theo thông tin mà chúng tôi nhận được từ học sinh trao đổi, học sinh tới từ học viện DIED đúng là tên Don. Nhưng đó là con gái.

- Con gái???

Cả lớp đều tỏ ra ngỡ ngàng. Vì Don mà họ biết chắc chắn là con trai. Nhưng Hội trưởng Hội học sinh không có lý do gì mà nói dối. Tất cả đều có chung thắc mắc: vậy người mà họ gặp, rốt cuộc là ai?

Jesi rời khỏi lớp học mà không biết thêm được thông tin gì. Kiểm tra báo cáo của ban giám sát cũng không có dấu hiệu học sinh rời khỏi trường, ngoài Haru. "Vậy thì người con trai đó là ai? Và bây giờ cậu ta đang ở đâu?".

Jesi có rất nhiều mối bận tậm. Rõ ràng việc Don giả xuất hiện trong học viện có rất nhiều nghi ngờ xung quanh. Don là tên của học sinh nữ đó, vậy thì thân phận thật sự của người này là ai? Tại sao người này xuất hiện, và biến mất cùng Haru? Mục đích của người này tới học viện để làm gì?... Jesi quyết định gặp hiệu trưởng để hỏi cho rõ ràng.

Trên mỏm đá cao, Luhan nhìn xuống biển phía dưới. Don là cô gái đến từ học viện DIED, và Luhan đã có một giao dịch với cô ta để bước chân vào học viện này. Mục đích duy nhất là gặp Haru. Tuy nhiên, có những điều bất ngờ đã xảy ra. Luhan không nghĩ rằng, việc Haru gặp gỡ Blood Moon lại khiến cho cô gắn bó với nó nhiều đến như vậy. Và Sun, người con trai đã chiếm được một vị trí quan trọng trong trái tim của Haru, lại là người khiến kết ấn của cô đi đến giới hạn.

Một người con trai trong trang phục màu đen đứng phía sau lưng Luhan. Để bảo vệ cũng như liên lạc với chủ nhân của mình, cả Pidka lẫn Andy đều biến thành vật nuôi bên cạnh Haru. Là những thủ hạ bên cạnh Luhan, được tin tưởng nhất, trung thành nhất.

- Chủ nhân.

- Đã tìm thấy cô ấy chưa?

- Chưa. Andy cũng không thấy xuất hiện.

- ...

- Chủ nhân, Andy sẽ không làm phản đâu. Chủ nhân đừng nghi ngờ cậu ấy. Dù có chết, cậu ấy cũng nhất định trung thành với chủ nhân.

- Biết rồi.

- Tôi sẽ cố liên lạc với cậu ấy. Tuy nhiên, có điều gì đó đã xảy ra với kết nối của chúng tôi. Lần đầu tiên tôi không thể cảm nhận thấy được sự sống của cậu ấy.

- Chết ư?

- Điều này, tôi không dám chắc.


Luhan nhìn về phía chân trời phía xa, cúi đầu nhìn biển xanh. “Rốt cuộc em ở đâu?”.

Người đàn ông ngồi trong căn phòng tối. Ánh sáng duy nhất từ chiếc đèn bàn, chiếu sáng một bức ảnh. Bức ảnh chụp một người con trai cười rạng rỡ như mặt trời, bên cạnh là một cô gái. Quả là một cặp trời sinh. Cô gái với mái tóc đen dài tung bay theo gió, chiếc váy màu xanh thẫm, một đôi mắt màu tím kì diệu, gương mặt ngập tràn hạnh phúc. Người con trai ôm nhẹ lấy bờ vai trần, đầu tựa đầu, đôi mắt tràn ngập niềm vui. Vuốt nhẹ lên nụ cười ấy, gương mặt ấy, người đàn ông thấy tay mình run run. Một giọt nước mắt hiếm hoi khẽ rơi. Nụ cười ấy hạnh phúc, nụ cười mà từ trước đến nay ông luôn tìm kiếm, hi vọng. Tưởng chừng có thể giữ lại, có thể bảo vệ. Đến cuối cùng lại vĩnh viễn biến mất.

Người mẹ nhẫn tâm rời bỏ, còn tàn nhẫn đến nỗi tìm người giết hại đứa con trai mà mình sinh ra. Ông đã cố gắng bảo vệ, luôn luôn yêu thương, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy con trai của mình nở một nụ cười. Ông đặt tên cho con là Sun, mong muốn nó mãi tươi sáng như mặt trời, mong muốn nó như một nơi mà người ta cảm thấy ấm áp. Gặp gỡ Haru, có lẽ là định mệnh.

Có lẽ Sun là đứa trẻ bất hạnh nhất trên thế giới này. Hợp đồng lần đó đã khiến cho con trai và mẹ gặp lại nhau. Sau bao nhiêu năm trôi qua, người đàn bà đó vẫn một lần nữa nhẫn tâm đâm con trai mình một nhát. Chỉ vì tình nhân của bà ta. Có lẽ sau khi gặp Haru, trái tim của con trai ông đã biết mềm yếu. Nếu như trước kia, người đàn bà đó không thể chạm được một ngón tay tới Sun.

Vết đâm không quá sâu, nhưng con dao đó có độc. Một loại độc chưa có thuốc giải. Thời gian Sun ở lại bên ông, còn chưa dài, đã rời xa mãi mãi. Sun có thể mạnh mẽ và sống tiếp cho tới lúc ra đi, tất cả chỉ vì một người con gái, chỉ vì lời hứa đã hứa với cô. “Nhất định anh sẽ quay lại đón em”.

“Cốc, cốc”.

- Hiệu trưởng. Em là Jesi, Hội trưởng Hội học sinh. Em có thể gặp thầy một chút không ạ?

- Vào đi.

Cánh cửa phòng mở ra. Hương cà phê thoang thoảng trong không khí. Người đàn ông đang ngồi thưởng thức cà phê và đọc một vài báo cáo. Bức ảnh đã được cất trong ngăn kéo. Nó sẽ vĩnh viễn không bao giờ được lấy ra khỏi đó nữa. Ông sẽ không bao giờ nhớ tới nụ cười rạng rỡ đó nữa. Cũng không bao giờ nhớ rằng, mình đã từng gặp một cô gái với đôi mắt màu tím.
“Trả con về với đại dương, chúc con... luôn bình an, thiên thần”.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Vì Em Là Nắng

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/12/13
Bài viết
909
Gạo
6.226,0
Chương 25: Trọn đời... yêu em!


Vào cái ngày bão tuyết, Andy trông thấy Haru rơi xuống biển. Không hề chần chừ, Andy cũng lao theo. Khó khăn lắm anh mới mang được Haru lên bờ. Haru chỉ mặc đồ ngủ, người cô run lên. Andy tạo một lớp bảo vệ cho hai người, không khí có phần ấm hơn. Thiết bị kết nối với Pidka bị ướt, cần sấy khô mới dùng được. Đang nghĩ cách trở về, bỗng trong không khí có mùi hương quen thuộc.

Andy ngẩng đầu. Trên mỏm đá, có một nhóm người đang nhìn xuống. Gần đó là một người trong trang phục màu đen. Chớp mắt, đám người lẫn người mặc áo đen đều xuất hiện trước mặt Andy. Anh tăng thêm lớp bảo vệ cho Haru và mình. Đám người lạ mặt đứng chắn phía trước hai người. Có vẻ như là bảo vệ khỏi người mặc trang phục đen đó.

Người mặc trang phục đen cởi bỏ chiếc áo choàng của mình, gương mặt mà Andy đã hai lần được gặp. Người đàn ông đó nở một nụ cười nhẹ, Andy cảm thấy toàn thân đóng băng. Cẩn thận ôm lấy Haru.

- Sát thủ Leo, hân hạnh được gặp mặt Blood Moon.

- Không biết anh muốn làm gì ở đây? – Một người trong đám lạ mặt tiến về phía trước hỏi.

- Tất nhiên, là vì công việc.

- Mục tiêu là Nữ hoàng?

- Đúng vậy.

Đám người Blood Moon dàn trận. Người họ cần bảo vệ chỉ có một, tuyệt đối phải đảm bảo an toàn cho người đó, dù có phải hi sinh cả tính mạng. Leo thong thả bước gần lại.

- Yên tâm đi. Không phải là hôm nay. Tôi không muốn ra tay nhanh chóng như vậy. Với lại, cô ấy còn đang không khỏe. Tôi không muốn làm mất danh tiếng của mình.

- Vậy...

- Tôi muốn cứu cô ấy.

- Chúng tôi có thể tự mình làm việc này. Cảm ơn.

Một người đặt tay lên lớp bảo vệ, tiến tới ôm lấy Haru. Cơ thể Haru ngày càng lạnh. Một chiếc áo choàng lên cơ thể của cô. Blood Moon cùng Andy rời khỏi. Để lại Leo với nụ cười thích thú.

Mặt biển vẫn bình lặng.

Andy tỉnh lại đã quá nửa đêm, thiết bị liên lạc đã bị nhóm Blood Moon phá hỏng. Anh tìm phòng của Haru. Khi cánh cửa mở ra, phát hiện những người trong phòng đều đang tập trung bên cạnh chiếc giường. Ánh sáng vàng nhạt từ hòn đá tỏa ra khiến cho Haru ngủ thật bình yên. Ánh sáng từ hòn đá hòa hoàn toàn kết hợp với hòn đá trên chiếc vòng cổ của Haru, tựa như là một cặp. Andy nhận ra Blood Moon cũng biết được kết ấn của Haru.

Một người trong nhóm đứng dậy, tiến về phía Andy.

- Chúng ta nói chuyện một chút.

- Được.

Bên ngoài tuyết ngừng rơi, ánh sáng từ chiếc đèn chiếu vào ly rượu, một màu đỏ chói mắt.

- Anh muốn làm gì? Trở về hay đi theo chúng tôi?

- ...

- Chúng tôi sẽ bảo vệ cô ấy. Chúng tôi biết ai là người muốn lấy mạng của cô ấy. Người này, chúng tôi không thể đấu lại, chỉ có thể tránh đi.

- Chủ nhân của chúng tôi có thể bảo vệ cho cô ấy. Mặc dù cô ấy không cần chủ nhân.

- Tin mới nhất trong giới sát thủ, anh đọc đi.

Cầm trong tay một tập hồ sơ. Andy cẩn thận đọc những thông tin trên đó. Người mới trong giới sát thủ - Leo. Mức độ ra tay còn tàn ác hơn Blood Moon. Chuyên đươc giao những vụ cực khó, chưa bao giờ thất bại. Bức ảnh chụp anh ta đang cười. Chỉ nhìn ảnh thôi cũng khiến cho anh cảm thấy sát khí từ người đó. Tất nhiên, thông tin khiến cho Andy hoàn toàn sững sờ nằm ở cuối tập hồ sơ. Người con gái trong bức ảnh là Haru, người được săn lùng trên toàn thế giới. Hợp đồng sát thủ luôn được giữ kín người kí kết. Nhưng lần này, nó được công khai. Người kí hợp đồng giết Haru lần này, Andy biết đó là ai.

Andy gặp Haru lần đầu tiên khi mang đồ ăn cho cô. Trong căn phòng tối, Haru tỏa sáng như một thiên thần, một thiên thần cô đơn. Haru luôn tỏ ra lạnh nhạt với chủ nhân. Khiến cho chủ nhân bực mình, khiến cho chủ nhân vui vẻ, điều này là lần đầu tiên Andy được nhìn thấy. Với Andy thì Haru là người quan trọng. Bởi vì Haru có một vị trí đặc biệt trong lòng chủ nhân. Anh hứa đời này sẽ trung thành, bảo vệ cô.

Lần đầu tiên Andy thấy Haru cười. Một nụ cười thật nhẹ nhàng. Nụ cười như nắng ấm mùa xuân, lại rạng rỡ như mặt trời. Một nụ cười khiến cho trái tim lạnh giá có thể tan chảy. Với Andy, Haru là thiên thần đẹp nhất. Dù cô có cười hay không.

Lựa chọn, trở về hay tiếp tục bên cạnh Haru, có lẽ Andy chẳng cần phân vân nữa.

- Chúng ta sẽ đi đâu?

- Sau khi Haru ổn định, chúng ta sẽ rời khỏi đây. Đi đâu, lúc đến đó anh sẽ biết.

- Được.

***
Leo nhìn bức hình của Haru. Xem chừng nhà họ Will đã quyết định: sống thấy người, chết thấy xác. Leo đã điều tra nhưng không biết được lý do tại sao họ lại muốn mạng của Haru như vậy. Lại xem hợp đồng của mình, Leo nheo mắt. Người phụ nữ muốn anh giết cô, nhưng thời gian khiến anh hơi khó hiểu. Lắc ly rượu trong tay mình, Leo nhìn lên bầu trời cao. “Tôi biết em sẽ đi đâu. Tôi ở đây đợi em”.
***

Trong không khí có mùi cỏ tươi, vị ngọt của sương mai, vị thơm của đất. Haru cảm nhận được hương vị của mùa xuân. Xen lẫn trong đó có mùi khét của thức ăn.

- Trời ơi, anh có biết nấu ăn không vậy?

- Cậu biết thì cậu vào nấu đi. Tôi từng thấy Haru nấu rồi nên nấu theo công thức đó.

- “Từng thấy”, chứ không phải anh đã nấu rồi sao?

- Chưa bao giờ.

- Mấy cậu kia, tôi bảo đi mua gà mà sao lại mua gà già thế này? Làm sao mà nấu được? Hả????

Haru thấy mình nằm trên đồng cỏ, bên cạnh là những bông hoa nhỏ màu trắng. Phía trước là những người trong Blood Moon đang nấu ăn. Haru ngồi dậy, cảm thấy thật bình yên.

Haru từng muốn sẽ cùng anh sống ngày tháng bình yên nơi đây. Sáng sớm cùng nhau ngắm mặt trời mọc, cùng nhau làm việc nhà, cùng nhau trồng rau, nuôi gà. Sống một cuộc sống bình dị. Chỉ tiếc là cảnh còn mà người mất. Haru đã tỉnh táo từ hôm qua. Nhưng không biết phải đối diện với những người trong Blood Moon thế nào. Vì Haru, Sun mới chết. Vì Haru mà thủ lĩnh của Blood Moon mới chết. Cô sẽ phải đối mặt với những người từng yêu thương, tôn trọng mình như thế nào đây?

- Haru.

Người đàn ông lạ mặt ngồi xuống trước mặt cô. Đôi mắt màu xanh, mái tóc màu đen, hương thơm quen thuộc.

- Mèo con. – Haru khẽ cất tiếng nói.

- Tôi là Andy. Có thể gọi là mèo con cũng được. Haru có muốn ăn gì không?

- Nữ hoàng.

- Mọi người... tôi xin lỗi.

- Xin lỗi? Vì cái gì?

- Vì... vì tôi mà...

- Mà Sun chết ư? – Người đàn ông trong nhóm tiến về phía Haru. Đây là người đề ra các chiến lược cho Blood Moon, cũng là người ra lệnh cho anh em trong nhóm nếu như không có Sun - Killua.

- Tôi... – Haru cúi đầu. Một hạt ngọc lại rơi xuống bãi cỏ xanh, long lanh như hạt sương.

- Chuyện này không phải do em đâu. Đừng đổ lỗi cho bản thân. Là do chúng tôi đã không bảo vệ tốt anh ấy. Xin lỗi Haru, xin lỗi vì không thể mang anh ấy quay lại.

Buổi sáng, nắng dần lên. Mọi người đều chìm vào suy nghĩ của riêng mình. Không ai biết sẽ phải bắt đầu từ đâu.
Một cậu bé lại gần Haru. Cậu bé này mới tham gia Blood Moon. Một buổi chiều tối, nắng đã tắt. Như thường lệ, Niel chuẩn bị tắm rửa và ăn tối. Trong không khí có sự xao động, điều này khiến cậu cảnh giác. Tuy nhiên, nhận ra mùi hương quen thuộc, Niel cảm thấy vui mừng. Ngôi nhà này được Sun giao cho Niel, nhờ cậy cậu trông nom nó. Niel đã tưởng sẽ được gặp lại Sun. Tuy nhiên, hi vọng ấy vĩnh viễn không thể nào thành hiện thực. Sun đã ra đi mãi mãi, tới thế giới tốt đẹp hơn, nơi mà bố mẹ của Niel cũng đang sống ở đó.

Cô gái được Blood Moon bảo vệ, quan tâm khiến cho Niel thấy hiếu kì. Thì ra đó là Nữ hoàng, người mà Sun vẫn thường nhắc với vẻ mặt ngập tràn hạnh phúc. Đó là người mà Sun luôn giữ trong trái tim mình. Là người cả đời này anh muốn bảo vệ.

Haru ngẩng đầu nhìn cậu bé trước mặt mình. Từ bao giờ mà Blood Moon lại nhận trẻ con, cô đưa đôi mắt khó hiểu nhìn mọi người. Hiểu ý, Killua lên tiếng giới thiệu.

- Đây là Niel, cậu ấy được Sun nhận. Cậu ấy chỉ có nhiệm vụ bảo vệ ngôi nhà của chúng ta, không tham gia bất cứ nhiệm vụ nào.

- Chào cậu bé, tôi là Haru.

- Chào chị, em là Niel. Có thứ này, Sun gửi cho chị. Đáng lẽ ra anh ấy phải tự mình đưa, nhưng có lẽ bây giờ không còn cơ hội nữa rồi.

Niel nhẹ nhàng lấy từ trong người một túi nhỏ màu đỏ. Mọi người đều ngạc nhiên, không ai biết về vật này. Haru nhận lấy túi nhỏ, mở ra, một quả cầu bằng thủy tinh, bên trong có một bông hoa màu đỏ tuyệt đẹp. Khẽ chạm vào quả cầu nhỏ, một ánh sáng màu đỏ tỏa ra từ quả cầu. Giọng nói quen thuộc vang lên trong không gian yên tĩnh. Mọi người đều nín thở lắng nghe.

" Haru. Anh biết em sẽ bất ngờ khi thấy món quà này. Đây là quà mà anh tặng em cho lần sinh nhật, khi em tròn hai mươi tuổi. Anh muốn được ăn những món ăn mà em nấu, cùng em ngắm bầu trời đêm đầy sao. Sẽ luôn bên cạnh em, cùng em làm mọi việc... Đợi cho đến năm em hai mươi bảy tuổi, anh sẽ hỏi cưới em. Nhất định lúc đó em phải đồng ý nhé? Em luôn bắt nạt anh, cả đời này anh nguyện để em bắt nạt. Coi như đây là lời tỏ tình của anh. Anh sợ đứng trước em không đủ can đảm để nói lên những điều này. Em không được cười anh. Haru, chúc em sinh nhật vui vẻ. Trọn đời... yêu em!".
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên