Chương 3. Thế giới quan của mỗi người
Hôm đó, trong một phút bốc đồng, nhỏ đã một mình lang thang ra khỏi khuôn viên trường. Cứ thế đi không định hướng, cứ đi đi mãi, đi tới một lúc chân mỏi và người rã rời, nhìn lên mới biết là trời đã tối, đường đã lên đèn.
Định thần, nhỏ nhìn xung quanh, nhỏ thấy con đường và cảnh vật quá đỗi xa lạ, hình như nhỏ chưa từng đi qua. Vả lại mới sang đây gần một tháng, nhỏ chưa quen hết với những con đường. Nhỏ bối rối “Giờ phải làm sao? Lúc nãy không mang theo tiền, cũng không có điện thoại. Làm sao về được trường? Đói bụng quá”.
Giờ nhỏ mới phát hiện cái bụng trống rỗng, đang nhiệt tình đánh trống. Nhỏ cố gắng hỏi khách bộ hành đường về trường, nhưng họ không hiểu nhỏ nói gì. Nhỏ bắt đầu lo lắng và hoảng sợ.
Sau một lúc xoay sở, nhỏ bắt đầu rơi vào tuyệt vọng “Làm thế nào để hỏi đường về trường? Làm thế nào để mọi người hiểu mình nói? Làm thế nào bây giờ?”. Nhỏ lại bật khóc, hôm nay nhỏ khóc nhiều đến nỗi mắt sưng húp, mũi đỏ, giọng thì khàn khàn. Thế mà giờ vẫn còn nước mắt để chảy nữa, "đúng là con gái nhiều nước mắt thật!" - nhỏ cảm thán.
Đang loay hoay không biết làm thế nào? Chợt nghe được giọng của một người Việt mà còn hơi quen quen nữa:
“Lạc đường rồi à? Sao không lang thang nữa?”
Nhỏ quay đầu, à thì ra là tên đểu cáng đó, người đã khiến nhỏ khóc cả buổi chiều. Bây giờ còn giở giọng châm biếm nữa chứ, nhỏ bực mình không thèm trả lời, mắt nhìn trước nhìn sau.
Như hiểu ý, hắn ta cất cao giọng nói:
“Về thôi, nếu còn đứng đây nữa thì có người sẽ khóc một dòng sông, sẽ gây ngập lụt ở thành phố này mất!”
Thế rồi, nhỏ lững thững theo sau hắn một đoạn. Hắn đi chậm, không quay đầu lại nhưng vẫn biết là nhỏ đang đủng đỉnh đi theo. Hai người giữ một khoảng cách nhất định, đi như thế được một lúc. Nhỏ mệt quá, người mềm nhũn và tự dưng ngã xuống. May thay, hắn chạy đến kịp đỡ và dìu nhỏ ngồi nghỉ ở ghế đá ven đường.
“Sao bây giờ không xù lông nữa thế? Hết hơi rồi à?”
“Nhìn lại mặt mình xem, à hiện tại sao em có thể thấy mặt của mình được, về nhà soi gương mới thấy, mắt như mắt gấu trúc, mặt thì xanh mét, chẳng có tí sức sống nào cả”
“Lúc nào cũng thể hiện ta đây là người mạnh mẽ, sao bây giờ lại không đi nổi nữa thế?”
“Có cần tôi vác về không?”
hắn nói một hơi, chẳng buồn nhìn xem “mắt của ai kia hình viên đạn đang lườm lườm nhìn hắn”.
“Sao? Nhìn như thế thì được gì? Bây giờ tôi cũng không có tiền? Lấy đâu ra mà gọi taxi? Bây giờ một là em đi bộ, hai là tôi cõng em về? Chọn phương án nào?” - hắn lại gào tiếp.
Không buồn quan tâm hắn nói gì, sau khi lấy lại sức, nhỏ lại lầm lũi bước đi. Nhỏ không muốn dính líu đến hắn, không muốn mang ơn hắn. Vì hắn thuộc vào danh mục “hàng cấm”, tính cách của anh thuộc vào đại kỵ của nhỏ - đa tình, trăng hoa, thay bạn gái như thay áo. Gia đình nhỏ vì có một người đàn ông như thế nên mới bất hạnh.
Do đó, nhỏ triệt để căm ghét những người có bản tính này, mà hắn lại thuộc hàng ngũ đó. Nhỏ vì vậy muốn tránh xa hắn, ngăn cản hắn tiếp xúc trong cự ly gần.
Thấy nhỏ không nói gì, lại cố chấp đi tiếp. Hắn cũng không ngăn cản. Hắn biết, tính nhỏ ương bướng và cố chấp, cứ để nhỏ làm những gì nhỏ cho là đúng.
Nhưng khi thấy nhỏ đi xiêu vẹo rồi lại ngồi bệt xuống nền đá xi măng nghỉ ngơi. Hắn thấy xót xa vô cùng, có lẽ hắn không nên nói những lời tổn thương nhỏ như vậy. Đến gần chỗ nhỏ dừng chân, hắn cất giọng ôn tồn:
“Xin lỗi, lúc chiều tôi không cố ý nói như vậy?”
Nhỏ nhìn lướt qua hắn cũng không trả lời, nhưng trong lòng lại thầm mắng “nói lời tổn thương, rồi xin lỗi. Đâu có dễ như vậy. Nếu giết người rồi xin lỗi mà được à?”
“Lại chỉ trích tôi chứ gì, dù sao tôi cũng xin lỗi rồi. Em có chấp nhận hay không là quyền của em. Việc của tôi là xin lỗi em”.
“Giờ thì ngồi lên tôi cõng về, đường còn xa lắm. Mà em thì đuối lắm rồi.
Đừng cố chấp nữa. Tôi không ăn thịt em đâu mà sợ”.
“Tôi không sao vẫn có thể đi được một đoạn nữa, lúc nào đi không được tôi sẽ nói anh”- có chút cảm động nhưng nhỏ vẫn từ chối khéo léo.
“Ừm” - hắn trả lời.
Hai chiếc bóng cứ liêu xiêu đan vào nhau trên vỉa hè. Hai người cứ thế đi trong im lặng, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng.
Cuối cùng cũng đến cổng trường, nhỏ mừng quá. Ước gì nhỏ có thể bay lên giường ngủ một giấc và ngày mai mọi thứ lại trở nên tốt đẹp hơn xưa. Không nghĩ ngợi gì nhiều, nhỏ bước nhanh về khu ký túc của mình, chẳng thèm chào tạm biệt cái gã đa tình kia.
hắn cảm thấy thất bại khi thấy nhỏ bước nhanh về ký túc xá của mình “Cô ghét anh đến thế ư? Trong mắt cô, anh không đáng để làm bạn nữa à?” - Hắn lầm bầm với chính mình.
“Có lẽ thế giới quan của nhỏ rất trong sáng, không cho phép có tì vết trong tình yêu, càng không coi chuyện tình dục là điều hiển nhiển cho một mối quan hệ.
Nhưng hắn có gì sai khi thỏa mãn nhu cầu sinh lý của mình. Đó chỉ là một nhu cầu cần thỏa mãn như mọi nhu cầu khác trong cuộc sống, không liên quan đến việc có yêu người đó hay không?”
“Có lẽ thế giới quan của hai người khác nhau”.
Hắn cười khổ rồi quay về phòng mình, tắm rửa và tìm gì đó nhét vào bụng. Cả chiều nay chưa ăn gì, bây giờ đói đến mờ mắt, rung tay.