Chương 11. Rào cản
Mệt mỏi vì phải đi một chặng đường dài, nhỏ chậm rãi đạp xe đến phòng chị Hà. Trong lòng nhỏ khó chịu, nhỏ muốn có ai đó để tâm sự.
“Ê nhóc, đi đâu vậy?” - hắn nói vọng theo khi thấy nhỏ đạp xe ngang qua hắn.
Nhỏ đang suy nghĩ vẩn vơ nên không nghe hắn nói. Nhưng hắn nghĩ là nhỏ giả vờ như không quen biết hắn, coi hắn là không khí nên hắn bực tức liền kéo xe nhỏ lại. Chiếc xe đột ngột bị kéo lại làm nhỏ mất đà, luống cuống ngã xuống mặt đường.
“Ui da, đau quá.”
“Nhóc có sao không? Anh không cố ý.”
Nhỏ ngạc nhiên nhìn hắn, hắn từ đâu xuất hiện với khuôn mặt lo lắng, ánh mắt nhìn chằm chằm vết sướt trên tay nhỏ. Nhỏ nhìn hắn khó hiểu.
“Anh vừa nói gì?”
“Đi trên đường mà hồn để ở đâu thế? Anh gọi mãi chẳng trả lời, đã thế lại còn té xe nữa.”
Nhỏ đâu có biết vì hắn mà nhỏ bị té xe. Nếu biết nhỏ đã xù lông lên mà châm chích hắn rồi. Vì thế hắn giả vờ không nhắc đến chuyện hắn kéo xe làm nhỏ luống cuống tay chân mà té. Hắn ân cần xem xét nhỏ:
‘Té có đau không? Còn bị thương chỗ nào nữa?”
“Làm gì mà nghiêm trọng dữ vậy? Tôi chỉ bị sướt ở tay một chút thôi. Không làm phiền anh nữa. Tôi đi đây.”
Nhỏ không để ý đến ánh mắt ai kia có vẻ hụt hẫng khi nhỏ phớt lờ sự quan tâm của hắn. Trong mắt nhỏ, hắn không khác gì kẻ qua đường xa lạ, một ánh mắt nhìn nhỏ cũng không rộng lượng mà ban phát. Sắc mặt hắn trở nên u tối, nhìn nhỏ thật lâu rồi mới nhỏ giọng nói:
“Sao lúc nào em cũng tránh anh như tránh hủi thế? Anh xấu xa và ghê tởm đến nỗi khiến em sợ anh đến vậy hay sao?”
Nhìn ánh mắt ai oán của hắn, nhỏ thấy mình hơi thô lỗ với hắn. Có lẽ hắn chỉ tốt bụng quan tâm nhỏ khi nhỏ bị té xe mà thôi. Nhỏ không cần lúc nào cũng ở thế phòng bị với hắn như thế. Nhưng nhỏ cũng không thể đối xử khác với hắn được, con người hắn ẩn chứa nhiều mối nguy hiểm cùng cấm kỵ mà nhỏ phải tránh xa.
“Ừm, cám ơn anh. Tôi đi đây.”
Nhìn dáng vẻ kiên cường đạp xe đi, ánh mắt ưu buồn của hắn càng sâu hơn. “Không thể nào gạt bỏ những rào cản trong mắt em nhìn anh hay sao?” - hắn thở dài nghĩ ngợi.
***
“Nhóc đi lâu vậy? Sao tay lại bị sướt thế kia?” - Chị Hà hỏi nhỏ khi thấy nhỏ ở cửa.
“Hehe, cái tội mơ mộng linh tinh nên bị té xe. Nhưng không sao, chỉ bị sướt nhẹ ở tay và đầu gối một tí.” - nhỏ nhẹ giọng trả lời.
Lúc nãy nhỏ không nói cho hắn biết, nhỏ còn bị sướt ở đầu gối, nhỏ không muốn nhận sự quan tâm của hắn. Vì thế, nhỏ cố gắng chịu đau đạp xe đến phòng chị.
“Trời ơi, đầu gối của em bị sướt nhiều kìa, phải bôi thuốc vào. Nếu không ngày mai bị sưng tấy lên mất. Để chị gọi thằng Khải đi mua giúp nhé.”
Vừa hít hà thổi thổi vào chỗ đau ở đầu gối, nhỏ trả lời. “Dạ, sao cũng được chị ạ.”
“Sao đi xe mà để cho bị ngã thế, lớn rồi mà đôi lúc như trẻ con. Đi trên đường mà đầu óc thì ở trên cây. Coi chừng có ngày bị sẹo ở mặt đó.” - Khải lên giọng trách nhỏ khi đưa cho nhỏ hộp thuốc.
“Xiii, làm gì khiếp trọng đến mức đó. Anh chỉ biết dọa người khác thôi, không dọa được em đâu.”
“Cái giọng rõ ràng là của con nít, bày đặt làm người lớn. Để anh bôi thuốc cho.”
“Thôi, để chị Hà bôi cũng được.” - nhỏ từ chối Khải.
Tia sáng trong mắt của Khải tự nhiên tắt đi nhưng vẫn nhếch mép cười trêu chọc nhỏ:
“Khiếp, có bị đau còn chảnh. Ai mà thèm đụng vào cái chân đầy sẹo kia.”
“Thôi, hai anh chị ồn ào quá đi. Cả hai đều là con nít ranh hết, được chưa? Để chị bôi cho nhóc” - chị Hà vừa nói vừa lấy thuốc bôi cho nhỏ.
“Xiiii, kệ em. Hít hà… ôi nhẹ tay thôi chị, chị làm em đau đó.”
“Ai biểu, lần sau phải lo nhìn đường mà đi, đừng có vứt hồn đi đâu đâu.”
“Em biết rồi, nhẹ tay thôi.”
Nghe tiếng xuýt xoa kêu đau của nhỏ, mặt Khải cũng nhăn nhó như thể cái đau đó xuất phát từ cơ thể của anh. Nhìn mặt nhỏ căng thẳng, Khải lại trêu chọc nhỏ để nhỏ quên cái chân đau.
“Đồ con nít, bị sướt một tí thế mà cũng la om òm.”
“Kệ em, miệng em em la, anh quản được à?”
“Ừm, miệng của em nhưng tai là của anh. Em la như vậy điếc tai chị Hà với anh bây giờ.”
“Xiiiiiiiiiii, toàn nói quá. Không thèm nói với anh nữa.”
Bận rộn tranh cãi với Khải làm nhỏ quên mất cái chân đau đang được chị Hà bôi thuốc.
“Giờ thì lo ngồi một chỗ, đợi thuốc khô rồi mới về phòng nghe chưa. Bây giờ chị đi mua một ít thức ăn đây. Khải có đi cùng chị không?” - chị quay sang hỏi Khải.
“Thôi em ở nhà chăm sóc bệnh nhân.” - Khải nói đùa với chị Hà.
“Không càn đâu, anh chở chị Hà đi đi. Anh mở phim cho em xem là được rồi.” - nhỏ từ chối việc ở chung với những người khác giới. Sau chuyện xảy ra với Thiên, nhỏ trở nên cảnh giác cao với những lực trái chiều.
Thực ra, Khải muốn có nhiều thời gian để ở bên nhỏ, chăm sóc nhỏ dù rằng anh biết nhỏ đã có người yêu. Tình yêu của anh không được đáp trả vì anh biết nhỏ chỉ coi anh như người anh trai. Nhưng điều đó không quan trọng, chỉ cần nhỏ vui anh cũng vui, mặc kệ nhỏ coi anh là gì cũng được.
Nhưng dù sao anh vẫn thấy hạnh phúc và may mắn vì nhỏ có thể nói chuyện thoải mái với anh, cùng anh đi học ở thư viện và đi chơi mỗi khi rãnh rỗi. Những lúc như thế anh thường ngắm nhìn nhỏ vô tư chơi đùa và nhỏ đã xuất hiện trong giấc mơ mỗi tối của anh.
***
Nhìn thấy nhỏ chân đi hơi cà nhắc, hắn thấy thắc mắc, hôm qua nhỏ chỉ bị sướt ở tay thôi mà. Vì sao chân lại đi như thế? Hôm qua nhỏ đã không muốn cho hắn biết nhỏ bị thương ở chân. Vì sao lại như thế?
Lúc nào nhìn nhỏ, ánh mắt anh cũng ưu buồn và đầy mong chờ như thế. Ưu buồn vì chưa bao giờ anh thấy nhỏ thu anh vào tầm mắt, nhưng anh vẫn mong chờ, chỉ một lần nhỏ ngước mắt nhìn anh.
“Vì sao nhỏ có thể nhìn và cười với Khải còn anh lại không? Vì sao nhỏ có thể để Khải tiếp cận với mình trong khi anh lại bị ngăn cản từ xa? Anh thật sự không hiểu được những suy nghĩ trong đầu của nhỏ?”
Anh lân la nói chuyện với Khải với chị Hà chỉ để nhìn thấy nhỏ. Nhưng mỗi lần như thế, nhỏ lại tránh mặt đi. Nhỏ luôn lờ anh, khiến anh chìm trong nỗi tương tư một mình.
***
“Hey, vì sao em ghét Huy đến vậy? Cậu ta bảo em tránh cậu ta như tránh hủi?” - Khải biết nhưng vẫn muốn khai thác ở nhỏ nhiều hơn thế.
“Anh biết rồi còn hỏi, điều mà em ghét nhất ở đàn ông con trai là gì? Đó là tính đa tình, lăng nhăng! Mà hắn lại là cực phẩm của đám đàn ông đó!” - nhỏ nhanh miệng trả lời.
Đối với nhỏ, yêu và ghét rất rõ ràng và thẳng thẳn. Nếu đã ghét ai thì nhỏ ghét cho đến cùng và ghét tất cả những gì liên quan đến người đó. Hắn không nằm ngoài ngoại lệ đó.
Nghe câu trả lời từ nhỏ, Khải thấy như mở cờ trong bụng, anh nhạo báng Huy trong lòng khi nhớ về buổi tối hai người vì nhỏ mà đánh nhau: “Nhỏ ghét cậu như thế, làm thế nào cậu khiến nhỏ nhìn cậu vừa mắt!? Điều đó khó lắm. Còn lâu cậu mới có thể đứng cạnh tranh công bằng với tôi, Huy à?”
Mệt mỏi vì phải đi một chặng đường dài, nhỏ chậm rãi đạp xe đến phòng chị Hà. Trong lòng nhỏ khó chịu, nhỏ muốn có ai đó để tâm sự.
“Ê nhóc, đi đâu vậy?” - hắn nói vọng theo khi thấy nhỏ đạp xe ngang qua hắn.
Nhỏ đang suy nghĩ vẩn vơ nên không nghe hắn nói. Nhưng hắn nghĩ là nhỏ giả vờ như không quen biết hắn, coi hắn là không khí nên hắn bực tức liền kéo xe nhỏ lại. Chiếc xe đột ngột bị kéo lại làm nhỏ mất đà, luống cuống ngã xuống mặt đường.
“Ui da, đau quá.”
“Nhóc có sao không? Anh không cố ý.”
Nhỏ ngạc nhiên nhìn hắn, hắn từ đâu xuất hiện với khuôn mặt lo lắng, ánh mắt nhìn chằm chằm vết sướt trên tay nhỏ. Nhỏ nhìn hắn khó hiểu.
“Anh vừa nói gì?”
“Đi trên đường mà hồn để ở đâu thế? Anh gọi mãi chẳng trả lời, đã thế lại còn té xe nữa.”
Nhỏ đâu có biết vì hắn mà nhỏ bị té xe. Nếu biết nhỏ đã xù lông lên mà châm chích hắn rồi. Vì thế hắn giả vờ không nhắc đến chuyện hắn kéo xe làm nhỏ luống cuống tay chân mà té. Hắn ân cần xem xét nhỏ:
‘Té có đau không? Còn bị thương chỗ nào nữa?”
“Làm gì mà nghiêm trọng dữ vậy? Tôi chỉ bị sướt ở tay một chút thôi. Không làm phiền anh nữa. Tôi đi đây.”
Nhỏ không để ý đến ánh mắt ai kia có vẻ hụt hẫng khi nhỏ phớt lờ sự quan tâm của hắn. Trong mắt nhỏ, hắn không khác gì kẻ qua đường xa lạ, một ánh mắt nhìn nhỏ cũng không rộng lượng mà ban phát. Sắc mặt hắn trở nên u tối, nhìn nhỏ thật lâu rồi mới nhỏ giọng nói:
“Sao lúc nào em cũng tránh anh như tránh hủi thế? Anh xấu xa và ghê tởm đến nỗi khiến em sợ anh đến vậy hay sao?”
Nhìn ánh mắt ai oán của hắn, nhỏ thấy mình hơi thô lỗ với hắn. Có lẽ hắn chỉ tốt bụng quan tâm nhỏ khi nhỏ bị té xe mà thôi. Nhỏ không cần lúc nào cũng ở thế phòng bị với hắn như thế. Nhưng nhỏ cũng không thể đối xử khác với hắn được, con người hắn ẩn chứa nhiều mối nguy hiểm cùng cấm kỵ mà nhỏ phải tránh xa.
“Ừm, cám ơn anh. Tôi đi đây.”
Nhìn dáng vẻ kiên cường đạp xe đi, ánh mắt ưu buồn của hắn càng sâu hơn. “Không thể nào gạt bỏ những rào cản trong mắt em nhìn anh hay sao?” - hắn thở dài nghĩ ngợi.
***
“Nhóc đi lâu vậy? Sao tay lại bị sướt thế kia?” - Chị Hà hỏi nhỏ khi thấy nhỏ ở cửa.
“Hehe, cái tội mơ mộng linh tinh nên bị té xe. Nhưng không sao, chỉ bị sướt nhẹ ở tay và đầu gối một tí.” - nhỏ nhẹ giọng trả lời.
Lúc nãy nhỏ không nói cho hắn biết, nhỏ còn bị sướt ở đầu gối, nhỏ không muốn nhận sự quan tâm của hắn. Vì thế, nhỏ cố gắng chịu đau đạp xe đến phòng chị.
“Trời ơi, đầu gối của em bị sướt nhiều kìa, phải bôi thuốc vào. Nếu không ngày mai bị sưng tấy lên mất. Để chị gọi thằng Khải đi mua giúp nhé.”
Vừa hít hà thổi thổi vào chỗ đau ở đầu gối, nhỏ trả lời. “Dạ, sao cũng được chị ạ.”
“Sao đi xe mà để cho bị ngã thế, lớn rồi mà đôi lúc như trẻ con. Đi trên đường mà đầu óc thì ở trên cây. Coi chừng có ngày bị sẹo ở mặt đó.” - Khải lên giọng trách nhỏ khi đưa cho nhỏ hộp thuốc.
“Xiii, làm gì khiếp trọng đến mức đó. Anh chỉ biết dọa người khác thôi, không dọa được em đâu.”
“Cái giọng rõ ràng là của con nít, bày đặt làm người lớn. Để anh bôi thuốc cho.”
“Thôi, để chị Hà bôi cũng được.” - nhỏ từ chối Khải.
Tia sáng trong mắt của Khải tự nhiên tắt đi nhưng vẫn nhếch mép cười trêu chọc nhỏ:
“Khiếp, có bị đau còn chảnh. Ai mà thèm đụng vào cái chân đầy sẹo kia.”
“Thôi, hai anh chị ồn ào quá đi. Cả hai đều là con nít ranh hết, được chưa? Để chị bôi cho nhóc” - chị Hà vừa nói vừa lấy thuốc bôi cho nhỏ.
“Xiiii, kệ em. Hít hà… ôi nhẹ tay thôi chị, chị làm em đau đó.”
“Ai biểu, lần sau phải lo nhìn đường mà đi, đừng có vứt hồn đi đâu đâu.”
“Em biết rồi, nhẹ tay thôi.”
Nghe tiếng xuýt xoa kêu đau của nhỏ, mặt Khải cũng nhăn nhó như thể cái đau đó xuất phát từ cơ thể của anh. Nhìn mặt nhỏ căng thẳng, Khải lại trêu chọc nhỏ để nhỏ quên cái chân đau.
“Đồ con nít, bị sướt một tí thế mà cũng la om òm.”
“Kệ em, miệng em em la, anh quản được à?”
“Ừm, miệng của em nhưng tai là của anh. Em la như vậy điếc tai chị Hà với anh bây giờ.”
“Xiiiiiiiiiii, toàn nói quá. Không thèm nói với anh nữa.”
Bận rộn tranh cãi với Khải làm nhỏ quên mất cái chân đau đang được chị Hà bôi thuốc.
“Giờ thì lo ngồi một chỗ, đợi thuốc khô rồi mới về phòng nghe chưa. Bây giờ chị đi mua một ít thức ăn đây. Khải có đi cùng chị không?” - chị quay sang hỏi Khải.
“Thôi em ở nhà chăm sóc bệnh nhân.” - Khải nói đùa với chị Hà.
“Không càn đâu, anh chở chị Hà đi đi. Anh mở phim cho em xem là được rồi.” - nhỏ từ chối việc ở chung với những người khác giới. Sau chuyện xảy ra với Thiên, nhỏ trở nên cảnh giác cao với những lực trái chiều.
Thực ra, Khải muốn có nhiều thời gian để ở bên nhỏ, chăm sóc nhỏ dù rằng anh biết nhỏ đã có người yêu. Tình yêu của anh không được đáp trả vì anh biết nhỏ chỉ coi anh như người anh trai. Nhưng điều đó không quan trọng, chỉ cần nhỏ vui anh cũng vui, mặc kệ nhỏ coi anh là gì cũng được.
Nhưng dù sao anh vẫn thấy hạnh phúc và may mắn vì nhỏ có thể nói chuyện thoải mái với anh, cùng anh đi học ở thư viện và đi chơi mỗi khi rãnh rỗi. Những lúc như thế anh thường ngắm nhìn nhỏ vô tư chơi đùa và nhỏ đã xuất hiện trong giấc mơ mỗi tối của anh.
***
Nhìn thấy nhỏ chân đi hơi cà nhắc, hắn thấy thắc mắc, hôm qua nhỏ chỉ bị sướt ở tay thôi mà. Vì sao chân lại đi như thế? Hôm qua nhỏ đã không muốn cho hắn biết nhỏ bị thương ở chân. Vì sao lại như thế?
Lúc nào nhìn nhỏ, ánh mắt anh cũng ưu buồn và đầy mong chờ như thế. Ưu buồn vì chưa bao giờ anh thấy nhỏ thu anh vào tầm mắt, nhưng anh vẫn mong chờ, chỉ một lần nhỏ ngước mắt nhìn anh.
“Vì sao nhỏ có thể nhìn và cười với Khải còn anh lại không? Vì sao nhỏ có thể để Khải tiếp cận với mình trong khi anh lại bị ngăn cản từ xa? Anh thật sự không hiểu được những suy nghĩ trong đầu của nhỏ?”
Anh lân la nói chuyện với Khải với chị Hà chỉ để nhìn thấy nhỏ. Nhưng mỗi lần như thế, nhỏ lại tránh mặt đi. Nhỏ luôn lờ anh, khiến anh chìm trong nỗi tương tư một mình.
***
“Hey, vì sao em ghét Huy đến vậy? Cậu ta bảo em tránh cậu ta như tránh hủi?” - Khải biết nhưng vẫn muốn khai thác ở nhỏ nhiều hơn thế.
“Anh biết rồi còn hỏi, điều mà em ghét nhất ở đàn ông con trai là gì? Đó là tính đa tình, lăng nhăng! Mà hắn lại là cực phẩm của đám đàn ông đó!” - nhỏ nhanh miệng trả lời.
Đối với nhỏ, yêu và ghét rất rõ ràng và thẳng thẳn. Nếu đã ghét ai thì nhỏ ghét cho đến cùng và ghét tất cả những gì liên quan đến người đó. Hắn không nằm ngoài ngoại lệ đó.
Nghe câu trả lời từ nhỏ, Khải thấy như mở cờ trong bụng, anh nhạo báng Huy trong lòng khi nhớ về buổi tối hai người vì nhỏ mà đánh nhau: “Nhỏ ghét cậu như thế, làm thế nào cậu khiến nhỏ nhìn cậu vừa mắt!? Điều đó khó lắm. Còn lâu cậu mới có thể đứng cạnh tranh công bằng với tôi, Huy à?”
Chỉnh sửa lần cuối: