Hoàn thành Anh có yêu em không? - Hoàn thành - Phong Lan

libra_2000

Gà BT
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
14/5/14
Bài viết
1.064
Gạo
3.000,0
:)Hehe đợi dài dài em đọc tiếp.
 

phonglan

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/5/14
Bài viết
78
Gạo
0,0
Chương 21. Nhà có biến

Vừa về đến cổng nhà, nhỏ lại nghe những tiếng lanh lảnh cãi vả của hai người, nhỏ muốn nhấc chân bỏ chạy thật xa nhưng hai chân cứ như có đính chì nặng ngàn cân, nên cứ đứng yên một chỗ không thể nhúc nhích.

“Bà có im đi không? Suốt ngày lải nhải không chán à?” - giọng nói của ông văng vẳng trong không gian bình yên buổi tối muộn.

“Vì ông không xứng đáng làm chồng? Ông suốt ngày cứ bám theo mấy mụ đàn bà đó? Ông không thấy mình trơ trẽn à?” - mẹ của nhỏ lại phản bác.

Hai ông bà cứ thế lời qua tiếng lại, không ai chịu nhường ai, rồi ông tức giận và ra tay đánh bà. Cái quy trình tranh cãi rồi cảnh bạo lực ông đánh bà cứ diễn ra mãi mà họ không biết chán. Nhưng nhỏ và mấy đứa em thật sự đã quá mệt mỏi rồi, nhỏ không muốn tiếp tục như thế nữa. Nhỏ định chạy băng ra đường cho xe nó cán để kết thúc cuộc sống bất hạnh này. Nhưng chưa kịp chạy thì chợt nghe tiếng của thằng Hải:

“Hai ông bà có im miệng cho người khác sống không? Bây giờ là mấy giờ rồi mà cũng còn cãi vã đánh nhau. Nếu sống được với nhau thì tiếp tục, còn không thì ly dị đi.”

Nghe thằng Hải nói vậy, ông tức giận đá văng chiếc ghế bay tới chỗ nó rồi la lớn:

“Mày đang nói chuyện với ai rứa? Mày là con tau, mày dám nói với ba mày kiểu đó à? Đồ mất dạy!”

“Ông mà cũng xứng làm ba tôi ư? Ông có coi đây là nhà không? Ông ngoài đi theo mấy đám bồ của ông ra thì ông làm được gì? Có chu cấp cho cái gia đình này đàng hoàng không?”

“Mày mất dạy vừa vừa thôi, có tin là tau giết mày không? Tau đẻ được thì tau cũng giết mày được! Mày đừng có mà hỗn xược!” - nói rồi ông lại sang qua mắng và đánh bà.

“Bà thấy bà dạy dỗ con mình chưa? Mấy đứa trong nhà này còn có coi tôi là ba nó không? Toàn thứ mất dạy!”

“Ông đừng đổ lỗi cho người khác, lỗi cũng là do ông, chứ không phải mẹ!”

“Mày toàn bênh mẹ mày, mày không coi tau ra gì hết! Đồ ăn cháo đá bát, đồ phản bội! Mày coi mà dạy lại con mày đi!” - nói rồi ông lại thượng cẳng tay hạ cẳng chân với bà.

Hải thấy thế liền xông vào ngăn ông và hất bàn tay định giáng xuống đầu mẹ, ông bị ngã ra sau rồi tức giận lấy cái đùi gậy to phan vào Hải. Bé Út trong nhà chạy ra khóc lóc, cầu xin đừng đánh anh nó. Còn nhỏ, nhỏ lại tiến vào nhà cầm con dao kề vào cổ và nhìn ôn với ánh mắt thù hận rồi nói:

“Nếu ông còn làm loạn, còn đánh đập mẹ con tôi, tôi sẽ chết cho ông coi!”

“Chị, chị đừng làm bậy, hãy bình tĩnh đi chị!” - bé Út vội vàng nói.

“Chị cứ để ông đánh em, nếu em chết ông sẽ vào tù!” - thằng Hải vẫn ngang bướng nói.

“Con đừng làm bậy rứa con!” - mẹ nhỏ lại khuyên lơn nhỏ.

“Nếu mà hai ông bà cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì cũng có ngày “đầu bạc tiễn đầu xanh!”. Tôi mệt mỏi quá rồi. Hai người hãy suy nghĩ có nên tiếp tục sống mà hành hạ nhau hay đưa nhau ra tòa, chứ sống như thế này tôi sống không được!” - gào thét với ông bà những lời tự đáy lòng mình, nhỏ mệt mỏi ngã quỵ xuống. Còn ông ta đóng mạnh cửa rồi lấy xe chạy đi.

Sau khi ông đi, cả nhà rơi vào không khí trầm lặng đến nỗi có thể nghe hơi thở của nhau. Mẹ nhỏ cất lời:

“Lần sau con đừng dại dột như vậy, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao! Lần sau thằng Hải cũng không nên bướng bỉnh mà cãi lại ông ta, đã biết tính ông ta cộc cằn rồi cứ xông vô để bị đánh!”

“Bà nói thì hay quá, sao bà không nghĩ bà cũng dai dẳng như ông, suốt ngày cứ nhai đi nhai lại mấy điệp khúc đó mà bà không chán ư?” - nhỏ cãi lại bà. Nhỏ hận ông và cũng giận cả bà. Vì hai người mà gia đình nhỏ mới trở thành địa ngục như thế.

Bà nghe vậy không nói gì, đi vào nhà thu dọn chiến trường.


**********

Cả đêm hôm qua nhỏ không chợp mắt dù cả người mệt đừ ra, nhỏ không biết cái gia đình này tồn tại đến lúc nào. Nhỏ muốn tìm lối thoát cho riêng mình. Ở trong nhà cảm thấy quá ngột ngạt, nhỏ cưỡi xe lang thang bất định trên đường. Đến lúc mệt thì vào công viên ngồi chơi ngắm cảnh, đọc sách.

Đang ngẩn ngơ ngắm cảnh thì điện thoại lại reo:

“Alo, em đang ở đâu thế?”

“Đang lang thang cù bất cù bơ? Anh có chuyện gì không?”

“Lang thang ở đâu mới được chứ?”

“Anh hỏi kỹ như vậy làm gì?”

“Em dài dòng thế làm gì, chỉ cần em bảo đang ở đâu. Anh sẽ dùng GPS định vị chỗ em, xem em đang làm gì?”

“Ha ha, hiện đại nhỉ! Đang ở Huế”

“Đương nhiên biết là ở Huế nhưng ở đường nào?”

“Mệt nhỉ! Rắc rối quá, có nói thì cũng không biết, hỏi nhiều làm gì? Thôi em cúp máy đây! Em không rãnh!”

Nói rồi nhỏ ngắt điện thoại, đang không vui tự dưng lại nhận điện thoại của hắn khiến nhỏ thêm bực mình. Lạ thật, hai hôm nay sao không liên lạc được với anh, mà anh cũng không gọi điện cho nhỏ. Lúc nhỏ cần anh nhất, anh lại không xuất hiện. “Anh đang làm gì, ở đâu vậy Thiên?” - nhỏ tự hỏi rồi thở dài.

Chừng một tiếng sau, khi mắt nhỏ đang nặng trĩu, gần sụp xuống thì nghe tiếng nhạc chuông quen thuộc vang lên ““I can't believe I'm standing here, Been waiting for so many years”. Nhìn vào dãy số, nhỏ bực mình bắt máy:

“Alo, có chuyện gì không?”

“Sao giống bà chằn dữ vậy? Gặp anh khiến em không vui thế à?”

Nghe hắn hỏi thế, nhỏ thấy mình hơi quá đáng liền mềm giọng trả lời:

“Anh có chuyện gì không? Em đang không vui.”

“Ừm, anh biết mà. Không vui và không biết trút giận vào ai nên lấy anh ra làm gối đấm phải không?”

Nhỏ không trả lời, vì thật sự không biết phải nói gì, đúng là nhỏ không vui mà không có ai để nhỏ trút bầu “buồn bực” đó. May thay hắn lại xuất hiện đúng lúc như vậy, hắn gánh là phải rồi.

“À, em có muốn anh tặng quà không?”

“Thôi, em không thích mang ơn người khác!” - nhỏ cự tuyệt.

Nói chuyện với nhỏ làm hắn cụt cả hứng, không ngờ cái tính “xù lông nhím” của nhỏ ngày càng phát huy triệt để khiến tâm trạng hắn đang dạt dào vui sướng liền tụt dốc xuống thung lũng sâu vạn trượng. Hắn buồn bực tắt máy cái rụp.

“Ơ, tự dưng lại tắt máy rồi.” - nhỏ lầm bầm.

“Người vừa già, vừa khó tính, không biết ai có mắt mù mới va phải em!”

Nhỏ nghe cái giọng quen quen ở sau lưng mình, nhỏ theo phản xạ muốn quay đầu lại, nhưng bị bàn tay nào đó bịt mặt và giữ chặt đầu không thể quay lại.

“Đoán xem anh là ai?”

Vẫn cái giọng nói đó, người vừa mới nói trong điện thoại. “Lẽ nào nhỏ đang bị mộng du, hay đầu óc nhỏ có vấn đề? Người đó đang ở cách đây 800km, không lý nào lại xuất hiện ở đây.” Nhỏ không trả lời trực tiếp câu hỏi của người nào đó, nhỏ hỏi vặn lại:

“Không thích đùa kiểu đó, nhấc bàn tay ra khỏi mặt của tui. Tui đến từ 1 đến 3 không nhấc là tui kêu lên đó.”

“Không thả tay đó, làm gì được nhau.”

“1, 2, 3....” - chưa kịp hô lên thì môi lại bị một thứ gì đó ấm mềm nóng lướt nhẹ qua, khiến nhỏ như bị điện giật đứng hình tại chỗ. Trơ mắt nhìn người khuôn mặt tươi cười trước mắt.

“Sao... sao.... anh lại ở đây? Không phải anh vừa mới gọi điện à?”

“Nói từ... từ... thôi. Anh không chạy đâu mà sợ mất!” - hắn lại nhái giọng trả lời nhỏ.

“Mà sao anh lại ở đây vậy? Anh ra đây có việc gì à?”

Hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc, nhìn mặt nhỏ rồi nói: “Anh nhớ em, ra thăm em không được à?”

Tự dưng nhỏ thấy hai má nóng bừng, chắc là mấy hôm này khóc nhiều quá, với lại ăn ngủ không điều độ nên bị sốt rồi. Nhỏ bần thần suy nghĩ.

“Nè, có nghe anh nói không đấy? Buồn thiệt. Cất công ra đây mà em lại ri đây?” - hắn ỉu xìu mặt ngồi xuống bên cạnh nhỏ.

Có lẽ nhỏ hơi sốc với sự xuất hiện của hắn, nên nhỏ chưa biết phải cư xử như thế nào với hắn, với tình huống đang diễn ra. Hắn nói hắn ra đây vì nhớ nhỏ. Nhỏ thấy hơi vui vui.

“Dạ, cám ơn anh đã có lòng nhớ đến em và ra thăm em. Để đa tạ tấm thịnh tình này em sẽ dẫn anh đi thăm thú Huế mộng Huế mơ nhé!” - nhỏ nghịch ngợm trêu chọc hắn.

“Được thôi”, hắn cũng vào hùa để trêu chọc lại nhỏ.

“Nếu bổn cô nương muốn tiếp đón Hoa hoa công tử thì phải tiếp đón cho đàng hoàng vào nhé! Tôi vừa muốn đi ăn, đi chơi và đặc biệt là được đi “xe ôm” với người đẹp!” - hắn vừa nói vừa giơ tay ôm nhỏ.

Nhỏ bất ngờ chưa kịp phản ứng thì lại nằm trọn trong vòng ôm của hắn. Hắn thì thầm vào tai nhỏ: “Có biết là anh nhớ em lắm không? Đi đâu cũng thấy toàn hình ảnh của em, suýt nhận nhầm người khác là em luôn.”

Những điều hắn nói là sự thật, hắn nhớ nhỏ và đã nhận nhầm người, vì thế mới xảy ra hàng loạt sự cố sau này mà hắn không đời nào cho nhỏ biết. Hắn sợ nhỏ sẽ bỏ mặc hắn, không tiếp nhận tình yêu của hắn.

“Hôm qua khi nhận điện thoại của em, em khóc khiến anh lo lắng không thôi. Anh ước gì có thể bay đến bên em, làm bờ vai cho em khóc. Anh phát hiện bản thân ngày càng yêu em, em biết không?”

Nhỏ cảm động với những lời tâm tình của hắn. Nhỏ không ngờ vì cuộc điện thoại không đầu không cuối của nhỏ đã khiến hắn phải vượt ngàn dặm xa xôi về đây. Nhỏ mềm giọng nói:

“Trước hết, buông em ra có được không? Mọi người đang nhìn kìa.”

Hắn nhìn hai má thoáng đỏ và ánh mắt len lén quan sát xung quanh của nhỏ, gương mặt hắn giãn ra và khóe môi cười rạng rỡ.

“Cám ơn anh đã đến đây vì em, em thật cảm động. Nhưng lần sau đừng có như vậy, em ở đây còn có bạn bè và người thân mà.” - nhỏ không muốn trực tiếp nhắc tên Thiên với hắn, sợ hắn buồn. Dù sao hắn cũng đã vì nhỏ làm được điều mà Thiên không làm được “ở bên nhỏ khi nhỏ cần”.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

phonglan

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/5/14
Bài viết
78
Gạo
0,0
Chương 22. Ngưỡng

“Alo, em đang ở đâu thế? Sao anh gọi mà giờ mới bắt máy?” - giọng Thiên đầy chất vấn khi nhỏ vừa mới bắt máy.

Nhỏ quá ngạc nhiên với giọng điệu truy vấn của anh, nhỏ chưa biết phải nói thế nào.

“Sao thế, làm gì mà không trả lời điện thoại!” - anh lại tiếp tục tra tấn nhỏ bằng cái giọng cực đoan đó.

“Em nghe đây, em đang ở bên ngoài, hai hôm nay em gọi cho anh hoài mà không được.”- nhỏ chỉ nhẹ nhàng trả lời.

“Ừm, anh có việc. Nhà xảy ra chuyện phải không? Em đang ở đâu? Anh tới.”

“Em đang đi với bạn, lát em gọi lại cho anh nhé.” - nhỏ từ chối việc anh đến, nhỏ không muốn anh với nhỏ lại tranh cãi nhau vì những chuyện liên quan đến Huy.

“Bạn trai em gọi à? Thế có đưa anh đi tham quan được không? Nếu không tiện thì thôi vậy.” - giọng hắn ỉu xìu khi nhỏ nhận được thoại của Thiên. Dẫu biết hắn là người thứ ba chen vào chuyện tình cảm giữa hai người nên những đau khổ như thế này hắn phải gánh lấy. Nhưng hắn vẫn buồn, vẫn thất vọng và hắn tiếc nuối.

“Dạ, không có gì. Dù sao anh cũng đã cất công ra đây để em đưa anh đi thăm một số nơi.”

Hôm nay hắn và nhỏ đã có những phút giây ở bên nhau rất vui vẻ, những nỗi nhớ thương của hắn gần như được lấp đầy. Cảm giác khoảng cách giữa nhỏ và hắn gần như được gần lại. Hắn nhìn khuôn mặt ửng hồng do ánh nắng mặt trời của nhỏ, những giọt mồ hôi trên đầu mũi nhỏ khiến hắn xao động. Hắn ước gì hắn mãi ghi nhớ hình dáng của nhỏ lúc này.

Nhỏ thấy ngượng ngùng khi ánh mắt của hắn dừng thật lâu trên khuôn mặt của nhỏ, mặt nhỏ lại bất giác đỏ hơn. Nhưng nhỏ không dám nhắc khéo nhắn, nhỏ chỉ đưa ánh mắt nhìn sang chỗ khác.

Hai người như vậy càng khiến cho khung cảnh xung quanh càng lãng mạn và thú vị hơn. Đột nhiên, hắn và nhỏ cũng quay về một hướng khi nghe tiếng “tách” của một du khách đang hướng ống kính về phía họ. Hắn bất giác nhíu mày nhưng sau đó nhanh chóng giãn ra và trên môi xuất hiện nụ cười nhạt. Hắn tiến tới người đó rồi nói:

“Anh có thể gửi cho tôi hình ảnh anh chụp vừa rồi được không? Đây là địa chỉ của tôi. Cám ơn anh rất nhiều.”

Nhỏ chỉ ngạc nhiên ngồi nhìn hắn với du khách đó trao đổi địa chỉ và số điện thoại, vì sao một cái ảnh mà cũng khiến hắn mất công như vậy. Nhưng nếu hắn thích thì cứ để cho hắn làm đi, nhỏ cũng chẳng băn khoăn làm gì cho mệt đầu.

*********

Hôm nay nhỏ có một ngày rất vui, cảm giác những mệt nhọc và buồn tủi của mấy ngày qua gần như tiêu tan. Nhưng cứ nghĩ đến lúc lại trở về căn nhà đó, nhỏ lại nhục chí, tư dưng mọi cảm xúc lại tụt dốc như mất phanh.

Nhạy cảm phát hiện sự thay đổi trên khuôn mặt nhỏ, hắn liền hỏi:

“Sao vậy? Lại nghĩ đến chuyện buồn đó à? Có thể chia sẻ cho anh không?”

“Không, không có gì. Có lẽ em suy nghĩ tiêu cực, bi quan thôi. Anh đừng để ý đến cảm xúc của em.”

Tia sáng trong mắt hắn hơi sụp xuống khi nhỏ bảo hắn đừng để ý đến cảm xúc của nhỏ. Nếu hắn không để ý đến cảm xúc của nhỏ thì sự có mặt của hắn ở đây để làm gì? Hắn nhìn nhỏ rồi nói:

“Anh rất muốn chia sẻ tất cả những bận tâm của em về cuộc sống, về gia đình và anh thật sự rất vui nếu em có thể làm được điều đó. Em biết vì sao anh có mặt ở đây mà.”

“Em hiểu nhưng có những chuyện em không biết bắt đầu từ đâu và làm thế nào mới thoát ra khỏi cái mớ hỗn độn đó.” - Mắt nhỏ hơi đỏ lên khi nhắc đến chuyện đó.

“Em cứ bình tĩnh, nếu em chia sẻ nỗi lòng của mình cho người khác em sẽ thấy nhẹ nhõm hơn và biết đâu em sẽ thấy mình mạnh mẽ hơn thì sao. Nếu em cứ giữ kín trong lòng thì chỉ có một mình em buồn và đau khổ thôi.”

“Nhưng em thấy mình vô dụng, chỉ cần nhắc đến chuyện này là nước mắt lại rơi. Làm sao em có thể tâm sự với ai được chứ.”

Nhìn gương mặt nhỏ dần trở nên nhợt nhạt, ánh mắt như có nước, hắn cũng không đành lòng khơi gợi sự buồn tủi trong lòng nhỏ. Có lẽ đó là nỗi đau mà nhỏ không thể vượt qua. Hắn không biết có cách nào hơn để an ủi nhỏ bằng cách ôm nhỏ thật chặt vào lòng. Nghĩ thế, hắn liền vươn tay và kéo nhỏ tựa vào vai hắn.

“Nếu em buồn, em hãy khóc, anh sẽ cho em mượn bờ vai. Anh thật sự rất muốn được em chia sẻ những nỗi buồn đó, liệu anh có thể giúp được gì cho em không?” - anh ân cần vỗ về nhỏ, muốn nhỏ coi hắn là điểm tựa những lúc đau buồn.

“Cám ơn anh vì tất cả.” - hiện giờ trong lòng nhỏ rất yếu đuối nên nhỏ cứ để cho hắn ôm như thế rất lâu. Đến lúc cảm giác hơi nóng tỏa ra từ sự tiếp xúc của hai cơ thể, nhỏ mới buông tay ra khỏi hắn và ngượng ngịu nói.

“Em làm ướt áo anh rồi phải không?”

“Không sao, nếu được anh tình nguyện cả đời này cho em mượn vai anh để khóc, để tựa vào những lúc như thế này. Anh xin lỗi, có lẽ anh rất ích kỷ khi ép buộc em phải lựa chọn hay suy nghĩ khi em đang trong tình trạng rối rắm này. Nhưng anh vẫn muốn nói cho em biết anh thật sự yêu em.”

Ánh mắt của nhỏ thoáng bối rối nhưng rồi nhanh chóng nhỏ cũng lấy lại bình tĩnh và trả lời hắn: “Em biết, đến giờ thì em đã cảm nhận được, nhưng em không thể nào bắt cá hai tay. Em không muốn có lỗi với Thiên. Cứ coi như anh chưa từng biết em, cứ xem em và anh chưa từng gặp nhau.”

“Anh không làm thế được, anh đã cố quên em khi về đến Sài Gòn nhưng tất cả mọi nỗ lực đó đều khiến anh càng yêu em hơn, càng khiến hình bóng của em lắp đầy tim anh. Hãy để anh yêu em có được không?”

“Cám ơn anh nhưng giờ em rất mệt mỏi, em không muốn nghĩ đến chuyện này nữa. Em phải về đây. Có gì mai em sẽ đưa anh đi chơi trước khi anh bay về Sài Gòn.” - nhỏ cự tuyệt hắn. Vì thực sự nhỏ quá mệt mỏi với chuyện gia đình và nhỏ không còn tâm trí để nghĩ đến chuyện khác. Nhỏ cần có thời gian để suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện. Nên đây là cách tốt nhất cho cả nhỏ và hắn.

Nhỏ lại từ chối hắn, hắn lại một lần nữa chìm vào thất vọng. Nhưng hắn hiểu và hắn cam tâm tình nguyện chờ đợi nhỏ, hắn biết có một ngày trái tim và sự chân thành của hắn cảm động nhỏ.


*****************

Về đến nhà, nhỏ thấy xe của Thiên ngoài cổng, nhỏ tự dưng lại cảm thấy mệt mỏi hơn. Có lẽ giờ này nhỏ chỉ muốn nghỉ ngơi và không muốn nói chuyện với bất cứ ai kể cả anh.

Thấy nhỏ lững thững bước vào nhỏ, Thiên chạy tới hỏi anh:

“Đi đâu giờ mới về nhà? Đã ăn tối chưa?”

“Em ăn tối rồi, em đi chơi với bạn. Anh đến lâu chưa?”

“Anh đến lâu rồi, anh nghĩ em đã về nhà.”

“Em mệt quá, có lẽ em đi nghỉ sớm đây. Có gì mai gặp nhé.”

Thiên thấy nhỏ không quan tâm đến sự xuất hiện của mình, anh tỏ vẻ khó chịu.

“Vì sao em lại hờ hững với anh như vậy? Em đi đâu cả ngày hôm nay?”

“Em đã bảo là đi với bạn rồi với lại em rất mệt, em không muốn chúng ta căng thẳng vì những chuyện không đâu.”

“Vậy à? Sao em không nói em đi với thằng đó. Đi chơi với thằng đó mệt vậy à? Mệt đến nỗi không thèm nhìn mặt anh?”

Nhỏ nhìn anh như không thể tin được, anh biết nhỏ đi với hắn nên anh ghen ư?

“Anh đang ghen à? Em không có gì với Huy hết.”

“Thật không, vì sao anh ta lại có mặt ở đây? Hay là em và anh ta vô tình gặp nhau?”

Nhỏ không biết phải trả lời anh thế nào, anh sẽ nghĩ gì nếu sự hiện diện của hắn ở đây là vì nhỏ? Quan hệ của nhỏ với anh đã đủ căng thẳng vì ba mẹ anh giục cưới rồi, giờ nếu thêm chuyện này nữa không biết sẽ thế nào. Với lại, bây giờ nhỏ quá mệt mỏi với chuyện gia đình, nhỏ không muốn bận tâm thêm về chuyện này. Nên thay vì trả lời nhỏ im lặng.

Nhưng sự im lặng của nhỏ càng khiến anh ghen tức hơn, suy đoán của anh lẽ nào lại đúng. Anh đến đây là vì nhỏ? Nỗi ghen tức trong anh dâng lên đến tột cùng.

“Thì ra là hắn đến đây vì em. Vì thế em đã yêu hắn rồi chứ gì? Yêu hắn nên em không quan tâm đến anh à?”

“Anh lại nghĩ đi đâu thế? Anh không tin em à?”

“Nếu không phải vậy thì vì sao em không chịu kết hôn với anh?Vì sao em lại hờ hững với anh?”

“Em đã bảo rồi, em mệt vì nhiều chuyện xảy ra gần đây?”

“Em đừng có lấy lý do đó?”

“Em mệt rồi, em không muốn đôi co với anh nữa. Có gì mai nói được không?”

Cảm thấy nhỏ vẫn không để tâm đến mình, vì sao nhỏ mệt mà vẫn có thể đi chơi với hắn, nổi giận trong lòng bùng phát, anh gắt gỏng với nhỏ: “Nếu em không trả lời dứt khoát cho anh thì coi như tình cảm của chúng ta cắt đứt từ đây.”

Nhỏ nhìn anh ngạc nhiên, nhỏ thật sự không hiểu nổi anh nữa. Vì sao anh lại cư xử như thế? Nhỏ thật sự rất mệt mỏi khi phải đối diện một lúc nhiều chuyện như thế này. Điều nhỏ cần ở anh bây giờ là cho nhỏ không gian và thời gian để điều chỉnh lại cảm xúc chứ không phải ép nhỏ phải lựa chọn hay giải thích sự việc như thế này. Nhỏ thấy thất vọng về anh ghê gớm.

“Anh muốn chia tay cũng được. Em sẽ suy nghĩ thêm rồi báo lại cho anh vào ngày khác. Giờ em thật sự mệt mỏi rồi. Anh về đi.”

Nhìn nhỏ vẫn thái độ thờ ơ đó, anh thấy máu nóng dồn lên mặt, điều anh muốn khi yêu nói lời đó là anh muốn nhỏ chạy tới ôm anh, cầu xin anh đừng chia tay nhỏ chứ không phải chỉ đứng đó và nói bình thản như vậy. Lẽ nào nhỏ không còn yêu anh nữa? Anh đau khổ, thất vọng nhưng vẫn muốn biết câu trả lời dứt khoát từ nhỏ.

“Anh chỉ muốn biết em còn yêu anh không?”

“Câu đó anh thừa biết còn hỏi làm gì? Đừng đôi co như vậy có được không?”

“Vì sao em không trả lời thẳng câu hỏi của anh? Trả lời yêu anh khó vậy sao? Hay là em đã yêu thằng đó rồi nên em lạnh lùng với anh?”

Nhỏ nhìn anh thất vọng rồi chậm rãi nói “Phải, em yêu người khác rồi. Anh về đi. Em muốn nghỉ ngơi.”

Nói rồi nhỏ xoay người bước vào nhà. Vì sao anh không hiểu nhỏ, thời gian vừa rồi anh đi đâu. Vì sao anh không ở bên khi nhỏ cần rồi lại chất vấn khi gặp lại nhỏ. Có lẽ tình yêu của anh đã thay đổi hay niềm tin vào tình yêu của anh với nhỏ đã hết? Nếu vậy thà chia tay còn hơn, nhỏ không muốn tình yêu thiếu niềm tin như vậy.

Tuy nhiên, anh lại không nhận ra hành động quá trớn của mình, anh chạy đến kéo giật tay nhỏ lại rồi nói:

“Em hãy trả lời dứt khoát câu hỏi của anh? Em có còn yêu anh hay không? Nếu em không trả lời tức là không còn yêu, vậy thì chúng ta chia tay.”

Nhỏ trừng mắt nhìn anh, nhưng không muốn nói gì, đưa tay gạt anh ra khỏi tay nhỏ và cương quyết bước vào nhà. Anh muốn hiểu thế nào thì hiểu.

Anh nhìn nhỏ thất vọng gạt tay mình ra rồi đi vào nhà không hề một lần ngoái lại. Tự dưng anh thấy lòng tự trọng bị chà đạp và anh hét lớn để cho nhỏ có thể nghe thấy: “Chúng ta chia tay đi.”

Bước dừng nhỏ dừng lại ở bậc thềm trong giây lát rồi lại tiếp tục bước đi. Anh tức giận đấm tay vào tường rồi leo lên xe chạy như điên trên đường phố. Tình yêu 5 năm của anh và nhỏ kết thúc như thế này ư?

*******
Về đến phòng, nhỏ mệt mỏi đổ người xuống giường, dường như cả tinh thần và vật chất trong người nhỏ bị rút cạn đi đâu hết. Cái đầu nhỏ vẫn còn ong ong và đau kinh khủng có lẽ do thiếu ngủ và suy nghĩ nhiều. Hai mi mắt nhỏ chỉ muốn nhắm lại nhưng cái đầu thì vẫn còn tỉnh, không thể nào ngủ được. Nhỏ không hiểu nỗi trạng thái tinh thần của mình hiện giờ là như thế nào nữa.

Với tinh thần và thể chất như vậy, có lẽ ngày mai nhỏ không đưa hắn đi chơi được rồi. Nhỏ nhắn tin xin lỗi hắn vì không thể đưa hắn đi chơi được. Rồi nhỏ tắt máy, nhỏ muốn được yên tĩnh nghỉ ngơi không bị quấy rầy bởi bất cứ điều gì nữa. Thế rồi trong giấc mơ nhỏ lại nghe thấy tiếng cãi vã.

“Vì ông nên gia đình mới như thế này? Vì ông con Lan mới chia tay với thằng Thiên? Vì sao ông không bỏ xứ mà đi cho cái gia đình này được nhờ.”

“Bà có thôi đi không? Chuyện đó thì có liên quan gì đến tôi? Bà đừng có chuyện gì cũng chụp mũ nên đầu tôi. Bà cũng xem lại mình đi? Bà có xứng đáng làm mẹ không? Làm mẹ nhưng không quản được con cái? Đứa nào đứa nấy hỗn xược, không coi ai ra gì!”

“Vì sao ông không nhìn lại mình đi? Ông sống như thế nào để khiến bọn nó không coi ông ra gì?”

“Bà có im đi không?”

Vì sao những chuyện buồn vẫn cứ xuất hiện? Vì sao giấc ngủ của nhỏ cũng bị quấy rầy bởi những âm thanh mệt mỏi này? Nhỏ mệt mỏi muốn tỉnh dậy để thoát khỏi giấc mơ, nhưng khi ánh mắt vừa tìm được tiêu cự thì nhỏ lại nghe những âm thanh đó càng rõ ràng hơn và hình như còn có tiếng khóc than nữa. À, thì ra không phải là mơ mà là thực ! Vì sao gia đình nhỏ vẫn không thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn này được chứ ?

Nhỏ mệt mỏi lê bước xuống nhà: « Chuyện con chia tay với Thiên không liên quan gì đến các người nên các người để cho con yên có được không ? Các người cãi nhau hoài mà không chán ư ? »

« Chuyện của mày còn lo không được, còn bày đặt nói chuyện người khác ! Mày hãy lo giữ lấy thằng Thiên, tau cấm mày chia tay với thằng đó. »

« Chia tay hay không là quyền của tôi, ông không có quyền cấm đoán . »

« Mày nói lại cho tau xem, ai dạy mày trả lời như vậy ? » - ông ta nói rồi như chực muốn nhào tới ăn tươi nuốt sống nhỏ. Nhỏ vẫn không sợ trừng mắt nhìn ông ta. Ông ta thấy vậy liền nổi điên lên, nghĩ là nhỏ đang thách thức ông.

« Nếu mày còn nhìn tau hỗn xược kiểu đó, bước ra khỏi nhà ngay ! »

« Đi thì đi, ông tưởng tôi muốn sống ở cái nhà này lắm à ? » - nói rồi, nhỏ tay không chạy ra khỏi căn nhà tối tăm đó. Nhỏ cứ thế đi như vô định, không biết phải đi đâu trong bộ dạng này, nhỏ đột nhiên muốn kết thúc cuộc đời mình. Vì cuộc sống của nhỏ quá đau khổ, tuổi thơ của nhỏ được nuôi dưỡng bằng nước mắt, bằng những cuộc tranh cãi không dứt của hai người.

Nghĩ thế, nhỏ liền nhắm mắt chạy ra con đường lớn khi có một chiếc ô tô vừa vặn đang lao tới.

Tiếng còi xe cứu thương vang lên trên con phố nhỏ, một giọng nói bất ngờ đầy đau thương gọi tên nhỏ. Nhưng trước mắt nhỏ là một màu tối đen, không hi vọng, không có ngày mai. Nhỏ nhắm mắt ngủ, một giấc ngủ không bao giờ tỉnh lại.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

libra_2000

Gà BT
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
14/5/14
Bài viết
1.064
Gạo
3.000,0
Nhỏ tiêu cực quá [-( dường như cứ đi vào một bóng tối không lối thoát vậy. Càng đọc càng ghét Thiên ghê gớm.
 

phonglan

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/5/14
Bài viết
78
Gạo
0,0
Nhỏ tiêu cực quá [-( dường như cứ đi vào một bóng tối không lối thoát vậy. Càng đọc càng ghét Thiên ghê gớm.
Có lẽ nhỏ bị bóng đen tâm lý khi sống trong gia đình đó, cảm giác không có lối thoát nên mới như vậy. Sau này sẽ có người xử bạn í vì cái tội này.
 

phonglan

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/5/14
Bài viết
78
Gạo
0,0
Chương 23. Tình trong hoạn nạn

Tiếng còi xe cấp cứu, tiếng khóc lo lắng và hốt hoảng của người nhà bệnh nhân, tiếng bước chân dồn dập của những bác sỹ, y tá khẩn trương cấp cứu cho người bệnh khiến tim đập liên hồi, tinh thần hắn suy sụp. Hắn đang rất lo lắng cho sự an nguy của nhỏ, hắn tự hỏi vì sao nhỏ lại khờ dại như vậy? Vì sao nhỏ lại không yêu quý bản thân như thế? Càng lo lắng cho nhỏ chừng nào, hắn càng thấy giận nhỏ chừng đấy. Vì sao lại không biết trân trọng sinh mệnh của mình? Nếu nhỏ xảy ra chuyện thì hắn phải làm sao? người nhà nhỏ sẽ như thế nào? Vì sao nhỏ không quan tâm đến cảm nhận của người khác, nhỏ thật quá ích kỷ!

Đột nhiên, hắn nghĩ bây giờ cần phải gọi điện thông báo cho người nhà của nhỏ, nếu có ự cố gì còn có người nhà của nhỏ cùng hắn xử lý. Hắn lướt nhanh trên màn hình điện thoại tìm số của Thiên, chỉ cần báo cho cậu ta thì người nhà của nhỏ cũng sẽ biết.

Tiếng chuông đổ hồi lâu vẫn không thấy người nghe máy, hắn kiên nhẫn bấm gọi lần hai, lần này máy lại báo bận. Hắn tiếp tục chạm vào màn hình để thực hiện cuộc gọi lần thứ 3, mới nghe một âm thanh thiếu kiên nhẫn vang lên:

“Khùng à, biết giờ là mấy giờ không mà gọi điện quấy rầy người khác?”

“Alo, anh có phải là người yêu của Lan không?” - hắn sợ cậu ta bực mình rồi tắt máy thì hắn không biết phải liên lạc như thế nào với người nhà của nhỏ, nên hắn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

“Lan nào, tôi không quen người nào tên Lan cả. Nếu có quen thì chúng tôi đã chia tay rồi!” - đầu dây bên kia trả lời một cách thiếu kiên nhẫn và nhát gừng.

Hắn ngạc nhiên không phải hắn nhầm máy đấy chứ? Số máy này hắn mất công lắm mới có được, vì sao lại không đúng nhỉ? Phải hỏi tội chị Hà mới được. Nhưng hắn nhanh chóng nhận diện vấn đề và cố thử trình bày rõ thông tin để người kia có thể xác nhận lại:

“Có phải anh là Thiên không?”

“Đúng tôi là Thiên, nhưng tôi không liên quan đến người tên Lan!” - vẫn cái giọng hơi lè nhè do uống say trả lời. Hắn thở phào nhẹ nhõm, vậy hắn gọi đúng người rồi. Nhưng vì sao cậu ta lại từ chối quan hệ với Lan nhỉ. Mặc kệ giờ phải làm cho cậu ta tỉnh đã.

“Lan đang bị tai nạn, đang nằm cấp cứu tại bệnh viện Trung ương, anh nhanh thông báo cho người nhà cô ấy đến bệnh viện gấp!”

“Anh nói gì, cô ấy bị tai nạn, tai nạn như thế nào?” - giọng người nói đầu dây bên kia nghe có vẻ hoạt bát hơn, có lẽ đã tỉnh rượu.

“Tôi là Huy, anh còn nhớ chứ, cô ấy bị tai nạn xe, giờ đang ở trong phòng cấp cứu, tôi cũng chưa biết tình trạng ra làm sao. Anh thông báo cho người nhà cô ấy để lỡ có sự cố gì còn xoay sở được.”

“Okie, tôi biết rồi. Tôi sẽ thông báo ngay. Nhưng làm sao anh..” - cậu ta vừa muốn hỏi điều gì đó, nhưng cậu ta liền ngắt máy sau câu hỏi giữa chừng kia.

Hắn biết, cậu ta muốn hỏi vì sao anh lại biết nhỏ bị tai nạn, vì sao anh lại là người đầu tiên ở bên nhỏ lúc nhỏ nguy nan mà không phải là cậu ta?


***********

“Reng! Reng!” - tiếng điện thoại cố định reo.

“Alo, cô ơi, cháu là Thiên, cô bình tĩnh nghe cháu nói” - cách nói chuyện của Thiên khiến bà hốt hoảng lo sợ. Nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh và nói.

“Có chuyện gì cháu cứ nói đi. Cô đang nghe.”

“Cô ơi, Lan bị tai nạn hiện đang ở phòng cấp cứu của bệnh viện Trung Ương”

“Cháu… cháu… nói gì? Vì sao lại như vậy?”

“Cô ấy bị tai nạn giao thông, tình hình cháu không nắm rõ, cháu đang chuẩn bị đến bệnh viện, cô mau vào nhé.”

Bà gọi cho ông ta vì ông đã bỏ đi sau khi cãi nhau với bà, sau đó ba mẹ con bà hối hả chạy vào bệnh viện.


*********

“Xin cho tôi hỏi, có một ca cấp cứu bị tai nạn giao thông nằm ở đâu vậy?”

“Bà muốn hỏi ca nào? Tối nay có mấy ca làm sao tôi biết đó là ca nào?”

“Người bị tai nạn là con gái, tên Lan”.

Đang tựa mình vào tường, nhắm mắt lại để điều chỉnh tâm trạng lo lắng và mất bình tĩnh khi nghĩ về vụ tai nạn, hắn nghe một người đàn bà hỏi tên của nhỏ, hắn giật mình quay người lại thấy ba người đi cùng nhau. Hắn đoán chắc đó là người nhà của nhỏ. Hắn nhanh chân chạy đến hỏi:

“Có phải dì là mẹ của Lan không ạ? Cô ấy đang ở trong phòng cấp cứu, con không biết là nặng hay nhẹ.”

“Vì sao nó lại xảy ra chuyện như vậy? Cầu mong cho nó tai qua nạn khỏi.”

Hắn kể lại sự việc đã xảy ra lúc tối, hắn cũng chẳng hiểu tại sao? Xe taxi chở hắn dạo quanh khu phố nhỏ ở, đang đi trên đường bỗng một thân hình chạy như bay đâm vào xe hắn ngồi. Anh tài xế taxi thấy nhưng tránh không kịp. Hắn và anh taxi thầm kêu trời vì quá xui xẻo khi trời đã tối khuya rồi lại có người chọn xe hắn ngồi mà đâm đầu tự tử. Hắn và anh tài xế hốt hoảng xuống xe nhìn người bị tai nạn. Hắn gần như không tin nỗi vào mắt mình. Người nằm trong vũng máu kia lại là nhỏ.

Hắn đứng hình trong mấy giây rồi sau đó, tay chân run lẩy bẩy, hắn quỳ xuống xem xét thương tích trên người nhỏ. Hắn không dám nâng người nhỏ dậy chỉ ngồi đó nhìn những vết thương trên đầu đang chảy máu. Mắt hắn tự dưng nhòe đi, hắn thấy choáng váng, nhưng chỉ một lúc rồi hắn liền bấm số gọi xe cấp cứu. Hắn thì thào kể, rồi lẩm bẩm hỏi như thể hắn muốn biết câu trả lời chính xác cho câu hỏi đó “đau khổ nào có thể khiến nhỏ mất niềm tin vào cuộc sống như vậy”, “vì sao nhỏ lại dại khờ chọn kết thúc đó cho bản thân?”…

Bà khóc nấc lên khi nghe lẩm bẩm nói như vậy. Có lẽ sự việc đến ngày hôm nay đều do bà, chính tay bà đã hại con gái mình. Bà hối hận vô cùng.

“Tại mẹ mà con ra nông nỗi này, mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi con. Đều tại mẹ hết” - bà vừa nói vừa vỗ mạnh vào ngực.

Hắn như sực tỉnh khỏi cơn mê, nhìn bà một cách khó hiểu. Nhưng sau đó, hắn cùng hai người em của nhỏ (theo suy đoán của hắn) ra sức trấn an mẹ nhỏ.

“Dì nên bình tĩnh lại để lo cho em Lan, có lẽ bị thương không nghiêm trọng, vì lúc đó xe chạy chậm”

Hai đứa em trai và em gái đang đứng cạnh bà cũng an ủi mẹ: “Mẹ bình tĩnh đi, bây giờ mẹ cần phải bình tĩnh và vững vàng để lo cho chị. Còn những chuyện đó, mẹ với ông ta nên có những cư xử thế nào cho êm đẹp. Chị không muốn có những cảnh tương tự như vậy tái diễn đâu.”

“Ừm mẹ biết rồi.” - vừa nói vừa nhìn hai đứa con như trấn an chúng. Rồi bà quay sang hỏi hắn:

“Thế làm sao cậu biết con Lan nhà tôi.”

“Dạ.. cháu là bạn học của Lan ở bên kia, hôm nay cháu ra Huế chơi rồi gặp lại em ấy. Lúc tối cháu có việc đi qua đó nên mới gặp chuyện đó.”

Hắn không dám nói, hắn là đang theo đuổi nhỏ, vì hắn biết nhỏ chưa từng đề cập một người xa lạ như hắn trước mặt người nhà. Và hắn cũng không thể nói cho bà biết rằng vì tin nhắn của nhỏ “không thể đưa hắn đi chơi vào ngày mai”, khiến hắn thất vọng, hụt hẫng và khiến hắn làm việc điên rồ là thuê taxi chạy lòng vòng quanh khu phố nhỏ ở chỉ để có thể gần nhỏ hơn một chút. Và trong cuộc đời có lẽ điều hắn không ngờ là lại gặp nhỏ trong hoàn cảnh đó.

Nhưng hắn cũng thầm cảm ơn ông trời, nếu là người khác, họ có lẽ đã bỏ chạy để nhỏ bị thương bên đường, lúc đó không biết nhỏ sẽ ra sao. Hắn không muốn nghĩ tiếp.

“Chào cô, cô tới rồi à? Lan có bị nặng không cô?”

“Cô cứ tưởng, cháu đến trước cô?”

“Dạ… cháu có tí việc.” - Thiên hơi hối lỗi khi trả lời bà. Cậu ta không biết, có phải vì chuyện xảy ra lúc chiều mới khiến nhỏ có suy nghĩ tiêu cực ấy không? Lướt qua Huy, ánh mắt cậu ta sắc lạnh nhưng không thể làm khác hơn, cậu ta lên tiếng hỏi thăm:

“Anh là người đã đưa cô ấy vào đây à? Chuyện gì xảy ra thế?”

Hắn cũng kể tổng quát sự việc xảy ra với nhỏ, hắn thấy sự hiềm khích và cả sự áy náy trong mắt cậu ta nhưng bây giờ sự an toàn của nhỏ là quan trọng nhất. Hắn không muốn bận tâm đến một người như cậu ta.

Lúc xảy ra chuyện, cậu ta là người hắn nghĩ đến đầu tiên, nhưng cậu ta đã và đang làm gì khi hắn gọi tới, hắn thừa biết điều đó. Hắn thấy thương nhỏ nhiều hơn, người như cậu ta không xứng đáng với nhỏ.

Sau khi nghe mọi chuyện, mọi người ai nấy cũng chọn cho mình một góc để ngồi nhưng ánh mắt thì nhìn chằm chằm vào cửa phòng cấp cứu. Cứ mỗi lần cửa cấp cứu mở ra, tim hắn như vọt thẳng ra ngoài. Hắn lo sợ một băng ca phủ trắng đẩy ra, hắn sợ nhỏ sẽ tiếp tục buông xuôi. Cuối cùng gánh nặng trong tim hắn phần nào được gỡ xuống khi cánh cửa phòng cấp cứu mở với thông báo:

“Ai là người nhà của Lan, cô ấy đang cần truyền máu gấp, máu của bệnh viện không đủ. Người nhà đi làm xét nghiệm để kiểm tra nhóm máu có phù hợp hay không?”

Không khí căng thẳng, lo lắng, hốt hoảng và hoang mang đang bao trùm lấy hắn, gia đình nhỏ và cả cậu ta khi nghe thông báo đó.

“Con gái tôi thế nào rồi? Có nặng lắm không cô?”

“Tôi không biết, tôi chỉ nhận thông báo của bác sỹ đi lấy máu.”

“Sao ba mày còn chưa tới? Gọi lại cho ông ta đi.” - giọng nói đầy lo lắng của bà khi chưa thấy chồng bà xuất hiện.

“Anh này có mùi bia rượu nên không cần đi thử, còn bà có bị huyết áp không? Nếu bị thì cũng không cần thử.” - sắc mặt của cô y tá nhăn khi đi qua người cậu ta rồi hỏi mẹ của nhỏ.

“Tôi nhóm máu O, có thể cô ấy cần. Chị đưa tôi đi xét nghiệm.”

“Được rồi, ba người còn lại theo tôi.”

Cuối cùng, nhóm máu của hắn phù hợp. Máu của hắn được rút ra và truyền vào người nhỏ. Dù rất mệt mỏi vì một lúc lấy nhiều máu như thế nhưng hắn thấy hạnh phúc và mãn nguyện chưa từng có vì giờ đây trong cơ thể của nhỏ chảy dòng máu của hắn.

Sau gần 2 giờ chờ đợi dài như cả thế kỷ, cuối cùng cửa phòng cấp cứu cũng được mở ra. Nhỏ với gương mặt tái nhợt, đầu quấn băng trắng và cái chân băng bó được đẩy ra.


**********************
Trong giấc mơ vĩnh hằng, nhỏ nghe thấy rất nhiều điều vui vẻ và hạnh phúc mà ở thực tại nhỏ không nhận được:

“Con mau tỉnh lại đi nhé, cả nhà đang chờ con. Cả nhà mình sẽ sống hạnh phúc! Mẹ với ba đã hòa thuận, sẽ cố gắng mang đến cho con một gia đình hoàn thiện.”

“Mẹ xin lỗi, vì mẹ con mới nên nông nỗi này. Con đừng buông xuôi nhé! Mẹ hứa sẽ sống hòa thuận với ông ấy, không chỉ trích những thói xấu của ông ta nữa, mẹ sẽ cố gắng cảm hóa để ông ta toàn tâm toàn ý lo cho gia đình.”

“Hãy tha lỗi cho ba, ba không muốn mất con, có lẽ ba đã quá ích kỷ khi chỉ nghĩ đến bản thân mình.”

“Ba sẽ cố gắng bù đắp cho các con và mẹ! Hãy cho ba cơ hội để sửa sai.”

“Chị ơi, chị tỉnh lại đi, em không muốn chị cứ nằm lỳ một chỗ như vậy. Chị thích đi du lịch mà, dậy rồi em sẽ đi cùng chị.”

“Chị ơi, dậy đi. Không dậy thì em không thèm đi mua sắm với chị nữa đâu.”

“Anh xin lỗi, lẽ ra anh không nên ép buộc em như thế. Có lẽ tình yêu của anh không đủ sâu nên anh không hiểu được những nút thắt trong lòng em!”

“Em hãy tỉnh lại đi. Có nhiều điều hạnh phúc đang chờ em ở ngoài kia! Em đừng có ngủ hoài như vậy có được không?”

“Hãy tỉnh lại đi có được không? Có người tốt đang chờ em kìa! Nếu em không dậy thì sẽ bị người ta cướp mất đó! Mau dậy đi!”

“Nhóc dậy đi! Em không dậy thì làm sao được đi du lịch khắp nơi, được đặt chân đến những nơi mà em hằng mơ ước! Nếu em dậy anh sẽ đưa em đi nơi nào mà em muốn!”
 
Chỉnh sửa lần cuối:

phonglan

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/5/14
Bài viết
78
Gạo
0,0
Chương 24. Sau cơn mê

“Sao mãi mà cô ấy vẫn chưa tỉnh hả bác sỹ?” - hắn u buồn hỏi bác sỹ chăm sóc nhỏ.

“Mọi chức năng của cơ thể đều bình thường nhưng cô ấy chưa tỉnh có lẽ là do cô ấy không có ý chí muốn tỉnh lại. Gia đình và bạn bè càng nỗ lực nhiều hơn để cô ấy tìm thấy niềm vui trong cuộc sống hiện tại như vậy cô ấy mới nhanh chóng tỉnh lại.”

Hắn không hiểu vì sao đã gần hai tháng trôi qua sau tai nạn ấy, nhỏ vẫn chưa tỉnh dậy. Lẽ nào ý chí của nhỏ đã buông xuôi rồi? Nhỏ không có ý chí sống vậy sao? Hắn không thể lúc nào cũng ở bên cạnh nhỏ. Hắn bất chấp sự ngăn cấm của gia đình và bạn bè để trở lại đây vào mỗi tuần chỉ để ngồi bên cạnh, nắm tay nhỏ và tâm sự với nhỏ những dự định hắn sẽ thực hiện khi nhỏ tỉnh lại. Nhưng cho đến bây giờ nhỏ chưa từng tỉnh dậy, vẫn nằm bất động trên chiếc giường bệnh với màu da trắng nhợt nhạt do thiếu ánh nắng mặt trời, vẫn duy trì sự sống bằng những ống truyền thức ăn.

Hắn thật sự rất muốn lay nhỏ dậy, hỏi nhỏ vì sao không nhìn lại những khía cạnh tích cực của cuộc sống để cùng hắn đi trên một con đường. Vì sao nhỏ không chịu một lần quay đầu để nhìn lại tình cảm của hắn dành cho nhỏ, dù mọi thứ có tuyệt vọng đi nữa nhỏ vẫn còn có hắn. Hắn tức giận, hắn cắn mạnh một cái vào ngón tay mảnh khảnh đó để trừng phạt sự vô tâm vô tình của nhỏ. Trong một thoáng, hắn nhìn thấy trên gương mặt tái nhợt xuất hiện một cái nhíu mày nhẹ. Hắn tưởng mình đang nhìn nhầm, rồi hắn lại cố thử cắn thêm một lần nữa vào cái ngón tay ấy. Lần này hắn gia tăng lực cắn và sâu hơn, những dấu răng in hằn trên ngón cái. Rất đỗi vui mừng, hắn nhìn thấy cái nhíu mày sâu hơn.

“Nhỏ, nhỏ có phản ứng” - hắn thì thầm vui sướng, hắn như không tin vào mắt mình! Hắn cầm tay nhỏ lại cắn một cái vào một ngón khác, lần lượt những ngón tay đều in hình dấu răng của hắn. Mỗi cái nhíu mày của nhỏ khiến hắn vui mừng như thể hắn vừa vớ được vàng.

“Em còn biết đau à? Nếu em không muốn anh cắn nát đôi bàn tay xinh đẹp này thì hãy tỉnh lại mau. Em mà còn giả vờ ngủ nữa anh sẽ lần lượt cắn hết đôi bàn tay, sau đó sẽ cắn vào má, vào môi... cắn vào những nơi nào có thể cắn được. Nếu em không muốn bị ăn cắn lung tung thì nhanh tỉnh lại đi. Anh tiếp tục với bàn tay bên kia nhé, anh sẽ cắn đau hơn đó.”

Nói rồi hắn cứ tiếp tục tấn công các ngón tay còn lại với lực đạo ngày càng gia tăng khiến những cái nhíu mày sâu hơn. Thế rồi, sau khi hắn kết thúc ở hai bàn tay, anh đưa miệng lên má nhỏ, định cắn một phát lên má thì thấy mi mắt của nhỏ hơi động đậy. Hắn dừng ngay động tác và chăm chú quan sát vào sự chuyển động chậm chạp của đôi mắt đó, những chiếc lông mi khẽ nhấp nháy như những cánh bướm xinh đẹp đóng mở. Sau đó tròng mắt bắt đầu chuyển động rồi dần dần có tiêu cự nhìn chằm chằm vào gương mặt đang kề sát trên má nhỏ.

“À, anh là ai? Sao lại... lại ở trên mặt tôi ? »

Hắn ngạc nhiên nhìn nhỏ, nhỏ không nhận ra hắn ư ? Lẽ nào...

“Em không nhận ra anh à ? Em có biết anh là ai không?”

“Anh, anh là ai? Anh đừng kề sát mặt như vậy có được không? Tôi thấy không được thoải mái.”

“Xin lỗi, anh đi gọi mọi người nhé. Mọi người có lẽ rất vui.”

Nói rồi hắn lấy điện thoại chạm vào màn hình, gọi cho ba mẹ nhỏ và cả cậu ta nữa. Nghe giọng vui mừng của mọi người khiến tâm hồn hắn vui phơi phới. Cuối cùng ông trời vẫn thương hắn, để hắn là đầu tiên nhỏ gặp khi tỉnh lại trong thời khắc cuộc sống mới. (Gia đình nhỏ giờ đang phấn đấu thành một gia đình hạnh phúc hoàn chỉnh như nhỏ mong muốn). Và hắn, hắn thực sự hi vọng, hắn sẽ là người đem đến hạnh phúc sau này cho nhỏ, sẽ nắm tay nhỏ đi hết con đường.

Hắn nhìn nhỏ cười vui sướng, nhưng hắn phát hiện hình như có điều gì đó không bình thường. Ánh mắt nhỏ nhìn hắn xa lạ như thể hắn là người ngoài hành tinh. Một sự hoảng hốt bỗng dâng lên trong lòng hắn, gương mặt hắn lộ vẻ căng thẳng chưa từng có, hắn cố gắng nhả từng từ một ra khỏi miệng:

“Em không nhận ra anh à?”

“Anh là ai? Tôi có quen anh à? »

Hắn như không tin nỗi vào tai mình, nhỏ vừa hỏi gì « nhỏ có quen anh không à ? » Một tia thất vọng vừa thoáng qua trong mắt hắn, hắn lãng tránh ánh mắt nhỏ rồi cố gắng lấy lại bình tĩnh, điều chỉnh cảm xúc mình và suy nghĩ kỹ càng nên trả lời nhỏ như thế nào. Tuy nhiên, hắn không ngờ khi hắn lãng tránh ánh mắt nhỏ thì trong đôi mắt đó lóe lên một tia sáng ranh mãnh.

« Ừm, nói thế nào nhỉ. Mà em không nhớ anh thật à ? » - hắn vẫn muốn xác nhận lại một lần nữa dù biết câu trả lời hắn muốn là rất mong manh.

« Nghe anh nói thì em quen anh à ? Anh là gì của em?” - nhỏ với đôi mắt ngây thơ nhìn hắn rồi hỏi.

Đôi mắt sáng của hắn sụp xuống, hắn thực sự không biết phải trả lời nhỏ như thế nào. Nếu nói hắn là người yêu của nhỏ thì không đúng, vì nhỏ chưa từng thừa nhận là yêu hắn. Nếu bảo hắn là bạn cũng không chính xác, hắn đang phấn đấu trở thành người yêu của nhỏ. Phải trả lời làm sao, hắn thấy mình thật khổ sở khi đối mặt với tình huống này.

Đang trong tình huống khó xử, cửa phòng bệnh được mở ra, nháo nhào vào là em trai, em gái nhỏ, ba mẹ nhỏ và cả cậu ta nữa.

“Chị, chị tỉnh lại rồi à? Làm gì mà ngủ nhiều thế? Sắp thành heo già rồi đó.”

“Ai bảo em là heo già, em là heo già thì có!”

“Tỉnh lại là tốt rồi! Con xem, ba mẹ bây giờ hòa thuận chưa nè. Ba cũng đã thay đổi, toàn tâm toàn ý lo cho gia đình.” - khi mẹ nhỏ nói chuyện, tay bà nắm chặt tay ông và nét cười xuất hiện trên môi, trong mắt không còn tia buồn đau thương ảm đạm nữa.

“Em tỉnh lại là tốt rồi. Anh xin lỗi vì chuyện hôm đó.”

“Không sao, đều là lỗi tại em.”

Hắn ngồi quan sát nhỏ, hắn phát hiện hình như nhỏ nhớ tất cả mọi người trừ hắn! Đây là lẽ gì? Lẽ nào mất trí nhớ cũng có chọn lọc ư? Sao không chọn lọc quên Thiên mà lại quên anh. Gương mặt của hắn lộ vẻ bi quan, khổ sở không nói nên lời.

Quan sát thấy sắc mặt của hắn kém đi khi con gái mình đã tỉnh lại. Bà thấy kỳ lạ. Bà đã để ý thấy cậu con trai này đối với con gái bà rất có tình có nghĩa và bà cũng nhạy cảm để nhận ra rằng cậu ta yêu con gái bà sâu sắc. Cậu ta đã ở lại suốt một tuần để dõi theo tình hình của con gái bà khi nó ở phòng hồi sức cấp cứu. Rồi sau đó tuần nào cậu ta cũng bay ra để ngồi tâm sự với con gái bà, động viên gia đình bà vượt qua những khó khăn vừa qua. Một phần thay đổi hôm nay giữa ông và ba một phần do cậu ta. Cậu ta nói:

“Nếu dì và chú muốn em ấy nhanh chóng tỉnh lại thì nên có trách nhiệm với bản thân mình và với con cái. Cô ấy mong muốn có một gia đình bình thường, bố mẹ yêu thương lẫn nhau và tôn trọng con cái. Chỉ cần dì và chú hạnh phúc đứng trước mặt em ấy, cháu tin em ấy sẽ tỉnh lại.”

Đúng thế, hôm nay ông bà hạnh phúc đứng trước mặt con gái dù hạnh phúc đó chưa trọn vẹn, mới chỉ là bước đầu. Nhưng bà sẽ cố gắng, cố gắng để có một hạnh phúc như mong muốn của con gái bà.

“Lan tỉnh dậy mà con không vui à? Chẳng phải suốt ngày cầu mong cho nó tỉnh lại?”

“Dạ, con rất vui mà dì.” - hắn trả lời bằng cái giọng ỉu xìu, không có một chút sinh khí.

“Anh vui sao cái mặt lại bị xị thế kia?” - bé út hỏi hắn.

Nhìn cái cách nói chuyện và đối xử của các thành viên trong gia đình mình với hắn, nhỏ cảm giác như nhỏ đã bỏ ngủ hàng thế kỷ và đã bỏ sót rất nhiều các chi tiết quan trọng trong cuộc sống. Suy nghĩ của nhỏ bị gián đoạn khi bé út lại lên tiếng:

“Chị, chị có biết là anh Huy là người ngồi trên chiếc xe mà chị cố tình đâm vào đó. Anh cũng là người đã hiến máu cho chị khi chị đang cấp cứu.”

Nghe nhỏ út kể về hắn như thế, tự dưng nhỏ vừa cảm động vừa xấu hổ vô cùng. Tự dưng không đâm đầu vào xe ai lại xe của hắn, phút yếu lòng và suy sụp nhất trong cuộc đời nhỏ lại để cho hắn chứng kiến. Nhỏ len lén đưa mắt nhìn hắn thì bắt gặp ánh mắt hắn cũng đang nhìn mình. Nhỏ nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nhìn chằm chằm vào tấm ga trải giường.

“Chị, sao vậy? Không cám ơn người ta một tiếng à?”

“Dạ, cám ơn anh nghe.”

“Sao hai người có vẻ khách sáo thế nhỉ? Nhưng sao mặt anh vẫn như đưa đám thế” - nhỏ út vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào mặt hắn khiến hắn ngại ngùng quay đi.

“Nói mau, anh có gì không vui à? Em thấy kỳ kỳ, chị tỉnh lại anh là người vui nhất mới đúng chứ! Phải không mọi người?” - nhỏ út cứ tía lia cái miệng không ngừng, khiến hắn xấu hổ, khiến cho Thiên cảm giác người thừa ở đây và cũng khiến nhỏ tù mù như đứng trong mớ tò vò.

Nhìn thấy gương mặt đăm chiêu suy nghĩ của nhỏ, hắn không đành lòng, hắn nhắc nhỏ út: “Chị mới tỉnh lại, còn mệt, em đừng nói linh tinh để chị nghĩ đi.”

Quan sát thấy thái độ của hắn ân cần đối với mình và gia đình, nhỏ cảm giác xấu hổ vì trò đùa của mình hơi quá trớn. Lúc mới tỉnh dậy sau một thời gian ngủ li bì, mắt nhỏ chưa quen với ánh sáng phòng bệnh, trí nhớ nhất thời chưa hoạt động nên nhỏ không nhận ra hắn. Nhưng sau đó nhỏ đã biết hắn là ai. Tuy nhiên, nhỏ gạt hắn, muốn xem sự hụt hẫng, lo lắng và thất vọng của hắn khi bị người ta lãng quên là như thế nào. Nên nhỏ mới tiếp tục màn diễn như thế. Giờ đây khi thấy ai cũng vui mừng vì mình và hắn rất được mọi người quý mến, nhỏ thấy mình thật quá đáng khi trêu đùa hắn.

“Xin lỗi anh Huy, em chỉ muốn đùa anh một chút thôi. Em biết anh là ai mà!” - nhỏ nhẹ nhàng nói vừa đủ cho hắn nghe, nhưng nhỏ út tai thật là thính. Hình như nó nắm bắt được vấn đề ngay.

“Chị nói cái gì thế? Bộ chị không nhớ anh Huy thiệt hả? Hèn gì thấy anh buồn như vậy?”

“Đâu... đâu có... Chị nhớ anh mà, anh ấy là bạn cùng học với chị, hôm trước chị bị tai nạn chị còn đưa anh ấy đi chơi... chị...” - nhỏ lắp bắp giải trình.

“À, thì ra em không quên anh! Em cố tình gạt anh có phải không? Khiến anh khổ sở như vậy em vui lắm à?” - hắn cảm giác bị coi thường và lãng quên khi nghe nhỏ nói với bé út như vậy. Thì ra nhỏ không quên hắn nhưng vì sao nhỏ lại nhẫn tâm trêu chọc cảm xúc của hắn, nhỏ có biết hắn khổ sở như thế nào khi biết nhỏ chỉ lựa chọn quên một mình hắn hay không? Nhỏ có biết tâm trạng của hắn như thế nào khi nghe nhỏ hỏi “anh là ai không? Nhỏ thật ích kỷ, nhỏ không để ý đến cảm nhận của hắn một chút nào.

Nghe hắn hỏi như vậy, nhỏ thấy tội lỗi mình gây ra thật nặng, nhỏ chỉ biết cúi gầm mặt xuống tấm chăn đang gắp quanh người. Thấy nhỏ lại né tránh mình như thế, hắn bất chấp sự có mặt của mọi người, liền lớn tiếng tra mắng nhỏ:

“Em thật là ích kỷ, em chỉ biết mình bị tổn thương chứ em không nghĩ em cũng là người gây ra tổn thương cho người khác, em chỉ thỏa mãn sự tò mò của mình mà bỏ qua cảm giác của anh. Việc này cũng giống như việc em đâm đầu vào xe của anh. Em có thấy mình quá ích kỷ, nhu nhược và bi quan không? Em có biết nếu em không may nằm ở dưới gầm bánh xe thì sẽ khiến bao nhiêu người đau khổ và bị tổn thương không? Anh nghĩ những chuyện như vậy sẽ không xảy ra lần thứ hai. Em nên xem xét và suy nghĩ kỹ trước khi làm gì đừng để người khác thất vọng vì em và cũng đừng gây tổn thương cho người khác!” - hắn nói một tràng dài mà không ngừng nghỉ, khiến mọi người trố mắt nhìn hắn. Hắn cũng tự nhận do hơi sốc với tuyên bố của nhỏ nên mới thô lỗ như thế. Hắn xin lỗi mọi người rồi ra khỏi phòng.

Đây là lần đầu tiên bà thấy cậu ta dữ dằn với con gái mình như thế. Bà cũng nghĩ sẽ giáo huấn con gái mình sau khi con gái bà ổn định hơn. Không ngờ cậu ta lại nhanh nhẹn và dũng cảm như thế, dám giáo huấn con gái bà trước mặt gia đình và bạn bè nó. Nhưng những điều cậu ta nói hoàn toàn đúng. Con gái bà suy nghĩ quá tiêu cực và phiến diện, phải có người sáng suốt và nhạy bén để chỉ rõ nó sai lầm ở chỗ nào. Bà tin cậu ta sẽ là một ứng cử viên sáng giá cho vị trí con rể của bà. Nghĩ như thế nhưng ánh mắt bà lại liếc sang chỗ Thiên như ngầm nói “có lẽ con gái bà nên đưa ra lựa chọn tốt nhất để không làm ai bị tổn thương cả. Cậu ta và Thiên đứa nào cũng tốt, cũng xứng làm con rể bà”.

Trong lúc nhỏ vẫn còn suy ngẫm những lời hắn vừa nói thì bà lại gần an ủi con gái.

“Cậu ta nói đúng đó, lần sau làm gì cũng suy nghĩ cho thấu đáo. Đừng chỉ dựa trên suy nghĩ của bản thân, hãy xem xét đến suy nghĩ và cảm nhận của người khác nữa. Nó chỉ tức giận vì con lấy nó ra làm trò đùa nhưng nó thật sự đã lo lắng cho con trong thời gian vừa qua. Thôi, trước tiên con chịu khó nghĩ ngơi. Lúc nào khỏe hẳn thì nên suy nghĩ kỹ vấn đề, nên có sự lựa chọn cho riêng mình. Con chọn ai mẹ cũng đều đồng ý, miễn con hạnh phúc là được.”

“Dạ, con biết rồi mẹ”.


***********

Nằm một mình ở nhà nhỏ lại suy nghĩ vẩn vơ, nhỏ thấy dù sao mình cũng còn may mắn. Đâm đầu vào xe mà không bị tàn phế hay thương tích đầy mình, nhưng lại khiến cho ba mẹ nhỏ sống có trách nhiệm với nhau với con cái, nhỏ thấy mình quá may mắn.

Nhỏ nhớ tới hắn, từ hôm hắn nói một tràng dài ở bệnh viện đến giờ, nhỏ không nhận được tin gì của hắn, cũng không thấy hắn gọi điện hỏi thăm, lẽ nào hắn giận nhỏ thật ư? Mà cũng phải rồi, hắn đang vui sướng khi lần đầu tiên nhìn thấy nhỏ, tự dưng nhỏ lại dội một gáo nước lạnh xuống đầu hắn, hỏi hắn “anh là ai?” Nếu là nhỏ, không tức giận mới là lạ. Thôi kệ hắn, lúc nào hắn hết giận sẽ liên lạc với nhỏ thôi. Lúc nào chẳng thế, có bao giờ nhỏ chủ động đâu.

“Làm gì mà lẩm bẩm một mình thế?”

“Có gì đâu, em đang suy nghĩ linh tinh thôi. Anh đi làm về rổi à.”

“Ừm, anh ghé qua xem em thế nào. Vẫn tốt chứ, có thấy chỗ nào không khỏe không?”

“Dạ, không, vẫn khỏe như heo.”

Sau một vài câu hỏi thăm tình hình của nhỏ, dường như giữa hai người không biết nên nói chuyện gì tiếp theo. Nhỏ phát hiện sau khi tỉnh lại, nhỏ như biến thành người khác, nhìn nhận vấn đề có vẻ khách quan hơn, không còn bi quan và phiến diện như trước nữa. Như chuyện của nhỏ và Thiên cũng vậy.

Nhỏ thấy tình cảm của hai người đã thay đổi, giữa nhỏ và anh không còn sự đồng điệu như những người yêu nhau. Sự im lặng như hiện giờ khiến họ bối rối và muốn tìm chủ đề để nói chuyện, không như trước đây dù có những khoảng yên lặng nhưng không có nghĩa là chẳng biết nói gì với nhau.

“Chúng ta...”

“Chúng ta...”

Hai người cùng đồng thanh nói. Nhỏ nhường lời cho anh:

“Anh nói trước đi.” - Nhỏ hồi hộp, nhỏ chăm chú lắng nghe anh nói. Nhỏ không biết tại sao, nhỏ lo sợ anh sẽ nói lời yêu nhỏ, sẽ cố gắng níu kéo tình cảm giữa hai người.

“Ừm, anh nghĩ, giờ chúng ta vẫn làm bạn chứ?”

Nhưng sau khi nghe anh nói vậy, tâm trạng nhỏ được thả lỏng, nhỏ gật đầu đồng ý với anh. Nghĩ lại, nhỏ nghĩ có lẽ chuyện tình cảm của nhỏ và anh đã kết thúc vào cái ngày xảy ra nhiều biến cố đó. Như vậy, mọi chuyện đau khổ đã qua rồi, chỉ còn ánh sáng của tương lai và hi vọng.

Tự dưng nhỏ rất muốn nghe giọng nói của hắn, muốn được nhìn thấy hắn. Nhỏ thầm nghĩ chỉ cần hắn gọi điện, chỉ cần hắn thổ lộ, nhỏ sẽ gật đầu đồng ý. Nhưng hắn dường như không thấu hiểu nỗi lòng đó của nhỏ, hắn không liên lạc, không hỏi thăm xem nhỏ đã bình phục hoàn toàn hay chưa? “Kẻ vô tâm vô phế!” Nhỏ mắng hắn như thế. Nhưng nhỏ hoàn toàn không hay biết, ở phía bên kia chiến tuyến hắn một mình vất vả đấu tranh để được trở về bên nhỏ.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

phonglan

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/5/14
Bài viết
78
Gạo
0,0
Chương 25. Đằng sau bức tranh hạnh phúc

“Tại sao anh lại né tránh em? Lẽ nào anh không có trách nhiệm về những gì đã xảy ra giữa chúng ta hay sao?” - Nga nhìn Huy với ánh mắt cầu xin và buồn thương, cô thật không ngờ kế hoạch mình sắp đặt để khiến anh quay về bên cô lại có tác dụng ngược như vậy. Kể từ sau hôm xảy ra chuyện đó anh gần như bốc hơi khỏi cuộc sống của cô. Cô không thể nào liên lạc và tiếp cận được với anh. Cô cứ nghĩ anh cần thời gian để thích nghi với chuyện đó.

Nhưng cô không ngờ anh lại bay ra Huế để gặp cô gái mà trong lúc say anh bất giác gọi tên. Cô không ngờ anh vì cô ta mà phớt lờ sự tồn tại của cô, còn phản đối ý kiến của ba mẹ anh tác thành cho việc kết hôn giữa hai người. Lần này nếu cô không cảnh cáo rằng “nếu anh không quay về bên cô thì cô sẽ nói cho cô gái ấy biết rằng anh và cô đã xảy ra quan hệ, anh nên có trách nhiệm với cô”, anh mới bất đắc dĩ quay lại thành phố. Cô không hiểu cô ta có gì hơn cô vì sao có thể khiến cho anh ấy toàn tâm toàn ý với mình như thế. Cô hoàn toàn không thể hiểu được và cũng không muốn hiểu.

Cô lại nhìn anh nhưng ánh mắt anh không dừng lại ở cô cũng như nơi cô đang đứng, ánh mắt anh xa xăm nhìn về một hướng nào đó đắn đo suy ngẫm. Anh nói mà không một lần đưa mắt nhìn cô như thể cô không tồn tại trong mắt anh. Cô đau khổ, thất vọng và cảm giác thất bại hoàn toàn.

“Anh xin lỗi vì những chuyện đã xảy ra, anh xin lỗi vì anh không thể bù đắp cho em bằng cách cưới em làm vợ. Anh xin lỗi vì tất cả. Anh mong em có thể hiểu, người anh yêu không phải là em. Anh không có khả năng mang lại hạnh phúc cho em. Nên anh mong em hãy suy nghĩ kỹ, giải phóng cho anh cũng giống như giải phóng cho chính mình”. Hắn biết những lời hắn vừa nói ra rất nhẫn tâm, sẽ khiến Nga đau khổ và có lẽ hận hắn nhưng hắn không có cách nào khác. Chuyện xảy ra ngoài ý muốn, hắn đã rất hận mình nhưng hắn không thể bỏ lỡ hạnh phúc của chính mình. Người hắn yêu, hắn muốn cưới là nhỏ. Chưa bao giờ hắn yêu ai, tha thiết muốn ở cạnh ai nhiều như thế. Lần đầu tiên trong đời, hắn phát hiện hắn không thể sống mà thiếu nhỏ.

Nhìn hai hàng nước mắt chảy dài trên má cô, hắn không muốn tiếp tục nhìn mà quay đầu đi. Hắn biết, hắn không thể làm gì cho cô ngoài việc phải nói những lời nhẫn tâm như thế. Hắn tiếp tục thuyết phục cô: “Anh biết em là một cô gái xinh đẹp, tốt bụng và đáng yêu. Anh tin em sẽ tìm được người yêu em giống như anh yêu cô ấy!”

Cô nhìn anh như không thể tin được những lời vừa rồi thốt ra từ miệng anh, anh đã nói “sẽ có người yêu cô như anh yêu cô ta sao?”. Thật quá nực cười, anh dám đem cô ta ra so sánh với cô sao? Cô nhìn anh bằng mắt ánh thù hận nhưng rồi ánh mắt đó dần bi thương:

“Em không muốn tìm bất cứ người nào khác, em chỉ yêu mình anh. Anh suy nghĩ lại đi có được không? Nếu em nói cho cô ấy biết rằng giữa hai chúng ta đã xảy ra chuyện đó, cô ấy có tha thứ cho anh không? Nếu em nói cho cô ấy biết rằng người con dâu mà bố mẹ anh chọn là em thì cô ấy sẽ nghĩ gì?”

Dừng một lúc rồi cô ấy lại tiếp tục: “Nếu anh cứ khăng khăng đòi chia tay em thì em sẽ khiến cho cô ấy không yêu anh, coi thường anh. Anh cứ chờ đấy!”

“Em đừng làm chuyện dại khờ có được không? Cho dù em có nói cho cô ấy biết tất cả, dù cho cô ấy mãi mãi không tha thứ cho anh nhưng anh sẽ chờ cô ấy đến lúc nào cô ấy có thể tha thứ cho anh. Hay nếu như cô ấy có suốt đời không tha thứ cho anh đi nữa, anh cũng không thể đến với em vì trong tim anh không còn chỗ cho ai khác! Nên xin em hãy từ bỏ anh có được không?”

“Em không từ bỏ được, anh vì sao lại ích kỷ như vậy? Anh không nghĩ đến cảm giác của em hay sao? Em đã yêu anh, dâng hiến tất cả cho anh nhưng đổi lại em được gì? Anh lại không coi trọng sự dâng hiến đó! Anh thật quá nhẫn tâm!” - cô ấy gào khóc lên khi nói những lời như thế.

Nhìn cô ấy khóc, cô ấy trách mắng, hắn rất đau khổ và bất lực nhưng hắn không có sự lựa chọn nào nữa khác! Hắn chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước, phía có nhỏ đang chờ đợi hắn. Hắn chỉ im lặng nghe cô ấy khóc như thế cho đến khi mệt mỏi, hắn đưa cô về.


***********

Quay trở lại với hai tuần trước!

“Vì sao anh lại quanh quẩn ở đây thế? Anh không có công việc của anh sao? Ở đây đã có tôi chăm sóc cho cô ấy. Anh không cần phải xuất hiện ở đây đâu!” - Thiên khó chịu với sự xuất hiện của hắn như thế khi thấy hắn đến bệnh viện thăm nhỏ.

“Tôi nghĩ kể từ thời điểm cô ấy xảy ra tai nạn thì vị trí của chúng ta là giống nhau nên anh không có quyền phán xét sự có mặt của tôi ở đây - không phải anh đã chia tay cô ấy sao, không phải anh và cô ấy không có liên quan sao, lẽ nào tối hôm đó tôi nghe nhầm!?!” - hắn lặp lại những lời mà cậu ta đã nói với hắn trong điện thoại vào hôm nhỏ xảy ra tai nạn.

Từ cuộc điện thoại đó hắn đã biết giữa hai người có những nút thắt không thể nào tháo gỡ được và quan hệ của họ có lẽ đi vào giai đoạn khác từ ngày hôm đó. Hắn nhìn cậu ta giương mắt nhìn mình, nhưng hắn không chút e dè và sợ sệt. Hắn có gì phải sợ, hắn yêu nhỏ, điều đó cậu ta và nhỏ đều biết. Vậy thì sao? Cậu ta có tư cách gì mà cấm đoán hắn, giờ đây cậu ta có lẽ không bằng hắn vì cậu ta đã liệt vào danh sách “cố bồ” (người yêu cũ). Hắn nhìn cậu ta rồi nhếch mép cười, một hành động mang tính khiêu khích.

“Anh đừng có vội vui mừng sớm, tôi chắc chắn rằng cô ấy vẫn còn yêu tôi, còn anh chỉ là người đến sau và cô ấy đã từng thừa nhận là có tình cảm với anh chưa? Tôi tin chắc câu trả lời là CHƯA, phải không nào?”

Cậu ta nói trúng tim đen của hắn, phải rồi nhỏ chưa từng thừa nhận tình cảm của hắn dành cho nhỏ dù hắn biết nhỏ có thể cảm nhậ rõ ràng điều đó. Nhưng hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và chiến đấu tiếp với cậu ta.

“Nhưng tôi cũng chắc chắn tin rằng sau chuyện này cô ấy sẽ nhìn nhận lại tình cảm của tôi dành cho cô ấy và đánh giá lại tình cảm của anh dành cho cô ấy. Tôi tin cô ấy sẽ có sự lựa chọn đúng đắn cho hạnh phúc của bản thân!”

“Anh tin thì được gì? Hiện tại tôi vẫn là người yêu mà cô ấy công nhận! Còn anh chỉ là bạn học không hơn không kém!”

Nghe câu nói sau cùng của cậu ta khiến hắn như bốc hỏa, gương mặt hắn đằng đằng sát khí, hắn gầm gừ nói với cậu ta:

“Anh xứng đáng là người yêu của cô ấy sao? Cái hôm cô ấy bị tai nạn, anh đang làm cái quái gì? Anh tưởng tôi không biết sao? Anh đừng tưởng có thể qua mặt được tôi! Dù sao tôi cũng là người từng trải trong chuyện trên giường. Anh biết chứ!”

Thật lòng hắn không muốn nhắc lại chuyện đó, quá khứ của hắn chẳng vẻ vang gì! Nhưng cậu ta tỏ ra vênh vang và coi thường hắn khiến hắn tức giận. Tối hôm đó, hắn nghi ngờ việc cậu ta đang làm khi nhận cuộc gọi của hắn. Và sự xuất hiện chậm trễ của cậu ta cùng với ánh mắt, trang phục cùng mùi hương trên người cậu ta đã khẳng định suy đoán của hắn là đúng. Hắn cũng có thể hiểu hành động của cậu ta do nông nỗi vì chuyện xảy ra giữa cậu ta với nhỏ. Nhưng điều đó không quan trọng với hắn, hắn có thể bỏ qua cho cậu ta nếu cậu ta không cư xử quá đáng như thế này.

Nghe hắn nói như vậy, sắc mặt của cậu ta từ đắc chí chuyển sang tái mét rồi lạnh lùng nhìn hắn như thách thức “anh muốn tố cáo tôi à? anh có bằng chứng không?”. Nhưng hắn không quan tâm đến điều đó và hắn cũng không muốn nhỏ bị tổn thương. Hắn chỉ muốn cảnh cáo cậu ta rằng chớ nên dương dương tự đắc như thế, không có lợi cho mình.

“Tôi không muốn và cũng không cần mất công tố cáo cậu! Tôi chỉ muốn cậu nhìn nhận lại bản thân, xem cậu có yêu cô ấy như miệng cậu nói hay không? Nhưng tôi, tôi rất sẵn lòng trở thành đối thủ cạnh tranh công bằng với cậu.” Nói rồi hắn đút tay vào túi, bước qua hắn tiến vào phòng bệnh nơi nhỏ nằm.

Không ngờ hai tuần sau đó, hắn nhận được điện thoại của cậu ta. Cậu ta bảo rằng, cậu ta sẽ bỏ tư cách cạnh tranh công bằng với hắn vì cô gái đó đã mang thai con cậu ta. Cậu ta bảo nên có trách nhiệm với cô gái ấy vì cô ấy là người đã ở bên cạnh cậu ta trong những lúc khó khăn và đau khổ nhất. Hắn rất bất ngờ với lời bộc bạch đó và bỗng dưng lưng hắn cũng lạnh toát khi hắn nghĩ về chuyện của hắn!


***********

“Alo, chị có phải là chị Lan không vậy? Tôi là bạn gái của anh Huy, học cùng lớp với chị ở thành phố đây.”

Tim nhỏ như ngừng đập khi nghe những thông tin giới thiệu vắn tắt như thế ở phía đầu dây bên kia. Nhỏ bối rối, mất kiểm soát và chưa biết phải trả lời người bên kia như thế nào.

“Alo, chị vẫn nghe tôi nói chứ? Tôi biết, anh chị yêu nhau nhưng tôi đang có thai con của anh ấy. Tôi hi vọng chị đừng níu giữ hay liên lạc với anh ấy. Anh ấy nên có trách nhiệm với tôi.”

Nghe đến đây nhỏ không thể kiềm chế nỗi lòng mình, nhỏ thấy tim mình như có ai bóp lấy không thể thở được. Nhỏ thả máy điện thoại xuống nền nhà!

Thấy đầu dây bên kia chỉ bắt máy nhưng không nói tiếng nào rồi nghe tiếng điện thoại rơi, Nga nghĩ mục đích của mình đã đạt được. Cô mỉm cười nhìn mình trong gương rồi sau đó gương mặt bỗng chốc thay đổi. Cô không ngờ có ngày mình lại trở thành một người như vậy, vì một người không yêu mình mà bất chấp tất cả, dùng thủ đoạn này đến thủ đoạn khác. Cô không còn là cô gái ngây thơ, trong sáng và lương thiện nữa. Cô căm ghét gương mặt xinh đẹp trong gương, cô cầm lấy tất cả những mỹ phẩm trang sức ném vào gương khiến gương mặt đó biến dạng đi rồi mới gục xuống giường khóc nức nở.


***************

“Thì ra.... thì ra... hắn không liên lạc với nhỏ, không quan tâm đến sự bình phục của nhỏ là vì chuyện này ư? Hắn vì sao lại lừa dối nhỏ? Vì sao hắn khiến nhỏ vừa mới được hạnh phúc khi tỉnh dậy trong một gia đình toàn vẹn cùng với tình yêu và sự hiện diện của hắn, rồi hắn lại nhẫn tâm đẩy nhỏ vào vùng đau khổ khác!” - nhỏ khóc nấc lên.

Nhỏ không nghĩ chuyện hắn phản bội lại khiến nhỏ đau xé tim can. Lẽ nào trong lòng nhỏ đã yêu hắn sâu đậm rồi hay sao? Ông trời thật không công bằng với nhỏ, lẽ nào ông lại khiến nhỏ yêu một người như hắn! Nhỏ đã cố ép buột trái tim mình đừng yêu hắn, đừng rơi vào cạm bẫy của hắn. Nhưng cuối cùng thì sao? Cuối cùng nhỏ vẫn vì hắn mà đau khổ. Hắn vì sao luôn nói lời yêu nhỏ, hắn nói hắn có thể thay đổi bản thân mình vì nhỏ nhưng rốt cuộc thì sao? Hắn yêu nhỏ được bao lâu? Hắn có thể giữ mình trong sạch được bao lâu? Những lời của hắn toàn là giả dối! Hắn là đồ phản bội, hắn là đồ lăng nhăng! Nhỏ vừa khóc vừa mắng chửi hắn như thế!

Từ sau cuộc điện thoại đó, nhỏ nhốt mình trong phòng, suốt ngày hết khóc rồi cứ ngồi ngơ ngẩn như thế! Những ngày này, không ngày nào nhỏ không nghĩ về hắn, càng giận và hận hắn, nhỏ lại càng nhớ hắn nhiều hơn. Nhỏ nhớ về những ngày đầu ở Hà Lan nhỏ ghét hắn, thường xuyên công kích hắn, châm chọc hắn rồi thời gian ngọt ngào lúc làm chung phòng thí nghiệm, những cái ôm và cái hôn bất ngờ và nóng vội của hắn... Càng nhớ hắn, nhỏ lại càng hận hắn, hận sự giả dối và phản bội của hắn! Cái chu trình nhớ và hận đó cứ quay vòng luẩn quẩn trong suốt một tuần này.

Ba mẹ nó thấy lo lắng cho nhỏ, không hiểu chuyện gì xảy ra. Sau khi ra viện nó vẫn còn vui vẻ và rất hay cười thế nhưng một tuần gần đây lại u buồn và cứ giam mình trong phòng suốt. Bà có hỏi thì nó không trả lời, có khi bà đột ngột vào phòng thì thấy nó vội lau nước mắt. Tính nhạy cảm của người làm mẹ cho bà biết, con gái bà buồn chắc chắn có liên quan đến hai thẳng con rể dự kiến của bà là thằng Huy với thằng Khải. Bà đã gọi điện thằng Khải nghe thằng đấy sắp lấy vợ. Lẽ nào vì chuyện đó hay sao.

Bà đã hỏi xa hỏi gần về chuyện đó thì nó cười tươi và còn an ủi bà là mất đi một thằng rể quý. Nó bảo nó với thằng Khải đã chia tay lâu rồi, giờ nó với thằng đó chỉ xem là bạn và bảo bà đừng làm phiền Khải nữa để nó chuẩn bị chu toàn cho việc kết hôn.

Vậy không lẽ thằng Huy khiến nó buồn. Mà cũng đúng rồi, kể từ sau khi ra viện, cũng đã hơn nửa tháng rồi không thấy thằng đó ra thăm nó. Có lẽ nó buồn vì chuyện này chăng?

“Con cũng đừng suy nghĩ nhiều, thẳng Huy cũng nhiều việc lắm. Thời gian vừa rồi nó bỏ bê công việc ra đây chăm sóc con nên giờ nó phải cố gắng mà giải quyết bù thôi. Mẹ nghĩ, lúc nào nó rãnh nó sẽ bay ra với con liền.” - bà an ủi nhỏ như thế.

“Con không sao đâu mẹ, chỉ là dạo này con ở nhà suốt nên hay nghĩ linh tinh thôi. Mẹ đừng lo lắng quá, qua một hai ngày nữa là con sẽ đi tìm việc làm. Ở nhà hoài cũng chán mà mẹ.”

“Con cứ nghỉ ngơi để khỏe hoàn toàn đã rồi mới tính chuyện đi làm. Nhà mình cũng không khó khăn nên con không cần phải nhanh chóng tìm việc đâu. Lo giữ gìn sức khỏe và vui vẻ là mẹ yên tâm rồi.”

“Dạ, con biết rồi.”

Nhỏ thật vô dụng vì hắn mà lại khiến cho mẹ nhỏ lo lắng. Nhỏ cần phải nhanh chóng gạt hắn ra khỏi cuộc sống của mình, nhỏ không muốn có một kẻ giả dối và đa tình như hắn tổn tại trong cuộc đời mình. Nhưng nghĩ là một chuyện, làm được lại là một chuyện rất khó. Vì thực tế ngày nào nhỏ cũng nhớ tới hắn, lại nhớ hắn và rồi hận hắn...


*********

“Anh, bao giờ anh ra Huế vậy? Hình như chị rất nhớ anh? Dạo này em thấy chị hay ngồi buồn nhìn xa xắm lắm, lại còn hay khóc một mình nữa. Hôm qua em sang phòng chị, thấy mắt chị đỏ hoe. Có lẽ sợ anh đi mà không quay trở lại đó.”

“Ừm, anh biết rồi, vì anh còn lở dở một số công chuyện, lúc nào xong anh sẽ về với chị em ngay. Em nhớ an ủi và động viên chị nhé!”

“Dạ, em biết rồi. Anh nhớ thu xếp rồi ra Huế thăm chị em nghe.”

“Ừm”

Không phải hắn không muốn bay ra Huế ngay lập tức để được gặp nhỏ, được ôm nhỏ vào lòng. Nhưng hắn đang muốn xác định tình cảm của nhỏ, xem vị trí của hắn trong lòng nhỏ như thế nào? Hắn yêu nhỏ thì ai cũng biết, còn nhỏ có yêu hắn không, hắn chưa chắc chắn lắm. Cho nên, khi hắn trở về thành phố, mặc dù hắn rất nhỏ nhớ, muốn nghe giọng nói của nhỏ, muốn hỏi thăm nhỏ đã hoàn toàn bình phục chưa nhưng hắn cố kiềm chế để không gọi điện cho nhỏ. Đồng thời hắn không liên lạc vì hắn muốn trừng phạt nhỏ cái tội dám “giả vờ mất trí nhớ, chỉ chọn lọc quên hắn”. Hắn muốn thử xem lần này nhỏ có chịu chủ động liên lạc với hắn không? hắn trong lòng nhỏ quan trọng như thế nào?

Nhưng có nghĩ hắn cũng không tưởng tượng được, Nga người hắn đã từ chối lại gây ra một chuyện động trời như thế! Hôm nay cô ấy đến để gặp hắn, bảo hắn nên quyết định lấy cô ấy vì mọi chuyện không thể thay đổi được! Sớm muốn gì hắn cũng phải lấy cô thôi! Điều cô ấy nói khiến hắn suy nghĩ, hắn có hỏi cô ta vì sao lại nói như vậy? Nhưng cô ta chỉ cười và bỏ đi.

Hôm nay, nhận được điện thoại của nhỏ út - em gái nhỏ hắn linh tính có điều gì đó không ổn đã xảy ra. Mở màn hình điện thoại, ánh mắt hắn dịu dàng nhìn vào hình ảnh nền rồi cười và thở dài:

“Lần này, anh cũng lại thua rồi. Nhóc con ạ. Sao lần nào anh cũng bại trong tay em hết!” - nhủ thầm với cô gái trong hình đó, hắn giơ tay ấn vào số điện thoại của nhỏ.

Thật lâu, chuông đổ hoài không thấy nhỏ bắt máy, tự dưng hắn lại căng thẳng và hồi hộp. Tiếng chuông báo cuộc gọi kết thúc, hắn lại nhấn thêm một lần nữa vào hình ảnh đó. Lần này, máy nhanh chóng báo bận. “Thế này là sao nhỉ? Nhỏ không chịu nghe máy à? Lẽ nào có chuyện gì đó đã xảy ra sao?” - trong lòng hắn cầu mong đừng có chuyện gì không hay xảy ra giữa hắn và nhỏ. Hắn bắt đầu thấy hoang mang và lo lắng. Hắn chạm nhẹ vào mục gửi tin nhắn:

“Vì sao không nghe máy của anh?”

Đợi mãi vẫn không có câu trả lời. Hắn mất kiên nhẫn gọi lại, lần này là giọng nói quen thuộc của tổng đài “Số máy quý khách vừa gọi không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.” Hắn trầm tư tắt máy rồi một nỗi lo lắng hốt hoảng nện lên trong lòng hắn.

“Lẽ nào nhỏ biết được chuyện xảy ra giữa hắn và cô ta sao? Lẽ nào nhỏ đã biết? Giờ hắn phải làm sao đây?” - mồ hôi trên trán rịn ra, lưng hắn lạnh toát và lòng bàn tay thì ướt đẫm. Những biểu hiện của hắn cho thấy hắn đang rất hoang mang, lo sợ.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

phonglan

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/5/14
Bài viết
78
Gạo
0,0
Chương 26. Châu về hợp phố (Hoàn)

"Alo, bé út à? Em có thể chuyển máy cho anh gặp chị Lan một chút được không?"

"Sao anh không gọi vào số của chị?" – vừa nói nhỏ út vừa nhìn sang chị nó. Chị nó ra hiệu bảo nó không được chuyển điện thoại cho nhỏ.

"Chị em hình như tắt máy rồi, anh gọi hoài mà không được!"

"Có phải anh làm việc gì có lỗi với chị phải không? Tự dưng sao chị ấy lại không nghe máy của anh?"

"Chuyện này anh không tiện giải thích với em, hãy cho anh gặp chị em một lát được không?"

"Okie, anh đợi một lát để em đưa máy cho chị."

Nhỏ giương mắt trừng bé út nhưng nhỏ vô thức lại đưa tay lấy máy để vào tai. Nhưng nhỏ cũng không lên tiếng.

"Alo, em có nghe anh nói không? Vì sao em lại không nhận điện thoại của anh?"

Nhỏ vẫn im lặng không nói gì, bé út giả vờ ghé tai vào nghe xem anh rể tương lại nó nói gì với chị của nó. Nhỏ bối rối gạt người bé út rồi ra ban công nghe hắn nói chuyện.

"Vì sao không trả lời anh? Chuyện gì cũng có cách để giải quyết, em nói cho anh nghe có được không?"

"Anh về mà hỏi người yêu của anh ấy. Tốt hơn hết là anh đừng nên liên lạc với tôi nữa, anh nên có trách nhiệm với cô ấy!" – nhỏ tức giận trả lời hắn nhát gừng. Hắn vì sao vẫn ung dung tự tại như thể chuyện đó không liên quan tới hắn. Vì sao hắn im lặng như thế, sự im lặng của hắn khẳng định những điều cô gái ấy nói là sự thật. Dù đã biết trước điều đó nhưng vì sao nhỏ vẫn thấy đau đớn, cảm giác mặn đắng trong tim.

Lời nhỏ vừa nói khiến hắn hoảng hốt nhưng hắn nhanh chóng lấy lại bình tình, hắn cần phải tìm hiểu rõ ngọn nguồn mới có cách giải quyết hợp lý nhất:

"Có thể nói rõ ràng cho anh biết, có chuyện gì đã xảy ra được không?"

"Vì sao anh còn giả vờ được nhỉ? Anh đã có người yêu sắp cưới, sắp có con với anh vì sao còn lừa gạt tình cảm của tôi?"

"Em hãy bình tĩnh nghe anh nói được không? Người anh yêu từ trước đến nay chỉ có mình em! Em hãy tin anh có được không?"

"Tôi không muốn nghe anh nói bất cứ điều gì nữa và cũng không muốn gặp lại anh nữa, hãy sống có trách nhiệm với cô ấy. Thật may mắn thay, tôi chưa từng yêu anh." – nhỏ không muốn hắn biết tình cảm của nhỏ vì giờ đây đối với hắn và nhỏ điều đó không còn ý nghĩa nữa. Hắn phải có trách nhiệm với người con gái đó và nhỏ cũng không muốn yêu đàn ông bội bạc nếu như hắn ta thật sự từ bỏ trách nhiệm về đứa con trong bụng của cô ấy.

"Vì sao em lại nhẫn tâm nói những lời ấy, anh không biết cô ấy đã nói gì với em nhưng chuyện không phải như em nghĩ. Hãy tin anh được không! Anh sẽ giải quyết mọi chuyện chỉ mong em đừng từ bỏ anh! Người anh yêu chỉ có mình em."

"Tùy anh, anh muốn nói gì cũng được. Tôi cúp máy đây." – nói chuyện với hắn nhỏ cảm giác như sức lực bị rút cạn. Hắn yêu nhỏ ư? Nếu hắn yêu nhỏ vì sao lại không hiểu những điều cấm kỵ trong lòng nhỏ? Hắn vì sao lại không giữ thân mình trong sạch vì nhỏ? Hắn yêu nhỏ chỉ là trên môi thôi hay sao? Nhỏ đau khổ tự vấn như thế. Nhỏ không ngờ có ngày mình cũng nằm trong hàng ngũ những cô gái có trái tim tan nát vì hắn.


***********

"Em đã nói gì với cô ấy?" – hắn hỏi cô ngay khi cô vừa bắt máy.

"Anh muốn hỏi điều gì? Em không hiểu."

"Em đừng giả vờ, giả vịt nữa được không? Em đã làm gì thì bản thân em biết chứ. Cho dù em có làm chuyện gì đi nữa thì cũng không thể thay đổi trái tim anh yêu cô ấy. Em có biết không?"

"Em chỉ nói những gì thật sự đã xảy ra thôi."

"Chuyện gì thật sự đã xảy ra giữa chúng ta, em không có thêm thắt điều gì chứ?"

"Anh... anh ... sao lại hỏi em như thế?"

"Cô ấy bảo em có thai với anh? Chuyện đó là thế nào?"

"Đó là... chuyện đã xảy ra sau tối hôm đó, em chưa nói cho anh biết."

"Thật không? Nếu vậy chúng ta đi xét nghiệm đi. Anh không tin!"

"Anh lại muốn chối bỏ trách nhiệm hay sao? Anh đúng là đồ bội bạc!"

Hắn nhìn cô đầy đau khổ, dằn vặt và hối hận. Nếu hắn không uống say vào tối hôm đó thì làm gì xảy ra chuyện như thế này. Hắn phải làm sao bây giờ? Hắn thấy cuộc đời hắn sao mà trớ trêu và đi vào ngõ cụt như thế này.

Cô cũng nhìn hắn đầy đau khổ và dằn vặt vì cô đã lừa dối anh chỉ để anh ở bên cạnh cô, cưới cô nhưng cô có hạnh phúc không? Giờ đây anh đang rất đau khổ vì một người con gái khác và cô làm sao có thể hạnh phúc khi thấy anh đau khổ như vậy cơ chứ. Cô phải làm sao mới níu kéo cả trái tim và con người anh đây? Làm sao đây? Cô mệt mỏi tựa người trượt xuống nền nhà.

Cả hai người hai tâm trạng đều đau khổ như nhau ngồi như vậy cho đến chiều tối, nhưng không ai nói với ai một lời nào. Hắn đang cố nghĩ làm thế nào để giải quyết sự việc rối ren này, còn cô lại đang tự trào về hành động ngu ngốc của mình. Có lẽ anh nói đúng "giải phóng cho anh cũng là giải phóng cho chính mình", cô không muốn trở thành một cô gái lọc lừa, bất chấp thủ đoạn vì một người không yêu mình như thế.

Bỗng dưng cô đứng bật dậy, nhìn vào hắn một cách như muốn soi thấu những suy nghĩ trong đầu hắn, những mạch đập trong tim hắn. Cô bình tình nhả từng từ một:

"Có phải anh yêu cô ấy không? Anh có thể bất chấp tất cả ngay cả khi bị gia đình từ bỏ và em hận anh sao?"

Hắn nặng nề gật đầu, hắn không muốn làm ai bị tổn thương cả nhưng hắn rất muốn, rất muốn có nhỏ, ở bên cạnh nhỏ dù phải trả cái giá rất đắt.

"Được! Vậy thì anh có hứa là anh sẽ sống hạnh phúc với sự lựa chọn đó hay không?"

Hắn nhìn cô bằng ánh mắt hồ nghi khi cô hỏi như thế nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng gật đầu. Thế rồi cô nhẹ nhàng nói với hắn:

"Nếu vậy thì em bằng lòng giải phóng cho anh, để anh đến với cô ấy. Mọi chuyện giữa anh và em chưa từng xảy ra và thực tế là như vậy!"

"Em nói thật ư? Em không muốn anh chịu trách nhiệm nữa ư?"

"Anh có làm gì em đâu mà phải chịu trách nhiệm! Anh chưa từng làm gì em cả!" – nói xong cô quay người bước đi để lại hắn với nỗi ngạc nhiên và vui mừng chưa từng có trong cuộc đời. Hắn không thể tin vào những gì tai hắn vừa được nghe. Cô ấy nói gì? Cô ấy nói hắn chưa từng làm gì cô sao? Hắn thật là hồ đồ, bây giờ nghĩ lại hôm đó trừ việc trên người hắn và cô không có mảnh vài che thân ra, trên ga giường không có bất kỳ sự xáo trộn nào, không có dấu ấn của lần đầu tiên.... Vì lúc đó hắn quá hoang mang nên hắn không để ý đến các tình tiết đó. Hắn thật quá khờ so với lịch sử tình trường của hắn. Hắn giơ tay vuốt mặt rồi đuổi theo cô.

"Cám ơn em! Cám ơn em vì tất cả! Em vẫn luôn là một cô gái ngây thơ, xinh đẹp và lương thiện trong lòng anh! Anh tin là em sẽ tìm được người yêu em như em đã yêu."

Cô mỉm cười nhìn anh ngạc nhiên. Cô không ngờ anh lại ngốc nghếch như thế. Tình yêu khiến con người thông minh và từng trải trở nên ngốc nghếch và vị tha như vậy ư? Dễ dàng tha thứ cho lỗi lầm và tổn thương mà cô đã gây ra cho anh và cả cô gái đó hay sao? Nhưng nhìn thấy anh vui vẻ và hạnh phúc như thế cô cũng đã trút bỏ được gánh nặng mà cô đã mang trong thời gian qua. Cô lại trở thành cô gái lương thiện như anh đã từng nghĩ và cô cám ơn cuộc đời vì đã khiến nhận ra sai trái của mình, cô tin có một ngày cô cũng sẽ tìm được nửa trọn vẹn kia của mình.


************

"A, anh ra bao giờ? Sao không gọi em ra đón?"

"Suỵt, chị Lan đâu rồi? Anh muốn gặp cô ấy?"

"Chị ấy đang ngồi thơ thẩn trong phòng, hehe."

Hắn như bay bước đến hướng mà nhỏ út vừa chỉ cho hắn, rồi hắn nhẹ nhàng mở cửa bước từng bước chậm vào phòng và ôm chầm lấy nhỏ. Nhỏ giận mình khi ai đó vào phòng mà mình không hay biết, còn lại gần ôm nhỏ nữa chứ. Nhưng mùi hương tỏa ra cho nhỏ biết người đó là ai, nhỏ thôi không vùng vẫy nữa và nhỏ lại nhẹ nhàng đưa tay gỡ tay hắn đang ôm eo nhỏ.

"Để anh ôm một lúc có được không? Có biết là anh nhớ em nhiều lắm không?"

Nhỏ thấy hơi ngứa ngáy khó chịu khi miệng hắn cứ dán vào tai hắn mà nói chuyện. Nhỏ cố gắng cựa quậy để thoát khỏi vòng ôm của hắn và cả cái cổ đang tựa đầu vào vai nhỏ.

"Anh đến đây làm gì? Ai cho anh vào phòng của em?"

"Anh không biết vì sao lại yêu điên cuồng một cô gái như em – vừa dữ dằn, khó tính lại không xinh đẹp nữa!"

"Em khiến anh yêu em, nếu không có việc gì nữa anh ra khỏi phòng đi. Em không muốn dây dưa với người lăng nhăng và thiếu trách nhiệm như anh!"

Hắn xoay người nhỏ lại, nhìn chằm chằm vào gương mặt đang đỏ bừng vì giận dữ. Hắn bật cười sảng khoái. Nhìn nét biểu cảm dễ thương khiến hắn nhớ, hắn yêu đó, hắn giữ chặt cằm nhỏ rồi nhẹ nhàng lướt môi hắn lên môi nhỏ. Rồi hắn từ từ nhắm nháp môi nhỏ. Đã lâu lắm rồi, tưởng chừng như cả thế kỷ hắn mới được ăn cánh môi xinh đẹp và ngọt ngào này. Đang say sưa nhấm nháp hương vị thơm tho của nhỏ, hắn thấy môi mình đau và vị mặn mặn ở lưỡi. Thì ra nhỏ đang cắn môi hắn.

"Em đang uống máu ăn thịt anh đấy à?" – hắn buông người nhỏ rồi ánh mắt lưu luyến nhìn trên môi nhỏ ám muộn nói.

Mặt nhỏ lại bỗng chốc đỏ bừng hơn như bị say nắng. Nhỏ cuối gằm mặt xuống, không thèm nhìn hắn và lí nhí nói:

"Có gì thì nói mau, em không muốn người khác hiểu lầm em giành giật người yêu người khác!"

Hắn nhìn mặt nhỏ căng thẳng và u buồn, hắn không đành lòng lừa gạt nhỏ nữa. Hắn kéo nhỏ ngồi xuống giường rồi trầm thấp kể mọi chuyện giữa hắn và Nga. Hắn cam đoan rằng hắn hoàn toàn trong sạch khi hắn ngỏ lời yêu nhỏ lúc còn ở bên kia. Rồi hắn từ từ nắm lấy tay nhỏ và ôn tồn hỏi:

"Bây giờ em đã tin anh chưa? Anh với cô ấy chưa từng xảy ra chuyện gì đi quá giới hạn cả. Người anh yêu luôn chỉ có mình em, em hiểu không?"

"Em không hiểu, anh chỉ đang lừa dối em thôi."

"Làm thế nào anh mới có thể tin anh được đây?"

"Anh hãy bảo cô ấy gọi điện cho em, nói những chuyện cô ấy nói cho em chỉ là bịa đặt!"

"Nếu làm thế khiến em tin anh thì anh sẽ nhờ cô ấy vậy. Nhưng điều đó sẽ khiến rất buồn và rất thất vọng vì em... không tin anh mà tin lời cô ấy."

"Mặc kệ anh, em không biết. Em chỉ muốn nghe lời khẳng định từ miệng cô ấy thôi."

Thấy nhỏ rất kiên định trong chuyện này, hắn đành phải xuống nước gọi điện nhờ vả Nga vậy.

"Alo, Nga à! Có thể giúp anh một chuyện được không? Em có thể nói cho cô ấy biết rằng những điều trước đây em nói với cô ấy hoàn toàn không đúng sự thật không! Anh hi vọng em có thể giúp anh một lần này."

"Không, vì sao em phải giúp anh chuyện này, nếu cô ấy không tin có lẽ là do lỗi của anh. Em không giúp đâu, em đã nhường anh cho cô ấy rồi, bây giờ còn bắt em phải hạ mình nói những lời ấy nữa. Em không muốn. Làm thế nào để cô ấy tin là việc của anh chứ không phải việc của em!" Vừa kết thúc lời nói cô ấy cũng ngắt luôn điện thoại. Hắn nhìn màn hình kết thúc cuộc gọi rồi nhìn nhỏ mặt với ánh mắt khó xử. Hắn phải làm sao đây!

Nãy giờ nhỏ nghe rõ ràng tất cả những gì hắn và cô gái kia nói chuyện, nhỏ đã hiểu được nỗi lòng của hắn. Thật ra lúc hắn bước vào phòng với dáng đi thư thái như thế nhỏ đã biết hắn không làm việc gì có lỗi với nhỏ. Tuy nhiên nhỏ chỉ muốn trêu đùa hắn một chút và muốn thử hắn có thể vì nhỏ mà hạ mình năn nỉ cô gái đó hay không mà thôi. Cuối cùng nhỏ đã nhận được đáp án như mong muốn. Nhỏ nhìn hắn với ánh mắt giảo hoạt.

"Nếu anh muốn em tin và tha thứ cho anh việc này thì anh phải quỳ gối úp mặt vào tường và ăn năn đi nhé. Anh cứ quỳ như vậy đến lúc nào em thấy có thể tha thứ cho anh thì thôi."

"Sao em có thể đối xử với anh như vậy? Anh đâu phải là trẻ em làm sai đâu. Anh là đàn ông đó!"

"Em không cần biết anh có phải là đàn ông hay không, nếu muốn em tha thứ và tin anh thì anh hãy làm theo những gì em nói. Nếu không, anh hãy đi ra khỏi phòng này và đừng mong quay trở lại."

Hắn đưa ánh mắt cầu xin nhìn nhỏ, nhỏ làm lơ quay mặt đi. Thế là hắn đành lủi thủi bước đến gần tường rồi lại từ từ hạ đầu gối xuống nhưng ánh mắt hắn thì không rời khỏi gương mặt nhỏ. Nhưng nhỏ vẫn không có bất kỳ hành động nào ngăn cản việc đầu gối hắn chạm đất, hắn bùi ngùi quỳ xuống, hướng mặt vào tường rồi lẩm nhẩm.

Nhỏ quan sát rất cẩn thận từng chi tiết một trên con người hắn, nhỏ phải cố gắng nhẫn nhịn không bật tiếng cười sảng khoái. Nhỏ không ngờ hắn là một người biết nghe lời như vậy, nếu ai đã từng gặp hắn tung hoành ngang dọc ở bên kia, có lẽ không ai có thể người quỳ gối úp mặt vào tường này chính là hắn. Không dừng lại ở đó, nhỏ thò tay vào túi rút điện thoại ra và nhanh chóng "tách... tách... tách". Những hình ảnh rất sắc nét về nét mặt đau khổ và bất ngờ của hắn khi nghe tiếng tách vang lên cùng với dáng vẻ khổ sở quỳ gối, thân quay vào tường như thế.

Làm xong tất cả những công việc trên, nhỏ nhìn hắn cười sặc sụa khiến nỗi giận của hắn xông lên tận não, hắn đứng phắt dậy xông tới, rồi nhanh chóng phủ môi hắn lên môi nhỏ khiến tiếng cười của nhỏ biến mất trong khoang miệng hắn.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

phonglan

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/5/14
Bài viết
78
Gạo
0,0
Chương 1- chương 5 là cảm hứng để viết truyện Anh có yêu em không? Tuy nhiên, sau khi đọc lại cảm thấy chương 1-5 lại không hòa chung "diễn biến" với các phần còn lại của câu chuyện nên phonglan đã quyết định chỉnh sửa truyện bằng cách cắt chương 1 đến chương 5. Phonglan dự định sẽ viết một câu chuyện khác, sẽ dựa trên những diễn biến tình cảm của chương 1-5. Rất mong các bạn ủng hộ.
 
Bên trên