Hoàn thành Anh có yêu em không? - Hoàn thành - Phong Lan

Đan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
25/4/14
Bài viết
738
Gạo
0,0
Mình đọc một mạch đến đây và hầu như mọi nhận xét các bạn đã nhận xét hết rồi. Đọc xong mấy chương đầu mình như được trải lòng với những cảm xúc mới chớm thủơ học trò. Có mộng mơ, có tan vỡ, êm đềm nhưng cũng chua cay...
Bạn biết cách đưa cuộc tình tay ba ấy lên cao trào. Nhưng mình nghĩ bạn nên khai thác sâu hơn sự giằng co trong tình cảm mỗi người. Cũng như mình thấy Lan dễ dàng buông tay Thiên mà không giằng xé gì nhiều sao? Nhịp độ quá nhanh nên dường như không phơi bày hết nội tâm nhân vật. Đọc câu truyện này, nội dung chỉ xoay quanh tình cảm nhân vật. Mình nắm bắt được những dòng cảm xúc ấy như một quyển nhật kí hay hồi kí vậy.
Ai cũng sẽ mắc một số lỗi trong khi viết, huống hồ đây chỉ là một lần thử sức của bạn trên con đường văn chương. Bạn đừng nản lòng. Cố lên nhé. Mình thật sự thích lối hành văn của bạn, rất dịu và nhẹ nhàng. Đồng thời cũng mang đến cho mình khá nhiều cảm xúc.
Mong chờ chương mới, mong bạn tiếp tục phát huy những điểm mạnh của bản thân để truyện được hoàn thiện hơn nữa nhé!
 

phonglan

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/5/14
Bài viết
78
Gạo
0,0
Cảm ơn cả nhà nha. Phải tu luyện nhiều mới thành chính quả được. Hehe.
 

JuBy Wind

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/4/14
Bài viết
509
Gạo
300,0
Mình đọc hết 20 chương của bạn rồi. Những lỗi cần chỉnh cũng bị chỉnh hết rồi. Thật sự không có gì chỉnh về hình thức nữa. Về phần nội dung thì nó không mới lắm nhưng cũng khá hay. Văn phong của bạn rất tốt rất mượt mà, ngôn từ thì khá dễ hiểu <Vì một số từ không hiểu bạn đã giải thích. ^^>. Nhưng diễn biến tâm trạng khá nhanh, mình không thích đọc mấy truyện có tình tay ba nhưng hiện nay sau khi đọc truyện của bạn lại thấy khác. Đọc truyện của bạn lại nhớ đến tuổi học trò <Mặc dù hiện nay vẫn đang học cấp 3.> hồn nhiên, ngây thơ vô cùng.
 

Mèo Lam

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/5/14
Bài viết
1.159
Gạo
500,0
Nói thật với bạn khi mình đọc tóm tắt với phần mục lục mình đã nghĩ có phải truyện của bạn rất đang để theo dõi, nhưng tiếc thay khi đọc sâu vào từng chương mình lại thấy hơi buồn.:(
Các chương của bạn viết ra chưa thực sự đi sâu vào miêu tả nội tâm nhân vật, diễn biến tâm lí của các nhân vật khi đối mặt với các tình huống vẫn chưa thực sự sâu sắc. Do đó, khi mình đọc truyện của bạn xong tâm trạng của mình "hoàn toàn bình thường" chứ không hề có chút tức giận hay vui mừng hay là hy vọng cho các nhân vật của bạn tìm được lối thoát trong tình cảm, cảm xúc của mình cứ bình bình và lẳng lặng.
Đây là thứ cảm xúc không nên có ở một độc giả, Phong Lan, bạn hiểu ý mình chứ?
Câu nói này mình không muốn nói nhiều mình tin chắc là bạn hiểu ý mình muốn nói là gì, và mình hy vọng bạn sẽ viết lên tay hơn, tập trung miêu tả nội tâm, khắc họa cốt cách nhân vật một cách rõ ràng hơn, lúc ấy truyện của bạn sẽ rất hay vì giọng văn của bạn đã rất đặc trưng rồi, mang một âm sắc riêng của Huế! Mình sẽ chỉ góp ý đến đây thôi, rất mong một ngày nào đó khi mò tới nhà bạn đọc truyện lần nữa mình sẽ mang một cảm xúc khác, lúc ấy sẽ là cảm xúc gì nhỉ? Tùy thuộc vào bạn truyền tâm trạng, cảm xúc nhân vật vào lời văn như thế nào! Thân ái chào bạn!:3:v
 

Tiết Vịnh Vy

Gà tích cực
Tham gia
25/12/13
Bài viết
97
Gạo
40,0
Em thích cốt truyện của chị, truyện làm em liên tưởng về thời học sinh của em, mơ mộng đủ thứ nhất là về trai đẹp hê hê:)). Về lỗi chính tả các chị đã nói hết rồi nên em chỉ rút ra suy nghĩ của riêng em là khi đọc tựa đề "Anh có yêu em không" em đã rất thich, nhưng đôi khi chị thay đổi cách xưng hô làm em không thấy hứng thú với truyện. Đó là suy nghĩ của em sau này nếu chị viết truyện tiếp hi vọng chị sẽ chú ý nhiều hơn về những vấn đề nhỏ đó. :-*
 

phonglan

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/5/14
Bài viết
78
Gạo
0,0
Chương 16. Nụ hôn chia tay

Gần đến ngày tốt nghiệp, mọi người háo hức vì được về nhà nhưng cũng đầy luyến tiếc vì phải sắp xa nơi này - nơi có những tháng ngày êm đềm vô lo vô nghĩ cùng với những kỷ niệm học trò dễ thương.

“Sắp được về nhà rồi, chắc chị vui lắm nhỉ?” - nhỏ cất giọng buồn buồn hỏi chị Hà.

“Ừm, đương nhiên là vui rồi, nhưng chị cũng sẽ nhớ nơi này lắm lắm.” - chị Hà trả lời nhỏ.

“Em cũng thế, nhưng tâm trạng em hơi khác chị ạ. Tự nhiên em cảm thấy tâm trạng nặng nề khi nghĩ đến về nhà.”

“Sao kỳ vậy?” - chị trố mắt ngạc nhiên nhìn nhỏ.

“Ở đây, em chỉ biết có ăn, ngủ và chơi, rất vui vẻ. Về nhà thì tâm trạng không được thoải mái, lại bận lòng với sự mất trật tự của gia đình chị ơi.”

Nhỏ không muốn chia sẻ nhiều hơn về gia đình không hạnh phúc của mình với chị, nhỏ sợ chị cũng như người khác chê bai, khinh thường và thương hại nhỏ. Cái mặc cảm và tự ti đó nhỏ không gạt bỏ được.

“Dĩ nhiên về nhà thì có nhiều thứ phải lo nhưng chị tin rồi em sẽ nhanh chóng hòa nhập thôi.”

Nhỏ gật đầu đồng ý với chị, nhưng trong tâm tư nhỏ thật sự không muốn rời xa nơi này.

Tối nay, trường tổ chức “Farewell Party” (Bữa tiệc chia tay). Mọi người đều trưng diện thật đẹp vì lần gặp gỡ này là lần cuối nên buổi chia tay hôm nay đầy ý nghĩa. Có thể sau này chúng tôi không có cơ hội gặp lại vì mỗi người đến từ một đất nước, một vùng miền khác nhau. Hôm nay mọi người dường như muốn trải hết lòng mình, sống thực với chính mình nhất trong ngày chia tay trọng đại này.

Và nhỏ cùng là một trong số những người đó.

Với tâm trạng hồi hộp khác thường, nhỏ xuất hiện tại bữa tiệc cùng chị Hà, đôi mắt tìm kiếm một hình dáng quen thuộc nào đó. Để đáp lại sự mong chờ đó, nhỏ bắt gặp ánh mắt của hắn cũng đang tìm kiếm nhỏ.

Mắt xanh đối diện nhau, tim nhỏ bỗng đập nhanh hơn một nhịp. Như chạm phải điện, nhỏ nhanh chóng đưa mắt rời đi như thể nhỏ chỉ vô tình nhìn thấy hắn.

Hắn lúc nào cũng nổi bật như thế dù hắn không cố tình thể hiện. Hắn với sơ mi là lượt thẳng thớm màu trắng sáng và quần tay đơn giản màu tối, trông hắn thật trẻ trung nổi bật. Hắn đang định rời đi thì một cô bạn người Hà Lan đến chào hắn và thì thầm vào tai hắn điều gì đó. Mặt hắn hơi ngạc nhiên nhưng rồi lại nói nhỏ điều gì đó khiến cô ta bỏ đi.

Nhỏ mặc dù đang nói chuyện với chị Hà nhưng mắt nhỏ vẫn dõi theo từng cử chỉ của hắn. Hôm nay nhỏ thấy mình thật khác lạ, cứ dõi theo bóng dáng hắn. Khi nhìn thấy có người con gái khác đến gần hắn, ánh mắt nhỏ u buồn quay đi chỗ khác.

“Chào hai chị em, hôm nay hai chị em đẹp quá.” - hắn nói trong khi ánh mắt không rời khỏi người nhỏ.

“Hôm nay ai cũng đẹp hết mà. Thôi hai em nói chuyện, chị cũng đến gặp anh Thành đây” - chị Hà đi để lại không gian cho hai người.

“Em rất đẹp” - hắn nhìn vào mắt nhỏ lần nữa khen ngợi.

“Em tự đánh giá được bản thân mình mà, nên anh đừng có khen quá như vậy.” - nhỏ hình như hơi lên cao giọng thì phải. Nhỏ thấy ghét cái bản năng thu hút con gái của hắn.

“Em lại không tin vào bản thân rồi. Em không nghe người ta nói à, trong mắt người yêu, người mình yêu bao giờ cũng đẹp nhất!” - hắn nhìn nhỏ đầy mong chờ.

“Anh không tán tỉnh em được đâu, lúc nãy anh cũng nói với cô bạn Hà Lan như vậy phải không?”

Hắn hơi ngạc nhiên, hình như anh phát hiện có mùi dấm chua ở đâu đây, đừng nói là nhỏ đang ghen đấy. Hắn nhe răng cười nham nhở nhìn nhỏ thật lâu, khiến nhỏ bối rối đỏ bừng mặt.

“Mặt em có nhọ nồi sao anh nhìn hoài vậy?”

“À, không, hôm nay hình như có người uống dấm?”

“Tự nhiên đang nói chuyện này lại xọ qua chuyện kia là sao? Thôi em đi chỗ khác đây.”

Hắn nghĩ hắn cần phải giải thích với nhỏ, hắn không muốn nhỏ hiểu lầm hay có những đánh giá sai lệch về con người hắn. Mặc dù thấy nhỏ vì hắn mà uống dấm cũng rất vui.

“Khoan đã, làm gì mà vội đi thế. Lúc nãy cô ấy đến để hỏi anh một chuyện nhưng anh đã từ chối rồi. Anh bảo giờ anh phải giữ mình trong sạch.”

Nhỏ không hiểu hắn đang nói gì, nhưng nhỏ thấy vui vui vì hắn đã giải thích chuyện xảy ra xung quanh hắn. Để thay đổi không khí, nhỏ lại hỏi bâng quơ:

“Hôm nay mọi người đến đông đủ gì? Chương trình hôm nay sẽ có nhiều điều thú vị đây. Không biết cuối buổi tối nay sẽ có ai khóc không nhỉ?”

“Vì sao lại phải khóc?” - hắn hỏi.

“Khóc vì buồn, vì phải chia tay với những người đã cùng mình gắn bó hai năm, khóc vì sắp phải xa nơi có nhiều kỷ niệm đẹp. Về rồi sẽ rất nhớ.” - giọng nhỏ dần dần nhỏ đi.

“Vậy em có nhớ anh không?”

Nhỏ ngạc nhiên đưa mắt nhìn hắn nhưng nhỏ lại không biết phải trả lời như thế nào. Nếu nhỏ trả lời là có, điều đó có nghĩa nhỏ cho hắn cơ hội, bắt hắn phải đợi chờ vô ích vì hiện giờ nhỏ đang có người yêu. Nếu trả lời là không thì không đúng với suy nghĩ trong lòng. Nhỏ chỉ im lặng.

“Anh nghĩ, anh sẽ rất nhớ em. Nhớ anh mắt em, nhớ nụ cười em, giọng nói em và anh cũng nhớ cái tính xù lông nhím của em nữa.”

Hắn nói với giọng trầm buồn. Hắn biết hắn sẽ rất nhớ nhỏ và hắn cũng hi vọng nhỏ nhớ hắn nhiều như hắn nhớ nhỏ vậy. Hắn thật sự luyến tiếc vì thời gian còn lại rất ít, hắn không thể nào quay ngược thời gian để có thể ở bên nhỏ nhiều hơn.

Nhưng biết làm sao, hắn đã lãng phí quá nhiều thời gian cho những trò chơi ái tình vô bổ đó và hắn lại là người đến sau.

Nhỏ biết hắn buồn, nhỏ có thể hiểu được tâm trạng của hắn. Ngay giờ đây tâm trạng của nhỏ cũng như hắn, nhưng nhỏ cố giữ vẻ ngoài thật bình lặng như chưa từng có sự xáo trộn nào.

Nhỏ lẳng lặng nhìn hắn, một cái nhìn hàm chứa rất nhiều điều không thể nói được. Ngay cả chính nhỏ cũng không thể lý giải được. Nhỏ chỉ muốn nhìn hắn, được một lần nhìn hắn như thế.

Hôm đó, hắn mời nhỏ khiêu vũ, điệu valse mà nhỏ rất thích. Trong không khí lãng mạn cùng với tiếng nhạc du dương, nhỏ thả hồn phiêu du cùng hắn đến một chân trời nào đó. Lãng mạn, bay bổng, hân hoan và dường như cả hạnh phúc đang bao trùm lấy nhỏ.

Tại thời điểm đó, trái tim của cả hai gần như đồng nhịp. Họ cùng ước, ước một điều thời gian dừng lại mãi ở giây phút ấy.

Kết thúc điệu nhảy thứ nhất nhỏ và hắn rời nhau ra, đến điệu thứ hai anh Thành tiến đến mời nhỏ.

“Hình như Huy nó rất thích em. Em làm sao khiến nó thay đổi lớn đến như vậy.” - anh Thành bắt chuyện với nhỏ như thế.

“Vì sao anh tự nhiên lại nói như vậy, em không hiểu lắm?” - hắn thắc mắc hỏi anh.

“Em không hiểu hay giả vờ thế, em không biết nó thích em thiệt à? Thời gian sau này nó thay đổi hoàn toàn, anh không thấy nó qua đêm ở bên ngoài, xung quanh nó không còn con gái bu quanh, nó chỉ biết học thôi.”

“Điều đó thì có liên quan gì đến em?”

“Có chứ, nó đã từng tâm sự với anh, nó muốn giữ mình trong sạch kể từ khi quá khứ huy hoàng của nó bị phơi bày và rửa sạch. Anh đã hỏi vì sao nó làm thế, nó nói là vì một người luôn coi hắn như hủi.”

Không biết sao nhỏ thấy cảm động với những gì anh Thành vừa nói với nhỏ. Niềm tin, niềm yêu dâng lên trong lòng nhỏ. Để tránh đi những xúc động trong lòng, nhỏ khước từ lời mời nhảy của người khác đi ra ngoài một lúc để tìm lại chính mình.

“Hi, what’s wrong with you?” - cô bạn Hà Lan hỏi hắn khi thấy hắn đứng một mình ngoài ban công.

“I’m okay. Don’t worry about me. Why are you here?”

“I want to relax because I dance so much.”

“Oh, me too.”

“Huy’s a good man. You shouldn’t let him go.”

“Why do you talk about him?”

“Because I like him and wanted him to be my boyfriend but he didn’t”.

“Why?”

“He said he fell in love with you.”

“Are you sure?”

“Absolutely”

Đang bần thần vì những thông tin mà cô bạn người Hà Lan tâm sự, nhỏ giật mình khi có ai đó ôm lấy vai mình.

“Làm gì mà hốt hoảng dữ vậy? Em lúc nào cũng để hồn đâu đâu.” - hắn nhìn nhỏ rồi thở dài.

“Đang suy nghĩ linh tinh mà anh đến không phát ra tiếng động làm em tưởng là ma nên sợ.” - nhỏ cố tình trêu chọc hắn.

“Anh mà là ma sao? Đúng là hết nói em nổi.”

“Thôi, có lẽ muộn rồi, em đi gọi chị Hà về đây.”

“Để anh đưa em về cũng được, để chị Hà chơi một lúc nữa đi.”

“Anh không ở lại chơi nữa à, có lẽ tối nay mọi người sẽ overnight đó.”

“Không, anh muốn đưa em về thôi. Hay chúng ta đi dạo một lát cho thoải mái rồi về cũng được nhé. Một lần này thôi.”

Hắn nói như thế vì sợ nhỏ sẽ không đồng ý. Nhưng không ngờ nhỏ gật đầu.

Hai người đi song song trên những con đường nơi mà hàng ngày họ đã từng đi qua, nhưng có khác giờ họ là những người đồng hành cùng nhau. Trong không khí mát mẻ và màn đêm cô tịch, nhỏ thấy hơi sợ sợ nên đi gần bên cạnh hắn.

Hắn thấy nhỏ xích lại gần hắn như một tín hiệu ngầm, hắn chìa tay nắm lấy tay nhỏ. Hắn giữ tay nhỏ trong tay mình thật chặt, khiến nhỏ không buông tay ra được. Hắn thì thầm vừa đủ để cho nhỏ nghe:

“Hôm nay hãy để cho anh được toại nguyện một lần được không? Được nắm tay em đi hết con đường.”

Không phải nhỏ không thích được một lần như thế, mà nhỏ sợ, nhỏ sợ chính mình sẽ chìm sâu trong bể ái tình không dứt ra được. Nhỏ không thể phản bội Thiên, không thể phản bội tình yêu đã có giữa hai người. Lý trí thôi thúc nhỏ rút tay lại nhưng trái tim lại không muốn điều đó. Một luồng nhiệt ấm lòng từ tay truyền đi khắp mọi giác quan trong cơ thể, tim nhỏ ấm nóng và thổn thức, người lâng lâng.

Nhưng mọi chuyện chưa thể dừng lại ở cái nắm tay, đang đi bỗng hắn đột nhiên xoay người lại, khiến nhỏ đang hồn treo ở cành cây va vào hắn. Nhân tiện, hắn kéo nhỏ vào lòng, nâng cằm nhỏ lên và phủ lên môi một nụ hôn ấm nóng.

Người nhỏ như bị điện giật, cả người như ở trên mây, tay chân nhỏ tự nhiên mất hết sức lực phản kháng. Nhỏ chỉ còn cảm giác ở môi, miệng khi lưỡi hắn xâm chiếm lưỡi nhỏ, mút liếm lưỡi nhỏ một cách say sưa. Nhỏ dường như quên hết thế giới xung quanh, nhỏ không biết mình đang ở đâu nữa. Nhỏ chìm đắm trong nụ hôn dài của hắn.

Sau nụ hôn dài người nhỏ như mất hết sức lực, môi vẫn còn ấm nóng, cảm giác lâng lâng như chưa trở về thực tại, mắt nhỏ long lanh như hạt sương mai. Nhìn nhỏ như vậy trong lòng hắn nổi sóng dữ dội nhưng hắn không dám đi quá xa. Hắn biết, hôm nay đã là vượt xa giới hạn của nhỏ rồi.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

phonglan

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/5/14
Bài viết
78
Gạo
0,0
Chương 17. Lựa chọn của trái tim

Một nụ hôn dài cho kết thúc mãi mãi”, nhỏ nghĩ thế. Đó có lẽ là nụ hôn nhỏ dành cho hắn, một nụ hôn đánh dấu cho tình cảm chưa vội nở đã vội tàn của hắn với nhỏ. Vì giờ đây nhỏ và hắn sắp phải chia xa hai phương trời cách biệt. Nhỏ ở miền Trung hắn miền Nam.

Chỉ còn một ngày nữa phải rời xa nơi có nhiều kỷ niệm gắn bó trong hai năm vừa qua. Nhỏ một lần nữa đạp xe đi hết những nơi nhỏ đã từng đi qua, có nơi ghi dấu ấn kỷ niệm của nhỏ và hắn như con đường này. Hắn và nhỏ đã nắm tay và trao nhau nụ hôn cuối cùng đó.

Có lẽ đây là lần cuối cùng nhỏ cho phép mình nhớ về hắn. Ngày mai khi bước chân lên máy bay những ký ức này sẽ vĩnh viễn xóa khỏi bộ nhớ của nhỏ. Nhỏ sẽ cố gắng quên đi để trả lại con tim nguyên vẹn của mình cho Thiên - người mà nhỏ đã yêu trong suốt thời gian học đại học. Nhỏ không cho phép con tim mình gây ra lỗi lầm nào nữa với anh.

Bước vội qua con đường đó, nhỏ quay về phòng kiểm tra việc đóng gói hành lý rồi chào tạm biệt chị Hà và một số người bạn nữa trong đó có hắn. Lòng nhỏ buồn man mác, chưa gì mắt nhỏ đã đỏ hoe khi gõ cửa phòng chị Hà. Chị bay chuyến chiều tối, nhỏ bay chuyến sáng.

Nhìn mắt nhỏ đỏ hoe, chị Hà lại trêu:

“Nếu mà thương chị thì bay về với chị luôn đi. Ở đó khóc nhè mà được à?”

“Hì hì hì” - nhỏ cười mà nước mắt lại chảy dài trên khuôn mặt. Ở đây, chị Hà là người đã che chở cho nhỏ, cùng nhỏ chia sẻ những vui buồn, khó khăn khi lần đầu tiên nhỏ sống xa nhà. Nhỏ coi chị như chị, như mẹ của mình.

Nhỏ ôm chị khóc nức nở, có lẽ sau này chị và nhỏ ít có cơ hội gặp nhau, huống gì là có thể cùng ôm nhau ngủ và cùng khóc như thế này.

“Thôi, nín đi. Lớn rồi mà cứ khóc nhè miết. Vậy làm sao mà làm người lớn được.”

Nhỏ sụt sịt dặn dò cảnh cáo chị:

“Về Việt Nam, nhớ giữ liên lạc với em nghe chưa? Đừng có ham công việc với bồ bịch mà quên em là em sẽ delete chị khỏi bộ nhớ luôn đó.”

“Biết rồi nhóc. Nhóc cũng nhớ đến chị nghe chưa. Về phải báo cáo ngay tình hình với chị. Lúc nào buồn, cần khóc cứ gọi, đừng lúc nào cũng để nỗi buồn ở trong lòng. Cũng đừng mặc cảm, tự ti với hoàn cảnh gia đình. Em là một cô gái tốt, cuộc sống sẽ không bạc đãi em.”

“Dạ, em biết.” - tâm trạng chia xa khiến nhỏ bùi ngùi không biết phải nói gì thêm lúc này nữa. Nhỏ chỉ im lặng và rơi nước mắt.

“À, em đã chào tạm biệt Huy chưa?”

“Lát em qua chào anh một tí, dù sao anh cũng đã giúp đỡ em rất nhiều trong thời gian vừa qua.”

“Ừm, Huy yêu em, chị nghĩ là em biết điều đó”, chị Hà đề cập đến vấn đề mà nó lãng tránh một cách trực tiếp. Nhìn nhỏ cúi gằm mặt xuống đất thì chị biết nhỏ đang cố che giấu tình cảm của mình.

“Nó là một người tốt, mặc dù trước đây nó không như vậy. Nếu em nhận thấy mình có tình cảm với nó thì nên cho mình và cho nó một cơ hội, hiểu không?” - chị mở đường cho nhỏ.

Nhỏ hơi bối rối khi chị Hà cũng phát hiện nhỏ có tình cảm với hắn, nhưng điều đó mãi mãi không có ý nghĩa. Vì một lẽ, nhỏ không cho phép trái tim mình yêu hắn. Vì:

“Em cũng biết anh ấy yêu em. Nhưng em không quan tâm vì em đã có Thiên - người mà em yêu. Và em cũng không để anh ấy hi vọng ở em điều gì.”

“Ừm, nếu em đã dứt khoát như vậy cũng tốt. Khỏi phải khiến nhiều người đau khổ. Chị mong là em hạnh phúc.”

“Dạ, em cũng mong mình được hạnh phúc, một hạnh phúc trọn vẹn.” - nhỏ nhấn mạnh ở câu sau cùng. Nhỏ không muốn một hạnh phúc sớm nở chiều tàn như mẹ của nhỏ. Hạnh phúc phụ thuộc vào một người đàn ông bạc tình, trăng hoa.

“Thôi em về phòng chuẩn bị mọi thứ ra sân bay đi, coi kẻo trễ giờ.”

“Dạ, tạm biệt chị. Em sẽ nhớ chị nhiều.”

“Bye em, đi đường cẩn thận.”

Sau khi từ phòng chị Hà trở ra, nhỏ cũng không đến chào tạm biệt hắn. Nhỏ không muốn hắn bận lòng về đoạn tình cảm này, không để hắn mong đợi gì ở nhỏ.

Thực ra trong thâm tâm nhỏ không phải không có tình cảm với hắn nhưng nhỏ không đủ niềm tin vào hắn, vào tình yêu hắn dành cho nhỏ. Lý trí của nhỏ luôn đặt ra rất nhiều câu hỏi cho hắn nhưng chưa bao giờ tai hắn nghe được.

“Anh có yêu em không? Đó là tình yêu đích thực hay chỉ là tình yêu thoáng qua?”

“Anh có thể yêu em trong bao lâu? Anh có thể giữ mình vì em đến chừng nào?”

Nhỏ biết, bây giờ hắn có thể yêu nhỏ vì nhỏ là người đầu tiên khiến hắn phải khó khăn khi tiếp cận và chinh phục. Nhưng khi về Việt Nam, về thành phố hắn có nhớ đến nhỏ không khi có hàng tá những cô gái xinh đẹp đang chờ hắn. Hắn có thể giữ mình khỏi những sức hút đó trong bao lâu? Nhỏ không thể trả lời được.

Nhỏ thở dài và tự nhủ với mình: “Nếu anh yêu em và yêu đủ sâu, anh sẽ tháo gỡ những nút thắt trong tim em, để khiến em yêu anh, tin vào tình yêu của anh.”


********

“Chị, nhóc đã ra sân bay chưa? Nhóc có đến tạm biệt chị không? Em đến phòng gọi cửa hoài không thấy nhỏ ra mở cửa.” - hắn gõ phòng chị Hà rồi hỏi dồn dập.

“Chị không biết, mấy giờ rồi, vẫn còn sớm mà. Có lẽ chưa đi đâu.” - chị Hà trả lời hắn.

“Nhưng em gọi cố định cũng không bắt máy, gõ cửa cũng không có người trả lời.” - hắn sốt ruột nói thêm.

“Lúc nãy nhỏ mới sang tạm biệt chị, có lẽ nhỏ muốn đi sớm, tránh bị trễ giờ! Nhỏ không đến chào tạm biệt em à?” - chị Hà hỏi lại nó.

“Không thấy chị ạ, thôi em phải đi đây.” - hắn lầm lũi quay trở ra.

Thấy dáng vẻ cô đơn của hắn, chị Hà thấy thương trong lòng. Có lẽ hai chúng nó có duyên nhưng chưa có nợ hay là cái duyên của chúng chưa tới. Chị Hà đột nhiên muốn vun đắp hắn cho nhỏ, liền gọi với theo:

“Huy ơi, sao em không ra sân bay và nói những lời thật lòng với nhỏ. Nhỏ đó có tình cảm với em chỉ là nhỏ chưa thể tin em.” - câu cuối cùng hắn nghe rất rõ. Màng nhĩ tai hắn tự dưng lại hoạt động tốt đến thế. Hắn nghe chị Hà bảo nhỏ thích hắn hắn mừng như được lên tiên. Đúng rồi, bây giờ hắn phải chạy ngay đến sân bay, hắn muốn nhỏ tin hắn, tin vào tình yêu của hắn. Hắn sẽ làm được điều đó.


*********

Nhìn một đôi tình nhân đang ôm chào tạm biệt nhau, nhỏ mỉm cười nhưng một giọt nước long lanh lại đọng ở nơi khóe mắt. Nhỏ thấy mình buồn cười kinh khủng. Không phải nhỏ thấy tiếc nuối vì không tạm biệt hắn? Hay nhỏ nuối tiếc vì hắn không đến gặp nhỏ một lần cuối?

Nhỏ cuối đầu xuống để che dấu đi giọt nước mắt chực rơi, nhỏ thấy một đôi giày quen thuộc. Tim nhỏ thoáng run lên, nhỏ không tin vào mắt mình, có lẽ nước mắt đã làm hạn chế tầm nhìn của nhỏ. Nhỏ đưa tay lau vội giọt nước chưa thành hình đó, rồi ngẩng đầu lên.

Nhỏ thấy hắn nhìn mình, đôi mắt đầy u buồn và thất vọng. Nhỏ không hiểu đôi mắt đó muốn nói gì, vì sao lại u buồn như thế. Nhỏ xoay người tránh ánh mắt đó.

Hắn không thể đợi thêm được nữa, hắn tiến lại ôm nhỏ vào lòng và nghẹn giọng trách mắng nhỏ:

“Vì sao không để cho anh gặp mặt lần cuối? Vì sao lại không chào anh một tiếng? Trái tim em làm bằng đá à?”

Tự dưng hai hàng nước mắt của nhỏ thi nhau chảy xuống, nhỏ không thể hiểu nổi được mình. Vì sao vòng ôm của hắn, giọng nói của hắn lại khiến nhỏ đau đớn như thế này? Vì sao nhỏ lại khóc vì hắn? Vì sao lại như vậy?

Nghe nhỏ thút thít khóc, hắn không đành lòng mắng tiếp. Hắn xoay người nhỏ đối diện với hắn.

“Anh không biết bây giờ còn kịp để nói lời yêu em hay không? Nhưng anh muốn nói anh yêu em, yêu cái tính ngang bướng cổ hủ của em, yêu cái cách em lườm anh, yêu cả sự mặc cảm, tự ti mà em luôn gánh lấy, anh yêu tất cả những gì thuộc về em. Em hãy tin anh có được không?”

Hắn thổ lộ tình cảm tự đáy lòng mình nhưng hắn lại rất sợ “sợ nhỏ không tin hắn”. Vì những lỗi lầm trong quá khứ của hắn và vì nhỏ là người đã chứng kiến cuộc sống quá buông thả của hắn.

Tim hắn không dám đập mạnh, lời nói như lạc đi khi hắn yêu cầu nhỏ “Em hãy tin anh có được không?” Hắn chưa bao giờ phải sống thấp thỏm, sợ phải nghe một câu trả lời phủ định như vậy. Chưa bao giờ như vậy trước đây!

Đợi hoài không thấy nhỏ trả lời mà tim hắn như ngừng đập. Cuối cùng nhỏ cũng thương hắn mà lên tiếng.

“Giờ thì em không thể cho anh biết có tin anh hay không? Hãy để thời gian trả lời.”

“Nếu tình yêu anh đủ lớn và đủ sâu anh có thể tháo gỡ hết những nút thắt trong lòng em. Em cũng cần thời gian, thời gian để hiểu rõ lòng mình hơn. Lúc đó em sẽ cho anh câu trả lời thích đáng!”

Mặc dù nghe câu trả lời không mấy hài lòng đó, nhưng cũng khiến tinh thần hắn phấn chấn vì dù sao nhỏ đã cho hắn và cho cả nhỏ nữa một cơ hội. Cơ hội để đến với tình yêu của hai người.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

phonglan

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/5/14
Bài viết
78
Gạo
0,0
Chương 18. Về nhà

Đón nhỏ về nhà là một ngày Huế đầy nắng, người nhỏ mướt mát mồ hôi, kéo cái valy nặng nề qua cổng kiểm tra, nhỏ ngước lên tìm người nhà.

Hôm nay, Thiên và bé út hứa sẽ ra sân bay đón nhỏ, nhưng giờ vẫn chẳng thấy đâu. Mắt rủ xuống thất vọng, nhỏ lẩm bẩm:

“Sao giờ này mà vẫn chưa tới? Làm gì mà lề mề thế không biết!”

“Làm gì mà lẩm nhẩm như ma nhập rứa?” - bé út thì thầm vào tai khiến nhỏ giật mình ngẩng lên.

Sự xuất hiện đột ngột của bé út khiến nhỏ vui sướng, nhỏ thể hiện bản chất đanh đá của một bà chị “làm gì giờ mới xuất hiện. Bắt chị đợi nãy giờ?”

“Hì hì, tại anh Thiên chứ bộ, anh ấy bận công việc nên tới trễ một tí. Có tí chút mà cũng cằn nhằn, đúng là bà già khó tính.”- bé út cãi lại nhỏ.

“Ai bảo chị già hả? Khối người khen chị trẻ so với tuổi đó!” - nhỏ cự nự với lời nói của bé út.

“Xiii, mấy người nớ mắt có vấn đề, người như ri cũng khen là trẻ!” - bé út bĩu môi chê bai chị của nó.

Lâu rồi nhỏ mới lại nghe cái giọng Huế đặc sệt như vậy, nhỏ thấy thương thương chi lạ. Lúc đi học hoặc đi đâu xa nhỏ thường tránh dùng những từ địa phương mang đậm âm sắc của Huế vì nhiều người bảo rằng không nghe được nhỏ nói cái gì. Vì vậy được trở về nhà, nhỏ tha hồ mà nói giọng Huế, không ngại người khác không hiểu mình.

“Nè, hai chị em trật tự tí đi. Em bận rộn quá hè đến nỗi không thèm nhìn anh một cái?” - Thiên lên tiếng để chứng minh sự có mặt của anh đồng thời cũng cắt đứt dòng suy nghĩ của nhỏ.

“He he”, nhỏ cười nịnh nọt.

“Lâu rồi mới gặp lại bé nên em hơi quá đà, bây giờ bù lỗ cho anh” - nhỏ nhìn chằm chằm vào người anh rồi phán một câu xanh rờn “hình như anh già đi thì phải, râu ria mọc đầy, mắt thì hơi có nếp nhăn”.

“Thôi đi nhóc, soi mói vừa vừa thôi, tại đợi em dài cổ anh mới ra nông nỗi đó.”

“Xiiiii, bày đặt đổ lỗi cho em nữa chứ.”

“Nè, đến lượt hai người bỏ quên em à?” - bé út chen vào nói.

Cả hai quay lại nhìn bé út rồi cười lớn. Cả ba người vui vẻ dắt tay nhau ra về. Nhưng dù tâm trạng có vui vẻ đến đâu, nhỏ vẫn không quên một chuyện. Nhỏ hỏi bé út:

“Tình hình ở nhà vẫn ổn chứ? Lâu nay có xảy ra chiến sự gì không?”

Chiến sự mà nhỏ nói ở đây chính là cảnh bố mẹ nhỏ bất hòa và những trận chiến cãi vã. Nhiều lúc hai người to tiếng với nhau bởi những chuyện không đâu, hầu như đều xuất phát từ cái tính nóng nảy và cực đoan của ông cùng tính chỉ trích và không nhường nhịn của bà.

“Không, vẫn bình thường. Mẹ có bảo là hôm nay chị về, hi vọng là ông có ở nhà.” - bé út trả lời nhỏ.

“Ừm, vậy thì tốt rồi.”

Nhiều lúc nhìn nhỏ buồn, thất vọng và đau khổ vì gia đình, Thiên thấy rất đau lòng. Từ khi quen biết nhỏ, anh đã có một ước muốn rất mãnh liệt, ước muốn mang đến cho nhỏ một gia đình hạnh phúc, xóa bỏ đi những tâm lý cực đoan về gia đình trong lòng nhỏ. Và anh sẽ sớm thực hiện điều đó vì nhỏ đã quay về bên anh.

Về nhà, nhỏ bận rộn gia đình, bạn bè và sắp xếp lại cuộc sống, nhỏ đã quên có một người đang chờ nhỏ. Người đó suốt ngày nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, hi vọng nhận một cuộc gọi chỉ là báo tin bình an từ một người.


****

Vừa bước xuống sân bay, hắn đã khởi động lại máy hi vọng nhận được tin nhắn từ nhỏ, nhưng chờ hoài cũng không thấy có chuông báo tin nhắn. Hắn ủ rũ cất điện thoại vào túi.

“Anh Huy, ở đây nè!”

Đang loay hoay lấy hành lý thì nghe có ai đó gọi tên mình. Quay lại, hắn ngạc nhiên vì Nga đang đứng đó cùng với ba mẹ và em gái hắn. Hắn không báo cho bạn bè, kể cả cô biết hôm nay hắn về. Thoáng ngạc nhiên pha chút vui mừng, hắn bước nhanh về phía cổng:

“Chào cả nhà, con nhớ cả nhà quá.” - hắn nhìn ba mẹ và em gái hắn nở nụ cười quen thuộc. Rồi xoay qua hỏi Nga: “Sao em biết anh về mà ra đón.”

“Bác gái gọi điện thông báo cho em đó. Anh xấu tính thật, về mà cũng không thèm báo cho em một tiếng.” - Nga làm mặt hờn giận với hắn.

“Có người nhớ anh quá ngày nào cũng gọi điện sang nhà hỏi lúc nào anh về? Anh có gọi điện hỏi thăm người ta hay không?” - Thương, nhỏ em gái của hắn lên tiếng làm hắn quay về với thực tại.

Nhìn Nga đỏ mặt, tay lại giả vờ đánh vào vai em gái hắn. Gương mặt của hắn thoáng biến sắc nhưng nhanh chóng lấy lại nét cười. Hắn nói:

“Hai cô nương đừng ồn ào được không? Về nhà rồi tha hồ mà quậy phá, giờ thì về đi, anh mệt rồi.”

Lại nói về hắn, trước đây hắn thấy Nga thật xinh đẹp, ngây thơ lương thiện và hắn rất thích những người con gái như thế. Vì sống trên đất này, hầu hết những người con gái thường trưởng thành hơn so với tuổi, tuy nhiên Nga vẫn giữ nét trong sáng của con gái mới lớn, lại một mực coi hắn như thần tượng.

Nhưng hình như hắn không còn cảm giác thích ngắm nhìn khuôn mặt tròn trĩnh dễ thương ấy làm mặt giận nữa thì phải.

“Ừm, mình về thôi anh, về nhà thôi hai bác.” Nói rồi, cô với tay nắm lấy tay, nhưng khi tay cô vừa chạm vào, anh lại như vô tình gạt ra. Nga ngạc nhiên và nét buồn xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp.

Nga cảm giác hụt hẫng và mất mát khi lần đầu trở về anh đối xử với mình như thế. Chẳng phải lúc trước, anh quấn quýt cô lắm mà, sao giờ đây anh lại tỏ ra dửng dưng thế. Có lẽ chênh lệch giờ hay chuyến bay dài nên khiến anh mệt mỏi? Nghĩ thế rồi cô lắc đầu lại chạy đến đi bên cạnh anh.


*****

Đợi 1 ngày, 2 ngày rồi 3 ngày chẳng thấy nhỏ gọi điện, tâm tư hắn bắt đầu thay đổi, không còn tập trung làm được việc gì ra hồn, suốt ngày cứ thất thần ngắm nhìn cái điện thoại. Bỗng tiếng chuông quen thuộc vang lên:

“You’re my everything, The sun that shines above you makes the blue bird sing. The stars that twinkle way up in the sky, tell me I'm in love.”

Hắn mừng rơn nhìn vào điện thoại rồi lại ỉu xìu ngớ lơ để điện thoại reo một lúc rồi im bặt. Rồi lại reo lên lần nữa.

“Anh làm gì mà không nghe điện thoại vậy? Ồn quá em không tập trung học bài được.” - nhỏ em của hắn càu nhàu khi thấy hắn ngồi đó nhưng lại không bắt máy.

Hắn không trả lời vẫn giữ bộ mặt như đưa đám, nhỏ em quan tâm hỏi tiếp.

“Sao vậy, có cô nào lại bám chặt lấy anh, anh cắt mãi không đứt à?”

“Thôi, lo học đi, quan tâm chuyện người khác làm gì?” - hắn thờ ơ nói.

“Cái gì mà chuyện người khác, đây là chuyện của anh trai em đó. Không muốn người ta quan tâm thì thôi! Người gì mà chảnh thấy ớn, sau này chắc chắn sẽ có người trị được anh, lúc đó đừng có vẻ tỏ ra đau khổ trước mặt đứa em này” - nhỏ em tức giận trả đũa anh hai của mình.

Hắn không thèm trả lời vì giờ đây hắn khác gì bị “thất tình”, người hắn mong đợi lại không liên lạc, người không muốn thì suốt ngày cứ đeo bám. Hắn nằm vật xuống giường kêu đau khổ.

Hic hic, nếu em gái hắn biết hắn bị người khác làm cho “thất tình” thì sao nhỉ? Nó chẳng phải sẽ cười vào mặt hắn hay sao? Phải làm sao để con nhỏ vô tâm đó nhớ đến hắn nhỉ? Chắc về nhà có anh yêu nên quên mất hắn thiệt rồi sao? Hắn buồn, hắn thất tình? Hắn đau khổ.

Ở phía khác của thành phố, có người cứ bị hắt xìa mãi, cứ nghĩ là mình sắp bị cảm cúm chứ không hay biết rằng có ai đó suốt ngày rủa mình.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

phonglan

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/5/14
Bài viết
78
Gạo
0,0
Chương 19. Đến tuổi lấy chồng, lấy vợ

Huế một ngày nắng chói chang, nhỏ lại xách cặp đi nộp hồ sơ xin việc. Dạo này đang khủng hoảng kinh tế toàn cầu nên tìm được một công việc yêu thích với mức lương tốt là điều khó khắn đối với nơi có truyền thống con ông cháu cha như nơi đây.

“I can't believe I'm standing here
Been waiting for so many years and
Today I found the queen to reign my heart.
You changed my life so patiently
And turned it into something good and real
I feel just like I felt in all my dreams
There are questions hard to answer, can't you see...”

Tiếng nhạc chuông quen thuộc vang lên, nhỏ thò tay vào túi xách lấy điện thoại và đặt vào tai:
“Dạ, Alo” - nhỏ trả lời và chần chừ một lúc vẫn chưa có người lên tiếng.
“Alo ai đang gọi vậy ạ?” - nhỏ hỏi lại.
“Là anh”- hắn thấy bồi hồi xúc động khi được nghe những âm thanh trong trẻo và dịu dàng của nhỏ. Tự dưng hắn quên tất những lời muốn nói với nhỏ. Hắn trầm ngâm trong giây lát.

Nhỏ cũng hơi bất ngờ xen lẫn vui mừng khi hắn đột ngột gọi điện cho nhỏ như thế, nhỏ vui vẻ trả lời:

“A, chào anh. Anh dạo này sao rồi?”
“Vẫn bình thường, còn em thì sao? Đang ở bên ngoài à?” - hắn ôn nhu hỏi nhỏ.
“Dạ, em đang đi xin việc. Anh đã tìm được việc chưa?”

Hai người cứ như thế hỏi thăm tình hình lẫn nhau, về công việc, về gia đình nhưng tuyệt nhiên nhỏ lại không đề cập tới vấn đề mà hắn đang quan tâm rằng nhỏ có nhớ hắn hay không? Dù hơi thất vọng nhưng hắn rất vui, vui vì được nghe giọng nhỏ, nói chuyện cùng nhỏ khiến hắn phần nào vơi đi nỗi nhớ.

Nhưng hắn không cam lòng, hắn đột ngột hỏi nhỏ:

“Em có nhớ anh không?”

Âm thanh trong điện thoại bỗng nhiên ngừng bặt, chỉ có tiếng thở nặng nề của hắn. Giờ này, hắn đang hồi hộp chờ câu trả lời của nhỏ. Nhưng không để hắn phải chờ lâu, nhỏ lại giả vờ như vô tư nói:

“Về nhà, có nhiều việc phải làm quá nên không có thời gian để nhớ ai hết.”

Một câu trả lời khiến hắn rơi vào vực sâu đen tối. Hắn không ngờ nhỏ lại nhanh quên hắn đến vậy, không bù cho hắn, dù làm việc gì, ở đâu trong tâm trí hắn đều là hình bóng của nhỏ. Hắn từ chối đi chơi cùng Nga vì hắn muốn “bảo toàn tinh thần và vật chất” cho nhỏ, thế mà nhỏ chẳng mảy may để ý tới. Hắn đột nhiên cảm giác tức giận.

“Vậy thôi nhé. Anh cúp máy đây, anh đang có hẹn.”

Hắn nói như thế để khỏa lấp niềm đau, sự thất vọng cũng như niềm hư vinh của hắn. Hắn chưa từng rơi vào thảm cảnh như vậy. Người hắn thương nhớ lại không đoái hoài gì đến nỗi lòng của hắn. Hắn muốn thể hiện sức hút của mình bằng việc thông báo với nhỏ rằng hắn bận rộn, hắn đang có hẹn. Nhưng hắn lại không nghĩ rằng, hành động của hắn như vậy rất trẻ con.

Tự dưng nghe tiếng tút tút ở đầu dây bên kia, nhỏ hụt hẫng: “Sao tự dưng lại tắt máy giữa chừng? Người mà không có chút kiên nhẫn.”

Nhỏ hơi có chút thất vọng vì cuộc điện thoại bị cắt đột ngột nhưng nhỏ nhanh chóng bỏ qua vì việc chính bây giờ là phải đến văn phòng để nộp đơn xin việc. Mãi nói chuyện nên đã trễ hẹn với người ta rồi.


***

Sau khi tắt máy, hắn hết đấm cái bàn, đá cái ghế rồi lại thở dài đầy bức xúc. Nhỏ em đang tu luyện để đi đại học ở phòng bên cạnh lại sang than phiền:

“Anh có để yên cho em học không đó? Giận ai thì phát giận với người đó, tự dưng đi đầm bàn ghế. Vô duyên quá trời luôn.”

“Không phải việc của em, lo tập trung học đi. Mai mốt mà thi không đậu thì đừng trách anh không cảnh báo trước.”

“Xiii, anh khiến anh phải lo. Mà dạo này hình như anh đang trở lại thời kỳ dậy thì à? Sao hay nỗi nóng vô cớ, giận cá chém thớt thế?”

Không thèm tranh cãi với nhỏ em, hắn cuối người cầm chiếc dép liệng vào chân nhỏ em. Nhỏ quýnh quàng chạy nhanh và khóa cửa phòng.

“Hai anh em lại giỡn nhau à? Huy, con lớn rồi mà sao giống con trẻ con quá vậy? Còn lấy dép mà chọi em nữa. Sao em không ra ngoài đi chơi với bạn. Mẹ thấy suốt ngày con ở lì trong nhà, chẳng còn tụ tập hay hẹn hò gì nữa thế?” - mẹ của hắn thấy hắn với em gái lại gây ra tình huống hỗn độn liền lên tiếng trách mắng hắn.

“Anh ấy đang bị ai bỏ bom đó mẹ, hồi sáng thì điện thoại reo mãi không bắt máy. Giờ lại nổi giận vô cớ với bàn ghế. Mẹ coi chừng phải tân trang lại phòng cho anh ấy rồi.”- nhỏ em lại nói vọng ra.

“Mày không nói ai bảo mày câm à? Nói nhiều như vậy làm gì?”- hắn tức giân nói với nhỏ em.

“Thôi, hai anh em trật tự đi. Nga vừa gọi điện bảo lát sang ăn cơm với cả nhà mình.” - mẹ hắn nói thêm.

“Trước khi con về Nga hay sang đây chơi với ở lại ăn cơm hả mẹ?” - hắn băn khoăn hỏi mẹ.

“Ừm, dù sao nó là đứa con gái ngoan, tốt bụng, lại thương con. Con xem lo dành dụm ít tiền rồi tính chuyện cưới xin đi là vừa.”

“Thôi, con đang còn yêu đời, chưa muốn mang gông sớm. Mẹ đừng nhắc lại chuyện này cho con nhờ.”

“Ba mươi hai tuổi rồi còn lông nhông chi nữa. Coi lấy vợ sớm cho mẹ có cháu bồng.”

“Con không muốn, con không thích, mẹ đừng nhắc lại nữa.”

Nói rồi, hắn cũng xoay người đóng mạnh cửa rồi đổ người xuống giường đầy mệt mỏi. Mẹ hắn giục hắn lấy vợ nhưng lấy ai bây giờ, hắn chưa có người yêu lấy đâu ra vợ để lấy. Người hắn yêu có thèm yêu hắn đâu. Thật là đau đầu quá.


****

Ở phía bên này của chiến tuyến, nhỏ cũng đang bị chất vấn bởi ông bà bên nhà Thiên:

“Hai đứa định lúc nào thì báo cho mẹ một tiếng, con Lan đã tốt nghiệp rồi, chỉ còn chờ có việc làm nữa là coi như ổn định.” - mẹ của Thiên thẳng thắn đề cập với nhỏ.

“Dạ, con cũng chưa nghĩ tới. Có lẽ khi có việc làm, con phải đi làm 1-2 năm giúp đỡ gia đình rồi mới nghĩ đến chuyện lấy chồng ạ.” - nhỏ từ tốn trả lời bà.

“Giúp gì được 1-2 năm hả con? Con cứ lấy chồng là ba mẹ con mừng rồi. Sau này con có điều kiện rồi giúp sau cũng được. Tuổi của con cũng nên lấy chồng đi là vừa. Bác thích có cháu để bồng bế lắm rồi.” - bà tiếp tục thuyết phục nhỏ.

“Dạ, cứ để từ từ bác ạ.” - nhỏ không biết phải trả lời sao cho thích hợp, đằng nói như thế.

Bà có vẻ không vui, chỉ “ừm” một tiếng rồi lại đi vào phòng để lại Thiên cùng nhỏ. Nhỏ quay sang chất vấn anh:

“Sao lúc nãy anh không lên tiếng bảo vệ em? Em chưa muốn lấy chồng đâu?”

“Thực ra, anh cũng rất muốn lập gia đình rồi, anh nghĩ em nên suy nghĩ lại về việc này?” - Thiên cũng vào hùa với mẹ anh thuyết phục nhỏ.

“Thôi, em không thích nói chuyện này nữa. Em về đây. Muộn rồi.”

Không khí giữa hai người vì chuyện này mà bị trầm xuống, nhỏ không vui và anh cũng thế. Thực lòng, nhỏ vẫn muốn tiếp tục học và quan trọng hơn là nhỏ chưa sẵn sàng cho việc bước vào ngưỡng cửa hôn nhân.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

phonglan

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/5/14
Bài viết
78
Gạo
0,0
Chương 20. Lỗi lầm chết người

Đang chạy xe trên đường, hắn chợt nhìn thấy một bóng dáng rất quen:

“Lan, Lan ơi” - hắn bỗng gọi to tên của nhỏ.

Người đi phía trước liền quay đầu lại, trong thoáng chốc niềm hi vọng của hắn bị chìm xuống đáy sâu.

“Xin lỗi tôi nhầm người”. Hắn không ngờ hắn nhớ nhỏ nhiều đến như vậy, nhiều đến nỗi hắn gán nhầm hình bóng của người khác là nhỏ. Tâm trạng hắn vì sự nhầm lẫn đó mà rơi xuống vực sâu.

Lần đầu tiên sau khi trở về, hắn bước chân vào quán bar quen thuộc này. Nơi này trước đây đối với hắn rất có mị lực, hắn thường đến đây 3-4 làn trong tuần, chìm đắm trong những điệu nhạc bốc lửa, được tung hô bởi những em chân dài xinh tươi. Nhưng từ khi khám phá tình cảm của chính mình với nhỏ, hắn muốn giữ mình trong sạch nhất vì thế hắn cưỡng lại sự thôi thúc được đến nơi này.

Nhưng hiện tại tâm trạng hắn xuống dốc, hắn muốn lắc lư trong tiếng nhạc sôi động, muốn dùng chất cồn và âm thanh lấn át sự tĩnh táo của đầu óc để có thể tạm thời quên đi hình dáng đó. Vì thế, hắn lắc lư điên cuồng và nốc hơn một nửa chai Chivas. Có điều thật là kỳ lạ. Càng nốc rượu vào hắn lại càng thấy nhiều hình dáng đó hơn. Hắn lại lắc đầu thêm một lần nữa để xác định xem có phải là nhỏ hay không? Hay lại là hình bóng khác như lúc chiều.

Hắn lắc lắc cái đầu đến nỗi hắn loạng choạng và va phải vào một tên cũng trong trạng thái “lắc lư” như hắn. Hắn nhìn tên kia rồi cười ngây dại khiến tên đang lâng lâng vì cồn và thuốc lắc giật mình vì bị nhìn điểu. Thế là hắn bị tên kia đánh cho bầm dập mặt mày mà không biết vì sao. Chỉ đứng đó mà cười ngây ngô không có sức đánh trả và cũng không muốn đánh trả vì hình ảnh trong mắt hắn giờ là nhỏ. “Nhỏ chỉ đang giáo huấn hắn thôi.”

“Alo, anh Huy à? Anh lại đi bar à? Sao không rủ em đi cùng?” - Nga gọi hoài mà hắn không bắt máy nên khi máy vừa được kết nối, cô liền hỏi hắn một tràng dài.

“Xin lỗi, chị là bạn của anh này à? Chị đến quán bar BLUE SKY ở Lê Thánh Tông đón bạn chị nhé. Anh ấy say quá nên nằm ở đây ngủ rồi.”

Nghe thấy thế, Nga vội vã gọi taxi đến đón Huy về. Vừa vào cửa quán bar, có nhân viên ở quán bar đã chờ Nga rồi dẫn cô đến nơi anh đang nằm nghỉ.

“Sao mặt anh ấy lại ra nông nỗi này? Ai đã đánh anh ấy à?” - nhỏ Nga nhìn thấy gương mặt anh sưng húp và khóe miệng bị chảy máu thì đau lòng hỏi nhân viên quán bar.

“Anh ta đụng phải một người say nên bị người ta đánh. Anh ta hiền thiệt, chỉ đứng cho người ta đánh, đánh một lúc người đó cũng mệt nên không đánh nữa. Nhờ vậy cuộc ẩu đả kết thúc sớm, nếu không xảy ra đánh nhau to thì quán cũng rách việc.”

Nghe anh nhân viên tường thuật lại chuyện đã xảy ra cô càng thấy đau lòng hơn, trên gương mặt xinh đẹp lại xuất hiện hai hàng nước mắt chảy dài. Cô càng nhìn gương mặt đẹp trai bị biến dạng của anh càng thấy đau lòng. Cô gọi tên anh:

“Huy, Huy ơi. Anh dậy rồi về nhà với em.”

Gọi mãi một lúc mới thấy mi mắt của anh nhướng lên rồi lại sụp xuống. Miệng anh lẩm bầm một tiếng gì đó, cô ghé tai vào nghe: “Lan, Lan à, anh nhớ em đến chết mất.”

Cô bàng hoàng khi nghe tên một người con gái xa lạ trên miệng của anh. Người con gái đó là ai? Vì sao trong lúc tâm trí anh không tỉnh táo nhưng vẫn nhớ đến tên cô ấy, còn nói là nhớ cô ấy đến chết nữa chứ? Hình dáng nông nỗi của anh như vậy là vì một cô gái ư?

Niềm tin trong lòng cô bị sụp đổ? Vì sao anh lại coi trọng người con gái khác không phải là cô? Cô là người đã có được anh từ rất nhiều người con gái khác. Nhưng từ khi du học trở về, anh lại thay đổi, anh như một người khác. Cô không hiểu anh - một người như bây giờ?

“Em ơi, hay là để anh dìu anh ta ra taxi, có lẽ mình em không dìu được anh ta đâu.”

Tiếng gọi của anh nhân viên khiến nhỏ sực tỉnh và quay về thực tại, cô vội gật đầu và đi ra khỏi quán. Ngồi trên taxi, cô suy nghĩ về hành động và thái độ của anh trong thời gian gần đây, cô có linh tính rằng trong tim anh đã xuất hiện hình bóng khác, ngoài cô. Mặc dù, cô biết khi quen cô anh vẫn không bỏ thói quen tán tỉnh những cô gái khác nhưng cuối cùng anh vẫn chỉ thuộc về mình cô. Nhưng giờ hình như không phải như vậy nữa. Anh rất khác, anh không muốn cô gần gũi anh, anh từ chối đi chơi với cô, anh không vui khi bị mẹ anh gán ép... Cô phải làm gì đây? Cô không muốn mất anh. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu.


***************

Ngày hôm sau, mở mắt tỉnh dậy nhìn thấy là những ngôi sao lơ lửng trên trần nhà với cái đầu đau như búa bổ và toàn thân đau nhức, hắn phát hiện đây không phải phòng hắn. Lạ nhỉ, hắn đang ở đâu? Hắn tua lại trí nhớ tất cả các sự việc đã xảy ra hôm qua, từ việc nhầm lẫn hình bóng đó đến lúc bị nhỏ “giáo huấn” ở quán bar rồi kết thúc. Hắn không nhớ thêm gì nữa.

Hắn vung chăn ngồi dậy thì đụng phải một thân hình mềm mại bên cạnh hắn. Hắn giật mình nhìn sang, hắn ngạc nhiên, hắn bối rối và hoảng hốt khi người nằm bên cạnh hắn là Nga. Giơ tay thận trọng vén chăn lên, hắn thấy mình không mảnh vải che thân và người bên cạnh cũng đang say ngủ cũng hoàn toàn trần như nhộng. Hắn đưa mắt nhìn ra xa, nào là áo nhỏ, quần nhỏ, áo pull, quần jeans...

Hắn bải hoải toàn thân, cảm giác sức sống gần như bị rút cạn. Hắn tự đánh vào mặt mình “Rất đau”. Vì sao hắn lại xảy ra quan hệ này với Nga. Hắn luôn tôn sùng cô, không đi quá giới hạn với cô vì hắn cho rằng cô là một cô gái trong trắng, khác xa với đám con gái hay lởn vởn quanh hắn. Nhưng giờ đây hắn lại gây ra lỗi lầm này. Hắn phải làm gì với Nga, phải ăn nói như thế nào với nhỏ? Hắn mệt mỏi mắt nhắm lại nhưng vẫn đang ở tư thế ngồi.

“A, anh dậy rồi à? Anh còn mệt không ? Để em xem vết thương trên mặt anh » - Nga nhìn hắn đầy quan tâm.

Nghe giọng nói từ người bên cạnh hắn bàng hoàng mở mắt, đây là sự thật ! Hắn đã gây ra chuyện lớn rồi! Hắn ấp úng không biết phải mở miệng nói gì, có lẽ sự việc đến mức này điều là do lỗi của hắn. Hắn nên xử lý như thế nào đây ?

« Sao vậy ? Anh vẫn còn đau à ? Hay bị đánh nên bây giờ không nhớ em là ai ? » - thấy hắn vẫn im lặng nhìn cô, Nga lên tiếng hỏi.

« À, không. Chúng ta như thế nào ? » - hắn biết hỏi như vậy là không đúng, không thích hợp nhưng hắn vẫn muốn khẳng định lại, vẫn muốn cô xác nhận chuyện xảy ra đêm qua. Vì hắn thực sự không nhớ gì cả.

« Chuyện gì nên xảy ra cũng đã xảy ra rồi. Anh không định chối bỏ trách nhiệm đó chứ ? » - cô hỏi vặn lại hắn.

« À, tại anh say nên không biết chuyện đã xảy ra. Anh xin lỗi. » - hắn không biết nói gì hơn ngoài hai tiếng xin lỗi.

« Anh xin lỗi là xong chuyện à ? Anh phải đền bù cho em đó. Anh đã làm em đau. » - cô nói với giọng nũng nịu và ánh mắt lấp lánh như thể họ đã có những... Hắn không dám nghĩ tiếp. Đầu hắn lại đau dữ dội.

Nhìn thấy lông mày của anh co lại, gương mặt khổ sở, cô thấy rất đau lòng. Đau lòng vì anh đã không chào đón chuyện xảy ra này và đau lòng vì anh không vui mừng khi có được cô. Nhưng cô vẫn tỏ vẻ hạnh phúc vì có được anh, cô cho anh thời gian để thích ứng với việc « trở thành người đàn ông của cô ».

«Nếu anh mệt thì cứ nằm nghỉ đi, em đi tắm rồi nấu cháo cho anh ăn nhé. Em yêu anh. » - cô một lần nữa khẳng định tình cảm của mình với anh.

Hắn bây giờ không biết phải cư xử như thế nào với cô ? Chuyện xảy ra như thế này là điều hắn không mong muốn nhất. Hắn không yêu cô, người con gái hắn yêu và hắn chờ là người khác nhưng cô yêu hắn, cô vì hắn đã trao đi thứ quý giá nhất của đời con gái.

Có lẽ đây là lần đầu tiên hắn phá trinh một người con gái mà khổ sở như thế này. Lần trước hắn cũng đã quan hệ với một cô gái còn trinh nhưng hắn không thấy có trách nhiệm nặng nề, không khổ sở như bây giờ. Hắn xác định tình dục chỉ là thỏa mãn nhu cầu, bạn gái chỉ là đối tác. Nhưng hiện tại, sự việc xảy ra không phải như vậy.

Nga là người con gái xinh đẹp, ngây thơ, một lòng yêu hắn, tôn thờ hắn và quan trọng hơn đó là người con gái mà ba mẹ hắn chọn. Nếu ba mẹ hắn biết giữa hắn và cô xảy ra chuyện này thì chắc chắn hắn buộc phải lấy cô. Có lẽ hắn phải phạm sai lầm chết người rồi. Hắn làm sao bây giờ ?

Uể oải bước ra khỏi giường, vào phòng tắm và nhìn mình trong gương, hắn phát hiện gương mặt hắn bầm tím, khoe miệng hơi phù. Hèn gì hắn thấy mặt mình hơi đau nhức thì ra là do bị thương, nhưng vì sao bị thương hắn không nhớ rõ. Hắn hỏi Nga ở dưới nhà bếp.

« Em có biết vì sao mặt anh thành ra cái dạng này không ? »

« Anh bị người ta đánh do đụng phải người ta. »

« Vậy à. »

Nga không nói thêm chi tiết anh đứng cho người ta đánh. Cô không muốn anh suy nghĩ thêm và sẽ nhớ ra vì sao anh lại có hành động ngu ngốc đó. Và có lẽ nếu nhớ ra anh sẽ biết mình không làm gì với cô cả. Đây là bí mật chỉ có cô biết. Vì có được anh, cô sẵn sàng làm như thế.

« Anh ra ăn cháo đi, em nấu xong rồi. Lúc tối anh có gọi điện nhắn với dì là anh uống quá chén ở lại nhà em.»

« Còn ba mẹ em thì sao ? Cô chú không có ý kiến gì khi thấy anh như vậy à ? »

« Ba mẹ em vừa may là đi công tác, không có ở nhà. Nếu không nhìn thấy con rể tương lại như vậy có lẽ không chịu gả em cho anh. »

Nghe cô nói vậy, hắn vui vì bộ dạng của hắn không bị phát hiện và hai sư phụ mẫu không báo lại cho ba mẹ hắn. Nhưng câu sau cùng lại khiến hắn đứng hình, gương mặt hắn lộ vẻ khổ sở và đau đớn. Do quay lưng lại nên cô đã không thấy được nét phiền muộn trên khuôn mặt của hắn khi cô nhắc đến « con rể ».

« Thôi, anh ngồi vào bàn đi, làm gì còn đứng đó nữa. »

« Ừm. » - hắn thờ ơ trả lời cô rồi vội vã kết thúc bữa sáng do cô chuẩn bị để nhanh chóng rời khỏi nơi ác mộng này.


***********
Sau khi trở về nhà hắn cứ như người mất hồn, hắn cứ chìm đắm trong suy nghĩ làm sao để giải quyết ổn thỏa mối quan hệ của hắn với Nga và hắn có nên nói chuyện này với nhỏ hay không ? Hắn phải làm sao để nhỏ chấp nhận lỗi lầm của hắn, tha thứ cho hắn và làm sao để Nga từ bỏ hắn. Đó là những suy nghĩ khiến hắn đau cả đầu, vắt nát óc suy nghĩ nhưng vẫn chưa ra.

“I can't believe I'm standing here
Been waiting for so many years”

Đang vò đầu bứt tai thì tiếng chuông quen thuộc vang lên, không thèm ngẩng đầu hắn cũng biết người gọi đến là ai. Đây là nhạc chuông hắn đặt riêng cho nhỏ.

“Alo, sao hôm nay lại gọi cho anh thế? Nhớ anh à?”

Vừa nghe giọng hắn, nhỏ đột nhiên bật khóc nức nở. Nhỏ không hiểu cả chính mình vì sao lại như vậy.

“Sao lại khóc rồi, em đang ở đâu? Có thể nói cho anh biết có việc gì xảy ra không? Đừng làm anh lo lắng.”

Khi nghe nhỏ khóc, tim hắn như muốn nhảy khỏi lồng ngực, hắn sợ nhỏ phát hiện ra sai lầm chết người của hắn. Nhưng không, chuyện này mới xảy ra nhỏ không thể biết được, hắn tự trấn tĩnh mình như thế. Nhưng hắn thấp thỏm lo âu, không biết chuyện gì đang xảy ra với nhỏ. Hắn ước gì hắn mọc cánh để chạy đến ôm nhỏ vào lòng.

Sau một hồi khóc nức nở, nhỏ nghẹn giọng trả lời:

“Không sao, không có chuyện gì, chỉ là đang lang thang không biết đi đâu. Mà cũng chẳng biết nói chuyện với ai, nên gọi cho anh thôi.”

“Em đang ở đâu thế? Nói cho anh biết được không?”

“Còn ở đâu nữa, vẫn đang lang thang trên đất Huế.”

“Một mình à? Giờ này cũng đã khuya rồi đấy cô nương, chú ý an toàn. Trở về nhà đi.”

“Giờ thì không muốn về nhà, phải tránh càng xa càng tốt” - giọng nhỏ tự nhiên lại nghẹn ứ trong họng, nước mắt chực trào ra.

Nhỏ đúng là đồ vô tích sự, lúc nào có sự cố trong gia đình nhỏ đều mềm yếu như thế. Trốn tránh rồi một mình lang thang đến mệt mỏi rã rời mới quay về lại căn nhà đó. Lần này lại ngoại lệ, nhỏ lại điện cho hắn. Nhỏ chưa từng nghĩ mình sẽ điện cho hắn, nhưng gọi mãi Thiên không bắt máy rồi lại không liên lạc được khiến nhỏ hụt hẫng muốn tìm ai đó để trút nỗi lòng.

“Em lại khóc đấy à? Có gì bức xúc có thể kể cho anh nghe không?”

“Chuyện dài lắm với lại cũng không có gì đáng để nói.”

“Em không tin tưởng anh à? Có thể nói cho anh nghe được không? Đã mất công gọi điện thì phải nói chứ?” - hắn thuyết phục nhỏ chia sẻ nỗi lòng của mình.

”Dạ, không có gì đâu. Thôi anh đi ngủ đi, có lẽ giờ này cũng muộn rồi. Em cũng nên về nhà rồi.”

”Nếu anh phạm phải một sai lầm nào đó rất lớn, em có thể tha thứ cho anh không?”

”Em là gì của anh mà tha thứ với không tha thứ. Thôi em mệt rồi, em về nhà đây.”

Nói xong, nhỏ ngắt máy. Nhỏ mệt mỏi với chuyện gia đình với việc thúc ép kết hôn của Thiên và gia đình anh. Nhỏ không còn tâm tình để lo đến chuyện của hắn. Chuyện của hắn hãy để hắn giải quyết.

Trong lúc đó, hắn lại một lần nữa rơi vào vũng bùn thất vọng. Nhỏ nói gì với hắn ”em là gì của anh”. Vì sao nhỏ không công nhận rằng ”hắn yêu nhỏ, sự quan tâm và quyết định của nhỏ ảnh hưởng đến cuộc đời hắn? Bao giờ nhỏ mới hiểu được tình cảm hắn dành cho nhỏ? Và nếu nhỏ biết được hôm qua hắn đã gây ra chuyện gì thì liệu nhỏ có chấp nhận hắn không?”

Giờ đây, hắn cảm thấy cuộc đời của hắn hoàn toàn bế tắc.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên