- Ông ơi? - Jasmine Thompson cất tiếng gọi từ trong ngôi nhà cổ ba tầng sơn trắng.
Ông Thompson đang ngồi ngoài vườn, khẽ dừng bút, ngoái đầu quay lại. Đứa cháu gái mười hai tuổi trông thấy ông nội từ cửa sổ, hai mắt con bé sáng lên, miệng cũng cong lên nụ cười tươi khoe hàm răng trắng bóc.
Tiếng chân giậm thình thịch và những tiếng động loảng xoảng hấp tấp.
- Thật là! - Ông Thompson quay người trở lại với xấp giấy trắng, vừa viết vừa lắc đầu cười.
- Ông ơi! - Giọng con bé hét chói tai, cứ như thể tìm thấy một món đồ quý giá lắm.
Con bé dẫm chân chạy trên thảm cỏ đượm mùi đồng nội, nhào tới ôm choàng lấy ông từ đằng sau. “Cánh tay đã chắc và dài hơn trước rồi đấy!”, Ông Thompson nhủ thầm khi đổ người về phía trước do lực đẩy của Jas. Con bé có mùi thoang thoảng của hoa sấy. Giống Emily.
- Ông! Cháu làm cho ông nè! - Jas hào hứng xòe ra một xấp giấy đầy lá ép khô. Nó biết ông thích nhất là sưu tầm lá cây khô, nhưng từ năm kia khi bà mất, đã không ai ép tặng ông nữa.
Ông Thompson lườm yêu Jasmine một cái. Ông chậm chạp cầm lấy xấp giấy. Chủ yếu là lá giẻ dai, vài xấp chứa lá cây mận lẫn với lá dây thường xuân. “Đúng chỉ có Jas mới ép mấy loại này”. Ông Thompson bật cười nhỏ rồi bất chợt dừng lại ở một phong cỏ sấy.
- Ông chưa từng thấy đúng không? - Jasmine hếch mặt lên trời - Cháu biết ngay mà! - Con bé bật cười khanh khách, lí lắc lắc đầu - Ông làm sao mà nhìn thấy loại này được cơ chứ? Nó mọc ngay giữa hai viên gạch trên tường nhà cháu đấy! Ôi trời ơi! Ông tin được không cơ chứ. Cháu phải vặt ngay lúc nhìn thấy rồi đem mang cho ông đó!
Hai lông mày sắc của Jas nhăn tít khi nhắc lại chuyện ép lá.
Ông Thompson cười hắt ra một hơi. Đó là một phong cỏ bốn lá, loại cỏ không phải ai cũng có thể bắt gặp, thế mà lại bị cháu gái ông vặt trên tường nhà.
- Cháu tặng ông đấy nhé! Cho ông một điều ước luôn! Ông thấy cháu gái ông thế nào? - Con bé vỗ ngực, cười tít cả mắt.
- Cảm ơn công nương! - Ông Thompson giả bộ cúi đầu.
Jasmine cười hì hì, kéo cái ghế tựa gần đó, ngồi đối diện ông. Ông Thompson sống tại làng Lynmouth, nằm bên rìa công viên quốc gia Exmoor thuộc hạt Devon, đi vài cây số theo phía Tây là có thể trông thấy ven sông Tây Lyn. Ông không chịu về sống cùng gia đình Jasmine ở Birmingham kể từ khi bà mất. Jasmine nhớ bố đã năn nỉ và gọi điện cho ông suốt một tiếng đồng hồ nhưng ông nhất quyết không chuyển ý. Ông bảo không quen mùi. Nhưng đúng thế thật, nếu là Jasmine, nó cũng không về ở cái khu công nghiệp hôi như cú kia. Ở vườn của ông là thích nhất. Ông Jasmine là một nhà thơ nghiệp dư ở tuổi 62. Trước kia ông là một chủ quán bia tại Scotland, một nhiếp ảnh gia tại Liverpool và “một tay sát gái cừ” ở Birmingham, bà nội hồi còn sống đã bảo thế.
- Ông đang làm gì đấy? - Jasmine tò mò nhổm người nhìn về phía tờ giấy đã viết được vài dòng bút máy. Ông có một chiếc bút máy siêu cổ, viết bằng mực đen.
- Ông tập viết.
- Ông viết để làm gì? Có ai đọc không ạ? - Jasmine mở to đôi mắt tò mò. Đột nhiên phát giác mình lỡ lời, con bé liền im bặt.
Ông Thompson khẽ mỉm cười im lặng. Ông không tức giận. Jasmine cong môi, nó ghét nhất lúc khi nó hỏi ông sẽ im lặng và nhoẻn cười ý nhị như thế này. Nếu như bà còn sống, bà chắc chắn sẽ là “thông dịch viên giỏi nhất vùng Lynmouth về ngôn ngữ ông Thompson” và nó có thể hiểu tất cả ý ông muốn nói. Nhưng giờ thì không thể nữa rồi. Jas có chút mất kiên nhẫn.
- Nếu biết không ai đọc sao ông còn viết ạ? - Jas nhăn mặt, bĩu môi hỏi ông.
Lúc này đột nhiên ông Thompson bật cười lớn. Nụ cười như thể đã rất lâu rồi mới thoát ra vậy. Gương mặt ông rung lên, những chiếc răng còn khỏe và trắng bóc. Ông càng nhìn vào mặt Jasmine lại càng cười lớn. Cây bút trong tay ông rơi bộp xuống dưới đất. Jasmine ngơ mặt khó hiểu. Rồi bất chợt con bé bởi tiếng cười của ông nội mà cũng cười theo.
Nhưng cả chiều đó, dù có cố hỏi thế nào, Jasmine cũng không thể lôi câu trả lời từ chỗ ông.
Nắng chiều ngả trên những rặng giẻ dai. Mùi âm ẩm của đêm kéo theo bóng tối, ấp đầy không gian.
--------------------
Jasmine trở lại căn nhà cổ nơi ông từng sống. Jasmine là một nhà văn nghiệp dư ở tuổi 34. Một khoản nợ lớn, những lần thất bại ở cuộc thi viết mấy năm nay. Trông cô thảm bại với đôi mắt thâm quầng, bộ quần áo đơn giản có phần xuề xòa. Vài vết sẹo trên cổ tay được giấu kín dưới lớp áo len dài tay mỏng. Jas dự tính bán lại căn nhà cổ mà ông dành riêng cho mình để có thể chi trả một phần cho khoản nợ.
- Thật may mình chưa có gia đình! - Jas tự an ủi bản thân khi nằm ngửa trên sofa cũ phủ đầy bụi của ông. Cô khẽ thở dài.
Jas ngó ra ngoài cửa sổ phòng bếp, nhìn ra phía khu vườn cũ của ông. Chiếc bàn và hai chiếc ghế tựa gỗ đã dọn đi kể từ lúc ông mất. Khu vườn nhuộm một màu lá úa. Phải rồi, nay đã là tháng 8, nếu cuối năm nay còn không được nữa… Jasmine để mặc câu nói trong đầu ở đó.
Cô nghĩ tới dây thòng lọng từ bộ phim xem tối qua.
Reng… Reng…
Tiếng chuông réo liên hồi kéo Jasmine về thực tại.
- Alo ạ!
- Jas hả? Con đã về tới nơi chưa? - Giọng bố cô đầu dây bên kia hơi cao một chút.
- Con vừa tới.
- Con lên phòng cũ của ông, tầng hai rẽ trái, đem chiếc hộp tập thơ của ông về nhé. Hồi ông mất chẳng ai muốn giữ nên để lại đó. Nếu có bán… - Giọng bố Jas ngập ngừng.
Jasmine cúp máy, trèo lên gian phòng ông. Mọi thứ vẫn còn ở đó, như mới hôm qua. Mắt Jas khẽ cay cay, nhưng cô cố hít một hơi. Theo lời chỉ dẫn của bố, cô nhanh chóng tìm thấy hộp gỗ đựng những xấp giấy với nét chữ quen thuộc của ông nội. Hộp gỗ màu trắng, có lẽ là hộp đựng rượu vang ông dùng lại. Jasmine tìm thấy những xấp giấy lá ép khô của mình. Vài bài thơ ông từng đọc cho Jas nghe cô còn nhớ mang máng. Jas kéo toàn bộ cả tập giấy cỡ 40 tờ của ông ra khỏi hộp. Một tờ giấy màu trắng tinh không nhiễm ố vô tình rơi trên mặt sàn gỗ. Jas hiếu kì nhặt tờ giấy lên. Trang giấy đầy ắp những dòng chữ bút bằng bút máy với những nét bút khác nhau. Những con chữ nghiêng ngả dây mực chằng chịt, chẳng giống như ông thường lệ.
“ Mình đã thử ước bằng phong cỏ bốn lá của Jas. Thật nực cười! Mình đã 62 tuổi mà vẫn còn tin vào những điều như thế. Nhưng, điều kì diệu, đã thực sự xảy ra.”
“Mình đã kiệt sức từ khi Emily rời bỏ mình. Mình không còn rõ thời gian trôi chạy ra sao, mình không còn biết những ngày tháng sau mình sẽ làm gì, Jas là thứ duy nhất khiến mình thấy mình còn là con người. Con chữ là nơi mình trốn khỏi thế giới.”
“Ngay lúc con bé hỏi mình “Mình viết để làm gì?” mình đã bối rối hồi lâu. “Mình viết để làm gì nhỉ?”, chính mình cũng không giải thích được điều đó. Ước mơ từ bé của mình là trở thành một nhà thơ. Nhưng mình đã quên mất, “mình viết để làm gì nhỉ?”. Và thế là, lúc đó, mình đã ước, mình biết được rằng tại sao mình lại muốn viết tới thế.”
“Thật không thể tin nổi! Ngay lúc đó, mình đã trở lại Liverpool.”
“Ôi Chúa ơi! Thật không thể tin nổi. Mình thực sự đang cầm máy ảnh đứng trên con phố Dale quen thuộc 10 năm trước. Thề có Chúa mình đã đứng bất động ở đó mười mấy phút bên quán Bar Ba con chồn. Lớp gạch xám năm 76, nhạc Beatles của những năm cuối cùng vang đầy trên trong quán bar.”
“Nhưng kể cả thế, mình cũng không rõ tại sao mình lại muốn viết. Mình chỉ sống lại trong một khắc đó thôi. Khi ánh chiều tàn trên con phố quen thuộc, mình đã trở lại. Mọi thứ cứ như giấc mộng vậy. Nhắm mắt rồi mở mắt, chỉ biết là mọi thứ thật sự rất thật. Mọi cảm giác, và xúc cảm đều như thể còn nguyên trên tay và chân mình. Cái nắng gầy tháng 3 ở phố Dale, hơi bia chua, vài bức tượng và góc phố cũ.”
“Nếu biết không ai đọc sao ông còn viết ạ?”, thời gian có vẻ đã đứng yên khi Jas hỏi câu trước đó. Mình thấy mọi thứ thật nực cười. Toàn bộ mọi thứ. Ý mình là toàn bộ. Cả cuộc đời mình. Mình đang viết đây, như thể không còn là giọng của ông lão 62. Mình thấy máu mình sục sôi. Mình không rõ. Nhưng chúng sục sôi trong lòng mình.”
“Và cho tới khi phong cỏ sấy biến mất, mình đã trở lại những ngày xưa cũ như thế hai ngày một lần. Mình gặp Emily tại Birmingham. Mình gặp bố ở Scotland. Mình hôn Samantha ở sau trường. Mình trốn học. Mình tìm lại cuốn sổ tay mình làm mất khi chuyển về Liverpool làm nhiếp ảnh gia. Quán bia đã sập tiệm cách đó không lâu.”
“ Trang cuối cùng của cuốn sổ đó chỉ có độc hai dòng chữ:
Gửi Philip Thompson mười năm sau,
Mày liệu có tốt đẹp hơn tao hiện tại hay không? Mày có theo đuổi ước mơ của mày tới cuối cùng hay không?”
“Ngày 10/8/1997, mình đã khóc rất lâu kể từ sau khi Emily bỏ mình đi. Lúc đó là 4:17, mình đã tan vỡ. Trước đó mình không thể chấp nhận điều ấy. Nhưng mình nhận ra mình đã hoàn toàn sụp đổ. Hoàn toàn. Thật may, Jas đã không tới thăm mình như thường lệ.”
Mặt trang giấy bên kia chỉ viết có nửa trang. Chữ viết đã nắn nót trở lại.
“Gửi cho Philip Thompso 34,
Tớ vẫn đang sống. Những niềm vui bện giữa nỗi buồn làm tớ không thể ghét cuộc đời toàn bộ, cũng không thể ghét con người toàn bộ. Tớ không rõ hồi đó Philip Thompson 34 đã tưởng tượng điều gì về Philip hiện tại. Và liệu nếu như ở đây, cậu sẽ nghĩ mình ra sao? Sau những điều đã trải qua ấy, cậu có chấp nhận tớ không? Tớ không chắc, nhưng tớ nghĩ suốt thời gian qua, chúng mình đã thôi đặt kì vọng hạnh phúc vào nhau, tha thứ cho chính mình. Nên vì thế, giờ tớ vẫn đang sống. Trong cậu và trong tớ. Tớ vẫn đang sống cho tớ và cho cả cậu.
Tớ đang làm theo điều cậu từng mơ ước, dù có hơi muộn. Nhưng vẫn mong cầu, con chữ có thể đem tới cho ai đó một niềm an ủi. Như chúng ta đã từng ao ước.”
Jas tưởng như thấy nụ cười và sự im lặng của ông nội khi dấu chấm cuối cùng kết thúc. Cô nhớ ông. Đột nhiên Jasmine rơi nước mắt. Cô chẳng hiểu điều gì đã diễn ra. Cô cứ thế bật khóc nức nở trong căn phòng ngủ cũ của ông. Jas nhớ về cái đêm khi cô tới thăm ông như thông lệ. Nhưng ông chẳng còn ngoài vườn, ông không đáp lại lời gọi của cô.
- Ông ơi?
- Ông ơi?
- Ông nội?
- Ông ơi?
Ông đã ra đi trên chiếc giường này. Mà không ai biết. Ngoại trừ những bài thơ của ông.
Jas khóc nức lên. Cô nghĩ về mình, và cứ thế ngồi sụp xuống sàn nhà. Những dòng thư cuối cùng của ông cứ ám lấy Jas.
“Mình biết mình sẽ ra đi, mong răng Jas sẽ có thể tự do sống như những gì con bé thực sự muốn. Mình yêu con bé, đó là mình đã quên không nói khi con bé còn ở đây. Ông yêu cháu rất nhiều.”
---------------------------------------------------------------
"Thứ gì còn giữ trái tim ở đó, tất sẽ toả sáng bằng cách này cách khác."