Minh Anh liếc xấp bài kiểm tra trước mắt rồi chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Đêm hè Hà Nội. Đã rất lâu rồi không có sao. Tiếng mẹ lúc được lúc không bên ngoài căn phòng khóa trái. Mẹ hỏi lần này thi thử con bé được bao điểm.
Mẹ lại hỏi, tiếng nhẹ nhàng và êm ái, điểm cao nhất trong lớp là bao nhiêu.
Minh Anh không nghe rõ những âm thanh lúc sau. Chúng lộn nhộn và khó với tới. Con bé chăm chăm nhìn vào dây điện nối từ cột điện đầu ngõ tới phía nhà mình. Những đường dây bện xoắn rối rít cỡ 30 xăng óng ánh dưới ánh đèn đường cam vàng. Con bé tự hỏi, nếu đi trên dây điện không biết cảm giác sẽ thế nào nhỉ?
“Nguy hiểm lắm mày ạ!”
“Mình có thể chết bất cứ lúc nào như chơi.”
“Có khi mình nên ngồi thay vì đi”
“Có khi mình sẽ lộn nhào, rơi tự do và đầu đập thẳng xuống đất. Máu bắn tung tóe. Máu đỏ lòm. Nát sọ. Sáng hôm sau, mẹ sẽ hét thất thanh. Mình chết.”
“Hoặc điện hở mạch, chập, mình cũng chết.”
“Mình nên rải đệm. Mình muốn đi dây điện, chứ không muốn chết.”
Con bé đã thực hiện chuyến đi dây điện lần đầu tiên vào năm lớp 9. Hai ngày sau đó.
***
12h đêm.
Minh Anh trèo từ cửa sổ như thông lệ. Nó nằm úp sấp cả ngày nay. Khuôn ngực phẳng ép chẹt buồng phổi lẫn tim đến ngộp thở. Chỉ vì nó ghét bồn chồn. Một sự bồn chồn thiếu tập trung, dễ dàng phân tán nhưng dai dẳng. Chúng bắt trọn lấy trái tim rồi lan ra toàn thân thể. Minh Anh lấy ra trong mình Pod đưa lên miệng. Hương nho dịu nhẹ. Con bé thở ra một hơi.
Minh Anh chưa tắm. Logo trường chuyên cấp ba vẫn nằm ngay bên trên bắp tay trái. Trời đêm lành lạnh. Đèn đường tắt phụt vào 12h đêm. Chừng nửa tiếng. Con bé biết điều này từ 2 năm nay. Bóng tối cuốn trọn lấy mình. Không phải ánh sáng khiến nó tan ra, mà là bóng tối khiến nó không còn nhận rõ về ranh giới giữa mình và thế giới. Nó trèo ra ban công, bắt lấy dây cáp điện nhà mình nối cùng nhà kế bên, bám chắc lấy dây như trăm lần trước đó. Cánh tay nó căng ra. Sự bồn chồn biến mất. Minh Anh thèm sự tập trung tinh thần đến kiệt sức. Nó ghét chán nản, ghét thụ động, ghét rệu rã, ghét uể oải. Con bé muốn mình rơi, như rơi từ trên vực thẳng xuống biển. Tiếng gió thét qua tai. Hoặc, nó nghe nhầm, đó phải là tiếng mẹ.
Con bé đặt cả người lên trên dây. Bóng tối kéo đến. Những hình thù hiện ra trong đêm đen đặc lờ mờ. Mọi thứ là một thể. Nó khúc khích cười. Nghe trái tim nứt vỡ. Dây điện chòng chành như mắc võng giữa không trung. Con bé thèm rơi. Sự tư do điên dại lại thúc giục nó trong đầu.
“Đến đây là đủ”, nó lẩm bẩm với chính mình.
Trong bóng tối, con bé nghĩ về điều gì?
Chẳng ai biết. Chính con bé cũng không. Nó trở thành một thể \từ bóng tối. Suy nghĩ của bóng tối. Lắng nghe tiếng nước, hoặc một bản nhạc từ nước Pháp, bên kia bán cầu, nơi ánh sáng đang chói lòa trên mặt đất. Vài tiếng xe bíp còi giữa đêm. Đèn xe leo lắt. Bóng vài người đổ trên đường. Tiếng người ta hôn nhau. Lúc 12h đêm. Đôi khi nó nghe thời gian đếm tới 13 giờ sáng. Đèn đường không mở. Bóng tối vẫn kéo dài mãi. Nó không còn nghe sự sống trôi qua mình. Cái xác thì chết. Nằm rỗng không trên dây điện chừng 30 xăng.
Việc vô nghĩa nhưng nó vẫn cứ làm. Vì chỉ khi đi trên dây điện, Minh Anh mới tìm thấy an toàn.
***
Chưa bao giờ con bé chờ bình minh trên dây điện cao thế. Đôi khi bóng tối sẽ thì thầm với nó rằng câu trả lời sẽ nằm trong bình minh. Bất cứ câu hỏi nào, kẻ tiên tri Ánh Sáng đều biết đáp án. Người ta tưởng nhầm tượng Nhân Sư mới là người thông minh nhất thế gian. Nhưng lầm, Ánh Sáng mới là người thông tuệ.
Nhưng Minh Anh chẳng có câu hỏi nào cho Ánh Sáng. Hỏi gì nhỉ? “Một câu hỏi thật kiệt xuất ấy!” Rỗng không. Có khi, Minh Anh chỉ nên hỏi tiên tri Ánh Sáng vì sao sáng hôm qua, con mèo con lại phải chết. Ừ, có khi chỉ nên hỏi đến thế mà thôi.
Đèn đường bật mở vào 432 giờ sáng. Con bé đã tính thời gian, kể từ ngày đi trên dây điện.
Vì mẹ đã bảo vậy, thời gian thì không có bản nháp.