Re:
Ấp tập viết
- Cậu đang thất vọng à?
Ánh đặt chai Soju uống dở dưới chân giường. Ánh không thích vị rượu. Nàng thích vị ngọt hơn, giống như vị ngọt hương nho từ vape. Nàng uống vì người ta đã gá vào đầu nàng rằng “uống rượu giải sầu”. Và sự thật rằng, hơi cồn khiến nàng phấn khích và dễ nói hơn thường ngày. Má nàng hây hây như khi tôi hôn nàng dài hơn một chút.
Tôi lắc đầu khi Ánh hỏi.
“Không”
Ánh gác đầu trên đùi tôi, trong khi tôi ngồi dựa vào thành giường. Những buổi chiều nắng rất đẹp.
- Cậu đang chảy ra, Đắng ạ. Giống một viên kẹo đã quá hạn. Nhoe nhoét trong lớp vỏ tưởng như vẫn bình thường. Nhưng chỉ cần ai rờ trúng cũng đủ biết: “Kẹo hỏng cả rồi!”
“Miễn là phải rờ trúng”, nàng lẩm bẩm. Hơi nàng trôi khẽ trên da thịt. Một khắc âm ẩm.
Tôi với lấy cái điện thoại trên bàn, lần dở trên SoundCloud bài nhạc của Thịnh Suy. Bài “Thắc mắc”. Một nhịp nhạc nhanh và đầy nắng. Ánh gõ ngón tay theo điệu phách lên đầu gối tôi. Cảm giác nhồn nhột tụ lại một điểm, cứ như có con kiến nào loay hoay dưới bắp chân mãi chẳng chịu dừng.
- Cậu đang thất vọng nhỉ?
Ánh lại hỏi. Tôi trông thấy một đám mây chạy ngang qua tòa nhà. Bầu trời xanh, nắng đổ trên tường xi măng rạch ròi mảng vàng - xám. Màu nắng vàng gay gắt lúc 3h chiều. Ánh bật điều hòa từ sáng, lúc tôi mới tới, phòng đã lạnh cả.
Tôi lắc đầu khi Ánh hỏi.
“Không biết”.
- Cậu thay đổi câu trả lời đấy à! - Ánh quay ngoắt lại, lườm tôi một cái. Nàng đã vui trở lại.
Nàng bảo tôi chuyển bài “Tình yêu xanh lá”. Nàng lười nhác giơ cánh tay ngoắc ra sau đòi điện thoại. Ánh dễ say. Nửa chai Soju sẽ khiến nàng biêng biêng cả buổi chiều. Ánh sẽ cười suốt. Ôm lấy bụng rồi nhìn mặt tôi cười. Đôi khi tôi cười với nàng, trong căn phòng điều hòa 25 độ C, mặc cho trời hè hầm hập có cao tới thế nào. Nàng chẳng kể gì vào những hôm ấy, chỉ cười những nụ cười vô tri. Giống như ai hút phải bóng cười vậy. Nàng ngồi cười ngặt nghẽo. Những nụ cười sáng và trong lành, vì mặt tôi có 4 cái nốt ruồi, vì cái ga trải giường màu hồng, hoặc bầu trời xanh mà mây thì trắng. “Lạ ghê!”, Ánh vừa cười vừa lẩm bẩm.
- Cậu đang thất vọng thật đấy, Đắng ạ!
Tôi vẫn lắc đầu khi Ánh hỏi.
“Không biết kể từ đâu”
Tuyệt cú! - Ánh vui vẻ cao giọng với tôi. Tôi ngờ nàng còn muốn vỗ tay.
Tôi không hiểu, ngây ngốc nhìn mớ tóc nàng chảy trên cánh tay.
“Nếu hỏi 100 câu, thì cậu sẽ nói một câu hoàn chỉnh với tớ ấy nhỉ? Mà tớ thì kiên nhẫn để hỏi tới câu thứ một trăm lẻ hai cơ, Đắng ạ”
Nàng hôn tôi, thì thầm trong tĩnh lặng.
Ánh đặt chai Soju uống dở dưới chân giường. Ánh không thích vị rượu. Nàng thích vị ngọt hơn, giống như vị ngọt hương nho từ vape. Nàng uống vì người ta đã gá vào đầu nàng rằng “uống rượu giải sầu”. Và sự thật rằng, hơi cồn khiến nàng phấn khích và dễ nói hơn thường ngày. Má nàng hây hây như khi tôi hôn nàng dài hơn một chút.
Tôi lắc đầu khi Ánh hỏi.
“Không”
Ánh gác đầu trên đùi tôi, trong khi tôi ngồi dựa vào thành giường. Những buổi chiều nắng rất đẹp.
- Cậu đang chảy ra, Đắng ạ. Giống một viên kẹo đã quá hạn. Nhoe nhoét trong lớp vỏ tưởng như vẫn bình thường. Nhưng chỉ cần ai rờ trúng cũng đủ biết: “Kẹo hỏng cả rồi!”
“Miễn là phải rờ trúng”, nàng lẩm bẩm. Hơi nàng trôi khẽ trên da thịt. Một khắc âm ẩm.
Tôi với lấy cái điện thoại trên bàn, lần dở trên SoundCloud bài nhạc của Thịnh Suy. Bài “Thắc mắc”. Một nhịp nhạc nhanh và đầy nắng. Ánh gõ ngón tay theo điệu phách lên đầu gối tôi. Cảm giác nhồn nhột tụ lại một điểm, cứ như có con kiến nào loay hoay dưới bắp chân mãi chẳng chịu dừng.
- Cậu đang thất vọng nhỉ?
Ánh lại hỏi. Tôi trông thấy một đám mây chạy ngang qua tòa nhà. Bầu trời xanh, nắng đổ trên tường xi măng rạch ròi mảng vàng - xám. Màu nắng vàng gay gắt lúc 3h chiều. Ánh bật điều hòa từ sáng, lúc tôi mới tới, phòng đã lạnh cả.
Tôi lắc đầu khi Ánh hỏi.
“Không biết”.
- Cậu thay đổi câu trả lời đấy à! - Ánh quay ngoắt lại, lườm tôi một cái. Nàng đã vui trở lại.
Nàng bảo tôi chuyển bài “Tình yêu xanh lá”. Nàng lười nhác giơ cánh tay ngoắc ra sau đòi điện thoại. Ánh dễ say. Nửa chai Soju sẽ khiến nàng biêng biêng cả buổi chiều. Ánh sẽ cười suốt. Ôm lấy bụng rồi nhìn mặt tôi cười. Đôi khi tôi cười với nàng, trong căn phòng điều hòa 25 độ C, mặc cho trời hè hầm hập có cao tới thế nào. Nàng chẳng kể gì vào những hôm ấy, chỉ cười những nụ cười vô tri. Giống như ai hút phải bóng cười vậy. Nàng ngồi cười ngặt nghẽo. Những nụ cười sáng và trong lành, vì mặt tôi có 4 cái nốt ruồi, vì cái ga trải giường màu hồng, hoặc bầu trời xanh mà mây thì trắng. “Lạ ghê!”, Ánh vừa cười vừa lẩm bẩm.
- Cậu đang thất vọng thật đấy, Đắng ạ!
Tôi vẫn lắc đầu khi Ánh hỏi.
“Không biết kể từ đâu”
Tuyệt cú! - Ánh vui vẻ cao giọng với tôi. Tôi ngờ nàng còn muốn vỗ tay.
Tôi không hiểu, ngây ngốc nhìn mớ tóc nàng chảy trên cánh tay.
“Nếu hỏi 100 câu, thì cậu sẽ nói một câu hoàn chỉnh với tớ ấy nhỉ? Mà tớ thì kiên nhẫn để hỏi tới câu thứ một trăm lẻ hai cơ, Đắng ạ”
Nàng hôn tôi, thì thầm trong tĩnh lặng.