Ấp tập viết

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.032
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
Ánh đã chuyển qua dùng thuốc lá từ lâu, nàng bảo hút vape không tốt cho sức khỏe. Khi nàng nói câu đấy, tôi đã ném cho nàng một ánh nhìn kỳ dị tới mức nàng ngửa cổ ra sau mà cười khanh khách.
“Cậu cũng đáng yêu phết đấy.”
Cơn buồn cười vừa dứt, nàng đá lông nheo, tủm tỉm cười để lộ ra lúm đồng xu nhỏ nằm ngay dưới khuôn miệng, rồi Ánh hướng đôi mắt lấp lánh, hứng thú nhìn thẳng về phía tôi.

Vẫn vậy, Ánh luôn biết cách làm thế nào để tâm trí tôi không thể rời bỏ nàng.

Giờ nàng đang lấy một điếu từ trong bao đặt lên bờ môi mình. Tiếng bật lửa tanh tách hai lần, Ánh thuận tiện dùng tay trái che gió để lửa nhanh chóng liếm gọn trên đầu lọc. Nàng thả bật lửa lại trên chiếc bàn đặt giữa chúng tôi, đánh mắt sang tôi hững hờ. Nắng hắt từ ngoài cửa sổ, ngả nghiêng đổ bóng lên gương mặt nàng những đường mũi môi sắc sảo. Tôi nuốt khan, cố xua đi đôi mắt màu nâu sáng đang ẩn hiện trong lớp khói mờ đục. Tôi ghét mùi thuốc, nhưng mùi thuốc luôn cố hữu trong những hình ảnh về Ánh, thân thuộc tới độ dần dà tôi đã chẳng còn ghét nó nhiều như trước.

“Không phải loại tớ hay dùng.” Nàng nói vu vơ khi quay mặt nhả khói về phía không phải chỗ tôi ngồi. “Chắc hơi nặng mùi với cậu.”
“Cậu quay ra đây đi.”

Ánh có vẻ hơi bất ngờ, nàng quay ra ngay với đôi mắt mở to, lông mày nhướn cao và vài nếp nhăn mờ mờ trên trán. Tôi phấn khích vươn tay về phía Ánh, cố tính để đầu lọc thuốc đang cháy dở chạm vào da mình. Chỉ là một trò nghịch dại thôi, tôi đột nhiên tò mò không biết da tôi sẽ thế nào nếu đốm lửa trên môi Ánh ịn lên đó. Liệu nó có kêu xì xèo như tiếng mỡ rán, hay châm chích bỏng rát như nước sôi hắt vào người?

“Đừng làm trò đấy.” Nàng giật mình lùi về sau. Có lẽ trông thấy sự thất vọng tràn trên gương mặt của tôi, Ánh dịu lại. “Đau đấy.”

“Một chút thôi.” Tôi nài nỉ.

Ánh lắc đầu, khói bồng lên theo hành động của nàng. Rồi Ánh dập điếu thuốc hút dở với gương mặt tiếc nuối. Nàng ngẩng đầu lên nhìn tôi trong khi vẫn dí thuốc vào gạt tàn, gương mặt nàng lạnh lùng quá đỗi. Mắt, mũi, môi, nắng chảy tràn vào gương mặt như thế, vậy mà tôi chẳng cảm thấy chút ấm áp nào.

“Hãy hôn tớ đi.” Tôi lẩm bẩm, gần như van lơn.

Ánh không nói gì, đến một nụ cười cũng không trao cho tôi. Nàng vươn người về phía trước, dù tư thế có vẻ hơi khó khăn với nàng, ịn khẽ môi nàng lên môi tôi. Một sự động chạm hờ hững và chẳng có điều gì đọng lại cho nổi, tôi như một cái cây khô chờ ngày mưa nhưng Ánh lại chỉ là một cơn mưa bóng mây vội vàng cuối hạ.

“Không đủ, không đủ.” Tôi thì thầm khi hơi thở nàng đã rời xa. Nhưng Ánh không đáp lại, nàng rời đi và huyên thuyên điều gì đó.

“Nhìn này.” Nàng quấn đôi chân trần của mình vào chân tôi. “Ánh sáng đang ở chân cậu. Cậu thấy không?”

Tôi dõi theo bàn chân nàng ở dưới gầm bàn. Chân nàng cũng như tay, mảnh khảnh, xương xương, những nét vân mờ ảo trên làn da tái xanh, cứ như thể nàng là một mảnh thủy tinh của môt chai rượu màu xanh đã vỡ nào, nằm vất vưởng trong khu vườn sau nhà tôi.

“Cậu phải nhìn vào chân cậu cơ.” Nàng nhắc lại, cố dẫm lên cái mảng sang sáng đang nằm trên ống đồng tôi. “Chân cậu đang ở chỗ tối này, thấy không? Thế mà vẫn có đốm sáng. Tức là ánh sáng hắt vào chân tớ, rồi phản chiếu lên chân cậu. Hay không?”

Tôi chẳng hiểu Ánh huyên thuyên điều gì. Tôi chỉ biết nàng đang chạm vào mình, điều đấy làm trong đầu tôi đang nổ ra hàng vạn đốm sáng. Chúng bập bùng, mờ nhòe và cuốn tôi đi đâu mất. Ước gì nàng khen chân tôi đáng yêu, như cách nàng vẫn hay nói về tôi mỗi khi tôi đỏ mặt.

“Ngày mai mình mua tấm hắt sáng nhé. Tớ muốn hắt hết ánh sáng lên cậu.”

Tôi chẳng nghe ra sự vòi vĩnh của Ánh có ý đồ gì, tôi mỉm cười gật đầu trong vô thức.

“Ừ.”
 

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.032
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
Gã bị giằng co liên tục, với việc viết tốt hơn, và viết giống mình hơn. Toàn bộ tâm hồn gã là một thế giới hỗn loạn, lộn xộn, liên tục chuyển động với vô vàn những phản ứng như chỉ chờ đúng thời giờ sẽ nổ tung lên. Gã hay thấy buồn chân buồn tay, như thể cứ có con gì đang rậm rịch đi đi lại lại trên da thịt, trong cơ thể, trong từng tế bào của gã. Điều này đôi khi làm gã phải đổ mồ hôi để kiềm giữ chính mình. Gã không thể trông kỳ quặc quá. Ngoại hình của gã đã đủ lập dị, đủ để khiến một người sẽ chào gã bằng một cái nhíu mày khó hiểu. Gã biết cái nhìn đó có nghĩa là gì: “Mình có nên rút lại lời chào với tên kỳ lạ này không nhỉ?” Gã đã nghe thấy đích xác tiếng lòng của họ, dù người bạn thân hồi cấp hai đã bảo tất cả chỉ là ảo tưởng của gã mà thôi.

Gã hay ví mình là một cơn lốc - một cơn lốc trong bộ phim siêu nhiên về anh hùng nào đó mà gã từng xem, một cơn lốc mà nhân vật phản diện tạo ra để giết chết nhân vật chính nhưng chẳng mấy khi thành công. Cơn lốc màu xám tro ảm đạm, đôi khi xẹt ra tia lửa điện, tiếng sét, tiếng sấm ì ùng lẫn trong cơn lốc nghe như tiếng người gào thét hơn là âm thanh từ tự nhiên. Nếu cơn lốc không được gã kìm giữ, chúng sẽ cháy bùng lên. Gã hóa thành một ngọn lửa xanh bập bùng, nó cháy ngút lên tận trời, đậm đặc một mùi khét lẹt như thể đã nướng trọn một đống tàn tích vụn vỡ nào đó. Là một người sống với một cơn lốc chuẩn bị hóa thành một cơn bão lửa như thế, không ngày nào là ngày yên bình với gã. Gã chật vật từng giờ để trở về một ngày lặng gió. Gã cần phải trở về, gã muốn trở về, gã khao khát trở về. Gã đổ mồ hôi khi nghĩ tới một đồng cỏ yên bình, chân gã chạy trên cánh đồng, mùi hoa đồng nội, gã sẽ ngã nhào vào đồng cỏ ấy. Những lớp cỏ rì rào ôm lấy gã, gió mơn man trên da thịt gã, gã như nằm trong cái ôm êm ái nhất trần đời. Gã sẽ nhắm mắt và lắng nghe tiếng thì thào dội lên từ đất mẹ. Đất ôm lấy gã và nối liền trái tim gã với trái tim đất thành một. Chỉ có những cảnh tượng như thế mới khiến mắt bão trong lòng gã tan đi, cơn lốc biến mất. Quyền kiểm soát tâm trí trả về tay gã. Gã có thể hít thở sâu, thả lỏng tay ra, dần dần mở mắt, và tiến về phía trước.

Gã muốn thành thật trên giấy, nhưng nếu gã trở thành một cơn lốc như thế, những trang giấy không sao chịu nổi được gã. Chúng rách tươm, bị xé toạc làm năm làm bảy, và như thế sẽ không ai đọc nổi những gì gã viết. Gã phải trở nên yên bình. Phải thế thôi, đó là mệnh lệnh.
 

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.032
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
Cậu hát cho tôi nghe bài hát cậu viết khi tôi vẫn vật vờ trong bóng tối, chẳng thể tự thoát khỏi giấc mơ của chính mình. Tiếng nhạc piano đệm bên dưới âm giọng trong trẻo nhưng đượm một vẻ uể oải, rệu rã. Giọng hát đó hẳn phải của một câu bé, nhưng trong một khắc tôi cứ ngỡ người sở hữu âm giọng ấy phải là một linh hồn già cỗi. Hoặc giả như không phải vậy, thì chắc chắn một linh hồn già cỗi tư lự nào đó đã ám lấy cậu, bám trên lưng cậu, rung lên theo từng phím đàn khi cậu nhấn xuống và hòa làm một với thế giới mà cậu tạo ra. Tôi muốn tin vào lời giải thích này hơn hết thảy. Như thế, thứ âm thanh trầm khàn da diết khiến tôi xao động ở đoạn tiền điệp khúc mới có thể hợp lý với người sáng tác cho được.

Tôi nằm yên lắng nghe giọng cậu hát, nghe tim mình co lại, chờ cho cơn rùng mình đột nhiên ập đến. Cậu đang kể tôi nghe một giấc mơ bằng âm nhạc. Tôi nghe đi nghe lại về cái thế giới của cậu không biết bao nhiêu lần. Giọng hát cứ xa xăm, như thể tiếng sóng rì rào nơi vùng vịnh xanh biếc nào, hoặc tiếng mưa êm ả vọng cuối một rặng dẻ gai. Tôi cứ thế nằm dưới bờ giếng hoang, để mặc âm thanh rót từ miệng giếng rót xuống, mặc cho thế giới của cậu khuấy mọi tri giác của tôi phải bật dậy. Tôi trèo lên miệng giếng từ lúc nào, chân trần chạy qua trảng cỏ xơ xác mùa hanh khô, vượt qua một cơn mưa rơi ngược từ mặt đất lên trên trời. Tôi chạy, mải miết chạy, không thấy mệt, không thấy đau, chỉ thấy một niềm hăng hái mãnh liệt đang rừng rực trong người. Tôi nhảy qua những bờ ranh giới của mơ và thực. Tôi tiến về phía đường chân trời rộng mở, những rặng núi ngả xanh phủ tuyết suốt mùa đông. Tôi chạy theo tiếng hát vang vọng ở một nơi nào đó tôi chưa từng biết tới, nhưng hẳn có cậu ở đó.

Tôi muốn nằm trong giấc mơ của cậu và tôi sẽ nằm trong giấc mơ của cậu.
 

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.032
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
Đám tang của ông đã diễn ra từ hai tuần trước. Tôi có qua thăm viếng và chia buồn với gia đình, nhân tiện cũng gửi trả lại cuốn sổ hồi ký mà ông để trong nhà tôi. Hồi ông chưa ốm hẳn như mấy tuần trước khi mất, gia đình người bạn đã thực hiện theo di nguyện của ông: thuê một phóng viên giúp ông hoàn thành “cuốn sách cuộc đời” cũng như tiện bề chăm sóc. Tôi với ông có duyên gặp nhau là từ khi ấy. Giờ ông đã mất, công việc của tôi cũng kết thúc, tôi cũng muốn trả lại cuốn sổ của ông cho phía gia đình, nhưng lúc đưa trả, họ lại từ chối. Họ nói: “Cháu cứ giữ lại.” với đôi mắt cương quyết đến nỗi bao nhiêu lời muốn nói của tôi lại trở ngược xuống bụng. Tôi nhìn cuốn sổ da, chắc mẩm hẳn là so với người trong gia đình ông, tình cảm gắn bó của tôi với nó có nhỉnh hơn một chút.

“Cuốn sách cuộc đời” nghe giống như hồi ký từ lúc nhỏ tới lớn của ông, nhưng thực ra cả quyển đều chỉ nhắc tới Ánh - một cô gái mà bao giờ ông cũng gọi đi gọi lại trong niềm đau đáu và xót xa tôi không sao hiểu được. Tôi có hỏi bạn tôi nhưng nó cũng không biết bà Ánh ông thường nhắc tới là người nào. Dấu vết của người con gái đấy hoàn toàn biến mất trong thế giới của ông, ông đã nghĩ gì nhỉ, mà vì sao lại phải dằn vặt mình tới thế? Để đến những ngày tháng cuối cùng, ông vẫn tha thiết gặp lại bóng hình cũ. Trước khi ông trở bệnh nặng, tôi không có dịp nói chuyện với ông mấy, cũng lu bu chuyện ở tòa soạn trước. Cuộc gặp gỡ cuối cùng đã là chuyện của tháng trước. Ông ngồi dưới một gốc bàng, đưa mắt lên trên mơ màng vẫy tay, lá đổ theo một chiều gió thổi. Ông trông như đứa trẻ, vẫy gọi một điều gì thơ trẻ trong lòng. Tôi gọi ông, ông hơi giật mình, chậm chạp men theo âm thanh nhìn về phía tôi. Trong một khung cảnh áng chiều như thế, tôi cứ thấy một niềm xót xa khó tả.

Hôm nay mở lại cuốn sổ cũ, tự dưng tôi lại cứ nhớ hình ảnh ông trong buổi chiều hôm ấy. Trang cuối cùng có lẽ cũng được viết vào khi đó.

“Mình lại thấy Ánh. Ánh đi từ trong một con ngõ có cây hoa giấy mọc leo trên đầu đoạn ngõ. Nàng trông vẫn như hồi xưa, mà có lẽ vì chẳng bao giờ thấy được lúc nàng già đi nên nàng cứ mãi như thế trong ký ức của mình. Ánh đi về phía mình nhưng càng đi càng xa, gương mặt nàng - những nét mắt, mũi, môi - cũng bạt ra như bụi cát. Mình không thấy rõ nàng, chỉ thấy dáng hình nàng, nhưng đó chắc chắn là Ánh. Rồi được một lúc, nàng dừng lại, giữa bọn mình vẫn là một khoảng cách như cũ. Thật là một khung cảnh kinh điển, cả cảnh quay chỉ thấy một phần vai và cánh tay của mình, còn đâu tập trung vào Ánh đang ở phía xa kia. Nếu có thêm một làn khói hay sương mỏng, mình nghĩ chẳng khác nào một cảnh trùng phùng nhưng âm dương cách biệt trong phim Trung Quốc ngày xưa. Nghĩ lại, mình lại thấy buồn cười.

Trong những giấc mơ về Ánh, mình thường không bao giờ mơ tới đoạn kết thúc. Bao giờ mình cũng giật mình choàng tỉnh. Cơn mơ đứt đoạn giữa chừng. Mình ngơ ngẩn cả ngày, mơ mơ tỉnh tỉnh, chẳng biết đây là đâu và mình là ai. Thế mà lần này, mình lại mơ thấy một đoạn kết nhỏ. Ánh đứng từ xa, không thấy gương mặt, bóng hình mờ nhòa, vẫy tay chào mình. Bàn tay nàng giơ lên ngang đầu, lắc qua lắc lại, mình cũng giật mình giơ tay lên, nhưng cuối cùng lại khựng lại, chẳng muốn chào nàng. Tới lúc đấy thì màn hình dần tối lại, mình chìm vào một giấc ngủ sâu hiếm hoi có được.

Có lẽ vì mấy hôm trước, mình đã bắt đầu “vỡ” ra chút ít nên hôm nay mới có giấc mơ này. Trước đây mình cứ tự trách mãi, nếu không thì cũng đổ lỗi cho Ánh vô tâm bội bạc. Bao nhiêu giả thiết cho câu chuyện mơ hồ không hồi đáp rằng Ánh biến mất, xóa sạch dấu vết khỏi cuộc đời mình như thế. Mình níu kéo vào đủ thứ huyễn hoặc, để tìm cho đúng câu trả lời mà mình muốn chứ không phải tìm đến sự thật. Ánh biến mất chỉ là đang trả sự thật về đúng vị trí của nó: Ánh thương mình nhưng không yêu mình. Ánh ra đi vì đó mới là Ánh.

Có lẽ mình cứ trốn chạy mãi điều đó. Mình vin vào tình thương của Ánh để tin rằng Ánh yêu mình tha thiết như mình tha thiết yêu Ánh. Nhưng sự thật vẫn ở đó, không đẹp không xấu, không tốt không tệ, hết mực đơn giản, tầm thường: Mình và Ánh không thuộc về nhau. Thứ mình mong đợi vốn không phải là Ánh của ngày ấy, mà là Ánh trong ước vọng của mình, một Ánh yêu mình, một Ánh vốn không có thật. Tình thương của Ánh với mình như người chị gái nhiều đau thương với đứa em trai cùng cảnh ngộ, và khi chúng đi quá giới hạn, Ánh đã chọn biến mất. Như một làn khói trên đầu thuốc nàng hay hút, nó mờ dần, loang ra, lẩn khuất vào không khí, chỉ còn mùi hăng hắc thoang thoảng để người ta có biết đã từng có chúng ở đó.

Nghĩ ra điều này mình bớt bứt rứt hẳn. Những ký ức về Ánh không loạn xạ nhảy trong đầu mình. Mình không cố tìm cách co kéo, nối những mảnh vụn xưa thành một dòng nữa. Mình nghĩ tới Linh, tới thằng Bình, tới cháu Khang. Trong những ký ức ấm áp đó, lời thề của mình với Ánh khi xưa rằng sẽ không bao giờ quên Ánh tan ra. Hoặc giả, chúng không còn mang trên mình sự ân hận và tiếc nuối nhiều như khi trước. Chiều, lúc đợi cháu Bảo tới đón, mình đã như người điên vẫy tay chào cái nắng cuối chiều trước khi mặt trời tắt hẳn. Tự dưng mình nghĩ có lẽ bây giờ mình đặt dấu chấm được rồi.”

Tôi không thấy bóng dáng của một người già cả nào trong cuốn sổ. Thể như một anh chàng hai mươi, mặc sơ mi và đội chiếc mũ nồi, đạp trên chiếc xe mini Thống Nhất chạy ngược trên một hàng cây Hà Thành, đi tìm lại một mối tình không thể mờ phai. Những giấc mơ anh đã từng kể tôi nghe rất lâu trước kia, với những con phố nối liền nhau nhưng chẳng bao giờ giao nhau trong đời thực. Những trúc trắc, đứt gãy và phi lý của miền mộng ảo đấy, có chăng cũng là những vết thương lòng của thuở thiếu thời?

Tôi thừa nhận từ hồi theo nghiệp viết, tôi nhạy cảm và mau nước mắt hơn khi xưa nhiều. Cứ động đến sự chân thành và nỗi lòng sâu kín của ai đó, mắt tôi lại rơm rớm. Tôi như liền thân thể với họ, ruột gan là một, máu thịt là một. Nỗi đau cứ sống sờ sờ và quặn thắt cả lại. Trong đám tang của ông, tôi đã tiễn đưa ông với một tấm lòng thanh thản, thế mà khi đọc những dòng chữ xiêu vẹo của ông, chẳng hiểu sao nước mắt tôi lại trào ra. Tôi ôm lấy mặt, ấp vào trong dòng chữ của ông, tưởng như một cuộc đời của ai đó hay một phần của chính mình đã nhấc gót rời đi.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.032
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
Sifain trong bộ dạng lôi thôi, lếch thếch, vội vã đẩy cửa ra vào, chạy về phía vườn nho nằm trong khoảng sân trước homestay nhà mình. Cậu không để tâm tới cả hai túi quần trước và sau đều đang lộn trái, tơ hơ trưng ra ngoài. Gió thổi bay mái tóc mới ngủ dậy rối như tổ quạ của cậu chàng, khiến nó càng thêm bù xù nhưng dường như Sifain không có thì giờ để bận tâm tới điều ấy. Cậu chạy một mạch từ trong nhà, qua thềm tam cấp, nhanh chóng quặt trái để tới lối vào vườn nho. Bóng một cô gái trạc tuổi Sifain dần hiện ra giữa một rừng sắc xanh mướt. Người nọ quay đầu, mỉm cười ngay khi nghe thấy tiếng chạy của cậu. Thoáng chạm mắt nhau đủ để Sifain nhận ra gương mặt người bạn đã rất lâu không gặp mặt. Cậu thở hổn hển trong khi mừng rỡ reo lên.
  • Trời đất ơi! Puffy!
Dưới cái nắng ban sớm trong trẻo, Puffy cong cong đôi mắt cười, trong khi để lộ chiếc má lúm đồng tiền đầy duyên dáng ngày càng rõ nét hơn.
  • Chào! Lâu quá rồi không gặp nhỉ, Siffain?
 

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.032
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
Puffy hướng mắt trông ra những rặng bạch dương đang tắm mình trong nắng, nối nhau bao quanh viền đồi xanh mượt. Đứng từ lưng chừng dốc này cũng có thể thấy mặt hồ Laguna trong vắt, nằm dưới chân đồi Hiwin phản chiếu bầu trời tháng Tư cao vời vợi.Thấp thoáng giữa những trảng cỏ bạt ngàn trùng trùng điệp điệp kéo đến tận chân trời là đôi mái nhà màu gụ của vài trang trại và nhà kho gần đó. Mùi cỏ hăng, mùi rơm rạ cháy, mùi rêu của hồ Laguna lẫn trong làn nắng ấm, dậy lên tầng không, đủ khiến Puffy quên bẵng cơn giận của mình. Cô hít một hơi thật sâu, lim dim mắt để mặc gió chạy qua cổ nghe nhồn nhột. Khung cảnh đẹp tới độ Puffy đã nghĩ siêu năng lực dịch chuyển tức thời mỗi khi nổi giận của mình cũng chẳng tới nỗi tệ hại là bao.
  • Puffy!
Dù chưa thấy người nhưng Puffy đã nghe thấy tiếng gọi gấp gáp từ đằng xa. Âm thanh huỳnh huỵch vội vàng kèm tiếng thở hổn hển ngày càng gần hơn, Puffy bất giác mỉm cười chờ đợi. Chỉ một thoáng rất nhanh, gần như tích tắc, mái tóc màu nâu hạt dẻ lấp ló phía lối vào một vườn nho nằm giữa lưng chừng con dốc nhỏ. Cậu trai trạc tuổi Puffy mặc một chiếc áo ba lỗ sọc ngang màu xanh biển, cổ áo xộc xệch, trễ hẳn xuống do chạy vội một lúc lâu. Cậu ta đứng ngay tại lối vào, cúi gập người, chống tay xuống đầu gối thở hổn hển sau khi hộc tốc từ trong nhà chạy lên trên con đồi. Gương mặt cậu đỏ bừng, lan từ má đến tai, nhưng điều đó không ngăn người ta nhận ra làn da vốn trắng bóc đáng ghen tị của cậu.
  • Trời đất ơi! - Siffain thở gấp. Rồi rất nhanh, cậu ngước đầu lên trong khi vẫn cúi gập người xuống đất. Một thoáng chạm mắt nhau, và Siffain chỉ kịp buột miệng thêm lần nữa. - Ôi mẹ ơi!
***
Siffain và Puffy từng gặp nhau duy nhất một lần vào tháng Tư năm ngoái. Không khác gì lần này, Puffy cũng từ trên trời rơi xuống giữa vườn nho nhà cậu. Phải, chính xác từng chữ một, từ-trên-trời-rơi-xuống - hoàn toàn theo nghĩa đen: một làn khói bốc lên mù mịt như cháy vườn, tới khi chạy ra thì chỉ thấy một con bé lạ hoắc lạ huơ nào đó đang đứng giữa vườn ngơ ngác vẫy tay chào “hello”. Thật lòng, nếu không bởi siêu năng lực “dịch chuyển tức thời mỗi khi tức giận” của Puffy thì có lẽ mãn đời hai đứa nó cũng chẳng bao giờ gặp nhau.
  • Này! Cậu định ở lại đây bao lâu?
Siffain bỏ một miếng kiwi vào miệng trong khi chờ đợi câu trả lời từ Puffy. Nắng tháng Tư vắt vẻo trên giàn dây leo, đổ xuống chỗ ngồi của Siffain những đốm hoa lay động. Lúc này cả hai đứa đều đang lim dim phơi bụng ở một góc trong vườn mà mình ưa thích. Siffain chọn chiếc xích đu màu trắng nằm sát một gốc táo, còn Puffy lại chọn nằm dài trên một chiếc ghế gỗ có thể hai ba người ngồi cùng một lúc.
  • Một tuần, chắc thế? - Puffy thờ ơ vừa đáp vừa nhón thêm một quả nho từ thố sứ đang được cô ôm trên bụng mình. - Đằng nào cũng quẳng cái bà khách của tớ cho người khác. Sếp bảo tớ cứ nghỉ ngơi đi. Mà nhắc tới cái bà đó… - Puffy khẽ hít một hơi sâu rồi đột nhiên nặn ra một nụ cười. - Thôi quên đi, tớ chưa muốn dịch chuyển tức thời sang chỗ khác.
Tiếng cười ngặt nghẽo của Siffain làm mấy con bồ câu ở mé vườn bên kia giật mình bay sang một cành sồi khác. Mãi một lúc, Siffain mới tiếp lời cô bạn.
  • Tính ra cũng hay nhỉ? Cứ tức giận là lại dịch chuyển đến một nơi mới, khỏi cần máy bay máy biếc gì, đi du lịch với cậu dễ như bỡn. Đã thế còn tránh được ẩu đả, cậu cứ tức điên lên, nói một trận ra trò mà chẳng sợ bị người kia cho vài trận. Nhất rồi, siêu năng lực cỡ này thì đúng là hàng tuyển đấy người anh em ạ.
Puffy nghe xong, nhếch mép trưng ra một bộ mặt không biết nói gì hơn.
  • Khen thật hay khen đểu đấy? - Cô nàng chóp chép vừa nhai vừa nói. - Từ năm ngoái đến năm nay cậu khen cái thứ củ chuối ấy mà không thấy ngượng mồm à? Có khác gì bảo người béo nên vui vì hấp thu tốt không cơ chứ?
Siffain vừa phì cười vừa gật gù. Cái nắng ướp lên mái tóc nâu sáng của cậu thêm một chút ngọt ngào hiền hòa. Trông cái miệng tươi tắn sểnh ra là khoe hết cả hàm của Siffain bỗng khiến Puffy dậy lên một cảm giác ghen tị trong lòng. Người đâu mà dễ cười, đã vậy lúc cười còn dễ thương.
  • Nhưng tớ nói cũng đúng mà phải không? - Cậu chàng nghiêng đầu. - Từ nhà cậu mà tới nhà tớ cũng chết tiền máy bay chứ chẳng đùa.
  • Ừ. Chết tiền máy bay thật. - Puffy đáp, trong khi gác tay ra sau đầu, ngửa cổ trông lên bầu trời lấp ló biêng biếc qua giàn nho xanh mướt. - Nhưng thà chết tiền máy bay còn hơn thế này nhé cưng.
Gió rì rào đuổi nhau trên hàng giẻ gai, nhân tiện cuốn tiếng cười khúc khích của Siffain vang vọng khắp khu vườn.
***
Puffy vẫn biết siêu năng lực của mình cũng chưa tới mức “hàng dỏm” như nhiều siêu năng lực khác. Cô biết có những người xung quanh mình còn dính phải thứ năng lực củ chuối hơn cả cô, ví như bác Lian hàng xóm thường đột nhiên bật cười rất to khi đang buồn. Đối với những người như bác, mọi người đều cảm thông, miễn cho họ không phải tham dự đám tang hoặc đi thăm nom người ốm. Tuy thế, dù biết ơn vì năng lực của mình là vậy, Puffy cũng chẳng vui vẻ gì cho cam. Tất nhiên rồi, vui vẻ sao được khi Puffy đang tức giận, chuẩn bị tranh luận ra trò, thì đối phương bỗng biến thành bịch rác, còn cô thì đã đứng giữa một khu xả thải công nghiệp. Đến khi quay về thì cả hai đã quên bẵng vấn đề khi trước. Rắc rối nhất là nếu Puffy dịch chuyển tới đất nước khác, vùng miền khác thì còn ốm đòn nữa. May mắn là từ khi phát hiện ra năng lực của Puffy vào lúc mười tuổi, bố mẹ đã cho cô đi học đủ thứ tiếng để tiện bề xử lý tình huống. Cô cũng được dặn dò cẩn thận để biết bảo vệ bản thân ở nơi xa lạ, học cách kiểm soát cơn giận - dù môn này cũng chán không khác gì năng lực của cô, nhưng ít nhiều kết quả đầu ra của nó tốt hơn hẳn. Cũng nhờ một số chính sách của chính phủ đối với những người như Puffy, thành thử siêu năng lực kia đến giờ vẫn chưa phải một gánh nặng đối với cô nàng.

Siffain cũng có siêu năng lực, cậu chàng khi làm gì quá khích thì cơ thể sẽ đột ngột cứng đờ như khúc gỗ, các cơ trên người như thể biến thành đá tảng, rắn tới độ dù có đập búa lên người cũng không đau.

  • Chỉ cần da tớ đỏ tới đoạn cổ là chết chắc. - Siffain đã từng kể với Puffy như vậy. - Người kiểu gì cũng đờ cả ra ngay, thành thử tớ lúc nào cũng phải soi gương kiểm tra xem da mình đang thế nào.

Có lẽ vì càng ngày càng có nhiều người dính phải siêu năng lực hơn nên các chính sách cho những người như Puffy và Siffain cũng dày đặc hơn. Nếu là mười năm trước, Puffy chắc chắn sẽ không được hưởng đặc quyền không cần hộ chiếu để có thể bay qua các nước. Và trong các hồ sơ xin việc sẽ không có thêm phần “siêu năng lực (nếu có)” đáng ghét.
 

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.032
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
Kinnara gửi cho tôi vài tấm ảnh anh chụp ở Bà Rịa. Tôi chắc mẩm ảnh đã qua chỉnh màu vì tấm nào tấm nấy đều đậm mùi của Kinnara: biển rất xanh còn trời thì trắng lóa, trong khi đó những bức ảnh chụp nắng lại ám sắc vàng hơn hẳn bình thường.

"Này, anh phải gửi em ảnh chưa chỉnh chứ."

Tôi nhắn tin cằn nhằn.

Kinnara không seen cũng không rep lại ngay, chắc hẳn đang đi lang thang ở đâu đó không tiện trả lời. Tôi lần lên tin nhắn anh gửi anh khi trước, phóng to ngắm lại lần nữa. Thật tình dù không có bóng dáng anh trong bất kỳ một "pô" ảnh nào, thì toàn bộ những bức hình vẫn hết sức cá nhân và riêng tư. Hơn một câu chuyện kể, ừ phải rồi, chúng còn hơn cả một câu chuyện kể bằng lời. Một góc chụp lấp ló mơ màng nhìn qua góc tường hướng ra bờ đê. Vẻ lạc lõng của một con tàu lênh đênh giữa biển. Lấp loáng ánh nắng ánh xạ trên đầu ngọn sóng. Hay một khung cửa xe khách xước xát nhìn ra mặt biển chập trùng. Tôi thấy anh nheo mắt, một tay lục điện thoại từ trong túi, phóng to lên cỡ nhân hai, bắt lấy một khung hình nhỏ trong cả toàn cảnh lớn. Tấm ảnh thành hình, anh mở album nhìn một lần nữa và gửi cho tôi. Không có lời dẫn chuyện nhưng tôi vẫn có thể trông rõ từng hành động của anh như thể đang ngồi ngay sát đó, lắng nghe tiếng thì thầm chỉ văng vẳng trong tâm trí anh, chẳng thốt ra thành lời.

"Thấy không Mi, em có nhìn thấy không Mi?"

Giọng anh xa xăm, mơ hồ, bảng lảng như một lớp sương mờ chực chờ tan ra vào ban sớm.

Tôi thoát khỏi đống ảnh anh gửi, chờ tin nhắn tới nhưng chờ hoài không thấy. Hình ava của anh chỉ dừng lại ở dòng tin nhắn bên trên. Tôi chăm chú nhìn hộp thoại, tự hỏi anh đang đi đâu lúc này. Tôi cố mường tượng nhưng hình ảnh của anh lại mờ nhạt quá đỗi, thể như chỉ là bóng nhòa trong bức hình out nét. Tôi tắt điện thoại, chống cằm nhìn ra ngoài bậu cửa sổ trống trơn, chỉ có độc bóng một đám mây nặng hạt.

Không biết Kinnara của tôi đang làm gì nhỉ?
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.032
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
“Ngày buồn, đơn côi và trống vắng. Tháng sáu mưa to quá!”

Mẹ đã viết rất lớn, rất rõ ràng như thế ở trang lót của cuốn “Giamilia truyện núi đồi và thảo nguyên” - một tuyển tập truyện ngắn của Nga mẹ rất thích. Không có năm ghi lại nên tôi không rõ chính xác tháng sáu đó là khi nào nhưng chắc hẳn phải chục năm trước, hoặc nhiều hơn thế. Có khi lúc ấy mẹ cũng chỉ bằng tôi bây giờ, choai choai và ương bướng lắm?

Thành thực, tôi chưa bao giờ nghĩ mẹ lại có thể nhạy cảm và ủy mị một cách “thiếu nữ”. Thật khó để coi mẹ là một người như thế, và càng khó hơn khi gắn mẹ với hình ảnh một đứa trẻ. Tôi cứ đinh ninh rằng từ lúc chào đời, mẹ đã có tính cách của mẹ tôi bây giờ - có gương mặt và dáng dấp già nua hoặc nếu không thì chí ít cũng phải giữ được đôi đặc điểm cơ bản: tính khí thất thường cổ hủ, thường xuyên cáu kỉnh, chẳng mấy khi cười nhưng có thể vì chuyện không đâu mà vui vẻ cả ngày. Mỗi khi buồn mẹ sẽ không thở than “đơn côi” và “trống vắng”, rằng “ngày buồn” - những từ ngữ nghe thật xa lạ với mẹ. Nếu có tâm sự, mẹ tôi sẽ chỉ im lặng, thẫn thờ trong một khoảng không vô định, hoặc đứng sát hiên nhà, tựa mình bên chiếc cửa gỗ, ngước mắt nhìn mưa rơi lây phây dưới một bóng đèn đường đang bật. Đôi lúc mẹ sẽ buột miệng gọi tên bà ngoại trong một câu ca thán, nhưng chỉ thế mà thôi, không than phiền thêm bất kỳ lời nào khác dù tôi có cố dò la thế nào. “Không, tao chẳng làm sao cả”, mẹ sẽ cặm cụi làm việc nhà mà không nhìn tôi khi nói câu ấy. Tôi đã quen với hình ảnh mẹ mình như thế, một người ít chia sẻ, lạnh lùng, mạnh mẽ. Người viết dòng chữ ở đầu trang sách kia không sao liên kết được với hình ảnh mẹ trong tâm trí tôi. Nếu có thứ gì có thể liên kết, thì chỉ có duy nhất chữ ký quen thuộc của mẹ, thứ tôi đã nhìn thấy không biết bao nhiêu lần trong đủ loại giấy tờ cần phụ huynh xác nhận khi tôi còn đi học.

Phát hiện nho nhỏ này đột nhiên đã tạo ra một khe nứt trên hình ảnh mẹ tôi. Một sự tò mò phấn khích trỗi dậy, tôi cảm giác như mình đang hé mắt nhìn vào ổ khóa của một căn nhà bí ẩn để cố trông thấy một thứ gì đó vượt ngoài ngưỡng tưởng tượng còn đang im lìm trong bóng tối. Thoáng vài ý nghĩ tinh ranh đột ngột vụt lên, nó kéo tôi xuống dưới nhà. Tôi muốn chìa cho mẹ xem thứ tôi đã tìm thấy. Mẹ sẽ phản ứng thế nào nhỉ? Một nụ cười mím chi? Mẹ sẽ thẹn quá mà bật cười? Tôi không biết, nhưng chân đã chạy trước khi tôi có câu trả lời.

Xuống dưới nhà, mẹ đang lúi cúi trong bếp vào ngày chủ nhật cuối tuần, tỉ mẩn lấy khăn cậy những vết dầu bắn dính két trên tường, miệng lẩm bẩm một lời nào đó mà tôi cá chắc là lời phàn nàn. Nhác thấy tiếng động từ tôi, mẹ đã gọi vọng ra, hỏi tôi đã tính làm cơm chuẩn bị cho ngày mai chưa. Giọng mẹ không mấy vui vẻ, dường như đã biết câu trả lời trước khi tôi đáp. Ý nghĩ tinh ranh ban nãy bất giác lỉnh đi đâu mất, tôi bảo mẹ mai mình sẽ ăn ngoài rồi nhìn cuốn truyện trên tay, không rõ nghĩ gì, gập lại rồi quay trở lên phòng.

***

“Này, anh có nghĩ nếu em cho nhân vật quay ngược thời gian, gặp lại mẹ cô ta khi còn trẻ thì cô ấy sẽ hiểu được mẹ mình không?”

Tôi dùng bút chì khoanh tròn một phần để trống trong cuốn sổ ghi chú những tình huống trong bản thảo mới. Anh bạn thân hơn tôi hai tuổi kiêm biên tập viên tiểu thuyết lần này của tôi vẫn không ngước mắt lên khỏi laptop, lạch cạch gõ phím.

“Hử?”

Quán cà phê chúng tôi ngồi nằm cách xa trung tâm thành phố, ẩn mình trong một thị trấn nhỏ không mấy ồn ào, ít dân cư, nhiều du khách và rải rác các tiệm đồ lưu niệm mà đa số bày biện mặt hàng làm từ gỗ. Đây là quán ruột của bạn tôi, anh bảo hiếm có quán nào vắng khách mà đồ uống lại ngon thế này, chỉ hơi tiếc là vị trí không được đắc địa cho lắm. Mỗi lần di chuyển tới quán, chúng tôi cũng phải đi gần tiếng rưỡi đồng hồ.

“Hả? Em nói gì cơ?”

Lúc này anh mới quay sang nhìn tôi. Anh vụng về đẩy cặp kính đã trễ xuống ngang sống mũi, vừa thuận tiện chà một bên má đang đỏ gay vì nứt nẻ. Cái vẻ hậu đậu, lóng ngóng cùng gương mặt ngờ nghệch khi bù đầu chạy bản thảo của anh làm tôi bật cười.

“Em hỏi là”, dứt cơn cười, tôi chậm chạp lặp lại, “nếu em cho nhân vật quay ngược thời gian gặp mẹ mình hồi còn trẻ, thì khi quay trở lại, mâu thuẫn giữa hai mẹ con có giải quyết được không?”

Tôi vừa nói vừa chỉ vào phần trống trong cốt truyện.

“Chắc là em sẽ viết chừng một, hai chương thôi. Hoặc là gặp một giấc mơ cũng được. Anh thấy sao?”

“Vô lý quá. Em tính làm thế nào để đưa tình tiết này vào? Truyện của em đang đi theo hướng hiện thực mà.”

Tôi thở dài, chau mày nghĩ ngợi, một khoảng lặng im lìm bao lấy chúng tôi. Anh không chờ tôi trả lời câu hỏi xong đã cúi đầu trở lại công việc. Tiếng gõ máy lạch cạch vang lên đều đặn lẫn trong âm thanh ù ù của động cơ làm mát từ laptop.

“Nhưng mà…”, tôi dè dặt ngắt khoảng lặng làm đôi, trong lúc anh vẫn không ngẩng lên nhìn mình, “nếu bỏ qua sự vô lý của tình tiết, coi như chuyện đó xảy ra rồi, thì anh nghĩ nhân vật có hiểu được không nhỉ?” Tôi nhìn anh, không hiểu sao trong lòng lại râm ran, vừa mong đợi vừa hồi hộp.

Anh chau mày một lát. Tôi để ý phần nếp nhăn hiện lên giữa hai đầu lông mày của anh lẫn cái bặm môi trông có vẻ như đang khó xử.

“Tùy chứ. Tùy xem…” Anh ngừng lại, ngửa đầu lên trên trần nhà nheo nheo mắt, thể như đang cố tìm từ ngữ thích hợp. “Khi trở lại hiện tại thì hai mẹ con sẽ giải quyết vấn đề thế nào. Sao nhỉ?” Anh chép miệng một cái. “Ý anh là, chuyện của hiện tại thì khó mà bảo phiên bản quá khứ giải quyết lắm.”

Tôi tính phản bác nhưng anh đã cướp lời tôi. “Thực ra nếu hiểu quá khứ của mẹ hơn thì người con sẽ tìm được cách để giao tiếp, ý em là thế phải không?”

Tôi gật đầu coi như lời đáp. Anh chép miệng một cái, suy nghĩ một lúc rồi mới cẩn thận nói tiếp.

“Sao anh vẫn nghĩ là không thể một chiều như vậy nhỉ? Giống như anh với bố anh. Dù anh được nghe kể và cũng chứng kiến vài chuyện bố anh gặp phải, nhưng kiểu gì thì kiểu anh cũng không cách nào nói chuyện được với bố. Nếu người ta đóng cửa thì mình đành chịu thôi.” Mắt anh nheo nheo nhìn tôi chăm chú, rồi anh khẽ nhún vai. “Cũng không biết được, chắc cũng phải xem em xử lý mọi thứ thế nào.”

Rồi anh đột ngột cầm lấy bút chì của tôi, khoanh tròn một điểm khác nằm dưới phần kết truyện tôi đã đặt ra sẵn.

“Cá nhân anh thì vẫn nghĩ nếu có mâu thuẫn thì nó phải được giải quyết sau đoạn này. Hai nhân vật phải cùng nói chuyện mới được. Mà… tại sao em không để nhân vật mẹ kể lại chuyện cũ cho nhân vật con, không phải như thế sẽ có tính kết nối hơn sao?”

“Người mẹ không kể chuyện đâu.” Tôi đáp lời, bỗng dưng thấy trong đầu hiện lên một hình ảnh quen thuộc đang lúi cúi dọn vết dầu bắn trên tường nhà. “Có thể mẹ nhân vật chỉ thích nói chuyện một mình thôi.”

“Chà… Thế thì khó đấy. Thôi, không sao, việc khó như thế thì lại không phải việc của biên tập viên như anh rồi.”

Tôi thấy bàn tay anh nằng nặng đặt bên vai, nghe giọng điệu “nói mát” trêu chọc quen thuộc, bất giác bật cười.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.032
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
Kinn là kiểu người như bước ra từ tiểu thuyết tình cảm hồi 2015 - 2016 - kiểu người không mấy vướng bận chuyện tiền bạc nhưng luôn kiếm tìm thứ để mình sống rừng rực như bó đuốc. Khác với tôi, Kinnara có năng lực để không cần phải gồng lên hết sức mà vẫn có thể làm chuyện này chuyện kia ra hồn. Chỉ có điều, việc gì cũng thử qua, nhưng không công việc nào mà Kinn muốn gắn bó lâu dài. Dần dà, chuyện “thử rồi bỏ” đã trở thành điều quen thuộc mỗi khi tôi nghĩ về anh.

Đứa bạn nhà ở Tuyên Quang chuyển lên Hà Nội sống và làm việc, vẫn thường bảo Kinn lông bông - một từ rất quen thuộc suốt những năm bài hát “Đưa nhau đi trốn” nổi trên thị trường nhạc Việt.

“Chỉ có mấy đứa nhà khá giả mới vậy được thôi. Như tao thì chịu.” Nó ngáp ngắn ngáp dài trong khi buông ra một câu nhận xét hờ hững. “Thành ra, tao rất ghét kiểu người như thế.”

“Không phải là không làm gì.” Tôi mơ hồ đáp, cố vớt vát lại cho Kinnara. “Có mục tiêu đấy chứ, chỉ là mục tiêu không rõ ràng như mày. Kinn luôn bảo muốn tìm việc mà mình có thể gắn bó lâu dài, nhưng đấy là việc gì thì Kinn chưa biết, phải đi đã.”

“Chính là điều tao đang nói mà. Tao không có thời gian lẫn chỗ dựa để làm điều đó. Mày biết mà, nếu không nhanh chóng thì tao sẽ sảy chân ngay. Mà lúc sảy chân thì chẳng ai giúp được tao cả. Đúng ra, tao không có đủ sự yên tâm để tìm thứ mình thích.” Nó nhìn vào tôi, chép miệng một cái. “Nên tao ghét kiểu người như vậy, một dạng ghen tị nhỉ?”

Tôi không biết nên đáp thế nào cho phải, chỉ biết nhún vai rồi để mặc cho câu chuyện về Kinn từ từ lắng xuống trong đủ loại tiếng ồn và dăm câu chuyện phiếm của lũ bạn xung quanh.

Thành thực, bạn tôi nói không sai. Nhưng cũng không hẳn đúng. Vì tôi biết có những người có thời gian lẫn điều kiện tài chính tốt, nhưng không bao giờ dằn vặt và khổ sở nỗi khổ sở của Kinn. Nói “nỗi khổ” thì hơi quá, vì kể là bạn tôi hay với bản thân Kinn, tôi chắc mẩm cả hai người đó đều không gọi tên như vậy.
Chỉ là Kinn ám ảnh với thứ tự do, với một “cuộc sống trong mơ” mà ở đó lúc nào tim và máu Kinn cũng luôn rung lên bần bật. Dù đôi khi tôi luôn cảm thấy những chuyến hành trình dài, những công việc kỳ lạ Kinn làm trong suốt hành trình đó để tìm cách nuôi sống bản thân dường như đã là một phần của “cuộc sống trong mơ” anh từng mơ tới.

Với tôi, Kinn như một bài hát rất hay, tôi rất thích nhưng sẽ không bao giờ hát được vì quãng giọng tôi không phù hợp với những nốt nhạc đó. Có hát cũng chỉ tổ đau họng, tôi biết thế vì tôi đã thử qua rồi.
 
Bên trên