Puffy hướng mắt trông ra những rặng bạch dương đang tắm mình trong nắng, nối nhau bao quanh viền đồi xanh mượt. Đứng từ lưng chừng dốc này cũng có thể thấy mặt hồ Laguna trong vắt, nằm dưới chân đồi Hiwin phản chiếu bầu trời tháng Tư cao vời vợi.Thấp thoáng giữa những trảng cỏ bạt ngàn trùng trùng điệp điệp kéo đến tận chân trời là đôi mái nhà màu gụ của vài trang trại và nhà kho gần đó. Mùi cỏ hăng, mùi rơm rạ cháy, mùi rêu của hồ Laguna lẫn trong làn nắng ấm, dậy lên tầng không, đủ khiến Puffy quên bẵng cơn giận của mình. Cô hít một hơi thật sâu, lim dim mắt để mặc gió chạy qua cổ nghe nhồn nhột. Khung cảnh đẹp tới độ Puffy đã nghĩ siêu năng lực dịch chuyển tức thời mỗi khi nổi giận của mình cũng chẳng tới nỗi tệ hại là bao.
Dù chưa thấy người nhưng Puffy đã nghe thấy tiếng gọi gấp gáp từ đằng xa. Âm thanh huỳnh huỵch vội vàng kèm tiếng thở hổn hển ngày càng gần hơn, Puffy bất giác mỉm cười chờ đợi. Chỉ một thoáng rất nhanh, gần như tích tắc, mái tóc màu nâu hạt dẻ lấp ló phía lối vào một vườn nho nằm giữa lưng chừng con dốc nhỏ. Cậu trai trạc tuổi Puffy mặc một chiếc áo ba lỗ sọc ngang màu xanh biển, cổ áo xộc xệch, trễ hẳn xuống do chạy vội một lúc lâu. Cậu ta đứng ngay tại lối vào, cúi gập người, chống tay xuống đầu gối thở hổn hển sau khi hộc tốc từ trong nhà chạy lên trên con đồi. Gương mặt cậu đỏ bừng, lan từ má đến tai, nhưng điều đó không ngăn người ta nhận ra làn da vốn trắng bóc đáng ghen tị của cậu.
- Trời đất ơi! - Siffain thở gấp. Rồi rất nhanh, cậu ngước đầu lên trong khi vẫn cúi gập người xuống đất. Một thoáng chạm mắt nhau, và Siffain chỉ kịp buột miệng thêm lần nữa. - Ôi mẹ ơi!
***
Siffain và Puffy từng gặp nhau duy nhất một lần vào tháng Tư năm ngoái. Không khác gì lần này, Puffy cũng từ trên trời rơi xuống giữa vườn nho nhà cậu. Phải, chính xác từng chữ một, từ-trên-trời-rơi-xuống - hoàn toàn theo nghĩa đen: một làn khói bốc lên mù mịt như cháy vườn, tới khi chạy ra thì chỉ thấy một con bé lạ hoắc lạ huơ nào đó đang đứng giữa vườn ngơ ngác vẫy tay chào “hello”. Thật lòng, nếu không bởi siêu năng lực “dịch chuyển tức thời mỗi khi tức giận” của Puffy thì có lẽ mãn đời hai đứa nó cũng chẳng bao giờ gặp nhau.
- Này! Cậu định ở lại đây bao lâu?
Siffain bỏ một miếng kiwi vào miệng trong khi chờ đợi câu trả lời từ Puffy. Nắng tháng Tư vắt vẻo trên giàn dây leo, đổ xuống chỗ ngồi của Siffain những đốm hoa lay động. Lúc này cả hai đứa đều đang lim dim phơi bụng ở một góc trong vườn mà mình ưa thích. Siffain chọn chiếc xích đu màu trắng nằm sát một gốc táo, còn Puffy lại chọn nằm dài trên một chiếc ghế gỗ có thể hai ba người ngồi cùng một lúc.
- Một tuần, chắc thế? - Puffy thờ ơ vừa đáp vừa nhón thêm một quả nho từ thố sứ đang được cô ôm trên bụng mình. - Đằng nào cũng quẳng cái bà khách của tớ cho người khác. Sếp bảo tớ cứ nghỉ ngơi đi. Mà nhắc tới cái bà đó… - Puffy khẽ hít một hơi sâu rồi đột nhiên nặn ra một nụ cười. - Thôi quên đi, tớ chưa muốn dịch chuyển tức thời sang chỗ khác.
Tiếng cười ngặt nghẽo của Siffain làm mấy con bồ câu ở mé vườn bên kia giật mình bay sang một cành sồi khác. Mãi một lúc, Siffain mới tiếp lời cô bạn.
- Tính ra cũng hay nhỉ? Cứ tức giận là lại dịch chuyển đến một nơi mới, khỏi cần máy bay máy biếc gì, đi du lịch với cậu dễ như bỡn. Đã thế còn tránh được ẩu đả, cậu cứ tức điên lên, nói một trận ra trò mà chẳng sợ bị người kia cho vài trận. Nhất rồi, siêu năng lực cỡ này thì đúng là hàng tuyển đấy người anh em ạ.
Puffy nghe xong, nhếch mép trưng ra một bộ mặt không biết nói gì hơn.
- Khen thật hay khen đểu đấy? - Cô nàng chóp chép vừa nhai vừa nói. - Từ năm ngoái đến năm nay cậu khen cái thứ củ chuối ấy mà không thấy ngượng mồm à? Có khác gì bảo người béo nên vui vì hấp thu tốt không cơ chứ?
Siffain vừa phì cười vừa gật gù. Cái nắng ướp lên mái tóc nâu sáng của cậu thêm một chút ngọt ngào hiền hòa. Trông cái miệng tươi tắn sểnh ra là khoe hết cả hàm của Siffain bỗng khiến Puffy dậy lên một cảm giác ghen tị trong lòng. Người đâu mà dễ cười, đã vậy lúc cười còn dễ thương.
- Nhưng tớ nói cũng đúng mà phải không? - Cậu chàng nghiêng đầu. - Từ nhà cậu mà tới nhà tớ cũng chết tiền máy bay chứ chẳng đùa.
- Ừ. Chết tiền máy bay thật. - Puffy đáp, trong khi gác tay ra sau đầu, ngửa cổ trông lên bầu trời lấp ló biêng biếc qua giàn nho xanh mướt. - Nhưng thà chết tiền máy bay còn hơn thế này nhé cưng.
Gió rì rào đuổi nhau trên hàng giẻ gai, nhân tiện cuốn tiếng cười khúc khích của Siffain vang vọng khắp khu vườn.
***
Puffy vẫn biết siêu năng lực của mình cũng chưa tới mức “hàng dỏm” như nhiều siêu năng lực khác. Cô biết có những người xung quanh mình còn dính phải thứ năng lực củ chuối hơn cả cô, ví như bác Lian hàng xóm thường đột nhiên bật cười rất to khi đang buồn. Đối với những người như bác, mọi người đều cảm thông, miễn cho họ không phải tham dự đám tang hoặc đi thăm nom người ốm. Tuy thế, dù biết ơn vì năng lực của mình là vậy, Puffy cũng chẳng vui vẻ gì cho cam. Tất nhiên rồi, vui vẻ sao được khi Puffy đang tức giận, chuẩn bị tranh luận ra trò, thì đối phương bỗng biến thành bịch rác, còn cô thì đã đứng giữa một khu xả thải công nghiệp. Đến khi quay về thì cả hai đã quên bẵng vấn đề khi trước. Rắc rối nhất là nếu Puffy dịch chuyển tới đất nước khác, vùng miền khác thì còn ốm đòn nữa. May mắn là từ khi phát hiện ra năng lực của Puffy vào lúc mười tuổi, bố mẹ đã cho cô đi học đủ thứ tiếng để tiện bề xử lý tình huống. Cô cũng được dặn dò cẩn thận để biết bảo vệ bản thân ở nơi xa lạ, học cách kiểm soát cơn giận - dù môn này cũng chán không khác gì năng lực của cô, nhưng ít nhiều kết quả đầu ra của nó tốt hơn hẳn. Cũng nhờ một số chính sách của chính phủ đối với những người như Puffy, thành thử siêu năng lực kia đến giờ vẫn chưa phải một gánh nặng đối với cô nàng.
Siffain cũng có siêu năng lực, cậu chàng khi làm gì quá khích thì cơ thể sẽ đột ngột cứng đờ như khúc gỗ, các cơ trên người như thể biến thành đá tảng, rắn tới độ dù có đập búa lên người cũng không đau.
- Chỉ cần da tớ đỏ tới đoạn cổ là chết chắc. - Siffain đã từng kể với Puffy như vậy. - Người kiểu gì cũng đờ cả ra ngay, thành thử tớ lúc nào cũng phải soi gương kiểm tra xem da mình đang thế nào.
Có lẽ vì càng ngày càng có nhiều người dính phải siêu năng lực hơn nên các chính sách cho những người như Puffy và Siffain cũng dày đặc hơn. Nếu là mười năm trước, Puffy chắc chắn sẽ không được hưởng đặc quyền không cần hộ chiếu để có thể bay qua các nước. Và trong các hồ sơ xin việc sẽ không có thêm phần “siêu năng lực (nếu có)” đáng ghét.