Chương 5
Bối Nhược tự cho bản thân vô cùng đạo đức khi nàng đợi vết thương Lê Phi lành hẳn mới đem mảnh vải có dấu vân tay hôm nọ ra. Nhìn tấm vải vốn xé từ áo mình, Lê Phi khẽ nhíu mày.
"Ngươi đọc xong thì mau gọi ta bằng sư phụ. Vi sư không chấp nhất lễ nghi, chỉ cần lạy ta ba cái." Lúc nói Bối Nhược cố giấu nụ cười khoái trá. Bởi lẽ, Lê Phi đã bái nàng làm thầy, sau này hắn có hoàn cốt Long Ngạo Phi thì đối với nàng cũng không thể bất kính. Nghĩ tới tương lai sẽ có người tức đến phun máu, lòng nàng quá đỗi vui sướng.
"Không nhận!" Khóe môi Lê Phi giật giật theo từng con chữ ngoằn ngoèo.
"Ngươi lăn tay vào bản giao ước sư đồ, giờ định lật lộng à?" Bối Nhược trừng mắt đập tay xuống bàn. Bên kia Trần Thanh Vân giật mình, nép sát góc giường. Lê Phi thái độ vẫn dửng dưng.
"Tiên nương lợi dụng lúc ta bất tỉnh đơn phương lập khế ước, ta không thừa nhận."
"Ngươi không đồng ý ta liền chặt đứt tứ chi vứt vào chuồng lợn." Bối Nhược từ nhỏ đã ngang ngược nên nàng chẳng ngại dùng mọi thủ đoạn miễn sao đạt mục đích.
"Đừng... Đừng..." Thanh Vân nghe nói hốt hoảng lao qua ôm tay Bối Nhược.
"Chị đã cứu chàng, giờ nỡ hại chàng ư?"
Bối Nhược bận đấu sát khí với Lê Phi, lạnh lùng đẩy Thanh Vân ra, ngữ khí càng hung bạo: "Có gì mà không nỡ?"
Lê Phi nhàn nhạt khép hờ mắt, chàng xem Bối Nhược như đứa trẻ không đòi được món nó thích nên quấy phá, ăn vạ. Huống hồ chàng cũng muốn xem thần tiên trên trời có phải hoàn hảo như người ta thường đồn đại.
Trong khi đó, Thanh Vân nhấp nhổm không yên, tới lúc thấy Bối Nhược thật sự lấy đao ra, nàng ta vội huơ tay lia lịa: "Phi, trên này có dấu vân tay của chàng còn có em làm chứng, chàng giờ thành đệ tử của tiên môn, thân làm đại quan chàng không thể nói hai lời..."
Lời lẽ Thanh Vân rót vào tai khiến Bối Nhược hài lòng, hai má nàng lúng liếng đồng tiền. Về phần Lê Phi bị người tưởng như cả đời trung thành bán đứng, chân mày chàng không khỏi run lên vì giận. Lê Phi ném cái nhìn sắc sảo sang Thanh Vân, đoạn muốn nói lại thôi, bao nhiêu lời lẽ cứ nghẹn lại yết hầu.
"Hế... hế... Còn không gọi sư phụ?" Bối Nhược xoay xoay khế ước trên tay nhăn nhở cười.
"Hừ! Bất quá ta theo cô học y, nhưng đừng chờ mong hai tiếng sư phụ." Lê Phi bất lực day trán, gương mặt chàng cau có rất thú vị.
Bối Nhược bị hút vào từng đường nét hoàn mỹ ấy đến độ lòng cũng mềm lại: "Ờ... Chủ yếu ngươi phải ngoan ngoãn, còn gọi gì thì tùy."
***
Sương sớm đọng trên cành mai già long lanh, cạnh cái giếng cũ ở sân sau Bối Nhược chống cằm nhàm chán nhìn Trần Thanh Vân đang chạy tới chạy lui gánh nước. Dù trong hoàng thất nàng ta bị ghẻ lạnh, song lúc ở phủ quận chúa cũng chưa tới nổi phải lao động vất vả. Thành thử một canh giờ trôi qua lu nước vẫn cạn khô.
"Phi con, ra thầy bảo." Bối Nhược vừa gọi vừa gõ xuống bàn làm Thanh Vân giật mình dừng lại. Bối Nhược biết nàng ta định tranh thủ ngắm Lê Phi nên trừng mắt đe dọa. Mấy ngày qua quan sát biểu hiện Thanh Vân, Bối Nhược thừa hiểu tấm chân tình nàng ta dành cho hắn. Quả nhiên đúng kiểu tình duyên lận đận, lâm li bi đát toàn tập. Dẫu Bối Nhược không xuống ta phá hoại, cả đời này Lê Phi cũng chẳng yêu Thanh Vân.
"Phi!" Bối Nhược gào đến khàn giọng mới thấy bóng dáng chàng chậm rãi rẽ sương lộ diện.
"Gọi ta?"
"Ừ, sư phụ muốn dạo chợ, ngươi theo khuân đồ."
Chàng nghe nàng nói mày hơi nhăn lại, song chẳng nhiều lời mà tùy ý gật đầu. Bối Nhược rất muốn bắt nạt chàng, chỉ hận Lê Phi quá cẩn thận khiến nàng chưa có cơ hội ra tay.
"Em... em đi nữa!" Thanh Vân mồ hôi đầm đìa, gương mặt nhợt nhạt vẫn híp mắt cười. Lê Phi vốn chán ghét nàng ta nên lạnh nhạt bỏ vào nhà. Riêng Bối Nhược còn bận suy tính không đáp.
Đương lúc đó ngoài lộ truyền vào tiếng vó ngựa rầm rập. Đoàn người có vẻ hống hách đạp cổng tre, hùng hổ xộc vào sân. Tên chỉ huy oang oang ra lệnh khám xét. Trần Thanh Vân dường như nhận ra họ, nàng ta sợ hãi nép sau lưng Bối Nhược.
"Trong hai ngươi ai là ả lang y kiêm bối toán bịp bợm?"
Lời lẽ ngông cuồng chói tai làm Bối Nhược khó chịu. Nàng thong thả gạt hai kẻ đang giữ tay mình ra, cười cười: "Nói ai bịp bợm, có tin bà đây bẻ cổ ngươi chết xong vẫn thừa sức cứu sống lại?"
Trong cuộc đời gã chỉ huy chưa từng mất hết thể diện như vậy, gã nổi đóa quát: "Điêu dân to gan, xem ta trừng phạt ngươi thế nào."
Vừa nói hắn vừa vung tay bổ xuống đầu nàng. Bối Nhược định chờ bàn tay thô kệch đó tới gần sẽ bẻ gãy, nào ngờ bóng áo lam nhạt từ trong nhà lướt nhanh tới chắn trước mặt nàng.
"Đại... Đại quan."
Đám người vừa hổ báo đấy, trông rõ Lê Phi liền run rẩy quỳ rạp xuống. Chàng mặc kệ họ, liếc sau lưng xem tình hình Bối Nhược. Đáy mắt nàng hiện rõ tia phẫn nộ, biểu cảm đáp trả chàng như muốn nói: "Còn lâu ta mới bị bắt nạt." Chàng liền thu lại sự lo lắng.
"Phi..." Không khí căng thẳng bị giọng nữ lanh lảnh vọng vào phá tan. Giữa làn sương mỏng, võng lộng sặc sỡ xuất hiện, vào đến sân thấy hình dáng cao ngạo của Lê Phi, vị cô nương trên võng vội vàng lao qua ôm chầm.
"Chàng không sao, chàng không sao thì mừng, làm thiếp lo đến phát bệnh."
Bối Nhược bình sinh rất ghét cảnh chàng chàng thiếp thiếp ướt át, nhân hiên nhà có chiếc ghế mây nàng liền lui qua đó thong thả xem kịch.
"Nam nữ hữu biệt, buông ta ra đi Băng."
Cô nương tên Băng nghe nói vẫn ngoan cố vùi sâu hơn vào lòng chàng nức nở. Đám thuộc hạ đầu cúi sát đất cố gắng thực hiện ba không: Không nghe, không thấy, không nhiều chuyện.
"Phi là hôn phu của... của... ta." Giữa lúc anh hùng muốn thoát thân mà chưa tìm ra cách, Trần Thanh Vân lên tiếng cứu nguy. Tình hình chuyển biến theo chiều hướng đầy kịch tính, Bối Nhược phải ngồi thẳng người hào hứng thưởng thức.
"Ngươi xứng với chàng sao?" Rời khỏi lòng Lê Phi, Băng ngạo nghễ bước tới khinh miệt Thanh Vân. Hình ảnh Lê Băng đập vào mắt khiến Bối Nhược chấn động, ra đây mới đúng là Bạch Hạc đầu thai.
"Tui không xứng chẳng lẽ cô xứng?" Thanh Vân vừa lùi vừa lí nhí đáp.
"Hỗn xược này." Lê Băng hung hăn tát Thanh Vân hai cái khiến nàng ngã sóng xoài dưới đất.
Lê Phi nhăn mày xoay lưng nhìn Thanh Vân, vốn dĩ chuyện nữ nhân đấu đá đàn ông nên đứng ngoài. Nhưng giữa ban ngày ban mặt, lại trước mặt binh sĩ xúc phạm Trần quận chúa, Lê Băng thực quá đáng.
"Dừng tay rồi về nhà cho ta."
Nghe giọng Lê Phi có vẻ giận, Lê Băng vội nghiêng đầu hiền hòa: "Ai bảo ả ta nói bậy."
"Nàng không nói bậy, ta đích thực được tiên hoàng chọn làm quận mã."
"Nhưng sớm muộn cuộc hôn nhân này cũng sẽ bị cha nuôi hủy bỏ." Lê Băng chu môi làm bộ hờn dỗi.
"Có hủy hôn thì sư phụ đây cũng không cưới hạng gái như cô cho học trò của mình." Bối Nhược rời ghế, chấp tay sau lưng thong thả tiến vào sân.
Lê Băng nhìn nàng chằm chằm, thầm đánh giá người trước mặt, thấy nàng ta từ dung mạo đến cốt cách đều hơn mình, Lê Băng sinh tự ái liền gây sự: "Ai là học trò của cô đừng thấy người sang cả ngã làm quen."
Bối Nhược nhìn Lê Phi một cái liền cười tươi như hoa xuân: "Chưa biết thân phận ai cao quý hơn nhá, đồ phàm nhân ấu trĩ."
"Ngươi..." Bị mắng thẳng thừng Lê Băng thẹn quá hóa giận cung tay đánh Bối Nhược.
Chỉ tiếc cho nàng ta, Bối Nhược không dễ bắt nạt. Động thủ chưa xong trên mặt Lê Băng đã in mười ngón tay hồng hồng. Ôm hai má sưng vù, nàng ta rưng rưng lệ: "Phi, ả dám đánh thiếp..."
Trái với mong đợi của Lê Băng, Lê Phi sau trước đều lạnh lùng phủi áo bỏ đi. Đám thuộc hạ được dịp giải thoát liền vội vã đuổi theo đại quan. Tình thế trong sân vô cùng bất lợi nên Lê Băng đành nén hận bước lên võng, đoàn người hùng hổ tới giờ lẳng lặng thoái lui.
"Không theo hắn à?" Hướng chỗ Trần Thanh Vân đang ôm đầu gối dưới đất, Bối Nhược ân cần hỏi.
Nàng ta im lặng rất lâu mới khóc òa lên: "Nơi đó chẳng ai cần em, còn Lê Băng ỷ cha nuôi mình là Lê Quý Ly nắm trọng quyền nên luôn khinh bỉ em, đánh mắng em..."
Bối Nhược ngồi xổm xuống trừng mắt, đoạn cốc trán Thanh Vân: "Ngốc, cho ngươi cái lông vũ sau này nguy cấp hãy gọi tên ta ba lần, tự nhiên ta sẽ xuất hiện giúp đỡ."
Từ lúc phân rõ nàng ta không phải Bạch Hạc, Bối Nhược chẳng còn khó chịu. Nhổ sợi tóc trên đầu mình xuống đặt vào tay Thanh Vân dặn dò xong, Bối Nhược kéo nàng ta dậy chỉ hướng đoàn người vừa khuất dạng: "Lê Băng chắc chắn sẽ trả thù, ta sớm muộn cũng phải rời khỏi chỗ này nên cô hãy tự lo cho bản thân."
Thanh Vân ngây ngốc nhìn nàng rất lâu mới kiêng định gật đầu đuổi theo Lê Phi.
Chương 6