Chương 8
Gần đây tình hình kinh thành bất ổn, khắp nơi đều tràn ngập sát khí, dường như thời điểm thay triều đổi đại đã tới. Trong phủ tướng quân họ Lê, gia nhân đi lại hối hả, chẳng ai dừng lại chào hỏi hay tán gẫu. Xen lẫn trong gió là mùi của máu, của khói lửa, ngày mai đây còn ai mất.
Trước phòng Bối Nhược mai hoa đương độ rực rỡ nhất. Nàng thường ra đấy nhảy múa, đem cánh mai vàng, trắng trộn lẫn vào nhau rồi tung lên mây xanh, động tác nàng nhẹ như bay, từ xa thoáng tưởng phút chốc tiên tử lại về trời. Mấy lần Lê Phi đi ngang, giật mình định lao qua giữ nàng. Song lý trí chỉ cho phép chàng đứng yên tại chỗ.
"Chẹp... Ta sống mấy trăm triệu năm ngoài lão bà bạch Khổng tước ra, chưa từng thấy người thứ hai có được vũ nghệ xuất thần vầy. Công chúa, nàng dạy ta một chút nha?" Tinh tú lão nhân cung tay, mắt hướng Bối Nhược chớp lia lịa.
Nàng phủi hoa mai trên áo xuống, nghiêng đầu bên phải lại nghiêng đầu bên trái, đánh giá tinh tú lão nhân một hồi mới đáp: "Ngươi có phải đàn ông không?"
Sở dĩ Bối Nhược phải hỏi như vậy vì nhìn ngang nhìn dọc gì tinh tú lão nhân cũng chẳng giống nam tử. Ai đời người sống thọ ngang trời đất lại mặt hoa da phấn, tròng mắt lúc nào cũng long lanh như sương. Nếu ngực hắn không phẳng lì, Bối Nhược chắn chắn sẽ lột sạch y phục mà kiểm chứng.
Lại nói tinh tú lão nhân đương làm bộ dáng đáng yêu, nghe hỏi liền đứng ngay ngắn hất tóc: "Công chúa không thấy ta đẹp trai ngời ngời, khí chất tỏa xa vạn dặm à? Nhớ năm xưa nữ thần tiên thấy ta liền vỡ tim mà chết, còn nam thần toàn bộ ghen tỵ đến..."
Mỗi lần tinh tú lão nhân khoa trương đều khiến người khác rùng mình. Bối Nhược xoay lưng, nghoe ngoẩy bỏ đi.
"Này, người ta còn chưa nói hết." Bị bơ, tinh tú lão nhân hậm hực đuổi theo.
Mấy ngày không thấy Lê Phi, lòng Bối Nhược dâng chút trống trãi. Tinh tú lão nhân nói đó là tương tư, song nàng không tin.
"A, Phi!" Thoáng thấy bóng dáng quen thuộc bên hồ, nàng khó kìm được phấn khích vội chạy qua. Nào ngờ, đứng cạnh Lê Phi còn có Lê Băng, hai người đương tay trong tay vô cùng tình tứ.
"Sao cô ta lại ở đây?" Bối Nhược và Lê Băng kinh ngạc đồng thanh.
Lê Phi đẩy nhẹ Lê Băng sang bên, mày khẽ nhíu lại song không nói lời nào. Bối Nhược chẳng màn thái độ của chàng, hình ảnh đêm hỏa hoạn nọ hiện rõ mồn một, dù chứng cứ không đủ nhưng nàng chắc chắn kẻ chủ mưu là Lê Băng.
"Cô ngạc nhiên khi ta còn sống chứ gì?" Bối Nhược khoanh tay, hất hàm chất vấn.
Mặt Lê Băng chẳng mảy may biến sắc, ngược lại nàng ta giương đôi mắt trong sáng hướng Lê Phi cầu cứu.
"Không dạy dỗ cô, ta thực hổ danh Phượng Bối Nhược." Người Phượng tộc bẩm sinh nóng nảy, hành sự tùy hứng, nói chung bao nhiêu tật xấu Bối Nhược đều lĩnh hội hết, thế nên chẳng lạ gì chuyện nàng vung roi quất về phía Lê Băng.
Ả ta nép sát Lê Phi, nhắm nghiền mắt run rẩy. Roi của Bối Nhược đánh thẳng một đường trúng lưng chàng. Hai lớp áo rách toạc để vệt máu dài nhẹ nhàng chảy xuống.
"Ngươi..." Bối Nhược nghiến răng.
"Tiên nương không có chứng cứ đừng vội quy chụp tội danh lên đầu Băng nhi..." Giọng chàng cứng rắn, phản phất sự lạnh lùng.
Đã lâu rồi Bối Nhược quên mất thân phận chàng, cảnh tượng bây giờ khiến chuyện năm xưa trên thiên đình hiện rõ mồn một.
"Ngươi..." Nàng siết chặt roi, hai tay nổi đầy gân xanh. Nhớ ngày ấy Long Ngạo Phi ôm lấy Bạch Hạc, tình chàng ý thiếp, lòng Bối Nhược chẳng mảy may dao động. Vậy mà hiện tại, nàng ức hận đến mức khó thở, lời mắng chửi gì cũng nghẹn lại yết hầu.
"Cô đi đi!" Lê Băng đưa bàn tay nhỏ nhắn dìu Lê Phi đến bàn đá, cẩn thận xem xét vết thương trên lưng.
"Hai người..." Đầu lại choáng váng, Bối Nhược vung roi tứ hướng, nàng muốn đập tan cảm giác khó chịu trong lòng.
"Trần gian không hợp với tiên nương, phủ tướng quân quá nhỏ hẹp để giữ chân ngài, thỉnh tiên nương về trời." Lê Phi đứng dậy, bắt lấy roi nàng giữ chặt. Hai bàn tay chàng đầy vết xước máu lại lấm tấm y phục màu xanh nhạt.
"Thiết nghĩ Ngũ Hành Sơn của Minh Thần tiên nhân đủ lớn để..." Giọng Lê Phi nhàn nhạt mà nghiêm túc. Nàng không biết chàng từ đâu đã nghe được gì, song thái độ khiến người ta vừa đau vừa hận.
"Là ngươi nói, sau này đừng hối hận." Roi trên tay Lê Phi từ từ biến mất. Bối Nhược cũng theo đó tan như làn khói.
Sau phút náo động, không gian rộng lớn lại tĩnh lặng như tờ. Trong gió thoang thoảng mùi tanh của máu, xen lẫn vị đắng ở cõi lòng. Lê Phi siết chặt nắm tay, khổ sở nuốt xuống bi thương. Chàng có gánh nặng khó buông nên chẳng thể chu toàn cho nàng, đành chọn cách phũ phàng khi họ chưa đến mức sâu đậm.
Kỳ thực có sâu đậm hay không, chàng làm sao thấu được.
Tinh tú lão nhân đuổi đến nơi, chỉ thấy mảnh tan hoang. Lê Phi thất thần ngồi ở bàn đá để Lê Băng tùy ý băng bó. Nhìn tấm lưng rắn rỏi, lòng tinh tú lão nhân khẽ rung động, lão bịt mũi bay theo hướng Bối Nhược.
Nàng không về Phượng thành, không ghé Ngũ Hành Sơn, bản thân như người vô hồn nằm trên đụn mây lơ lững. Mọi chuyện càng ngẫm càng mất mặt. Rõ ràng từ đầu là nàng ngoan cố bám theo người ta. Người ta tốt với mình một chút liền cho rằng yêu thích. Thế gian này đâu có chuyện yêu đương nhanh chóng như vậy. Huống hồ người ta xuống trần vì Bạch Hạc, đời đời kiếp kiếp chỉ có nàng ta. Haiz... Bối Nhược cảm thấy ngu ngốc khi tự chuốc lấy khổ.
"Phụ mẫu ngươi đặt tên Nhược quả không sai, chưa ngã ngũ đã co giò bỏ chạy." Tinh tú lão nhân tìm được nàng liền chống nạnh mắng.
Bối Nhược ngồi dậy xếp bằng chân, chán nản hỏi: "Không lẽ bắt ta giết người đoạt tình?"
"Ờ." Tinh tú lão nhân gật đầu lia lịa, đoạn gân cổ quát: "Đoạt, đoạt con khỉ khô, cái tình duyên này vốn dĩ là của ngươi."
Nghe tinh tú lão nhân nói, Bối Nhược cười khổ. Của nàng lúc nào chứ, hôn sự trên thiên đình năm đó rõ ràng là sự nhầm lẫn.
"Mau quay lại đoạt Lục hoàng tử." Tinh tú lão nhân xắn tay áo, nhiệt tình lôi Bối Nhược. Nàng dùng dằn dứt ra, xoay lưng phủi áo cho ngay ngắn định bay đi.
"Này, công chúa không tranh Lục hoàng tử, vậy ta không khách sáo à. Sau này mất ngài về tay ta thì đừng có tiếc nuối." Tinh tú lão nhân phía sau hào hứng nhún nhảy. Nào ngờ, lời vừa dứt nguyên cây sáo bằng đá đập thẳng vào trán, hắn làm tinh tú mấy trăm triệu năm, đây là lần đầu tiên thấy đầu mình đầy sao.
***
Về Phượng thành được một ngày, việc duy nhất Bối Nhược làm là ôm kính chiếu mạng Lê Phi ra xem. Thị nữ thay trà mấy lần nàng đều chẳng động tới, bộ dạng thực bi thương. Bên ngoài tinh tú lão nhân bị anh em họ hàng nhà nàng chất vấn, mồ hôi đầm đìa, bộ dáng hắn vô cùng chật vật. Bất ngờ kính chiếu mạng có động, Bối Nhược đang thất thần liền trấn tĩnh, nàng hóa vệt kim quang lao thẳng hạ giới.
Cung điện nguy nga tráng lệ, Tây Đô phù hoa không kém Thăng Long xưa.
"Thanh Vân, cô đừng bám sát ta như vậy."
Bối Nhược dùng ẩn thân thuật nấp sau cây cột lớn quan sát đôi nam nữ đang giằng co giữa hành lan mênh mông.
"Phi, tiên hoàng tứ hôn chàng sao cứ lạnh nhạt với ta." Khóe mắt Trần Thanh Vân ngấn nước, thật giống màn đau khổ vì tình. Bất giác sự đồng cảm dâng trào trong tâm trí Bối Nhược, nàng biết cả đời này Lê Phi chỉ nhìn thấy mỗi Lê Băng.
Nhắc tới Lê Băng nàng ta liền xuất hiện. Mảnh hồng y uyển chuyển đến trước mặt Lê Phi, tiếp đó không chút lưu tình tát Trần Thanh Vân hai cái.
"Nàng lại đánh người." Giọng chàng tuy phẫn nộ song có chút gì đó nhàn nhạt, lạnh lùng.
"Ai bảo ả ngốc này cứ bám theo chàng như âm hồn." Hai mắt Lê Băng long lanh trong sáng, đến mắng người cũng nũng nịu đáng yêu. Chả trách từ Long Ngạo Phi đến Lê Phi đều say nàng ta như điếu đổ.
"Ta đắc tội gì cô chứ?" Thanh Vân ôm một bên má. Lê Băng vung tay tát thêm mấy cái. Lê Phi định ngăn lại song chậm một chút, chàng đành trơ mắt nhìn nữ nhân nhỏ nhắn ấy ngã về sau.
"Ngu ngốc." Lê Băng khinh bỉ phủi tay, đoạn kéo Lê Phi: "Cha gọi chàng."
Đáy mắt Lê Phi dừng trên người Thanh Vân rất lâu nhưng không đỡ nàng dậy, cứ thế sải bước mặc Lê Băng khó nhọc đuổi theo.
Chương 9