Chuyện chưa kể của Tuyên Phi - Cập nhật - Ivy_Nguyen

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Chương 4: Thi Hương (3)

Thấm thoắt đã một tháng trôi qua, ngày thi Hương vòng đầu tiên cũng tới. Vì có đọc chút sách vở, lại được Vũ giảng giải một phen nên Hân biết cuộc thi Hương có cả thảy bốn kì thi. Đỗ ba kì đầu thì được gọi là Sinh Đồ[1]. Như cha của Vũ nghe nói mười lăm tuổi đã đậu Sinh Đồ, được mọi người xưng tụng là ông Đồ Nguyễn (ông Đồ họ Nguyễn), đáng tiếc tới kì thi cuối cùng thì ông ốm và phải bỏ thi giữa chừng. Những năm sau đi thi cũng vậy, sức khỏe giảm sút quá nhiều, tới được địa điểm thi đã mất nửa cái mạng, không có cách nào trụ được cho tới thi xong vì thế ba lần thi sau đó đều rớt. Còn thầy đồ họ Đặng* thì bốn lần thi Hương đều chỉ qua được ba kì thi đầu. Vũ nói đỗ một lần Sinh Đồ thì được gọi là ông Đồ hoặc ông Tú, đỗ hai lần là ông Kép[1], đỗ ba lần gọi là ông Mền[1] còn như thầy đồ Đặng đỗ tới bốn lần khiến cả Hân và Vũ đều che miệng cười không biết phải gọi ông là gì.

*Thầy đồ Đặng: sợ mọi người quên, vị này là thầy đồ dạy vỡ lòng cho mấy anh em họ Đỗ, có cô con gái bị ốm vẫn ở nhờ trong phủ họ Đỗ.

Vòng đầu tiên thi kinh nghĩa, thư nghĩa[2], chủ yếu là kiểm tra khả năng đọc sách của thí sinh, vì thế đâu làm khó được những đứa trẻ đọc sách từ bé như Vũ và mấy anh em nhà họ Đỗ. Vòng thi này đến cậu Chín mới mười một tuổi cũng thi đậu thì đừng nói tới Vũ, cậu Hai, và cậu Năm.

Vòng thi thứ hai thi chế, chiếu, biểu[3] kiểm tra cách hành văn của thí sinh. Vòng thi này em Chín trượt. Bà Năm (mẹ em Chín) cứ ôm con sụt sịt khóc mãi, còn cha thì chỉ xoa đầu thằng bé nói nó còn nhỏ, không vội, song bà Tư vẫn khóc không thôi. Số là sau kì thì Hương này cả nhà có khả năng được chuyển về kinh đô vì đợt khảo sát của Phiên Lại[6] vừa qua, nhiều khả năng Đỗ Minh được thăng chức và mời về kinh. Ai cũng biết là so với kinh đô sầm uất, nhiều người đọc sách, lại còn có cả trường Quốc Tử Giám nhiều thầy tài, trò giỏi thì ở trấn Sơn Nam hẻo lánh này cơ hội thi đậu sẽ cao hơn. Thêm nữa kinh đô quan lại quyền quý nhiều, một cái chức Thừa Ty tứ phẩm như Đỗ Minh không thể một tay che trời như ở nơi này được. Vì thế thầy đồ Nguyễn Đăng đã khuyên em Chín không nên thi nhưng bà Năm vẫn một mực đòi đức ông cho em ấy đi thi với hi vọng may ra trúng cái Sinh Đồ.

Vòng thi thứ ba, Hân thấy Vũ vẫn bình tĩnh nhưng anh Năm, anh Hai đều tỏ ra lo lắng vì dù sao đây cũng là một bước quyết định. Vòng thi này kiểm tra khả năng thi phú[4] của thí sinh. Vũ dễ dàng đứng đầu bảng, anh Hai trượt còn anh Năm đứng chót bảng. Anh Hai năm nay đã hai mươi mốt, thi tới ba lần ở trấn Sơn Nam này không đỗ thì còn có hi vọng gì mà đỗ được khi cả nhà chuyển tới kinh đô? Anh Năm đứng chót bảng thì cũng xác định là vòng thi cuối không có khả năng đậu rồi. Vì thế mà không khí hài hòa trong nhà đột nhiên căng như dây đàn. Mẹ Cả, anh Năm và mẹ Hai (mẹ của anh Hai), anh Hai luôn nhìn Vũ với ánh mắt ghen tị và khó chịu. Từ lúc Vũ và Hân chuyển lên nhà trên ở, cơm tối họ phải dùng bữa với cả nhà. Và sau kì thi Hương thứ ba thì không khí trên bàn ăn trở nên căng thẳng, mệt mỏi. Có bữa ăn xong, Vũ khẽ nói với Hân khiến cô cứ khúc khích cười.

- Ăn thế này tôi thấy thà ăn cháo cám lợn của em còn ngon hơn.

Cuối cùng thì kì thứ tư thi văn sách[5] cũng kết thúc. Chưa có kết quả nhưng cha không cho anh Năm so bài thi, chỉ bắt anh ngồi một bên nghe Vũ trình bày lại bài viết của hắn. Càng nghe mặt anh Năm càng tái mét, Hân âm thầm thè lưỡi, kiểu này chắc trượt vỏ chuối rồi. Bữa ăn cơm, anh Năm ủ rũ ngồi một góc nghe nghe mẹ cả nhiếc móc, chỉ cây dâu mắng cây hòe khiến Vũ và Hân đều nuốt không trôi cơm. May mà cha vẫn điềm đạm nho nhã cười với hai đứa chứ nếu không Hân cá là mẹ Cả sẽ lập tức gọi người tới đánh Vũ cho bõ tức vì can cái tội dám giỏi hơn con bà. Hân cũng không thoát tội vì là kẻ dám để Vũ xuất hiện chiếm hết ánh hào quang của con trai bà.

Nhưng không hiểu sau đó cha đã nói gì với mẹ Cả và anh Năm, Hân thấy họ đối xử với Vũ tốt hơn hẳn. Vũ cảm động cha lắm, hắn cứ nghĩ ông đã trách tội già và anh họ nên họ mới biết điều mà đối xử tốt với hắn. Nhưng sự khó hiểu không chỉ dừng lại ở đó, nửa tháng sau có kết quả, cả anh Năm và Vũ đều đỗ kì thi cuối và chính thức được gọi là Hương Cống[1]. Vũ đứng đầu bảng được gọi là Giải Nguyên, điều này Hân đã dự đoán được nên không bất ngờ, nhưng anh Năm không những đỗ còn đứng thứ 10 trong 32 người được đề tên khiến cô giật mình. Lần này mẹ cả không giận dữ với Vũ, bà ta còn bận ăn mừng. Đỗ Minh năm xưa cũng chỉ đỗ tới Hương Cống, nhưng sau đó nhà có căn cơ, lại có tiền bạc, giỏi luồn lách nên xin được một chân tri huyện, rồi cứ từ đó đi lên tới Thừa Ty như bây giờ. Bà Cả cũng chỉ cầu cho thằng con mình được bằng Đỗ Minh là phúc đức tổ tiên phù hộ rồi.

Hân nhìn vẻ thản nhiên của cha khi biết kết quả thì trong lòng dường như đã rõ. Ở cái trấn Sơn Nam này có mấy người to hơn Thừa Ty cha cô? Cô lờ mờ hiểu rằng có gì đó lắt léo bên trong, nhưng giả bộ không biết gì là tốt nhất, mười mấy năm sống cùng đám tôi tớ Hân giỏi nhất là trò giả ngu đúng chỗ. Nhưng cô sợ cái gã nho sĩ cổ hủ kia sẽ mở miệng ra hỏi cha cô nên vội thò tay xuống gầm bàn ăn, định kép nhẹ ống tay áo của Vũ nhắc nhở. Ngờ đâu Vũ cũng đang thò tay xuống gầm bàn ăn định kéo ống tay áo của Hân. Sau lần Hân để bài luận của Vũ ở trong phòng của Đỗ Minh, dù may mắn là kết quả như mong muốn nhưng Vũ vẫn rất sợ cô nhóc này tự cho mình là thông minh và làm liều. Vũ dù chưa va chạm chốn quan trường nhưng gần mười năm ăn nhờ ở đậu Vũ cũng biết cái gì nên nói cái gì không.

Hai bàn tay dưới gầm bàn đột nhiên chạm vào nhau, cả hai đều có nhút giật mình, nhẹ đưa mắt nhìn nhau một cái. Mặt Hân chợt đỏ bừng, cô thụt tay lại để lên đùi, tay còn lại bê vội bát canh làm bộ uống để che mặt. Ai ngờ bàn tay đặt trên đùi của cô đột nhiên bị kéo lấy, nắm chặt. May mà Hân chỉ giả bộ chứ nếu uống canh thật hẳn là phun hết ra rồi. Gã Vũ này phải gọi là nhà nho dởm chứ nhà nho cổ hủ cái nỗi gì. Nghĩ vậy nhưng liếc sang nhìn cái thái độ giả vờ đạo mạo lắng nghe Đỗ Minh giảng giải nhưng viền tai lại ửng hồng của Vũ. Hân mỉm cười, xiết chặt tay hơn, bụng thầm nghĩ:

- Anh giỏi cứ nắm tay đi, xem anh sẽ ăn bằng cách nào.

À, thì ra Vũ dùng tay phải để nắm lấy bàn tay trái của Hân.



Bữa cơm kết thúc, trên đường trở về Hân như con cún nhỏ quấn lấy chân Vũ, không ngừng tâng bốc Vũ, nào là người trẻ nhất đỗ Giải Nguyên, nào là không có ai chăm chỉ và học hành khắc khổ như Vũ, nào là ông Cử họ Nguyễn Đăng cũng nói Vũ có khả năng đậu Tiến Sĩ… Những lời này khi nghe cha nói Vũ đậu Giải Nguyên cô đã muốn nói ra nhưng cả phòng ăn đầy người như thế cô không dám nói, nghẹn một bụng cho tới tận giờ. Với lại, cái nắm tay khi nãy vẫn còn làm cô ngượng ngùng, vì thế cô nói liên tục để chứng tỏ mình bình thường. Nhưng kì thực, sống cùng cô nhóc này ngần ấy năm, Vũ còn lạ gì tính cô, đắc ý thì chu môi một cái rồi khóe môi nhếch sang trái, lúng túng thì nói liên mồm. Dù vậy hắn cũng chẳng vạch trần cô bởi bản thân hắn cũng cảm thấy lúng túng vì cái nắm tay vừa rồi.

Khi tới chỗ ở của Vũ, Hân ngó trước ngó sau không thấy ai mới nhìn Vũ hỏi:

- Anh Vũ anh nghĩ anh Năm làm sao mà đỗ?

Vũ vội che miệng Hân, nhưng nhìn quanh cũng không thấy ai nên thấp giọng:

- Em đừng nói bừa chuyện này, không hay ho đâu.

- Em có nói bừa đâu, em hỏi anh mà!

Nhìn Hân nheo mắt, khịt mũi, ngẩng cổ lên nhìn mình, Vũ thấy đáng yêu vô cùng, không ngăn được bản thân nhéo mũi cô một cái.

Tuy mới mười bảy tuổi nhưng Vũ đã phần nào hiểu được những khuất tất và lắt léo trong hệ thống quan lại và khoa cử hiện nay. Thời này so với thời Uy Nam Vương[7] Trịnh Giáng thì đã tốt hơn rất nhiều. Thời đó quy chế thi cử quả thực suy đồi và mất kỷ cương. Những người muốn dự thi Hương chỉ cần nộp ba quan tiền là được dự thi không cần được ai tiến cử hay sát hạch, vì thế có rất nhiều thành phần hỗn tạp đi thi như người đi buôn, nhà hàng thịt, người làm ruộng… Có đợt người đi thi đông quá còn giày xéo lên nhau khiến có người chết ở cổng trường thi; mà trong trường thi việc trông coi cũng thả lỏng, thí sinh mang cả sách vào phòng thi mà chép hay mượn người thi hộ cũng có. Từ khi Minh Đô Vương[8] Trịnh Doanh nắm quyền thì tình hình khoa cử mới dần được chỉnh đốn. Tuy nhiên với một người có vị trí và sự khéo léo như Đỗ Minh, ông ta hẳn biết phải làm thế nào để chạy “cửa sau” cho con trai rồi. Vũ không muốn giải thích rõ tất cả những chỗ lắt léo với Hân nên chỉ nói ngắn gọn:

- Thì hẳn là nhờ dượng (cha Hân) rồi.

- Nhưng em có chỗ không hiểu, nếu thế tại sao cha không giúp cả anh Hai và em Chín?

Vũ phì cười, con bé này sao tự dưng lại ngốc thế?

- Cái này gọi là tham đó em biết không? Cha mặc kệ Chín và anh Hai là vì Năm* đó?

* Trước Vũ bị coi như tôi tớ trong nhà nên mới gọi Năm là cậu, nhưng thực ra Năm bằng tuổi nên từ đoạn này Vũ gọi Năm là Năm.

- Là sao?

Hân nhăn mặt khó hiểu.

- Tự suy nghĩ chút đi!

Vũ vừa nói vừa lấy ngón tay điểm vào trán Hân một cái. Hân ngoẹo đầu suy nghĩ một hồi mới lẩm bẩm:

- Để người ngoài nhìn vào nói cha là người đạo mạo, không làm cái chuyện đi “cửa sau” đó, vì bằng chứng là em Chín và anh Hai đến Sinh Đồ cũng không đỗ…

Vũ cười vỗ tay.

- Giỏi, nhưng chưa đủ hết lí do.

Hân nắm lấy vạt áo Vũ bắt đầu mè nheo.

- Anh Vũ nói đi mà, nói đi mà, đi đi mà…

Vũ luôn vô phương với màn mè nheo này đành giơ tay hàng.

- Vì Năm học tốt hơn hai người kia, và còn là con mẹ Cả, hai người kia là con vợ lẽ, nên đương nhiên cha em phải dồn sức vào anh Năm em.

Hân à ra một tiếng, đúng là cô suy nghĩ không thấu đáo thật.

Nhìn điệu bộ tư lự của Hân, Vũ thấy trong lòng có một cảm giác khó gọi tên, ấm áp chăng, dịu ngọt chăng?

Nơi hai người đang đứng là dưới bóng một cây nhãn lớn trong sân chỗ Vũ ở. Đang mùa hoa nhãn, những bông hoa vàng nhàn nhạt li ti rơi xuống đầu Hân. Vũ đưa tay gạt nhẹ những bông hoa vương trên tóc khiến Hân đang suy tư giật mình ngẩng đầu lên. Và một giây sau đó, chằng biết ma xui quỷ khiến thế nào Vũ hạ môi hôn lên mắt Hân.

Hân giật mình, cảm giác ấm áp, mềm mại vừa mới chạm vào viền mi đột nhiên biến mất. Đến khi nhận ra là mình vừa bị kẻ-nào-đó hôn lên mắt thì kẻ-nào-đó đã co giò chạy biến vào trong phòng đóng chặt cửa lại như ăn trộm bị bắt quả tang. Hân lấy tay xoa xoa một bên mắt, lại nhìn nhìn vào cánh cửa đóng chặt và bật cười. Anh giỏi lắm Nguyễn Vũ, dám làm không dám chịu trách nhiệm hả?

-----

Chú thích:

[1] Sinh đồ, ông Đồ, ông Kép, ông Mền, Hương Cống (Cử Nhân), Giải Nguyên: theo Wiki

[2] Kinh là Ngũ Kinh (tức Kinh Thi, Kinh Thư, Kinh Dịch, Kinh Lễ Kinh Xuân Thu). Thư là Tứ Thư (gồm Luận Ngữ, Đại Học, Trung Dung và Mạnh Tử). Đề thi thường hỏi về thời tiền sử Trung Hoa: Nghiêu Thuấn Vũ và nhà Chu, Lịch sử Trung Hoa, Triết học, lý luận cơ bản về chính trị và nhân sinh quan, luân lý, văn chương…

[3] Chế, Chiếu, Biểu: Đây là ba loại văn về chính trị và hành chính phổ biến trong các triều đại phong kiến ngày xưa.

[4] Thi, Phú: Thi làm thơ theo đề ra, thể loại thơ Đường, nội dung thi có thể tự do. Phú có khi còn khó làm hơn một bài thơ vì đây là thể loại nửa văn xuôi, nửa thơ mà yêu cầu đối ngẫu rất chặt chẽ.

[5]Văn sách: Bàn về sách lược của tiền nhân Trung Hoa, hỏi những điểm khác nhau giữa Ngũ Kinh và Tứ Thư cùng chính sự tốt xấu của các đời trước. Mỗi triều đại có thể thay đổi nội dung đề thi cho phù hợp với thời thế.

[6] Phiên lại: tương đương với Bộ Lại, chuyên chủ quản các công việc của quan văn như bổ nhiệm, bãi miễn, khảo khóa, thăng giáng, huân phong, điều động. Năm 1718, chúa Trịnh Cương lập ra đủ Lục phiên ở phủ chúa, kể từ đó vua Lê chỉ có tác dụng tượng trưng, toàn bộ thực quyền về tay chúa Trịnh.

[7]Uy Nam Vương Trịnh Giang (1711–1762) là vị chúa Trịnh thứ bảy thời Lê trung hưng, ở ngôi từ tháng 10 năm 1729 đến tháng giêng năm 1740.

[8]Minh Đô Vương Trịnh Doanh (1720–1767) là vị chúa Trịnh thứ tám thời Lê trung hưng, ở ngôi từ năm 1740 đến 1767, đồng thời là một nhà thơ Việt Nam. Ông người làng Sóc Sơn, huyện Vĩnh Lộc, Thanh Hóa,Việt Nam. Trịnh Doanh là người có công đánh dẹp các cuộc khởi nghĩa nông dân Đàng Ngoài, ổn định lại chính trị ở Bắc Hà vốn suy yếu trầm trọng thời Trịnh Giang.

Nguồn tài liệu:
Wiki – Từ khóa: Khoa biểu, hành chính Đàng ngoài thời Lê trung hưng, giáo dục khoa cử Đàng ngoài thời Lê trung hưng, Trịnh Giang, Trịnh Doanh.
ngheandos.gov.vn – Từ khóa: Khoa cử Việt Nam thời phong kiến:
---

Chương 3 << >> Chương 5
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Lâm Diệu Anh

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
1.705
Gạo
600,0
Bà viết đoạn thi Hương cũng khéo đấy, cảm giác bà cố nhồi kiến thức vào nhưng không bị khô. Cân bằng giữa kiến thức với khô là 5/5, lệch một tí là ngán đó, nên cẩn thận khi cầm bút nha.
Thanh Phong, ông nhận xét rất chi là chuẩn. Tui đúng là hơi bị ngán những đoạn như thế. Hức!
 

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Bà viết đoạn thi Hương cũng khéo đấy, cảm giác bà cố nhồi kiến thức vào nhưng không bị khô. Cân bằng giữa kiến thức với khô là 5/5, lệch một tí là ngán đó, nên cẩn thận khi cầm bút nha.
Ừ, tui cũng thấy tui hơn tham khi lồng kiến thức. Sẽ cẩn thận hơn những chương sau.
Thanh Phong, ông nhận xét rất chi là chuẩn. Tui đúng là hơi bị ngán những đoạn như thế. Hức!
Có đến mức đọc lướt qua không bà?
Tai tui thấy mấy vụ thi Hương thi Hội cũng thú vị, nhưng không mấy ai nói chi tiết cả. Hic...
 

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Chương 5: Ngày thi đến dần

Với vị trí thứ nhất và thứ mười của kì thi Hương, Vũ và Đỗ Nam (cậu Năm) đều đủ tư cách đầu năm sau tới kinh đô dự thi Hội. Hân cũng bội phục khả năng tính toán của cha mình. Năm sau hai người kia thi xong, tới lúc công bố kết quả thì cũng là lúc cả nhà rời trấn Sơn Nam này về kinh đô. Như vậy anh Năm dù không đậu Tiến Sĩ thì cha cũng sẽ có cách xin ở lại kinh đô, không phải nửa đời người làm quan xa xứ như cha. Nhưng Vũ thì khác, chẳng ai dám chắc là cha có muốn giúp hắn nữa hay thôi, nên Vũ vẫn phải tập trung bài vở cho kì thi Hội sắp đến.

Bữa tối nay thấy Vũ ỉu xìu, thậm chí bị Hân trêu ghẹo một chút dưới gầm bàn cũng không phản ứng gì cả. Gần đây Hân ít đi tìm Vũ vì muốn anh có thời gian để học hành, cũng còn có nửa năm nữa là thi Hội rồi nhưng thấy Vũ lạ như vậy nên cơm nước xong Hân vội vã đuổi theo.

Phải đến khi Hân kéo được vạt áo của Vũ thì hắn mới biết Hân ở đằng sau. Thấy Hân vì đuổi theo mà thở hồng hộc, Vũ có chút áy náy, vội vàng hỏi:

- Làm sao mà em phải chạy đuổi theo tôi vậy?

- Anh còn hỏi?

Hân nói, một tay chống hông, người hơi cúi, vừa hổn hển thở vừa cong ngón tay chỉ chỉ vào trán Vũ.

- Nhìn anh như mất hồn cả bữa ăn, em chạy theo cả một đoạn, không dám gọi vì sợ tôi tớ nhìn, nhưng tiếng bước chân rõ như vậy mà sao anh không nghe thấy?

Vũ gãi đầu cười gượng.

- Anh nói! Không được cười trừ cho xong chuyện.

Nhìn thái độ phồng mang trợn mắt của Hân, khó chịu trong lòng hắn chẳng biết tại sao như vơi đi một nửa.

- Em á, cứ hung dữ như vậy, sau này sao gả ra ngoài được? Chị Cả làm dâu rồi, em cũng sắp mười bốn, sắp gả được rồi.

Hân đỏ hồng mặt, muốn nói: sau này gả cho anh thì lo gì, nhưng dù sao cô vẫn là một cô nhóc mới lớn, lời đó cô không thể nói ra miệng được. Chợt nhận ra là Vũ đang tìm cách nói lảng.

- Này anh đừng có đánh trống lảng. Làm sao mà anh lại thế hả?

Vũ bị tra hỏi không chống đỡ được vội kéo Hân tới chỗ ít người, nhỏ giọng nói:

- Dượng không vời* thầy đồ Nguyễn Đăng tới dạy nữa.

*Vời: mời (cách nói ngày xưa)

Hân tròn mắt, sao lại thế? Chẳng phải cha đang thúc ép cho hai anh học sao, còn nửa năm nữa là thi, tại sao lại?

- Dượng nói với tôi là thầy đồ Nguyễn Đăng cũng chỉ khảo trúng Hương Cống, không tốt để dạy tiếp. Nhưng mà dòng họ Nguyễn Đăng là gia đình khoa bảng* cái này ai chả biết, thầy đồ là vì năm xưa không thuận lợi quan trường nên mới quay về làm thầy đồ. Dù mới khảo trúng Hương Cống nhưng thầy có nhiều sách sở, bài thi của các anh em, chú bác trong nhà. Trước tôi, thầy cũng có một học trò khảo trúng tiến sĩ. Cha vất vả lắm mới vời được thầy về dạy Chín, Năm với anh Hai, thế mà giờ nói một câu không cần là không cần…

*Gia đình khoa bảng: là gia đình có học, có người trong họ đỗ đạt cao trong những kỳ thi cử do triều đình tổ chức và chấm khảo.

- Anh có nghĩ nguyên do tại sao không?

- Tôi nghĩ hẳn cha cho rằng Năm thi không đậu được nên mới dứt khoát không vời thầy đồ nữa, tôi thì dù sao cũng chỉ là người ngoài…

Giọng của Vũ đượm buồn, Hân bị xúc cảm của hắn ảnh hưởng, cô kéo nhẹ vạt áo để Vũ quay về phía mình nhưng chỉ nhìn anh như muốn chia sẻ nỗi buồn với anh chứ không nói gì. Vũ xoa đầu Hân nhỏ giọng:

- Không sao, tôi buồn chút thôi, so với hồi ngày ngày phải đứng ngoài cửa lớp nghe giảng trộm và ăn cháo cám lợn thì bây giờ tốt hơn nhiều rồi.

Nghe đến đây Hân buồn cười lắm nhưng vẫn làm bộ cáu giận, trợn mắt mắng:

- Này anh đừng có “ăn cháo đá bát” nhé, nhờ món cháo cám lợn ấy mà ra đời một Giải Nguyên của trấn Sơn Nam đó nha.

Vũ nhìn điệu bộ tự khoe mẽ của cô nhóc này thì cũng phì cười, lòng tự nhủ, ta phải tự dựa vào sức ta thôi, không có thầy đồ thì ta cố gắng gấp đôi. Ít nhất ta cũng phải vững vàng thì mới có thể giúp cô nhóc này che mưa che nắng chứ.



Không có thầy đồ, Vũ càng chăm chỉ học hơn, ngày chỉ ngủ hai canh giờ, còn lại là ngồi vào bàn đọc sách, viết văn. Đến cả bữa ăn bây giờ hắn cũng xin phép được dùng trong phòng. Cha không nói gì gật đầu đồng ý ngay nhưng phái tên đầy tớ của cha là Chanh theo hầu Vũ, bắt gã phải để ý ăn ở và giờ giấc cho Vũ, còn dọa gã nếu Vũ gầy đi lạng thịt nào thì xẻo trên người hắn ra đắp vào khiến mọi người đều cười. Hân lúc đó chỉ nghĩ, chắc là cha coi trọng Vũ nên mới đưa người tâm phúc nhất của mình cho Vũ mà không nhìn ra được điểm bất thường nào. Đáng lý cha rộng rãi thế sẽ khiến mẹ Cả cáu bẳn và hằn học mới phải chứ? Con của bà thi trượt đã đành, đằng này hắn cũng đang chuẩn bị đi thi đây này. Mà nếu coi trọng Vũ như thế, làm sao lại không tiếp tục vời thầy đồ Nguyễn Đăng?

Anh Năm dường như bị áp lực thi cử, tuy không bán mạng học hành như Vũ nhưng ăn uống cũng không vô, bữa nào cũng thấy hắn gẩy thức ăn nên chẳng mấy mà đã thấy gầy đi mất mấy cân thịt.

Nửa năm nay Hân liên tục phải đè nén cảm giác muốn chạy tới chỗ Vũ vì muốn để anh tập trung bài vở. Mẹ Cả vẫn như trước không quan tâm tới cô, các chị em trong nhà thì sợ cha nên không dám bắt nạt cô nhưng cũng chẳng ai chơi với cô. Trong ánh mắt họ, Hân thấy sự coi thường, ừ thì ai mà muốn làm chị em với một đứa từng như con ở chứ? Hân cũng chẳng tội gì phải cố thân thiết với mấy người coi khinh mình. Tới bếp chơi với Hến thì bị chị ta cười nhạo bảo chả có cô tiểu thư nhà quan nào suốt ngày rúc bếp như Hân, hơn nữa thân phận của Hân được thừa nhận khiến Hến rụt rè chẳng giao tiếp thân mật với Hân nữa, điều này khiến cô khá buồn. Vì vậy mà trong nửa năm này, chỗ Hân thường xuyên qua lại là chỗ thầy đồ họ Đặng.

Cha con thầy đồ Đặng cũng ở trong Đỗ Phủ được hơn nửa năm rồi. Người ta nói ốm lâu con ngoan cũng thành bất hiếu huống chi người ngoài. Mẹ Cả đã tỏ thái độ khó chịu với hai cha con thầy nhưng không dám đuổi. Con gái thầy gãy xương đùi, thầy lang bó thuốc xong dặn không được di chuyển trong vài tháng nếu không muốn mất luôn một chân. Biết chủ nhà không nhiệt tình nhưng vì con thầy đồ Đặng đành nghiến răng nhịn nhục tới gặp đức ông và lệnh bà, xin làm việc trong thời gian con gái ở lại Đỗ phủ. Bà Cả ngồi trên sập gõ nghe xong thì cười khẩy, phất phất cái quạt, nhàn nhạt nói:

- Đứa nhỏ nhất nhà này là cậu Chín đã có thể học cùng thầy đồ họ Nguyễn Đăng. Mấy cô trong nhà thì học vỡ lòng hết cả, thầy đồ muốn dạy ai?

Thầy đồ Đặng nghe vậy thì nghẹn lời. Chẳng nhẽ đường đường một nhà nho như ông lại xin làm việc tay chân trong phủ, mà ăn bám thì cũng không được. Đương lúc đó đức ông Đỗ Minh lên tiếng.

- Nhà còn cô Sáu, chưa học qua vỡ lòng, thầy đồ nếu thấy không muốn dạy thì thôi.

Mặc dù không muốn nhận học trò là con gái nhưng thầy đồ Đặng còn lựa chọn nào khác sao?

Thực ra Đỗ Minh nhìn ra được Hân sau này lớn lên sẽ rất xinh đẹp, nếu biết chút tri thức lễ nghĩa sẽ là viên đá lót đường tốt trên con đường chính trị của hắn, vì thế hắn không ngại đầu tư. Bà Cả thấy chồng quan tâm tới con bé Sáu thì tức nghiến răng nhưng nào dám ý kiến gì.

Thế là từ đó Hân phải tới khu nhà dành cho khách để thầy đồ Đặng dạy học. Chỉ vài bữa là cô đã thân thiết với Huệ con gái thầy và cũng “lòi đuôi” cô đã học xong vỡ lòng từ lâu. Tuy nhiên thầy đồ Đặng cần một lí do để ở Đỗ phủ, còn Hân lại muốn giúp thầy, vì thế cả hai khá ăn ý với nhau. Những buổi tới học trở thành những buổi trò chuyện giữa cô và con gái thầy đồ.

Hân ngưỡng mộ Huệ vô cùng, thầy đồ có thể vì con mà săn sóc như thế, còn cha cô thì phải đến năm cô mười ba tuổi mới biết sự tồn tại của cô và cho phép cô gọi một tiếng cha. Biết tâm sự của Hân, thầy đồ đã rất ý nhị mà nói rằng: mỗi người có số mệnh riêng, hơn nữa có thể vì thầy chỉ có một đứa con gái, một đứa con trai nên mới yêu thương nhiều như thế, ngài Thừa Ty (Đỗ Minh) có nhiều con như vậy nên tình cảm bị san sẻ đi, mỗi đứa nhận được ít nhiều. Nhìn em Bảy, em Tám thoải mái làm nũng cha thì Hân cũng buông một tiếng thở dài, thôi thì đúng như thầy nói, cái số của cô là đứa ít nhận được yêu thương rồi.

Từ khi được thừa nhận là cô Sáu, bà Cả không dám cắt bỏ chi phí ăn ở của Hân nữa, thế nên bỗng dưng hàng tháng cô lại dư ra một số tiền. Ban đầu cô định đưa cho Vũ nhưng nhận ra cha cũng không bạc đãi anh, chi phí của anh hệt như mấy anh em khác trong nhà, vì thế cô thu lại tiền. Khi tới thăm cha con thầy đồ Đặng thì lén lút đưa một ít cho Huệ, rồi thỉnh thoảng thỉnh thầy lang tới xem bệnh cho Huệ vì biết tiền công dạy học của thầy đồ không đủ trang trải thuốc men. Nhưng bệnh tình của Huệ càng ngày càng nặng thêm, ban đầu là gãy chân nên phải nằm nhiều, sức khỏe không tốt lại nhiễm phong hàn chữa không dứt nên bây giờ đã thành viêm phổi. Điều này khiến thầy đồ Đặng vô cùng sầu khổ. Hân thương cha con thầy lắm nên lại càng thường xuyên tới thăm họ hơn.



Mắt trông thấy sắp đến ngày đi thi, cha gọi cả nhà tới ăn bữa chia tay, bữa này Vũ đương nhiên không chối được. Hân cũng mong tới ngày này lắm vì đã lâu cô không nhìn thấy Vũ. Thực ra nhìn anh Năm gầy đi một vòng, và rốt cuộc anh Năm với Vũ dù sao cùng là anh em con dì con già nên cuối cùng Hân cũng nhìn ra hai người có đường nét giống nhau. Thời gian gần đây, bữa cơm Hân thỉnh thoảng liếc mắt nhìn anh Năm một cái rồi tự tưởng tượng ra khuôn mặt của Vũ cho đỡ nhớ. Chờ mãi thì cũng đến ngày Vũ ra khỏi cửa, dù rằng sớm mai anh và anh Năm sẽ lên kinh dự thi, nhưng được gặp một chút cũng là tốt rồi.

Khổ nỗi cả bữa cha hỏi Vũ liên tục, mẹ Cả cũng phá lệ dịu dàng nói chuyện với anh hơn, điều này bình thường sẽ khiến Hân cười toét miệng nhưng hôm nay chỉ khiến cô nhíu mày. Vị trí ngồi của anh cũng bị cha đổi thành ngồi gần cha, khiến cô và anh thành ra ngồi đối diện nhau, vì thế một cái nắm tay an ủi Hân cũng không nhận được. Ăn xong cha lại kéo Vũ vào phòng riêng khiến Hân chỉ biết hậm hực đi về.



Vũ từ trong phòng của Đỗ Minh đi ra thì sắc mặt nhợt nhạt, môi run rẩy, mắt thất thần. Vũ cứ đi trong trạng thái đó không biết bao lâu mới nhận ra mình đang đi tới chỗ của Hân. Từ ngày được Đỗ Minh thừa nhận, giống như Vũ, Hân cũng đổi chỗ ở. Hân không giống mấy chị em trong nhà đi đâu cũng mang theo một con ở, nhưng trong phòng thì vẫn có một con ở hầu ngủ nghỉ nên Vũ không dám vào, chỉ dám đừng từ ngoài mà nhìn. Hắn sắp đi rồi, sáng mai khởi hành sớm không biết có gặp được Hân không, dù đi từ đây lên kinh chỉ mất bốn ngày đường nhưng nếu chờ kết quả cũng phải tháng sau mới về, mà ý tứ của dượng là có kết quả mới được về.

Vũ cứ đứng lẳng lặng bên ngoài tới nửa đêm mới lặng lẽ về phòng.

Về tới nơi Vũ phát hoảng vì thấy Hân đang ngủ gà ngủ gật ở chõng tre đặt ở thềm bên ngoài phòng. Gió mùa đông thổi rét buốt, nằm ngủ ở đây thì chết cóng mất. Hóa ra trong lúc hắn đứng ngoài phòng cô thì cô lại đứng ngoài phòng hắn, cả hai đều đứng ngốc ngoài trời lạnh chờ nhau. Vũ vừa buồn cười, vừa tức.

Vũ kéo Hân dậy, thấy bàn tay cô đã lạnh giá thì xót xa vô cùng, vội vàng ôm chầm lấy Hân. Hân đang nửa mơ nửa tỉnh nên bị dọa tí thì hét ầm lên, nhưng lí trí còn sót lại của cô nhắc nhở cô biết cô đang làm một việc đáng xấu hổ. Hơn nữa rất nhanh cô nhận ra người đang ôm mình, Hân cuống lên, lấy tay đẩy Vũ ra, miệng lắp bắp:

- Anh… anh làm gì vậy? Buông em ra, ai thấy thì chết.

Vũ cười xòa, hà hơi vào cần cổ đang lạnh toát của Hân, động tác quá thân mật này khiến Hân sợ hãi nhưng ngay khi đó cô nghe thấy tiếng thủ thỉ:

- Sợ cái gì, cha em vừa đồng ý để tôi đi thi về cưới em.

Động tác đẩy của Hân đột nhiên dừng lại, dưới ánh trăng Vũ nhìn thấy đôi mắt to tròn lấp lánh nụ cười của cô.

- Thật? Cha nói thế thật sao? Còn chưa thi mà cha đã hứa?

Vũ cười gật đầu. Hai bàn tay đang chống vào ngực Vũ của Hân đột nhiên buông ra, cô vòng tay, vụng về ôm Vũ. Đừng cười Hân, cô là ôm chồng chưa cưới, có gì đáng xấu hổ chứ? Và ừ thì cô lần đầu ôm đàn ông nên vụng về đấy thì sao? Những lần sau sẽ tiến bộ được chưa?

- Thật may mà tối nay cha thu lại gã Chanh, không làm sao mà anh dám ôm. Anh đúng là đồ nho sĩ dởm…

- Ừ…

- Anh về sẽ cưới liền?

- Em mới có bao nhiêu, nhìn như đứa nhóc mười hai, cưới cái gì mà cưới, con gái mà chẳng có tí phép tắc, lễ nghi gì cả…

Nghĩ nghĩ một chút Vũ lại nói:

- Để nuôi em lớn thêm dăm ba năm nữa.

Hân bĩu môi, đúng là đồ nho sĩ dởm, nửa đêm ôm con gái nhà lành mà còn nói con nhà người ta không có phép tắc, lễ nghi. Mà thôi là tự cô tìm tới cho người ta ôm nên tốt nhất cô không cãi lí với anh, vì có bao giờ nói lại đâu.

- Vậy phải chờ bao lâu nữa? – Giọng Hân không giấu được thất vọng, bụng hậm hực nghĩ chị Cả phải mười bảy mới lấy chồng, cô chẳng lẽ cũng phải đợi ba năm nữa mới được ở chung chỗ với Vũ. Cô gái nhỏ này khi đó mới chỉ cho rằng hôn nhân là hai người về ở chung chỗ, là cô dọn về ở chung một cái sân với Vũ, chỉ vậy thôi.

Ôm chặt cô gái nhỏ trong lòng, Vũ cười thật lâu. Ừ thì, chỉ là thêm ba năm nữa thôi. Hắn có thể mất thêm ba năm chứ làm sao dám để mất Hân.

Hân nghĩ tới sớm mai lại phải chia tay thì thấy lòng chua xót. Cô nói:

- Ngày mai anh đi, quần áo, khăn tay, bao đựng tiền, giày em làm cho anh rồi đấy.

Hân vừa nói vừa cúi xuống chõng che cầm bọc đồ nhét vào tay Vũ.

- Sau ngày cha nhận em, nhiều thứ mẹ Cả bắt em học quá nên em không kịp may để anh mặc đi thi Hương. Giờ anh nhiều quần áo đẹp rồi đừng chê em tay chân vụng về, may vá kém nhé.

Vũ cảm động, mãi mới nói được hai từ:

- Tôi không…

Hân hiểu là Vũ muốn nói cám ơn, nhưng giữa hai người cần những lời thừa thãi đó sao? Cô vội ngắt lời anh:

- Được rồi, tại mãi anh mới về, chị Hến chắc không chờ được mà về với chồng rồi. Em nhờ chị ấy chuẩn bị ít đồ ăn trên đường, anh muốn ăn thêm gì để giờ em qua đó, hẳn chị Hến vẫn để ngỏ bếp cho em.

- Không cần vất vả, già đã cho…

- Im, em hỏi anh muốn ăn gì để em chuẩn bị, sắp sáng đến nơi rồi. Mẹ Cả nhận anh thì anh không cần em à?

Định nói “Tôi không…” tiếp nhưng bị Hân “chiếu tướng”, Vũ đành cười trừ, không từ chối nữa mà đáp:

- Vậy em làm cho tôi bát cháo cám lợn đi, chắc nhà bếp chưa ngâm nồi nấu cơm đâu nhỉ?

Hân nghe thế thì trợn mắt.

- Anh nói thật?

- Ừ!

Thấy Vũ đáp lại quả quyết thế, Hân bật cười. Cô kéo anh đi theo tới khu bếp phía Tây, nơi có cây xoài mà hai người lần đầu nói chuyện với nhau. Trong phủ vài chỗ có lính canh nhưng với hai đứa trẻ đã lớn lên ở đây thì chúng thừa sức biết phải đi thế nào để tránh họ.

Tới bếp Hân reo lên sung sướng vì có lẽ bận làm mấy đĩa lương khô nên Hến quên mất không ngâm nồi cơm, thế nên nồi còn cháy. Hân thắp nến, hì hụi nhóm bếp và chẳng mấy mà bát cháo khoai nóng hổi được bưng lên bàn, cô gọi Vũ ngồi xuống. Nhìn cái bàn nhỏ trong bếp Vũ lắc đầu, đưa một bát cho Hân, bản thân cầm bát còn lại rồi kéo cô ra mái hiên nhà vừa ngắm trăng vừa húp cháo, thật giống cái hôm Hân lần đầu tiên mang cháo khoai tới chỗ Vũ. Chỉ tiếc hôm đó không có trăng, bầu trời tối đen mờ mịt đến một ánh sao cũng chẳng thấy.

Bát cháo chỉ húp mấy miếng là hết mà cả hai ăn mãi không xong. Dường như chẳng ai muốn kết thúc giây phút ngọt ngào ngắn ngủi này. Vũ đột nhiên hỏi:

- Nếu tôi không đỗ…

- Thôi thôi thôi, không cho anh nói xui xẻo.

Hân la lên ngăn không cho Vũ nói tiếp, nhưng nghĩ nghĩ lại thấy sợ anh bị áp lực nên vội vàng nói thêm.

- Anh đừng lo mà, lần này… ừm thì còn lần sau mà… Với lại cha chả nói gả em cho anh còn gì, bất luận kết quả thi.

Hân vừa nói vừa dựa đầu vào vai Vũ, giọng có chút thì thầm có chút như buồn ngủ.

- Thật muốn gả luôn cho anh bây giờ.

Câu nói này khiến Vũ vội bê bát cháo lên húp để che đi nụ cười. Cô gái này, anh muốn bảo vệ, muốn dang tay che chở suốt cuộc đời cô. Anh tự nhủ rằng, ba năm, chỉ là thêm ba năm nữa thôi mà, sự hi sinh của anh là đáng giá. .
---
Chương 4 << >> Chương 6
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên