Chương 16: Oan gia
Sáng hôm sau, trong khi Thẩm Nguyệt Như vẫn còn say giấc thì Tiêu Chí Vĩnh đã dậy từ lâu. Y mặc y phục, tự xuống bếp mang một ít điểm tâm về phòng. Y sợ nếu sai nha hoàn trong nhà, không cẩn thận thì sẽ bị phát hiện. Khổ một nỗi, những việc y làm lại vô tình khiến người ta càng dễ sinh nghi. Mà chỉ chút nữa thôi y hẳn sẽ hối hận vì việc đã làm.
Y đặt dĩa điểm tâm lên bàn. Tiến về phía giường, lay gọi nữ tử đang ngủ say kia:
“Thẩm Nguyệt Như! Thẩm Nguyệt Như!”
Y phải gọi đến lần thứ mười Thẩm Nguyệt Như mới cau mày, gắt:
“Đừng có gọi nữa được không? Ngươi gọi không thấy mệt à?”
Tiêu Chí Vĩnh hơi khựng người rồi nhanh chóng hiểu ra vấn đề. Thì ra không phải cô ta không nghe thấy mà là giả vờ ngủ. Y đứng lên, giật tung tấm chăn đang đắp trên người Thẩm Nguyệt Như xuống, nói:
“Cô có dậy không thì bảo?”
“Đáng ghét mà. Ta ngủ thêm một lúc nữa, ngươi chết chắc?”
Thẩm Nguyệt Như bật dậy, nhìn y quát. Y xem như không nghe thấy, tiến về phía bàn rót một ly trà, thản nhiên nói:
“Nước rửa mặt ta đã chuẩn bị sẵn. Điểm tâm cũng có rồi. Cô dùng xong thì nhanh chóng rời khỏi đây giùm ta.”
“Ngươi làm gì mà đuổi ta như đuổi tà vậy hả?”
“Cô không phải tà ma nhưng cô là oan gia của ta. Nếu một kiếm có thể giết cô thì ta sẽ làm ngay lập tức.”
Cạch.
“Huynh muốn một kiếm giết ai vậy?”
Cả Tiêu Chí Vĩnh và Thẩm Nguyệt Như đều giật mình vì sự có mặt của người thứ ba vừa đẩy cửa bước vào. Bọn họ mải đấu khẩu mà không hề hay biết nữ tử kia đến từ lúc nào. Trong khi Thẩm Nguyệt Như đã định thần, môi vẽ một đường cong quỷ dị thì Tiêu Chí Vĩnh vẫn đang ngẩn người ra. Không biết y đã gây tội nghiệt gì mà hôm nay gặp phải thảm cảnh này nữa. Tiểu muội Kim Thiền của y đang dùng đôi mắt mũi tên nhìn y chờ câu trả lời. Ôi trời, mà y phải trả lời ra làm sao đây? Nói thẳng ra cô ta là Thanh Long sứ của Thiên Long giáo sao? Chắc sẽ có đánh nhau mất. Mà y thì không muốn thêm một người nào biết Thẩm Nguyệt Như đã ở trong phòng y suốt một đêm! Hay là cứ nói thật, cô ta là người hạ độc Tiểu Vũ? Thế thì Kim Thiền sẽ giết y mất vì dám để cô ta ngủ lại thay vì tìm cách lấy giải dược.
“Lúc nãy thấy huynh từ nhà bếp đi ra, hỏi nha hoàn thì biết là huynh xuống lấy điểm tâm. Còn tưởng huynh cố tình mang cho tỷ tỷ, không ngờ... Ca ca, cô ta là ai? Sao huynh lại muốn một kiếm giết cô ta? Hơn nữa, cô ta sao lại nằm trên giường huynh thế kia?”
Đáp lại ánh mắt thập phần khó chịu của Kim Thiền, Thẩm Nguyệt Như cười như hoa nở, thong thả bước xuống giường chỉnh trang lại y phục.
“Tiểu cô nương, một nữ nhân lên giường với nam nhân có gì là lạ đâu. Cô cần gì phải khẩn trương chứ.”
Ly trà trong tay Tiêu Chí Vĩnh rơi xuống nền nhà “choang” một tiếng lạnh người. Sắc mặt y trông thật khó coi. Giọng y ngắt quãng:
“Thẩm Nguyệt Như, cô… cô…”
Nụ cười Thẩm Nguyệt Như dành cho y ẩn chứa đầy sự thích thú như muốn nói: ai bảo ngươi phá giấc ngủ của ta!
Kim Thiền nghe xong câu nói của Thẩm Nguyệt Như thì máu nóng xông lên tận đỉnh đầu. Cô quét mắt nhìn nữ tử lạ mặt, rồi rít lên với Tiêu Chí Vĩnh:
“Ca ca, huynh đang làm cái trò gì vậy?”
“Muội đừng hiểu lầm. Huynh nào có làm gì đâu!” Tiêu Chí Vĩnh xua tay biểu thị nỗi oan tình lên mặt.
“Vậy huynh cho muội biết. Sao ả lại ở đây? Lại còn ngủ trên giường của huynh nữa?” Kim Thiền hét lên, chỉ tay vào Thẩm Nguyệt Như.
“Cái này từ từ huynh sẽ giải thích với muội mà.”
Nhìn tình cảnh xảy ra trước mắt, Thẩm Nguyệt Như không nhịn được, cười đến đau cả bụng. Tên Tiêu Chí Vĩnh này quả thật là dễ trêu chọc. Chỉ bao nhiêu đó mà đã khiến y luống cuống cả lên. Càng nghĩ cô càng thấy vui, càng vui thì càng cười lớn. Còn sắc mặt của Tiêu Chí Vĩnh càng lúc càng khó coi.
“Cô cười cái gì chứ?” Kim Thiền không chịu được tràn cười khiếm nhã của Thẩm Nguyệt Như, quát.
“Được, ta không cười nữa. Ta đi trước, hai người cứ thong thả.”
“Cô là ai mà muốn thì đến, không muốn thì đi hả?”
Kim Thiền nộ khí xung thiên, động thủ với Thẩm Nguyệt Như nhưng bàn tay chỉ đánh vào khoảng không. Nét mặt cô biểu thị kinh ngạc, có thể tránh được đòn cô vừa ra hẳn thân thủ không tồi. Tiêu Chí Vĩnh thấy tình hình trở nên căng thẳng thì vội ngăn Kim Thiền lại, đồng thời đẩy Thẩm Nguyệt Như về phía cửa sổ đang mở, nói:
“Cô còn không mau đi, ta không khách khí với cô nữa đâu. Chuyện giữa hai chúng ta lần sau gặp sẽ nói.”
Tiêu Chí Vĩnh vừa dứt lời thì Thẩm Nguyệt Như lại cười lớn, còn Kim Thiền sắc mặt càng lúc càng khó coi. Trong đầu cô lặp tức ong ong hàng chục câu hỏi. Hết nhìn Tiêu Chí Vĩnh, lại nhìn nữ tử xinh đẹp tựa hoa kia. Dù trong lòng chẳng muốn thừa nhận nhưng quả thật không thể chối bỏ vẻ đẹp của cô ta.
Thẩm Nguyệt Như cố tình lườm y một cái, kéo dài câu nói của mình:
“Được! Chuyện của chúng ta, sau này hãy nói, ha!”
Nói rồi, thân ảnh liền biến mất khỏi tầm mắt của hai người kia. Kim Thiền ôm một bụng tức tối, đẩy mạnh Tiêu Chí Vĩnh sang một bên, phi thân đuổi theo. Tiêu Chí Vĩnh còn đang ngơ ngẩn suy ngẫm câu nói vừa rồi của y và Thẩm Nguyệt Như không kịp giữ Kim Thiền lại. Lúc định thần lại thì bóng cô cũng đã khuất sau cánh cửa kia, chỉ còn thanh âm đầy giận dữ vọng lại.
Y đánh vào đầu mình một cái rõ đau. Không biết nên mắng bản thân ngu ngốc hay trách nữ tử kia quá “thông minh”. Những câu nói vốn chẳng có ý gì của y đều bị cô biến thành ý tứ không gì ý tứ hơn. Khi Kim Thiền hạch hỏi phải đối phó thế nào đây? A, thật đau đầu nha. Không thể nói cô ta hạ độc được, nếu không tính mạng y chắc là khó bảo toàn. Biểu thị trên mặt y càng lúc càng khó coi. Sắc diện thay đổi liên tục, mi tâm chau lại, đầu óc cứ rối cả lên.
Nữ nhân này không hổ là Thanh Long sứ của Thiên Long giáo, chỉ mấy câu thôi mà đã đưa người khác vào thế tiến thoái lưỡng nan rồi. Một bên thập phần lo lắng xem xét động tĩnh từ Tử Hành Cung, một bên điên đảo vì Thiên Long giáo, lại thêm phải tìm cách lấy nửa viên giải dược còn lại. Mà nữ nhân này thật khó đối phó nha. Tiêu Chí Vĩnh thở đánh sượt một cái, day day thái dương rồi tiến về phía bàn rót lại ly trà khác. Tuyết bên ngoài đã ngừng thổi từ lâu.
***
Sáng sớm nay, Bạch Y Vũ đã chạy theo Từ má má đến nhà bếp làm điểm tâm. Lúc Tiêu Chí Vĩnh tới mang điểm tâm đi, cô ra ngoài lấy nước nên không hay biết. Từ má má thấy không có gì đáng lưu tâm nên cũng không nói lại cho cô hay.
Kể từ sau sự việc ở biệt viện ngoại thành, Từ má má đã về ở hẳn trong Bạch gia. Bạch Y Vũ rất vui. Dù sao, sau khi mẹ mất, bà là người luôn bên cạnh chăm sóc cô. Vì thế, tình cảm cô dành cho bà cũng khá đặc biệt. Từ má má cũng vô cùng yêu quý tiểu thư hiếu động kia. Không phu quân, không hài tử, bà xem cô như con gái mình nhưng vẫn giữ khuôn phép giữa hạ nhân và chủ tử. Nhìn Bạch Y Vũ đang nhóm lửa, bà khẽ cười.
“Tiểu thư, người cứ để cho mấy đứa nha hoàn làm được rồi.”
“Không sao, đâu phải lần đầu con làm những việc này.” Bạch Y Vũ nhoẻn miệng cười, nói.
“Thôi được rồi, vậy Từ má má cũng không khách khí nha. Tiểu thư, người mang số màn thầu ta vừa làm xong, hấp lên nhé.”
“Dạ, con làm ngay.”
Bạch Y Vũ đứng lên, đi được mấy bước thì khựng người, tay nhanh chóng tìm một nơi bấu víu. Hơi thở bắt đầu hỗn loạn, sắc diện trở nên tím tái. Cô trấn tĩnh, vận công hít lấy một luồng khí. Cơn đau bắt đầu ập đến, giọng nói cô gấp gáp:
“Từ má má, con đột nhiên nhớ là có chuyện cần giải quyết gấp. Con về phòng trước, chỗ màn thầu đó má má mang đi hấp giúp con.”
“Nếu có chuyện quan trọng, tiểu thư cứ đi đi. Việc ở đây giao cho má má là được rồi.” Từ má má không chút nghi ngờ, giục.
Bạch Y Vũ nghe xong nhanh chóng rời đi, hướng thẳng về tư phòng. Khóe miệng đã ứa máu đen. Hai bàn tay cô siết lại, gồng mình chống chọi sự cắn xé trong cơ thể. Dù đã uống nửa viên giải dược nhưng dường như không có bao nhiêu tác dụng, thậm chí cô cảm thấy những cơn độc bộc phát ngày một đau đớn hơn.
Phụt.
Bạch Y Vũ vịn tay vào lan can của hành lang lối đi, miệng phun ra một ngụm máu đen thẫm. Máu ngấm vào tuyết dưới đất, tựa hồ hoa đào héo úa. Nhớ đến thân ảnh Ngô Phàm ngày hôm ấy, bạch y nhuộm huyết tử, lòng cô chợt lạnh. Mục quang có cả lo lắng lẫn bi thương. Người đó thương thế nhường ấy, máu nhuộm sa y, liệu tính mạng có nguy hiểm. Cả người cô run lên không tự chủ. Là do cô sợ hãi, hay do độc tính bộc phát? Hay là vì cả hai? Cô không biết, chỉ thấy sức lực như dần mất đi. Cô cắn môi, gượng bước tiếp. Lại bước được vài bước, cô cảm nhận ngón tay ai đó điểm vào huyệt Á Môn* của mình. Mắt hoa lên, cô không kịp suy nghĩ được điều gì thì đã ngất lịm, chỉ cảm thấy một vòng tay ấm nóng từ phía sau ôm lấy mình.
Người ấy đưa tay lau vết máu còn vương ở khóe miệng Bạch Y Vũ, lại đảo mắt nhìn lớp tuyết loang lổ vệt máu đen thẫm ngoài kia, mục quang tối đi vài phần. Y cẩn thận ôm cô vào lòng, bế cô lên rồi hướng tư phòng của cô mà đi. Sau khi khép cửa, y để cô xuống giường, dịu dàng vuốt những sợi tóc vương trên mặt cô rồi dùng ngón trỏ và ngón giữa đặt lên kinh mạch ở cổ tay của cô.
Kết quả không nằm ngoài dự đoán của y.
Nét mặt y vẫn không có gì thay đổi, băng lãnh lạnh lùng, chỉ có ánh mắt nhìn cô mang cả nhu hòa lẫn xót xa. Thanh âm của y thật nhỏ:
“Nha đầu, muội vẫn thật bướng bỉnh.”
Y nhẹ nhàng đắp chăn lên người Bạch Y Vũ. Bàn tay lại lần nữa chạm vào gương mặt đã có phần khởi sắc của cô.
“Khụ, khụ.”
Y quay mặt ra ngoài, ho khan mấy tiếng. Mi tâm khẽ động.
“Chỉ cần lấy được giải dược cho cả hai người thì ngươi có thể yên tâm rồi.”
***
Ở một ngôi nhà hoang gần Bạch gia. Kim Thiền đang giao thủ với Thẩm Nguyệt Như, đã qua mấy trăm chiêu mà cô vẫn không chiếm được thế thượng phong khiến cô càng tức tối. Rõ ràng nữ tử kia võ công hơn hẳn cô nhưng lại không xuống tay, cứ dây dưa, như đang cố tình trêu chọc.
“Đồ tiện nhân, còn dám trêu tức bổn cô nương?”
“Nếu có bản lĩnh, thì đánh thắng ta đi.”
Thẩm Nguyệt Như qua một đêm an ổn say giấc, tin thần dường như tốt lên, muốn trêu chọc tiểu nha đầu trước mắt một chút. Hai người đang đánh nhau loạn xạ thì ở đâu kéo ra một đám tiểu hài đồng, y phục lem luốc, chấp vá lổ chổ. Một gã nam nhân khoảng chừng hai mươi, tóc tai rối rắm, y phục tươm tất hơn một chút, có lẽ là thủ lĩnh của bọn tiểu hài đồng lớn tiếng:
“Đây là chỗ ở của bọn ta. Các người muốn đánh nhau làm ơn đi nơi khác đi.”
Cả Kim Thiền và Thẩm Nguyệt Như đều thu chiêu, đưa mắt nhìn kẻ vừa lên tiếng. Sáu mắt giao nhau, Thẩm Nguyệt Như nhìn thấy nỗi kinh sợ trong đôi mắt gã nam nhân kia. Cô liền chuyển ánh mắt mình sang người bên cạnh. Mục quang nàng ta lại thập phần giận dữ, còn hơn cả ánh mắt dành cho cô. Môi nở nụ cười tà mị, nhân lúc Kim Thiền không để ý, cô phi thân lên mái nhà đối diện, để lại một câu nói rồi biến mất.
“Ta thấy chuyện giữa hai ngươi khó lòng giải quyết. Ta lại không đủ thời gian để chơi với hai ngươi. Ta đi trước.”
Kim Thiền tuy trong lòng không mấy dễ chịu nhưng cũng không đuổi theo. Với cô bây giờ, gã nam nhân kia mới quan trọng hơn tất cả. Một tiểu hài đồng trong số chúng lắc mạnh tay gã, hỏi:
“Kiến Lâm ca, huynh quen cô ta à?”
“Quen cái đầu ngươi, mau chạy thôi.”
Nói rồi, không chờ bọn tiểu hài đồng đi theo hắn có đồng ý hay không, hắn liền quay đầu chạy thục mạng. Mấy tên tiểu hài đồng khó hiểu vừa chạy theo hắn vừa gọi ý ới:
“Kiến Lâm ca, chờ bọn đệ với.”
“Muốn trốn nữa sao? Lần này ngươi chết chắc!” Kim Thiền nghiến răng, rít từng tiếng, phi thân đuổi theo.
Chỉ thoáng chốc, cô đã chặn đầu tên Kiến Lâm. Hắn nhìn thấy cô thì như thấy quỷ, “Á” một tiếng làm bọn tiểu hài đồng giật cả mình. Mặt hắn cắt không còn giọt máu, xanh như tàu lá. Miệng lắp ba lắp bắp mà không nói ra được tiếng nào. Cổ họng hắn như bị ai đó bóp lại. Mà cũng phải, lần trước nữ tử trước mặt đã khiến hắn trốn chui trốn nhủi như chuột cống. May mắn lắm hắn mới đào thoát được. Tưởng đã yên thân, nào ngờ giang hồ rộng lớn thế kia lại gặp cô ta ở đây. Dù là vô tình hay hữu ý, xem ra lần này hắn khó sống rồi!
Kim Thiền chĩa mũi kiếm về phía tên Kiến Lâm, giọng đay nghiến:
“Ông trời đúng là có mắt mà. Để xem hôm nay ngươi chạy đường nào?”
“Tiểu Quế Tử, mau dẫn mấy đứa đi trước đi.” Kiến Lâm mắt vẫn không rời Kim Thiền, nói.
Tiểu hài đồng tên Tiểu Quế Tử, nhanh miệng hỏi:
“Sao lại phải đi? Đây là nhà của chúng ta mà.”
“Ta bảo đi thì đi đi. Sao lúc nào ngươi cũng lắm lời thế hả?” Kiến Lâm gắt lên.
“Hắn bảo mấy đứa đi là đúng đấy. Còn ngươi, để xem ta dạy dỗ ngươi thế nào. Đồ ăn trộm.”
À, thì ra là hắn trộm đồ của cô. Hèn gì mà cô phát tiết lên như thế. Cũng chả trách, nhịn đói đến hai hôm. Ai mà không thù kia chứ!
Kim Thiền nhằm Kiến Lâm xuất thủ, hắn cũng trả chiêu lại với cô. Nhưng công phu “mèo cào” của hắn thì làm sao đánh lại được với người có căn cơ như Kim Thiền. Mặc cho bọn tiểu hài đồng đứng bên ngoài cổ vũ Kiến Lâm, Kim Thiền chẳng ngại ngần tung một cước nhắm ngay cái mông tròn yêu quý của hắn. Kiến Lâm trúng phi cước đó thì lộn mấy vòng dưới đất rồi cắm đầu vào một đóng rơm gần đó. Mông thẳng tiến chỉ thiên.
Kim Thiền thấy “thành quả” của mình thì phá lên cười nghiêng ngả, cười chảy cả nước mắt. Bọn tiểu hài đồng đứng một bên, đứa quay đằng sau, đứa ngồi thụp xuống, đứa ôm bụng che miệng ráng nhịn cười nhưng vẫn nghe tiếng khùng khục, khùng khục.
Tiểu Quế Tử sau một hồi cố gắng mới nén được cái sự cười trở ngược vào bụng, nó chạy lại chỗ Kiến Lâm, đỡ y đứng lên. Kiến Lâm mặt nhăn mày nhó, miệng còn “nhai” lỡ mấy cọng rơm, đưa hai tay xoa xoa bàn tọa một cách khiếm nhã. Hắn gắt lên:
“Đồ… bà chằn! Làm gì ra tay nặng vậy? Ui da, chết cái mông yêu quý của ta rồi.”
Kim Thiền cũng không vừa, chống một tay lên hông, một tay lăm lăm kiếm chĩa về phía Kiến Lâm. Ánh mắt như muốn thiêu sống kẻ trước mặt.
“Hừ, gọi ta là gì hả? Biết thế vừa rồi ta chẳng thèm nương tay. Một kiếm chém đứt cái bàn tọa của ngươi cho xong. Còn dám làm giá, lớn tiếng với ta!”
Tiểu Quế Tử tuy có buồn cười thật nhưng nghe Kim Thiền hạ nhục đại ca của nó như vậy thì cũng lấy làm tức giận. Nó buông tay Kiến Lâm ra, chỉ vào Kim Thiền hạch hỏi:
“Nè, bà nương kia. Đại ca ta có làm gì bà đâu. Rõ ràng bà vừa gặp đã muốn gây sự. Đúng là ‘vừa ăn cắp vừa la làng’ mà.”
“Này, oắt con. Đây là chuyện giữa ta và hắn, không đến lượt ngươi xen vào. Còn dám gọi ta là ‘bà nương’, ta không khách khí đâu.” Rồi cô chuyển ánh mắt qua người Kiến Lâm, quát “Tên khốn, tay nải của ta đâu?”
Kiến Lâm chột dạ, giọng ngập ngừng:
“Tay… tay nải gì chứ?”
“Dám làm không dám nhận hử? Ngươi có phải là nam nhân không?”
Câu nói của Kim Thiền làm cả bọn tiểu hài đồng đều giương ánh mắt “long lanh” nhìn Kiến Lâm. Chỉ một ánh mắt của Kim Thiền thôi đã đủ làm hắn “nhột”, huống gì gần cả chục cặp mắt đều đóng đinh lên người hắn. Hắn đờ người ra, khuôn mặt lem luốc đỏ lựng, tức muốn hộc máu. Cố lắm mới rặn ra một câu phản bác:
“Ta đường đường là một trang nam nhi đầu đội trời chân đạp đất. đâu thể để một bà chằn như cô chà đạp… ý lộn sỉ nhục chứ! Hỏi ta có phải là nam nhân không? Không lẽ ngươi muốn ‘thử’ hả?”
Choáng váng! Kim Thiền dùng tay đập mạnh vào trán. Những lời khiếm nhã đó mà hắn cũng nói ra được, thật kinh tởm mà. Nếu ngươi đã ‘muốn’ thì ta đây sẽ thành toàn giúp ngươi. Nghĩ đến đây, môi Kim Thiền vẽ một đường cong thâm thúy, mục quang ánh lên tia nhìn quỷ dị. Kiến Lâm nhìn thấy biểu hiện đó của cô, toàn thân bất giác dổ mồ hôi lạnh.
Chương 15 << >>
Chương 17
*Huyệt Á Môn: Vị trí: Sau ót, chỗ lõm giữa gai đốt sống cổ thứ nhất và đốt sống cổ thứ 2.
- Khi bị điểm trúng: Đập vào khu diên tuỷ (một phần não sau nối tuỷ sống) sẽ không nói được, choáng đầu, ngã xuống đất bất tỉnh.
P/S
Ivy_Nguyen Kem Dâu Mèo Lam Trích Tiên bupbecaumua Bích Huyết Ngọc Diệp BichHuyetTranTinh nobuomthanky @
Annin h.y Lê La Starlight Phong Vu
Lại phiền các nàng rồi!