Chương 8: Cuộc trao đổi.
Bơ vơ lạc lõng trong dòng kí ức xa xôi Việt Hà không để ý giờ đây Uyển Nhã gọi tên mình mấy lần. Uyển Nhã đang định đứng dậy đi đến chỗ bạn mình thì Việt Hà quay đi lạnh lùng nói:
- Mình không muốn nghe thấy hay nhìn thấy anh ta nữa.
Uyển Nhã biết giờ đây Việt Hà rất đau khổ nhưng liệu nói cho cô biết sẽ bớt đau khổ hơn hay càng đau. Bây giờ Uyển Nhã cũng đắn đo suy nghĩ không biết cái nào đúng hơn. Đắn đo một hồi Uyển Nhã quyết định nói. Uyển Nhã chạy lại nắm tay bạn ấn cô nàng ngồi xuống ghế, cô ngồi đối diện bạn, nhìn thẳng vào mắt Việt Hà cô nói kiên định:
- Nhưng mình muốn cậu nghe.
Việt Hà nhíu mày nhìn cô biểu hiện ý "Nói nhanh, mình không muốn nghe nhiều." Uyển Nhã vẫn nhìn cô hít một hơi rồi nói:
- Thanh Phong không muốn chia tay cậu.
Việt Hà nhếch môi cười nhạt, hỏi Uyển Nhã:
- Anh ta không muốn chia tay mình? Vậy chẳng lẽ mình muốn chia tay.
- Cậu im lặng để mình nói đã chứ, cứ chen ngang mình.
- Cậu nói đi.
- E hèm nghe kể đây nà. Sếp mình bảo là anh ấy bị mất trí nhớ á.
Việt Hà lại nhíu mày thêm một lần nữa, mất trí nhớ? Liên quan đến cô? Uyển Nhã lại típ tục nói:
- Thì thế này nha! Lúc anh ấy chia tay với cậu, cậu nhớ cậu tự sát chứ? Anh ấy sợ cậu nên vội vàng đến thăm cậu, trên đường so vượt đèn đỏ anh ấy đâm phải xe khác rồi mất trí nhớ.
Đúng là Việt Hà không muốn gặp anh nhưng thực sự vẫn yêu anh, yêu anh rất nhiều. Nhưng cô vẫn tiếp tục nhíu mày chờ đợi Uyển Nhã nói tiếp. Uyển Nhã vẫn tiếp tục câu chuyện của mình:
- Hí hí đây mới là phần quan trọng này. Cậu biết không Thanh Phong không muốn chia tay cậu chút nào cả, vì mẹ anh ấy nói nếu anh ấy không lấy cô gái mẹ anh ấy chọn bà ấy không nhận anh ấy làm con nữa, mà lúc đó Thanh Phong vẫn không chịu vì vậy mẹ anh ấy giả chết hòng muốn anh ấy cưới cô gái đó.
Thanh Phong cuối cùng nghe lời mẹ chia tay cậu chuẩn bị hôn lễ với người con gái đó. Trong ngày đính hôn Thanh Phong chợt nhận ra mẹ anh ấy lừa mà còn nghe thêm tin cậu tự sát hiện trong bệnh viện vậy là anh ấy trên đường lái xe đến chỗ cậu cuối cùng bị tai nạn giao thông mất trí nhớ. Mà cậu biết không anh ấy thực sự rất yêu cậu đấy, nghe sếp mình kể trong lúc hôn mê bất tỉnh anh ấy luôn gọi tên cậu nha.
Sau khi anh ấy tỉnh lại mẹ anh ấy cũng không ép anh ấy nữa, để anh ấy tự do thích làm gì thì làm. Nhưng mọi kí ức về cậu thì anh ấy quên sạch, sếp mình chỉ biết anh ấy yêu một ai đó rất sâu đậm nhưng lại không tìm được cô ta nên mảng kí ức ấy vẫn trống rỗng. Nay tìm được rồi tùy ý cậu quyết định.
Phần Uyển Nhã đã hết nên cô không nói gì lẳng lặng lên phòng để lại không gian yên tĩnh cho bạn. Cô biết khoảng thời gian chia tay với Thanh Phong, Việt Hà đã rất đau khổ. Cô nhớ lại cái năm đó sau khi chia tay Việt Hà như người mất hồn, mất luôn cả phương hướng. Suốt ngày nhốt mình trong căn phòng không chịu ra ngoài. Cô dường như cảm thấy Việt Hà không còn như trước kia, không còn mạnh mẽ, không còn tự tin, không còn sự lạnh lùng và kiêu ngạo nữa. Giờ đây chiếm hữu con người Việt Hà là một sự đau khổ. Uyển Nhã suốt ngày thăm bạn nhưng cô cũng không còn quan tâm đến ai cả. Thực sự cô cũng không tin con người mạnh mẽ như Việt Hà lại nghĩ tới việc tự sát cả. Việt Hà mở cửa đi vào phòng cô cắt đứt đi những dòng hồi ức đó. Việt Hà ngồi xuống cạnh cô nói:
- Cậu cho mình số điện thoại của sếp cậu đi.
Uyển Nhã hơi bất ngờ một chút rồi cũng đưa số điện thoại của sếp mình cho bạn. Cô biết Việt Hà quyết định quay lại, cô cũng tôn trọng quyết định của bạn. Việt Hà ra ngoài nghe điện thoại, đầu dây bên kia vang lên tiếng nói:
- Alo! Tôi là Edward. Xin hỏi đầu dây bên kia là ai vậy?
- Phương Việt Hà. Tôi muốn gặp anh.
Bên kia im lặng một chút rồi ngắn gọn nói:
- Được.
- Tôi đợi anh ở Quán cafe nhạc sống Bistro S.
- 10 phút nữa tôi đến.
Tắt điện thoại, Việt Hà lái xe đến quán cafe đã hẹn. Đúng 10' sau Edward đã có mặt, ngồi xuống đối diện với cô. Việt Hà vào thẳng vấn đề luôn không một chút vòng vo:
- Tôi muốn thông tin và cần anh giúp đỡ vụ Thanh Phong.
Edward cũng chả cần dài dòng:
- Tôi không là người thích chịu lỗ vốn.
- Điều kiện.
- Rất đơn giản. Thông tin và cần cô giúp đỡ về vụ Uyển Nhã.
Việt Hà thoáng ngạc nhiên nhưng rồi lại giữ vẻ lạnh lùng như ban đầu. Cô vẫn dứt khoát:
- Được. Tôi muốn hỏi có phải anh là người đó.
Edward cũng không dấu gì dù sao anh cần cô gái đó giúp và cô ta cũng cần anh giúp, vẫn thẳng thắn trả lời tốt hơn:
- Đúng, nhưng tôi cần cô giữ bí mật.
Việt Hà gật nhẹ đầu nhưng bổ sung thêm:
- Tôi nói cho anh rõ, Uyển Nhã không đơn giản như anh nghĩ. Nếu anh phản bội cô ấy thì cô ấy cũng không tha cho anh. Đừng nghĩ thế lực Vũ gia các anh lớn, Trần gia và Phương gia chúng tôi cũng không nhỏ.
Edward nhíu mày hỏi:
- Uyển Nhã không đơn giản?
- Đúng anh nghĩ thế lực Trần gia chỉ dựa vào Trần Duy Luận mà có ngày hôm nay sao?
Anh vẫn nhíu mày, Uyển Nhã không như bề ngoài cô không ngây thơ? Việt Hà tiếp tục nói:
- Thế lực của Uyển Nhã ở Trần gia có khi còn lớn hơn bố cô ấy, người trong cuộc thì không hiểu được cô ấy ra sao. Tóm lại tốt nhất anh đừng coi thường cậu ấy.
Nói rồi Việt Hà đi ra ngoài như chợt nhớ ra điều gì cô quay lại để lại một cuốn sổ nhỏ màu đen. Sau khi Việt Hà đi ra ngoài Edward lật cuốn sổ ra xem mới hiểu được. Có lẽ anh thực sự không nên quá coi thường cô ấy. Đứng dậy tới quầy tiếp tân trả tiền rồi đi về. Cuộc trao đổi của họ nghe vẻ thành công.