CHƯƠNG 04.
CHƯƠNG 05. THANH.
CHƯƠNG 05. THANH.
Quán bar cuối cuối tuần đông như trẩy hội, Hoa ngồi ở quầy, bóng lưng thẳng tắp, vừa nhâm nhi cốc rượu vừa lắc nhẹ đầu theo điệu nhạc xập xình, bộ váy màu đen ôm sát người theo chuyển động của chị quấn quít lấy cơ thể mảnh mai, tạo nên một hình ảnh đẹp mắt đến dị thường. Chị uống hết ly này đến ly khác, khuôn mặt hiện lên nét thỏa mãn không hề che dấu, lần công tác này chị đi một mình, không có nghĩa vụ gương mẫu quấn thân, không có Cáo Già theo sau đòi hỏi, chị để mình phóng túng đến tột cùng. Có vài gã đàn ông cầm rượu đến quầy muốn trò chuyện cùng chị, chưa kịp ngồi xuống bên cạnh đã bị chị phóng ánh mắt lạnh lùng qua, phần lớn đều biết thời thế mà chủ động rời đi, phần còn lại bị sự lạnh nhạt của chị làm mất hứng thú.
“Nốt ly này thôi nhé, cô mà uống nữa sẽ say không biết gì luôn đó.” Bartender đẩy ly cocktail đầy màu sắc đến trước mặt chị, tốt bụng khuyên nhủ một câu.
Hoa nâng cốc, nhe răng cười với bartender một nụ cười xinh đẹp khiến anh chàng chôn chân tại chỗ, trái tim đập loạn trong lồng ngực: “Không say được, tôi biết tửu lượng của mình đến đâu.” Uống xong ly rượu, Hoa lấy ví, nhìn bartender tiếp tục cười: “Anh tính tiền cho tôi đi, số rượu tôi đã uống, thêm hai ly nữa.”
Bartender trợn mắt nhìn Hoa, cô gái trước mặt anh chàng đã lâng lâng men rượu, thứ cocktail anh chàng pha cho Hoa vốn là loại uống như rất dịu nhưng lại ngấm một cách từ từ, đủ liều lượng sẽ khiến người uống say như người chết. Bất đắc dĩ, anh chàng đành pha cho Hoa hai ly nữa, số ly chị uống đã vượt quá con số mười.
Hoa say, chị gục thẳng lên bàn, nghiêng đầu nhìn về góc quán, trước khi chìm hẳn vào giấc ngủ một bóng người quen thuộc lướt qua đôi mắt nâu.
Sáng hôm sau.
Hoa trở mình trên giường, đầu đau nhức dữ dội, chị mở mắt nhìn lên trần nhà, nghiêm túc kiểm điểm bản thân phóng túng đến nỗi khiến bản thân lâm vào cảnh nguy hiểm, đây là lần đầu tiên chị uống say đến thất thố như vậy (hiển nhiên chị đã quên mất lần gặp Thanh ở cửa phòng khách sạn). Chị vung tay muốn xoa bóp trán cho đỡ đau thì chạm vào một vật thể lạ, Hoa di tay, sau khi xác định đó là làn da của một người thì trợn mắt nghiêng đầu nhìn sang, chị vội đưa tay che khuôn miệng đang há hốc của mình ngăn bản thân hét ra thành tiếng. Hoa sững người vội vàng kéo chăn rồi ngồi bật dậy trên, căn phòng chị vừa qua đêm không phải căn phòng chị đã thuê lúc đi công tác, nó hoàn toàn xa lạ, chị đưa tay lên rồi vội vã cúi đầu nhìn xuống người mình, khóe miệng méo xệch. Trên người chị, bộ váy đen đã biến mất, thay vào đó là chiếc áo sơ mi ca rô lạ lẫm. Chị bước xuống giường đi vào nhà tắm, không dám suy nghĩ nhiều hơn về vấn đề đêm qua đã phát sinh chuyện gì, tưởng tượng thôi đã thấy ớn lạnh trong người.
Bầu trời sớm mai trong lành một màu xanh tươi mát, Thanh tỉnh giấc khi tia nắng mặt trời xuyên qua tấm rèm cửa màu tím than chiếu thẳng vào mắt anh. Làm vài động tác duỗi tay duỗi chân đơn giản rồi Thanh ngồi dậy, đôi mắt vốn lạnh lẽo của anh trở nên gợn sóng khi thấy Hoa đang cuộn người bên khung cửa kính nhìn xuống phố xá đông người. Vóc dáng chị mảnh mai lọt thỏm trong chiếc áo sơ mi khổ lớn của anh, mái tóc ngắn ôm sát đầu, khóe môi chị cong cong hờn dỗi vô cùng quyến rũ. Sáng sớm đã được ngắm cảnh đẹp, thật bổ mắt. Thanh nghĩ thế trong khi đứng dậy rời giường để tiến vào nhà vệ sinh, lúc anh trở ra, cô gái như con mèo con yên tĩnh bên cửa sổ đã có thêm một điếu thuốc cháy dở trong tay, còn hồn nhiên phả khói thuốc vào mặt kiếng rồi dùng tay vẽ những hình thù kì lạ. Thanh nhíu mày, một cảm giác rất lạ bỗng len vào trong tim, là Hoa quá cô đơn nên tự mình vui lấy bản thân hay chị đang để bản thân tự do nổi loạn. Nhớ lại dáng vẻ uống rượu một mình trên quầy bar khi tối của chị, cùng với việc chị từ chối để đàn ông đến gần mình, anh nghiêng về phương án đầu tiên.
“Hút thuốc không tốt cho sức khỏe.” Anh cất giọng khi ngồi xuống bên cạnh, bắt chước chị nhìn xuống góc phố phía xa, mọi vật đang di chuyển dưới lòng đường đều trở nên nhỏ thó khi nhìn từ tầng mười tám của khách sạn.
Hoa nghiêng đầu phả khói vào mặt Thanh rồi cong môi cười sung sướng, chị đáp lời anh bằng một cái bĩu môi đi kèm với giọng điệu bất cần, thứ bất cần đến mức đau thương: “Chết sớm đầu thai sớm.”
“Khụ khụ, trước sau gì cũng đầu thai thành người rồi chịu khổ tiếp thôi.” Thanh nhún vai không cho là đúng rồi xoay mặt ngồi nghiêm chỉnh trên chiếc sô pha, đưa lưng về phía Hoa.
“Tôi làm nhiều việc ác lắm nên chắc diêm vương không cho đầu thai thành người đâu.” Hoa bật cười sau khi kết thúc câu, lời chị vừa nói quả thật không sai, giết người, phóng hỏa, đốt nhà… chị đều đã làm qua. Dụi điếu thuốc trong tay vào gạt tàn đặt trên bàn bên cạnh, chị ngồi xuống cạnh Thanh, đôi chân chị xếp bằng trên ghế vô tư gác một góc đùi của mình lên chân anh, đôi tay chống cằm nhìn chằm chằm gương mặt anh. Chân mày hình kiếm dài qua mắt, đuôi chân mày bên trái xếch lên tạo thành sự khác biệt được đặt trên đôi mắt to, con ngươi màu đen không chút cảm xúc; sống mũi cao nhưng không thẳng, giữa sống mũi có một vết gồ ghề kích thích người khác chạm tay nhẹ vuốt; đôi môi không mỏng không dày có độ cong hoàn mỹ; khoảng cách giữa chân mày, mắt, mũi và miệng đều tương xứng như một bức vẽ được đo tính cẩn thận. Chị chép miệng thầm khen ngợi vẻ đẹp trai của con người đang đối diện mình rồi dè dặt lên tiếng: “Nhìn anh quen thật đấy!”
Như nghe thấy một tiếng sét đánh giữa tiết trời đang nắng chói chang, đôi tay vốn khoanh lại trước ngực của Thanh buông thõng xuống, ánh mắt anh nhìn chị vừa mất hứng vừa lạnh lẽo. Anh để mặc cho chị ngắm nghía chính mình trong lúc bản thân cũng đang ngắm chị, nhưng một câu của chị trực tiếp đá bay anh từ ngọn núi lửa rớt vào hầm băng, tự dưng Thanh có một loại xúc động mắng chị một câu rằng chúng ta chẳng phải gặp nhau lần đầu, hơn nữa cách đây một tuần anh còn cứu chị thoát khỏi tình huống xem mặt éo le với Thiên – em họ anh. Anh mấp máy đôi môi, chưa kịp nói gì thì chị đã đứng dậy khỏi ghế đến bên bàn rót nước để uống còn ung dung hỏi anh: “Váy của tôi đâu?”
“Giặt rồi.” Anh cộc lốc trả lời làm chị sửng sốt phun ngay một ngụm nước đang uống dở trong miệng ra bàn. Chị ho khan hai tiếng, cúi đầu lau nước dính trên môi, khóe miệng co rút, tối qua kích thích đến nỗi phải đem đồ đi giặt luôn sao? Anh im lặng tận hưởng sự hả hê khi chị bị thất thố. Váy của chị đương nhiên anh đã gửi cho nhân viên khách sạn để giặt, kể cả bộ quần áo của anh.
Từ lúc chị bước vào quán bar anh đã chú ý đến chị, không thể vô tâm để mặc chị say khướt gục trên quầy bar cũng như không thể thờ ơ trước việc rồi sẽ có một gã đàn ông nào đó giở trò đồi bại với chị, anh nói với chàng bartender mình là bạn trai đang cãi nhau với chị rồi mang chị về phòng mình. Mọi hành động và suy nghĩ cứ như giấc mơ hoang khiến anh vừa lo lắng vừa hưng phấn, sự hưng phấn hiếm có từ một người đàn ông đã sớm bước qua độ tuổi trưởng thành.
Anh chẳng thể ngờ được cô gái có bề ngoài trang nhã cùng khuôn mặt lúc nào cũng điềm tĩnh lại là một người ồn ào khi say. Chị chẳng buồn hỏi anh là ai, không quan tâm mình đang ở chỗ nào, giữa lúc chập chờn nửa tỉnh nửa mê chị đi xung quanh phòng sờ cái này, phá cái kia, giơ tay múa chân trêu ghẹo anh, vừa hát vừa cười, cười xong rồi lại khóc, khóc thỏa mãn thì bắt đầu kể chuyện. Câu chuyện của chị đứt đoạn trong giọng nói sũng nước, không đầu không đuôi, không hề có kết thúc khiến anh ngồi bên cạnh chần chừ đưa tay vuốt nhẹ sống lưng chị xem như một hành động an ủi đầy miễn cưỡng. Chị nghiêng người giữ lấy cánh tay anh như muốn tìm chút ấm áp hiếm hoi sưởi ấm cho cõi lòng lạnh tanh khô khốc của bản thân, đôi mắt nâu sưng đỏ nhìn anh bằng vẻ tội nghiệp hệt con mèo nhỏ không nhà ướt sũng giữa cơn mưa đông. Do dự hồi lâu anh mới đưa tay ôm choàng chị vào lòng, giây phút đó anh bỗng thấy trái tim khô cằn của mình được tắm táp dưới tiết mưa xuân.
Ọe.
Không một chút dấu hiệu báo trước, chị nôn vào giữa ngực anh còn cọ cọ chính mình lên vạt áo trước mặt, nôn xong thì thoải mái cười một tiếng rồi chìm vào giấc ngủ. Anh trợn mắt ghét bỏ đẩy chị ra khỏi người mình để chị thẳng chân nằm ngủ trên đất rồi lập tức chạy vào nhà tắm vệ sinh thân thể đang bốc mùi, lo xong cho phần mình anh mới bấm điện thoại gọi cho nữ nhân viên khách sạn lên phòng “dọn dẹp” chị.
“Này, mấy giờ rồi?” Chị gọi anh ra khỏi cơn mơ màng bằng giọng điệu chẳng thể thô lỗ hơn. Anh nhìn đồng hồ trên tay rồi nhíu mày trả lời chị: “Gọi tôi là Thanh. Đã tám giờ rồi.”
“Một người Thiên, một kẻ Thanh. Giọng họ nhà anh cũng biết đặt tên thật đấy!” Chị cúi đầu lẩm bẩm trong miệng rồi lại hỏi anh: “Khi nào nhân viên mới đem váy lên cho tôi vậy?” Chị nhích chân đặt bình nước về chỗ cũ, ngẩng đầu lên đã thấy anh đứng ngay bên trước mặt nhìn chị châm chọc.
“Ồ, tôi cứ tưởng cô không biết tôi cơ đấy.” Thanh lạnh nhạt nói, anh đến bên cạnh lúc nào chị cũng chẳng hay, lời lẩm bẩm trong miệng của chị được anh nghe lấy không xót một chữ, ánh mắt anh có chút bất hảo lia khắp người chị, còn khoa trương đưa tay sờ cằm ra điều suy nghĩ, sau cùng cúi người nhỏ giọng thì thầm: “Thực ra chiếc áo này rất hợp với dáng người của cô. Đẹp lắm!”
Chị trừng mắt nhìn anh, chưa kịp lên tiếng thì tiếng chuông cửa vang lên, Thanh nhếch môi bước ra mở cửa. Trong ánh mắt mong chờ của chị, nhân viên khách sạn đem đến hai bộ quần áo đã được giặt là kĩ lưỡng cùng bữa sáng dành cho hai người. Chị cầm váy đi thẳng vào nhà tắm, thay xong thì tự nhiên ngồi xuống bàn để ăn bữa sáng, ngày còn dài như vậy không ăn sẽ không có sức để tiếp tục làm việc.
“Anh bao nhiêu tuổi rồi?” Hoa nhét mì vào miệng, vừa nhai vừa hỏi, chẳng cần để ý đến hình tượng thục nữ hay quy tắc không nói khi ăn được ba cô dạy từ lúc vừa biết cầm đũa.
Thanh nhướng mày không vui nhìn hành động của Hoa, anh vẫn không thể hiểu rõ chị là người như thế nào. Lúc thì lịch sự nhã nhặn hết mức, lúc tùy ý bất cần cũng hơn hẳn người thường. “Tôi thậm chí còn chưa biết tên cô là gì.” Đấy, cô mau giới thiệu mình đi thì tôi mới giới thiệu bản thân cho cô biết.
“Tên tôi là Hoa, hai mươi sáu tuổi.” Rồi như sực nhớ ra điều gì, Hoa cắn luôn vào cái nĩa đang nhét mì vào miệng tạo nên một tiếng vang thật lớn, chị bối rối nhìn anh: “Con gái anh có khỏe không?”, trong lòng ngổn ngang tâm sự, anh có vợ rồi, còn có một đứa con gái xinh xắn, một cách vô tình chị lại chen chân vào một gia đình đầm ấm, nỗi u ám trong lòng phút chốc bùng nổ dữ dội rồi tắt ngúm như chưa từng tồn tại, chị lắc đầu tự khinh bỉ bản thân, đến Cáo Già chị còn có quan hệ suốt tám năm trời, với anh ta chỉ có một lần, sau này chưa chắc đã gặp lại nhau, suy nghĩ làm gì cho mệt não.
Chuyện, tự dưng hướng qua một ngã khác, Thanh cũng vui lòng thuận theo: “Nó vẫn khỏe, mà cô làm việc gì?”
Hoa gục gặc đầu, hạnh phúc nuốt mì xuống bụng, uống một ngụm nước cho thong cổ rồi đủng đỉnh nhả ra bốn chữ: “Thư ký chân dài.”
“À, vậy chuyện cô là thư ký của ông Hoàng là thật.”
“Làm sao anh biết?” Hoa tròn mắt nhìn Thanh. Anh cong môi cười, ý cười chẳng đậu được lên đáy mắt, có lẽ chính chị không nhận thức được trong giới thương nhân của tỉnh, với những người thuộc dạng máu mặt, bất kể làm kinh tế hay hoạt động chính trị đều từng nghe qua tên chị ít nhất một lần. Thư ký của ông Hoàng là một cô chân dài trẻ đẹp và rất có năng lực, lúc đầu nghe đến anh cũng chỉ nhẹ giọng hừ một tiếng không cho là đúng đến khi chính miệng Thiên kể cho anh nghe rồi tận mắt anh chứng kiến năng lực của chị trong một lần đấu thầu giành việc xây dựng cây cầu thứ hai trên con sông vắt ngang tỉnh. Chị quả thực có tài.
“Tôi cũng đang thiếu một thư ký có năng lực như cô…” Anh buông một câu hững hờ, nhìn chị bằng ánh mắt thăm dò đầy lộ liễu. Chị thoải mái nhìn lại anh, không một chút né tránh, rồi chị bật cười, nụ cười rạng rỡ như thể chị vừa nghe một chuyện cười hay ho lắm, trắng trợn tiếp lời anh: “Anh không đủ tiền để trả cho tôi đâu.” Lời chị nói vốn chẳng phải suông, lợi ích Cáo Già cho chị rất lớn, đó là lí do khiến chị chưa muốn rời đi sau bao nhiêu năm, chị buông nĩa, thu lại nét cười vui vẻ, thay thế bằng khuôn mặt thản nhiên rồi đứng lên khỏi bàn sau khi để lại một câu triết lí: “Có những thứ không phải muốn cầu là được, còn phải xem mình có năng lực hay không.”
Theo một cách nào đó, Hoa rất biết cách khiêu chiến với lòng tự tôn của đàn ông, không lâu trước đây là Minh, tiếp theo là Thiên, bây giờ lại là Thanh. Chị gạt nước ở bồn để rửa tay mà không hề hay biết một câu của mình đã khiến Thanh nổi giận, anh lạnh lùng rời bàn, chặn đứng chị ở trước bồn rửa, đôi mắt nheo lại nhìn chị đầy lạnh lẽo.
Hoa quay người nhìn Thanh không một chút sợ hãi, vẻ mặt của anh không phải là thứ chị mới gặp lần đầu, sự lạnh lẽo như vậy có thể khiến một cô gái trẻ luống cuống nhưng với Hoa thì không. Đàn bà như chị, mười sáu tuổi đã có thể ra tay giết chết một người to lớn gấp hai lần mình thì Thanh chẳng được chị xem vào mắt. Chị không hề phủ nhận anh hơn hẳn những người cùng tuổi, thậm chí so với những người chị từng quen biết, kể cả Cáo Già thì khác hẳn họ, nói trắng ra anh lạnh lẽo hơn, vô cảm hơn, mà như thế chứng tỏ anh phải tính toán nhiều hơn, tâm tư cũng sâu nặng hơn hẳn. Một người đàn ông như vậy rất nguy hiểm, nhưng không phải là mối đe dọa với chị, anh có tâm tư thì chị cũng có, anh mang trên người bí mật thì chị cũng chẳng kém gì anh. Mỗi người đều có tính toán của riêng mình, nước giếng chẳng phạm nước sông dù bản chất đều cùng là nước.
Chị di chân mình đến gần anh hơn, đỉnh đầu của chị vừa vặn chạm vào cằm của anh, chị ngẩng đầu nhìn những mảnh râu mọc lún phún dưới chiếc cằm cương nghị, hả hê nhấp giọng: “Anh giận dữ làm gì, tôi nói không hề sai. Anh không đủ sức để bao nuôi tôi đâu.” Thừa dịp anh vẫn còn kinh ngạc, chị đưa tay đẩy anh sang một bên rồi nhấc chân đi đến ghế sô pha cầm lấy ví rồi đi thẳng đến kệ để giày bên cửa, chị mang giày vào chân, quay đầu lại nhìn anh, cuối cùng không thể cầm lòng đi ngược về chỗ anh đang đứng. Chị nghiêm túc nhìn khuôn mặt của anh, thở dài một hơi: “Chuyện tối qua anh quên đi nhé, xem như gặp dịp thì chơi, sau này chúng ta đừng gặp lại nữa.”
Chị theo thang máy xuống thẳng sảnh khách sạn rồi uyển chuyển bước về phía đường lớn, bóng nắng xiên qua tán cây nhảy múa trên mái tóc ngắn của chị rồi đậu lên bờ vai thon dịu dàng hát khẽ, chị mở điện thoại gọi cho cậu em, bên kia lập tức kết nối, chị trách: “Cậu vô trách nhiệm quá nhé, bảo đúng giờ sẽ đến bar đón chị mà chẳng thấy đâu…”
Đầu dây bên kia đáp lời bằng một giọng oan ức đầy nũng nịu làm Hoa nhăn mặt, lông tơ trên người dựng đứng cả lên: “Người ta đến đúng giờ nhá, ai mà biết chị có bạn trai đón đi mất rồi.”
Bạn trai cơ đấy, cũng thật biết bày trò, lần trước là chuyện với Thiên, lần này là ở quán bar, anh ta đều rảnh rỗi đến nỗi xen chân vào chuyện chị hoàn toàn có thể tự giải quyết: “Đến đây đón chị ngay đi, chị đang ở…”
Thanh ngồi bên cửa sổ vừa nói chuyện điện thoại với đối tác vừa nhìn xuống bóng dáng mảnh mai đang lạc trong ánh nắng của cô gái nhỏ dưới một góc đường, khóe miệng cong lên một nụ cười ý vị: “Chúng ta, sẽ còn gặp lại nhau.”
Chỉnh sửa lần cuối: