Chương 10.
Mấy ngày nay do ảnh hưởng từ cơn bão mang tên “Dương phu nhân” mà Dương Tuyết Hạ cũng không thể hành động được gì. Cô phải đợi cho mẹ “hạ hỏa” đã, nếu không thì cái mạng này khéo cô cũng không giữ lại được. Hàn Tử Phong kể từ hôm xảy ra chuyện đến giờ trước mặt ba mẹ cô vẫn tỏ ra vô cùng bình thường, vậy mà chỉ cần không có ai là y như rằng hắn sẽ trừng mắt, khinh bỉ, tuyệt nhiên xem cô như không khí. Hứ, người đâu mà nhỏ nhen quá đi, chỉ là không may nhìn thấy “thứ ấy” của cậu ta, chứ có phải cô cố tình làm vậy đâu. Hờ, mà trên tivi khối hình ảnh quảng cáo “cái đó”, cậu ta tưởng chỉ mình cậu ta có sao? Thật là ngạo mạn!
Hôm nay là chủ nhật, Dương Tuyết Hạ chán nản ngồi trong phòng đọc “Những người đàn ông độc ác nhất thế giới”, quan tâm ghê gớm đến phần về Hítle, kẻ khét tiếng là độc ác và dã man vô cùng. Càng đọc cô càng liên tưởng đến tên ác ma Hàn Tử Phong. Hắn và gã độc tài này có khác nhau là bao, họa chăng chỉ là hắn cao hơn ông ta thôi, nghe nói Hítle lùn lắm!
…
Khi cơn gió đêm nhè nhẹ lướt đôi cánh đen tới
Em bất chợt cảm thấy trống rỗng lạ lùng
Gió phả hơi lạnh đến tê tái
Nhìn quanh
Chợt nhận ra bên cạnh em chẳng còn ai ngoài căn phòng rộng rãi
Và em nhớ tới anh
Nhớ nụ cười, nhớ ánh mắt, nhớ những gì anh dành trọn cho em
Là do em đã sai
Em đã không thể giữ anh bên cạnh
Ngày lại ngày trôi qua, tình cảm trong em cứ lớn dần lên
Cho đến khi con tim này gào thét tên anh
Có lẽ anh cũng chẳng thể nghe được một câu chữ nào nữa.
…
Tiếng chuông điện thoại vang lên kéo Tuyết Hạ ra khỏi dòng suy nghĩ mông lung. Cô tiện tay vứt cuốn sách xuống giường, đưa mắt nhìn tên người gọi.
Trịnh nha đầu.
Haiz, chắc cô nàng buồn chán không có gì làm nên gọi điện cho cô đây mà, thật là suốt ngày la chán, nhưng quả thật lúc này Tuyết Hạ cô cũng đang rất buồn chán cần người giải sầu đây.
“Gì đấy?” Tuyết Hạ bắt máy, vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nắng ngoài kia thật đẹp, vàng tươi như thứ hào quang đẹp đẽ hay xuất hiện trong ti vi mỗi khi thiên thần từ trời bay xuống hạ giới.
Cô nàng nheo nheo mắt, khẽ nhìn đi chỗ khác. Thứ ánh sáng chói lóa khiến cô hoa mắt. Phải chăng những thứ chói lóa đẹp đẽ như vậy rất khó để nắm bắt?
“Tuyết Hạ!” Giọng nói của Khanh Nhi có vẻ hoảng sợ vang lên ở đầu dây bên kia.
Thấy có gì đó là lạ, Tuyết Hạ ngay lập tức nhận ra giọng nói khác thường của Khanh Nhi, vội vã chau mày, nói nhanh: “Cậu sao vậy Khanh Nhi?”
“Tuyết Hạ, mình… mình lỡ tay đánh rơi túi xách… sang khu vườn bên cạnh trường rồi. Phải làm sao bây giờ?” Khanh Nhi nói như mếu vào điện thoại, nghe giọng có vẻ cô đang rất sợ hãi.
Làm sao mà không sợ hãi được chứ? Khu vườn cạnh trường rất rộng, lại còn có con chó bécgiê dữ như cọp canh giữ, không cẩn thận mò sang đó là mất mạng như chơi.
“Sao lại rơi sang đó? Cậu đang ở trường à?” Khuôn mặt Tuyết Hạ xám ngắt, môi mấp máy. Hôm nay là ngày nghỉ, Trịnh Khanh Nhi bỗng dưng mò đến trường làm gì để ra nông nỗi này? Cô đang làm điều chi mờ ám chăng?
“Mình… mình đi lấy một số tài liệu cho ba…Haiz, chuyện này để sau hẵng nói, bây giờ mình phải làm sao đây? Trong túi có rất nhiều giấy tờ quan trọng cần đem về cho ba xử lí.”
Dường như nhận ra người bên kia đầu dây sắp khóc đến nơi, Tuyết Hạ lúng búng nói, cả người không ngừng nóng bừng lên như có lửa đốt.
“Thôi được rồi, cậu đứng yên đó chờ, mình đến ngay!”
Bức tường sau trường Thánh An.
Hai cô gái đứng như tượng đá trang trí, không thể nhúc nhích hay cử động khi nghe tiếng chó sủa văng vẳng bên kia bức tường cao.
Bầu trời cao xanh mọi hôm bỗng xám xanh, không biết bỗng dưng có gì đó không bình thường hay do tâm trạng người đứng nhìn dưới trần gian này không ổn?
Bên kia tường, một vườn nhãn đang độ ra hoa chi chít. Bên dưới, sát cạnh chân tường, một con bécgiê đen to gấp hai chó bình thường đang nhảy chồm lên khi nghe tiếng động bên ngoài.
Gió thổi khiến lá cây xào xạc, không gian càng ảm đạm, u ám đến đáng sợ. Lá cây dưới chân cuộn lạo xạo nhưng không tài nào cất được lên khỏi mặt đất khô khốc.
Tuyết Hạ bất mãn lườm cô bạn bên cạnh mặt mày đã sớm tái xanh như đít nhái.
Trịnh Khanh Nhi từ xưa đến nay vốn sợ chó, cho dù con chó đó không có khả năng tấn công thì cô vẫn rất sợ nó. Còn Dương Tuyết Hạ chẳng hề sợ mấy con chó này chút nào, ngược lại cô rất có thiện cảm với chúng. Nhưng việc người có thiện cảm với chó khác xa chuyện chó có thiện cảm với người. Như lúc này đây, thực tế đã chứng minh con chó béc kia không thích hai cô gái trẻ xinh đẹp này chút nào. Nó cứ nhảy chồm lên bờ tường, giơ móng chân cào cào, mắt long lên đỏ ngầu, miệng há hốc “khoe khoang” mấy cái răng sắc nhọn sẵn sàng cắm phập một phát vào da thịt kẻ xấu số, nước miếng cứ chảy tong tong như nước từ vòi rỉ ra. Con chó đó hoàn toàn không thích người đẹp, có phải vì nó là chó cái không hả trời?
Biết dùng mĩ nhân kế không được, Tuyết Hạ chau mày nghĩ cách. Nếu không phải vì mớ giấy tờ gì đó rất quan trọng của Trịnh Khanh Nhi thì cô đã sớm bỏ mặc con bạn mà nằm ở nhà cho sướng rồi. Đâu ai dở hơi làm chuyện vô ích đâu đâu. Mà kể cũng lạ, Khanh Nhi làm cái quái gì ở đây mà lại để cho cặp rơi sang bên kia tường được nhỉ?
Như đoán biết con bạn đang nghĩ gì, Khanh Nhi quay sang thì thầm, sợ nói lớn con chó sẽ tức giận mà “bay” sang đây “đánh chén” họ.
“Khi sáng mình đi ngang qua trường, thấy có anh chàng nào đó đang đi vào phòng thầy hiệu trưởng với vẻ mờ ám, mình liền đi theo. Nào ngờ anh ta biến mất chỉ sau một vài giây không để ý của mình. Đoán anh ta đi ra sau trường, mình đi theo, thử trèo lên bờ tường này xem anh ta có phải ăn trộm không thì cái túi bỗng rơi xuống vườn. Hoảng quá nên mình mới gọi điện cho cậu.”
“Cái gì?” Chẳng thèm để ý đến tiếng chó sủa ngày một lớn ở bên kia, Tuyết Hạ trợn trừng mắt nhìn con bạn.
Thấy người lạ mặt thì đi theo vì ngỡ là ăn trộm, cuối cùng lại bị rơi cặp sang “khu vườn địa ngục” kia sao? Trời ơi, Trịnh Khanh Nhi đúng là Trịnh Khanh Nhi, đã yếu lại còn đòi ra gió! Cái gì gọi là “tài giỏi nhưng bề ngoài ngốc nghếch” chứ? Cô thấy ở con người này bề ngoài đã ngốc nghếch, cái đầu còn “bã đậu” hơn, đúng là thích lấy trứng chọi đá quá, lỡ không may có mình cô ở đây thì tính sao? Hắn ta mà biết có người đi theo thì làm sao? Nhỡ may có chuyện gì xảy ra thì sao?
Bao nhiêu câu hỏi dồn nén trong đầu khiến Tuyết Hạ uất phẫn quá mà phồng mang trợn má, quay sang quát té tát vào mặt Khanh Nhi.
“Cậu thích làm việc thiện quá nhỉ? Cậu có biết làm vậy là rất nguy hiểm không hả, đồ ngốc? Cậu đi như thế này không ai biết, lỡ như hắn ta mang theo hung khí thì làm thế nào? Cậu có nghĩ đến hậu quả trước khi hành động không? Cậu đã nghe bao nhiêu vụ giết người bí ẩn chưa? Không sợ hả?”
“Ơ…” Khanh Nhi trợn tròn mắt, khuôn mặt trắng bệch lại chuyển sang tím tái. Cô biết mình có phẩn không đúng, mau chóng cụp mắt xuống im lặng, không dám phản kháng lại Dương Tuyết Hạ.
Thấy mình cũng hơi quá đáng, Tuyết Hạ thở dài, hít một hơi đầy lồng ngực thứ không khí trong lành thoang thoảng hương thơm, khẽ nói:
“Xin lỗi, tại mình giận quá!”
“Không, mình mới là người phải xin lỗi!” Khanh Nhi mím môi, kiên định nhìn người trước mặt.
“Thôi, bây giờ không phải lúc, chúng ta phải tìm cách lấy lại cặp cho cậu.”
“Ừm.” Khanh Nhi gật đầu ngoan ngoãn.
Dương Tuyết Hạ vốn không phải một cô gái bình thường, trong vòng vài giây cô đã trèo lên được bức tường cao chừng hai mét. Phía dưới Trịnh Khanh Nhi cũng phối hợp ăn ý, đi loanh quanh tìm xem có đá gạch gì không để bảo vệ cho tính mạng bạn thân nếu không may xảy ra trường hợp bất trắc.
“Gâu… Gâu… Gâu…” Con chó béc màu đen thấy có người thì tiếp tục nhảy chồm lên như sư tử, miệng thòng lòng bao nhiêu nước dãi.
Tuyết Hạ nhìn thấy cảnh đó thì không khỏi rùng mình, sống lưng lạnh toát. Không cẩn thận mà để con chó này cắn thì chắc cô toi mạng, chẳng biết nó có bị bệnh dại không nữa?
“Tuyết Hạ, cẩn thận đấy!” Khanh Nhi đứng dưới, tim còn đập thình thịch, lo sợ hơn cả người phía trên, hai tay đan vào nhau giống như cầu nguyện.
Cô ấy cuống cuồng cái gì chứ? Người đang ở trong tình cảnh “ngàn cân treo sợi tóc” là cô, Dương Tuyết Hạ kia mà, tất cả là vì ai đây?
Tuyết Hạ ngồi trên bờ tường, đem hết tính mạng ra để đặt cược không khỏi giận sôi máu vì con nhỏ ở bên dưới cứ luôn miệng “Cậu có sao không?”, “Cậu đã nhìn thấy cặp mình chưa?”, “Con chó đó chắc đáng sợ lắm?”, bla bla bla.
“Trịnh Khanh Nhi!” Tuyết Hạ trừng mắt: “Cậu mà không thôi lải nhải là mình để cậu mò sang đây lấy đấy!”
“OK. OK.”
Nắng sắp lên đến đỉnh đầu. Góc chiếu thay đổi.
Thời gian chầm chầm trôi, trừ vài đỉnh cây in hằn bóng mình xuống mặt đất bắt đầu thay đổi góc nghiêng. Cơn gió mát lạnh không những không xua đi cái nóng mà còn làm cho tâm trạng người phía trên tồi tệ hết mức.
Trước đôi mắt mở trừng trừng của Dương Tuyết Hạ, con chó béc vẫn không ngừng sủa inh ỏi cả góc vườn. Đến lúc này thì cô không thể chịu đựng nổi nữa rồi. Đội đầu trần dưới cái nắng 36 độ C, trên người chỉ một cái áo pull ngắn tay in logo I Love VN và một cái quần jean, làm sao cô có thể chịu được đây? Đã vậy thì sợ gì mà không liều mạng với con chó đáng ghét này?
Nghĩ đến đây, Tuyết Hạ đưa tay xuống trước mặt Khanh Nhi, mồ hôi lấm tấm trên vầng trán cao, vài sợi tóc lòa xòa xuống trán đã bị mồ hôi làm ướt, dính bết vào mặt: “Khanh Nhi, đưa mình mấy viên đá dưới chân cậu, kiếm luôn một cây gậy cứng vào nhé!”
“Ừ.”
Sau một hồi loay hoay, rốt cuộc Khanh Nhi cũng kiếm được một nhánh bằng lăng còng queo. Cô nhanh tay đưa cho cô bạn ngồi trên kia, mồ hôi đầm đìa. Nhìn bạn vì mình mà ra thế này, cô không khỏi cảm thấy day dứt trong lòng.
“Tuyết Hạ… Xin lỗi!”
Tuyết Hạ vớ lấy mấy viên đá to trong tay Khanh Nhi, nhoẻn miệng cười như mếu: “Xin lỗi gì chứ? Đã nói bạn bè đồng cam cộng khổ rồi còn gì?”
“Cảm ơn cậu!”
Không còn thì giờ ngồi đây nói chuyện tình cảm sướt mướt bi lụy nữa, Tuyết Hạ hít một hơi thật sâu, lôi hết can đảm có thể ném mạnh hòn đá to trong tay về phía xa, đánh lừa con chó béc khiến nó bỏ chạy về nơi phát ra tiếng động.
“Gâu… Gâu… Grừ…”
Đang khi cô định nhảy xuống thì con chó béc bỗng chạy lại, còn tích cực sủa to hơn trước. Đúng là đồ chó khôn ranh!
“Gâu… Grừ… Gâu…”
“Tuyết Hạ, phải làm sao đây?” Trịnh Khanh Nhi đưa ống tay áo quệt mồ hôi trên trán, hơi thở gấp gáp vang lên trong không gian tĩnh mịch chỉ có tiếng chó sủa là ngày một gay gắt.
“Hừ, chết tiệt!” Một câu chửi thề cùng cái chau mày tức tối nhưng không thể làm khác. “Con chó đáng ghét này…”
Huỵch!
“Gâu… Gâu… ”
Trịnh Khanh Nhi còn chưa kịp ý thức được chuyện gì vừa xảy ra thì bóng người ngồi trên bờ tường lúc nãy đã biến mất từ lúc nào, chỉ có tiếng chó sủa là vang lên nhức nhối. Khi đại não của cô kịp thu nhận thông tin thì cô mới hiểu ra Tuyết Hạ đã nhảy xuống phía bên kia tường.
“Tuyết… Tuyết Hạ, cậu làm trò gì thế?” Đôi mắt to trợn tròn, khuôn mặt tái xanh tái mét, đôi môi nhỏ mấp máy.
“Mình không sao!”
Ở bên kia bức tường, Tuyết Hạ cắn chặt môi, thần kinh căng như dây đàn, chỉ sợ một sơ suất nhỏ có thể khiến cô mất mạng như chơi. Đôi mắt tinh anh của cô nhìn ra ngay cái cặp màu hồng của Khanh Nhi ở gần bờ tường cách đó khoảng hai mét, nhanh chóng tiến từng bước chậm rãi trước tiếng sủa đáng sợ của con bécgiê và hàm răng cứ nhe ra, nước dãi chảy tong tong gớm chết.
Đúng là trong cái khó ló cái khôn! Cô chợt nhận ra, suy cho cùng chó cũng như các loài vật khác, không làm gì thì nó sẽ không cắn đâu, hơn nữa nếu cô không bỏ chạy thì tại sao nó phải đuổi theo?
Khi đã tiếp cận được mục tiêu, cô từ từ, bình tĩnh, hít thật sâu rồi lại thở nhẹ ra, nhặt cặp lên ném sang bên kia bức tường.
“Grừ… Grừ…” Nãy giờ con bécgiê đen chỉ có thể phát ra tiếng ư ử nhìn chằm chằm từng tiểu tiết trong hành động của cô gái, chưa có ý định sẽ xông vào “làm thịt”.
“Được chưa?” Khanh Nhi hỏi vọng sang bên chỗ Tuyết Hạ.
“Ừ.”
Nghe thấy tiếng cười mừng rỡ của con bạn, Tuyết Hạ từ từ men theo bờ tường, xác định rõ nơi các viên gạch tổ ong được xếp lồi ra có thể đặt chân mà trèo lên, thế rồi cô hít thở nhè nhẹ, hai tay cứ đưa ra “thương lượng” với con béc: “Bình tĩnh, bình tĩnh, tao không làm gì mày đâu!”
“Gâu… Grừ…” Con chó không xông vào, chỉ tiếp tục nhìn cô với đôi mắt đỏ đáng sợ.
Thấy nó không có ý định “thưởng thức” mình, cô gồng mình, sợ hãi trèo lên bờ tường nhờ mấy viên gạch. Gương mặt cô nhễ nhại mồ hôi, tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch, đôi giày thể thao trắng đã chuyển màu nâu vàng của đất vườn.
“Á!”
Cô đứng trên bờ tường, sợ hãi như vừa thoát khỏi miệng Tử Thần, lao chao ngã dúi mặt xuống đất. Nhìn tình cảnh của cô lúc ấy hệt như một con chim nhỏ bị mất đà mà ngã xuống dưới không cách nào cất cánh bay lên được vậy.
Phịch!
Một cú tiếp đất không mấy dễ chịu, may mà ở đó còn có thêm ít cỏ nếu không mặt cô cắm xuống đất đã bị trầy xước hết rồi.
“Gâu… Gâu… Gâu…” Biết mình vừa phạm một sai lầm rất lớn khi để cô gái chạy mất mà vẫn bình an vô sự, con chó béc rú lên, sủa inh ỏi khiến hai người bên kia bức tường không khỏi rùng mình.
“Không sao chứ?” Khanh Nhi vội vã đỡ bạn dậy, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng, vầng trán nhăn lại, cô đưa tay phủi đất cát trên người Tuyết Hạ.
“Cậu nghĩ là mình có sao không?” Tuyết Hạ khổ sở ngồi dậy, mắt nhìn trừng trừng vào mặt Khanh Nhi.
Ngã từ độ cao hai mét với tốc độ nhanh như chớp như vậy mà cô không sao được à? Ít ra cũng trầy xước hết cánh tay, chưa kể còn bị con chó đó “bạo hành” tinh thần vô cùng ghê gớm.
Ở phòng học nào đó trên tầng ba, cạnh cửa sổ, một dáng người cao lớn đang nhìn hai cô gái đứng bên dưới bức tường, đôi mắt hổ phách mở to ngạc nhiên. Người đó đứng đấy, không có ý định di chuyển thêm, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên 45 độ thích thú. Một nụ cười ẩn chứa nhiều ý nghĩa. Người đó đút hai tay vào túi quần, im lặng nhìn theo dáng người nhỏ nhắn của hai cô gái biến mất dần sau dãy nhà, rồi nhếch môi, giọng nói nhỏ nhưng ấm vang lên trong căn phòng tĩnh mịch như tờ.
“Sẻ con yêu quý!”
Bỗng một vật gì đó sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời khiến người đó chú ý.
P/s: hehe, mỹ nam mới đã xuất hiện rồi đây! Ngọc đình bupbecaumua xiaofang Giản Đơn Áng Mây Lập Dị Bút Chì Thảo Little Yummylala Gwatan Daniella Huyền Mi thuyuuki Starlight aishiteru.99
Mấy ngày nay do ảnh hưởng từ cơn bão mang tên “Dương phu nhân” mà Dương Tuyết Hạ cũng không thể hành động được gì. Cô phải đợi cho mẹ “hạ hỏa” đã, nếu không thì cái mạng này khéo cô cũng không giữ lại được. Hàn Tử Phong kể từ hôm xảy ra chuyện đến giờ trước mặt ba mẹ cô vẫn tỏ ra vô cùng bình thường, vậy mà chỉ cần không có ai là y như rằng hắn sẽ trừng mắt, khinh bỉ, tuyệt nhiên xem cô như không khí. Hứ, người đâu mà nhỏ nhen quá đi, chỉ là không may nhìn thấy “thứ ấy” của cậu ta, chứ có phải cô cố tình làm vậy đâu. Hờ, mà trên tivi khối hình ảnh quảng cáo “cái đó”, cậu ta tưởng chỉ mình cậu ta có sao? Thật là ngạo mạn!
Hôm nay là chủ nhật, Dương Tuyết Hạ chán nản ngồi trong phòng đọc “Những người đàn ông độc ác nhất thế giới”, quan tâm ghê gớm đến phần về Hítle, kẻ khét tiếng là độc ác và dã man vô cùng. Càng đọc cô càng liên tưởng đến tên ác ma Hàn Tử Phong. Hắn và gã độc tài này có khác nhau là bao, họa chăng chỉ là hắn cao hơn ông ta thôi, nghe nói Hítle lùn lắm!
…
Khi cơn gió đêm nhè nhẹ lướt đôi cánh đen tới
Em bất chợt cảm thấy trống rỗng lạ lùng
Gió phả hơi lạnh đến tê tái
Nhìn quanh
Chợt nhận ra bên cạnh em chẳng còn ai ngoài căn phòng rộng rãi
Và em nhớ tới anh
Nhớ nụ cười, nhớ ánh mắt, nhớ những gì anh dành trọn cho em
Là do em đã sai
Em đã không thể giữ anh bên cạnh
Ngày lại ngày trôi qua, tình cảm trong em cứ lớn dần lên
Cho đến khi con tim này gào thét tên anh
Có lẽ anh cũng chẳng thể nghe được một câu chữ nào nữa.
…
Tiếng chuông điện thoại vang lên kéo Tuyết Hạ ra khỏi dòng suy nghĩ mông lung. Cô tiện tay vứt cuốn sách xuống giường, đưa mắt nhìn tên người gọi.
Trịnh nha đầu.
Haiz, chắc cô nàng buồn chán không có gì làm nên gọi điện cho cô đây mà, thật là suốt ngày la chán, nhưng quả thật lúc này Tuyết Hạ cô cũng đang rất buồn chán cần người giải sầu đây.
“Gì đấy?” Tuyết Hạ bắt máy, vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nắng ngoài kia thật đẹp, vàng tươi như thứ hào quang đẹp đẽ hay xuất hiện trong ti vi mỗi khi thiên thần từ trời bay xuống hạ giới.
Cô nàng nheo nheo mắt, khẽ nhìn đi chỗ khác. Thứ ánh sáng chói lóa khiến cô hoa mắt. Phải chăng những thứ chói lóa đẹp đẽ như vậy rất khó để nắm bắt?
“Tuyết Hạ!” Giọng nói của Khanh Nhi có vẻ hoảng sợ vang lên ở đầu dây bên kia.
Thấy có gì đó là lạ, Tuyết Hạ ngay lập tức nhận ra giọng nói khác thường của Khanh Nhi, vội vã chau mày, nói nhanh: “Cậu sao vậy Khanh Nhi?”
“Tuyết Hạ, mình… mình lỡ tay đánh rơi túi xách… sang khu vườn bên cạnh trường rồi. Phải làm sao bây giờ?” Khanh Nhi nói như mếu vào điện thoại, nghe giọng có vẻ cô đang rất sợ hãi.
Làm sao mà không sợ hãi được chứ? Khu vườn cạnh trường rất rộng, lại còn có con chó bécgiê dữ như cọp canh giữ, không cẩn thận mò sang đó là mất mạng như chơi.
“Sao lại rơi sang đó? Cậu đang ở trường à?” Khuôn mặt Tuyết Hạ xám ngắt, môi mấp máy. Hôm nay là ngày nghỉ, Trịnh Khanh Nhi bỗng dưng mò đến trường làm gì để ra nông nỗi này? Cô đang làm điều chi mờ ám chăng?
“Mình… mình đi lấy một số tài liệu cho ba…Haiz, chuyện này để sau hẵng nói, bây giờ mình phải làm sao đây? Trong túi có rất nhiều giấy tờ quan trọng cần đem về cho ba xử lí.”
Dường như nhận ra người bên kia đầu dây sắp khóc đến nơi, Tuyết Hạ lúng búng nói, cả người không ngừng nóng bừng lên như có lửa đốt.
“Thôi được rồi, cậu đứng yên đó chờ, mình đến ngay!”
Bức tường sau trường Thánh An.
Hai cô gái đứng như tượng đá trang trí, không thể nhúc nhích hay cử động khi nghe tiếng chó sủa văng vẳng bên kia bức tường cao.
Bầu trời cao xanh mọi hôm bỗng xám xanh, không biết bỗng dưng có gì đó không bình thường hay do tâm trạng người đứng nhìn dưới trần gian này không ổn?
Bên kia tường, một vườn nhãn đang độ ra hoa chi chít. Bên dưới, sát cạnh chân tường, một con bécgiê đen to gấp hai chó bình thường đang nhảy chồm lên khi nghe tiếng động bên ngoài.
Gió thổi khiến lá cây xào xạc, không gian càng ảm đạm, u ám đến đáng sợ. Lá cây dưới chân cuộn lạo xạo nhưng không tài nào cất được lên khỏi mặt đất khô khốc.
Tuyết Hạ bất mãn lườm cô bạn bên cạnh mặt mày đã sớm tái xanh như đít nhái.
Trịnh Khanh Nhi từ xưa đến nay vốn sợ chó, cho dù con chó đó không có khả năng tấn công thì cô vẫn rất sợ nó. Còn Dương Tuyết Hạ chẳng hề sợ mấy con chó này chút nào, ngược lại cô rất có thiện cảm với chúng. Nhưng việc người có thiện cảm với chó khác xa chuyện chó có thiện cảm với người. Như lúc này đây, thực tế đã chứng minh con chó béc kia không thích hai cô gái trẻ xinh đẹp này chút nào. Nó cứ nhảy chồm lên bờ tường, giơ móng chân cào cào, mắt long lên đỏ ngầu, miệng há hốc “khoe khoang” mấy cái răng sắc nhọn sẵn sàng cắm phập một phát vào da thịt kẻ xấu số, nước miếng cứ chảy tong tong như nước từ vòi rỉ ra. Con chó đó hoàn toàn không thích người đẹp, có phải vì nó là chó cái không hả trời?
Biết dùng mĩ nhân kế không được, Tuyết Hạ chau mày nghĩ cách. Nếu không phải vì mớ giấy tờ gì đó rất quan trọng của Trịnh Khanh Nhi thì cô đã sớm bỏ mặc con bạn mà nằm ở nhà cho sướng rồi. Đâu ai dở hơi làm chuyện vô ích đâu đâu. Mà kể cũng lạ, Khanh Nhi làm cái quái gì ở đây mà lại để cho cặp rơi sang bên kia tường được nhỉ?
Như đoán biết con bạn đang nghĩ gì, Khanh Nhi quay sang thì thầm, sợ nói lớn con chó sẽ tức giận mà “bay” sang đây “đánh chén” họ.
“Khi sáng mình đi ngang qua trường, thấy có anh chàng nào đó đang đi vào phòng thầy hiệu trưởng với vẻ mờ ám, mình liền đi theo. Nào ngờ anh ta biến mất chỉ sau một vài giây không để ý của mình. Đoán anh ta đi ra sau trường, mình đi theo, thử trèo lên bờ tường này xem anh ta có phải ăn trộm không thì cái túi bỗng rơi xuống vườn. Hoảng quá nên mình mới gọi điện cho cậu.”
“Cái gì?” Chẳng thèm để ý đến tiếng chó sủa ngày một lớn ở bên kia, Tuyết Hạ trợn trừng mắt nhìn con bạn.
Thấy người lạ mặt thì đi theo vì ngỡ là ăn trộm, cuối cùng lại bị rơi cặp sang “khu vườn địa ngục” kia sao? Trời ơi, Trịnh Khanh Nhi đúng là Trịnh Khanh Nhi, đã yếu lại còn đòi ra gió! Cái gì gọi là “tài giỏi nhưng bề ngoài ngốc nghếch” chứ? Cô thấy ở con người này bề ngoài đã ngốc nghếch, cái đầu còn “bã đậu” hơn, đúng là thích lấy trứng chọi đá quá, lỡ không may có mình cô ở đây thì tính sao? Hắn ta mà biết có người đi theo thì làm sao? Nhỡ may có chuyện gì xảy ra thì sao?
Bao nhiêu câu hỏi dồn nén trong đầu khiến Tuyết Hạ uất phẫn quá mà phồng mang trợn má, quay sang quát té tát vào mặt Khanh Nhi.
“Cậu thích làm việc thiện quá nhỉ? Cậu có biết làm vậy là rất nguy hiểm không hả, đồ ngốc? Cậu đi như thế này không ai biết, lỡ như hắn ta mang theo hung khí thì làm thế nào? Cậu có nghĩ đến hậu quả trước khi hành động không? Cậu đã nghe bao nhiêu vụ giết người bí ẩn chưa? Không sợ hả?”
“Ơ…” Khanh Nhi trợn tròn mắt, khuôn mặt trắng bệch lại chuyển sang tím tái. Cô biết mình có phẩn không đúng, mau chóng cụp mắt xuống im lặng, không dám phản kháng lại Dương Tuyết Hạ.
Thấy mình cũng hơi quá đáng, Tuyết Hạ thở dài, hít một hơi đầy lồng ngực thứ không khí trong lành thoang thoảng hương thơm, khẽ nói:
“Xin lỗi, tại mình giận quá!”
“Không, mình mới là người phải xin lỗi!” Khanh Nhi mím môi, kiên định nhìn người trước mặt.
“Thôi, bây giờ không phải lúc, chúng ta phải tìm cách lấy lại cặp cho cậu.”
“Ừm.” Khanh Nhi gật đầu ngoan ngoãn.
Dương Tuyết Hạ vốn không phải một cô gái bình thường, trong vòng vài giây cô đã trèo lên được bức tường cao chừng hai mét. Phía dưới Trịnh Khanh Nhi cũng phối hợp ăn ý, đi loanh quanh tìm xem có đá gạch gì không để bảo vệ cho tính mạng bạn thân nếu không may xảy ra trường hợp bất trắc.
“Gâu… Gâu… Gâu…” Con chó béc màu đen thấy có người thì tiếp tục nhảy chồm lên như sư tử, miệng thòng lòng bao nhiêu nước dãi.
Tuyết Hạ nhìn thấy cảnh đó thì không khỏi rùng mình, sống lưng lạnh toát. Không cẩn thận mà để con chó này cắn thì chắc cô toi mạng, chẳng biết nó có bị bệnh dại không nữa?
“Tuyết Hạ, cẩn thận đấy!” Khanh Nhi đứng dưới, tim còn đập thình thịch, lo sợ hơn cả người phía trên, hai tay đan vào nhau giống như cầu nguyện.
Cô ấy cuống cuồng cái gì chứ? Người đang ở trong tình cảnh “ngàn cân treo sợi tóc” là cô, Dương Tuyết Hạ kia mà, tất cả là vì ai đây?
Tuyết Hạ ngồi trên bờ tường, đem hết tính mạng ra để đặt cược không khỏi giận sôi máu vì con nhỏ ở bên dưới cứ luôn miệng “Cậu có sao không?”, “Cậu đã nhìn thấy cặp mình chưa?”, “Con chó đó chắc đáng sợ lắm?”, bla bla bla.
“Trịnh Khanh Nhi!” Tuyết Hạ trừng mắt: “Cậu mà không thôi lải nhải là mình để cậu mò sang đây lấy đấy!”
“OK. OK.”
Nắng sắp lên đến đỉnh đầu. Góc chiếu thay đổi.
Thời gian chầm chầm trôi, trừ vài đỉnh cây in hằn bóng mình xuống mặt đất bắt đầu thay đổi góc nghiêng. Cơn gió mát lạnh không những không xua đi cái nóng mà còn làm cho tâm trạng người phía trên tồi tệ hết mức.
Trước đôi mắt mở trừng trừng của Dương Tuyết Hạ, con chó béc vẫn không ngừng sủa inh ỏi cả góc vườn. Đến lúc này thì cô không thể chịu đựng nổi nữa rồi. Đội đầu trần dưới cái nắng 36 độ C, trên người chỉ một cái áo pull ngắn tay in logo I Love VN và một cái quần jean, làm sao cô có thể chịu được đây? Đã vậy thì sợ gì mà không liều mạng với con chó đáng ghét này?
Nghĩ đến đây, Tuyết Hạ đưa tay xuống trước mặt Khanh Nhi, mồ hôi lấm tấm trên vầng trán cao, vài sợi tóc lòa xòa xuống trán đã bị mồ hôi làm ướt, dính bết vào mặt: “Khanh Nhi, đưa mình mấy viên đá dưới chân cậu, kiếm luôn một cây gậy cứng vào nhé!”
“Ừ.”
Sau một hồi loay hoay, rốt cuộc Khanh Nhi cũng kiếm được một nhánh bằng lăng còng queo. Cô nhanh tay đưa cho cô bạn ngồi trên kia, mồ hôi đầm đìa. Nhìn bạn vì mình mà ra thế này, cô không khỏi cảm thấy day dứt trong lòng.
“Tuyết Hạ… Xin lỗi!”
Tuyết Hạ vớ lấy mấy viên đá to trong tay Khanh Nhi, nhoẻn miệng cười như mếu: “Xin lỗi gì chứ? Đã nói bạn bè đồng cam cộng khổ rồi còn gì?”
“Cảm ơn cậu!”
Không còn thì giờ ngồi đây nói chuyện tình cảm sướt mướt bi lụy nữa, Tuyết Hạ hít một hơi thật sâu, lôi hết can đảm có thể ném mạnh hòn đá to trong tay về phía xa, đánh lừa con chó béc khiến nó bỏ chạy về nơi phát ra tiếng động.
“Gâu… Gâu… Grừ…”
Đang khi cô định nhảy xuống thì con chó béc bỗng chạy lại, còn tích cực sủa to hơn trước. Đúng là đồ chó khôn ranh!
“Gâu… Grừ… Gâu…”
“Tuyết Hạ, phải làm sao đây?” Trịnh Khanh Nhi đưa ống tay áo quệt mồ hôi trên trán, hơi thở gấp gáp vang lên trong không gian tĩnh mịch chỉ có tiếng chó sủa là ngày một gay gắt.
“Hừ, chết tiệt!” Một câu chửi thề cùng cái chau mày tức tối nhưng không thể làm khác. “Con chó đáng ghét này…”
Huỵch!
“Gâu… Gâu… ”
Trịnh Khanh Nhi còn chưa kịp ý thức được chuyện gì vừa xảy ra thì bóng người ngồi trên bờ tường lúc nãy đã biến mất từ lúc nào, chỉ có tiếng chó sủa là vang lên nhức nhối. Khi đại não của cô kịp thu nhận thông tin thì cô mới hiểu ra Tuyết Hạ đã nhảy xuống phía bên kia tường.
“Tuyết… Tuyết Hạ, cậu làm trò gì thế?” Đôi mắt to trợn tròn, khuôn mặt tái xanh tái mét, đôi môi nhỏ mấp máy.
“Mình không sao!”
Ở bên kia bức tường, Tuyết Hạ cắn chặt môi, thần kinh căng như dây đàn, chỉ sợ một sơ suất nhỏ có thể khiến cô mất mạng như chơi. Đôi mắt tinh anh của cô nhìn ra ngay cái cặp màu hồng của Khanh Nhi ở gần bờ tường cách đó khoảng hai mét, nhanh chóng tiến từng bước chậm rãi trước tiếng sủa đáng sợ của con bécgiê và hàm răng cứ nhe ra, nước dãi chảy tong tong gớm chết.
Đúng là trong cái khó ló cái khôn! Cô chợt nhận ra, suy cho cùng chó cũng như các loài vật khác, không làm gì thì nó sẽ không cắn đâu, hơn nữa nếu cô không bỏ chạy thì tại sao nó phải đuổi theo?
Khi đã tiếp cận được mục tiêu, cô từ từ, bình tĩnh, hít thật sâu rồi lại thở nhẹ ra, nhặt cặp lên ném sang bên kia bức tường.
“Grừ… Grừ…” Nãy giờ con bécgiê đen chỉ có thể phát ra tiếng ư ử nhìn chằm chằm từng tiểu tiết trong hành động của cô gái, chưa có ý định sẽ xông vào “làm thịt”.
“Được chưa?” Khanh Nhi hỏi vọng sang bên chỗ Tuyết Hạ.
“Ừ.”
Nghe thấy tiếng cười mừng rỡ của con bạn, Tuyết Hạ từ từ men theo bờ tường, xác định rõ nơi các viên gạch tổ ong được xếp lồi ra có thể đặt chân mà trèo lên, thế rồi cô hít thở nhè nhẹ, hai tay cứ đưa ra “thương lượng” với con béc: “Bình tĩnh, bình tĩnh, tao không làm gì mày đâu!”
“Gâu… Grừ…” Con chó không xông vào, chỉ tiếp tục nhìn cô với đôi mắt đỏ đáng sợ.
Thấy nó không có ý định “thưởng thức” mình, cô gồng mình, sợ hãi trèo lên bờ tường nhờ mấy viên gạch. Gương mặt cô nhễ nhại mồ hôi, tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch, đôi giày thể thao trắng đã chuyển màu nâu vàng của đất vườn.
“Á!”
Cô đứng trên bờ tường, sợ hãi như vừa thoát khỏi miệng Tử Thần, lao chao ngã dúi mặt xuống đất. Nhìn tình cảnh của cô lúc ấy hệt như một con chim nhỏ bị mất đà mà ngã xuống dưới không cách nào cất cánh bay lên được vậy.
Phịch!
Một cú tiếp đất không mấy dễ chịu, may mà ở đó còn có thêm ít cỏ nếu không mặt cô cắm xuống đất đã bị trầy xước hết rồi.
“Gâu… Gâu… Gâu…” Biết mình vừa phạm một sai lầm rất lớn khi để cô gái chạy mất mà vẫn bình an vô sự, con chó béc rú lên, sủa inh ỏi khiến hai người bên kia bức tường không khỏi rùng mình.
“Không sao chứ?” Khanh Nhi vội vã đỡ bạn dậy, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng, vầng trán nhăn lại, cô đưa tay phủi đất cát trên người Tuyết Hạ.
“Cậu nghĩ là mình có sao không?” Tuyết Hạ khổ sở ngồi dậy, mắt nhìn trừng trừng vào mặt Khanh Nhi.
Ngã từ độ cao hai mét với tốc độ nhanh như chớp như vậy mà cô không sao được à? Ít ra cũng trầy xước hết cánh tay, chưa kể còn bị con chó đó “bạo hành” tinh thần vô cùng ghê gớm.
Ở phòng học nào đó trên tầng ba, cạnh cửa sổ, một dáng người cao lớn đang nhìn hai cô gái đứng bên dưới bức tường, đôi mắt hổ phách mở to ngạc nhiên. Người đó đứng đấy, không có ý định di chuyển thêm, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên 45 độ thích thú. Một nụ cười ẩn chứa nhiều ý nghĩa. Người đó đút hai tay vào túi quần, im lặng nhìn theo dáng người nhỏ nhắn của hai cô gái biến mất dần sau dãy nhà, rồi nhếch môi, giọng nói nhỏ nhưng ấm vang lên trong căn phòng tĩnh mịch như tờ.
“Sẻ con yêu quý!”
Bỗng một vật gì đó sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời khiến người đó chú ý.
P/s: hehe, mỹ nam mới đã xuất hiện rồi đây! Ngọc đình bupbecaumua xiaofang Giản Đơn Áng Mây Lập Dị Bút Chì Thảo Little Yummylala Gwatan Daniella Huyền Mi thuyuuki Starlight aishiteru.99
Chỉnh sửa lần cuối: