Hoàng tử ác ma - Cập nhật - Yu Cherry

Yu Cherry

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/8/14
Bài viết
118
Gạo
200,0
Chương 10.
Mấy ngày nay do ảnh hưởng từ cơn bão mang tên “Dương phu nhân” mà Dương Tuyết Hạ cũng không thể hành động được gì. Cô phải đợi cho mẹ “hạ hỏa” đã, nếu không thì cái mạng này khéo cô cũng không giữ lại được. Hàn Tử Phong kể từ hôm xảy ra chuyện đến giờ trước mặt ba mẹ cô vẫn tỏ ra vô cùng bình thường, vậy mà chỉ cần không có ai là y như rằng hắn sẽ trừng mắt, khinh bỉ, tuyệt nhiên xem cô như không khí. Hứ, người đâu mà nhỏ nhen quá đi, chỉ là không may nhìn thấy “thứ ấy” của cậu ta, chứ có phải cô cố tình làm vậy đâu. Hờ, mà trên tivi khối hình ảnh quảng cáo “cái đó”, cậu ta tưởng chỉ mình cậu ta có sao? Thật là ngạo mạn!

Hôm nay là chủ nhật, Dương Tuyết Hạ chán nản ngồi trong phòng đọc “Những người đàn ông độc ác nhất thế giới”, quan tâm ghê gớm đến phần về Hítle, kẻ khét tiếng là độc ác và dã man vô cùng. Càng đọc cô càng liên tưởng đến tên ác ma Hàn Tử Phong. Hắn và gã độc tài này có khác nhau là bao, họa chăng chỉ là hắn cao hơn ông ta thôi, nghe nói Hítle lùn lắm!



Khi cơn gió đêm nhè nhẹ lướt đôi cánh đen tới
Em bất chợt cảm thấy trống rỗng lạ lùng
Gió phả hơi lạnh đến tê tái
Nhìn quanh
Chợt nhận ra bên cạnh em chẳng còn ai ngoài căn phòng rộng rãi
Và em nhớ tới anh
Nhớ nụ cười, nhớ ánh mắt, nhớ những gì anh dành trọn cho em
Là do em đã sai
Em đã không thể giữ anh bên cạnh
Ngày lại ngày trôi qua, tình cảm trong em cứ lớn dần lên
Cho đến khi con tim này gào thét tên anh
Có lẽ anh cũng chẳng thể nghe được một câu chữ nào nữa.



Tiếng chuông điện thoại vang lên kéo Tuyết Hạ ra khỏi dòng suy nghĩ mông lung. Cô tiện tay vứt cuốn sách xuống giường, đưa mắt nhìn tên người gọi.

Trịnh nha đầu.

Haiz, chắc cô nàng buồn chán không có gì làm nên gọi điện cho cô đây mà, thật là suốt ngày la chán, nhưng quả thật lúc này Tuyết Hạ cô cũng đang rất buồn chán cần người giải sầu đây.

“Gì đấy?” Tuyết Hạ bắt máy, vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nắng ngoài kia thật đẹp, vàng tươi như thứ hào quang đẹp đẽ hay xuất hiện trong ti vi mỗi khi thiên thần từ trời bay xuống hạ giới.

Cô nàng nheo nheo mắt, khẽ nhìn đi chỗ khác. Thứ ánh sáng chói lóa khiến cô hoa mắt. Phải chăng những thứ chói lóa đẹp đẽ như vậy rất khó để nắm bắt?

“Tuyết Hạ!” Giọng nói của Khanh Nhi có vẻ hoảng sợ vang lên ở đầu dây bên kia.

Thấy có gì đó là lạ, Tuyết Hạ ngay lập tức nhận ra giọng nói khác thường của Khanh Nhi, vội vã chau mày, nói nhanh: “Cậu sao vậy Khanh Nhi?”

“Tuyết Hạ, mình… mình lỡ tay đánh rơi túi xách… sang khu vườn bên cạnh trường rồi. Phải làm sao bây giờ?” Khanh Nhi nói như mếu vào điện thoại, nghe giọng có vẻ cô đang rất sợ hãi.

Làm sao mà không sợ hãi được chứ? Khu vườn cạnh trường rất rộng, lại còn có con chó bécgiê dữ như cọp canh giữ, không cẩn thận mò sang đó là mất mạng như chơi.

“Sao lại rơi sang đó? Cậu đang ở trường à?” Khuôn mặt Tuyết Hạ xám ngắt, môi mấp máy. Hôm nay là ngày nghỉ, Trịnh Khanh Nhi bỗng dưng mò đến trường làm gì để ra nông nỗi này? Cô đang làm điều chi mờ ám chăng?

“Mình… mình đi lấy một số tài liệu cho ba…Haiz, chuyện này để sau hẵng nói, bây giờ mình phải làm sao đây? Trong túi có rất nhiều giấy tờ quan trọng cần đem về cho ba xử lí.”

Dường như nhận ra người bên kia đầu dây sắp khóc đến nơi, Tuyết Hạ lúng búng nói, cả người không ngừng nóng bừng lên như có lửa đốt.

“Thôi được rồi, cậu đứng yên đó chờ, mình đến ngay!”

Bức tường sau trường Thánh An.

Hai cô gái đứng như tượng đá trang trí, không thể nhúc nhích hay cử động khi nghe tiếng chó sủa văng vẳng bên kia bức tường cao.

Bầu trời cao xanh mọi hôm bỗng xám xanh, không biết bỗng dưng có gì đó không bình thường hay do tâm trạng người đứng nhìn dưới trần gian này không ổn?

Bên kia tường, một vườn nhãn đang độ ra hoa chi chít. Bên dưới, sát cạnh chân tường, một con bécgiê đen to gấp hai chó bình thường đang nhảy chồm lên khi nghe tiếng động bên ngoài.

Gió thổi khiến lá cây xào xạc, không gian càng ảm đạm, u ám đến đáng sợ. Lá cây dưới chân cuộn lạo xạo nhưng không tài nào cất được lên khỏi mặt đất khô khốc.

Tuyết Hạ bất mãn lườm cô bạn bên cạnh mặt mày đã sớm tái xanh như đít nhái.

Trịnh Khanh Nhi từ xưa đến nay vốn sợ chó, cho dù con chó đó không có khả năng tấn công thì cô vẫn rất sợ nó. Còn Dương Tuyết Hạ chẳng hề sợ mấy con chó này chút nào, ngược lại cô rất có thiện cảm với chúng. Nhưng việc người có thiện cảm với chó khác xa chuyện chó có thiện cảm với người. Như lúc này đây, thực tế đã chứng minh con chó béc kia không thích hai cô gái trẻ xinh đẹp này chút nào. Nó cứ nhảy chồm lên bờ tường, giơ móng chân cào cào, mắt long lên đỏ ngầu, miệng há hốc “khoe khoang” mấy cái răng sắc nhọn sẵn sàng cắm phập một phát vào da thịt kẻ xấu số, nước miếng cứ chảy tong tong như nước từ vòi rỉ ra. Con chó đó hoàn toàn không thích người đẹp, có phải vì nó là chó cái không hả trời?

Biết dùng mĩ nhân kế không được, Tuyết Hạ chau mày nghĩ cách. Nếu không phải vì mớ giấy tờ gì đó rất quan trọng của Trịnh Khanh Nhi thì cô đã sớm bỏ mặc con bạn mà nằm ở nhà cho sướng rồi. Đâu ai dở hơi làm chuyện vô ích đâu đâu. Mà kể cũng lạ, Khanh Nhi làm cái quái gì ở đây mà lại để cho cặp rơi sang bên kia tường được nhỉ?

Như đoán biết con bạn đang nghĩ gì, Khanh Nhi quay sang thì thầm, sợ nói lớn con chó sẽ tức giận mà “bay” sang đây “đánh chén” họ.

“Khi sáng mình đi ngang qua trường, thấy có anh chàng nào đó đang đi vào phòng thầy hiệu trưởng với vẻ mờ ám, mình liền đi theo. Nào ngờ anh ta biến mất chỉ sau một vài giây không để ý của mình. Đoán anh ta đi ra sau trường, mình đi theo, thử trèo lên bờ tường này xem anh ta có phải ăn trộm không thì cái túi bỗng rơi xuống vườn. Hoảng quá nên mình mới gọi điện cho cậu.”

“Cái gì?” Chẳng thèm để ý đến tiếng chó sủa ngày một lớn ở bên kia, Tuyết Hạ trợn trừng mắt nhìn con bạn.

Thấy người lạ mặt thì đi theo vì ngỡ là ăn trộm, cuối cùng lại bị rơi cặp sang “khu vườn địa ngục” kia sao? Trời ơi, Trịnh Khanh Nhi đúng là Trịnh Khanh Nhi, đã yếu lại còn đòi ra gió! Cái gì gọi là “tài giỏi nhưng bề ngoài ngốc nghếch” chứ? Cô thấy ở con người này bề ngoài đã ngốc nghếch, cái đầu còn “bã đậu” hơn, đúng là thích lấy trứng chọi đá quá, lỡ không may có mình cô ở đây thì tính sao? Hắn ta mà biết có người đi theo thì làm sao? Nhỡ may có chuyện gì xảy ra thì sao?

Bao nhiêu câu hỏi dồn nén trong đầu khiến Tuyết Hạ uất phẫn quá mà phồng mang trợn má, quay sang quát té tát vào mặt Khanh Nhi.

“Cậu thích làm việc thiện quá nhỉ? Cậu có biết làm vậy là rất nguy hiểm không hả, đồ ngốc? Cậu đi như thế này không ai biết, lỡ như hắn ta mang theo hung khí thì làm thế nào? Cậu có nghĩ đến hậu quả trước khi hành động không? Cậu đã nghe bao nhiêu vụ giết người bí ẩn chưa? Không sợ hả?”

“Ơ…” Khanh Nhi trợn tròn mắt, khuôn mặt trắng bệch lại chuyển sang tím tái. Cô biết mình có phẩn không đúng, mau chóng cụp mắt xuống im lặng, không dám phản kháng lại Dương Tuyết Hạ.

Thấy mình cũng hơi quá đáng, Tuyết Hạ thở dài, hít một hơi đầy lồng ngực thứ không khí trong lành thoang thoảng hương thơm, khẽ nói:

“Xin lỗi, tại mình giận quá!”

“Không, mình mới là người phải xin lỗi!” Khanh Nhi mím môi, kiên định nhìn người trước mặt.

“Thôi, bây giờ không phải lúc, chúng ta phải tìm cách lấy lại cặp cho cậu.”

“Ừm.” Khanh Nhi gật đầu ngoan ngoãn.

Dương Tuyết Hạ vốn không phải một cô gái bình thường, trong vòng vài giây cô đã trèo lên được bức tường cao chừng hai mét. Phía dưới Trịnh Khanh Nhi cũng phối hợp ăn ý, đi loanh quanh tìm xem có đá gạch gì không để bảo vệ cho tính mạng bạn thân nếu không may xảy ra trường hợp bất trắc.

“Gâu… Gâu… Gâu…” Con chó béc màu đen thấy có người thì tiếp tục nhảy chồm lên như sư tử, miệng thòng lòng bao nhiêu nước dãi.

Tuyết Hạ nhìn thấy cảnh đó thì không khỏi rùng mình, sống lưng lạnh toát. Không cẩn thận mà để con chó này cắn thì chắc cô toi mạng, chẳng biết nó có bị bệnh dại không nữa?

“Tuyết Hạ, cẩn thận đấy!” Khanh Nhi đứng dưới, tim còn đập thình thịch, lo sợ hơn cả người phía trên, hai tay đan vào nhau giống như cầu nguyện.

Cô ấy cuống cuồng cái gì chứ? Người đang ở trong tình cảnh “ngàn cân treo sợi tóc” là cô, Dương Tuyết Hạ kia mà, tất cả là vì ai đây?

Tuyết Hạ ngồi trên bờ tường, đem hết tính mạng ra để đặt cược không khỏi giận sôi máu vì con nhỏ ở bên dưới cứ luôn miệng “Cậu có sao không?”, “Cậu đã nhìn thấy cặp mình chưa?”, “Con chó đó chắc đáng sợ lắm?”, bla bla bla.

“Trịnh Khanh Nhi!” Tuyết Hạ trừng mắt: “Cậu mà không thôi lải nhải là mình để cậu mò sang đây lấy đấy!”

“OK. OK.”

Nắng sắp lên đến đỉnh đầu. Góc chiếu thay đổi.

Thời gian chầm chầm trôi, trừ vài đỉnh cây in hằn bóng mình xuống mặt đất bắt đầu thay đổi góc nghiêng. Cơn gió mát lạnh không những không xua đi cái nóng mà còn làm cho tâm trạng người phía trên tồi tệ hết mức.

Trước đôi mắt mở trừng trừng của Dương Tuyết Hạ, con chó béc vẫn không ngừng sủa inh ỏi cả góc vườn. Đến lúc này thì cô không thể chịu đựng nổi nữa rồi. Đội đầu trần dưới cái nắng 36 độ C, trên người chỉ một cái áo pull ngắn tay in logo I Love VN và một cái quần jean, làm sao cô có thể chịu được đây? Đã vậy thì sợ gì mà không liều mạng với con chó đáng ghét này?

Nghĩ đến đây, Tuyết Hạ đưa tay xuống trước mặt Khanh Nhi, mồ hôi lấm tấm trên vầng trán cao, vài sợi tóc lòa xòa xuống trán đã bị mồ hôi làm ướt, dính bết vào mặt: “Khanh Nhi, đưa mình mấy viên đá dưới chân cậu, kiếm luôn một cây gậy cứng vào nhé!”

“Ừ.”

Sau một hồi loay hoay, rốt cuộc Khanh Nhi cũng kiếm được một nhánh bằng lăng còng queo. Cô nhanh tay đưa cho cô bạn ngồi trên kia, mồ hôi đầm đìa. Nhìn bạn vì mình mà ra thế này, cô không khỏi cảm thấy day dứt trong lòng.
“Tuyết Hạ… Xin lỗi!”

Tuyết Hạ vớ lấy mấy viên đá to trong tay Khanh Nhi, nhoẻn miệng cười như mếu: “Xin lỗi gì chứ? Đã nói bạn bè đồng cam cộng khổ rồi còn gì?”

“Cảm ơn cậu!”

Không còn thì giờ ngồi đây nói chuyện tình cảm sướt mướt bi lụy nữa, Tuyết Hạ hít một hơi thật sâu, lôi hết can đảm có thể ném mạnh hòn đá to trong tay về phía xa, đánh lừa con chó béc khiến nó bỏ chạy về nơi phát ra tiếng động.

“Gâu… Gâu… Grừ…”

Đang khi cô định nhảy xuống thì con chó béc bỗng chạy lại, còn tích cực sủa to hơn trước. Đúng là đồ chó khôn ranh!

“Gâu… Grừ… Gâu…”

“Tuyết Hạ, phải làm sao đây?” Trịnh Khanh Nhi đưa ống tay áo quệt mồ hôi trên trán, hơi thở gấp gáp vang lên trong không gian tĩnh mịch chỉ có tiếng chó sủa là ngày một gay gắt.

“Hừ, chết tiệt!” Một câu chửi thề cùng cái chau mày tức tối nhưng không thể làm khác. “Con chó đáng ghét này…”

Huỵch!

“Gâu… Gâu… ”

Trịnh Khanh Nhi còn chưa kịp ý thức được chuyện gì vừa xảy ra thì bóng người ngồi trên bờ tường lúc nãy đã biến mất từ lúc nào, chỉ có tiếng chó sủa là vang lên nhức nhối. Khi đại não của cô kịp thu nhận thông tin thì cô mới hiểu ra Tuyết Hạ đã nhảy xuống phía bên kia tường.

“Tuyết… Tuyết Hạ, cậu làm trò gì thế?” Đôi mắt to trợn tròn, khuôn mặt tái xanh tái mét, đôi môi nhỏ mấp máy.

“Mình không sao!”

Ở bên kia bức tường, Tuyết Hạ cắn chặt môi, thần kinh căng như dây đàn, chỉ sợ một sơ suất nhỏ có thể khiến cô mất mạng như chơi. Đôi mắt tinh anh của cô nhìn ra ngay cái cặp màu hồng của Khanh Nhi ở gần bờ tường cách đó khoảng hai mét, nhanh chóng tiến từng bước chậm rãi trước tiếng sủa đáng sợ của con bécgiê và hàm răng cứ nhe ra, nước dãi chảy tong tong gớm chết.

Đúng là trong cái khó ló cái khôn! Cô chợt nhận ra, suy cho cùng chó cũng như các loài vật khác, không làm gì thì nó sẽ không cắn đâu, hơn nữa nếu cô không bỏ chạy thì tại sao nó phải đuổi theo?

Khi đã tiếp cận được mục tiêu, cô từ từ, bình tĩnh, hít thật sâu rồi lại thở nhẹ ra, nhặt cặp lên ném sang bên kia bức tường.

“Grừ… Grừ…” Nãy giờ con bécgiê đen chỉ có thể phát ra tiếng ư ử nhìn chằm chằm từng tiểu tiết trong hành động của cô gái, chưa có ý định sẽ xông vào “làm thịt”.

“Được chưa?” Khanh Nhi hỏi vọng sang bên chỗ Tuyết Hạ.

“Ừ.”

Nghe thấy tiếng cười mừng rỡ của con bạn, Tuyết Hạ từ từ men theo bờ tường, xác định rõ nơi các viên gạch tổ ong được xếp lồi ra có thể đặt chân mà trèo lên, thế rồi cô hít thở nhè nhẹ, hai tay cứ đưa ra “thương lượng” với con béc: “Bình tĩnh, bình tĩnh, tao không làm gì mày đâu!”

“Gâu… Grừ…” Con chó không xông vào, chỉ tiếp tục nhìn cô với đôi mắt đỏ đáng sợ.

Thấy nó không có ý định “thưởng thức” mình, cô gồng mình, sợ hãi trèo lên bờ tường nhờ mấy viên gạch. Gương mặt cô nhễ nhại mồ hôi, tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch, đôi giày thể thao trắng đã chuyển màu nâu vàng của đất vườn.

“Á!”

Cô đứng trên bờ tường, sợ hãi như vừa thoát khỏi miệng Tử Thần, lao chao ngã dúi mặt xuống đất. Nhìn tình cảnh của cô lúc ấy hệt như một con chim nhỏ bị mất đà mà ngã xuống dưới không cách nào cất cánh bay lên được vậy.

Phịch!

Một cú tiếp đất không mấy dễ chịu, may mà ở đó còn có thêm ít cỏ nếu không mặt cô cắm xuống đất đã bị trầy xước hết rồi.

“Gâu… Gâu… Gâu…” Biết mình vừa phạm một sai lầm rất lớn khi để cô gái chạy mất mà vẫn bình an vô sự, con chó béc rú lên, sủa inh ỏi khiến hai người bên kia bức tường không khỏi rùng mình.

“Không sao chứ?” Khanh Nhi vội vã đỡ bạn dậy, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng, vầng trán nhăn lại, cô đưa tay phủi đất cát trên người Tuyết Hạ.

“Cậu nghĩ là mình có sao không?” Tuyết Hạ khổ sở ngồi dậy, mắt nhìn trừng trừng vào mặt Khanh Nhi.

Ngã từ độ cao hai mét với tốc độ nhanh như chớp như vậy mà cô không sao được à? Ít ra cũng trầy xước hết cánh tay, chưa kể còn bị con chó đó “bạo hành” tinh thần vô cùng ghê gớm.

Ở phòng học nào đó trên tầng ba, cạnh cửa sổ, một dáng người cao lớn đang nhìn hai cô gái đứng bên dưới bức tường, đôi mắt hổ phách mở to ngạc nhiên. Người đó đứng đấy, không có ý định di chuyển thêm, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên 45 độ thích thú. Một nụ cười ẩn chứa nhiều ý nghĩa. Người đó đút hai tay vào túi quần, im lặng nhìn theo dáng người nhỏ nhắn của hai cô gái biến mất dần sau dãy nhà, rồi nhếch môi, giọng nói nhỏ nhưng ấm vang lên trong căn phòng tĩnh mịch như tờ.

“Sẻ con yêu quý!”

Bỗng một vật gì đó sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời khiến người đó chú ý.


P/s: hehe, mỹ nam mới đã xuất hiện rồi đây! Ngọc đình bupbecaumua xiaofang Giản Đơn Áng Mây Lập Dị Bút Chì Thảo Little Yummylala Gwatan Daniella Huyền Mi thuyuuki Starlight aishiteru.99
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Yu Cherry

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/8/14
Bài viết
118
Gạo
200,0

Yu Cherry

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/8/14
Bài viết
118
Gạo
200,0
Chương 11.

Buổi tối.

Làn không khí mát rượi thổi tới tấp qua cửa kính xe bus, phả vào gương mặt cô gái nhỏ làm mái tóc mềm mượt của cô rối bung lên. Chiếc xe lao vun vút trên đường lớn như tàu siêu tốc lướt trên thảm từ, không nhồi xóc, cũng không có ý định giảm tốc khi gặp vài con Ferrari hay BMW đi ngược chiều.

Ngồi trên xe, Tuyết Hạ nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ, ngắm thị trấn Middle dưới ánh đèn rực rỡ ban đêm. Quả là một thị trấn giàu có, nhộn nhịp và đẹp đẽ. Đây chính là thiên đường giải trí với khu liên hiệp thể thao L.S và công viên xanh Green. Công viên Green này không những trồng toàn cây xanh, không khí rất trong lành mà còn trồng rất nhiều những loài hoa đẹp và quý hiếm được đem về từ khắp mọi miền của tổ quốc; là nơi hẹn hò lí tưởng của các bạn trẻ; là nơi tập thể dục và dạo bộ của các bà các mẹ. Thêm vào đó, nơi này còn là khu vui chơi với bể bơi, xích đu, cầu trượt, vòng đu quay lớn, còn có cả một sở thú thu nhỏ nữa, rất thích hợp cho trẻ em đến chơi vào cuối tuần.

Tuyết Hạ trầm ngâm nhìn những sắc xanh, đỏ, tím, vàng nhấp nháy thay đổi trên biển hiệu các cửa hàng. Những tiếng xập xình phát ra từ các quán bar. Tiếng lũ học sinh đi học ca tối huyên náo cả đoạn đường dài. Tiếng các bà, các cô ngồi nói chuyện xôn xao góc nhỏ. Tiếng cười đùa của lũ trẻ con nghịch ngợm. Tất cả khiến cô gái khẽ nhoẻn miệng cười, đôi mắt cong lên thích thú.

Để cảm ơn vụ việc sáng nay, Trịnh Khanh Nhi đã quyết định chiêu đãi cô một chầu kem, ăn đến khi nào không ăn được nữa mới thôi. Chẳng phải rất tuyệt sao? Kem là thứ cô thích nhất mà!

Chỉ mất vài phút đi xe bus với quãng đường dài hơn bốn kilomet, cuối cùng Tuyết Hạ cũng đến được điểm hẹn: quán kem Dream. Đây là nơi tụ tập của các bạn trẻ vào những buổi tối mùa hè oi bức, cũng là quán kem ngon nhất nhì thị trấn Middle. Nơi đây có những anh chàng phục vụ điển trai, những cô nàng phục vụ xinh xắn, dễ thương, cùng với đó là cung cách phục vụ vô cùng nhanh chóng. Tuyết Hạ và Khanh Nhi thường hay lui tới nơi này, phần vì thích hương vị kem ở đây, phần vì chủ quán chính là chị họ của Khanh Nhi.

Tuyết Hạ đẩy cửa kính đi vào. Không khí hôm nay bỗng náo nhiệt hơn hẳn, khách đến cũng đông hơn bình thường. Những chùm đèn sáng nhấp nháy khiến cô cảm thấy choáng ngợp, đứng lặng vài giây. Chẳng lẽ có ai đó tổ chức một buổi tiệc sinh nhật nho nhỏ cùng bạn bè, hay hôm nay là một dịp quan trọng của quán?

Thấy Tuyết Hạ đứng ở cửa như trời trồng, một anh chàng phục vụ có khuôn mặt tuấn tú tiến tới, mỉm cười, nhanh nhẹn mở lời: “Tuyết Hạ, em có hẹn với Khanh Nhi hả?”

“A, chào anh Thắng!” Cô ngạc nhiên trước sự xuất hiện của anh chàng tên Thắng, nhưng ngay lập tức lấy lại phong độ vốn có, nhỏ nhẹ nói: “Cậu ấy đến chưa ạ?”

“Đến rồi, đang ở kia kìa, bàn số chín, trong cùng, cạnh cửa sổ.” Anh chàng tên Thắng mỉm cười nhìn cô, rồi đưa tay chỉ về phía cô gái có mái tóc xoăn đang trầm ngâm nhìn ra ngoài, mái tóc mềm mượt của anh khẽ rũ xuống lãng tử.

“Dạ, em cảm ơn anh!” Tuyết Hạ cúi đầu, miệng không khỏi nở một nụ cười đáp lại sự quan tâm của Trịnh Thắng – anh họ Trịnh Khanh Nhi – một sinh viên ưu tú năm nhất của Học viện Ngoại giao. Có lẽ anh được nghỉ hè sớm nên về phụ giúp chị gái trông coi cửa hàng.

Bàn số chín.

Cô gái mặc váy kẻ ca rô cùng áo pull cách điệu trễ một bên vai màu hồng phấn nhanh tay kéo Tuyết Hạ ngồi xuống ghế khi nhìn thấy cô đang đi tới, tỏ vẻ mặt bí hiểm nhưng cũng đầy hào hứng: “Xem kìa, xem kìa, một anh chàng đẹp trai xuất hiện ở quán kem chị mình, thật là không tưởng mà.” Khanh Nhi đưa tay chỉ về đám đông náo nhiệt, mắt không khỏi phập phồng hai trái tim hồng.

Tuyết Hạ không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn quay đầu nhìn về phía tay Khanh Nhi chỉ.

Một đám trai gái khoảng sáu người đang tụ tập bên dãy bàn lớn của quán, nói chuyện rôm rả. Nổi bật nhất trong số đó là anh chàng mặc áo sơ mi trắng, tóc màu nâu vàng, vài sợi tóc mai dài che mất một bên chân mày. Quan sát qua loa, anh ta khá điển trai, thân hình cao lớn và có nét khá cá tính, nhưng cuốn hút ánh nhìn của người khác lại là cặp mắt màu hổ phách đầy quyến rũ. Dưới ánh sáng của từng màu sắc chuyển động bởi chùm đèn, đôi mắt đó như hút hết tất cả linh hồn của các cô gái bên cạnh. Nhìn mấy cô gái ngồi vây quanh anh ta cũng đủ biết anh ta là tâm điểm của cái bàn rôm rả đó. Mấy thằng con trai cùng bàn thì hứng thú dán mắt vào một chương trình người đẹp nào đó đang được trình chiếu nơi màn hình LCD tinh thể lỏng được gắn chắc chắn trên tường của quán hơn là bàn luận cùng những cô nàng nóng bỏng.

Với những kẻ đào hoa như vậy, tốt nhất không nên dính vào!

Nghĩ đến đây Tuyết Hạ lắc lắc đầu, nhún vai rồi quay lại nhìn Khanh Nhi đang hết sức phấn khích, chỉ thiếu chảy nước dãi thèm thuồng.

“Lại kiểu con trai đào hoa? Mình không thích!”

“Trời ạ, cậu đúng thật là… ” Khanh Nhi nhíu mày, nhưng câu nói của Tuyết Hạ không khiến cô mất hứng thưởng thức trai đẹp, mắt vẫn cứ thế dán chặt vào người con trai đó.

Haiz, đúng là hết nói nổi, phải chăng đây là thói quen khó bỏ của những cô gái cuồng nhiệt?

“Nhìn đi, nhìn đi, anh ta rất đẹp trai!” Mặc kệ Tuyết Hạ có thích hay không, Trịnh Khanh Nhi kéo bả vai cô, bắt cô phải nhìn về bàn anh chàng đẹp trai.

“Oái!” Tuyết Hạ bất ngờ kêu lên vì bị kéo nhầm cổ áo.

Tiếng kêu của cô như kích thích vào dây thần kinh người đối diện. Đột nhiên, chàng trai đó im lặng, chuyển ánh nhìn về phía hai người họ. Một thoáng ngạc nhiên xuất hiện trong đáy mắt anh ta, nhưng cảm giác ấy trôi qua nhanh như chưa từng có, thế là anh ta im lặng, môi nhếch lên một nụ cười bí hiểm.

Gì vậy? Tại sao anh ta lại nhìn cô mà cười? Trông cô đáng cười hay anh ta gặp vấn đề về thần kinh? Nhưng nụ cười của anh ta tại sao lại khiến cô cảm thấy bất an thế này? Nụ cười đó, chỉ thiếu nụ cười ác ma của Hàn Tử Phong một tẹo thôi.

Bất giác, cô mở to đôi mắt màu cà phê nhìn về người con trai lạ, một chút nghi hoặc hiện lên trong đáy mắt sâu thẳm, nhưng mãi cô cũng không thấy anh ta quay lại nhìn mình như lúc vừa nãy. Phải chăng nụ cười đó chỉ là ảo giác? Là cô đa nghi quá?

“Tuyết Hạ… Tuyết Hạ…” Khanh Nhi nhìn thấy bạn mình như người mất hồn, khẽ giật vạt áo kéo cô lại với thực tại. Cô đang nghĩ gì mà đăm chiêu vậy nhỉ?

Tuyết Hạ vẫn im lặng, trong đầu chứa đầy những câu hỏi hỗn độn xung quanh nụ cười của chàng trai lạ, không biết rằng Trịnh Khanh Nhi đang nhìn mình chăm chú.

“Tuyết Hạ!”

“Hả?” Giờ cô mới bị tiếng hét lớn của Khanh Nhi làm giật mình, mau chóng quay lại nhìn con bạn.

“Cậu sao vậy? Không khỏe à?” Đôi mắt to tròn như búp bê của Khanh Nhi chớp chớp, một chút lo lắng hiện rõ trong lời nói đầy vẻ quan tâm.

“À, không có gì!” Tuyết Hạ liếc nhanh chàng trai kì lạ, rồi nhoẻn miệng cười tươi rói như chưa có chuyện gì xảy ra.

Chín giờ tối.

Cơn gió đêm lướt đôi cánh vô hình trên mặt đất, dùng “quyền năng” của mình nâng những chiếc lá khô nằm dưới đất lạo xạo cuộn lên rồi lại hạ xuống nhịp nhàng. Như một tiểu thư con nhà quyền quý, thị trấn vẫn mang vẻ đẹp lộng lẫy vốn có mà không quá phô trương của mình.

Dương Tuyết Hạ đi bộ dưới hàng cây xanh bên đường, đôi lúc lại thở dài chán nản, bộ dạng vô cùng khó coi. Chẳng biết hôm nay cô bị sao xui xẻo chiếu mạng hay sao mà hết bị vấp phải ghế trong quán Dream lại ngồi đúng vào cái xe bus sắp sửa nổ lốp, may mà lúc ngã trong quán có anh chàng Trịnh Thắng đỡ, nếu không cô đã vinh hạnh “đo đất” rồi. Hậu quả chính là lúc này đây cô đang phải cuốc bộ bốn kilomet về nhà với cái chân đau ngoài ý muốn. Ây da, thật là một ngày đáng buồn!

Brừm… Brừm…

Đột nhiên, sau lưng cô vang lên âm thanh ồn ào của động cơ cùng ánh đèn pha vàng chói lóa.

Cô kinh hãi quay đầu. Chiếc BMW dừng lại ngay cạnh cô, không có dấu hiệu đi tiếp. Chuyện gì vậy? Bắt cóc tống tiền sao? Hay buôn bán người qua biên giới?

Tuy nghĩ vậy nhưng Tuyết Hạ vẫn đứng im nhìn chằm chằm vào người ngồi trong xe. Ai vậy? Cô có quen không? Ánh đèn xe khiến cô không nhìn thấy gì hết.

Nhưng rồi chợt nhận ra mình đang đứng trước cửa một căn nhà hai tầng to như biệt thự, cô đỏ mặt bước tiếp. Thật là khùng, cô lại còn nghĩ mình quen người ta nữa chứ!

“Này, sẻ con yêu quý!” Một giọng nói trầm ấm như ánh nắng mặt trời có thể làm tan chảy cả một khối băng nhưng cũng mang theo một làn gió lạnh bí ẩn vang lên sau lưng Tuyết Hạ.

Cô nhún vai đi tiếp vì không nghĩ người đằng sau đang gọi mình. Cô tên Dương Tuyết Hạ chứ đâu phải sẻ con yêu quý?

“Sẻ con yêu quý, chúng ta lại gặp nhau rồi, nhưng tại sao cậu có thể thản nhiên đi như thế khi người ta đang gọi mình chứ?”

Câu nói như bắn trúng tim Tuyết Hạ khiến cô ngạc nhiên quay lại nhìn.

Dưới ánh đèn vàng mờ ảo của cột đèn đường, cô nhìn thấy một người con trai cao lớn, mặc áo sơ mi trắng, mái tóc mềm mượt cùng tà áo phất phơ trong gió. Những chiếc lá xoay mòng, khiêu vũ trong không trung rồi lướt qua trước mặt chàng trai. Trông ở phương diện này, cậu ta giống hệt một vị hoàng tử trong truyện cổ tích xa xưa, đẹp theo phong thái của các bậc vương tôn công tử.

Cơn gió đêm mát lạnh nhè nhẹ vuốt ve khuôn mặt Tuyết Hạ, nhưng cũng không khiến cho gương mặt đang đỏ bừng của cô bớt đi sắc ửng hồng thẹn thùng. Cô nhìn chằm chằm người con trai trước mặt, dù biết điều đó rất bất lịch sự, nhưng đôi mắt cô không tài nào thoát khỏi cặp mắt của cậu. Đôi mắt ấy như tỏa ra thứ ánh sáng đẹp đẽ từ thiên đường, long lanh trong màn đêm. Còn đôi môi mỏng giống cánh hoa hồng đó nữa, thật khiến người ta phải ngây dại như bị điện giật.

“Cậu ngắm đủ chưa?”

Đúng vào lúc tâm hồn bay bổng của cô gái chạm đến ngưỡng cửa của sự mê say, giọng nói trầm ấm lại vang lên như gió thoảng qua tai.

Tuyết Hạ chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn vào đôi môi đang khẽ nhếch lên. Anh ta đang cười sao? Có gì đáng buồn cười ở đây sao? Cô khẽ chau mày. Nhưng điều khiến cô giật mình và khó hiểu ở đây chính là khuôn mặt tuấn tú cùng nụ cười khó quên đó. Anh ta chẳng phải người con trai ngồi trong quán kem vừa nãy sao? Cô không quen không biết anh ta, tại sao anh ta lại tỏ ra thân thiết với cô vậy? Lại còn cả chữ “lại” nữa chứ? Ý anh ta là hai người đã gặp nhau trong quán kem của chị họ Khanh Nhi ư?

“Hèm…” Tuyết Hạ nín thở, khẽ hèm một tiếng lấy giọng, dịu dàng hỏi anh ta, đôi mắt nheo nheo nghi hoặc. “Chúng ta có quen biết nhau sao?”

“Ồ, tại sao cậu lại nói câu vô tình ấy được? Chẳng lẽ cậu không nhớ tôi sao?” Người con trai tiến về phía cô, đôi môi nhếch lên đầy khó hiểu.

Con người này, thật sự không phải kẻ bình thường! Cái gì mà “vô tình”? Cái gì mà “không nhớ tôi sao”? Cô thật không quen biết với anh ta, thế mà anh ta nói cứ như thể cô và anh ta có mối quan hệ thân mật lắm ấy! Phải chăng anh ta vừa trốn khỏi… bệnh viện tâm thần? Trời ơi, đẹp trai thế mà… Thật đáng tiếc!

“Ha ha, xin lỗi, thật sự tôi không biết anh là ai.”

“Nhưng tôi lại biết cậu, à, sẻ con yêu quý, tại sao cậu lại đi bộ vậy? Cậu có biết con gái đi đường một mình vào ban đêm rất nguy hiểm không?” Anh ta tiến thêm vài bước về phía cô, đôi mắt sáng lên nhờ ánh đèn đường. Nhìn anh ta lúc này chẳng khác nào một kẻ tâm thần trốn viện, hai tay đút túi quần, gương mặt cứ thế thản nhiên cúi sát vào mặt cô.

“Anh… anh… anh định làm gì?” Cô bất giác lùi lại, vô thức đưa hai tay lên làm dấu “X”, ánh mắt đề phòng cao kiểu “nhìn anh mới thật là nguy hiểm”.

Ôi, chẳng lẽ anh ta là… yêu râu xanh? Lần này thì cô… cô…

“Ha ha, tôi không phải loại người như cậu nghĩ đâu!” Như biết hết những suy nghĩ trong đầu của cô gái, người con trai mỉm cười, đôi mắt cong lên quyến rũ.

Trước đôi mắt như biết cười của anh ta, Dương Tuyết Hạ ngẩn người ra mấy giây trước khi kịp “thức giấc”. Con trai dạo này mồm mép lắm, cô tuyệt đối không được để mắc lừa bởi vẻ đẹp trai của anh ta, với cả mấy thằng con trai đẹp mới là những kẻ nguy hiểm bậc nhất.

Nghĩ đến đây, cô lùi lại thêm mấy bước nữa, kéo giãn khoảng cách giữa cô với chàng trai lạ.

“Xin lỗi, tôi không quen biết anh. Tạm biệt!” Nói rồi cô quay người, đi như chạy về phía trước.

“Sẻ con yêu quý, cậu bỏ đi như vậy thật sao? Cậu không muốn lấy lại đồ bị mất à?” Chàng trai đứng im tại chỗ, nói vọng theo dáng người bé nhỏ đang dần dần nhỏ lại, đôi môi vừa như cười vừa như không tạo ảo giác cho người đối diện.

Dương Tuyết Hạ vẫn đi nhanh, không có dấu hiệu nghi ngờ câu nói của anh ta. Cái gì? Đồ bị mất? Cô chẳng có gì bị mất cả? Anh ta định lừa cô sao? Thật không dễ đâu!

“Sẻ con yêu quý, chúng ta sẽ còn gặp lại nhau!” Người con trai lẩm bẩm rồi cười nhẹ, đôi môi nhếch lên đầy thích thú.

Gió thổi mạnh làm mái tóc cậu bay lên, quyến rũ nhưng cũng đầy đáng sợ.

Chiếc lá trên cao khẽ tách cành, xoay mòng mòng trên khung trung trước khi hạ mình nằm dưới mặt đường nhựa cứng rắn với một tư thế kì dị. Cái nóng khiến cho người ta không để ý đến chiếc lá kì lạ, thoải mái nói cười vui vẻ, không biết rằng chuyện gì sẽ xảy ra sau đó. Một câu chuyện đầy bất ngờ nhưng cũng muôn phần thú vị.

P/s: Liệu em có nên đổi tên truyện không nhỉ? Ngọc đình bupbecaumua Huyền Mi Giản Đơn Nhất Sky Áng Mây Lập Dị Cốc cafe tối Gwatan Daniella aishiteru.99 Mưa Mùa Hạ Starlight xiaofang Yummylala Bút Chì Thảo Little :">
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Starlight

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/5/14
Bài viết
3.149
Gạo
300,0
Hi cưng. Hôm nay mới nhảy vào truyện của cưng. Cho ta nhận xét tí nhé.
Chương 1
Không khí buổi mai trong lành trải khắp muôn nơi.
Buổi sớm mai đi em.
giọt nước rỉ ra khỏi kẽ miệng
Uống sữa mà sao lại là giọt nước cưng?
thành hình chữ “V”,
Viết hoa thôi khỏi ngoặc nè em.
dòng mắc ma trong người
Mới đầu tưởng dòng gì, phải đọc lại lần nữa mới hiểu. Sao em không để dòng nham thạch hay dòng dung nham luôn nè.
Ta soi chương 1 thôi nè. Nhưng mà ta thấy em diễn tả tính cách Yến có hơi mâu thuẫn. Ta không hiểu sao nữa. Chắc là do đang buồn ngủ.
Hôm sau ta soi tiếp nhé. Nhưng mà mới đầu đọc tên ta cứ tưởng là truyện trinh thám hay thần thoại, ma quái chứ. :)) :))
Giọng văn của cưng rất nhẹ nhàng. Ta thích. :x
 

Ngọc đình

Gà BT
Tham gia
29/3/14
Bài viết
1.144
Gạo
400,0
khẽ hèm một tiếng lấy giọng,
-> Bé bí từ đúng không? Chị hay thấy người ta để là "Khẽ hắng...".
Em đổi tên đi vì đây là truyện học đường, tên truyện làm chị cứ tưởng là truyện xã hội đen hoặc đại loại thế.
 

Yu Cherry

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/8/14
Bài viết
118
Gạo
200,0
Chị chưa đọc. Có thể đọc xong cho ý kiến được chớ.
Vâng ạ. :)
Hi cưng. Hôm nay mới nhảy vào truyện của cưng. Cho ta nhận xét tí nhé.
Chương 1

Buổi sớm mai đi em.

Uống sữa mà sao lại là giọt nước cưng?

Viết hoa thôi khỏi ngoặc nè em.

Mới đầu tưởng dòng gì, phải đọc lại lần nữa mới hiểu. Sao em không để dòng nham thạch hay dòng dung nham luôn nè.
Ta soi chương 1 thôi nè. Nhưng mà ta thấy em diễn tả tính cách Yến có hơi mâu thuẫn. Ta không hiểu sao nữa. Chắc là do đang buồn ngủ.
Hôm sau ta soi tiếp nhé. Nhưng mà mới đầu đọc tên ta cứ tưởng là truyện trinh thám hay thần thoại, ma quái chứ. :)) :))
Giọng văn của cưng rất nhẹ nhàng. Ta thích. :x
Hí hí, em sẽ edit. Có người soi thế này mới thấy mình còn nhiều thiếu sót lắm ạ. Cảm ơn chị Sao sáng. :)
-> Bé bí từ đúng không? Chị hay thấy người ta để là "Khẽ hắng...".
Em đổi tên đi vì đây là truyện học đường, tên truyện làm chị cứ tưởng là truyện xã hội đen hoặc đại loại thế.
Ù uôi, "Ước nguyện dưới ánh trăng" thì sao ạ? :D
 
Bên trên