“Lạo xạo, lạo xạo” – Tiếng lá cây cứ vang lên khe khẽ giữa cái không gian yên tĩnh của thư viện hoàng gia thu hút không ít ánh mắt tò mò dòm ngó ra ngoài cửa sổ. Nhưng những ánh mắt này nhanh chóng thu hồi sau khi biết được người phát ra âm thanh kia là ai. Và đương nhiên, đó là Chuối Chiên, người vẫn đang chuyên tâm đi tìm Lá Thuộc Bài của mình.
“Rầm!” – lại một âm thanh nữa vang lên. Nhưng khác với cái âm thanh khe khẽ kia, âm thanh này rõ ràng là phải lôi kéo tất cả mọi người trong thư viện tới rồi. Và đúng là như vậy, những ô cửa sổ của thư viện chật kín những người là người với con mắt chữ O miệng chữ A, tò mò không biết vị Hoàng tử kia lại làm nên chuyện gì nữa đây.
Trong số những cặp mắt hiếu kì thì cũng không thiếu những cặp mắt lo lắng. Những đôi lông mày nhíu lại này chỉ dãn ra khi bóng hình nho nhõ khẽ cựa quậy và chui ra khỏi bụi rậm ở góc tường. Trong số những người theo dõi đó, một tiếng kêu lớn vang lên:
- Tam Hoàng tử! Ngài không sao chứ?
- Vâng thưa trường thủ thư. Con không sao. Chỉ là… – Chuối Chiên gãi đầu ngại ngùng ậm ờ.
- Chỉ là sao thưa Hoàng tử?
- Chỉ là con không với tới nhánh lá kia được. – Vừa nói, Chuối Chiên vừa chỉ tay vào một nhánh Lá Thuộc Bài rất đẹp phía trên cao. Nhánh cây quả thật cao quá tầm với của Chuối Chiên.
- Thần có thể giúp Hoàng tử nếu người muốn. – Trưởng thủ thư cúi người nói.
- Vâng. Như vậy thì thật tuyệt quá!
…
Chuối Chiên đã có được nhánh Lá Thuộc Bài mà cậu ưng ý. Nhanh chóng cho nhánh lá vào tập sách, Chuối Chiên không quên cám ơn Trưởng thủ thư và vội vàng chạy về phòng vì gần tới giờ cơm trưa rồi.
(Hình chỉ mang tính chất minh họa. Photographer: Fumitoshi Iku)
oOo
- Aaaaaa!!! Thật là cực hình mà. Không được học lớp Chiến thuật – Binh pháp thì còn đâu niềm vui đến lớp nữa! – Hard lúc này đang than thở trong phòng. Cậu vò đầu rồi đưa hai tay lên trời rống lên thật to. Nhớ lại hôm qua, cậu đã phải kiềm lòng lắm mới không quỳ xuống khóc lóc xin Vua Cha đổi hình phạt khác. “Không được đến lớp học mình ưa thích đúng là cực hình mà. Thật là! Lần này thật sự chơi dại rồi.” – Hard ủ rũ.
- Dù sao thì cũng phải chịu thôi, cũng chỉ có hai tuần mà thôi. Cố lên! – Vỗ vỗ mặt tự trấn an bản thân, Hard bước nhanh vào phòng tắm rửa mặt và tay để chuẩn bị xuống ăn trưa với gia đình.
Cùng lúc đó, trong phòng của Wing, cô bé đang mân mê con búp bê bằng vải :
- Ôi! Búp bê ơi! Chị không được tham gia lớp Trang trí trong một tuần đó. Em có biết đó là môn học chị yêu thích nhất không? Bỏ nhiều buổi học như vậy thì làm sao chị theo kịp bạn bè, làm sao chị học được nhiều cách trang trí phòng và làm đẹp cho em đây. Hu hu.
Wing ôm búp bê vào lòng, sau đó lại ngụp đầu vào người búp bê vải rưng rưng khóc. Hình ảnh Tí chạy tới ôm lấy mình hôm trước vụt qua trong tâm trí khiến Wing bỗng nhẹ lòng hẳn. Nhẹ mỉm cười rồi lau đi những giọt nước mắt, cô bé bước nhanh vào phòng tắm rửa mặt, trấn tỉnh tinh thần lại rồi bước xuống phòng ăn.
Lúc này, tại bàn ăn, Hoàng hậu Sầu Riêng đang nhăn mặt với Đức vua Mít ngọt, nàng nặng nhẹ:
- Sao chàng lại phạt con nặng như vậy? Chàng chỉ cần nhắc nhở con là được thôi mà.
- Như vậy không được. Ba đứa đều cần phải nhận thức được sự an toàn của chúng là rất quan trọng. Hơn nữa, nói dối là tội lớn. Con nó cần phải được răn đe từ bé để chúng không dám sai phạm nữa. – Đức vua Mít ngọt nhanh chóng nghiêm mặt. Ngài thường xuyên nhường nhịn vợ trong nhiều trường hợp, nhưng ngài luôn rất nghiêm khắc và cương quyết trong cách dạy con.
- Thần thiếp hiểu, nhưng chàng thấy đó, Cả Hard và Wing đều rất ham học, hai đứa còn đặc biệt yêu thích hai môn Chiến Thuật – Binh Pháp và Trang Trí nữa. Chàng phạt con như vậy liệu có hơi quá không? – Hoàng hậu Sầu Riêng mau chóng điều chỉnh giọng nói.
- Phạt như vậy con mới không dám nói dối lần nữa, và thận trọng hơn trong những việc chúng sẽ làm sau này, không để phạm lỗi nữa.
- Nhưng mà…
- Không nhưng nhị gì cả. Ta không cho chúng một trận đã là rất nương tay rồi. Vả lại ta làm như vậy cũng có lí do của ta. – Còn đang nóng giận nhưng Đức vua Mít ngọt lại đổi giọng rất nhanh. Ngài sợ rằng người vợ yêu kiều của mình sẽ nổi giận. Ngài biết rõ rằng tuy nãy giờ lời ngài nói không sai, nhưng nếu cứ tiếp diễn như vậy thì ngài sẽ là người lãnh chịu hậu quả khôn lường. Và quả đúng như vậy, Hoàng hậu Sầu Riêng có vẻ hài lòng với điều này, nàng vội hỏi:
- Lí do của chàng là gì?
- Thứ nhất, ta muốn cho con một thời gian nghỉ ngơi. Việc chúng bị lôi kéo vào trò chơi của Tí chứng tỏ chúng cũng muốn thư giãn.
- Chà! Không ngờ chàng lại tinh tế như vậy đấy. – Hoàng hậu Sầu Riêng tinh nghịch nháy mắt với chồng. Đức vua Mít ngọt thì làm như không thấy ánh mắt chọc ghẹo của vợ mình, ngài vẫn tiếp tục:
- Thứ hai, ta muốn tạo điều kiện cho con suy nghĩ về sự lựa chọn của chúng. Liệu rằng hai môn học này có phải là điều chúng yêu thích thực sự không? Và chúng có muốn tiếp tục theo học hai lớp này hay không? Khoảng thời gian một – hai tuần có lẽ là thời gian tốt để con suy nghĩ.
- Quả đúng là như vậy. – Hoàng hậu Sầu Riêng gật gù tỏ vẻ đồng ý. Đoạn, nàng lại hỏi:
- Vậy chàng phạt con như vậy ngoài răn đe chúng, còn lại chỉ vì nghĩ cho Hard và Wing thôi sao?
- Nàng quả nhiên hiểu ta. Tất nhiên không chỉ với Hard và Wing. Tí cũng sẽ học được nhiều điều thông qua lớp dạy của Giáo sư Bí Ngô.
- Thiếp có nghe nói qua về Giáo sư Bí Ngô này. Nghe nói ông ấy là người uyên thâm nhất trong triều. Chàng quả là biết chọn mặt gửi vàng!
- Không những là người uyên thâm nhất, ông ấy thật ra còn là quân sư ngầm của ta. Và tính cách cùng lối dạy của ông ấy chắc chắn có thể trị được một đứa tinh nghịch như Tí.
- Quân sư ngầm? – Hoàng hậu Sầu Riêng ngạc nhiên. – Đây là lần đầu tiên thiếp nghe chàng nói về điều này.
- Ha ha. Không có gì để nói về con người này ngoài việc ông ấy là bạn đồng học của ta với một vị Giáo sư lúc xưa. Chúng ta thân nhau từ đó và ông ấy cùng theo ta từ Cuộc chiến Vương quyền cho đến tận bây giờ. Có thể nói, ngoài nàng và gia đình ra, ông ấy là người ta tin tưởng nhất.
- Có vẻ còn nhiều bí mật mà ngài chưa cho thần thiếp biết nữa. – Hoàng hậu Sầu Riêng gửi đi một ánh mắt dò xét về phía người chồng của mình.
- Ha ha ha. Nàng đang ghen sao? Cũng không thể nói là bí mật được. Chúng là việc trong quá khứ và cũng không phải việc gì tươi đẹp lắm nên ta không muốn nhắc chúng trước mặt nàng. Tất nhiên, nếu nàng muốn biết, ta đều có thể kể hết nàng nghe.
- Thần thiếp hiểu mà, thưa Bệ Hạ. Người là một người chồng, người cha mẫu mực của gia đình và một người trị vì giỏi của đất nước này.
Đức vua Mít ngọt mỉm cười hạnh phúc với vợ. Sau đó ngài lại rơi vào im lặng, ánh mắt lơ đãng nhìn về một miền xa xăm nào đó. Một khoảng kí ức ùa về…
Khác với những đời vua chúa trước. Đức vua Mít ngọt không thuộc dòng dõi hoàng gia, và đương nhiên ngài không được truyền ngôi. Thời điểm đó, khi vẫn còn là một chàng trai mười bốn tuổi, bằng đúng tuổi của Hard bây giờ, chàng trai tên Mít Ngọt đã đem quyết tâm thống nhất đất nước giữa Cuộc chiến Vương quyền lúc bấy giờ. Kể từ sau Vương triều Bình, với thắng lợi của Liên minh ba Vương quốc Hoa Hòe, Rau Củ và Trái Cây trước Liên minh Vương quốc Cổ Thụ, Thân Leo và bè cánh Cỏ Gai thì một cuộc chiến ngầm giữa Hoa Hòe, Rau Củ và Trái Cây vẫn xảy ra nhằm chiếm lấy vị trí độc tôn của mình tại phương Bắc.
Với khát khao của một chàng trai mười sáu tuổi, Mít Ngọt đã vượt mọi khó khăn để tìm học vị sư phụ trong truyền thuyết, đại Pháp sư Ô-liu. Không ai thực sự biết xuất thân của vị Đại Pháp sư này, cũng không ai rõ vị Đại Pháp sư này liệu có tồn tại hay không. Có một lời đồn đã được truyền từ hàng ngàn năm rằng ông ấy được Đấng Tạo Hóa gửi xuống để giúp người được chọn thống nhất đất nước. Trước đó, ở những Vương triều Khởi Nguyên và Vương triều Chiến, luôn có những giai thoại cho rằng có một vị kì bí đã xuất hiện giúp đỡ các vị Vua giành thắng lợi. Vị kì bí nọ sau đó liền biến mất không chút tung tích. Mít Ngọt vốn không phải người tin vào truyền thuyết nhưng cậu cũng đã theo học rất nhiều vị Giáo sư, Tướng quân nhưng chưa người nào cho cậu một cảm giác rằng cậu sẽ thành công với những điều đã học. Do đó, nếu tin vào truyền thuyết là ngu ngốc thì Mít Ngọt vẫn muốn lựa chọn điều này, vì cậu thực sự không còn sự lựa chọn nào khác nữa rồi.
Theo truyền thuyết thuật lại, Đại Pháp sư Ô-Liu sống tại một thung lũng xa xôi, đó là nơi trú ngụ của rồng. Để đến được nơi này, Mít Ngọt phải vượt qua bảy ngọn núi, bốn cánh rừng, và cậu chỉ có một cơ hội duy nhất để qua “cửa” vào nơi ẩn thân của vị đại Pháp sư này. Sau khi lục tìm không biết bao nhiêu cuốn sách cổ, hỏi han vô số người về nơi bắt đầu chặng đường của mình, cuối cùng thì Mít Ngọt cũng tìm được đến chân núi Hỷ - Hân hoan, một trong bảy ngọn núi mà Mít Ngọt phải vượt qua. Mít Ngọt nghe được rất nhiều câu chuyện về ngọn núi Hỷ này. Nghe đồn rằng tại nơi đây, chưa bao giờ vắng tiếng cười, nhưng những tiếng cười này lại vang lên thăm thẳm ở xa và lâu dần trở thành một điều ám ảnh của những người dân sống quanh đây, khiến họ phải dọn đi nơi khác. Tuy nhiên ở đây vẫn có vài quán nước tự phát mọc lên cho những vị khách như Mít Ngọt nghỉ chân.
Mít Ngọt lân la tìm tới một quán nước gần đó. Cậu hỏi chuyên với cô chủ quán và biết được có không ít những chàng trai cũng có cùng chí hướng như mình. Họ đã đặt mục tiêu vượt ngọn núi Hỷ này nhưng chưa có người nào trở về. Người chủ quán còn nói, những tiếng cười vẫn vang lên kia chính là của những người đã mạo hiểm đi chinh phục ngọn núi này. Điều này làm Mít Ngọt thật sự rất băn khoăn: “rốt cuộc bí mật của ngọn núi này là gì?” Quyết định không vội vàng lên đường, Mít Ngọt nán lại tại quán nước này thêm để tìm hiểu. Cậu lân la hỏi han các hàng quán xung quanh. Mỗi nơi một chút ít thông tin, nhưng chưa nơi nào cho cậu thông tin đột phá về bí mật xung quanh ngọn núi Hỷ kia.
Mít Ngọt dừng chân tại một lò rèn. “Lò rèn này có vẻ sẽ là địa điểm thích hợp để mình tìm hiểu đây.” Lò rèn không quá lớn, nhưng nó lại là cửa tiệm lớn nhất ở đây. Vì chỉ có duy nhất một lò rèn ở khu vực này. Tuy nhiên, nó lại khá tạm bợ khi chỉ được dựng lên từ hai bức vách hai bên. Hai khung cửa sổ được tạo ra thủ công để ánh sáng và gió trời lưu thông. Mái che tuy cũ kĩ nhưng chắc chắn, đủ để che mưa gió. Hai bên vách ngăn treo rất nhiều vũ khí: kiếm, đao, cung tên, giáo, … Lò rèn này có vẻ đắt khách khi từ xa thì Mít Ngọt đã nghe tiếng búa đập liên hồi rồi. Có hai lò nung ở hai hướng Đông, Tây. Trong mỗi lò vẫn đang nung hai thanh thép ửng đỏ. Ông bác thợ rèn thì vẫn đang cặm cụi với từng đường búa của mình, không hề để tâm đến sự xuất hiên của Mít Ngọt. Mít Ngọt cẩn thận quan sát một chút rồi tìm cách bắt chuyện với ông bác thợ rèn:
- Chào bác.
- Chào cậu. – Ông bác thợ rèn tiếp lời Mít Ngọt mà không ngẩng đầu lên. Ông vẫn đang tập trung vào thanh thép đỏ hồng trước mặt.
- Dạ bác, hiện tại thì thứ vũ khí nào là được ưa chuộng nhất ạ? – Mít Ngọt không vì thái độ của ông bác mà khó chịu, cậu hỏi.
- Kiếm hiện tại là vũ khí được ưa chuộng nhất. Tuy nhiên, để làm ra một thanh kiếm tốt thì lại không dễ dàng gì.
- Bác đang tạo một thanh kiếm ạ?
- Trông ta giống như đang rèn kiếm à? – Ông bác thợ rèn ngẩng đầu nhìn thẳng Mít Ngọt, giọng nói mang nét trào phúng hỏi ngược lại.
- Tôi thực sự không biết. – Mít Ngọt đưa tay gãi mũi, rồi tiếp tục. – Thế bác đang rèn gì ạ?
- Ta chỉ đang luyện tập thôi, để có những nhát búa đều đẹp sau này. Mà nhờ cậu nên tôi không luyện tập được nữa rồi. – Ông bác hằn học nói rồi cho luôn thanh thép vào chậu nước bên trái khiến nước sôi lên bắn tung tóe.
- Bác làm thợ rèn lâu chưa ạ? – Mít Ngọt cẩn thận ghìm giọng hỏi, ánh mắt liếc khẽ về phía ông bác.
- Hơn nửa đời ta đã làm thợ rèn. Cha ta khi xưa là một người thợ trong đoàn thợ rèn của Đức vua Cẩm Chướng tại Vương quốc Hoa Hòe. Ta học được từ ông rất nhiều và đã tự mình phát triển như hiện tại.
- Thật đáng ngưỡng mộ! Cả bác và cha của bác. – Mít Ngọt buộc miệng thốt lên. Sau đó cậu hơi xấu hổ với cái nhìn kinh ngạc của ông bác, khẽ ậm ừ giọng, hỏi sang chuyện khác. – Vậy bác có thể cho tôi hỏi rằng tại sao bác lại lưu lạc tới vùng này? Tôi thấy ở đây có vẻ hoang vắng, không hề có cảm giác sẽ có nhiều người tìm đến mua vũ khí?
- Cậu nói cũng không sai. Nhưng dạo gần đây, rộ lên một tin đồn về một vị đại Pháp sư kì bì nào đó khiến rất nhiều người tìm về đây và do đó, lò rèn này của ta luôn rất được ủng hộ. – Ông bác chỉ tay về phía hai bức vách đang treo đầy vũ khí làm mình chứng cho lời nói của mình. Mít Ngọt chưa kịp đặt tiếp câu hoi thì liền có tù tì hai ba chàng trai trông rất lực lưỡng tìm tới lò rèn. Hai trong số họ muốn mua kiếm và đang tìm lựa thanh kiếm phù hợp với mình. Người còn lại thì yêu cầu ông bác sửa lại thanh kiếm có vẻ hơi sứt mẻ cho hắn. – Đấy! Cậu thấy chưa? Tôi đã nói mà. – Nói rồi bác thợ rèn mang thanh kiếm lại lò nung, lúi húi sửa thanh kiếm cho người nọ.
Mít Ngọt đi về phía quán nước đối diện âm thầm quan sát. Cậu cảm thấy như có gì đó không đúng lắm. Cậu vô tình bắt gặp ánh mắt tên muốn sửa kiếm ánh lên tia gian ác khi cậu lướt qua hắn. Hai người nọ cũng có vẻ không quan tâm tới những thanh kiếm đang treo, mà như đang tìm kiếm thứ gì đó quanh lò rèn hơn. Ông bác thợ rèn cũng có vẻ để ý đến việc của hai người nọ, mặt ông trông có vẻ ngưng trọng hơn nhiều. Cuối cùng thì bác thợ rèn cũng sửa xong thanh kiếm, ông giao lại kiếm và nhận tiền công. Người nọ đưa tiền cho ông và hỏi ông bác:
- Này lão già! Ông có biết gì về hạt Hoa Sen Hồng hay không?
Mít Ngọt ngạc nhiên khi nghe tên kia nhắc tới Hoa Sen Hồng. “Nó là loài hoa gì? Có liên hệ đến thanh kiếm hắn cầm trên tay chăng?” Ánh mắt ông bác chợt rúng động nhẹ rồi nhanh chóng trở lại bình thường. Ông đáp:
- Hoa Sen Hồng? Tôi chưa từng nghe về loài hoa này trước đây. Cậu tìm Hoa Sen Hồng làm gì thế?
- Hừ. Ta nghe nói, để vượt qua ngọn núi phía trước thì phải có hạt cây Hoa Sen Hồng. Chỉ là không biết ông có giữ chúng hay không thì cho huynh đệ ta vay vài hạt để lên đường đó mà. – Ánh mắt hắn trở nên thâm hiểm cùng nụ cười nửa miệng như thể hắn biết rõ ông bác này đang giữ thứ hắn cần.
Mít Ngọt chưa hết ngạc nhiên về thông tin Hoa Sen Hồng thì lại tiếp tục ngạc nhiên với việc ông bác thợ rèn đang giữ hạt cây Hoa Sen Hồng thần kì này. Vẫn chưa vội liên quan, Mít Ngọt vẫn âm thầm quan sát tiến triển bên kia đường. “Quả thật ông bác để lộ sơ hở rồi. Không biết đám người kia có nhận ra được hay không.” – Trước khi biết về thông tin hạt Sen Hồng từ miệng tên kia, Mít Ngọt dám chắc rằng ông bác thợ rèn có biết về hạt Sen Hồng. Bằng chứng là câu trả lời lúc trước của ông rất mâu thuẫn. “Không có ai lúc trước lại nói ‘chưa hề nghe qua về Hoa Sen Hồng’, ngay sau đó lại đặt một câu là ‘tìm Hoa Sen Hồng có việc gì thế’ cả. Thông thường người ta sẽ hỏi ‘đó là loài hoa gì’ hoặc ‘cậu đang tìm nó à’ cơ. Ông bác quá bất cẩn rồi.” – Mít Ngọt thầm nghĩ. Cậu vẫn giữ im lặng theo dõi tình hình bên lò rèn của ông bác. Bên kia đường, bác thợ rèn cười giả lả đáp:
- Ha ha. Cậu thật khéo đùa. Ta đây quanh năm chỉ có sắt thép làm bạn, nào có cơ hội đụng chạm hoa hòe mà có thể có hạt Hoa Sen Hồng gì đó được. Ha ha.
- Ông cũng khéo giấu lắm, lão già. Nhưng câu nói lúc nãy cùng lời trò chuyện của ông với thằng nhóc ngoài kia đã lật tẩy ông rồi. – Mặc kệ bộ mặt ngạc nhiên của ông bác thợ rèn, người cầm kiếm vẫn tiếp tục nói kèm theo một nụ cười khẩy:
- Ông xuất thân từ Vương quốc Hoa Hòe, và khi nãy ông có nhắc đến “hoa hòe”. Ta được biết, cư dân của Vương quốc này những khi nhắc tới các loài hoa đều có giọng trang trọng đặc biệt. Ông bị lật tẩy rồi ông già à. Ha ha ha. Còn không mau giao ra hạt Hoa Sen Hồng? nếu không thì đừng trách anh em chúng tôi trở mặt. – Nói đoạn, hắn hất tay ra hiệu cho hai người còn lại vây sau lưng bác thợ rèn. “Có vẻ chúng tính dùng vũ lực với ông bác đây.” – Mít Ngọt khẽ động đậy thân người. Tuy cậu không muốn rước lấy rắc rối nhưng ở ông bác này có điều gì đó khiến cậu không muốn ông bị thương.
- Các cậu có vẻ đã điều tra kĩ về ta rồi. Ha. Sống đến chừng này tuổi, đây là lần đầu tiên ta bị đe dọa. Các cậu khá đấy. – Ông bác thợ rèn cười tự tin đáp lại tên mang kiếm. Dáng vẻ tự tin của ông khiến cho ba tên kia chần chừ. Đoạn, gã mang kiếm gầm lên rồi ra lệnh cho hai người còn lại lao vào ông bác. Hai tên kia nhanh chóng chộp lấy hai thanh kiếm treo trên tường rồi xông về phía ông bác. Ông bác không tỏ vẻ hốt hoảng gì, chỉ nhẹ nhàng ngã người vế phia sau tránh hai đường kiếm nọ rồi theo đó rút ra một thanh kiếm trong một ngăn kéo ở đâu đó. Ông nhanh chóng xông vào ba người kia giao chiến.
Mít Ngọt ở ngoài quan sát, quả thật kiếm pháp của ông bác rất cao diệu, đúng là kiếm pháp của Vương quốc Hoa Hòe. Bộ pháp của ông cũng rất điêu luyện. Ông không để bản thân bị vây hãm bởi ba người mà dùng những đòn đánh liên hoàn, cùng những bước di chuyển lạ lùng để thoát khỏi vòng vậy. Chỉ tiếc ông bác đã lớn tuổi, lại chỉ đơn thân chọi ba. “Tuy rằng hiện tại ông vẫn đang giữ thế cân bằng với ba người nọ, nhưng xem ra cũng không còn kiên trì được lâu mà sẽ rơi xuống thế hạ phong thôi.” – Quả đúng như Mít Ngọt dự đoán, ông bác đã rơi xuống thế hạ phong và có vẻ ông đang rất chật vật. Dù ông cũng đả thương đối phương ít nhiều nhưng nếu cứ tiếp diễn thế này, ông bác khó lòng cầm cự lâu hơn được.
Bỗng, Mít Ngọt đột ngột bật dậy khỏi chỗ ngồi, phóng về phía ông bác thợ rèn, cậu rút ra con dao găm cha cậu đã trao, tiếp một đường kiếm rồi sau đó xoay người nhanh tay đâm về phía tên vừa ra đòn. Nhân lúc ba người kia còn kinh ngạc, Mít Ngọt kéo tay ông bác chạy đi. Ba người nọ bị bất ngờ không kịp phản ứng với hành động của Mít Ngọt. Họ không ngờ rằng một thằng nhóc ở ngoài lại dám ngang nhiên xông vào phá đám như vậy. Tuy nhìn thấy hai người bỏ chạy nhưng ba người không vội đuổi theo, một trong số họ đã bị thương và cần được băng bó trước. Thế là Mít Ngọt và ông bác thợ rèn thoát nạn.
…oOo…