Hoàng tử Tí - Cập nhật - Nhatlienhoan

nhatlienhoan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/6/16
Bài viết
334
Gạo
1.500,0
CHƯƠNG 9: VÙNG ĐẤT MẶT TRỜI ĐEN
“Sự sụp đổ của các Vương triều tiền Quang đại Mở” – cuốn sách thứ ba Tí mượn đọc từ Giáo Sư Bí Ngô. Cậu bị thu hút ngay khi chỉ đọc lướt qua tựa đề sách. Khá kì lạ là ở độ tuổi này, các cô bé, cậu bé thường sẽ cảm thấy hứng thú với những cuốn truyện tranh, thay vì gật gù trước hàng tá con chữ trong sách Lịch sử. Tí lại bị thu hút bởi những câu chuyện trong quá khứ, nhưng cậu không quá chú tâm vào một Vương triều nào cả. Cậu lựa chọn sách theo tựa mà thôi. Với việc tự chọn được cuốn sách đầu tiên rất thú vị là “Nghệ thuật chiến trận,” Tí tiếp tục dựa vào cảm giác để chọn ra cuốn “Sự sụp đổ của các Vương triều tiền Quang đại mở” này.

Cuốn sách tập hợp những mẩu chuyện về nguyên do, quá trình và hệ lụy sụp đổ của các Vương triều trước Quang đại mở. Trong số đó, Tí cực kì chú ý đến những mẩu chuyện của Vương triều Dây Leo. Truyện kể rằng do khác nhau về con đường chính trị, Vương quốc Dây Leo đã chia ra hai phe là Dây Trườn và Dây Bò.

Dây Trườn chủ trương đánh chiếm các vùng đất mới ở bên ngoài Vương quốc để mở rộng lãnh thổ. Dây Bò lại chủ trương yêu chuộng hòa bình. Họ muốn tạo liên minh với những khu vực khác để hợp tác và trao đổi. Hai phe phái đã xảy ra quá nhiều mâu thuẫn và rạn nứt trong Vương quốc Dây Leo ngày càng lớn. Không lâu sau đó, đất nước này bị chia cắt thành hai tiểu Vương quốc là Dây Trườn và Dây Bò.

Một hiệp ước đã được đưa ra: hai Vương quốc không được đánh chiếm lẫn nhau. Con đường thông thương bị cấm tiệt gần như hoàn toàn. Trai gái giữa hai Vương quốc không được phát sinh tình cảm với nhau. Từ đó, con cháu của hai nước trong tiềm thức luôn mang sẵn sự thù ghét đối phương.

Hai nước vẫn không đả động gì đến nhau suốt thời gian dài cho đến một ngày. Sau khi đã chiếm được các vùng lãnh thổ lân cận, Vương quốc Dây Trườn với dã tâm bá chủ, đã đem quân xâm lược Vương quốc Dây Bò. Luôn cảnh giác trước những động thái của Dây Trườn trong bao năm qua, Dây Bò từ lâu đã liên kết với các Vương quốc phía bên kia thung lũng. Họ thậm chí còn tiến cử những thanh niên ưu tú nhất đi thỉnh giáo các Giáo sĩ Thông Kim. Tinh thần cảnh giác cao độ cùng sự chuẩn bị kĩ lưỡng đã giúp Dây Bò giành thắng lợi cuối cùng. Dây Trườn với sự tự phụ của mình, đã bị trục xuất tới một vùng đất tăm tối. Vùng đất Mặt Trời Đen.

Tí dự định đem câu chuyện này đến để hỏi Hard. Có thật nhiều câu hỏi trong đầu cậu lúc này và cậu cần được giải đáp ngay lập tức. Do đó, Đức vua Mít Ngọt hay Giáo sư Bí Ngô không phải là đối tượng phù hợp lúc này để hỏi. Đức vua Mít Ngọt có trăm công nghìn việc cần ngài xử lí, Tí không thể đợi đến lúc Vua Cha rảnh rỗi để giải đáp những thắc mắc của mình được. Giáo sư Bí Ngô tuy có nói ông sẵn sàng giải đáp những thắc mắc của cậu nhưng việc đi hỏi ông Thầy kể ra cũng có chút áp lực. Vì thế mà Tí quyết định mang cuốn sách tới tìm Hard.

“Cốc, cốc, cốc.”
- Anh Hard ơi!
- Ai đó? – Hard lúc này đang chăm chú đọc sách giật mình ngoái đầu ra cửa hỏi.
- Em! Tí nè Anh. Em vào phòng được không Anh?
- Ừ, vào đi em!
Tí thoăn thoắt mở cửa rồi phóng tới sát bên Hard. Cậu lôi ra quyển “Sự sụp đổ của các Vương triều tiền Quang đại Mở” rồi nói:
- Anh Hard, em có đọc cuốn này nè. – Vừa nói Tí vừa chìa cuốn sách cho Hard xem.
- Ừ. Đây là một cuốn sách hay đó Tí. Sao em tìm được nó hay vậy? – Hard săm soi cuốn sách một chút rồi nói.
- Dạ. Em mượn của Giáo sư Bí Ngô đó Anh. Em đọc cũng được hơn một nửa rồi.
- Giỏi ghê ta! Vậy em tìm Anh làm gì nè? – Hard xoa đầu Tí, từ tốn hỏi.
- Dạ. Anh có biết chuyện về Vương quốc Dây Trườn và Dây Bò không anh? Em đọc được truyện của hai Vương quốc này nhưng nó rối rắm quá. – Tí nhăn mày gãi đầu nói.
- Ừ. Anh có đọc qua câu chuyện đó. Sở dĩ Vương quốc Dây Leo bị tách ra thành hai Vương quốc Dây Trườn và Dây Bò là vì mâu thuẫn trong việc mở rộng mức ảnh hưởng của Vương quốc. Ban đầu, phái chủ chiến, tức người đứng đầu Dây Trườn sau này, đề xuất với Quốc vương Dây Leo, cũng là Quốc vương của Dây Bò, về việc đánh chiếm các vùng lân cận, nhằm mở rộng lãnh thổ của Vương quốc. Tuy nhiên, với chủ trương chuộng hòa bình, Quốc vương Dây Leo đã từ chối thẳng thừng đề xuất này. Sự bất đồng đó kéo dài mãi dẫn đến việc chia cắt. – Hard chậm rãi thuật lại sơ lược câu chuyện. Tí gật gù theo những lời anh nói. Sau một chập im lặng suy nghĩ, cậu lên tiếng:
- Nhưng theo em thấy, việc bất đồng quan điểm như vậy đâu thể dẫn đến việc chia cắt một đất nước chứ? Sau này người dân của hai Vương quốc lại còn coi nhau như thù địch nữa. Còn lí do khác đúng không anh?
Hard thoáng ngạc nhiên bởi khả năng phân tích của Tí. Hồi bằng tuổi em mình bây giờ, cậu không có được khả năng phân tích sâu sắc như vậy. Hard nhẹ nhàng mỉm cười rồi đáp:
- Đúng là như vậy. Bên ngoài, đó chỉ là sự mâu thuẫn về đường lối phát triển nhưng trên thực tế, chính mâu thuẫn giữa những người đứng đầu mới là nguyên nhân dẫn đến bi kịch này.
- Là mâu thuẫn nội bộ hả anh?
- Đúng vậy. Quốc vương Dây Trườn thật ra là em trai cùng Cha khác Mẹ với Quốc vương Dây Bò. Là con cả nên Quốc vương Dây Bò được Cha mình truyền ngôi. Ngài là người tài đức vẹn toàn. Tuy nhiên người em trai cũng không hề thua kém ngài về tài năng. Tính đố kị của người em lớn lên từng ngày. Ông đã ngấm ngầm tạo ra đội quân của riêng mình, một thế lực ngầm ngay trong lòng Vương quốc. Thế lực của người em không ngừng bành trướng với những cuộc chinh phạt bí mật. Một thời gian sau, người anh cũng biết được thế lực ngầm của người em. Ông ra sức khuyên giải và cuối cùng là lệnh cho em mình giải tán thế lực nọ. Ông biết rõ đứa em trai luôn dòm ngó ngôi báu mình đang nắm giữ. Tuy nhiên, lời dặn của Cha khiến ông không thể nhường ngôi được. Ông phải là người trị vì Vương quốc này. Ông được các quần thần khuyên rằng nên thủ tiêu người em nhằm đảm bảo ngai vàng của mình. Ông không hề muốn điều đó nhưng ông biết dã tâm của người em là quá lớn, và ông có thể bị thủ tiêu bất cứ lúc nào. Điều đó khiến ông rất khó xử. Sau nhiều đêm trằn trọc, cuối cùng người anh đã nghĩ ra được một kế sách vẹn toàn. Đó là…
- Đó là cùng để người em làm Quốc vương mà vẫn giữ lời với Cha ông phải không ạ?
- Em thật thông minh đó Tí! Sau đó thì sao nào? – Hard không ngừng ngạc nhiên với khả năng của Tí.

Được Anh trai khen, Tí ngượng ngùng đỏ mặt, gãi đầu cười sung sướng. Tí biết rằng câu chuyện đằng sau của Vương quốc Dây Leo không chỉ đơn giản như trong sách. Trước đó cậu không tài nào nghĩ ra được những điều này, phải nhờ lời lí giải của anh Hard cậu mới hiểu rõ ngọn ngành. Một lần nữa, Tí càng thêm ngưỡng mộ kiến thức sâu rộng của anh. Thu lại ánh mắt đang lung linh, cậu hắng giọng:
- Theo em nghĩ, Quốc vương Dây Leo đã lên kế hoạch nhằm tạo cơ hội để người em được tách ra khỏi Vương quốc. Người em sẽ không còn bị phụ thuộc vào Vương quốc Dây Leo nữa, nên có thể lập ra Vương quốc của riêng mình.
- Đúng vậy. Ông đã lên kế hoạch về việc ngỏ ý mở rộng bờ cõi Vương quốc. Ông biết rằng với tính hiếu chiến của người em, hẳn là sẽ theo phe chủ chiến, và chủ trương này đi ngược lại với truyền thống yêu hòa bình của Vương quốc. Nhân cơ hội đó, ông có thể “trục xuất” người em cùng thế lực ngầm kia, đồng thời mở ra một cơ hội cho em trai mình. Nhưng đáng tiếc…
- Đáng tiếc là người em không hiểu được tâm tư của anh trai mình. Ông đã để sự thù hằn và lòng đố kị chồng chất gây nên bi kịch của Vương quốc Dây Leo.
Hard ngạc nhiên với sự nghiêm túc và giọng nói có phần chua chát của Tí. “Một cậu nhóc chín tuổi lại có được sự hiểu biết và cảm nhận này sao?” Mỉm cười nhẹ một cái, xoa đầu Tí, Hard nói:
- Hầu hết sự sụp đổ của các Vương triều trong cuốn sách này đều cùng một lí do tương tự như câu chuyện của Vương quốc Dây Leo. Em hãy đọc và suy ngẫm thêm, nếu có gì thắc mắc thì cứ đến tìm Anh.

Đáp lại cái nháy mắt của Hard, Tí cười toe gật đầu một cái. Đoạn, Tí khẽ nhăn mặt như vừa nhớ ra điều gì đó. “Anh Hard có nói là các mẩu chuyện trong cuốn sách này đều có chung một lí do là mâu thuẫn nội bộ nhưng mình nhớ hình như nó còn một cái chung nữa. Là gì nhỉ?” Vặn vẹo đầu một lúc, bất chợt bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của Hard, Tí vội gãi đầu cười hì hì rồi chào anh trở về phòng.

Trên đường trở về phòng ngủ, Tí vừa đi vừa vặn óc nhớ lại cái điểm chung còn lại là gì, đến nỗi cậu xém chút nữa là va vào vú Bồng Bồng, đầu bếp chính của Lâu đài. Bà vú la oai oái trước khi cậu kịp va phải Bà khiến Tí giật mình một cái rõ mạnh. Tí le lưỡi cười, cúi đầu xin lỗi vú rồi co giò chạy biến về phòng. “Dù sao cũng thỏa mãn thắc mắc của mình rồi. Còn cái chuyện kia chắc đọc thêm mình sẽ nhớ ra thôi.” – Nghĩ vậy nên Tí thoải mái hẳn. Về phòng cậu liền lôi ra cuốn “Nghệ thuật chiến trận” đọc thêm một chút. Cậu muốn xem xem liệu có bỏ quên điều gì về trò Cướp Cờ Chiến Thắng kia không, để lần sau cậu còn mang ra cho Cà Chua, Bí Luộc, Khoai Lang và đặc biệt là Nấm Rơm lác mắt chơi. Hí hửng nghĩ tới viễn cảnh đó, Tí lật xoành xoạch từng trang sách rồi hí húi ngồi đọc.

Phía còn lại, Hard ngồi trong phòng, khuôn mặt nghiêm chỉnh trở lại sau khi Tí rời khỏi. Hard cố tình giấu đi việc còn một điểm chung khác giữa những mẩu chuyện trong cuốn “Sự sụp đổ của các Vương triều tiền Quang đại Mở” ấy. Đó chính là sự xuất hiện của vùng đất Mặt Trời Đen. “Biểu hiện vừa rồi của em ấy có vẻ như đã để ý đến điều này rồi. Chỉ là nhất thời chưa nhớ ra mà thôi. Hard ngẫm nghĩ, thở dài một cái. Quả là một cậu nhóc thông minh!” Hard ung dung mỉm cười tán thưởng sự thông minh của em trai. Cậu không thể giấu được niềm vui về tư chất của Tí cũng như khả năng và tính ham học của em mình. Đang vui cười thì nội dung của một cuốn sách lướt qua khiến Hard bất giác chau mày lại, niềm vui khi nãy cũng tan biến mất.

oOo
The_hobbit_the_battle_of_the_five_armies_trl_2-1080-mov_000072947.jpg

(Hình ảnh từ Series phim The Hobbit)​
Mặt Trời Đen, vùng đất u tối và huyền bí nhất trong lịch sử. Chưa có một ai từng đặt chân đến nơi này và cũng không ai mong muốn bị đến đây. Nghe nói vùng đất này quanh năm chìm trong một màn đêm tăm tối, căn bản không thể phân biệt được ngày và đêm. Theo truyền thuyết, Mặt Trời Đen là vùng đất bị nguyền rủa. Tương truyền Đấng Tạo Hóa sau khi ban cho Vương quốc Hướng Dương nguồn Ánh sáng từ Mặt Trời Đỏ đã bỏ quên vùng đất kia. Nguồn sáng của Mặt Trời Đỏ hiện tại lan rộng ra khỏi lãnh thổ Vương quốc Trái Cây, qua cả những dãy núi hùng vĩ bao quanh vùng đồng bằng này. Nó còn lan xa ra tận những cánh rừng mênh mông và thậm chí bùng cháy dữ dội tại Sa mạc Cát Vàng. Bởi lẽ Ánh sáng tỏa ra quá mạnh mẽ ở phía Đông mà vùng đầm lầy phía Tây không có được chút Ánh sáng nào.

Vùng đầm lầy không Ánh sáng này chính là nơi cư ngụ của Vương quốc Hắc Ám, Vương quốc của những con người lưu lạc tội lỗi đã bị Đấng Sáng Tạo trừng phạt. Cuộc sống của họ chìm ngập trong bóng đêm mù mịt như chính tội lỗi họ đang mang trên mình. Ngày qua ngày, vùng đất u ám này đã gieo rắc vào lòng họ sự thù hằn và khiến cho dã tâm của họ ngày càng lớn. Chính điều đó đã làm nổ ra cuộc chiến với Vương quốc Hướng Dương. Nhưng bóng đêm không phải là thứ ám ảnh duy nhất của vùng đất này. Việc không có được nguồn sáng không phải cực hình ở đây. Thứ thật sự mang lại nỗi khiếp đảm từ vùng đất này là Mặt Trời Đen.

Không khí u ám, cuộc sống đen tối và những dã tâm hiểm ác của nơi này đã khiến nó tự sản sinh ra một loại “Ánh sáng” mới, một loại năng lượng sống mà chỉ duy nhất vùng đầm lầy này có – Mặt Trời Đen. Khác với việc không có nguồn sáng, thứ Ánh sáng đen phát ra từ Mặt Trời Đen khiến nơi đây hoàn toàn chìm trong một màu đen tối, dù có soi đuốc thì những gì thấy được cũng chỉ là khoảng không tối mịt vô tận. Làm thế nào mà con người hay bất kì loài sinh vật nào có thể tồn tại ở vùng đất chết chóc này? Vì lẽ đó mà nhắc tới Mặt Trời Đen còn tồi tệ hơn là nhắc tới tử thần. Bị giam cầm, đánh đập hay thậm chí bị treo cổ còn được xem là những hình phạt nhân từ hơn so với việc bị trục xuất tới Mặt Trời Đen.

Ở cái nơi tử địa đó, nguồn năng lượng chết chóc đã sản sinh ra những sinh vật kì dị nhất. Thậm chí chúng còn không được coi là sinh vật nữa. Hình thù gai góc, tang tóc được bao bọc bởi bộ lông xù xì đen tối. Cơ thể chúng hoàn hảo ẩn vào bóng tối nơi đây, chỉ lộ ra đôi mắt đỏ rực trông đến rợn người. Hơi thở chết chóc của chúng phả tới đâu, sinh vật sống ở đó dần đổ gục và thoi thóp cho đến khi hoàn toàn kiệt sức và bị bóng tối nuốt chửng. Đấng Tạo Hóa đã vô tình ban cho vùng đất này một loại quyền năng nguy hiểm, một loại sức mạnh vô địch. Liệu ở Mặt Trời Đen, những sinh vật này đã thỏa mãn với sức mạnh đó? Hẳn nhiên là không, chưa bao giờ và sẽ không bao giờ là thỏa mãn.

oOo​

Trán Hard lấm tấm mồ hôi. Chỉ là nhớ lại nội dung trong sách thôi nhưng nét mặt cậu vẫn rất hoảng hốt. Với một chàng trai thông minh như Hard, thật không khó để đoán được chuyện gì sẽ xảy ra, và điều đó mới đích thực là thứ khiến Hard hoảng sợ. Nó cũng là lí do Hard không nhắc chuyện này với Tí. Cậu sợ vẻ mặt bàng hoàng của mình sẽ làm đứa em trai bé bỏng kia sợ hãi. Đưa tay lau đi những giọt mồ hôi, Hard thở mạnh một hơi dài để trấn tỉnh mình. Cậu tự nhủ: “Vùng đất Mặt Trời Đen vốn dĩ là vùng đất kì bí đáng sợ nhất. Cũng vì thế mà có không ít người đã mạo hiểm mạng sống để tìm hiểu nơi đó. Không biết bao nhiêu mạng người đã một đi không trở lại rồi. Nhưng trải qua nhiều Quang đại, Mặt Trời Đen cũng dần dần được hé lộ và đưa ra Ánh sáng nhiều hơn.” Hard nắm tay, đập thật mạnh xuống bàn. “Ngu ngốc! Chẳng phải cứ để nó ở đó, nơi nó vốn thuộc về thì sẽ chẳng có chuyện gì hay sao? Tại sao lại lôi nó ra khỏi cái nơi chết chóc đó để rồi càng biết nhiều về nó, chúng ta càng thêm lo lắng và sợ hãi về sự thật chúng ta biết quá ít về nó. Mặt Trời Đen nguy hiểm như vậy tại sao nó lại tồn tại ở thế giới này chứ…” Im lặng một hồi lâu, Hard bỗng ngửa mặt cười thật lớn. Nụ cười của cậu có phần điên dại và tự giễu. Hard tự giễu bản thân ngây thơ khi nghĩ rằng để yên cho Mặt Trời Đen thì chúng sẽ yên phận ở đó. Khi tiếng cười vừa dứt, ánh mắt của Hard cũng trở nên quyết liệt hơn bao giờ hết. Cậu tự nhủ với lòng rằng phải giỏi hơn nữa, phải mạnh mẽ hơn nữa để bảo vệ cuộc sống của mọi người ở Vương quốc Trái Cây, bảo vệ quê hương cậu yêu thương nhất này.

Đêm nay có lẽ là đêm dài nhất đối với Hard. Cậu gần như không thể chợp mắt một chút nào. Những nỗi lo, nỗi suy tư cứ đi vào ra trong cái đầu non nớt của một chàng trai mười bốn tuổi. Cái tuổi mà đúng ra cậu đã ngủ khò sau một ngày mệt nhoài, như cái cách mà Tí đang nằm bẹp dí trên giường của cu cậu vậy. Thật may mắn là Tí vẫn có thể ngủ ngon như thế này. Cậu không hề biết rằng cả hai điểm chung trong cuốn sách “Sự sụp đổ của các Vương triều tiền Quang đại Mở” đều sẽ xảy đến với cậu trong tương lai không xa. Liệu lúc đó Tí còn có thể ngon giấc như thế này nữa hay không?
23349_1147071624_large.jpg
(Copyright to Mogens Skjold Overbeck)
Đêm trôi qua với sự trăn trở của Hard và sự vô tư của Tí. Ngày mới đã đến trên toàn lãnh thổ Vương quốc Trái Cây, và cái ngày mà định mệnh sẽ gọi tên Tí, đã gần hơn một chút.​

…oOo…​
Xin cảm ơn bạn Diên Vỹ Tâm Khiết đã giúp mình chỉnh sửa chương này!
<<Chương 8 \:D/ Mục lục \:D/ Chương 10>>​
 
Chỉnh sửa lần cuối:

LinnxD

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
26/7/16
Bài viết
196
Gạo
180,0
Khá kì lạ là ở độ tuổi này, các cô bé, cậu bé thường sẽ cảm thấy hứng thú với những cuốn truyện tranh, thay vì gật gù trước hàng tá con chữ trong sách Lịch sử.

Em lớn vầy rồi còn ít thích sách Lịch sử nhiều chữ. :v

“Nghệ thuật chiến trận,”

Nên là "Nghệ thuật chiến trận", mới đúng chứ nhỉ?

“Cốc, cốc, cốc.”
- Anh Hard ơi!

Em nghĩ anh nên viết đoạn này thành một câu: "Tí gõ cửa phòng anh và gọi: - Anh Hard ơi!"
Em cảm thấy mấy âm thanh như thế không nhất thiết cần thì đừng dùng thì hơn. Vì bản chất của tiếng gõ cửa đâu phải chính xác là như thế đúng không?

Đức vua Mít Ngọt có trăm công nghìn việc cần ngài xử lí,

Xử lý mới đúng.

Sao em lại cảm thấy mình hoang mang thế nhỉ?
Bạn đầu em còn nghĩ Hoàng tử Tí sẽ là một câu chuyện ngọt ngào và thơ ngây đúng như vị của trái cây chứ? Và đưa chúng ta về một thế giới mà chính bản thân mình đã lãng quên.
Thế hoá ra nó thuộc thể loại Đấu tranh, đặt bẫy, phiêu lưu, mạo hiểm hả?
Tí vẫn còn quá bé mà nhỉ?
 

nhatlienhoan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/6/16
Bài viết
334
Gạo
1.500,0
Nên là "Nghệ thuật chiến trận", mới đúng chứ nhỉ?
Anh cũng phân vân giữa hai cái. Tại anh học bên này thì người ta dạy là dấu câu để luôn bên trong ngoặc kép, chỉ trừ khi dấu chấm kết thúc đoạn luôn thì đưa ra ngoài thôi. Anh cũng không rõ nên thế nào nữa. Cứ cho anh tạm giữ nó bên trong nhá. ;)
Em nghĩ anh nên viết đoạn này thành một câu: "Tí gõ cửa phòng anh và gọi: - Anh Hard ơi!"
Ừ. Cái này cần sửa nè.
Xử lý mới đúng.
Một thói quen nữa, anh luôn để mọi chữ về thành i thay vì y. Chỉ khi những từ như quy, ý, ... thì thành ra y thôi. Kiểu "vật lí", "lí thuyết" gì cũng i tuốt. Là đúng hay sai ta??? Tra tratu.soha thì hai từ đều được cả. @@
Sao em lại cảm thấy mình hoang mang thế nhỉ?
Bạn đầu em còn nghĩ Hoàng tử Tí sẽ là một câu chuyện ngọt ngào và thơ ngây đúng như vị của trái cây chứ? Và đưa chúng ta về một thế giới mà chính bản thân mình đã lãng quên.
Thế hoá ra nó thuộc thể loại Đấu tranh, đặt bẫy, phiêu lưu, mạo hiểm hả?
Tí vẫn còn quá bé mà nhỉ?
Cái này anh không có gì biện hộ cả. Chỉ mong em tiếp tục dõi theo, diễn biến của nó chưa chắc sẽ ngọt ngào thơ ngây, cũng chưa chắc là phiêu lưu mạo hiểm. Ai biết đâu được. Nhưng dám đảm bảo với em là Tí còn hưởng thụ tuổi thơ của mình nhiều nữa.
Cảm ơn em đã cmt. Peace. :)>-
 

LinnxD

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
26/7/16
Bài viết
196
Gạo
180,0
Một thói quen nữa, anh luôn để mọi chữ về thành i thay vì y. Chỉ khi những từ như quy, ý, ... thì thành ra y thôi. Kiểu "vật lí", "lí thuyết" gì cũng i tuốt. Là đúng hay sai ta??? Tra tratu.soha thì hai từ đều được cả. @@

Em cũng hay nhầm hai chữ này. Hồi bé học chính tả tâm để đâu không biết. Em viết đúng chính tả hầu như đều nhờ quá trình viết truyện. :))
Cái này anh không có gì biện hộ cả. Chỉ mong em tiếp tục dõi theo, diễn biến của nó chưa chắc sẽ ngọt ngào thơ ngây, cũng chưa chắc là phiêu lưu mạo hiểm. Ai biết đâu được. Nhưng dám đảm bảo với em là Tí còn hưởng thụ tuổi thơ của mình nhiều nữa.

Em mong là những chap sau sẽ tuyệt vời hơn. :'> Có phiêu lưu mạo hiểm mà cũng không đánh mất sự trong trẻo của thế giới mà em tưởng đơn thuần ở mấy chap trên. :'>

Ra chap nhanh nha. ^^
 

nhatlienhoan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/6/16
Bài viết
334
Gạo
1.500,0
Em cũng hay nhầm hai chữ này. Hồi bé học chính tả tâm để đâu không biết. Em viết đúng chính tả hầu như đều nhờ quá trình viết truyện. :))


Em mong là những chap sau sẽ tuyệt vời hơn. :'> Có phiêu lưu mạo hiểm mà cũng không đánh mất sự trong trẻo của thế giới mà em tưởng đơn thuần ở mấy chap trên. :'>

Ra chap nhanh nha. ^^
Một tuần một chap thôi. :3
Anh cũng mong là sẽ tuyệt vời hơn. :)
 

nhatlienhoan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/6/16
Bài viết
334
Gạo
1.500,0
CHƯƠNG 10: THÀNH TÍCH HỌC TẬP
Windsor-Castle-Inside.jpg

(Windsor Castle inside. Khi tìm được tên nhiếp ảnh gia, mình sẽ chỉnh sửa phần credit. Tạm thời credits as given)
Quả thật lời mong ước của Đức vua Mít ngọt phần nào đã thành sự thật. Ngài đặt tên Tí là Chuối Chiên với mong ước sự thông và tài năng sẽ song hành với cậu. Theo thời gian, Tí càng lúc càng ham học. Giáo sư Mãng Cầu của lớp Ngôn ngữ và Giáo sư Hành Lá lớp Lễ nghi rất ngạc nhiên với sự thay đổi này của Tí. Cậu năng nổ trong lớp, chăm chỉ và thành tích đạt được cũng cao hơn trước nhiều. Cùng học với Tí còn có con em của những quý tộc trong Vương quốc. Từ việc luôn nằm trong vị thứ năm của lớp từ dưới đếm lên ở mọi hạng mục như chuyên cần, hoạt động, kiểm tra hay thậm chí là thực hành, Tí lại lật ngược bảng thành tích của mình với việc liên tục có mặt ở vị thứ năm đích thực trong hai lớp này.

Sở dĩ Tí không đứng đầu hai lớp này một phần vì cậu không thích vị trí số một chút nào, phần còn lại (chiếm đa số) là vì cậu không thể. Không phải Tí chưa từng đứng nhất nhưng điểm số của cậu nhanh chóng tụt hạng và thay đổi xoành xoạch giữa các thứ hạng từ một đến năm. Các bạn khác lúc trước vốn thường cố định một vị trí nay cũng thay đổi lung tung theo cậu luôn. Lí do Tí không thể đứng nhất trong hai lớp này là vì… hội bạn ở bên ngoài Lâu đài của cậu. Tí thà bỏ một tiết ngoại khóa hay một tiết thực hành để rong chơi cùng chúng bạn. So với việc đứng nhất vô vị kia thì việc chơi đùa cùng Cà Chua, Khoai Lang, Bí Luộc và Nấm Rơm rõ ràng lôi cuốn Tí hơn nhiều.

Tuy nhiên, chuyện gì cũng có hai mặt: Tí thì thoải mái nhưng Đức vua Mít ngọt thì không. Ngài đã quen với việc Tí chẳng hề muốn học lúc trước cùng những vị trí áp chót của cậu, nay lại khó thích ứng hơn với việc cậu chẳng thể nào lọt vào vị trí đứng nhất được. Ngài đã phải chịu bao áp lực khi thành tích của Tí thật tệ, và do yêu thương con cái cũng như sự bênh vực có chủ đích của Hoàng hậu Sầu Riêng mà ngài mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng lần này, thành tích của Tí quả thực tốt, nhưng tại sao không phải là vị trí dẫn đầu cơ chứ? Các quần thần vẫn thường xì xầm nhỏ to rằng cậu con trai út của ngài dù cố gắng đến mấy cũng không thể đứng đầu ở các lớp cậu theo học được. Còn nếu may mắn đứng đầu thì cũng nhanh chóng bị đánh bay xuống dưới. Những lời xì xầm này thậm chí còn làm Đức vua Mít ngọt đau đầu hơn lúc trước. Và vì lẽ đó, trong một lần cả gia đình Hoàng gia dùng bữa, ngài đã lên tiếng hỏi Tí:
- Tí con! Tình hình học tập dạo này của con như thế nào?
- Dạ? Vẫn bình thường thưa Cha. Chẳng phải Cha vẫn luôn kiểm tra hằng tuần sao ạ?

Đức vua Mít ngọt khó xử không biết phải hỏi như thế nào nữa. Ngài đưa mắt về phía Hoàng hậu Sầu Riêng cầu cứu. Nàng khẽ phì cười rồi nhanh chóng lên tiếng cứu viện:
- Ý của Cha con là tại sao con chỉ có thể đứng vị thứ năm trong lớp. Cha con biết rằng việc con đã chăm học lại là điều rất đáng mừng nhưng có nhiều lời dèm pha rằng con không đủ tài để đứng đầu đó con có biết không?
- Có sao ạ? Con không biết. Mà con cũng không bận tâm đâu. Thành tích của con chẳng phải là rất tốt sao ạ?
- Nếu nó rất tốt thì tại sao con lại không đứng thứ nhất được? – Hoàng hậu Sầu Riêng nhẫn nại nhẹ nhàng hỏi.
- Do con không thích. Đứng nhất chả được cái gì cả. Con đứng nhất một vài lần rồi, và con thấy điều đó chả có gì thú vị cả nên thôi. – Tí vẫn nói bằng giọng bất cần.
- Tại sao đứng nhất không thú vị? Nói cho Cha nghe. – Đức vua Mít ngọt lúc này cũng đã to tiếng hơn trước sự bướng bỉnh của Tí.
Tí giật mình, co rụt người lại những vẫn trả lời cứng:
- Con không thích ánh mắt soi mói của các bạn khi con đứng nhất. Cứ như thể con vừa cướp cái bánh của chúng ấy. Rồi khi con rớt hạng, ánh mắt của chúng càng làm con ghét hơn. Những việc đó không xảy ra khi con ở trong năm vị trí dẫn đầu. Con đã thử thay đổi thứ hạng của mình nhiều lần rồi nên con biết. Do đó con cứ duy trì vị thứ này là tốt nhất.
- Con chỉ việc tiếp tục đứng nhất và đứng nhất thì những ánh mắt kia cũng hết, không phải sao?
- Dạ đúng. Nhưng như con nói đó, con chả được lợi ích gì từ việc đứng nhất cả, và việc con buộc phải đứng nhất khiến con không muốn đứng nhất chút nào.

Lời qua tiếng lại cứ thế lớn dần, thật là tiến thoái lưỡng nan. Đức vua Mít ngọt thì không muốn đem chuyện Tí bị xì xầm ra để làm áp lực cho con trai. Tí lại cố ý giấu nhẹm chuyện cậu trốn một vài tiết học mỗi tuần để tụ tập với lũ bạn ngoài thành. Cậu sợ nếu Vua Cha biết được chắc chắn người sẽ cấm tiệt cậu không cho ra ngoài thành, mà như vậy thì khác nào trói cậu quăng vào cũi giam chứ. Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến Tí rét run người rồi.
Trong khi Tí đang suy nghĩ cách làm thế nào để vừa đứng nhất vừa được đi chơi thì Đức vua Mít ngọt cũng đang đăm chiêu tìm cách khuyên cậu con trai bướng bỉnh này mà không nhắc tới chuyện kia. Ai da! Giấu diếm nhau đúng là không tốt mà.

Cả Hard và Wing đều bị cái không khí này dọa cho sợ chết khiếp. Ngồi lại thì sợ mà đứng lên thì không dám, cả hai lẳng lặng dùng bữa trong im lặng nhất có thể. Lắc đầu nhìn cảnh tượng này, Hoàng hậu Sầu Riêng lại lần nữa phải lên tiếng:
- Hai Cha con chỉ cần nói thẳng ra là được mà. Che giấu gì nữa chứ.
Bất chấp ánh mắt ngạc nhiên của hai Cha con, Hoàng hậu Sầu Riêng tiếp tục:
- Các quần thần luôn cho rằng con không có đủ tài năng để đứng nhất. Chỉ có vài lần hiếm hoi được ở vị trí đó mà thôi. Cha con vì thế mà cũng rất đau đầu. Dù gì ba đứa con cũng là bộ mặt của Cha Mẹ. – Hoàng hậu Sầu Riêng quay qua Tí, nhẹ nhàng chân tình nói. Đoạn, nàng quay sang Đức vua Mít ngọt:
- Tí con nó không được vị trí thứ nhất là tại vì con bỏ mấy tiết học ngoại khóa để đi ra ngoài thành chơi. Thiếp đã xem qua thành tích của con, nó hoàn toàn có thể đứng nhất liên tục nếu không bỏ tiết đi chơi.
Nàng tiếp tục mà không cho Đức vua Mít ngọt lên tiếng:
- Nhưng thiếp thấy như vậy cũng tốt. Những tiết học ngoại khóa đó thật ra không đem lại nhiều lợi ích cho con, việc ra ngoài thành chơi với bạn có khi có lợi hơn. Điều đó mang lại niềm vui cho con. Chẳng lẽ chàng muốn ép con không được ra khỏi thành?
Cả hai người đàn ông chìm vào im lặng. Đàn ông Cha và đàn ông con im lặng một lúc thì lại đồng thời ngẩng đầu lên, bốn mắt chạm nhau, Tí cúi đầu né tránh. Thở hắt một hơi, Đức vua Mít ngọt mới lên tiếng:
- Ta hiểu rồi! Nhưng ta muốn con xác nhận lại một chuyện.
- Thưa Cha. Chuyện gì ạ? – Tí giật mình ngẩng đầu hỏi.
- Có phải con có thể đứng nhất nếu con muốn hay không? Và nếu không ra ngoài thành chơi con sẽ đứng nhất?
- Dạ… dạ đúng là như vậy nhưng thưa Cha…
- Được rồi! Ta không ép con phải ở trong thành không được ra ngoài chơi. Nhưng con phải hứa với ta là phải nỗ lực hết mình trong học tập, không bao giờ để lọt ra khỏi năm vị trí dẫn đầu và nếu có cơ hội vươn lên vị trí cao hơn, con phải nắm lấy nó. – Không để Tí kịp nói hết, Đức vua Mít ngọt đã nói hết ý mình.
- Vâng. Thưa Cha. Con hứa ạ! Con cảm ơn Cha! – Cười tươi hết mức có thể, trong mắt Tí còn hơi rưng rưng nữa. Cậu cứ ngỡ Vua Cha sẽ bắt mình ở trong thành hoài nhưng những gì người nói khiến cậu vừa nhẹ lòng vừa cảm động. Từ những lời Mẫu Hậu nói cậu cũng hiểu được áp lực của Vua Cha. Người đã cho phép cậu đi chơi thì ít nhất cậu cũng phải nỗ lực trong học tập chứ.
- Được rồi. Hai Cha con dùng bữa đi nào. Nãy giờ không khí căng thẳng không ai ăn ngon miệng được gì cả. – Hoàng hậu Sầu Riêng kết thúc cuộc tranh luận tại đây.

Người thở phào nhất có lẽ phải là Hard và Wing. Cả hai từ đầu đến cuối không dám lên tiếng, không dám ngẩng đầu lên lấy một lần. Lúc này hai người đã có thể thoải mái ăn và cười nói bình thường rồi. Cũng may người gây chuyện lần này là Tí, nếu là một trong hai thì có lẽ cuộc tranh luận sẽ không kết thúc nhanh chóng như vậy. Không phải vì Đức vua Mít ngọt thiên vị Tí hơn nhưng do Tí còn nhỏ nên chưa đến lúc để ngài khắc khe như với Hard và Wing. Lại một bữa ăn nữa trôi qua. Có không biết bao nhiêu bữa ăn đã trôi qua giữa các thành viên trong gia đình Hoàng gia, nhưng không có một bữa ăn nào nhàm chán cả.
oOo​

Tí học hành vẫn chăm chỉ, vẫn đều đều trốn tiết đi chơi và đều đều ở vị trí thứ năm. Đức vua Mít ngọt cũng không còn cảm thấy phiền lòng với điều này nữa. Các lớp học khác cũng dần dần tìm đến Chuối Chiên khi cậu càng lớn lên. Các tiết học không phải thứ duy nhất tìm đến cậu. Tí chủ động đi tìm những đầu sách hay để đọc, và đặc biệt nhất là cậu đã mở rộng kho tàng trò chơi của mình nhớ những người bạn tốt ngoài thành.

Vẫn như thường lệ sau những buổi trưa nằm ngoắt nghẻo trong phòng ngủ khì, Tí lại được rong ruổi ra ngoài với những người bạn của mình. Cậu đã biết được rất nhiều trò chơi từ những người bạn này. Ấn tượng nhất có lẽ chính là trò Bịt Mắt Bắt Hoa.

Luật chơi của trò Bịt Mắt Bắt Hoa rất đơn giản. Một người bị bịt mắt bằng một mảnh vải và phải đi tìm bắt những người còn lại. Những người còn lại phải tạo ra tiếng động hoặc hướng dẫn sao đó để người tìm có thể thực hiện nhiệm vụ của mình. Ở mức độ khó hơn thì trò chơi chỉ trong một khu vực nhỏ nhất định.

Còn nhớ trong một lần cả đám bày trò chơi ở gần vườn Súp Lơ, Bí Luộc là người bị bịt mắt. Chẳng biết cu cậu nhanh nhảu đoảng thế nào mà lại lạc xuống vườn Súp Lơ . Cậu chàng cứ mò mẫm mãi đến khi cậu nghe tiếng loạt soạt, theo như phản xạ thần thánh của mình, Bí Luộc phóng như bay tới nơi phát ra tiếng động và “bụp”, cậu đã chụp được mục tiêu của mình. Cởi dải buộc mắt ra, còn chưa kịp mừng rỡ thì cậu đã méo mặt rồi la oai oái vì bị nhéo tai đau điếng. Sự là không biết vô tình hữu ý thế nào Bí Luộc lại bắt được… cặp mông của Dì Súp Lơ và hậu quả là cậu được đi máy bay tai huyền thoại. Cả bọn lăn ra đất cười tưởng ngất. Bữa đó về nhà Tí không thể nào nhai được dù Hoàng hậu Sầu Riêng đốc thúc liên hồi bên tai cũng như món ăn trước mắt hấp dẫn thế nào chăng nữa. Thậm chí đến trong giấc mơ, cậu còn cười nhảm nữa.
…oOo…​
Cảm ơn bạn Diên Vỹ Tâm Khiết đã hỗ trợ mình chỉnh sửa chương này!
<<Chương 9 \:D/ Mục lục \:D/ Chương 11>>
 
Chỉnh sửa lần cuối:

LinnxD

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
26/7/16
Bài viết
196
Gạo
180,0
Anh ra chap mới sớm thế. Em không ngờ được đấy.
Em nghĩ anh nên thường xuyên dùng nhiều dấu chấm than hơn trong câu thoại của các nhân vật. Vì đã là giọng nói thì thường có âm điệu. :3
Ví như:

- Được rồi! Hai Cha con dùng bữa đi nào.

- Vâng. Thưa Cha!

- Ta hiểu rồi! Nhưng ta muốn con xác nhận lại một chuyện.

Con không biết! Mà con cũng không bận tâm đâu. Thành tích của con chẳng phải là rất tốt sao ạ?

Những chỗ em đặt dấu chấm than thì anh dùng dấu chấm. Em nghĩ nên đặt dấu chấm than thì hơn.

Đứng nhất chả được cái gì cả.

"Chả" là văn nói mà. Mặc dù dùng văn viết cũng không sao, nhưng em không thích nên nhắc xíu thôi. :))

Cả hai người đàn ông chìm vào im lặng. Đàn ông Cha và đàn ông con

Tí đã thành đàn ông đâu mà. Nghe câu này cứ lạ lạ. :v


Các lớp học khác cũng dần dần tìm đến Chuối Chiên khi cậu càng lớn lên.
Đọc đến câu này tự nhiên em lại nghĩ, hay là anh đợi Tí đến mười mấy tuổi thì mới có mấy trò đấu tranh, đặt bẫy,... các kiểu nhỉ?
Lúc đó em mới ngộ ra tiêu đề là Hoàng Tử Tí chứ có phải Cậu bé Tí đâu. :))

Chẳng biết cu cậu nhanh nhảu đoản thế nào mà lại lạc xuống vườn Súp Lơ .

Em thường nghe người ta nói "nhanh nhảu ẩu đoảng" hoặc "nhanh nhảu đoảng" thôi.

Mà em vẫn mong Tí đứng thứ nhất cho quần thần sáng mắt ra. =)) Cậu Tí không đứng thứ nhất chẳng qua vì không thích. :3
 

nhatlienhoan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/6/16
Bài viết
334
Gạo
1.500,0
Em nghĩ anh nên thường xuyên dùng nhiều dấu chấm than hơn trong câu thoại của các nhân vật. Vì đã là giọng nói thì thường có âm điệu.
Ừ. Anh chỉ sợ là lạm dụng quá dấu chấm than thôi. Nhưng đọc lại thì cũng nghĩ là nên thay thế. :D
"Chả" là văn nói mà. Mặc dù dùng văn viết cũng không sao, nhưng em không thích nên nhắc xíu thôi.
Câu này anh cũng suy nghĩ một lúc á. Vì đúng là "chả" là văn nói nhưng vì anh nghĩ cho câu văn tự nhiên hơn, lại nếu thay "chả" bằng "không" thì anh cảm thấy nó không biểu lộ được cảm xúc của Tí khi nói câu này ý. Không biết sao nữa, suy nghĩ thêm. ^^
Tí đã thành đàn ông đâu mà. Nghe câu này cứ lạ lạ.
Hì hì. Cái này thì bắt chước câu "ông trời con" mà thay thế thôi. Hai Cha con cãi nhau, rồi suy nghĩ nói sao rồi giấu đầu giấu đuôi mắc cười lắm cái anh nghĩ đưa hình ảnh Hoàng hậu Sầu Riêng là người phụ nữ vào thì hai người còn lại sẽ là "hai người đàn ông, một là Cha và một là con." "Đàn ông" ở đây không phải chỉ độ trưởng thành mà chỉ là so sánh với Hoàng hậu Sầu Riêng thôi. :3
Đọc đến câu này tự nhiên em lại nghĩ, hay là anh đợi Tí đến mười mấy tuổi thì mới có mấy trò đấu tranh, đặt bẫy,... các kiểu nhỉ?
Lúc đó em mới ngộ ra tiêu đề là Hoàng Tử Tí chứ có phải Cậu bé Tí đâu.
Em kiểu bị ám ảnh "đấu tranh, đặt bẫy" nhể. :))
Em thường nghe người ta nói "nhanh nhảu ẩu đoảng" hoặc "nhanh nhảu đoảng" thôi.
Câu này là ý thứ hai của em á. Điều sai chính tả. 3onion15
Mà em vẫn mong Tí đứng thứ nhất cho quần thần sáng mắt ra. =)) Cậu Tí không đứng thứ nhất chẳng qua vì không thích.
"Chẳng qua tớ không thích thôi" - Tí nói.1onion33.gif
Thank em!
 

nhatlienhoan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/6/16
Bài viết
334
Gạo
1.500,0
CHƯƠNG 11: BẠN MỚI, TRÒ CHƠI MỚI, KINH NGHIỆM MỚI
Sau này, nhóm của Chuối Chiên còn kết nạp thêm năm người bạn mới nữa là Cải Thìa, Bó Xôi, Rau Mầm, Lá Thơm và Khế Chua. Chuyện là năm người bạn này cũng là một nhóm bạn chơi chung với nhau. Cả hai nhóm tình cờ gặp nhau trong một lần chơi Trốn Tìm và từ đó, chúng trở nên thân thiết hơn. May mắn thay, các trò chơi cũ đã trở nên nhàm chán thì một trò chơi mới cần tới số đông đã xuất hiện đúng lúc.

Trò Kéo Co ra đời hết sức tình cờ. Từ lần chơi Bịt Mắt Bắt Hoa lần trước khi Bí Luộc đi máy bay tai, hay hình ảnh khi Dì Súp Lơ thu hoạch giật từng bắp súp lơ khỏi mặt đất, cũng như việc cả nhóm phải kéo Bí Luộc xuống từ một cành cây cao đã làm lóe lên ý tưởng cho trò chơi mới này.

Hai đội với số thành viên bằng nhau, người phía sau vòng tay ôm bụng người phía trước cho thành hàng dài. Hai người đầu tiên mỗi bên lồng tay vào nhau. Ở giữa sẽ có một vạch mức, đội nào kéo đối phương qua khỏi vạch trước sẽ là đội chiến thắng.

Thông thường, cả hai đội sẽ chơi theo đội của mình luôn, tạm gọi là đội Cà Chua và đội Cải Thìa. Phần thắng cũng thường chia đều cho cả hai đội. Tuy nhiên, đôi lúc chúng cũng tráo đổi các thành viên với nhau và điều đó khiến cho trò chơi thú vị hơn nhiều.

Hai nhóm chia sẻ cho nhau nhiều trò chơi thú vị. Đặc biệt là trò Đá Gà, trò chơi bạo lực và đau đớn nhất trong tất cả các trò mà cả bọn từng chơi. Tuy nhiên nó rất thú vị và những vết thương hay vết bầm tím ở chân không ngăn được tụi con trai lao vào chơi trò này.

Đá Gà là trò của Bí Luộc và Khoai Lang, được nhóm của Chuối Chiên chơi trước, lúc đó bọn chúng chỉ co một chân lên, chân còn lại nhảy lò cò tìm đối thủ và dùng cái chân đã co lên kia đẩy cho đến khi có một người ngã xuống. Bí Luộc và Khoai Lang là hai người góp mặt thường xuyên cho vị trí quán quân. Điều đó càng làm Chuối Chiên và Cà Chua sôi máu hơn, thế là chúng lại lao vào chọi nhau đến mức đầu gối đứa nào cũng sưng vù lên rồi cả bọn vác vai nhau lết về nhà.

Từ khi có nhóm Cải Thìa, trò chơi được biến tấu lại vì có nhiều người hơn nên không thể chơi một chọi một được, lâu quá! Cà Chua nhanh chóng đề xuất rằng trò này sẽ chơi theo cặp. Bất chấp ánh mắt khó hiểu của đám bạn, Cà Chua vẫn tiếp tục:

- Một người cõng một người, người được cõng sẽ là người tấn công. Cặp nào ngã trước là thua.

Luật chơi chỉ đơn giản có thế. Tụi con trai nhanh chóng bắt cặp với nhau, nhưng cái việc ai cõng ai cũng đủ để cả đám ầm ĩ rồi. Nấm Rơm vá Lá Thơm được giao nhiệm vụ làm trọng tài. Cả hai cô bé biết rằng mình không chơi trò này được nên vui vẻ chấp nhận. Sau nhiều lần “thử nghiệm,” trò Đá Gà phiên bản mới dần dần hoàn thiện với các luật như đấu đồng loạt chứ không còn đấu theo cặp nữa, người được cõng chỉ được quyền tấn công người được cõng khác mà thôi. Tuy nhiên sau này, với sự “phát triển” kinh khủng tụi con trai, người cõng cũng trở thành người tấn công luôn, bằng cách túm áo, kéo quần này nọ. Để an toàn, cả bọn đã thống nhất không chơi bắt chân người cõng và người cõng chỉ bị tấn công bởi người cõng khác.

Nhóm Cải Thìa cũng không chịu kém khi giới thiệu với nhóm của Chuối Chiên trò Đóng Băng. Trò chơi này tất nhiên là không phải trò ném tuyết cũ rích rồi. Bó Xôi và Rau Mầm theo lời Cải Thìa vẽ hai vòng tròn một to một nhỏ trên mặt đất. Vòng tròn nhỏ nằm bên trong vòng tròn to. Khế Chua thì kẻ các đường nối từ vòng tròn nhỏ tới vòng tròn to để tạo thành các phòng. Có tất cả mười phòng cho mười đứa. Lúc này Cải Thìa mới bắt đầu giải thích trò chơi:

- Trò Đóng Băng này thật ra cũng đơn giản lắm. Như các bạn đã thấy thì chúng ta có tất cả mười phòng ở đây. Mỗi người một phòng và đứng ở trong phòng đó. Các bạn phải tự đặt tên cho căn phòng của mình. Lấy ví dụ Lá Thơm thường lấy tên phòng là Thơm. – Cải Thìa đưa mắt tới Lá Thơm nói. Lá Thơm cười bẽn lẽn đỏ mặt đứng nép vào sau lưng Khế Chua. Cải Thìa cười ha ha rồi nói tiếp:

- Sẽ có một người được quyền đóng băng. Ví dụ Nấm Rơm được quyền đóng băng. Tớ sẽ hô to “Đóng băng phòng Nấm Rơm.” Tùy vào tên phòng Nấm Rơm đọc là gì tớ sẽ thay vào. Lúc đó mọi người chạy tán loạn ra khỏi phòng của mình. Nấm Rơm phải nhảy vào vòng tròn nhỏ này và hô lớn: “Đóng Băng.” Mọi người phải lập tức dừng lại. Lúc này Nấm Rơm được chọn một phòng mình muốn bắt, giả dụ là phòng của Lá Thơm. Cậu lại hô lớn: “Bắt phòng Thơm mười lăm bước.” Số bước này thì Nấm Rơm phải ước chừng khoảng cách để cậu tới được chỗ của Lá Thơm, và chạm vào người cậu ấy. Nếu sau mười lăm bước chân, Nấm Rơm chạm được Lá Thơm, Lá Thơm sẽ bị phạt, còn nếu Nấm Rơm không chạm được Lá Thơm thì Nấm Rơm lại bị phạt. Những người còn lại chỉ việc ngồi chơi và nghĩ hình phạt thôi.

Nghe luật chơi thì có vẻ hơi rối rắm một chút nhưng chỉ cần một hai lần chơi thử thôi thì cả đám đã nắm được cách chơi. Cà, Bí, Khoai, Chuối, Nấm, Cải, Khế, Thơm, Xôi, và Mầm lần lượt là tên căn phòng của từng đứa. Chúng thật không có sáng tạo gì cả! Cả bọn cứ chạy, đóng băng, bắt, phạt rồi lại chạy, đóng băng, bắt, phạt. Cứ lặp lại như vậy đến khi cả bọn mệt lả ra thì cũng hết ngày.
happy-kids.jpg

(Nguồn: Internet)​

Nấm Rơm và Lá Thơm cũng đóng góp hai trò chơi: Đố Hoa và Giải Câu Đố. Giải Câu Đố thì luật chơi rất đơn giản. Có thể chơi theo đội hoặc cá nhân, sẽ có người đưa ra câu đố, ai hay đội nào giải được trước thì thắng. Đội thắng có quyền ra hình phạt cho đội thua. Đố Hoa cũng đơn giản tương tự như thế. Nó có thể được chơi dưới dạng đội hoặc cá nhân. Một người dùng hành động để diễn ta một loại trái cây, hoa cỏ hay bất cứ thứ gì để mọi người đoán. Đoán đúng được cộng một điểm, đoán sai thì không bị trừ điểm. Ai hoặc đội nào nhiều điểm hơn thì chiến thắng và ra hình phạt cho đội còn lại.

Đúng là phong cách của các bạn nữ: nhẹ nhàng và dịu dàng, và nó có vẻ không có tính chất ganh đua cho lắm. Sai rồi! Các bạn hoàn toàn sai lầm khi cho rằng đây là hai trò chơi không có tính chất ganh đua. Nó sẽ đúng nếu nó không được chơi bởi đám trẻ này. Bất cứ điểm nào trong luật chơi của hai trò này đều chỉ ra chúng rất nhẹ nhàng, trừ hai chữ “hình phạt.” Vì hai chữ này mà đám con trai như điên lên. Một là không đứa nào muốn bị phạt, do chúng chỉ toàn nghĩ ra những hình phạt mang tính chất đả kích thần kinh nhất, như xì chó nhà Bác Ớt Sừng Trâu. Những chú chó được bác Ớt Sừng Trâu nuôi là những loài dữ tợn nhất trong vùng. Chiến tích những người bị chúng cắn đã lên con số mười, còn số người bị chúng rượt thì nhiều không đếm xuể.

Hai chữ “hình phạt” còn kích thích đến mức bất cứ đứa con trai nào cũng muốn là người đưa ra hình phạt, để rồi ngạo nghễ cười ngặt nghẽo nhìn bạn mình chật vật hoàn thành hình phạt đó. “Hình phạt” còn đặc biệt cay cú khi người bị phạt chắc chắn phải giành chiến thắng để có thể “báo thù.” Bị phạt cấp độ một thì nó sẽ phạt lại cấp độ hai, và cứ thế tăng dần đều, đến khi trò chơi nhẹ nhàng này không còn phù hợp với các bạn nữ nữa, thì nó nghiễm nhiên lọt vào danh sách trò chơi của nam. Vì lẽ đó, sau các trò vận động đã bào mòn thể lực của bọn trẻ, hai trò chơi này lại được chúng lôi ra làm trò chơi nghỉ giữa giờ.

oOo​

Cá nhân Chuối Chiên cũng đóng góp nhiều trò chơi. Trong đó nổi bật hơn cả là hai trò U và Bắn Sỏi. Cả hai trò đều lấy ý tưởng từ những cuốn sách mà Chuối Chiên đã đọc, và cùng đến trong những tình huống tương đồng nhau. Chuyện là có đôi lần nhóm bạn nhỏ này thay đổi địa điểm chơi, và con suối phía Bắc là nơi được chọn. Chuối Chiên không biết con suối này bắt nguồn từ đâu, chỉ biết nó vẫn luôn đều đặn hiền hòa chảy qua nơi này. Nó chính là nguồn cung cấp nước chính cho người dân trong vùng. Làn nước trong vắt có thể dễ dàng thấy rõ những đàn cá bơi lội phía dưới. Không gì sảng khoái hơn được trầm mình trong làn nước mát rượi này, và Chuối Chiên cảm thấy thật đáng tiếc khi cả bọn không tới đây chơi sớm hơn.

Nghịch phá với lũ con trai đã đời, Chuối Chiên vô tình nhìn thấy Nấm Rơm và Lá Thơm đang nghịch nước gần đó. Thế là Chuối Chiên chạy tới góp vui. Cậu bắt gặp những viên sỏi tròn trĩnh. Như lục lại trí nhớ từ các trận đánh có trong sách, thời đó, máy bắn đá cũng bắn những tảng đá tròn như thế này, chỉ là kích cỡ lớn hơn không biết bao nhiêu lần. Rồi trong vô thức, Chuối Chiên cầm một viên sỏi, ngón tay cái chống xuống đất làm điểm tựa, đặt viên sỏi vào ngón tay giữa và bắn. Viên sỏi bay ra đánh vào lòng suối “ủm” một tiếng. Chuối Chiên hoan hô reo mừng dưới ánh mắt ngỡ ngàng của tụi con gái và cái nhìn chế giễu của tụi con trai.

Trò Bắn Sỏi ra đời như thế. Mỗi người tự lựa chọn những viên sỏi cho mình. Theo kinh nghiệm chơi thì những viên càng tròn, và độ lớn tương đương với chiều rộng của ngón tay thì đem lại hiệu quả càng cao. Những viên sỏi này được nhắm bắn chính xác vào những viên sỏi khác, và người thắng được quyền sở hữu những viên sỏi mà mình đã bắn trúng. Hồi đó túi đứa nào cũng rủng rỉnh những sỏi là sỏi và cứ chạy một chập, chúng lại phải dừng lại kéo quần lên rồi chạy tiếp. Có đứa còn nắm cạp quần chạy luôn cho tiện.

U cũng được phát hiện ở bờ suối nọ. Lần đó cả đám con trai chơi trò nín thở lặn ngập vào lòng suối. Ngày hôm đó cũng vừa may mực nước dâng cao. Nấm Rơm và Lá Thơm thì làm giám khảo. Sau bốn năm lượt chơi, cả đám có vẻ hơi đuối, nhưng cái tôi của con trai không cho tụi nó dừng lại. Và “bần cùng sinh đạo tặc,” đám con trai tìm cách chơi ăn gian.

Hai vị giám khảo đương nhiên không để cho tụi con trai có cơ hội làm cái điều kia. Chúng tinh mắt bắt ngay những đứa chỉ vờ đưa mặt xuống nước. Rồi tụi con trai cũng bày trò khác: tụi nhóc sẽ đè một đứa ra, rồi nhấn đầu nó cho cho tới khi thằng bé giãy giụa bắn nước tung tóe thì tụi nó mới tha cho nạn nhân. Chuối Chiên cũng không ngoại lệ, cậu cũng bị lũ bạn đè xuống mấy lần. Và trong lúc “thập tử nhất sinh” này thì cái đầu nhanh nhạy của cậu lại nghĩ ra một trò chơi mới. Đương nhiên khi đó nó vẫn chưa được gọi là U.

Luật chơi của U cũng đơn giản lắm. Hai đội được ngăn cách bởi một vạch mức, sau đó lần lượt cử một người vừa “u” vừa chạy qua bên đối phương. “U” là tiếng kêu phát ra khi người đó chạy sang phía đối thủ. Nếu người đang “u” chạm được vào ai, và trở về lãnh địa của mình thì người bị chạm trở thành tù binh. Đội còn lại có quyền giải cứu đồng đội bằng việc vừa “u” vừa chạm tay vào tù binh (tù binh sau khi được giải cứu có thể trở về lãnh đĩa của mình ngay lập tức mà không vấp phải cản trở gì). Người giải cứu vẫn có thể bắt tù binh như bình thường với luật như trên. Đội canh giữ được quyền cản trợ người giải cứu và ngăn cản họ trở về vạch mức bằng nhiều cách như níu, kéo, ôm, … và nếu thành công giữ được người giải cứu ở phía mình cho khi người này đã hết hơi, thì người giải cứu lại trở thành tù binh. Trò chơi cứ thế tiếp diễn cho đến khi một bên bị bắt hết hoặc đầu hàng.

Có thể nói U là cái trò dơ bẩn và nguy hiểm nhất mà Chuối Chiên và các bạn từng chơi. Việc chặn nhau khiến đám con trai bày đủ chiêu như đốn ngã, kéo áo quần, ghì đè các kiểu. Không bao giờ kết thúc trò chơi mà có được một đứa sạch sẽ. Kể cả Nấm Rơm và Lá Thơm cũng bị tụi con trai dễ dàng kéo ngã rồi đè xuống cho hết hơi. Tất nhiên các cô bé không dễ gì nằm im chịu trận mà giãy giụa cố gắng bò về vạch mức. Chính cái hành động bò về vạch mức đó làm áo quần tụi nó càng lấm lem hơn.
little-boy-playing-in-mud-720x380.jpg

(Nguồn: Internet)
Cuộc đấu giữa tụi con trai thì gay cấn hơn nhiều. Đặc biệt là Bó Xôi, cậu chàng bự con nhất bọn nên ai cũng ngán khi cản cậu. Nhớ có lần tuy đã bị Bí Luộc là Khoai Lang ôm cứng ngắc rồi vậy mà Bó Xôi vẫn xoay xở bước qua vạch mức được. Điều đó khiến cho cả đám Chuối Chiên há hốc mồm trợn mắt nhìn Bí Luộc và Khoai Lang trở thành tù binh một cách khó tin như vậy. Nhưng “bệnh gì mà không có thuốc chữa,” Chuối Chiên và Cà Chua sau nhiều lần thử nghiệm cũng tìm ra một cách, tuy nó hơi liều lĩnh một chút. Chiến thuật này gọi là được ăn cả ngã về không. Bọn nó sẽ dụ Bó Xôi tiến sâu sâu vào lãnh địa một chút, rồi cùng lúc đồng thời bốn đứa sẽ ôm, ghì, kéo, đè, lôi, xiết, cắn, cù lét, nói chung bất cứ cách gì để khiến: một là Bó Xôi đuối sức không về mức được, hai là khiến cậu bạn mở miệng la hét hoặc cười. Chúng một là thắng sau khi bắt giam được Bó Xôi, vì Bó Xôi là ác chủ bài của đội Cải Thìa, hai là thua vì nếu Bó Xôi vẫn xoay xở qua vạch mức được, thì một mình Nấm Rơm không thể làm gì được nữa.

Bó Xôi cũng mặc nhiên trở thành người đồng đội đáng tin cậy mỗi khi cả đám muốn chơi U. Cậu giống như một món đồ chơi mà bất kì đứa nào trong đám cũng muốn sở hữu vậy. Để rồi khi trò chơi kết thúc, người te tua tơi tả nhất chính là cậu – món đồ chơi hấp dẫn kia. Khổ nỗi là mỗi khi trò chơi kết thúc thì món đồ chơi nọ cũng hết giá trị, và chẳng ai thèm đoái hoài tới nó nữa. Bó Xôi bị tình huống này làm cho dở khóc dở cười, khi có lúc cảm thấy mình thật vô giá vì được hai bên giành giật, lúc thì thấy mình thật vô giá trị khi chẳng ai thèm đoái hoài. Cả bọn cứ cười chọc Bó Xôi hoài mỗi khi cậu bạn bức xúc lên tiếng phàn nàn. Bó Xôi cũng chỉ đành chấp nhận số phận hẩm hiu của mình vậy. Số cậu đúng là số cục xôi mà!

…oOo…​
Cảm ơn bạn Diên Vỹ Tâm Khiết đã hỗ trợ mình chỉnh sửa chương này!
 
Chỉnh sửa lần cuối:

LinnxD

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
26/7/16
Bài viết
196
Gạo
180,0
Hoá ra Vương quốc này cũng chơi mấy trò chơi như Thế giới của bọn mình. :))
Nhờ anh mà em nhớ ra cả đống trò chơi hồi nhỏ. :'> Nhất là trò U ấy. Lúc đầu còn không hiểu là trò gì, nhưng nghe miêu tả cách chơi thì cũng nhận ra. Chỗ em gọi đó là trò Âm u. :3
Chap này cũng chưa có gì mới. Vẫn là đang củng cố tuổi thơ cho Tí trước bão táp. *chắc thế*. :))
Có người beta cho thể nào mà chẳng có lỗi type hay chính tả. Làm em mất đất diễn. :))
 
Bên trên