Chương 22
May cảm nhận hơi ấm từ Dane, cảm nhận được sức nặng của cánh tay anh vòng qua eo cô, cảm nhận được hơi thở đều đều của anh phả vảo trán mình. May mở mắt. Trong ánh sáng nhè nhẹ ấm áp của chiếc đèn ngủ, cô có thể nhìn thấy gương mặt say sưa ngủ của Dane. Cô khẽ cựa mình nhưng Dane lại kéo cô vào lòng và ôm chặt hơn. May lại nằm im. Cô muốn cảm nhận tất cả sự ấm áp này, ghi nhớ hơi thở và mùi hương của anh. Và quan trọng nhất, ghi nhớ cảm giác hạnh phúc và bình yên kì lạ mà anh đã dành cho cô lúc này. Cô nhắm mắt lại và để tâm trí của mình trôi vào những giấc mơ.
- Cậu Anderson, tôi hiểu vì sao cậu làm như vậy. Quả là một nước cờ hiểm. Nhưng tôi không hiểu, cậu thực sự yêu cô gái đó hay sao?
- Max, hãy làm tốt công việc luật sư của ông và những gì tôi đã giao phó. Will cực kì tin tưởng ông và tôi cũng sẽ như vậy.
- Vâng, cậu Anderson.
Dane nhìn vào trong phòng ngủ, May vẫn ngủ say.
- Được rồi Max. Bên đó thế nào rồi? Thomat đã có động tĩnh gì?
- Ông ta đang liên kết với một số chủ ngân hàng. Việc không rõ chủ nhân của Chanton khiến bọn họ đứng ngồi không yên. Họ cho rằng không hề có “Nước mắt hoa hồng”, đó chỉ là một cái cớ để cậu thoái thác khỏi việc chia đôi tài sản từ vụ li hôn.
- Thomat là một con cáo. Ông ta thèm khát Chanton như một con thú đói mồi từ lâu rồi. Ông ta không ngại hi sinh Ella. Còn gì ông ta có thể không làm?
- Vậy cậu định thế nào?
- Họ đang lùng sục “Nước mắt hoa hồng”. Chỉ có ông và tôi biết nó ở đâu và hình dáng của nó như thế nào. Chuyện trước mắt hãy cứ bảo vệ cho tốt May. Thời cơ sắp đến rồi. Tôi không hề muốn dồn con thú hoang vào đường cùng nhưng không còn cách nào khác. Hắn ta đáng bị như thế.
- Tội nghiệp Will, ông ấy đã tin tưởng hắn ta.
- Hãy để hắn nhởn nhơ vài ngày nữa Max, không còn lâu đâu.
Dane đưa li rượu Scot lên và nhấp một ngụm. Ánh tà dương đang tắt dần sau tháp chuông nhà thờ. Trò chơi của anh đã sắp có hồi kết. Anh đang ở vị thế của kẻ cầm cương, nhưng một nỗi lo lắng khiến anh không bao giờ yên tâm về kết cục cuối cùng. Anh nhìn lại người con gái đang ngủ say trên giường.
- Anderson, ông Smith đã đợi cậu lâu rồi. Cổ phiếu của Stonage đang biến động, ông ấy cần gặp cậu.
- Ông ta đâu rồi?
- Ngay dưới khách sạn, ông ta đã đáp chuyến bay hôm qua và có mặt ở đây từ sáng.
Dane quay lại nhìn May.
- Vậy, bảo ông ta đợi tôi nửa tiếng, tôi sẽ xuống đó. Khi May trở về kí túc xá, hãy đảm bảo những gì ông đã nói với tôi, bảo vệ cô ấy an toàn.
- Vâng, cậu Anderson.
Cánh cửa phòng dần khép lại, Max Henry, vị luật sư lâu năm của gia đình Chanton lịch sự chào Dane và đi ra.
Dane nhìn May vẫn đang nằm trên giường.
- Em định giả vờ đến lúc nào nữa?
May mở mắt, cô ngồi dậy.
- Sao anh biết hay vậy?
- Mắt em đảo liên tục khi anh lại gần.
- Có thể do em gặp ác mộng thì sao?
- Thế thì em đã hét ầm lên rồi.
May cảm thấy có nói tiếp cũng không nói lại Dane.
- Vậy anh và người đàn ông đó nói gì vậy?
- Nói về em.
- Em làm sao?
- Ông ta hỏ đó là nhân tình mới của anh sao và khuyên anh cẩn thận. Chuyện của Annabella đã khiến ông ta phải giải quyết khá nhiều thứ.
- Ann làm sao?
- Em quan tâm à?
- Phải.
- Cô ta có thai, nhưng cái thai không giữ được. Cô ta đòi một khoảng tiền bồi thường ba triệu bảng.
May chết lặng. Cô nhìn người đàn ông đang từng chút nhâm chi li rượu trên tay. Gương mặt anh không có một nét tiếc thương, không một biểu hiện thông cảm. Anh nói những điều đó như một cái máy biết đọc. May rùng mình, cô tự hỏi có phải cô vẫn còn yêu một con người tàn nhẫn như vậy không. Cô tự nhiên lại nghĩ, rất có thể người bị nói đến đó là cô chứ không phải Ann.
- Sao anh có thể tàn nhẫn như vậy?
- Anh không biết, đơn giản vì anh không cảm thấy bất kì điều gì khiến anh phải tiếc thương cô ta. Ann thông minh hơn em nhiều May. Cô ta biết cách để đạt được những gì mình muốn. Và anh đã cho cô ta những điều đó. Em nên để dành cái ánh nhìn thương tiếc đó cho chính mình thì hơn.
May đứng bật dậy. Cô với chiếc túi xách và hướng về phía cửa. Chợt nhớ ra điều gì, May lục lại cái túi. Cô lôi chiếc áo len ra và quăng thẳn vào mặt Dane. Tiếp theo đó chỉ là tiếng cánh cửa đóng “rầm”.
“Em thực sự đơn giản quá May. Đến khi nào em mới hết làm tôi lo lắng đây?”
Dane nhìn theo May khi cô hùng dũng bước ra khỏi cửa, đến một cái ngoái đầu cũng không thèm nhìn lại anh. Dane phì cười.
Khi chiếc xe buýt lăn bánh trên con đường St. Peter, May nghe tiếng chuông điện thoại.
- Jane à, có chuyện gì vậy?
- Cậu không sao chứ? Nếu không gọi được cho cậu thì thật là mình sẽ gọi cảnh sát đấy.
- Không có gì, mình đang về đây Jane.
- Hắn ta không làm gì cậu chứ?
- Không Jane, anh ấy để mình ngủ và…thôi, để về nói nhé. Mình muốn nói chuyện của Ann. Cậu biết gì về cô ấy không?
- Ann dọn khỏi Caroline nhiều tháng nay rồi May.
- Ừ, được rồi, mình đang xuống xe. Gặp cậu ở phòng nhé!
May tiến về kí túc xa. Sương bắt đầu giăng trên con đường và ánh đèn trở nên nhạt nhòa. Một bóng người đột nhiên xuất hiện. Ban đầu May nghĩ là một người bạn trong kí túc nhưng không phải, người đàn ông này cô chưa từng gặp. Anh ta tiến đến trước mặt May trong bộ vét đen lịch sự.
- Xin chào cô Trần, ngài Mc Avoi muốn mời cô dùng bữa tối. Tuy hơi đường đột nhưng cô có thể đi với chúng tôi không?
“Ngài Mac Avoi, ông ta là ai?” May nhất thời không nghĩ ra.
- Tôi không nghĩ mình biết ông ấy, anh có thể nhận lầm người không?
- Không, cô Trần, ông chủ của chúng tôi là Thomat Mc Avoi. Hẳn cô còn nhớ đã gặp ông ấy tại lâu đài Chanton.
- Ồ, tôi nhớ rồi. Nhưng lí do gì khiến ông ấy muốn gặp tôi?
- Đó là ý của ông chủ, chúng tôi chỉ làm theo.
May bắt đầu thấy mùi kì lạ.
- Vậy thì rất tiếc, có thể hẹn ông ấy vào một ngày khác được không? Tôi có việc bận, mai tôi phải lên lớp với giáo sư.
May không đợi câu trả lời, cô nghiêng người tránh người đàn ông lạ và đi vào sân kí túc. May ngoảnh lại, không thấy anh ta bám theo. Cô chạy một mạch vào trong kí túc xá. “Chuyện gì thế nhỉ? Sao mình lại sợ nhỉ? Như thể mình phá hoại gia đình hạnh phúc của con gái người ta vậy.” May lấy lại bình tĩnh và bước về phòng. Trống ngực cô đập liên hồi.
Lúc này tại khách sạn, Dane nhận được một cú điện thoại.
- Xin lỗi Smith, tôi nghe điện thoại một chút.
Anh đẩy chiếc ghế và đứng dậy.
- Cậu Anderson, có chuyện với cô Trần.
- Chuyện gì?
- Bình tĩnh. Người của tôi phát hiện có một kẻ lạ mặt định bám theo cô ấy. Họ đã chặn anh ta lại.
- Hắn là ai?
- Hắn nói là người của Mc Avoi.
Dane im lặng, anh trầm ngâm một lúc.
- Tăng cường gấp đôi phòng vệ cho cô ấy. Tôi không thể ra mặt, Henry. Hắn đang muốn kiểm tra sự thật. Con cáo già đó, ông phải cẩn thận hơn nữa cho tôi, đừng quên Will đã chết như thế nào, Henry.
- Vâng, xin lỗi cậu Anderson. Tôi sẽ tỉnh táo hơn nữa.
Dane tắt điện thoại. Anh cảm thấy mình có chút hối hận. Đáng lẽ ra anh nên cứng rắn hơn nữa, mọi lý trí của anh nên bác bỏ hoàn toàn ý định gặp mặt May trong thời gian qua. Nhưng giờ đã quá muộn. Dane biết Thomat là kẻ xảo quyệt, chỉ cần tìm ra một manh mối dù nhỏ nhất, hắn cũng sẽ không buông bỏ.