Chương 12. Ký ức đẹp.
Mưa. Lặng lẽ nhìn làn mưa trắng xóa ngoài cửa sổ, tự nhiên tôi cảm giác mình đang rất cô đơn. Tôi nghĩ đến bố, không biết khi ra đi bố có yên lòng và thanh thản không? Năm năm qua con đã sống rất tốt, bố đã có con rể và cũng đã có cả cháu ngoại rồi, bố có vui không? Ở nơi nào đó trên thế gian này, bố đã tìm lại được mẹ chưa? Hai người có đang dõi theo con không? Có vui khi thấy con hạnh phúc không?
Nước mắt cứ thế mà tràn ra, tôi vẫn thường khóc khi nghĩ đến bố mẹ mình. Bông đang ngủ trưa, con bé nằm úp, đầu gục xuống gối còn mông thì nhô cao lên. Con bé thích kiểu ngủ này lắm, nhìn bộ dạng của nó khiến đang khóc tôi cũng phải mỉm cười vì hạnh phúc.
Tôi đưa tay gạt nước mắt, rời khỏi ô cửa sổ, bước lại giường và khẽ đặt lên trán con một nụ hôn. Bông cựa mình rồi lại tiếp tục ngủ, tôi nằm xuống bên cạnh ôm con nhưng không sao ngủ được.
Tôi nhớ đến Bình hồi mới yêu nhau, cũng vào một buổi chiều mưa như thế này, khi vừa hết giờ ở công ty Truyền thông Teddy – công ty tôi làm đầu tiên khi mới ra trường, Bình đến đón tôi. Anh cầm một chiếc ô màu đen, vội vàng bước về phía tôi.
- Nhanh, đi chung ô cùng anh vào xe cho khỏi ướt.
Mấy cô bạn đồng nghiệp nhìn tôi ghen tị, tôi đang được một người đàn ông lịch lãm, đẹp trai cầm ô đến đón ra ô tô. Khi ấy tôi cũng chỉ mới nhận lời yêu Bình được một tháng, nói gì làm gì cũng đang còn giữ kẽ lắm. Tôi hơi ngại ngùng nhìn anh:
- Lần sau để em tự đi ô ra cũng được mà, anh làm thế này em xấu hổ quá.
- Có gì mà xấu hổ, anh quan tâm đến người yêu của anh thì làm sao.
Vừa nói Bình vừa mở cửa xe để tôi ngồi vào, anh đưa tôi đến quán
Cafe - Fast food trên đường Trúc Bạch, chúng tôi chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, cùng nhau nhìn ra phía hồ và làn mưa trắng xóa đang nhảy múa theo những cơn gió. Bình quay sang tôi mỉm cười:
- Em đói chưa? Thích ăn gì thì gọi nhé!
- Em muốn ăn pizza và mỳ Ý.
- Được, vậy chúng ta ăn pizza và mỳ Ý. - Bình đáp và vẫy tay gọi phục vụ đến đặt đồ ăn.
Ngồi đối diện với Bình, trong lòng tôi không khỏi hồi hộp và thích thú. Cái cách anh cười, anh nói chuyện, anh ăn uống… tất cả đều làm trái tim tôi đập nhanh hơn. Khi dùng bữa xong, Bình hỏi tôi:
- Chúng ta chuyển sang bàn bên kia nhé, có ghế đôi, anh muốn ngồi gần em chứ không thích ngồi đối diện với em như thế này.
- Sao không thích? Em xấu quá nên anh sợ không dám nhìn mặt em à? - Tôi cười trêu Bình.
- Không phải sợ nhìn em mà là sợ em nhìn anh đến cháy da mặt, có thật là anh có sức hút thế không?
- Ơ… - Tôi xấu hổ, vô cùng xấu hổ khi nghe câu nói ấy của Bình, cúi mặt xuống chẳng biết nói gì.
Bình cười thành tiếng, anh đứng lên kéo tôi dậy rồi cùng nhau đi sang chiếc bàn cũng đặt bên cạnh cửa sổ và có ghế đôi. Chúng tôi ngồi xuống, một tay Bình vẫn nắm chặt tay tôi, một tay anh vòng qua vai kéo tôi ngồi sát lại.
Trái tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn, tôi không dám thở mạnh, cả người cứng lại, run run trong vòng tay Bình.
- Em sợ anh hay sao mà run thế? - Lần này là Bình trêu tôi.
- Đâu có, trời mưa… em cảm thấy lạnh thôi. - Tôi nói dối.
- Có thật thế không, thế thì anh càng phải ôm em cho hết lạnh.
Nói là làm, Bình kéo tôi sát vào người anh hơn nữa, hơi thở của anh phả trên trán tôi rất nóng. Bình dừng lại trầm ngâm đôi chút rồi nói tiếp:
- Là người yêu của anh em sẽ chịu thiệt thòi hơn người khác một chút vì công việc của anh rất bận rộn, em có chấp nhận được không? Có sợ phải thường xuyên xa anh không?
- Chấp nhận. Không sợ. Nếu em sợ, sao em lại ngồi đây để anh ôm thế này. - Tôi đáp rất nhanh mà không cần suy nghĩ.
- Vậy sau này em sẽ không hối hận chứ?
- Không hối hận.
- Em thật lòng và đủ tự tin không?
- Anh nghi ngờ tình cảm của em? Có cần em thề không?
- Không, chỉ là… chỉ là… Linh này. Lần đầu tiên gặp em anh không nghĩ sẽ có ngày thích em. Lần thứ hai khi em gọi điện hẹn gặp anh để cảm ơn. Hôm ấy nhìn em rất tiều tụy, rõ ràng em không xinh đẹp như bây giờ nhưng ngay khi nhìn thấy em trái tim anh đột nhiên thắt lại. Khi em cất tiếng, giọng nói của em làm anh cảm thấy như mình như đang lạc vào một thế giới khác, anh đã không thể gọi tên được cảm giác lúc ấy. Anh muốn ngay lập tức được ôm em, được che chở cho em, được là người đàn ông của em… Anh đã thích và yêu em từ giây phút ấy. - Bình dừng lại, hít một hơi rất sâu rồi thở hắt ra. - Bây giờ có được em rồi thì anh lại sợ… sợ một ngày sẽ mất em!
Nước mắt tôi đã rơi tự lúc nào, chảy xuống ướt cả một mảng áo sơ mi của Bình. Những lời nói của Bình làm trái tim tôi rung động, tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc vì đã được anh yêu và mình cũng yêu anh như thế.
Ngoài kia mưa vẫn không ngừng rơi, tiếng nhạc êm dịu phát ra từ trong quán như thôi thúc tôi ngẩng mặt lên nhìn Bình, anh cũng đang nhìn xuống tôi.
Ở khung cửa sổ trên tầng hai của một quán cà phê, có một đôi tình nhân đang ôm hôn nhau say đắm.
Bình hôn tôi, nụ hôn đầu tiên của tôi với anh thật nhẹ nhàng và ngọt ngào. Mới đầu chỉ là môi chạm môi, Bình dùng đôi môi nóng bỏng của mình để lau đi những giọt lệ còn vương trên môi tôi, anh dùng đôi môi mềm mại của mình để cọ nhẹ vào môi tôi như thăm dò lại như muốn chiếm đoạt ngay tức khắc.
Tôi run rẩy trong vòng tay Bình, tim tôi đập còn nhanh hơn lúc trước, tay tôi chủ động vòng qua eo anh và ôm sát lấy anh. Bình cũng như muốn ghì lấy tôi, một tay anh luồn vào tóc đỡ gáy tôi, tay kia đặt ở sau lưng để giữ cho tôi không thể rời người ra khỏi ngực anh. Lưỡi của anh bắt đầu xâm nhập, khẽ mở môi tôi và hút tôi vào trong cảm giác tê dại như có luồng điện chạy quanh người.
Tôi bắt đầu hít thở khó khăn trong khi nụ hôn của Bình càng trở nên thành thục. Anh không vội vàng mà cứ thế nhẹ nhàng mơn trớn, quấn lấy lưỡi tôi mà trêu đùa, mời gọi. Tôi bị nhấm chìm trong nụ hôn ấy giống như đang bị nhấn chìm trong cơn mưa ồn ào ngoài kia. Các giác quan gần như tê liệt, chỉ còn duy nhất trái tim, trái tim đang rộn ràng nói với tôi rằng tôi đang yêu Bình và hạnh phúc biết bao nhiêu.
Rời khỏi môi anh, tôi thì thầm rất nhỏ:
- Em cũng yêu anh!
*****
All I wanna do is find a way back into love. I can’t make it through without a way back into love…
Lời bài hát
Way back into love vang lên, đó chính là tiếng chuông điện thoại tôi đã cài trong máy suốt năm năm. Tôi vội đưa tay lấy máy, là Bình, anh đang gọi số quốc tế về cho tôi. Thật trùng hợp, chính lúc đang mơ màng nhớ anh thì anh đã gọi ngay về cho tôi, giọng Bình có vẻ đang rất mệt:
- Đêm nay là anh về đến nhà rồi. Không phải đợi anh đâu, lúc nào về đến nơi anh gọi cửa nhé, anh không mang theo chìa khóa nhà.
- Được, vậy anh điện thoại cho em để em ra mở cửa, đừng bấm chuông lại khiến bà Xuân thức giấc.
- Ừ… sắp được về với vợ con rồi. Nhớ hai mẹ con quá!
- Mẹ con em cũng nhớ anh. Tối gặp nhé!
Nghe điện thoại của Bình xong tâm trạng tôi trở nên vui vẻ hơn, chưa lần nào anh đi công tác mà tôi lại nhớ vào mong anh về như lần này. Phải chăng vì cảm giác lo lắng sợ mất Bình nên tôi mới có những biểu hiện bất thường như thế?
Đúng là tôi đang rất mong Bình về để nói ra những khúc mắc trong lòng, tôi không muốn phải sống trong nỗi nghi ngờ và lo lắng như những ngày vừa qua. Chỉ cần Bình còn yêu tôi, nhất định tôi sẽ giữ đúng lời hứa của mình ở quán cà phê hôm đó: không sợ, không hối hận.
Khoảng 12 giờ đêm Bình về đến nhà, tôi xuống mở cửa cho anh, nhìn vẻ mặt phờ phạc của anh khiến lòng tôi không khỏi xót xa. Vì công việc, hay là về chuyện gì mà khiến chuyến đi này của anh có vẻ “kinh khủng” như vậy? Chưa có lần nào đi xa về mà tôi bắt gặp Bình trong bộ dạng mệt mỏi, kiệt sức như thế.
Khi Bình vừa đặt chiếc cặp đựng laptop xuống ghế, tôi chạy lại ôm chầm lấy anh từ sau lưng. Mùi của anh, tôi đã rất nhớ cài mùi riêng biệt này, tôi đứng im như vậy không nói điều gì chỉ biết vùi mặt vào lưng anh. Không biết là do Bình quá mệt hay là vì anh cũng cảm nhận được tôi đã nhớ anh như thế nào nên cũng cứ đứng im lặng như vậy cho tôi ôm.
Một lúc sau tôi rời tay ra khỏi người Bình lên tiếng:
- Hôm nay tắm bồn nhé! Em chuẩn bị nước xong rồi. Anh vào tắm rửa đi cho đỡ mệt.
- Được rồi! Cảm ơn em. - Bình xoay người lại nhìn tôi. Trong đôi mắt mệt mỏi của anh, tôi nhìn thấy có một chút gì đó ngập ngừng khó đoán.
- Đi nào, chúng ta về phòng, em còn đứng đấy làm gì. - Bình giục tôi.
Chúng tôi vào phòng ngủ, Bình đến gần giường hôn nhẹ lên má Bông hai cái rồi đi vào nhà tắm. Anh rõ ràng rất khác, anh không giống Bình của tôi mỗi khi về là ôm chầm lấy vợ hôn hít rồi nói lời nhớ nhung.
Trong lòng vốn đã bất an lại bắt gặp thái độ này của Bình khiến tôi không thể không suy nghĩ. Tôi biết, có rất nhiều cô gái trẻ thầm thương trộm nhớ Bình, lâu nay tôi cũng không mấy quan tâm đến việc anh đi công tác cùng ai, thế nhưng lần này sao tôi lại luôn có cảm giác lo sợ vô cớ.
Anh đã đi cùng một cô gái trẻ đẹp, họ đã ở bên nhau, làm việc cùng nhau suốt nửa tháng, hơn nữa thái độ của Bình khi về nhà càng làm cho nỗi nghi ngờ của tôi được củng cố thêm. Liệu anh và vợ Quân có là quan hệ đồng nghiệp đơn thuần?
- Linh ơi ngủ chưa? Chưa ngủ thì lấy hộ anh khăn tắm, lúc nãy anh quên rồi. - Giọng Bình vọng ra từ nhà tắm.
Tôi giật mình rồi trả lời:
- Em chưa ngủ, đợi em một lát nhé!
Tôi nhẹ nhàng mở ngăn kéo tủ lấy ra chiếc áo choàng bông để đưa cho Bình mặc. Đẩy cửa nhà tắm, tôi bước vào và treo chiếc áo lên móc, phòng tắm rộng, hơi nước trong phòng lại mờ mịt khiến tôi không nhìn rõ Bình đang làm gì nên quay người đi ra.
Bỗng nhiên eo tôi bị một lực kéo khá mạnh, Bình từ phía sau xoay người tôi lại rồi đẩy sát vào tường, anh dùng tay phải giữ chặt hai tay của tôi vòng trên đỉnh đầu, tay kia vẫn siết nhẹ eo tôi dính sát vào người anh và hôn tôi cuồng nhiệt. Bị bất ngờ khiến tôi hơi hoảng hốt mà lắc đầu từ chối. Bình không cho tôi cơ hội đó, môi anh ép chặt vào môi tôi như muốn nuốt chửng lấy tôi.
Lúc này tôi mới lơ mơ nhận ra là Bình đã lừa tôi mang khăn tắm vào và giờ tôi đang bị Bình hôn, nói đúng hơn là đang được anh khỏa thân ôm sát vào lòng mà hung hăng hôn theo kiểu lâu ngày mới được gặp nhau.
Tôi không từ chối nữa, choàng tay ôm lấy cổ Bình và nhiệt tình đáp trả, tôi cũng nhớ anh lắm, bao nhiêu nghi ngờ đã bị nụ hôn này cuốn trôi sạch sẽ. Quần áo của tôi cứ thế mà từng cái rơi xuống, hơi nước trong nhà tắm vẫn còn mờ mịt và những tiếng rên rỉ, tiếng thở dốc của chúng tôi cũng không ngừng phát ra.
Khi đã mặc quần áo và nằm ôm nhau, tôi như chẳng còn chút sức lực nào, nghiêng người dựa hẳn vào người Bình và nói lại câu nói lần trước đi công tác về Bình đã trêu tôi.
- Lần này thì em nghĩ anh mệt, sẽ bảo vợ ơi ngủ đi, hẹn em ngày mai, ai ngờ anh lại nhiệt tình như vậy? Sức khỏe dư thừa nhỉ?
Cứ nghĩ Bình sẽ trêu lại tôi bằng một câu nói khác như mọi ngày nhưng không phải, anh vẫn nhắm mắt ôm tôi nhỏ giọng.
- Vì anh nhớ em! Rất nhớ em!
Tôi bắt đầu thấy tủi thân, nửa tháng qua tôi cũng đã rất nhớ Bình đấy thôi. Nhưng cứ nghĩ Bình đang bên cạnh vợ Quân mà chưa rõ quan hệ của hai người là tôi lại khó chịu và ấm ức. Tôi ưỡn người để nằm sát hơn vào Bình.
- Em cũng vậy. Chưa có khi nào anh đi công tác mà em lại nhớ anh đến thế.
- Em yêu anh nhiều không?
Câu hỏi bất ngờ của Bình làm tôi lúng túng, sao tự nhiên Bình hỏi tôi câu này. Hay là anh biết tôi gần đây để ý đến người khác? Hay là anh làm chuyện gì sai cần tôi tha thứ? Tôi không trả lời mà hỏi lại.
- Sao anh hỏi em như thế? Có chuyện gì đang xảy ra vậy?
Bình cũng không trả lời, kiên quyết hỏi:
- Em yêu anh nhiều không?
- Chưa bao giờ em nghĩ là mình sẽ yêu anh ít đi hay hết yêu anh.
- Vậy em sẽ tin anh chứ?
- Nếu như anh làm em tin anh, em sẽ tin.
- Được rồi, có câu nói này của em, anh vui rồi. Ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện với nhau nhé! Hôm nay cũng muộn và mệt rồi. Ngủ thôi! - Bình nói rồi hôn nhẹ lên trán tôi, sau đó giấc ngủ đến với anh rất nhanh.
Tôi thì ngược lại, tâm trí tôi hoàn toàn tỉnh táo và có chút lo lắng không biết chuyện Bình muốn nói với tôi là chuyện gì? Anh muốn nói gì với tôi? Tôi sẽ nói gì với Bình? Chẳng phải tôi rất muốn được nói chuyện rõ ràng hay sao? Chính Bình đã cho tôi cơ hội đó, tôi còn do dự gì nữa. Thôi kệ, việc ngày mai cứ để ngày mai.
Tôi kéo chăn lên cho Bông rồi quay lại gối đầu lên tay Bình, nghiêng người rúc đầu vào vai anh và ngủ. Ngày mai là một ngày mới.
Chương 11 << >> Chương 13