Cốc cafe tối
Gà BT
Truyện của nàng ta thấy hay nhưng mà có vẻ lắng quá. Lực gây ấn tượng chưa có. Chủ đề này ta ham mê lắm, ta ủng hộ nàng.
Tới đây hình như hơi bị đuối rồi hả nàng. Đọc chương này thấy hơi hụt hẫng.Chương năm. Facebook của Phùng Huy Quân.
Mỗi buổi sáng tôi thường dậy sớm, đi chợ rồi về nhà bật bếp nấu cơm, chuẩn bị cháo cho Bông cùng đồ ăn cho cả nhà. Chỉ khi nào tôi bận hoặc quá mệt thì việc bếp núc mới để bà Xuân tham gia vào. Tôi muốn tự tay mình nấu bữa sáng cho Bình, vì công việc tối hay về trễ nên chồng tôi có thói quen ăn cơm buổi sáng như những gia đình Hàn Quốc, Nhật Bản mà tôi thấy trong phim. Thói quen cùng nhau ăn cơm sáng của chúng tôi hình thành ngay từ khi kết hôn và với tôi, đó là thời gian đẹp nhất trong ngày, thời gian mà tôi cảm thấy tôi và Bình đích thực là vợ chồng, cùng nhau chia sẻ bữa cơm gia đình.
Từ nhà ở Đội Cấn đến cơ quan tôi ở phố Quán Sứ không xa lắm nên gần 7 giờ 30 phút tôi mới bắt đầu dắt xe máy đi làm. Chồng tôi đi ô tô, việc di chuyển trong nội thành vào giờ cao điểm rất khó khăn vì vậy anh ra khỏi nhà trước tôi ba mươi phút. Tôi biết, tối qua tôi nói linh tinh nên Bình có vẻ đang giận tôi, anh trả lời những câu hỏi của tôi qua loa, ăn sáng vội vàng rồi lấy xe đi mất không hề chào tôi một tiếng. Chúng tôi rất ít khi giận nhau, cãi nhau thì lại càng không vì như chồng tôi nói thời gian yêu nhau còn chưa đủ lấy đâu ra thời gian cãi nhau. Tôi có lẽ cũng không giống những người vợ khác. Nếu giận Bình điều gì, tôi cũng chẳng muốn to tiếng với chồng, chỉ cần nhìn bữa cơm sáng tôi nấu không chu đáo như mọi ngày là Bình hiểu ra ngay là "có chuyện". Còn Bình, khi giận tôi, anh thường hay lờ tôi đi, tỏ vẻ lạnh lùng để tôi biết ý chạy lại mà xoa dịu. Tôi cũng chẳng thích việc mặt nặng mày nhẹ với nhau, nhanh chóng xin lỗi và an ủi chồng ngay lập tức. Lâu rồi Bình chưa tỏ thái độ này, hôm nay nhìn thấy anh như vậy tôi lại thấy buồn cười, thấy vui trong lòng. Có ai bị chồng giận mà lại vui như tôi không? Tôi đúng là người vợ không bình thường thật rồi!
Đến cơ quan, các đồng nghiệp trong ban Thông tin Âm nhạc - Giải trí đều hỏi thăm sức khỏe của con gái tôi khiến tôi rất cảm động vì nhận được nhiều sự quan tâm từ mọi người. Trước khi sinh Bông, tôi là người dẫn chương trình “Tâm sự đêm khuya với âm nhạc” từ 22 giờ đến 23 giờ thứ hai, tư, sáu hàng tuần trong vòng hai năm. Chuyện tôi đi đẻ là một câu chuyện cười ra nước mắt của cả nhóm vì hôm ấy, sau khi kết thúc chương trình lúc 23 giờ như mọi ngày thì tôi bắt đầu chuyển dạ sớm hơn nửa tháng so với dự kiến. Tôi vỡ ối ngay trong phòng thu, mọi người hoảng sợ chạy vào đỡ tôi và giúp tôi sang bệnh viện Phụ sản Trung ương gần đấy để cấp cứu.
Thật may cho mẹ con tôi là chỗ tôi làm cách bệnh viện Phụ sản Trung ương không xa, bác sĩ qua thăm khám cho tôi kết luận tôi nằm trong trường hợp đặc biệt của vỡ ối sớm, nghĩa là ối vỡ xảy ra cùng lúc với chuyển dạ, trước khi cổ tử cung mở trọn. Hơn nữa qua kết quả siêu âm, ngôi thai của con gái tôi không thuận nên lập tức được chỉ định mổ lấy thai tránh nhiễm trùng và dẫn đến em bé bị ngạt thở.
Lan gọi điện cho bố mẹ chồng tôi đến để làm thủ tục, giấy tờ, Bình thì đang công tác ở thành phố Hồ Chí Minh không về kịp. Các cơn gò chuyển dạ kéo đến khiến tôi đau không thể chịu nổi, tôi la hét và liên tục gào khóc gọi bác sĩ nhất định phải cứu con gái mình trước, cố gắng lắm tôi mới ký xong một loạt giấy tờ và được đưa vào phòng mổ. Sau khi được gây tê vài phút, các bác sĩ tiến hành mổ và con gái tôi chào đời khóc oe oe trước những giọt nước mắt hạnh phúc của tôi. Con bé được đeo số, được vệ sinh sạch sẽ, được bế ra ngoài cho người nhà xem mặt trước khi đưa lên phòng sơ sinh vì tôi phải tạm thời nằm ở phòng hậu phẫu, tám tiếng sau mới được nhận con. Cả nhóm đồng nghiệp của tôi đều ở đấy, chứng kiến cảnh tôi đau đẻ và cũng là được nhìn mặt con bé đầu tiên nên với chúng tôi đó là một kỷ niệm hết sức thú vị.
Sinh con xong, chương trình tôi đang làm được chuyển cho một cô gái khác. Sau này đi làm lại, vì bận con nhỏ, tôi được ưu tiên chuyển sang bộ phận biên tập làm giờ hành chính. Vừa hồi tưởng vừa mỉm cười, Lan lại gần lúc nào không hay biết, cô bạn vỗ vai tôi:
“Này, con Bông đỡ hẳn chưa đấy? Nhìn mày tọp cả người vì trông con rồi.”
“Bông đỡ nhiều rồi, bây giờ ở nhà chắc bà Xuân đang cho ăn cháo.” Tôi vừa trả lời vừa xoay ghế lại đối diện với Lan.
“Mày ở khoa Hô hấp, thế có gặp được bác sĩ Quân đẹp trai mà tao giới thiệu không vậy? Nghe nói anh ta trẻ thế mà sắp lên phó khoa, phen này đưa con đi khám ở phòng khám tư lại phải tranh nhau đăng ký số mất thôi!” Giọng Lan ai oán.
“Bác sĩ Quân có phòng khám tư à?” Tôi hớn hở, thế này thì đỡ phải vào viện chen nhau rồi.
“Ừ, khám thứ ba, thứ năm ở phòng khám Tuổi thơ gần bệnh viện Nhi luôn. Nói vậy là mày đã gặp bác sĩ Quân?” Lan dò hỏi.
“À, tay bác sĩ Quân đấy hử? Không những gặp mà còn xảy ra vô số chuyện.”
Tôi khẽ thở dài đáp rồi kể tóm tắt cho Lan nghe những chuyện đã xảy ra ở trong viện bằng giọng hết sức bình thản nhưng trong lòng lại nhộn nhạo một cảm giác khó tả. Nghe xong Lan vô cùng ngạc nhiên:
“Thằng cha này có vấn đề với mày rồi. Sao lại rỗi hơi quan tâm đến người nhà bệnh nhân ngoài giờ như vậy chứ?”
“Có lẽ anh ta thấy tao một mẹ một con nên giúp đỡ thôi!” Tôi tự mình giải thích.
“Mày có bị mù không? Trong bệnh viện thiếu gì người ở quê lên một mẹ một con, với ai anh ta cũng đối xử tốt như vậy à? Hay có bác sĩ nào giống anh ta quan tâm đến mẹ con bệnh nhân như thế không?” Lan ngừng lại đôi chút. “Không chứ gì? Mày nói xem. Anh ta cư xử vậy là có ý gì? Tao đưa con khám ở chỗ anh ta suốt, anh ta chỉ thân thiện với trẻ con thôi còn với phụ huynh mặt anh ta lạnh như tiền ý.”
“Thôi, thôi, mày đừng có nói vớ vẩn. Anh ta chắc chắn có gia đình rồi, việc gì phải làm thế. Tao nghĩ vẫn chỉ là giúp đỡ mẹ con tao bình thường thôi.” Tôi cuống quýt nói nhằm xóa đi cái tư tưởng “xấu xa” kia của Lan.
“Mày mở facebook ra đi, chúng ta tìm Facebook của anh ta qua tên là biết ngay mà.” Lan gợi ý.
Tôi làm theo lời Lan, đăng nhập Facebook của mình, vào ô tìm kiếm từ khóa “Phùng Huy Quân, bệnh viện Nhi Trung ương”. Ngay lập tức một loạt Facebook có tên Phùng Huy Quân xuất hiện, và tất nhiên, cái tên đứng cùng với dòng chữ “ Nơi làm việc: Bệnh viện Nhi Trung ương” hiện lên đầu tiên. Linh tính nói với tôi chính xác đây là Facebook của Quân, ảnh đại diện của anh là một bé gái khoảng hai hoặc ba tuổi rất dễ thương, đôi mắt giống hệt anh. Tôi lập tức nhấp chuột vào trang chủ, bảng tin trên tường Facebook của anh lần lượt hiện ra.
“Quả nhiên là bác sĩ Quân.” Tôi lẩm bẩm.
Lan sốt sắng: “Nhanh nhanh di chuột xuống xem ảnh vợ con anh ta đi nào. Cái tên này, rõ ràng là có vợ con rồi còn hành động kỳ lạ, không tốt đẹp gì đâu, mày nên cẩn thận.”
Tôi làm theo lời Lan di chuột xuống dưới, tất cả đều là ảnh của vợ và con gái Quân. Thỉnh thoảng có ảnh Quân xuất hiện bế con gái, ôm eo vợ hoặc cả nhà đang ngồi ăn uống hay đi chơi đâu đó. Thực sự là một loạt hình ảnh của gia đình hạnh phúc. Vợ Quân qua ảnh nhìn rất xinh, dáng người cao và mảnh khảnh. Nụ cười lúc nào cũng thường trực trên môi người phụ nữ ấy, đôi mắt ánh lên niềm hạnh phúc. Con gái của Quân cũng đẹp không kém, con bé thừa hưởng tất cả những nét đẹp của bố mẹ, lớn lên chắc sẽ xinh đẹp bội phần và sẽ làm các chàng trai nghiêng ngả đây!
Những tấm ảnh có mặt Quân xuất hiện, anh ta luôn thể hiện một gương mặt mạnh mẽ nhưng cũng tràn đầy niềm vui và tự hào khi có vợ đẹp con xinh như thế. Tự nhiên trong lòng tôi lại cảm thấy có sự so sánh. Chồng tôi không biết đến Facebook là gì, anh cũng không hề biết Facebook của tôi hoạt động như thế nào. Trong Facebook của tôi từ ngày cưới đến giờ chỉ đăng vài ảnh cưới của chúng tôi, vài tấm ảnh tôi đang trong phòng thu làm việc còn lại là ảnh của con gái tôi. Hiếm lắm mới có một hai tấm ảnh chụp cảnh Bình ôm con hoặc ảnh cả nhà tôi cùng nhau làm một việc gì đó. Dường như trừ ảnh cưới ra, tôi không hề đăng thêm một tấm ảnh nào chụp riêng hai vợ chồng với nhau. Điều đó làm tôi thấy ghen tị với người phụ nữ đang cười hạnh phúc kia. Tôi tắt cửa sổ Facebook của Quân.
“Thôi, xem vậy là biết rồi. Mày về phòng mày làm việc đi. Tao còn phải viết nội dung cho chủ đề chương trình âm nhạc 10 giờ tối nay.”
Thấy tôi bất ngờ tắt cửa sổ Facebook rồi lại giục mình về phòng, Lan bĩu môi:
“Xí, đang xem hay mày lại tắt đi. Không ngờ tay bác sĩ này có vợ con đẹp đến thế. Tháng trước tao gặp hai mẹ con nhà này ở phòng khám một lần rồi, bé gái lớn hơn trong ảnh, chỉ là lúc ấy không biết đấy là vợ con anh ta. Người đâu mà đẹp thế cơ chứ!”
“Xem cũng đủ rồi, mày lảm nhảm tiếc nuối gì nữa. Tao biết rõ mọi chuyện rồi, tránh xa là được, mày yên tâm. Nếu đúng như mày nói anh ta có ý đồ với tao thì đây cũng không phải người đàn ông đầu tiên, tao bản lĩnh thế nào mày biết rồi còn gì, thôi, đi về phòng ngay đi!”
Tôi đẩy đẩy Lan ra khỏi cửa, nó vẫn nhìn tôi với cái cười đầy ẩn ý:
“Nhớ uống thuốc chống say nắng nhé! Yên tâm. Tao giữ bí mật tuyệt đối.”
Lan đi rồi tôi mới thở phào, cảm thấy hơi hối hận vì đã kể mọi chuyện với nó. Thực ra thì chuyện cũng có gì đâu mà phải giấu, chỉ là tôi muốn tâm sự với ai đó để bớt cái cảm giác lo lắng không đâu. Có điều, tôi đã không dừng việc lén lút xem Facebook của Quân, bóng Lan vừa khuất, tôi vội vào ngay trang lịch sử trong máy tính để bật lại. Tôi tiếp tục công việc tò mò Facebook của người khác khi chỉ có một mình.
Chương bốn <<
Truyện của nàng ta thấy hay nhưng mà có vẻ lắng quá. Lực gây ấn tượng chưa có. Chủ đề này ta ham mê lắm, ta ủng hộ nàng.
Tiếp thu ý kiến ngay.Tới đây hình như hơi bị đuối rồi hả nàng. Đọc chương này thấy hơi hụt hẫng.
Chân thành cảm ơn góp ý của em. Chính nhờ những bình luận này mà chị có thể hoàn thiện tác phẩm hơn. Em xem lại nhé. Chị đã thêm ngay phần em góp ý. Đọc và chia sẻ ý kiến nhé.Tốt nghiệp Đại Học Y Hà Nội chứ nhỉ?
“Cái đó… cái đó còn phải xem thái độ của chồng như thế nào chứ. Nếu không đi công tác nhiều nữa, tối nào cũng về ăn cơm cùng vợ con như thế này thì sẽ bỏ hẳn luôn, không nói bóng gió gì nữa à.” -> Hình như dư chữ "à".
Có lẽ nên miêu tả thêm nội tâm của anh Bình chị nhỉ? Em thấy hơi hơi trống.