Liệu có là ngoại tình - Tạm dừng - Vũ Yến Vũ

Giản Đơn

Gà BT
Tham gia
23/8/14
Bài viết
1.557
Gạo
400,0
“Yêu - Chán nhau, hiểu lầm… - Chia tay - Yêu - Kết hôn - Chán nhau, hiểu lầm… - Ngoại tình - Ly hôn - Yêu...”
Em nghĩ đến những người trong cuộc (những người đã và đang ngoại tình) còn không hiểu được tại sao mình lại làm như thế. Thì những người chưa bước vào cuộc sống hôn nhân và những người mới dấn thân vào đâu thể giải thích hay trả lời được. Tình cảm mà, yêu mà, yêu thuộc về cảm xúc chứ đâu thuộc về lý trí đâu. Sự thật là thế. Lý trí dù có cũng chỉ ít thôi. Thế nên mới có kiểu: "Á, thằng đấy có ra cái gì đâu, mà con bé vẫn thích điên dại", "Chán ghê, nhìn cũng biết là loại gái gì rồi, mà sao cứ đâm đầu vào cơ í" :)). Đại loại thế ạ. Vì đã yêu thì có mà xấu cũng thành đẹp, thối cũng thành thơm :">.
Còn riêng về ngoại tình thì em nghĩ là do 2 người (vợ và chồng) là chính, sở dĩ như vậy, đơn giản là không còn thỏa mãn được cảm giác (tâm lý và sinh lý) như lúc còn yêu hay mới cưới. Còn yếu tố tác động của người ngoài có được, cũng dựa trên sự không hài hòa giữa 2 người, nên người khác dễ dàng có thể xem vào.
Đọc đến cái đoạn này em nghĩ (đoán):
Chồng tôi tên là Trần Bình, năm nay anh ba mươi ba tuổi, là Trưởng phòng Kiểm toán cho một công ty đa quốc gia của Nhật. Anh chính là niềm mơ ước của không biết bao cô gái trẻ, là mẫu người đàn ông thành đạt, có địa vị lại biết chăm lo cho vợ con. Tôi có một cuộc sống an nhàn và sung túc chính là nhờ vào việc chồng tôi rất giỏi kiếm tiền, để có được thành công như ngày hôm nay, chúng tôi phải đánh đổi bằng rất nhiều khoảng thời gian quý giá của mình.
À, thì ra là kiểu đàn ông như thế này, thảo nào dễ có nguy cơ ngoại tình :)).

“Em không phải là cô gái mất trí nhớ, nhưng anh muốn ngày nào cũng được gặp đi gặp lại em, yêu đi yêu lại em bằng tất cả cảm xúc như những ngày đầu tiên yêu nhau. Anh bỏ lỡ điều đó năm năm rồi. Giờ anh muốn làm điều đã bỏ lỡ ấy.”
Thấy có cảm giác lạ chị ạ. Kiểu, trên đời này còn người đàn ông yêu say đắm thế nào sao?!. Xong thấy cũng hơi run run. À, mới biết là ngôn từ vẫn ảnh hưởng đến nhịp tim của con người nhiều lắm :">.

P/s: Em mới đọc hết chương 2. Cơ mà, chị sâu sắc thế. Chồng chị chắc chiều chị lắm, chị mới có time onl và viết lách thế này nhỉ? :D.
 

Mưa Mùa Hạ

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
6/8/14
Bài viết
2.926
Gạo
4.000,0
Em nghĩ đến những người trong cuộc (những người đã và đang ngoại tình) còn không hiểu được tại sao mình lại làm như thế. Thì những người chưa bước vào cuộc sống hôn nhân và những người mới dấn thân vào đâu thể giải thích hay trả lời được. Tình cảm mà, yêu mà, yêu thuộc về cảm xúc chứ đâu thuộc về lý trí đâu. Sự thật là thế. Lý trí dù có cũng chỉ ít thôi. Thế nên mới có kiểu: "Á, thằng đấy có ra cái gì đâu, mà con bé vẫn thích điên dại", "Chán ghê, nhìn cũng biết là loại gái gì rồi, mà sao cứ đâm đầu vào cơ í" :)). Đại loại thế ạ. Vì đã yêu thì có mà xấu cũng thành đẹp, thối cũng thành thơm :">.
Còn riêng về ngoại tình thì em nghĩ là do 2 người (vợ và chồng) là chính, sở dĩ như vậy, đơn giản là không còn thỏa mãn được cảm giác (tâm lý và sinh lý) như lúc còn yêu hay mới cưới. Còn yếu tố tác động của người ngoài có được, cũng dựa trên sự không hài hòa giữa 2 người, nên người khác dễ dàng có thể xem vào.
Đọc đến cái đoạn này em nghĩ (đoán):

À, thì ra là kiểu đàn ông như thế này, thảo nào dễ có nguy cơ ngoại tình :)).


Thấy có cảm giác lạ chị ạ. Kiểu, trên đời này còn người đàn ông yêu say đắm thế nào sao?!. Xong thấy cũng hơi run run. À, mới biết là ngôn từ vẫn ảnh hưởng đến nhịp tim của con người nhiều lắm :">.

P/s: Em mới đọc hết chương 2. Cơ mà, chị sâu sắc thế. Chồng chị chắc chiều chị lắm, chị mới có time onl và viết lách thế này nhỉ? :D.
Cái chị cần là những góp ý và những cảm nhận giống của em để chị biết mà tiến bộ.
Cảm ơn em đã theo dõi và ủng hộ chị. Hy vọng những chương sau em cũng có nhận xét hay thế này.
 

Giản Đơn

Gà BT
Tham gia
23/8/14
Bài viết
1.557
Gạo
400,0
Cái chị cần là những góp ý và những cảm nhận giống của em để chị biết mà tiến bộ.
Cảm ơn em đã theo dõi và ủng hộ chị. Hy vọng những chương sau em cũng có nhận xét hay thế này.
Giờ em mới xong xuôi, định lên đọc tiếp đây ạ. Hồi chiều em thích đến nỗi copy hẳn bài của chị ra word để cmt. Mà tự dưng điện tắt phụt, em còn chưa kịp save. Ngồi cmt lại được có mỗi thế thì em đến giờ đi tập TD. Thế là em dành để dành lại chị ạ. Hihi.
 

Mưa Mùa Hạ

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
6/8/14
Bài viết
2.926
Gạo
4.000,0
Giờ em mới xong xuôi, định lên đọc tiếp đây ạ. Hồi chiều em thích đến nỗi copy hẳn bài của chị ra word để cmt. Mà tự dưng điện tắt phụt, em còn chưa kịp save. Ngồi cmt lại được có mỗi thế thì em đến giờ đi tập TD. Thế là em dành để dành lại chị ạ. Hihi.
Trời ui, em làm chị có động lực đêm nay làm cú đêm viết tiếp chương bảy mất thôi.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Giản Đơn

Gà BT
Tham gia
23/8/14
Bài viết
1.557
Gạo
400,0
Chương hai ạ :">.
Bé Bông - con gái tôi đúng thật là bị viêm phổi. Ngay sau khi có kết quả thử máu và chụp X-quang thì bác sĩ Quân kết luận phải tiêm thuốc ít nhất năm đến bảy ngày cháu mới có thể được ra viện. Tôi vô cùng lo lắng và xót con, chồng tôi vẫn bảo sẽ thu xếp về sớm nhưng tôi biết chuyện đó không thể xảy ra. Tôi cũng không muốn bà Xuân vào chăm sóc Bông nên đã xin nghỉ phép để trông con trong viện.

Khoa Hô hấp là khoa cách ly, chỉ được một bé và một người nhà trông nom. Nếu muốn đổi người thì phải ra ngoài cửa chính của khoa thay ca cho nhau. Giúp việc thì không thể trông con trong viện, ông bà nội thì chỉ đến thăm được một lúc ở ngoài cửa, Duyên – em gái chồng tôi thì cũng đã có gia đình riêng, thằng nhỏ bằng tuổi với Bông nhà tôi nên cũng không giúp được gì. Vì cách ly nên tôi bảo Lan và các đồng nghiệp khác không nên đến thăm, thành ra, suốt những ngày Bông nằm viện, chỉ có một mình tôi chăm sóc con.


Tôi được xếp vào phòng “tiêu chuẩn” của khoa Hô hấp trên tầng bốn, sau một ngày ở viện tôi mới biết phòng này có hai giường, có điều hòa, có nhà vệ sinh riêng và thường chỉ dành cho con em hoặc người quen biết của các bác sĩ, y tá trong khoa mà thôi. Tôi rất lấy làm cảm kích vì bác sĩ Quân, dù không hề quen biết mẹ con tôi mà lại giúp đỡ nhiệt tình như vậy, phòng Bông nhà tôi nằm cũng chính là phòng bác sĩ Quân phụ trách theo dõi. Hàng ngày cứ khoảng hơn tám giờ bác sĩ Quân sẽ qua phòng trực tiếp khám cho Bông và một bạn gái khác hai tuổi cùng phòng. Con gái tôi được các y tá tiêm ven hai lần vào buổi sáng và chiều. Ba ngày đầu con tôi còn phải chịu một mũi tiêm máy vào buổi tối. Do tiêm nhiều kháng sinh vào người, con gái tôi ăn ít và bỏ sữa. Từ hồi con tám tháng tôi bị mất sữa nên giờ Bông bú bình hoàn toàn, đang là một con bé bụ bẫm vậy mà mấy ngày con tôi sụt đi trông thấy. Tôi nhìn con cảm thấy xót xa trong lòng. Chồng tôi không về được, tôi biết mà. Tôi cũng chẳng trách Bình, cách ngày anh lại gọi điện hỏi thăm mẹ con tôi thế là đủ rồi. Đôi khi người ta sống với nhau, cư xử với nhau, nhiều việc đã trở thành thói quen thì việc thói quen ấy lặp đi lặp lại, dù nhàm chán hay hưng phấn thì cũng không làm ta bị phân tâm, ảnh hưởng.

Em thấy cách viết của chị có hơi hướm văn trần thuật nhiều hơn là truyện.:D. Thường thì viết truyện theo ngôi “tôi” nếu không cẩn thận về cách hành văn thì cũng sẽ dễ bị sa vào lối kể nhiều hơn. Em nghĩ chị nên hạn chế những từ như “mà thôi”, “rất lấy làm”,”tôi biết mà” vì nó hơi thiên về văn nói nhiều hơn, theo em là như vậy. Như kiểu một phóng viên, phỏng vấn một người nhà bệnh nhân, thì thường họ hay nói như thế.
Bông đưa bàn tay nhỏ xíu không bị cắm kim luồn lên nghịch ngợm mấy sợi tóc của tôi, con bé tròn xoe mắt ê a điều gì đấy. Tôi ngồi nhìn con cười cười, ngẩng mặt lên thì thấy bác sĩ Quân đang đứng bên cạnh giường nhìn mẹ con tôi. Tôi giật mình lắp bắp:


“Bác sĩ, Bông, Bông nhà tôi có chuyện gì không ổn à?”
Em nghĩ là chị dùng từ “mỉm cười” thay vì “cười cười” sẽ hay hơn chút:D.
Nghe thấy tôi hỏi, chính bác sĩ Quân cũng giật mình. “Bông nhà chị tiến triển tốt, tiêm thuốc năm ngày rồi, kết quả thử máu và chụp X-quang hôm nay cho thấy vùng tổn thương ở phổi đã mờ đi rất nhiều. Hết ngày mai là có thể ra viện.”

“Thật vậy ạ?” Mắt tôi sáng lên như sao. Còn gì vui hơn khi nghe con gái mình sắp được ra viện cơ chứ.
Em đang định trêu là mắt chị ấy sáng lên như đèn pha ô tô:)). Em đùa đấy, chị nghĩ sao nếu dùng là “Mắt tôi ngời sáng”?.
“Hôm nay bệnh nhân ở phòng chị ra viện rồi. Suốt mấy ngày qua tôi thấy chỉ có mình chị chăm con. Nếu cần đi đâu hay có việc gì chị có thể gọi điều dưỡng Dung ở phòng trực, tôi đã dặn cô ấy để ý phòng này. Với lại, hôm nay tôi trực ca đêm, chị có số điện thoại của tôi, cần thiết thì gọi.”
“Cần thiết thì gọi”. Em thấy câu này không hay lắm, vì những câu nói trước thì thể hiện bác sỹ Quân này khá quan tâm và chu đáo đến 2 mẹ con, còn dặn dò kỹ càng. Nhưng vế cuối này, nghe rất hững, không khớp lắm và thái độ trước.
Dặn dò tôi xong bác sĩ Quân đưa tay nhéo nhéo má Bông nhà tôi hai cái rồi đi ra khỏi phòng. Tôi chớp chớp mắt lấy làm lạ trước sự quan tâm của vị bác sĩ này. Mấy hôm nay tâm trí chỉ dành cho con gái nên tôi không để ý, vừa nãy lúc bác sĩ Quân đưa tay nhéo má trêu Bông tôi mới liếc mắt, cảm thán thấy rằng anh ta rất đẹp trai. Sau cặp kính cận là đôi mắt to, hai hàng lông mày rậm và cương nghị. Vầng trán cao thông minh, mũi cũng không đến nỗi tệ, còn cái miệng thì khỏi chê, rộng nhưng mà nhìn đúng kiểu “miệng rộng thì sang” như các cụ ngày xưa đã nói.
Em nghĩ dùng một từ “nhéo” thôi chị ạ ^^!.
Nhắc đến trai đẹp thì tôi cũng gặp nhiều rồi. Chồng tôi cũng là một trong số đó. Việc anh yêu và lấy một cô gái nửa quê mùa như tôi khiến không biết bao cô nàng thành phố xinh đẹp ghen tuông và tiếc ngơ tiếc ngẩn. Ngày cưới của chúng tôi còn có một cô gái uống rượu mừng đến say xỉn khóc lóc tại hội trường. Lúc ấy đông khách, không chủ tâm để ý lắm nên tôi chỉ thoáng thấy cô ấy bị một cô bạn gái khác kéo về trông rất thảm. Tôi chỉ nhìn thấy bóng lưng của hai cô gái cao ráo như người mẫu đó, nhìn từ phía sau đã đẹp như thế rồi không biết nhìn đằng trước còn đẹp như thế nào nữa. Tôi đem nỗi tiếc nuối không được nhìn thấy mặt ấy nói với Bình, anh chỉ cười trừ không đáp.
Thì ra có những cô gái có suy nghĩ như thế này ạ? Tại sao phải tiếc nuối khi không thấy mặt một cô gái lạ nhỉ? Chị này chắc kiểu người một là lúc chưa lấy chồng vô cùng ngây thơ, hai là vô cùng thương thiện (và có thể là yêu cái đẹp). Em nghiêng về ý 2 nhiều hơn.
Em nghĩ dùng từ “trông rất thảm” nó cứ sao sao. :D

Tôi đến với Bình rất tự nhiên và thành thật.
Đó, em đoán có sai đâu, nhưng cô gái thành thật thường ngây thơ và lương thiện :)).
Tôi không làm ầm lên, tôi đã đọc rất nhiều tiểu thuyết ngôn tình và tôi nghĩ, có thể họ yêu nhau nhưng vì không chịu thừa nhận hoặc không nhận ra nên họ mới đi lạc nhau vài năm. Hai năm qua chắc tôi đã làm một người thay thế, tôi đau đớn âm thầm chịu đựng rời xa Hoàng không một lời oán hận. Nhiều năm sau tôi nghĩ đó là điều may mắn, vì khi kết thúc câu chuyện tình ấy, số phận đã cho tôi gặp Bình. Tuy chồng tôi không dành nhiều thời gian cho tôi, nhưng anh rất yêu thương và lo cho mẹ con tôi đầy đủ. Hạnh phúc với tôi chỉ cần có vậy.

Đọc nhiều tiểu thuyết ngôn tình như tác giả. :x
Hôm nay Bông khỏe hơn một chút, con bé bú hết bình sữa khoảng 100 ml rồi ôm gấu bông ngủ. Lạ thật, hôm nay chồng tôi không gọi điện về. Đã hai ngày rồi Bình không hỏi thăm gì về con, thật không giống anh chút nào cả. Tôi không nghĩ nữa, tranh thủ con ngủ đi tắm rửa và thay đồ. Buổi tối chỉ ăn chút cháo cùng với Bông nên bụng tôi hơi cồn cào, mấy ngày nay đêm nào cũng mất ngủ vì dỗ dành con nên tôi khá mệt. Bước ra khỏi cửa phòng vệ sinh thì đầu óc tôi choáng váng, vốn có chứng bệnh tụt huyết áp nên tôi loạng choạng, mọi vật quay tròn trước mắt và tôi ngã gục xuống sàn nhà. Trán tôi bị đập mạnh vào chân giường, chỗ va chạm bị rách một vệt rớm máu. Cả người tôi như không còn một chút sức lực. Tôi nhìn thấy con gái đang say sưa ngủ, cái miệng con bé chu lên như đang chuẩn bị bú sữa rất đáng yêu làm tôi phì cười quên hết cảm giác đau đớn. Tôi cố nâng người để đứng dậy nhưng cố mãi không được, chẳng còn cách nào tôi khổ sở phải bấm số cho bác sĩ Quân. Bây giờ là nửa đêm và tôi thì đang gọi điện cho một người đàn ông không phải chồng mình đến giúp mình. “Thật là trớ trêu mà!", tôi tự nghĩ.
Không cần “tôi tự nghĩ” cũng được chị ạ. Em thấy ý câu ăn cháo với Bông nên hơi cồn cào cũng không được hay lắm, chị có thể viết kiểu khác mà người đọc vẫn hiểu được là chị ấy chăm con rất mệt, có thể là không ăn uống và nghỉ ngơi rất ít mà.

“Trán tôi bị đập mạnh và chân giường. Máu, là máu, một chút máu đã chảy ra. Tôi dường như kiệt sức. Bông đang ngủ, miệng con bé chu lên như muốn bú sữa. Thiên thần trên trái đất này chắc cũng chỉ đẹp đến vậy thôi! Bất chợt tôi mỉm cười, bình yên đến lạ. Cảm giác đau đớn cũng không còn.”

Nếu là em thì em sẽ viết như thế :”>. Chị đã là mẹ nên chị hiểu nụ cười của một người mẹ khi nhìn con mình ngủ. Còn em thì mỗi lần nhìn ngắm một đứa bé ngủ, em chỉ mỉm cười. Nên em mạo muội vậy.

Tình huống này rất hay, mà em nghĩ vì chị viết theo mạch cảm xúc nhiều nên có đôi chỗ hơi gượng một tí xíu thôi ạ.

“Xảy ra chuyện gì à?” Giọng bác sĩ Quân lúc này chính là đang ngái ngủ. Tôi đắn đo:

“Giọng bác sĩ Quân lúc này chính là đang ngái ngủ” :)).
Giọng tôi yếu hẳn đi. Không có tiếng trả lời mà thay bằng tiếng tút tút, điện thoại đã ngắt. Có lẽ bị làm phiền lúc đang ngủ nên anh ta cáu và sẽ gọi điều dưỡng Dung đến giúp mình đây! Chưa đầy hai phút sau thì cửa phòng tôi được mở ra nhè nhẹ. Dưới ánh đèn sáng trưng tôi nhìn thấy bác sĩ Quân, anh ta không khoác áo blu trắng như mọi lần tôi gặp, anh ta vận một chiếc quần bò xanh rêu, áo sơ mi kẻ ca rô trên người nhàu nhĩnh chạy đến đỡ tôi dậy, lần này bác sĩ Quân thay cách gọi tôi từ ‘chị” chuyển sang “cô”.

“Cô làm sao mã ngã ra thế này? Có biết mình đang chảy máu không?”

Tôi không trả lời, dựa tay vào vai bác sĩ Quân, cố gắng dùng sức để đứng dậy nhưng vẫn bất lực, gần như anh ta phải bế hẳn người tôi lên và đỡ tôi nằm xuống chiếc giường trống đối diện giường con gái tôi đang nằm. Bấy giờ, tôi hơi đỏ mặt, lí nhí nói:

“Chắc tôi bị tụt huyết áp, tôi không tự mình đứng dậy được, sao anh không gọi điều dưỡng Dung? Xin lỗi lại gây phiền phức cho anh vào giờ này.”

Tôi cũng tự nhiên chuyển cách gọi từ “bác sĩ Quân” thành “anh” một cách nhanh chóng mà không hề cảm thấy mất tự nhiên.

“Cô nằm im đấy, đợi tôi đi lấy bông băng rửa vết thương cho cô.”

Chẳng để tôi nói lời từ chối, rất nhanh sau đó Quân đã quay trở lại với hộp thuốc trên tay. Anh ta đỡ tôi ngồi dậy dựa vào tường, Quân ngồi bên cạnh tôi, dùng bông đã tẩm dung dịch sát trùng khéo léo lau vệt máu dài trên trán tôi. Tôi hơi đau nên khẽ cứng người lại. Tay Quân dừng trong một vài giây rồi tiếp tục công việc. Tôi chẳng biết nói gì, im lặng đợi được dán một miếng băng lên trán rồi mới cảm ơn. Quân xếp dụng cụ vào hộp thuốc, đứng dậy hỏi:

“Cô có tự nằm xuống được không?”

“Ấy, ấy, tôi tự nằm được.” Tôi đáp rất nhanh: “Tôi đỡ rồi, cảm ơn anh nhiều lắm! Anh về phòng nghỉ đi, công việc của anh cả ngày đã bận lắm rồi. Vả lại nửa đêm, anh ở trong phòng tôi thế này, sợ…”

“Cô yên tâm, tôi đã nói với khoa cô là họ hàng của tôi.” Quân ngắt lời tôi, “Vậy cô tự nằm nghỉ đi, tôi sẽ gọi cho cô một suất ăn đêm, lát nữa đem vào.”

“Oái, không cần đâu bác sĩ.” Tôi xua xua tay từ chối.

“Nếu cô muốn chăm con tốt, thì bản thân mình phải giữ sức khỏe. Cứ thế đi!”

Quân nói như ra lệnh xong thì đi ra khỏi phòng bấm điện thoại. Một lúc sau anh ta mang vào cho tôi hộp bún gà của cửa hàng ăn đêm Thiên Ý, cửa hàng này khá nổi tiếng ở Hà Nội nên tôi rất lấy làm cảm kích, sẵn bụng đói không khách khí gì mà ăn hết. Ăn xong định chùi mép cảm ơn thì không thấy bóng Quân trong phòng nữa. Tôi tỉnh táo hơn hẳn, Bông của tôi vẫn ngủ say như không hề biết mọi chuyện vừa xảy ra. Tôi trèo sang giường Bông, đẩy con vào trong và nằm bên cạnh con từ từ chìm vào giấc ngủ.

1. Hai người này hay quá ha :)).. Chuyển cách xưng hô nhanh gớm.

2. Anh bác sĩ này có vẻ hơn bá đạo đấy.

3. Chị ấy bị sự nhiệt tình của một bác sĩ trẻ đẹp khiến cho không thể chối từ. Đã đoán được phần nào tiếp theo.

4. Chị ấy kêu “Oái” buồn cười lắm í.

5. Không cần thiết phải tả là “định chùi mép cảm ơn” chị ạ, em nghĩ thế. :D

6. Đoạn này hay quá chị Hạ Vũ ơi. :x

P/s: Chị viết theo mạch cảm xúc nên em cũng cmt theo mạch cảm xúc:”>.
 

Mưa Mùa Hạ

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
6/8/14
Bài viết
2.926
Gạo
4.000,0
Chương hai ạ :">.

Em thấy cách viết của chị có hơi hướm văn trần thuật nhiều hơn là truyện.:D. Thường thì viết truyện theo ngôi “tôi” nếu không cẩn thận về cách hành văn thì cũng sẽ dễ bị sa vào lối kể nhiều hơn. Em nghĩ chị nên hạn chế những từ như “mà thôi”, “rất lấy làm”,”tôi biết mà” vì nó hơi thiên về văn nói nhiều hơn, theo em là như vậy. Như kiểu một phóng viên, phỏng vấn một người nhà bệnh nhân, thì thường họ hay nói như thế..
Cái này em nhận xét chuẩn quá, hôm qua chị mới đọc được bài đánh giá bản thảo của một bạn ở tác phẩm "Biển khóc". Chính vì đọc được nên hôm qua chị đã dừng viết truyện này để hôm nay cố gắn rà soát lỗi ở các chương đã đăng khi mình dùng quá nhiều lời văn nói để đưa vào truyện.
Thực ra chị viết chị cũng không biết như thế là đang trần thuật nhiều hơn, nói như em là cứ cảm xúc ra thì viết nên cái này chưa biết xử lý như thế nào? Có lẽ còn phải học hỏi và rèn luyện nhiều để rút kinh nghiệm. Em có thể nói rõ hơn để chị cso hướng xử lý được không?

Em nghĩ là chị dùng từ “mỉm cười” thay vì “cười cười” sẽ hay hơn chút:D.
Em đang định trêu là mắt chị ấy sáng lên như đèn pha ô tô:)). Em đùa đấy, chị nghĩ sao nếu dùng là “Mắt tôi ngời sáng”?.
Em nghĩ dùng một từ “nhéo” thôi chị ạ ^^!.
“Cần thiết thì gọi”. Em thấy câu này không hay lắm, vì những câu nói trước thì thể hiện bác sỹ Quân này khá quan tâm và chu đáo đến 2 mẹ con, còn dặn dò kỹ càng. Nhưng vế cuối này, nghe rất hững, không khớp lắm và thái độ trước.
Thì ra có những cô gái có suy nghĩ như thế này ạ? Tại sao phải tiếc nuối khi không thấy mặt một cô gái lạ nhỉ? Chị này chắc kiểu người một là lúc chưa lấy chồng vô cùng ngây thơ, hai là vô cùng thương thiện (và có thể là yêu cái đẹp). Em nghiêng về ý 2 nhiều hơn.
Em nghĩ dùng từ “trông rất thảm” nó cứ sao sao. :D
Đó, em đoán có sai đâu, nhưng cô gái thành thật thường ngây thơ và lương thiện :)).
Đọc nhiều tiểu thuyết ngôn tình như tác giả. :x
Không cần “tôi tự nghĩ” cũng được chị ạ. Em thấy ý câu ăn cháo với Bông nên hơi cồn cào cũng không được hay lắm, chị có thể viết kiểu khác mà người đọc vẫn hiểu được là chị ấy chăm con rất mệt, có thể là không ăn uống và nghỉ ngơi rất ít mà.
“Trán tôi bị đập mạnh và chân giường. Máu, là máu, một chút máu đã chảy ra. Tôi dường như kiệt sức. Bông đang ngủ, miệng con bé chu lên như muốn bú sữa. Thiên thần trên trái đất này chắc cũng chỉ đẹp đến vậy thôi! Bất chợt tôi mỉm cười, bình yên đến lạ. Cảm giác đau đớn cũng không còn.”
Nếu là em thì em sẽ viết như thế :”>. Chị đã là mẹ nên chị hiểu nụ cười của một người mẹ khi nhìn con mình ngủ. Còn em thì mỗi lần nhìn ngắm một đứa bé ngủ, em chỉ mỉm cười. Nên em mạo muội vậy.
Tình huống này rất hay, mà em nghĩ vì chị viết theo mạch cảm xúc nhiều nên có đôi chỗ hơi gượng một tí xíu thôi ạ.

Mấy cái này chị thấy rất bổ ích, sẽ sửa lại dựa theo ý của em.



“Giọng bác sĩ Quân lúc này chính là đang ngái ngủ” :)).
=> Câu này có vấn đề gì không cưng, ứ hiểu sao em cười hết à.

1. Hai người này hay quá ha :)).. Chuyển cách xưng hô nhanh gớm.
Bác sĩ Quân chính là lo lắng quá nên tự mình chuyển cách xưng hô mà không biết.

2. Anh bác sĩ này có vẻ hơn bá đạo đấy.

3. Chị ấy bị sự nhiệt tình của một bác sĩ trẻ đẹp khiến cho không thể chối từ. Đã đoán được phần nào tiếp theo.

4. Chị ấy kêu “Oái” buồn cười lắm í.

5. Không cần thiết phải tả là “định chùi mép cảm ơn” chị ạ, em nghĩ thế. :D

6. Đoạn này hay quá chị Hạ Vũ ơi. :x

P/s: Chị viết theo mạch cảm xúc nên em cũng cmt theo mạch cảm xúc:”>.
Thực sự là viết theo cảm xúc, lại đăng luôn, chưa gọt giũa chỉnh sửa thành ra nó không được nuột lắm... thế thì mới được các em chỉ bảo cho còn biết đường rút kinh nghiệm chứ.

Lời cuối: Chân thành cảm ơn góp ý của em. hi hi, tiếp tục phát huy nhá.
 

Giản Đơn

Gà BT
Tham gia
23/8/14
Bài viết
1.557
Gạo
400,0
Em thấy tình nhân vật nữ đúng là hơi cực đoan, tiêu cực. Cái gì là của mình thì không phải giữ. Người ta bảo xa mặt cách lòng quả đúng, nhưng sẽ càng xa hơn khi mà thiếu đi niềm tin vào nhau. Xung đột gia đình thường xảy ra nhiều khi mà không có sự hài hòa, có thể cảm nhận là chị ấy chênh lệch với chồng một khoảng nào đó. Vằn đi với vằn, đốm đi với đốm mà. Nồi nào vung nấy, các cụ nói cấm có sai. Lấy chồng giỏi giang quá thì cũng mệt lắm, trừ khi mình cũng là người giỏi giang không kém. Mà em đoán phần nhiều do tính chị ấy hay ghen tuông, lo sợ bị mất nên khiến anh chồng mệt mỏi, for sure.
Thỉnh thoảng tôi lại nghĩ sẽ có ngày Bình phản bội tôi chứ chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày tôi là người phản bội Bình.
Người đã kết hôn có suy nghĩ này sao chị?

À, em đang định bảo đoạn mây mưa chị có kinh nghiệm rồi, tả kỹ hơn đi. Em thích đọc nhiều hơn. Nhưng nhớ ra fic giới hạn tuổi là 15+ :">.
Một tiếng nói cứ thế vọng trong đầu tôi như mỉa mai, khuyên bảo: "Mày là người đang có một gia đình hạnh phúc và yên ổn đấy. Anh ta chắc chắn cũng đã có gia đình rồi. Mày định làm gì, định phá hoại chính gia đình mình và gia đình người khác à? Nhớ nhung anh ta? Mày thật chả ra làm sao cả.”

Cảm xúc đến nhanh vậy cơ ạ? Nhưng giờ em biết sao rồi, vì anh chồng đi xa, và cũng thiếu sự chăm sóc đối với gia đình. Nên người vợ mới cảm thấy thiếu vắng một điều gì đó, không thể gọi tên mà thuộc về cảm giác. Thế nên mới dễ dàng có cảm xúc đến thế. Vì lỗ hổng cảm giác ấy sắp được lấp đầy bằng cử chỉ, thái độ của một người đàn ông ân cần.

P/s: Fic đọc hứng thú sao á chị :">.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên