“Ê, tao nghĩ ra nickname cho tao rồi! Từ giờ, gọi tao là Thư “xinh” đê!” Con Thư thông báo trên Zalo.
Chẳng đứa nào có vẻ như đang để tâm đến nó. Chỉ có con Hà Anh là chat lên một cái icon nhìn rất gian manh.
“Cười cợt gì?” Thư hỏi.
“Ảo tưởng sức mạnh đâu phải tội?”
“Khôong khôgn khooong.” Hà Anh trả lời, chắc nó phải cười dữ lắm mới gõ sai chính tả đầy ra thế kia.
“A ha ha, bọn mày nhớ chuyện hồi lớp 6 chứ?”
Cả lũ 7B im lặng. Không phải chúng nó nghĩ con Thư ảo tưởng sức mạnh quá, mà chúng đang nhớ đến một câu chuyện hồi lớp sáu…
***
Đó là ngày đầu tiên chúng nó bước chân vào trường THCS Chuyên 2.
Tiếng trống tùng tùng tùng báo hiệu những tiết học đầu tiên đến. Từng đám học trò kéo nhau, bá vai nhau bước vào lớp. Đám học trò lớp bảy, tám, chín đang mông lung bước vào lớp, lo đau đáu không biết giáo viên chủ nhiệm mới có dữ không, chương trình học có khó không, lũ bạn cũ có đứa nào chuyển đi không,... Còn lũ lớp sáu thì đang lặng im, bỡ ngỡ nhìn một ngôi trường mới, nhìn tới một khoảng thời gian mới, nhìn những người bạn mới…
Cả cái lớp 6B lặng im như tờ dù tất cả bàn đã kín chỗ. Rồi một thằng con trai lên tiếng với đứa cùng bàn:
- Chào cậu, cậu tên gì? Tớ tên Quân.
- Tên Thư.
- Th… Thư á? Cậu giống con trai như thế kia mà?
- Chứ điên à? Đằng này con gái.
- Thật, thật hả? - Quân nhìn lại. Cái đứa tự xưng là con gái đó cắt tóc ngắn ngang vai, không mặc váy caro mà mặc quần thể thao. Hơn nữa, nó còn toát ra một cái vẻ gì đó rất… men lì, như là les vậy.
- Nó là con gái thật không? - Một thằng ngồi cạnh Quân từ nãy đến giờ sốt sắng hỏi lại.
- Không điêu đâu Phong, cậu nhìn đi. - Nó dịch người sang cho đứa kia nhìn rõ hơn.
Cả hai thằng con trai nhìn nhau. Rồi Phong như phát hiện ra được điều gì đó, hết nhìn chiếc áo đồng phục của Thư lại nhìn đến Quân.
- Nè, - Phong thì thầm - đồng phục của con gái cũng có túi áo như bọn mình sao?
Quân nhướn mày tỏ vẻ ngạc nhiên. Nó hết nhìn áo của Thư, lại thọc thọc vào túi áo của bản thân để kiểm tra. Hai cái túi giống nhau thật, kể cả cái logo hình măng tre của trường ở trên. Thật khó tin, hay trường đưa nhầm áo? Nó cứ nhìn đến khi thấy hai đứa bàn bên xì xầm “Uầy, nó thích ngực!” thì nó mới thôi, rụt rè hỏi Thư:
- Này cậu, tớ tưởng… cậu đang mặc áo con trai đấy. Phải không?
Cả cái lớp im re. Câu nói đó đã tạo nên một hiệu ứng im lặng thần kỳ. Tất cả mọi cặp mắt, cả nam lẫn nữ, đều nhìn chằm chằm vào phần trên chiếc áo của Thư.
- Á ha ha ha ha ha ha… - Một đứa cười phá lên như vịt - Bọn mày ơi, ra xem có đứa les!
- Ha ha, nó không les nhưng trường đưa nhầm cho nó đồng phục con trai!
- Há há há!
Những tiếng cười rộ lên khiến Thư như muốn chết luôn. Hết chịu đựng nổi, nó chạy ào ra khỏi lớp.
Cả ngày hôm đó, Thư trốn tịt trong nhà vệ sinh. Kể cả lúc mấy đứa con trai đứng ở ngoài nói xin lỗi, hay cô chủ nhiệm vào dỗ dành rồi chuyển sang quát mắng thì nó vẫn cố thủ trong buồng vệ sinh như con ốc sên suốt cả buổi. Hôm sau, lũ 6B nghe bác bảo vệ nói lúc bác chuẩn bị rời trường, có một bóng đen chạy vụt ra từ hành lang gần nhà vệ sinh nữ, xô bác một cái rồi chạy đi.
- Đó có phải Thư không nhỉ? - Cả lũ cứ xì xầm. Riêng Thư thì đã chạy ra chỗ khác từ lúc nào rồi.
***
Trở về thực tại. Bây giờ có lẽ cả lũ 7B đã nhớ lại cái chuyện đó rồi.
“Nhớ.” Phong xác nhận.
“Tao phát hiện thì sao tao không nhớ cho được. ”
“Đương nhiên nhớ.” Nhiên hùa theo.
“” Tuấn chat lên một biểu tượng mặt cười vừa gian vừa bí hiểm, chứng tỏ nó có nhớ.
“Sao, chuyện năm ngoái thế nào?” Thư vẫn cố chối.
“Kệ, tao hỏi lại, giờ có gọi tao là Thư ‘xinh’ hay không?”
“No no no. Không Thư ‘xinh’ nữa, Thư ‘sinh’[*] đê.” Hà Anh đáp lại.
[*]: Ý của Hà Anh là “thư sinh”: người con trai có dáng vẻ mảnh khảnh, yếu ớt và hiền lành của người ít lao động chân tay, như một học trò thời trước - tức có ý ghẹo Thư rằng nó là les.
“Hế hế, đồ ‘Thư sinh’!” Ngân khịa.
Thư im lặng. Một lát sau, cái avatar của nó cũng biến mất tăm.
Thế là từ đó, cái tên Thư luôn luôn đi kèm mác Thư “sinh”, cùng với nỗi oan thấu trời rằng nó là les. Lũ 7B chọc nó riết đến nỗi, nó nghĩ đầu thai ba kiếp cũng chưa rửa sạch được oan tình này.