Muôn cánh hoa rơi - Cập nhật - Hương Hạ

huong dua Ben Tre

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
26/6/14
Bài viết
74
Gạo
0,0
MUÔN CÁNH HOA RƠI

Chương 4.


Nắng sớm mai mang theo không khí mát dịu ùa vào phòng ngủ sang trọng. Tất cả cửa sổ trong phòng đều được mở toang. Những tay nắm bằng đồng, sàn gỗ tự nhiên bóng loáng… được những tia nắng dịu dàng phủ lên một màu vàng óng ánh. Thảm trải sàn rất dày, người giúp việc bước vào vẫn không gây ra tiếng động nào.

“Thưa cậu, Bà gọi cậu xuống ăn sáng.” Nhận ra vẻ nghiêm túc của anh, cô chỉ dám rụt rè đứng ở cửa gọi vào.

Kiến Đông đã đứng tần ngần trước gương một lúc khá lâu, nghe tiếng gọi anh nhìn về phía cửa khẽ gật đầu, bóng lưng nhanh nhẹn của người giúp việc liền mất hút về phía cuối hành lang.

Kiến Đông nhìn lần nữa người đàn ông trong gương, anh đang mặc trên người bộ comple màu xám khói, một kiệt tác trong bộ sưu tập mới của Armani, thiết kế hoàn hảo từng đường may cắt khéo léo, tinh tế lại gợi lên cảm giác rất xa lạ. Mặc dù sinh ra và lớn lên trong gia đình có truyền thống kinh doanh nhưng Kiến Đông không hề thích ăn vận theo kiểu doanh nhân như thế này. Anh yêu thích lối sống tự do, phóng khoáng. Mấy năm nay đi du học, anh đã quen thoải mái với áo thun và quần jean cho nên trong một lúc phải thay đổi cách ăn mặc khiến anh cảm thấy rất khó chịu. Nhưng dù sao hôm nay là ngày đầu tiên đến công ty làm việc nên anh không thể sơ xuất.

Khi Kiến Đông xuống dưới lầu thì bữa sáng đã được dọn sẵn, mẹ anh, bà Như Loan đang đang bận rộn dặn dò người giúp việc sắp xếp các món ăn trên bàn. Trông bà thật trẻ trung, nụ cười tràn trên môi. Bà không vui sao được! Vì từ ngày chồng mất đến nay hiếm khi cả nhà có mặt đông đủ, cả hai con trai và con dâu đều ở nhà ăn sáng, không khí gia đình thật đầm ấm. Nhìn mẹ vui, Kiến Đông không khỏi chạnh lòng. Mấy năm nay, anh đi du học ở Mỹ, anh Hai thì bận rộn công việc kinh doanh nên thường xuyên đi vắng, ở nhà cũng chỉ có mình mẹ và chị dâu.

Bà Như Loan dặn dò xong thì lại nhìn lên lầu trông ngóng, vừa lúc thấy Kiến Đông đi xuống, nụ cười của bà lại càng rạng rỡ như muôn ngàn đóa hoa đang nở trong lòng.

“Trời ơi! Nhìn xem, con trai của mẹ thật phong độ, sống ở Mỹ mấy năm, con thật sự đã trở thành quý ông lịch lãm rồi!”

Vừa nói, bà vừa kéo tay Kiến Đông: “Ngồi xuống đây đi con, hôm may mẹ có nấu món hủ tiếu Nam Vang mà con thích ăn nhất nè.”

“Mẹ của con lúc nào cũng trẻ trung, xinh đẹp!” - Lại nhìn qua một bàn đầy thức ăn không khỏi cảm động, nhẹ nhàng ôm vai mẹ - “Chỉ là bữa ăn sáng thôi, sao giống đại tiệc quá vậy? Làm như con trai của mẹ chết đói mở Mỹ không bằng!”

Tố Loan và Quốc Việt cũng vừa đến phòng ăn, nhìn thấy bà Như Loan vui nên cô cũng vui vẻ hùa theo:

“Em không biết đâu, khi chị đi cùng mẹ đến câu lạc bộ thẩm mỹ các cô ấy còn tưởng là chị em đấy.” - Mắt cô nhìn sang Quốc Việt cố ý lôi kéo – “Không phải mọi người trong công ty đều khen mẹ trẻ đẹp mà phải không anh?”

Quốc Việt nhìn thấy cảnh mẹ con khen nhau tỏ ra chướng mắt, anh chỉ lạnh nhạt kéo ghế ngồi vào bàn.

“Sau này cả nhà ngày nào chẳng gặp nhau, bày trò nịnh nọt để làm gì, hiếm khi cả nhà đông đủ vậy, ăn sáng thôi rồi đi làm.”

Nói xong còn quay sang nghiêm khắc nhắc nhở Kiến Đông: “Tài liệu buổi họp sáng nay đã xem hết chưa?”

“Em đã xem xong rồi, nhất định không làm anh thất vọng.” Kiến Đông nhanh nhảu trả lời rồi quay sang nháy mắt với mẹ.

“Mẹ, ăn nhanh thôi, nếu không anh Hai sẽ biến bàn ăn thành bàn họp bây giờ.”

“Em con mới đến công ty làm việc, có cần làm khó nó vậy không…” Câu nói của bà Như Loan rơi vào yên lặng giữa chừng khi nhìn thấy vẻ lãnh đạm của Quốc Việt. Từ nhỏ đến lớn bà Như Loan đều chiều chuộng Kiến Đông, thấy con vất vả bà có chút không nỡ nhưng Quốc Việt đã tỏ vẻ không muốn tranh luận nên bà đành thôi. Tố Loan biết tính chồng nên cũng im lặng cầm đũa. Thành ra, bữa sáng gia đình sum họp lại diễn ra trong im lặng, không ai mở miệng nói thêm điều gì.

Bà Như Loan vốn là kiểu phụ nữ truyền thống, khi còn trẻ bà là một y tá nổi tiếng xinh đẹp. Dù phải lấy chồng theo sự sắp đặt của gia đình nhưng khi kết hôn rồi bà đã đem hết tình yêu đặt vào ông Trần Chí Dũng. Khi sự nghiệp của chồng ngày càng lớn, bà lui về chăm sóc gia đình, chấp nhận làm chiếc bóng lặng lẽ sau lưng chồng, con. Thời trẻ, ông Dũng là một thợ kim hoàn giỏi, khởi nghiệp từ một cửa hàng kinh doanh vàng bạc đá quý nhỏ, qua bao lần thất bại rồi mới đến thành công. Từ một anh thợ kim hoàn trở thành ông vua trong lĩnh vực bán lẻ quả là con đường đầy chông gai, thử thách nhưng chính sự liều lĩnh, quyết đoán đã giúp ông gây dựng nên cơ nghiệp khổng lồ này.

Khi chồng mất, Quốc Việt đang du học phải quay về nước tiếp quản sự nghiệp của ba. Trong công ty dấy lên đủ thứ tin đồn, lại còn xảy ra chuyện một vài người từng là “công thần khai quốc” muốn lật đổ cậu chủ trẻ khiến trong lòng bà lo sợ con trai còn non nớt sẽ không đứng vững trước sóng gió thương trường. Nhưng, người ta nói cha nào con nấy, Quốc Việt không hề non nớt như vẻ bề ngoài. Anh bản lĩnh tiếp nhận sự nghiệp của ông Dũng cùng với phong cách làm việc tự tin, quyết đoán. Trong một thời gian ngắn, anh đã biến Đại Danh thành một tập đoàn đa ngành không chỉ là ông vua trong lĩnh vực bán lẻ với hệ thống hàng trăm siêu thị, trung tâm thương mại lớn nhỏ trong cả nước mà còn lấn sân sang lĩnh vực bất động sản, khai khoán và truyền thông. Quốc Việt nhanh chóng trở thành một lãnh đạo tài ba, một huyền thoại mới của Tập đoàn Đại Danh, cơ ngơi do ông Dũng để lại đã được nâng lên thành một tập đoàn danh tiếng trong cả nước.

Hiện nay, Quốc Việt cũng đã kết hôn với Tố Loan, con gái của ông Nguyễn Cường, người bạn đồng cam cộng khổ từ thưở mới lập nghiệp của ông Trần Chí Dũng. Tố Loan cũng là một nữ doanh nhân sắc sảo, vợ chồng là bạn thanh mai trúc mã, đều là những nhân tài trẻ tuổi lại cùng chung chí hướng nên bà Như Loan rất an tâm về đứa con này.

Hiện giờ chỉ còn Kiến Đông là khiến bà lo nhất. Bà cũng biết, lần này anh hai của nó muốn Kiến Đông dùng sức mình để chứng minh cho Hội đồng quản trị thấy anh cũng là một nhân tài. Đứa con này, giống cha như đúc, lúc nào cũng quyết đoán, mệnh lệnh, không cho người khác tranh cãi. Với cách làm này bà dù không bằng lòng nhưng cũng chỉ biết nghe theo, mong muốn các con đều thành công. Bây giờ, Quốc Việt mới chính là trụ cột trong nhà, trong suốt ba năm Kiến Đông du học ở Mỹ, gia đình đã trải qua bao sóng gió đều do một mình Quốc Việt chống đỡ. Cho nên, ngay sau khi Kiến Đông tốt nghiệp, bà Như Loan kiên quyết cũng có, dỗ dành cũng có yêu cầu Kiến đông phải quay về nước giúp Quốc Việt tiếp tục sự nghiệp mà chồng bà đã cực nhọc nửa đời xây dựng nên.

Bữa sáng vừa xong thì cũng đến giờ mọi người phải đi làm, Tố Loan từ khi kết hôn đã không còn đến công ty làm việc mà đứng ra thành lập hệ thống Spa riêng. Công việc kinh doanh khá thuận lợi, nhờ vậy cô luôn có khá nhiều thời gian rảnh rỗi để bầu bạn với mẹ chồng. Sáng nay, cô đưa bà Như Loan đến tham gia một buổi đấu giá từ thiện. Quốc Việt có lịch hẹn nên đã đi trước, Kiến Đông một mình lái xe đến công ty.

Nhà của gia đình họ Trần nằm trong khu biệt thự cao cấp, dưới ánh nắng ban mai mỗi ngôi nhà đều toát lên vẻ sang trọng kiêu kỳ. Những khu vườn rộng bao quanh tô điểm cho mỗi ngôi nhà nét quyến rũ rất riêng. Những con đường vuông vức đan xen nhau như một bàn cờ xuyên qua những khu vườn yên tĩnh, trong không khí trong lành của buổi sớm mai còn thoang thoảng mùi hương ngọc lan từ trong vườn bay ra. Vỉa hè hai bên đường rộng thênh thang, những cây sao được chăm sóc cẩn thận nhanh chóng vươn lên cao vút, tỏa bóng mát cả con đường. Ngay cả những ngày hè oi ả nhất cũng khiến người ta cảm thấy mát mẻ, dễ chịu. Mỗi con đường nơi đây đều rất thân thuộc với Kiến Đông, anh mở cửa xe để nghe tiếng ngân nga của những chú ve sầu vang lên từ trong vườn nhà nào đó. Cảm giác bình yên như đang dong thuyền giữa một dòng sông tĩnh lặng.

Kiến Đông lái xe chầm chậm ra khỏi con đường yên vắng quen thuộc trong khu biệt thự hòa vào những con đường đông đúc khác của thành phố. Buổi sáng ở thành phố này vốn náo nhiệt, Sài Gòn xưa nay đều vậy, xe cộ trên đường luôn đông đúc như một dòng sông chảy xiết, không phút nào đứng yên, không phút nào ngơi nghỉ. Vào giờ cao điểm các con đường lớn nhỏ đều chật cứng xe buýt, ô tô, xe máy hối hả lao về khu trung tâm. Nghĩ đến đó, Kiến Đông khẽ thở dài chán ngán, lại một buổi sáng chật chội!

Qua hầm Thủ Thiêm, con đường phía trước vẫn rất thông thoáng, anh mới thở phào nhẹ nhõm vì không bị kẹt xe. Thì ra, mấy năm nay thành phố cũng đã nhiều thay đổi, đại lộ Đông Tây nối liền hai đầu thành phố đã khiến cảnh chen chúc giữa các phương tiện giao thông đổ vào khu trung tâm vào giờ cao điểm giảm đi đáng kể.

Đang giữa tháng năm, những cây Osaka được trồng hai bên đường bắt đầu ra hoa. Từng chùm, từng chùm hoa vàng rực rỡ đong đưa trong cái nắng dịu dàng của buổi sớm mai, khoe ra sắc hoa tươi sáng. Lại trông giống những chiếc đèn lồng lung linh bừng sáng cả con đường. Một thảm cỏ xanh biếc trải dài vô tận trên vạch phân cách giữa đường. Kiến Đông cảm thấy lòng nhẹ nhõm, anh mở nhạc ngân nga theo giai điệu quen thuộc của bài hát Forever at you feet.

Đến đường Đinh Tiên Hoàng, cổng Trường Đại học Khoa học - Xã hội và Nhân văn đang mở rộng. Từng tốp sinh viên có giờ học sớm đang nhộn nhịp ra vào. Một nhóm nữ sinh đang tụm lại nói cười trước cổng khiến anh không thể dằn lòng, đưa mắt tìm kiếm một hình bóng quen thuộc… Nhưng cuối cùng, chỉ có cảm giác thất vọng và hụt hẫng…

Anh nhớ mỗi lần hẹn nhau Hương Quỳnh đều đứng chờ anh trước cánh cổng đó. Hình ảnh cô tựa vào cánh cổng đã ố màu thời gian, bên trên là mái ngói xanh màu rêu đã in sâu vào tâm khảm anh trong suốt những năm tháng đi học xa nhà. Đến bây giờ, hình ảnh ấy dường như vẫn còn tươi mới như thể vừa mới hôm qua thôi cô vẫn đứng ở đây chờ anh, đợi đến khi gặp nhau thế nào cô cũng sẽ trao cho anh nụ cười rạng rỡ như một đóa hoa mùa xuân đang nở. Có hôm, anh đến trễ, cô phụng phịu giận dỗi nhưng khi anh đùa vài câu đã quên ngay lập tức lại cười rất tươi. Dường như tiếng nói cười trong vắt của cô vẫn còn đâu đây.

Đã ba năm rồi, anh không gặp cô nhưng ánh mắt của cô ở sân bay ngày hôm ấy vĩnh viễn đã khảm vào tâm trí anh một niềm tin mãnh liệt rằng: cô yêu anh hơn bất cứ điều gì khác trên đời. Cho dù cảm giác đau đớn khi mất cô đã đeo đẳng anh suốt hai năm qua nhưng đến nay anh vẫn không thể tin chính người con gái ấy đã nhất quyết đòi chia tay với anh. Cảm giác đó giống như một buổi chiều mùa đông lạnh lẽo u ám, trời không mây, không mưa và không có cả ánh mặt trời, chỉ một màu trắng lạnh lùng của tuyết phủ lên khắp mọi nơi. Anh giống như một con bù nhìn bằng tuyết chôn chân trong giá lạnh với một trái tim trống rỗng.

***

Khi ấy là vào đợt thi cuối học kỳ, suốt mấy ngày liên tiếp phải đương đầu với những môn chuyên ngành hóc búa khiến cho cả người đều mệt mỏi đến mụ mị, không thiết ăn uống gì nữa. Anh nằm trên giường một lát rồi cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Đến khi thức dậy thì trời đã tối, nhìn ra ngoài cửa sổ chỉ thấy những bông tuyết rơi trắng xóa, càng khiến người ta lười biếng không muốn bước chân ra khỏi phòng. Nhưng trong lòng cứ có cảm giác bồn chồn không yên. Anh nhớ Hương Quỳnh, không hiểu sao cả tuần nay anh đều không thể liên lạc được với cô. Nằm suy nghĩ vẩn vơ một lát, anh bật dậy mở máy tính lên xem, nhìn thấy biểu tượng skype của cô bật sáng, anh vui mừng cùng cô trò chuyện. Khoảng cách xa như vậy, nhưng anh vẫn cảm giác giọng cô rất mệt mỏi, nói chuyện được vài câu cô đột ngột tắt máy. Anh cảm thấy vô cùng bất an, điên cuồng gọi vào máy di động, cô vẫn không trả lời. Mấy ngày sau, cô đột ngột gửi cho anh một tin nhắn, chỉ một câu ngắn gọn như lưỡi dao sắc nhọn đâm vào tim anh: “Mình chia tay đi”.

Anh như một kẻ mất hồn, vội vàng đặt vé máy bay về nước, đến nhà cô thì cửa luôn luôn đóng kín như thể không còn người ở. Đến trường tìm thì được báo là cô đã bảo lưu kết quả học tập. Từ đó về sau anh hoàn toàn không thể liên lạc với cô, cô giống con diều đứt dây giữa bầu trời bao la mà anh chỉ là đứa trẻ vô vọng nhìn theo cho đến khi chỉ còn lại trong tầm mắt là màu xanh hun hút của mây trời.

hoa bo cong anh.jpg


>> Chương 5
 
Chỉnh sửa lần cuối:

huong dua Ben Tre

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
26/6/14
Bài viết
74
Gạo
0,0
Đúng lúc đang hay tự dưng cắt cái bụp, tiếc thật *thở dài* Không biết anh chàng đó có phải là người mà HQ ngày đêm thầm thương trộm nhớ hông nhỉ? Hóng chương tiếp nhá.
Mà cái từ "thứ Hai" này mình nghĩ nó không cần thiết phải viết hoa đâu bạn. :)
Một tay anh vẫy vẫy chào cô, rất bình thản, như thể người chồng trẻ chào vợ mỗi sáng
đi trước khi đi làm. => Bỏ chữ đi.
Đây có phải là cuộc sống hạnh phúc của một cặp đôi trong những lo toan bình dị hàng ngày. => Theo mình nghĩ đây là câu hỏi nên dấu câu phải là dấu chấm hỏi chứ hông phải dấu chấm. *cười*
P/s: Hình như loại hoa Osaka đó ở VN cũng có rất nhiều phải hông bạn? ;;)

Đúng rồi. Hoa Osaka đang được trồng ở khắp nơi trong cả nước. Mùa hè là mùa hoa nở. Đẹp lắm Hạt Cát à! (P/s: Mình gọi vậy bạn không phản đối chứ?)
Và nữa, Hạt Cát ơi, mỗi lần đăng chương mới mình đều hóng xem Cát có đọc hông? Có góp ý hông?
Nhận được góp ý của Cát là mình vui lắm rồi!
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Sea_Sand

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
10/5/14
Bài viết
572
Gạo
600,0
Vẫn là giọng văn uyển chuyển, nhẹ nhàng, mình rất thích. :) Khi đọc chương này rồi mình mới ngỡ ngàng được biết HQ là người yêu cũ của KĐ (tức em trai của VQ), chẳng lẽ 2 anh em lại yêu cùng 1 người sao? :-o Trời ạ! Truyện chưa tới hồi cao trào mà mình đã thấy gay cấn rồi, tiếp tục chờ xem bạn sẽ làm gì tiếp theo với những nhân vật của chúng ta. ;)
Mặc dù sinh ra và lớn lên trong gia
đình có truyền thống kinh doanh => Bạn bị thiếu chữ "đình" kìa.
Chỉ là bữa ăn sáng thôi,
sao giống đại tiệc quá vậy, => Câu hỏi nha bạn. :>
Cực nhọc
nữa đời xây dựng nên. => Nửa.
Rãnh rỗi => Rảnh.
Vuôn vức => Vuông.
 

Sea_Sand

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
10/5/14
Bài viết
572
Gạo
600,0
Đúng rồi. Hoa Osaka đang được trồng ở khắp nơi trong cả nước. Mùa hè là mùa hoa nở. Đẹp lắm Hạt Cát à! (P/s: Mình gọi vậy bạn không phản đối chứ?)
Và nữa, Hạt Cát ơi, mỗi lần đăng chương mới mình đều hóng xem Cát có đọc hông? Có góp ý hông?
Nhận được góp ý của Cát là mình vui lắm rồi!
Bạn gọi mình như thế nào cũng được, không sao cả. :D
Bạn yên tâm và cũng đừng hóng xem mình có đọc truyện của bạn hay không vì một khi mình đã thích và theo truyện nào thì sẽ quyết theo đến cùng, mình sẽ comment đầy đủ cho các chương để đưa ra nhận xét (trừ những lúc bạn đăng mà mình không onl). :)
 

huong dua Ben Tre

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
26/6/14
Bài viết
74
Gạo
0,0
Hình như mình có vấn đề với dấu hỏi, ngã hay sao ấy? Toàn sai lỗi chính tả ở điểm này Cát ạ.
 

Sea_Sand

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
10/5/14
Bài viết
572
Gạo
600,0

huong dua Ben Tre

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
26/6/14
Bài viết
74
Gạo
0,0
MUÔN CÁNH HOA RƠI

Chương 05.


Tòa nhà văn phòng của Tập đoàn Đại Danh nằm ngay khu trung tâm của thành phố mang vẻ đẹp riêng biệt với kiến trúc hình khối độc đáo, nổi bật. Những nhân viên văn phòng ăn mặc chỉnh chu ra vào nhộn nhịp đều mang trên mặt nét khẩn trương của một ngày mới. Kiến Đông lặng lẽ bước qua dòng người đông đúc dưới sảnh đi vào khu vực thang máy dành riêng cho các giám đốc. Thang máy được xây theo kiểu lộ thiên, vách kính trong suốt, những tia nắng rực rỡ của buổi sáng tháng năm ngập tràn không gian bên trong. Từ đây nhìn ra bên ngoài, một mảng lớn của thành phố đều thu vào trong tầm mắt.

Kiến Đông thờ ơ tựa vào lan can nhìn xuống bên dưới. Tầng tầng lớp lớp mái nhà, sân thượng của những tòa nhà bên cạnh. Phía xa là một vòng xoay lớn, dòng xe cộ hối hả lao trên đường chẳng khác nào đàn kiến đang cần mẫn trong hành trình của nó. Dòng người đi bộ tấp nập qua lại trên vỉa hè lại giống như những chấm đen nho nhỏ trong cõi đời phù du vụt lướt qua trong tầm mắt. Phố xá náo nhiệt như thế lại như một thế giới không tiếng động, cứ lặng lẽ lướt qua như một thước phim dài dai dẳng. Như thể từ trên trời cao nhìn xuống thế giới nhân sinh đang vật lộn khóc cười. Nhưng Kiến Đông vẫn không thể nào hiểu được cái khoái cảm đứng trên cao nhìn xuống, chỉ cảm thấy quá cao và cô đơn. Anh phóng tầm mắt về những áng mây lững lờ trôi như đang đuổi nhau bay về phía chân trời vô tận. Hệ thống âm thanh đang phát một bản nhạc không lời, giai điệu du dương khiến người ta có cảm giác như đang lạc giữa chín tầng mây.

Trong lúc anh còn đang lơ đễnh nhìn ra bên ngoài thì một tiếng “đinh” vang lên, thang máy đã dừng lại. Bước chân dường như chậm lại, cách bố trí khu vực này vẫn không có nhiều thay đổi, bức ảnh chân dung cỡ lớn của ba vẫn mang ánh mắt bao dung mỉm cười với anh.

Khi anh bước vào phòng họp lớn, mọi người đã đến khá đông đủ, vừa uống trà vừa trò chuyện vui vẻ. Cuộc họp hôm nay không chỉ có các thành viên hội đồng quản trị mà còn có các quản lý cấp cao khác được triệu tập. Có thể nói, mọi nhân vật quan trọng của Tập đoàn Đại Danh đều đã tề tựu về đây.

Vừa bước vào cửa, người Kiến Đông gặp đầu tiên gặp là ông Nguyễn Cường, ông chào đón anh bằng nụ cười hết cỡ, sau đó dang tay ôm anh thật chặt và cật lực vỗ vào vai anh với nụ cười rất đỗi thân tình.

“Tốt lắm, chú rất mừng khi con về công ty làm việc.”

Ở vị trí của người chú, ông vui mừng cũng phải vì đứa cháu vốn chẳng ham thích gì chuyện kinh doanh cuối cùng đã chịu đến công ty làm việc. Trong lòng Kiến Đông vẫn luôn xem ông là bậc cha chú đáng kính trọng nên cũng dùng thái độ chân thành đáp lại.

“Cám ơn chú, công việc sau này nhờ chú chỉ dẫn thêm cho cháu.”

Tiếp theo, anh bước đến chào hỏi các cô chú trong đội đồng quản trị và các quản lý cấp cao khác. Họ đều là cộng sự lâu năm của ba anh, có người anh đã từng quen biết nhưng cũng có những gương mặt lạ lẫm song ai cũng tỏ ra thân tình như chào đón một người thân lâu ngày gặp lại. Dù không phải là người từng trải thương trường nhưng Kiến Đông cũng không lạ lẫm gì với cách giao tiếp khách sáo như thế này. Với tiền bạc ai mà không cung kính chứ?

Cuối cùng cũng kết thúc màn chào hỏi đầy khách sáo khi thư ký Quỳnh Trâm gõ nhẹ vài tiếng vào micrô báo hiệu cuộc họp bắt đầu. Tiếng cười nói ồn ào nhanh chóng tắt lịm. Quốc Việt uy nghiêm ngồi vào vị trí Chủ tịch Hội đồng quản trị để điều khiển cuộc họp. Không khí làm việc khẩn trương lại khiến Đông chạnh lòng nhớ đến ba, dường như ba vẫn đang ở đây. Ông hẳn đã ngậm cười nơi chín suối, từ tác phong đến cách làm việc của Quốc Việt đều rất giống ông Dũng.

Năm ấy, ba đột ngột qua đời sau cơn đột quỵ, Quốc Việt đang học MBA năm cuối ở Mỹ liền vội vàng quay về nước. Tuổi trẻ, nhiệt huyết anh liền thay ba đảm đương trọng trách trong hội đồng quản trị. Cuộc khủng hoảng kinh tế năm ấy đã khiến không ít doanh nghiệp lớn phải tuyên bố phá sản nhưng Tập đoàn Đại Danh vẫn giữ được vị trí của mình trong top 10 doanh nghiệp lớn nhất nước. Trong mấy năm nay, Đại Danh dưới sự lèo lái của nhà lãnh đạo trẻ Quốc Việt đã thật sự trở thành con thuyền lớn vượt qua sóng to gió gió lớn căng buồm ra biển khơi.

Những cuộc họp như thế này nội dung luôn cứng nhắc và tẻ nhạt, chủ yếu xoay quanh nghiệp vụ của các bộ phận và những con số lời lỗ trong mấy tháng đầu năm. Kiến Đông đã xem qua tất cả báo cáo từ hôm trước nên chỉ lặng lẽ lắng nghe ý kiến của mọi người. Thái độ làm việc của Quốc Việt rất cẩn thận, anh vừa kiên nhẫn lắng nghe báo cáo công việc của từng bộ phận vừa đưa ra phân tích, đánh giá tình hình chung một cách thuyết phục. Một vài số liệu nhầm lẫn liền bị anh phát hiện ra khiến một số giám đốc nghiệp vụ dù rất cứng miệng cuối cùng cũng phải nhận sai. Dù có một số khó khăn do ảnh hưởng chung của nền kinh tế trong nước nhưng doanh thu tăng ổn định khiến Quốc Việt tỏ ra rất hài lòng.

Mấy năm gần đây, Đại Danh liên tục tiến hành các dự án lớn. Tham vọng của Quốc Việt không chỉ dừng lại ở khu vực Đông Nam Á, anh còn muốn đưa Đại Danh vươn xa hơn. Nhân lúc thị trường bất động sản trong nước rơi vào giai đoạn khủng hoảng, giá bất động sản đang chạm đáy, Quốc Việt đã mua lại hàng loạt dự án tốt với mức giá rẻ và lần lượt cải tạo lại thành các trung tâm thương mại hạng sang tại hai thành phố lớn là Hà Nội và thành phố Hồ Chí Minh đồng thời mạnh dạn đầu tư vào phân khúc cao cấp. Trước đó, hệ thống các cửa hàng cao cấp của Đại Danh đã tạo được dấu ấn riêng với người tiêu dùng như trung tâm thương mại Ánh Sao. Tuy nhiên, quyết sách táo bạo của anh cũng vấp phải không ít chỉ trích từ các cổ đông lớn tuổi, trong đó có cả ông Cường.

Mục tiêu tiếp theo của Quốc Việt là đầu tư xây dựng Đại Danh Mega Mall, một hệ thống phức hợp trung tâm mua sắm, căn hộ cao cấp và giải trí sang trọng, độc đáo và có quy mô lớn nhất Việt Nam. Tuy nhiên, việc bỏ một nguồn vốn lớn vào chương trình mở rộng đã bị cản trở bởi các thành viên lâu năm của hội đồng quản trị, những người luôn thận trọng và coi lợi nhuận là mục tiêu quan trọng nhất. Vì vậy, khi Quốc Việt đề cập đến việc sẽ dùng tất cả nguồn vốn hiện có để đầu tư xây dựng Đại Danh Mega Mall thì không khí đột nhiên sôi động hẳn lên. Phòng họp dường như chia làm hai phe, một số thành viên lớn tuổi trong hội đồng quản trị nghiêng về phía ông Nguyễn Cường kịch liệt phản đối cho rằng việc đầu tư này là quá mạo hiểm. Không khí căng thẳng như vậy nhưng Quốc Việt vẫn không hề tỏ ra nao núng.

“Việt Nam đang có lợi thế dân số trẻ, người lao động ở đô thị có trình độ và thu nhập cao, lại khát khao thẳng định đẳng cấp khiến Việt Nam trở thành thiên đường với các nhà bán lẻ. Thực tế cho thấy, tầng lớp nhà giàu Việt Nam không ngại bỏ ra số tiền lớn để sang nước ngoài mua hàng hiệu. Hiện nay, hàng hiệu thời trang và mỹ phẩm, thức uống theo phong cách mới, fast food... đang tranh thủ chiếm thị phần đáng kể. Chúng ta đang là doanh nghiệp trong nước dẫn đầu thị trường bán lẻ do đó không thể lại chịu thế thụ động khi ở ngay sân nhà. Tôi cho rằng, dự án Đại Danh Mega Mall của chúng ta nhất định phải triển khai trong thời gian sớm nhất. Hơn nữa, mô hình Mega Mall đã rất thành công ở các nước phát triển cũng như trong khu vực Châu Á. Đại Danh Mega Mall lại là khu phức hợp tích hợp rất nhiều loại hình giải trí có mặt đầu tiên ở Việt Nam chắc chắn sẽ thu hút nhiều khách hàng ở cả phân khúc cao cấp và bình dân.” Dứt lời, Quốc Việt nhìn bao quát phòng họp một lượt, tất cả trở nên yên lặng, không ai có thêm ý kiến gì nữa, yên lặng cũng là sự đồng tình.

Sau cùng, Quốc Việt tuyên bố trước hội đồng quản trị việc Kiến Đông sẽ giữ vị trí Giám đốc đầu tư phát triển bất động sản. Trước mắt anh sẽ phải phụ trách phần quảng bá cho dự án Đại Danh Mega Mall.

***

Buổi chiều, Kiến Đông có cuộc họp với ban giám đốc để triển khai dự án do anh phụ trách. Lần đầu tiên làm việc với ban giám đốc khiến anh có chút căng thẳng. Mặc dù đã nghiên cứu tất cả các tài liệu có liên quan nhưng trước khi vào cuộc họp anh vẫn xem xét tỉ mỉ một lượt, đến khi cảm thấy mọi thứ đều ổn cả mới an tâm phần nào. 14 giờ chiều cuộc họp sẽ bắt đầu, Kiến Đông cũng đã sẵn sàng.

Trên đường đến phòng họp Kiến Đông gặp Quốc Việt trên hành lang hóng gió. Anh đứng tựa lưng vào tường, một tay anh cho vào túi quần, tay còn lại cầm điếu thuốc đã tàn hơn một nữa, ánh mắt mông lung nhìn về khoảng không phía trước. Đây là khu vực dành riêng cho quản lý cấp cao, hành lang lặng ngắt không một bóng người. Ánh nắng buổi trưa xuyên qua vách kính khắc họa rõ nét bóng dáng cao lớn của anh, một nỗi cô đơn bao phủ. Kiến Đông dừng lại từ xa nhìn anh trai trong giây lát.

Quốc Việt lớn hơn Kiến Đông sáu tuổi, trong khi Kiến Đông thích lĩnh vực kỹ thuật thì Quốc Việt từ nhỏ đã thể hiện là một thiên tài kinh doanh, anh luôn theo sát ba để học hỏi cách điều hành công ty. Sau khi tốt nghiệp, anh lại phải thay ba lèo lái công ty trong giai đoạn khó khăn nhất, không ít va chạm trong thương trường năm năm qua đã trui rèn anh một người đàn ông bản lĩnh, từng trải và thành đạt. Hai anh em họ, người sôi động, kẻ trầm lắng, tuổi tác và sở thích khác nhau nên hai anh em từ nhỏ đã ít khi thân mật với nhau. Giờ phút này, Quốc Việt trước mắt anh càng giống như chiếc bóng tịch liêu của mình mang một nỗi buồn vô tận. Vẻ trầm mặc của anh trai khiến Kiến Đông có chút ngập ngừng, cuối cùng cũng bước đến bên cạnh, cất tiếng gọi khẽ.

“Anh Hai.”

Tâm trí của Quốc Việt dường như vẫn còn phiêu lãng nơi nào, Kiến Đông phải bước đến vỗ nhẹ vào vai anh mới nghe thấy.

“Anh đang suy nghĩ gì vậy? Sợ em bỏ chạy nữa à?” Tự nhiên Kiến Đông cảm thấy ngượng ngùng vì sự vồ vập của mình nên anh quyết định bắt đầu bằng một câu bông đùa.

Quốc Việt quay lại nhìn em trai, nét trầm tư biến mất phần nào, trên môi anh thấp thoáng nụ cười, đưa tay vỗ vỗ vào vai Kiến Đông: “Anh biết em sẽ không dám bỏ chạy lung tung nữa đâu, có rất nhiều việc ở công ty đang chờ em giải quyết, nếu em dám bỏ chạy anh sẽ tóm em về và quẳng em vào cái ghế Tổng giám đốc để em biết mùi đau khổ…”

Kiến Đông tỏ ra nghiêm túc: “Anh Hai, cảm ơn anh đã luôn hiểu cho em, mấy năm nay em đã suy nghĩ nhiều rồi, em thật vô trách nhiệm với gia đình, từ giờ em sẽ cố gắng hết sức để giúp anh giữ vững sự nghiệp của ba để lại cho anh em mình.”

“Anh biết em sẽ làm rất tốt. Vào họp đi, các giám đốc đang chờ.” Quốc Việt lần nữa vỗ vai em trai đầy tin tưởng, Kiến Đông cũng nháy mắt làm cử chỉ chúc thành công rồi nhanh chóng bước vào phòng họp.

Do ảnh hưởng khủng hoảng kinh tế, sức mua giảm, thị trường bán lẻ của Việt Nam đang ở giai đoạn khó khăn. Vì vậy, Đại Danh cần một dự án quảng bá thật hiệu quả để giảm thiểu rủi ro nhưng cũng cần cân nhắc đến vấn đề chi phí. Quyết định chọn công ty quảng cáo Nhật Linh, một doanh nghiệp còn khá non trẻ trong lĩnh vực quảng cáo tham gia dự án này là ý kiến khá táo bạo của Kiến Đông. Trước mắt, Nhật Linh cần phải thuyết phục ban giám đốc về tính khả thi của dự án quảng bá do họ thiết kế. Giám đốc công ty Nhật Linh là một người bạn cũ khá thân từ thời đại học của Kiến Đông, Ngọc Thúy, anh tin tưởng cô ấy sẽ thành công.

Trong bầu không khí cởi mở, mọi người cùng vui vẻ tiến vào phòng họp, Kiến Đông lần lượt bắt tay chào hỏi đại diện của Công ty Nhật Linh. Cuối cùng, anh không khỏi ngỡ ngàng dừng lại trước một gương mặt quen thuộc…là cô… Hương Quỳnh đang đứng trước mặt anh, chỉ cách nhau trong gang tấc, gọn gàng trong bộ váy công sở tối màu nổi bật làn da trắng hồng, mái tóc buộc cao và đôi mắt tròn long lanh như những giọt sương buổi sáng đang mở to nhìn anh đầy bối rối.

“… và cuối cùng đây là cô Hương Quỳnh, trưởng phòng kinh doanh của công ty chúng tôi.” Ngọc Thúy đại diện cho Công ty Nhật Linh lần lượt giới thiệu các thành viên trong đoàn, dứt lời cô nhận ra sự ngập ngừng của anh liền quay sang gọi khẽ.

“Kiến Đông.” Anh sực tỉnh, đưa tay về phía Hương Quỳnh: “Hân hạnh.”

“Hân hạnh.” Nụ cười của Hương Quỳnh có phần gượng gạo, lại khiến khiến tâm trí Kiến Đông dường như lạc về một miền ký ức xa xăm.

Khi đó, Kiến Đông vừa trở về từ cuộc thi robocon khu vực châu Á Thái Bình Dương, anh đã là nhân vật nổi tiếng khắp Trường Đại học Bách Khoa, còn cô là tân thủ khoa của Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn. Buổi giao lưu giữa các trường đại học quốc gia đã đưa họ đến với nhau. Anh đã bị giọng nói dịu dàng như làn nước trong của cô làm cho ngơ ngẩn mất một lúc lâu: “Tôi là Hương Quỳnh.” Tay cô chạm khẽ vào vào tay anh trong khi giọng nói nhẹ nhàng lướt qua tai, ánh mắt cô trong như ánh trăng đêm nguyên tiêu, bầu trời trong vắt không một gợn mây.

Nhận ra vẻ ngẩn ngơ của anh, Ngọc Thúy đứng bên cạnh kịp tiếp lời: “Nếu dự án được thông qua, sau này Hương Quỳnh sẽ là người trực tiếp phụ trách, cô ấy sẽ đại diện cho Nhật Linh làm việc với Đại Danh trong suốt thời gian triển khai dự án.”

Lời của Ngọc Thúy khiến Kiến Đông dường như điềm tĩnh hơn, anh ngồi vào ghế điều khiển cuộc họp. Trong phòng không một tiếng động, giọng nói lưu loát của Ngọc Thúy chờn vờn bên tai, những chuyện đã qua như một thước phim dài dai dẵng vẫn không ngừng ẩn hiện trong đầu khiến anh có phần mất kiểm soát. Càng khiến anh không kiềm được nhìn về phía Hương Quỳnh, khoảng cách đủ để anh nhìn thấy những bóng nước dập dềnh dâng lên trong đáy mắt cô, cảm giác trái tim se sẽ thắt lại nơi lồng ngực.

Bên này, Hương Quỳnh càng bối rối hơn, hai má cô nóng bừng khi chạm phải ánh mắt anh, tài liệu trong tay bị nắm chặt đến nỗi trở nên nhăn nhúm. Trong khoảnh khắc đó, âm thanh và màu sắc của thế giới quanh cô đều nhạt nhòa. Anh đang ở rất gần, gần đến nỗi cô có thể dùng khướu giác cảm nhận được sự tồn tại của anh, đó là mùi vị rất đặc biệt đã in sâu vào tận trái tim. Giống như từ rất lâu, anh thường hay đạp xe chở cô đi lòng vòng thành phố, mồ hôi thấm lưng, cô ngồi phía sau không kiềm được đưa tay đỡ lấy vạt áo cho gió lùa vào, anh vừa thở vừa hỏi cô có muốn cùng anh đi đến chân trời góc bể không? Mà chân trời góc bể của họ lúc đó thật ra là bến tàu của thành phố về đêm lộng gió. Anh sẽ cho xe lao thẳng xuống cầu tàu, tiếng gió ù ù bên tai đến khi cô thét lên vì sợ anh mới chịu dừng xe lại. Gió đêm dịu dàng ve vuốt, tiếng thuyền máy chạy trên sông lúc gần lúc xa, ánh đèn màu rực rỡ của thành phố lung linh in bóng dưới đáy sông… đều trở nên xinh tươi, rộn ràng. Chỉ vì, khi ấy có anh.

***

Bốp bốp bốp… Tiếng vỗ tay vang lên sau khi Ngọc Thúy trình bày xong. Quả nhiên, cô ấy đã thuyết phục được ban giám đốc, tất cả lập luận mà Nhật Linh đưa ra đều rất logic, chặt chẽ và nêu bật được hiệu quả to lớn mà dự án mang lại. Sau cùng, cô ấy tự tin kết thúc phần trình bày của mình và nhận được nhiều ánh mắt đồng tình của ban giám đốc. Một tràng vỗ tay vang lên sau khi kết thúc phần hội ý. Dự án đã được thông qua, quả không uổng công anh đã tin tưởng giao dự án này cho công ty của Ngọc Thúy.

Cuộc họp kết thúc cũng là lúc hết giờ làm việc, Kiến Đông là người đầu tiên bước đến bắt tay chúc mừng Ngọc Thúy: “Chúc mừng dự án của cô đã thuyết phục ban giám đốc, rất mong chúng ta sẽ hợp tác thành công.” - Anh nhìn đồng hồ - “Cũng gần sáu giờ rồi, chắc mọi người đều mệt và đói, tôi mời tất cả đi ăn.”

Tuy Đại Danh và Nhật Linh chỉ mới lần đầu hợp tác nhưng Ngọc Thúy và Kiến Đông đã là bạn từ khi học đại học nên mọi người nhanh chóng trở nên vui vẻ, thân mật.

Hương Quỳnh rất muốn ra về, nhưng cô biết cuộc gặp gỡ này không thể nào tránh được nên đành nhập cuộc với mọi người.

***

>> Chương 6
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Chim Cụt

đang cố gắng dài ra
Gà về hưu
Tham gia
4/12/13
Bài viết
14.361
Gạo
1.000,0
Bạn rất chịu khó miêu tả. :x Điều này tạo cảm giác cho độc giả hòa mình vào khung cảnh trong truyện.

Chim nhặt vài lỗi:
1.
Năm ấy, Ba đột ngột qua đời sau cơn đột quỵ...
---> Không thống nhất, lúc thì viết hoa từ ba, lúc thì không.
2.
sự léo lái, một một nguồn vốn lớn
---> Lỗi đánh máy.
3.
cứng ngắc và tẻ nhạt
---> Cài này Chim thấy bạn dùng từ sai rồi. Cứng nhắc mới đúng.
4.
Thành phố Hồ Chí Minh, Trung tâm thương mại Ánh Sao, Công ty Nhật Linh
---> Đâu cần viết hoa thànhtrungcông đâu nhỉ?
5.
“Anh biết em sẽ làm rất tốt, vào họp đi các giám đốc đang chờ.”
---> Câu này thiếu dấu câu ngắt ý.

Và một đôi chỗ thiếu dấu cách sau dấu câu, hoặc thiếu hẳn dấu kết câu.
 
Bên trên