Ngày mai trời có nắng? - Cập nhật - Poulp

Ngọc đình

Gà BT
Tham gia
29/3/14
Bài viết
1.144
Gạo
400,0

Mưa Mùa Hạ

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
6/8/14
Bài viết
2.926
Gạo
4.000,0
Đêm qua trước khi đi ngủ mình dành thời gian đọc truyện của bạn. Thực ra là đọc từ chiều qua một phần nên cũng đã đoc xong 23 chương.
Cảm nhận cá nhân của mình:
Mình rất thích văn phong và cách viết của bạn. Nội dung truyện và cách dẫn dắt, miêu tả tâm lý cũng như ngoại cảnh mình thấy gần gũi, tự nhiên và giản dị.
Mình cũng có cảm tình với nhân vật Thu, nhưng nói chung cũng không hoàn toàn là thích. Có chương thích, có chương không. Nhưng dù sao thích cũng nhiều hơn vì tình mẫu tử Thu dành cho mẹ.
Về hai người đàn ông hay xuất hiện trong cuộc đời Thu là Khánh và Nam. Mình cũng có một số thắc mắc là:

Khánh vẫn còn trẻ gọi bằng "ông ta" có phần hơi gượng. Nhân vật Khánh có một điểm thắc mắc khá lớn đó là khi anh ta hỏi bao nuôi Thu nhưng lại vẫn để làm Thu công việc dễ xảy ra (đã xảy ra) quan hệ với người đàn ông khác. (Đừng nói anh ta không biết, với những người có tiền, thông tin với họ là điều rất dễ kiếm nếu họ thực sự quan tâm). Thường thì mình thấy (kinh nghiệm cá nhân thôi nhé, vì bạn mình có người hoàn cảnh khá giống Thu): Đàn ông trừ khi họ không hề có tình cảm với cô gái bao nuôi, họ chỉ coi cô ta là công cụ để giải quyết thì họ chỉ yêu cầu gọi là đến, muốn là phải có mặt còn lại thì tùy, cô muốn sống ra sao, làm gì thì làm. Số còn lại, có 1 chút tình cảm hoặc có tính sở hữu mạnh, khi họ đã bỏ tiền ra bao cô gái nào đó. Cô ta chỉ được làm 1 công việc là ở nhà hoặc làm 1 việc gì đó không có nguy cơ xảy ra quan hệ với những gã khác và đợi "ông chủ" của mình gọi mà thôi. Đây là điểm thắc mắc lớn nhất. Hoặc có thể do mình đọc không cẩn thận bỏ sót 1 chi tiết nào chăng?
Khánh có 1 điểm cộng, đó là vợ anh đã mất chứ không phải anh bao bồ nhí, ngoại tình. Nên mình không có gì để phán xét anh nam chính này. Anh ấy là đàn ông, và nói thật lại là người đàn ông mất vợ, thì nhất nhu cầu không thể kìm nén lâu được là được tất nhiên.

Nam... Cảm giác tội nghiệp cho anh ấy. Tuy nhiên Thu luôn nói không xứng với anh nhưng hành động và thái độ của Thu thì mình đoán Thu không có cảm tình với ai cả.
Hết 23 chương mình vẫn chưa nhận ra rõ tình cảm của Thu. Chỉ thấy thương hai mẹ cô ấy và những đau đớn trớ trêu cô ấy vấp phải. Thực ra Thu cũng biết, khi bước chân vào nghề này là phải chấp nhận rủi ro. Ít ra cô đã gặp được Khánh. Chỉ có điều bây giờ, Duy đang dùng cô để "tống tiền" và " tống tình" mà Khánh và Nam lúc này chưa thực sự là một người đàn ông cô cần để ra tay giúp cô, ngược lại cô còn sợ bị Khánh phát hiện nên dự là truyện sẽ còn dài đây.

Đợi chương mới của bạn. Đây chỉ là những cảm nhận của cá nhân mình. Chỗ nào bạn không vui thì bỏ qua nhé. :D poulp
 
Chỉnh sửa lần cuối:

poulp

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
10/5/14
Bài viết
63
Gạo
0,0
Đêm qua trước khi đi ngủ mình dành thời gian đọc truyện của bạn. Thực ra là đọc từ chiều qua một phần nên cũng đã đoc xong 23 chương.
Cảm nhận cá nhân của mình:
Mình rất thích văn phong và cách viết của bạn. Nội dung truyện và cách dẫn dắt, miêu tả tâm lý cũng như ngoại cảnh mình thấy gần gũi, tự nhiên và giản dị.
Mình cũng có cảm tình với nhân vật Thu, nhưng nói chung cũng không hoàn toàn là thích. Có chương thích, có chương không. Nhưng dù sao thích cũng nhiều hơn vì tình mẫu tử Thu dành cho mẹ.
Về hai người đàn ông hay xuất hiện trong cuộc đời Thu là Khánh và Nam. Mình cũng có một số thắc mắc là:

Khánh vẫn còn trẻ gọi bằng "ông ta" có phần hơi gượng. Nhân vật Khánh có một điểm thắc mắc khá lớn đó là khi anh ta hỏi bao nuôi Thu nhưng lại vẫn để làm Thu công việc dễ xảy ra (đã xảy ra) quan hệ với người đàn ông khác. (Đừng nói anh ta không biết, với những người có tiền, thông tin với họ là điều rất dễ kiếm nếu họ thực sự quan tâm). Thường thì mình thấy (kinh nghiệm cá nhân thôi nhé, vì bạn mình có người hoàn cảnh khá giống Thu): Đàn ông trừ khi họ không hề có tình cảm với cô gái bao nuôi, họ chỉ coi cô ta là công cụ để giải quyết thì họ chỉ yêu cầu gọi là đến, muốn là phải có mặt còn lại thì tùy, cô muốn sống ra sao, làm gì thì làm. Số còn lại, có 1 chút tình cảm hoặc có tính sở hữu mạnh, khi họ đã bỏ tiền ra bao cô gái nào đó. Cô ta chỉ được làm 1 công việc là ở nhà hoặc làm 1 việc gì đó không có nguy cơ xảy ra quan hệ với những gã khác và đợi "ông chủ" của mình gọi mà thôi. Đây là điểm thắc mắc lớn nhất. Hoặc có thể do mình đọc không cẩn thận bỏ sót 1 chi tiết nào chăng?
Khánh có 1 điểm cộng, đó là vợ anh đã mất chứ không phải anh bao bồ nhí, ngoại tình. Nên mình không có gì để phán xét anh nam chính này. Anh ấy là đàn ông, và nói thật lại là người đàn ông mất vợ, thì nhất nhu cầu không thể kìm nén lâu được là được tất nhiên.

Nam... Cảm giác tội nghiệp cho anh ấy. Tuy nhiên Thu luôn nói không xứng với anh nhưng hành động và thái độ của Thu thì mình đoán Thu không có cảm tình với ai cả.
Hết 23 chương mình vẫn chưa nhận ra rõ tình cảm của Thu. Chỉ thấy thương hai mẹ cô ấy và những đau đớn trớ trêu cô ấy vấp phải. Thực ra Thu cũng biết, khi bước chân vào nghề này là phải chấp nhận rủi ro. Ít ra cô đã gặp được Khánh. Chỉ có điều bây giờ, Duy đang dùng cô để "tống tiền" và " tống tình" mà Khánh và Nam lúc này chưa thực sự là một người đàn ông cô cần để ra tay giúp cô, ngược lại cô còn sợ bị Khánh phát hiện nên dự là truyện sẽ còn dài đây.

Đợi chương mới của bạn. Đây chỉ là những cảm nhận của cá nhân mình. Chỗ nào bạn không vui thì bỏ qua nhé. :D poulp
Cảm ơn bạn đã đọc và có cảm nhận về truyện của tớ. Thật ra cách gọi Khánh là ông ta chỉ vì ban đầu tớ ko biết nên gọi thế nào nên để tạm vậy (hơi cẩu thả^^) tớ cũng định sửa lại. Còn về cảm nhận của bạn đối với Khánh và những hiểu biết bạn chia sẻ tớ hoàn toàn đồng ý, nhưng nếu bạn để ý kỹ 1 chút thì sẽ thấy Khánh đối với Thu ko phải ham muốn thể xác bình thường, Thu giống vợ cũ của anh ta. Để Thu làm việc ở bar một phần vì tự tin vào bản thân, Thu sẽ ko dám trái lời mình, một phần là để nhắc anh ta nhớ Thu là ai. Hy vọng những chương sau bạn sẽ hiểu hơn.
 

Mưa Mùa Hạ

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
6/8/14
Bài viết
2.926
Gạo
4.000,0
Cảm ơn bạn đã đọc và có cảm nhận về truyện của tớ. Thật ra cách gọi Khánh là ông ta chỉ vì ban đầu tớ ko biết nên gọi thế nào nên để tạm vậy (hơi cẩu thả^^) tớ cũng định sửa lại. Còn về cảm nhận của bạn đối với Khánh và những hiểu biết bạn chia sẻ tớ hoàn toàn đồng ý, nhưng nếu bạn để ý kỹ 1 chút thì sẽ thấy Khánh đối với Thu ko phải ham muốn thể xác bình thường, Thu giống vợ cũ của anh ta. Để Thu làm việc ở bar một phần vì tự tin vào bản thân, Thu sẽ ko dám trái lời mình, một phần là để nhắc anh ta nhớ Thu là ai. Hy vọng những chương sau bạn sẽ hiểu hơn.
Mình nhận ra chứ, nhận ra là Khánh có cảm tình với Thu nên mình mới có thắc mắc này với tác giả. Chính vì thích nhân vật này nên mình càng muốn nhân vật ấy gần gũi với đời thường hơn nè (tham lam quá).
Nếu bạn nói Khánh có tình cảm vơi Thu thì việc để cô ấy tiếp tục làm ở bar thì có vẻ hơi hơi truyện, vì cá nhân mình nghĩ, đàn ông có tính sở hữu rất cao. Thu chắc chắn không làm trái lời Khánh rồi nhưng xung quanh cô ấy là nguy hiểm cả về tinh thần lẫn thể xác ( trừ khi Khánh cho người âm thầm bảo vệ giống các truyện NTTQ). Nhưng xét về ý kiến là anh ấy để Thu làm ở bar một phần nhắc nhỏ anh ấy Thu là ai thì mình lại cảm thấy chấp nhận được với tình cảm chưa rõ ràng và mới manh nha đôi chút này của Khánh dành cho Thu.
Hy vọng là Khánh sẽ không hối tiếc vì điều ấy nếu lỡ yêu Thu thật và biết được những gì Thu phải trải qua. :(
 

poulp

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
10/5/14
Bài viết
63
Gạo
0,0
Mình nhận ra chứ, nhận ra là Khánh có cảm tình với Thu nên mình mới có thắc mắc này với tác giả. Chính vì thích nhân vật này nên mình càng muốn nhân vật ấy gần gũi với đời thường hơn nè (tham lam quá).
Nếu bạn nói Khánh có tình cảm vơi Thu thì việc để cô ấy tiếp tục làm ở bar thì có vẻ hơi hơi truyện, vì cá nhân mình nghĩ, đàn ông có tính sở hữu rất cao. Thu chắc chắn không làm trái lời Khánh rồi nhưng xung quanh cô ấy là nguy hiểm cả về tinh thần lẫn thể xác ( trừ khi Khánh cho người âm thầm bảo vệ giống các truyện NTTQ). Nhưng xét về ý kiến là anh ấy để Thu làm ở bar một phần nhắc nhỏ anh ấy Thu là ai thì mình lại cảm thấy chấp nhận được với tình cảm chưa rõ ràng và mới manh nha đôi chút này của Khánh dành cho Thu.
Hy vọng là Khánh sẽ không hối tiếc vì điều ấy nếu lỡ yêu Thu thật và biết được những gì Thu phải trải qua. :(
Tớ cũng hay đọc truyện ngôn tình TQ lắm nhưng tớ thường ko theo 1 lối mòn đó. Với cả tớ chưa hề khẳng định Khánh có tc vs Thu nhé. Hehe.
 

poulp

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
10/5/14
Bài viết
63
Gạo
0,0
Chương 24
Mùa hè nóng nực cuối cùng cũng dần qua đi, nhường chỗ cho cô nàng mùa thu dịu dàng và hương hoa sữa nồng nàn. Thu được sinh ra vào cuối tháng 9 và điều duy nhất cô có thể cảm nhận được mỗi khi mùa của mình đến là một cơn gió, một cơn gió mát lành mà người ta thường chờ đợi suốt những ngày hè. Môi lần thời tiết chuyển mùa là người ta nhìn thấy rõ ràng nhất về sự qua đi của thời gian, rất nhanh, rất nhanh và những người như Thu lại tự chất vấn bản thân rằng tháng ngày sẽ đưa cô đi về đâu? Chuyện gì sẽ lại xảy ra? Ngày này năm sau sẽ sống thế nào?

Thu tha thẩn bước ra khỏi khu điều trị nội trú của bệnh viện thì trời cũng sẩm tối, một bóng người đi nhanh đến từ phía sau lưng cô khiến cô giật mình quay đầu lại, nói to: “Ai đấy?”

Người đàn ông có gương mặt đôn hậu nhìn Thu chăm chú, một tay ông giơ trên không trung: “Là bác đây Thu.”

Thu nhíu mày cảnh giác nhìn ông Sơn, không biết ông ta ở đây từ bao giờ? Sao lại xuất hiện đột ngột xuất hiện sau lưng như thế?

“Bác xin lỗi đã làm cháu sợ.” Ông Sơn vội vàng giải thích: “Bác không cố ý làm như vậy, bác chỉ muốn gặp và nói chuyện với cháu.”

“Bác muốn nói gì ạ? Bác đã đến mà không muốn lên thăm mẹ cháu sao?”

“Bác… Bác đã thăm mẹ cháu rồi. Bác cố tình ở đây chờ cháu vì… Vì bác biết ngày nào cháu cũng đến đây.”

Thu kinh ngạc: “Bác đợi cháu? Vì sao?”

Ông Sơn hỏi: “Cháu chưa ăn cơm phải không? Đi nào, bác mời.”

“Cháu xin lỗi nhưng cháu mong bác quay về câu hỏi cháu vừa hỏi bác. Bác muốn gì ở cháu?”

Bị Thu hỏi, ông Sơn càng lộ vẻ bối rối, ông nắm hai bàn tay với nhau: “Bác không muốn gì ở cháu cả. Bác chỉ muốn giúp đỡ hai mẹ con cháu.”

Thu thật tình trả lời: “Cháu cảm ơn bác nhưng bác không phải họ hàng ruột thịt gì của nhà cháu, hơn nữa bác còn có gia đình cần phải lo, cháu không dám nhận sự giúp đỡ của bác. Bác đến thăm và làm bạn với mẹ cháu là cháu vui rồi. Cháu không thiếu thốn hay khó khăn gì cả, cháu đủ khả năng lo cho mẹ.”

“Không, bác…” Ông Sơn định nói gì đó rồi chợt nín thinh, cúi đầu nhìn xuống đất với vẻ tủi khổ.

“Cháu không biết bác với mẹ cháu khi xưa là bạn bè thân thiết như thế nào nhưng cháu tin mẹ cháu cũng không bao giờ đồng ý để cháu nhận sự giúp đỡ của bác. Cháu hy vọng bác sẽ không gặp cháu để nói về điều này nữa. Cháu xin phép!”

Thu bước đi thật nhanh, ra vẻ dứt khoát lắm nhưng thật ra khi vừa quay đi cô đã cắn chặt môi, muốn kìm chế thứ cảm xúc nặng nề khó hiểu.

Khi Thu vừa đặt chân vào phòng thay đồ của bar thì nghe mọi người xôn xao chuyện Mai nợ tiền bọn xã hội đen nên nghỉ việc trốn mất tăm. Thu không quan tâm lắm, cũng chẳng hỏi han bàn tán gì. Bước qua đám người lộn xộn, ngồi xuống cạnh Hương và bắt đầu trang điểm.

“Hôm nay đến muộn thế Thu? Em diễn đầu đấy.” Hương hỏi.

“Đầu óc em dạo này chán lắm, ngơ ngẩn ở nhà mãi mới nhớ ra hôm nay mình diễn đầu tiên.”

Hương bật cười: “Chị Bích vừa bảo có khi em lại bị ông chủ nhà mình bắt cóc mất.”

“Được thế thì còn gì bằng. Chị Bích đâu ạ? Dạo này em cũng không thấy mặt Nhung đâu.”

“Bích vừa đi thay đồ. Nhung vẫn đi làm đều mà, dạo này chăm chỉ, toàn đi sớm, ra ngoài dọn dẹp rồi. Hết giờ là về luôn, không nấn ná như trước. Lạ thế chứ.”

Thu không nói gì, vẫn chăm chú trang điểm. Đúng lúc Bích thay một bộ đồ ngắn cũn màu đỏ rực đi ra, chọc tay vào eo Thu ghẹo: “Con ranh này, diễn đầu mà bây giờ còn lờ đờ trang điểm, thay quần áo đi. Lão Bình vào tru inh ỏi bây giờ.”

Thu nhìn đồng hồ, đúng là gấp quá rồi, cô hỏi: “Hôm nay em diễn với chị à? Phải không?”

“Ờ, đỏ đen, đỏ đen. Chị thấy bộ đỏ đẹp hơn nên mặc rồi, bộ đen kia kìa, nhanh lên.” Bích chỉ về phía giá treo quần áo.

“Chị ăn gian thế, không đáng mặt đàn chị đâu.” Thu nói.

Mọi người nghe vậy cười phá lên, có người trêu: “Cái Mai đi rồi, đến lượt Bích chèn ép đàn em hả?”

“Thì sao? Ai dám làm gì bà nào?” Bích vênh mặt đáp, còn vỗ vỗ mông Thu thúc giục: “Nhanh lên ranh con, bắt chị đây chờ lâu là liệu hồn.”

Màn trình diễn kết hợp của Thu và Bích luôn luôn là màn trình diễn nóng bỏng và kích thích nhất. Với vẻ mặn mà từng trải như con hồ ly của Bích kết hợp với nét lạnh lùng sắc sảo của Thu khiến khán giả phấn khích dõi theo từng cử động trên cơ thể hai cô gái. Đặc biệt là màn kéo một vị khách nam giới lên nhảy cùng, hai chị em họ người lột áo, kẻ cởi quần anh ta. Họ coi chàng trai như cái cột, dựa sát vào để nhảy, khán giả bên dưới reo hò không ngớt, ai cũng muốn được là anh chàng may mắn đó. Kết thúc màn trình diễn, hai cô gái cùng hôn lên má chàng trai, sau đó là nụ hôn đồng tính cực gợi cảm khiến chàng trai được chứng kiến cận cảnh phải ngây người. Tiếng la ó phấn khích tột độ của khán giả đã nói lên màn trình diễn hôm nay của Thu và Bích đạt hiệu quả đến mức nào, họ chưa bao giờ làm khán giả thất vọng.

Cũng như mọi lần, Thu không thích ngồi bên trong mà ra ngoài ngắm nghía người ta chơi bời điên loạn. Xem các cô gái khoe khoang diện đồ như đi dự tiệc, xem các chàng công tử ra oai mình là tay chơi, xem các cặp tình nhân lợi dụng ánh đèn nhấp nhoáng mà vuốt ve âu yếm nhau và xem những kẻ cũng như cô ngồi quan sát những người khác.

Đột nhiên một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai Thu từ phía sau. Thu liếc nhìn vai mình rồi lạnh nhạt hẩy ra. Người đó không bỏ cuộc, tiếp tục đặt tay lên vai Thu, lần này người đó còn gọi: “Chị Thu!”

Thu nghi ngờ quay đầu lại và mở mắt trừng trừng nhìn cậu con trai đang đứng ngay sau lưng. Cô nhảy khỏi ghế, cổ họng như bị cái gì đó chặn lại, mãi mới thốt ra thành lời: “Em làm gì ở đây hả Hoàng?”

Hoàng vẫn đứng yên, vô cảm hỏi: “Chị và chị Hương đều làm việc ở đây? Phải không?”

Thu lắc đầu, trả lời ngay: “Không, chỉ có một mình chị thôi. Chị Hương không phải.”

“Các chị có vẻ thích nói dối, tôi đã thấy hết, biết hết. Tôi ghê tởm các chị.”

Hoàng định quay đi nhưng Thu kéo lại, cố giải thích: “Không, Hoàng, không phải thế đâu. Nghe chị nói. Chị Hương không…”

Hoàng đẩy Thu ra, hét lên: “Đừng chạm vào tôi, tôi ghê tởm chị!”

Và như một cơn lốc, cậu ta chạy ào ra ngoài. Thu không kịp suy nghĩ lập tức đuổi theo. Vừa đuổi theo ra đến ngoài cổng, chạy ngang qua con ngõ nhỏ dẫn vào cửa sau của bar thì Thu bị một người lôi mạnh lại, đè chặt lên bờ tường thô ráp. Cô kêu lên một tiếng, vùng vẫy để thoát ra nhưng càng cố càng bị đè chặt hơn. Hắn phả hơi nóng lên mặt cô, mùi rượu lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt giống như trên người Khánh nhưng cô không bao giờ bị nhầm lẫn, cô hoàn toàn có thể nhận ra hắn là ai sau nhiều đêm ân ái.

“Mẹ kiếp! Anh đang làm cái quái gì vậy? Cút ra, tôi có việc cần làm!” Thu quát.

Duy cười cười: “Cần làm gì? Chạy theo thằng nhãi đó? Quan trọng hơn phục vụ anh sao?”

“Buông tôi ra, tôi cần phải…”

Chưa kịp nói hết câu, bàn tay ma mãnh của hắn đã thọc vào trong áo cô, sờ soạng lung tung. Thu bực bội giữ lấy tay hắn, cuống quýt thương lượng: “Tôi phải giải quyết một việc, xong việc tôi chiều anh.”

Hắn không bận tâm, tiếp tục giở trò. Lần này Thu chửi: “Duy! Thằng khốn! Anh chỉ hiểu tiếng chó thôi phải không?”

Nghe vậy, hắn cắn lên môi Thu đau buốt: “Cái miệng đẹp đẽ này không nói được cái gì hay ho. Thích chửi phải không? Cho em chửi đến sáng.”

Dứt lời, Duy lôi tuột Thu vào nhà nghỉ gần đó mà họ vẫn thường qua đêm, mặc cho cô gào thét rằng phải đi. Vừa vào phòng hắn đã đẩy Thu ngã xuống giường, lột sạch quần áo cô. Cô trừng mắt nhìn hắn, không động đậy, để hắn muốn làm gì thì làm. Hắn đương nhiên không thích, khó chịu vỗ má cô lăng mạ: “Nào, đừng có nằm yên như thế, làm việc của một con điếm đi chứ? Em đã hầu hạ lão Khánh của em thế nào hả?”

Thu lườm hắn: “Anh nghĩ anh bằng một góc của ông chủ tôi sao?”

Hắn nghếch mặt lên, lạnh lùng hỏi: “Sao? Kỹ thuật của tôi không bằng lão già đó của cô à? Hay vì lão ta mua cô với giá trên trời?”

“Tất cả mọi thứ.” Thu nhấn mạnh. “Đó là người đàn ông khiến phụ nữ, kể cả thứ được mua như tôi tôn sùng, tình nguyện hầu hạ. Còn anh, ngay cả một con điếm như tôi cũng phải dùng thủ đoạn hèn hạ mới chiếm được. Anh thật đáng thương làm sao!”

Một cái tát đau điếng giáng xuống mặt Thu, cô có thể cảm thấy ngay lập tức một bên mặt bị sưng lên. Đôi mắt Duy hung hãn nhìn cô, hắn nắm chặt lấy hai bờ vai nhỏ gầy dí chặt xuống tấm nệm.

“Cái thứ đĩ điếm như cô mà cũng có quyền phán xét ư? Cái thứ như cô, để tôi nhắc cho cô nhớ, từ lúc sinh ra trên cõi đời này đã mang dòng máu và số phận của con đĩ rồi. Chỉ là con súc vật trần truồng trên giường thôi.”

Thu cười lớn: “Vậy ra anh cũng chỉ đáng làm tình với con súc vật như tôi thôi à? Oai phong thật!”

Hắn cười gằn: “Cô đừng giở trò, tưởng tôi không nhìn ra mưu đồ của cô à?”

Hắn cúi người, dịu dàng vuốt ve bên má sưng đỏ của Thu. Đôi môi hắn vừa mơn trớn vừa thì thầm: “Chiều Thu, tôi không muốn làm em bị đau, nhưng em phải ngoan. Cái miệng của em chỉ dùng để làm tình thôi, biết chưa?”

Thu đẩy hắn ra: “Đồ biến thái! Loại chó hoang suy nghĩ bằng nửa người dưới.”

“Được, nhẹ cô không ưa vậy để tôi cho cô biết thế nào là suy nghĩ bằng nửa người dưới.”

Lần này hắn giận thật, tàn bạo giày xéo cơ thể đẹp đẽ của Thu, bắt cô phải hiểu cách cư xử của mình là ngu xuẩn. Suốt mấy tiếng đồng hồ, hắn không cho cô một phút nghỉ ngơi, hắn khiến cô đau đớn, nhưng cô quá lì lợm, không mở miệng van nài nửa câu. Cơ thể cô nhũn nhão, mệt mỏi, cô tưởng như mình sắp chạm đến giới hạn cuối cùng, sắp chết đến nơi. Cô cũng không biết mình mơ mơ tỉnh tỉnh trong cơn đau đớn thể xác bao nhiêu lần, không biết bao nhiêu lần hắn tát cô khi cô nhìn chằm chằm khuôn mặt tàn ác của hắn. Hắn chửi rủa gì, cũng không còn lọt vào tai nữa, cô chỉ cắn răng, nằm yên như cái xác chết.

Trong phòng điều hòa 18 độ C nhưng mồ hôi cô bết dính khắp người, những sợi tóc dài đen nhánh dính trên gương mặt phớt hồng. Cô hơi nghiêng đầu, đôi mắt đờ đẫn nhìn ra rèm cửa sổ màu kem, ở đó có hình ảnh thu nhỏ của một cây đàn dương cầm, còn có một người con trai mặc đồ trắng vừa đánh đàn vừa nhìn cô. Ánh nắng chan hòa nhuộm vàng nơi anh, anh nở nụ cười ấm áp với cô, tiếng đàn tinh tế êm ái vang vang như ma thuật. Cô bất giác mỉm cười, ánh sáng ảo mờ in vào đáy mắt.

“Cười? Cô cười cái gì? Hả?” Duy nắm chặt cằm Thu, ép cô quay lại nhìn hắn.

Thu vẫn cười: “Mày chẳng bao giờ biết. Mày chỉ là thằng đực.”

Hắn cười xảo quyệt rồi nhỏm dậy lấy áo bịt mắt và miệng của cô lại.

“Muốn làm xác chết, tôi cho cô làm xác chết.”

Lúc mơ màng tỉnh lại lần nữa, trời đã sáng hẳn, mọi thứ hoàn toàn trở lại bình thường, bên tai cô là tiếng sột soạt của quần áo, tiếng lách cách của dây lưng. Cô mở đôi mắt mệt mỏi không biết đã được Duy thả tự do từ lúc nào, cả người gần như mất cảm giác. Để chắc chắn cơ thể này vẫn thuộc về mình, cô thử cử động, thật tệ! Cô nhăn mặt vì đau đớn, một cảm giác chưa từng trải qua, hai chân rụng rời và nơi đó đau buốt như bị dao cứa. Cô không dám cử động nữa, cũng không muốn khóc nhưng cơn đau kích thích tuyến lệ làm nước mắt chảy ra.

Duy mặc quần áo xong, quay người lại thấy cơ thể Thu run khẽ, gương mặt nhăn nhúm. Hắn lững thững lấy ví rút ra một xấp tiền ném vào mặt Thu, nhàn nhạt nói: “Cầm tiền mà đi bệnh viện kẻo cô lại bảo tôi không bằng một góc của lão Khánh. Còn nữa, nhớ lấy bài học này.”

Duy đi rồi, Thu vẫn nằm đó, sấp tiền kề sát mặt, đây là lần đầu tiên cô biết tiền có mùi tanh đến thế. Đêm qua là một đêm kinh hoàng, cô chưa bao giờ biết đến nỗi đau trong hoan ái đáng sợ như thế, muốn gào thét mà không cất nổi nên lời, muốn quên đi nhưng sự tối tăm trước mắt khiến nỗi đau càng dồn dập tăng lên, não bộ càng bắt cô đối mặt cách giày vò man rợ đó. Đến giờ tiếng chửi sỉ nhục lẫn tiếng thở dâm ô vẫn còn ám ảnh cô.

“Cô là con đĩ, chỉ là con đĩ. Đến chết cô vẫn mang danh là con đĩ, người đời sẽ nhổ vào thân xác cô. Lão Khánh không dạy cô làm đĩ thế nào, thì để tôi… Cô biết đĩ là gì không? Hả? Chính là hạng như cô, không có tự trọng, vén váy lên mà sống, mời đủ loại đàn ông chui vào.”

Thu bịt chặt hai tai, hít sâu vài hơi, đẩy những lời nói kia ra. Cô muốn vào phòng tắm nhưng khi vừa nhỏm dậy đã kinh hoàng phát hiện bên dưới một mảng máu đỏ thẫm loang lổ trên tấm ga giường màu trắng tạo nên hình ảnh rùng rợn. Cô choáng váng ngã xuống giường lần nữa, cô không ngồi dậy được, rất đau. Cô không biết mình có thể chảy máu đến chết không? Nhưng hiện tại cô còn chưa thể chết, chưa được. Đôi môi cô cắn lại run rẩy. Bàn tay lẩy bẩy quờ quạng tìm điện thoại để gọi cho một người mà cô nghĩ chỉ có người đó mới giúp được.

“Chị Bích, giúp em với.” Lúc cất tiếng nói, cô mới phát hiện không chỉ bàn tay run lẩy bẩy mà giọng nói cũng run run.

Lúc nhận được điện thoại của Thu, Bích đang ngủ nhưng nhận ra giọng Thu có vấn đề, không kịp thay quần áo, Bích liền chạy đi.

Chỉ mất chưa đến 10 phút Bích đã có mặt tại phòng nhà nghỉ. Cô kinh hãi khựng lại mất mấy giây khi nhìn Thu trần truồng trên giường với mảng máu đáng sợ, cơ thể trắng trẻo chỗ đỏ chỗ tím. Bích lao đến ôm lấy Thu, nói như hét: “Làm sao thế này? Ai?”

Thu thểu thảo nói: “Chị đỡ em vào nhà tắm, em phải đi bệnh viện.”

Bích không nói nhiều, gạt phăng đống tiền bên cạnh làm chúng rơi xuống lả tả đất rồi đỡ Thu vào phòng tắm. Thu rất mệt mỏi, cô ngồi yên trong bồn tắm, để mặc Bích giúp mình tắm rửa, sau đó cả hai cùng đi bệnh viện.


“Cô bị cưỡng bức à?” Nữ bác sĩ đứng tuổi vừa khám cho Thu xong thẳng thừng hỏi.

Thu không tỏ vẻ gì, chỉ lắc đầu.

Nữ bác sĩ không nghĩ như thế là xong, động viên Thu: “Bị cưỡng bức thì tôi khuyên cô nên đi trình báo công an, không phải sợ. Chúng nó hại cô như thế, bây giờ không báo, chúng nó lại đi hại người khác. Bọn chúng…”

“Cảm ơn bác sĩ quan tâm nhưng tôi đã nói không phải, tôi tự nguyện. Phiền bác sĩ làm nhanh chút.”

Bác sĩ lắc đầu thở dài rồi ghi vào sổ khám bệnh, miệng nói: “Cô bị tổn thương vùng kín, ít nhất một tháng tới không nên quan hệ, sau này cũng tránh quan hệ mạnh. Tôi sẽ cho thuốc, dùng đều đặn là không có vấn đề gì đáng ngại nữa.”

Thu cảm ơn bác sĩ rồi cầm sổ đi lấy thuốc. Xong xuôi, cô ra ngoài khuôn viên bệnh viện tìm Bích. Bích đang đứng hút thuốc, dáng vẻ trầm tư.

“Chị Bích, xong rồi. Mình đi ăn gì đi.”

Bích nhìn gương mặt xanh xao của Thu, định mở miệng nói gì đó nhưng lại thôi, kéo cô đi phăng phăng đến một quán ăn bình dân.

Thu cắm đầu ăn hết suất cơm rõ ràng chẳng mấy ngon lành trước ánh nhìn soi mói của Bích. Cuối cùng không chịu nổi, Thu ngẩng đầu nói hai từ: “Là Duy.”

Bích mở to mắt nhìn Thu. Thu biết, Bích không tin, cô bổ sung thêm: “Không phải em bị cưỡng bức, là tự nguyện.”

Bích vẫn nhìn Thu chằm chằm. Trong mắt Thu, Bích chưa từng kiệm lời đến thế.

“Chị hỏi em đi, đừng nhìn nữa.”

“Được. Vậy tại sao?”

Thu lấy giấy lau miệng, đứng dậy trả tiền cơm rồi cùng Bích đi dạo trên phố, ngắm đám lá cây đang dần chuyển sắc vàng chuẩn bị đón đông.

“Duy lừa em lên giường lúc em bất tỉnh rồi chụp ảnh lại. Hắn biết mọi thứ về em, về mẹ và về ông chủ. Hắn nói nếu em không nghe lời, em sẽ mất tất cả, em không thể để mẹ em biết.”

Giọng Thu nhỏ nhưng thản nhiên. Bích không bất ngờ việc Duy biết mọi thứ, bất ngờ là làm sao hắn làm Thu bất tỉnh?

“Em vốn rất cẩn thận cơ mà? Làm thế quái nào? Mẹ kiếp!” Bích quát lên: “Em biết thừa thằng đó có ý đồ từ trước.”

Thu im lặng một lát mới nói: “Vì Nhung, vì hôm đó Nhung ốm nên em đi thay nó.”

“Nhung?” Bích trợn trừng mắt: “Đừng có nói với chị là em không suy nghĩ gì.”

“Em không nghĩ là Nhung…”

Bích tức điên: “Không nghĩ? Mẹ nó! Em có biết quy tắc đầu tiên của cuộc đời là gì không? Là không tin bất cứ một ai cả, em chẳng cần phải tin con khốn nào hết, kể cả chị. Cứ cho Nhung bị ốm, nhưng nó không mù. Chẳng lẽ nó không thấy thằng đó thèm em đến mức phải đeo cái yếm dãi trên cổ hay sao?”

Thu không biết mình đã dừng bước chân từ bao giờ, đôi mắt xinh đẹp chăm chú nhìn dòng người qua lại. Cuộc đời mỗi người không ai đếm được hết có bao nhiêu người từng đi lướt qua mình, trong biển người mênh mông ấy chỉ có một số nhỏ ta quen biết, trong số người quen biết ấy lại có rất ít người ta có thể thân thiết. Ấy thế mà trong cái số người thân thiết ít ỏi ấy, có một người lừa dối mình đã là quá nhiều.

Không phải Thu chưa từng nghĩ Nhung phản bội, mà là cô không muốn nghĩ.

“Đi, đi tìm con Nhung.”

Thu theo Bích đến nhà Nhung. Giờ này Nhung chắc chắn vẫn đang ngủ nhưng Bích không quan tâm, thô lỗ đập cửa phòng trọ. Trong lúc đợi Nhung mở cửa, Thu đã kịp nói với Bích: “Chị hãy để em tự giải quyết chuyện này.”

“Được, nhưng chị chẳng phải người giữ được bình tĩnh đâu.”

Nhung mở cửa trong bộ dạng lơ mơ ngái ngủ, đầu tóc rối bù. Cô ta ngạc nhiên khi thấy Bích và Thu: “Ơ, các chị có chuyện gì tìm em à?”

Thu nghiêng đầu nhìn vào phòng, thấy không có ai mới nhỏ nhẹ nói: “Có vài việc nhờ em thôi, vào đánh răng rửa mặt đi, bọn chị ngồi chờ.”

Nhung không nghi ngờ gì, tránh người cho hai cô gái đi vào rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh. Căn phòng Nhung thuê rất nhỏ, khá bừa bãi và chẳng có gì đáng giá. Không có lấy một cái bàn, giấy dán tường màu xanh lỗi thời, tủ vải treo quần áo cũng chẳng được đóng lại tử tế, quần áo lưỡi tưỡi lòi ra bên ngoài. Ở trong góc gần nhà vệ sinh có bếp gas nhỏ và giá để bát đũa, còn có một đống bát chưa rửa. Thu và Bích ngồi tạm trên giường chờ đợi.

Bích vắt chân ngồi nhìn bốn bức tường, cười khẩy nhìn Thu rồi lôi một điếu thuốc ra hút. Căn phòng chẳng mấy chốc đã sực nức mùi khói thuốc càng thêm ngột ngạt. Thu ngẩng đầu nhìn đau đáu lên trần nhà, không biết phải làm thể nào để đối diện với cô em gái “tử tế” kia. Cô có cần phải nổi giận đánh cô ta một cái không? Hay sắm vai một kẻ lạnh lùng hỏi: “Mày đã bán đứng tao à? Để đổi lấy bao nhiêu tiền?”. Hay lại làm nữ chính cao thượng vị tha tất cả sau khi nghe Nhung khốn khổ kể lể rằng cô ta đã bất đắc dĩ như thế nào? Thu không biết, lúc này cô vốn không biết phải cư xử thế nào nhưng ngay khi đối diện với Nhung thì đôi môi cô tự bật ra một câu hỏi đầy trăn trở: “Em thấy chị đáng giá bao nhiêu tiền?”

Bích nghe vậy bật cười lớn, cả người rung rung làm tàn thuốc rơi xuống đất. Cô đỏng đảnh thay đổi tư thế, liếc nhìn phản ứng của Nhung.

“Là sao ạ? Em không hiểu.” Nhung hoang mang hết nhìn Bích lại nhìn Thu.

“Nhìn em ngơ ngác tội nghiệp chưa kìa! Thu, em làm Nhung sợ đấy. Sao lại hỏi như thế?”

Thu vắt chéo chân, một tay chống cằm: “Em không hiểu á? Có gì mà không hiểu? Chị hỏi một câu rất đơn giản mà, em cứ trả lời thật không phải sợ. Chị rất muốn biết, với em thì chị đáng giá bao nhiêu tiền?”

Nhung cười khan, cô từ từ ngồi xuống cái ghế nhựa, không nhìn vào mắt Thu trả lời: “Đối với em, chị Thu là vô giá.”

Thu nhướng đôi lông mày, cười cười: “Vô giá? Thật chứ?”

“Thật mà, em coi hai chị như chị gái mình, các chị đã quan tâm giúp đỡ em rất nhiều.”

“Đối với chị chẳng có gì là vô giá cả. Mọi thứ đều có giá của nó, chẳng qua người ta không đủ khả năng và bản lĩnh để trả giá mà thôi. Thứ quan trọng nhất cuộc đời chị là mẹ chị, ai lấy đi… cũng được, nhưng phải trả cho chị cuộc sống của 10 năm về trước, nếu không thì trả bằng cuộc đời của chính người đó và tất cả những điều tốt đẹp mà người đó đang có.”

Giọng nói âm u đến ám ảnh của Thu làm Nhung bất giác nắm chặt hai tay, đôi mắt chớp chớp cụp xuống, đôi môi khẽ mím lại.

“Trả lời chị đi Nhung, đối với em chị đáng giá bao nhiêu vậy?”

Nhung không dám ngẩng đầu, bàn tay càng luống cuống nắm chặt lại. Thu mất kiên nhẫn đứng phắt dậy, túm lấy tóc Nhung giật ngửa ra sau.

“Con khốn! Tao coi mày như chị em mà mày lại bán đứng tao? Mày nói đi, mày đã bán tao như thế nào?”

Nhung kêu lên vì đau đớn, một tay nắm chặt lấy tay Thu khóc lóc lắc đầu: “Chị Thu, em không có mà, em chưa bao giờ bán đứng chị.”

“Thật thế à? Chị đã hiểu lầm em gái tốt của chị sao?”

Bích đập tay xuống giường nạt nộ: “Nói nhiều với nó làm gì? Đánh nó mấy cái xem có chịu nói thật không?”

“Không! Các chị, em xin các chị, em không làm gì thật mà.”

Thu vuốt ve mặt Nhung: “Chị tin em nhưng biết làm thế nào nhỉ? Thằng Duy đã nói hết cho chị rồi. Nó nói chính là em là người xúi bẩy, vẽ đường cho nó.”

Nhung đờ đẫn nhìn Thu. Thu cười lạnh lẽo, bàn tay càng nắm chặt tóc Nhung: “Tao cho mày 2 phút để thành thật.”

Nhung khẩn thiết bám lấy vạt áo Thu: “Em không cố ý, xin chị tin em. Duy gạ gẫm em mấy lần nhưng em không nghe theo. Nhưng em nợ tiền người ta, nợ cũng lâu rồi, không đủ tiền trả. Bọn nó nói nếu em không trả bọn nó sẽ bắt em làm đĩ suốt đời. Em không muốn làm đĩ, chị Thu, em không còn cách nào khác mới nghe theo Duy lừa chị hôm đó. Chị tha cho em đi chị.”

Bích ngồi yên như một khán giả xem ca kịch, khói thuốc không ngừng bay ra từ đôi môi mỏng. Bích nhìn sang Thu, điệu bộ như thể biết thừa Thu sẽ nói gì, kể cả hôm nay Thu mềm lòng tha cho Nhung thì cô cũng sẽ không cho qua.

“Thằng Duy trả cho em bao nhiêu vậy em gái?” Thu ghé sát mặt Nhung, mềm mỏng hỏi.

“15 triệu, em nợ 15 triệu nên hắn trả cho em 30 triệu.”

Thu nở nụ cười đắng ngắt: “15 triệu? Thì ra Chiều Thu đáng giá 30 triệu, không mặc cả.”

“Chị Thu, em chưa bao giờ muốn làm thế với chị. Duy nói chỉ muốn có chị một đêm, đúng một đêm thôi.”

“Phải, mày bán một đêm của tao với giá 30 triệu, hẳn là mày hí hửng vì vớ được món hời quá hả? Còn tao, mày biết thằng chó ấy trả cho tao cái gì không? Một món hời hơn nhiều, một bộ sưu tập ảnh tuyệt đẹp, khuyến mãi thêm…” Thu lắc lắc cổ tay trước mặt Nhung: “Cái còng tay và thòng lọng đu đưa trên cổ mỗi ngày.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhung tái mét, miệng hơi há ra. Đột nhiên Thu tát Nhung một cái thật mạnh, âm thanh chát chúa vang vọng cả căn phòng kèm theo tiếng quát: “Con đĩ! Đừng có dùng ánh mắt đó nhìn tao. Thằng điên ấy đã nói với tao như thế, mày thấy thế nào?” Thu nâng khuôn mặt Nhung lên, hạ giọng hỏi: “Đau không?”

“Em xin lỗi chị. Em thật sự không ngờ, em không muốn như thế.” Nhung nghẹn ngào.

Thu đẩy ngã Nhung xuống sàn nhà, còn cô đứng nhìn tấm rèm mỏng bị quạt thôi bay bay. Tiếng nói cô nhỏ lắm, nhỏ đến mức chỉ như tiếng khóc của âm hồn: “Tin tao đi, mày chẳng thể đau bằng tao đâu. Mày đã từng là người em tốt nhất của tao, là người tao luôn muốn tìm cách bảo vệ. Và sau tất cả những gì mày trả lại cho tao, tao cũng không muốn làm gì mày hết, tao cũng không muốn nghe mày xin lỗi. Tao sẽ không quên một cô gái tên Nhung từng đứng ra đỡ thay cho tao một cái tát dù chẳng biết có thật lòng hay không, không quên có người từng nắm chặt tay tao trong toilet vừa nôn mửa vừa nói ‘hôm nay em kiếm được nhiều tiền, mai em đãi chị.’”

Thu để mặc Nhung ngồi dưới sàn nhà giữa những dòng nước mắt và cái nhìn đau đáu ân hận, cô quay lại nắm lấy tay Bích đi khỏi. Trước khi rời đi, Bích còn đạp lên người Nhung và chửi câu gì đó Thu không nghe rõ, cô chỉ tập trung vào mỗi bước chân mình, thầm đếm xem từ chỗ Nhung ra đến ngoài đường là bao nhiêu bước.

“Em dễ dàng tha cho cái con vô ơn ấy như vậy sao?” Bích bực bội ném điếu thuốc xuống đất.

Thu lắc đầu: “Em không nghĩ em tốt bụng đến thế. Là em nghĩ sẽ có lúc cần dùng đến nó. Chị giúp em để mắt đến Nhung, nó sẽ chuyển chỗ làm đấy.”

“Cái đó không vấn đề. Em muốn làm gì?”

“Em chưa biết.”

“Còn thằng Duy em tính sao?”

“Thằng đó à?” Thu nghiến răng: “Em có nhiều việc cần làm đấy.”
 
Chỉnh sửa lần cuối:

poulp

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
10/5/14
Bài viết
63
Gạo
0,0
Chương 25

Chia tay Bích, Thu lặng lẽ chạy đến nhà Hương để tìm Hoàng nói chuyện ngày hôm qua. Nhưng hình như cô đã đến muộn, đứng ngoài cửa cô đã nghe thấy tiếng cãi nhau của hai chị em họ. Thu đứng yên lặng lắng nghe, chờ đợi. Hoàng thật sự rất giận, cậu ta ăn nói chẳng đâu vào đâu với người chị đã hết mực yêu thương cậu ta.

“Em và bố có bắt chị làm việc đó không? Có bao nhiêu việc trên đời tại sao chị không làm? Thế ra ý chị là em và bố là gánh nặng của chị, dồn ép chị phải không?”

Tiếng Hương nghẹn ngào: “Chị chưa bao giờ nói thế. Đó chỉ là công việc tạm thời, chị chưa bao giờ nghĩ sẽ gắn bó với nó. Tại sao em không hiểu cho chị? Chị không làm gì đáng xấu hổ hết, đó cũng là một công việc. Em không tin chị được à?”

“Em mệt mỏi về niềm tin đó lắm rồi, có lẽ bố cũng thế.”

Thu thấy Hoàng chạy ra ngoài, cô liền chạy theo túm lấy, thấp giọng nói: “Nói chuyện với chị một lát.”

Hoàng không từ chối, đi theo Thu. Hai người không đi đâu xa, chỉ đứng ở ngay đầu con hẻm. Buổi chiều vắng người qua lại, đến một chiếc xe cũng không thấy bóng. Thu đứng dựa lên vách tường, nghiêm túc nhìn thẳng vào Hoàng: “Em đã biết việc chị Hương đang làm, chị cũng chẳng có gì để nói. Chị chỉ mong em hiểu, chị Hương không làm việc đáng xấu hổ như em đang nghĩ trong đầu.”

Hoàng đứng khoanh tay, dáng điệu bất cần đời: “Tôi đang nghĩ gì, chị biết được à?”

“Em đang nghĩ chị gái em kiêm luôn cả gái gọi.”

Hoàng trừng mắt nhìn Thu, quay mặt không thèm lên tiếng.

“Hoàng, chị gái em là người chị rất tốt, chị ấy làm mọi việc đều vì tương lai của em. Chị em làm cùng bọn chị nhưng chỉ thể thôi, không hề tiếp khách, ngay đến bọn chị, chị gái em cũng giữ khoảng cách, chị ấy trong sạch. Chị hiểu tâm trạng của em nhưng dù sao em cũng không được nói chị mình như thế.”

Hoàng cười khẩy: “Chị là cái khỉ gì mà giáo huấn tôi? Tôi còn tưởng chị đàng hoàng tử tế, hóa ra cũng là loại gái đó. Chị đóng kịch giỏi lắm. Có phải chị dạy chị tôi không? Chị là đồ hèn hạ!”

Từ hôm qua đến giờ, Thu đã nghe rất nhiều lời xỉ nhục, cô nghĩ mình vẫn có thể chịu đựng được nhưng hiện tại cô rất muốn làm một điều. Cô nâng tay tát Hoàng, chỉ vào mặt cậu ta mà quát: “Tôi nói cho cậu biết, cậu là đồ không biết điều. Phải, tôi cóc là cái gì của cậu hết, tôi cũng không cần cậu tôn trọng, cậu chửi tôi, tôi chẳng quan tâm nhưng chị Hương là chị gái cậu. Chị cậu làm mọi thứ vì cậu, thay vì nghĩ cho chị ấy thì cậu lại coi chị ấy là thứ đáng xấu hổ. Cậu không dám ngẩng đầu nhìn đời vì chị ấy chứ gì? Còn chị ấy mỗi khi nhắc đến cậu lại hạnh phúc vô bờ. Cậu biết vì sao chúng tôi lại làm nghề này không? Cái thứ chỉ nhìn vào bề nổi của vấn đề như cậu, suốt đời cũng không khá lên được. Cậu đang giết chị cậu, đồ vô ơn.”

Rồi Thu bước đi, không thèm nhìn Hoàng lấy một cái. Cô chỉ hy vọng những gì mình nói có thể thấm vào cậu ta một chút, giúp cậu ta nhìn nhận lại người chị đáng kính của mình, nếu cậu ta còn không hiểu, cậu ta đích thực là kẻ bỏ đi.

“Chị… tôi chẳng việc gì phải nghe chị cả.” Hoàng nói với theo.

Thu không quay đầu trả lời: “Tùy cậu.”

Thu biết, sau những chuyện này Hương sẽ không quay lại làm việc ở AZ nữa, chỉ không ngờ sau khi Hương đi lại cắt đứt liên lạc với mọi người trong bar, kể cả Thu và Bích. Cái bar đó kẻ đi người đến không ngừng, có thể Thu chẳng nhớ ai là người mới đến nhưng những người bỏ đi cô cứ vô thức ghi nhớ không quên.

Chiều muộn Thu mới về nhà, cô rất mệt mỏi, cứ như vừa trải qua một năm dài đầy biến cố. Lúc này cô chỉ muốn được nhìn thấy nụ cười tươi tắn và nghe giọng nói lảnh lót không ngớt của Phương, nhưng chắc cô nhóc này lại đang đi làm rồi.

Cửa phòng không khóa, Thu hơi giật mình đẩy cửa vào. Phòng tối om, Phương nằm im lìm trên giường. Thu vội vàng chạy đến xem thì phát hiện người Phương nóng ran, hai má đỏ ửng. Cô hoảng hốt lay lay người Phương: “Phương, dậy đi Phương, em ốm rồi.”

Phương mệt mỏi mở mắt nhìn Thu, cô bé như con mèo nhỏ rúc rúc trong chăn, thểu thảo lên tiếng: “Chị Thu, chị về muộn thế? Em mệt lắm chị ạ!”

“Em ăn uống gì chưa?”

Phương lắc đầu.

“Em muốn ăn gì? Chị đi mua.”

“Em chẳng muốn ăn gì.”

“Không ăn thì làm sao uống thuốc. Để chị đi mua cháo.”

Nói xong Thu vào bếp lấy bát đi ra đầu ngõ mua cháo và thuốc.

Phương ăn cháo và uống thuốc xong còn làm nũng đòi Thu phải nằm cùng mình. Thu cũng cảm thấy rất mệt mỏi, liền ôm Phương nằm xuống giường. Mặt trời đã lặn, những tia sáng cuối cùng cũng theo vầng thái dương chói lóa kia đi mất. Trong không gian tối mờ của căn phòng trọ, cô gái nhỏ rúc đầu vào ngực Thu như cô con gái rúc trong lòng mẹ, còn nói không ngủ được, muốn cùng Thu nói chuyện. Đầu óc Thu ngổn ngang những toan tính, không biết phải nói chuyện gì.

“Sao hôm nay chị về muộn thế?”

Thu ngơ ngác trả lời: “Chị cũng không biết nữa.”

“Lát nữa chị lại đi.” Phương nói giọng nhỏ rí như hờn giận.

“Em nhớ nhà à?”

“Lúc em bị ốm, mẹ hay ôm em như chị đang ôm em. Còn bố ngồi bên cạnh cầm nhiệt kế và kể chuyện cho em nghe. Bố em chiều em lắm chị Thu ạ, bố bảo chỉ cần em ngoan, thích gì bố cũng cho. Thế mà em muốn học nhiếp ảnh, bố lại mắng em, mẹ cũng thế.”

Thu nhìn vào mảng tối phía trước, nhớ lại gương mặt và đôi mắt giàu tình cảm của người đàn ông cô gặp hôm qua. Cô bật ra một câu: “Hay em về nhà đi Phương.”

Phương không trả lời nhưng Thu cảm giác áo mình ươn ướt. Cô vỗ nhè nhẹ lên vai Phương, dỗ dành: “Không về cũng được, ở đây với chị cũng được. Chị không đuổi em.”

Phương nghe vậy liền ôm chặt lấy Thu khóc thật to, có lẽ cô bé đã phải kìm nén rất lâu. Thu nhíu mày, thấy mắt mình cũng cay cay, cô chớp chớp đôi mắt trong bóng tối, nhẹ nhàng vỗ về Phương đến tận khi cả hai cùng mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.

Chuông điện thoại vang lên làm Thu tỉnh giấc, trời vẫn tối, cô vội vàng ngồi dậy nghe điện thoại trong khi đinh ninh rằng ở bar gọi đến.

“Alo.” Giọng cô nhỏ và khàn.

“Đang ở đâu? Đến chỗ tôi.” Người đàn ông lạnh lùng dứt khoát.

Thu đờ người, ra là Khánh. Cô day day huyệt thái dương, vâng dạ mấy câu và thông báo địa chỉ rồi cúp máy. Quay người lại nhìn cô gái nhỏ nằm ngủ say trên giường, cô không dám bật đèn lên mà rón rén dùng đèn pin điện thoại đi về phía tủ quần áo chọn một bộ váy mặc vào. Suy nghĩ một lát thì cô viết lại một mảnh giấy nhắn cho Phương: “Chị đi làm, sáng sẽ về. Em dậy thì đừng đi đâu cả, chị về sẽ mua đồ ăn cho em.”

Thu đi bộ ra ngoài đầu ngõ đợi không bao lâu thì xe của Khánh đến đón, lần này không chỉ có tài xế đến đón cô như thường lệ mà Khánh ngồi phía sau. Thu hơi giật mình, cúi chào Khánh mới bước lên xe. Khánh không ngần ngãi duỗi tay ôm Thu vào lòng, hít ngửi mùi hương trên người cô. Bây giờ cô mới nhớ ra hôm nay cô không thể cho Khánh đụng vào người, cô hơi sợ, những dấu vết mà Duy cố tình để lại trên người cô còn chưa biến mất, Khánh mà trông thấy không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

“Sao vậy?” Khánh hỏi khi nhận ra Thu có gì đó không thoải mái.

Thu ngẩng đầu nhìn Khánh một giây rồi ghé vào tai ông ta nói: “Em đến ngày.”

Lần này Khánh không tỏ vẻ mất hứng như mọi lần mà mỉm cười, bàn tay đưa lên vuốt vuốt tóc cô rồi để đầu cô ngả trên vai: “Không sao.”

Nơi Khánh đưa Thu đến cũng là khách sạn nhưng đây là một khách sạn mới khai trương rất lộng lẫy sang trọng. Bên ngoài có một dàn các cô gái xinh đẹp mặc áo dài đứng chào đón, thảm đỏ trải dài, những lẵng hoa được các đơn vị hay cá nhân gửi tặng xếp thành hàng trước cửa. Bản thân khách sạn này đã thuộc hàng năm sao với thiết kế mới lạ sang trọng nên mọi sự trang trí đều trở nên thừa thãi, có lẽ chủ nhân ở đây cũng biết điều đó nên không hề mất thì giờ trang hoàng lòe loẹt, tối giản tất cả.

Khánh nắm chặt bàn tay Thu dẫn cô vào bên trong, một người nhân viên mặc đồng phục nhận ra Khánh liền dẫn họ vào căn phòng lớn bên trong, nơi mọi người đang tổ chức tiệc đứng. Khánh vừa cùng Thu xuất hiện đã nhận được sự chào đón nhiệt tình của mọi người, ai cũng vồn vã hỏi thăm Khánh, đưa gã vào trung tâm của sự chú ý nhưng không một ai hỏi bất kỳ điều gì về Thu, Khánh cũng không giới thiệu như một dạng mặc định. Lúc này, một người đàn ông từ phía trong đi ra, cười rạng rỡ bắt tay Khánh: “Sao bây giờ cậu mới đến? Vừa rồi tớ lên phát biểu nói lời cảm ơn đến cậu mà chẳng thấy tăm hơi đâu.”

Khánh không hề buông tay Thu, thoải mái cười nói: “Tớ đã nói trước sẽ không đến đúng giờ được mà.”

Người đàn ông mà Thu đoán là chủ của khách sạn này quay về phía mọi người nói lớn: “Xin phép mọi người, tôi cần nói qua một chút. Người đàn ông đẹp trai hấp dẫn Quốc Khánh này chính là người bạn lâu năm của tôi, không nhờ cậu ấy giúp đỡ chắc chắn khách sạn này của tôi không thể được xây dựng và khai trương sớm như vậy. Một lần nữa tôi xin gửi lời cảm ơn đến cậu ấy.”

Mọi người vỗ tay rất lớn, lại nâng ly chúc mừng. Khánh đập vào vai người đàn ông kia: “Cậu nói gì thế? Chỉ là chuyện vặt, cậu phô trương quá.”

“Chuyện vặt? Trong cái giới bất động sản, không có cậu giúp làm sao tớ trụ vững được ở đây.”

Thu đứng một bên nhìn khóe môi hơi nhếch lên của Khánh, thầm ngưỡng mộ tình bạn cũng như cách “chơi đẹp” của Khánh trong làm ăn. Hóa ra trong giới kinh doanh khốc liệt vẫn có tình bạn tốt đẹp, giúp đỡ nhau nhiệt tình như thế. Sau này Thu mới biết, cô đã nhầm, Khánh chẳng giúp không ai cái gì, mặc dù người bạn kia là chủ và nắm giữ phần lớn cổ phần khách sạn nhưng để có được sự trợ giúp của Khánh, anh ta đã phải nhả ra 20% số cổ phần mình có.

Lúc khách khứa đã tản đi bớt, Khánh mới ôm eo Thu hỏi xem cô muốn ăn gì. Thu lắc đầu, cúi nhìn bộ váy màu xanh ngọc đơn giản của mình rồi nói: “Anh đưa em đến đây mà không nói trước để em chuẩn bị tươm tất hơn.”

Khánh nói: “Em cứ thế này là được rồi, tôi đã thấy ổn thì ai dám chê?”

Tự dưng Thu mỉm cười, chưa bao giờ cô thấy Khánh gần gũi như vậy, ấm áp và được che chở.

Bàn tay Khánh đặt ở eo Thu hơi siết mạnh, đôi lông mày gã khẽ nhíu như đang suy tính chuyện gì rất thú vị.

“Chiều Thu, hình như em rất có duyên với những người kinh doanh khách sạn nhà hàng thì phải.”

Thu ngước nhìn Khánh, không hiểu gã nói gì. Khánh cúi đầu, nói nhỏ vào tai Thu: “Tôi đã nói cậu nhóc đó nhìn rất quen mà.”

Thu lập tức quay đầu lại, phát hiện dáng người quen thuộc, đó là Nam, anh đi cùng mẹ anh, một người phụ nữ xinh đẹp quý phái và cũng rất bản lĩnh. Hai mẹ con Nam đang tiến về bên này.

Khánh ôm chặt Thu trong vòng tay, cô ngoan ngoãn đứng yên chờ đợi. Nhưng ánh mắt đó của Nam, từ xa cô đã không chịu nổi, vẫn là một nỗi niềm đau đáu như thế khiến cô khó thở phải níu chặt vào người đàn ông bên cạnh. Khánh đương nhiên nhận ra, âm thầm vỗ nhẹ lên eo cô.

Người đưa tay chào hỏi trước là Khánh, gã tỏ ra rất hòa nhã: “Chào bà, lâu rồi mới được gặp lại bà.”

Mẹ Nam bắt tay Khánh, liếc rất nhanh qua Thu rồi buông tay: “Cậu Khánh dạo này khỏe không? Làm ăn vẫn thuận lợi cả chứ?”

“Cũng tạm, đủ ăn thôi.”

Mẹ Nam cười đùa: “Cậu làm đủ ăn bảo sao chúng tôi đói kém như vậy.”

“Bà quá lời rồi. Mỗi lần tôi đi qua nhà hàng cũng thấy quán đông kín người, muốn vào mà không có chỗ.”

“Thật sao? Cậu là khách quý, muốn đến cứ nói với tôi một câu, cậu thích ăn ở đâu, bàn nào, tôi đều ưu tiên cho cậu.”

Khánh bật cười, nhìn sang Nam chào hỏi: “Đây có phải cậu cả nhà ta không?”

Nam cũng lịch sự bắt tay Khánh nhưng anh tỏ ra lạnh nhạt, không nói một lời nào. Mẹ anh thấy vậy liền mở miệng: “Phải rồi, thằng bé này không thích chuyện làm ăn cho lắm, chỉ thiên về nghệ thuật thôi.”

“Nghệ thuật cũng tốt, không cần đau đầu tính toán, có thể làm những gì mình thích.”

“Chẳng ai có thể làm mọi điều mình thích.” Nam đột nhiên lên tiếng.

Khánh nhìn chằm chằm Nam, miệng hơi cười. Mẹ Nam khéo léo tránh né: “Mẹ con tôi phải đi chào hỏi vài người nữa. Khi nào có dịp mời cậu nghé nhà hàng của tôi.”

“Chắc chắn rồi, đó là nơi tôi rất thích.”

“Cảm ơn cậu.”

Mẹ Nam khoác tay anh đi chỗ khác. Khánh cúi đầu nhìn Thu còn đang mải mê dõi theo bóng dáng Nam liền kéo cô đi ra ngoài. Thu giật mình, không hiểu sao đang dự tiệc Khánh lại bỏ đi.

“Chúng ta đi đâu vậy? Không cần chào hỏi ư?” Thu hỏi.

“Không, chúng ta có về đâu, đi đặt phòng mà.”

“Nhưng em…”

Khánh cắt ngang: “Chỉ ngủ thôi.”

Họ ra quầy lễ tân lấy chìa khóa phòng rồi cứ thế đi, không cần quan tâm đến ai khác.

Vừa vào phòng Khánh liền kéo Thu cùng nằm trên giường. gã không làm gì cả, chỉ im lặng nhắm mắt. Thu nằm trong vòng tay người đàn ông, đưa mắt nhìn căn phòng đẹp đẽ xa lạ, nhìn màn đêm không có giới hạn được tô điểm rực rỡ bởi ánh đèn từ các tòa nhà qua khung cửa sổ trong suốt. Cô nép mình, ôm chặt lấy người Khánh, an lòng với cảm giác an toàn này.

“Sao thế?” Khánh lười nhác mở miệng hỏi.

Thu lắc đầu, càng ép sát người mình vào gã như muốn tìm cảm giác thoải mái hơn. Khánh điều chỉnh lại tư thế, hơi nghiêng người ôm chặt Thu vào lòng.

“Cô bé của tôi, em sợ hãi điều gì? Tôi ở bên cạnh em.”

Thu ngẩng đầu, chạm nhẹ môi mình lên môi Khánh. Gã không mở mắt nhưng hơi mỉm cười, Thu cũng cười, áp gương mặt nhỏ nhắn vào lồng ngực rộng lớn kia.

Sáng sớm hôm sau, lúc Thu về nhà, Phương vẫn chưa ngủ dậy nhưng cô bé đã hạ sốt. Thu đi nấu một nồi cháo, cháo gần chín Phương mới tỉnh dậy. Phương tỉnh dậy rất yên lặng, đến nỗi Thu không hề phát hiện ra cho đến khi Phương đứng phía sau mình.

“Chị về lâu chưa ạ?”

Thu giật mình quay lại, gương mặt Phương trắng nhợt, đầu tóc bơ phờ.

“Chị về một lúc rồi. Em đi đánh răng rửa mặt rồi còn ăn cháo.”

Nhưng đúng là cuộc đời không ai có thể đoán trước được chuyện sẽ xảy ra và có những chuyện dù biết sẽ đến cũng không thể làm gì khác được. Chẳng ai biết Phương còn chưa kịp đưa thìa cháo lên miệng thì ngoài cửa có tiếng đập thình thình. Thu vừa tháo chốt cửa, một người con trai cao lớn hùng hổ đi vào, hung dữ nhìn chằm chằm Phương đang ngồi ăn trên giường. Theo sau là người đàn ông lớn tuổi mà Thu đã từng gặp mấy lần ở bệnh viện, ông Sơn.

“Phương! Có về nhà không thì bảo?” Người con trai không nể nang có người lạ, quát to.

Phương còn đang ngây người, không biết chuyện gì xảy ra. Ông Sơn cũng ngạc nhiên không kém khi trông thấy Thu, ông đứng trước cửa, nhìn Thu trân trân. Còn Thu, yên lặng đứng sang một bên, thờ ơ như không có chuyện gì.

“Sao bố và anh biết con ở đây?” Phương xuống giường, hoài nghi hỏi.

“Còn hỏi?” Người anh vẫn to tiếng. “Có biết anh với bố tìm mày vất vả thế nào không? Còn bé không ngoan ngoãn lại học thói bỏ nhà đi là thế nào? Ai dạy mày như thế?”

Lúc này ông Sơn mới bước đến, kéo người con trai nóng tính sang một bên, mềm mỏng khuyên nhủ: “Phương, về nhà đi con. Bố mẹ sẽ không phản đối chuyện học hành của con nữa, mẹ nhớ con lắm.”

Phương nhìn sang Thu, cô bé có vẻ áy náy lẫn khó xử. Thu cười, gật đầu khích lệ Phương hãy mạnh dạn tự quyết. Phương hít một hơi sâu, tiến lên một bước để gần bố hơn rồi nói: “Bố, không phải con không muốn về nhà hay bất hiếu với bố mẹ nhưng xin bố mẹ có thể cho con được sống tự lập. Con muốn ở đây cùng chị Thu, con hứa sẽ thường xuyên về nhà.”

Người anh nghe vậy, không kìm được tức giận, chỉ tay về phía Thu: “Mày không muốn sống với gia đình mà muốn sống với người lạ?”

“Chị ấy không phải người lạ, chị ấy rất tốt với em. Anh thì biết gì?” Phương cãi.

“Đó, bố xem đi. Bố chiều nó cho lắm vào rồi bây giờ nhà không thèm về.”

Ông Sơn nghiêm khắc nhìn Phương, ông không hài lòng nói: “Không được! Chuyện khác bố có thể chiều con, bây giờ chuyện học hành bố mẹ đã theo ý con rồi, con phải về nhà, không thể ở lại đây làm phiền người ta.”

Phương chạy về phía Thu, nắm chặt tay cô, lắc lắc đầu không muốn rời đi. Anh trai Phương càng bực bội, gườm gườm nhìn Thu nói: “Cô đã dụ dỗ em gái tôi thế nào mà bây giờ nó nhất định không về nhà?”

“Không phải chị Thu.” Phương vội thanh minh.

Thu nhìn chằm chằm anh trai Phương, người có dáng dấp giống y như ông Sơn nhưng các nét trên mặt lại không giống lắm, ngoại trừ cái mũi và cằm. Cứ ngỡ anh ta sẽ là người lễ độ nhã nhặn nhưng hoàn toàn ngược lại. Mặc dù Thu không tiện lên tiếng chuyện gia đình người khác nhưng anh ta nói năng như thế với người đã giúp đỡ em gái anh ta thì anh ta thật không hiểu biết. Thu chậm chạp nói: “Nghe Phương kể anh là người có suy nghĩ rất khác, giờ thì tôi đã hiểu cái khác ấy thế nào rồi. Tôi rất thông cảm với Phương và tôi cũng chẳng có gì để biện bạch với loại người như anh hết.”

Anh ta nhìn Thu, ánh mắt như tóe lửa. Thu không lẩn tránh, nhìn thẳng vào đôi mắt đó khiến không khí trầm xuống. Ông Sơn không để mình đứng ngoài cuộc, ông biết đứa con trai này thừa hưởng tính cách của vợ ông, rất hiếu thắng và nóng nảy không thể khuyên nhủ. Ông đành thuyết phục đứa con gái của mình. Ông chìa tay về phía Phương, nhìn cô bé bằng ánh mắt dịu dàng mà ông vẫn làm từ khi cô bé còn nhỏ xíu.

“Phương, về nhà với bố.”

Phương vẫn nắm chặt tay Thu, lắc đầu: “Bố, con đã nói rồi, con sẽ về nhưng không phải bây giờ. Con muốn ở cùng chị Thu.”

“Không về cũng phải về, mày không được phép ở đây.” Anh trai Phương không kiên nhẫn nữa, hùng hổ lao đến kéo Phương ra khỏi Thu.

“Trường, con làm gì vậy? Đừng làm em đau.” Ông Sơn kéo lấy tay người con trai nhưng không ngăn nổi.

Bàn tay Phương níu chặt lấy Thu nhất định không buông. Thu cũng nắm chặt bàn tay Phương không rời như có một mối liên kết chặt chẽ. Người anh trai thấy thế, càng giận, càng lôi mạnh Phương khiến cô bé nhăn mặt vì đau.

“Đừng, con bé đang ốm.” Thu kêu lên.

Không có ai để ý, họ chỉ muốn đưa Phương ra khỏi đây thật nhanh. Cuối cùng, Thu quyết định buông tay Phương ra, cô không muốn Phương bị đau, chỉ có thể nhìn cô bé bị người nhà đưa đi trong tiếng khóc thảm thương.

“Chị Thu, chị Thu ơi! Em muốn ở cùng chị Thu, chị ấy là người tốt.” Phương vùng vẫy trong vòng tay mãnh mẽ của anh trai.

“Cô ta bỏ bùa mày hay sao? Về nhà với anh và bố.”

Phương không chịu đầu hàng, cắn mạnh vào tay anh khiến anh ta kêu lên nhưng vẫn không buông tay. Cô bé lại vươn người bám chặt vào bờ tường, đôi mắt nhìn Thu cầu cứu nhưng rồi cũng bị ông Sơn tàn nhẫn cậy mở từng ngón tay nhỏ nhắn ngoan cường ấy ra.

Thu cứ đờ đẫn nhìn Phương đi như thế, tiếng khóc của cô bé còn vang vọng mãi cả khu nhà trọ khiến ai cũng phải ngó đầu ra nhìn rồi bàn tán. Trong khi đó, ông Sơn cũng chỉ quay lại nói với Thu một câu: “Bác xin lỗi.” rồi bỏ đi. Họ bỏ đi, bỏ đi hết. Chỉ còn lại một mình Thu nhìn cánh cửa từ từ khép lại. Cô ngồi bệt xuống đất, đôi mắt thêm một phần cô đơn, cảm giác xung quanh quá trống trải và yên ắng, cô thậm chí chưa từng nghĩ một ngày Phương đi sẽ khiến mọi thứ trống rỗng đến vậy, chưa bao giờ nghĩ Phương đã trở thành một phần của chính cô.

Một tuần sau, một người phụ nữ mà nhìn qua Thu biết ngay là mẹ Phương quay lại phòng trọ thu dọn đồ đạc của Phương. Thu cũng đã thu dọn xong hết, muốn gọi điện cho Phương nhưng đều không liên lạc được. Mẹ của Phương nhìn bên ngoài còn sắc sảo hơn trong ảnh nhưng bà lại không tỏ thái độ gì khó chịu với Thu, thậm chí còn rất niềm nở khác hẳn với thái độ khó chịu của người con trai cả. Thu mời người phụ nữ ngồi, rót nước rồi ngồi đối diện với bà.

“Chắc cháu cũng đoán ra bác là mẹ của em Phương phải không?” Người phụ nữ dịu dàng cất lời.

Thu gật đầu: “Vâng, cháu đã thấy qua ảnh gia đình bác. Cháu là Chiều Thu.”

“Bác tên là Nhâm. Hôm nay bác đến đây trước hết là để cảm ơn cháu trong thời gian qua đã giúp đỡ em Phương và bác cũng nghe qua chuyện hành động thô lỗ của con trai bác, bác thành thật xin lỗi cháu. Chuyện nữa là bác đến để thu dọn đồ cho em Phương.”

Thu mỉm cười nhìn cách bà Nhâm nâng ly nước lên uống, bà dùng ba ngón tay cầm quai, ngón tay út cong lên rất quý phái. Rồi Thu lại đưa mắt nhìn bộ quần áo màu be gọn gàng lịch sự, phải thừa nhận người phụ nữ này giữ dáng cực kỳ tốt, ở tuổi này mà thân hình vẫn cân đối, lúc ngồi lưng luôn rất thẳng, chân nọ gác lên chân kia mang vẻ kiêu sa của các quý bà. Thu suýt chút nữa phì cười, cô đưa tay lên miệng giả bộ ho nhẹ rồi nói: “Cháu không để ý chuyện anh con trai nhà bác đâu ạ! Còn chuyện giúp đỡ em Phương, cháu cũng chỉ là tiện thể cho em ấy ở chung nhà cho vui chứ có gì đâu. Em Phương về nhà có khỏe không bác?”

“Nó vẫn khỏe và bình thường.”

“Vậy sao bác không cho Phương đi cùng? Đồ đạc của em ấy cháu đã sắp xếp xong rồi nhưng có lỡ thiếu thứ gì em ấy còn biết.”

Bà Nhâm đặt ly nước xuống bàn, đôi mắt quắc lên nhìn Thu rồi lại thân thiện cười nói: “Cháu đã thu dọn thì bác tin là đầy đủ rồi. Em Phương có chuyển lời xin lỗi và cảm ơn đến cháu. Còn số tiền nó đã mượn của cháu bác cũng đã mang đến đây trả đủ.” Bà mở túi lấy một phong bì dày cộm ra, tiếp tục nói: “Phương bảo phải vay cháu tiền học phí, tiền mua máy ảnh, còn nợ cháu cả tiền nhà, tiền ăn. Phương vay cháu tổng cộng là hơn 7 triệu, tiền nhà với tiền ăn thì bác không biết là bao nhiêu nhưng bác cứ trả cho cháu tròn 12 triệu, nếu thiếu cứ nói, bác sẽ đưa thêm.”

Thu cầm phong bì tiền lên, vừa mở ra xem vừa nói: “Đối với Phương, cháu nghĩ cũng không cần thiết phải quá rõ ràng như vậy. Cháu đã nói rồi, cháu rất quý em Phương nên mới để Phương ở cùng, tiền ăn và sinh hoạt phí coi như là giúp đỡ em ấy, cháu không tính toán. Cháu chỉ giữ lại 7 triệu tiền em ấy vay của cháu.”

Thu lấy ra đúng 7 triệu rồi trả lại cho bà Nhâm. Bà Nhâm nhìn Thu một lúc, không nói gì cất tiền lại. Bà đứng dậy, lịch sự nói: “Cảm ơn cháu, vậy lúc nào rảnh mới cháu qua nhà ăn bữa cơm.”

Kiểu mời theo phép lịch sự thì Thu cũng trả lời theo phép lịch sự: “Vâng.”

Bà Nhâm nhìn qua căn phòng trọ nhỏ bé lần nữa với vẻ khinh miệt kín đáo rồi xách vali và một chiếc balo của Phương rời đi thật nhanh. Thu đứng dựa người vào tấm ván cửa, nhìn người phụ nữ trung niên với mái tóc nâu xoăn từng lọn bước đi mạnh mẽ trên đôi giày cao gót. Nếu không muốn cô gặp lại Phương thì nói thẳng một đường, dùng 12 triệu để cắt đứt mọi liên quan… cô cười mỉa.
 
Bên trên