Hi hi đúng là Trực rất là dễ thương nha em. Em có lối kể chuyện hay thật đấy. Mặc dù những chi tiết nhỏ nhặt thôi mà cũng rất hấp dẫn. Các nhân vật hiện lên rất rõ nét. Khiến chị cảm thấy phải học hỏi nhiều lắm.
Cảm ơn bạn ủng hộ nhé! Mấy chương sau chắc khô khan dần, hy vọng bạn vẫn tiếp tục ủng hộ!Chương sáu hay quá, khéo léo dẫn dắt nội tâm của Trực. Tuy không hài, nhưng vẫn làm mình cười trong lòng. Tính của Trực cũng rất được, không phải kiểu lạnh lùng, bá đạo hay tài giỏi ngút trời. Anh đơn giản chỉ là người nghiêm túc, cố gắng làm việc, và cũng có những lúc suy nghĩ sâu lắng. Lại rất ga lăng luôn. Hóng tiếp tập sau!!
Có chị ủng hộ em thấy mừng lắm ý, bởi cái hố này nó ế xừ ra ấy!Hi hi đúng là Trực rất là dễ thương nha em. Em có lối kể chuyện hay thật đấy. Mặc dù những chi tiết nhỏ nhặt thôi mà cũng rất hấp dẫn. Các nhân vật hiện lên rất rõ nét. Khiến chị cảm thấy phải học hỏi nhiều lắm.
Chương này được mỗi đoạn cuối để câu khách. Chứ đoạn đầu đọc không ngủ cũng sẽ lướt qua...Chà, đoạn cuối giật gân nha, làm chị tò mò ghê.
Minh tệ nhất là viết mấy cảnh tình cảm, lãng mạn...Trời đất, Hoạ bị bọn kia làm gì rồi à? Mình còn đang nghĩ chương này sẽ là cảnh diễn biến tình cảm ai ngờ... Chương mới nhanh bạn ơi!
Thích nhất chỗ ng ta hâm mộ thành công của anh, nhưng anh lại ghen tỵ với tuổi trẻ nhiệt huyết của họ. Hihi đoạn ý đấy mà trích dẫn lại chắc không đúng 100%, nhưng ý tớ là thích cái đoạn ýMột đêm mưa gió dầm dề, mặt trời sớm mai như xé tướt bầu trời ảm đạm. Nắng ấm chảy tràn, rót mật xuống đất nâu, chạy xuyên qua từng khung cửa, xuống những tán cây rũ rượi sau cơn mưa, rồi ngả vàng theo những con đường còn ẩm ướt.
Trực thích bộ môn núi. Khi còn ở Mỹ, anh thường tham gia câu lạc bộ leo núi giả. Môn thể thao vừa vui, vừa khoẻ, còn giúp rèn luyện được sức bền và sự dẻo dai của ý chí. Issac thường kêu ca, rằng nếu anh cứ cố quá sức mình thì có ngày mất mạng. Đúng chứ chẳng sai, anh từng kiệt sức khi cố leo đến độ cao hai mươi lăm mét. Chỉ một bậc nữa thôi, và rồi, anh hụt chân, cơ thể chới với giữa không trung, cứ thế rơi tự do xuống mặt đất.
Trực chợt mở mắt, nắng sớm xuyên qua khe cửa sổ làm mắt anh hơi chói.
Đã khá lâu rồi, từ lần anh rơi từ độ cao hai mươi lăm mét xuống. Tuy có dây an toàn, nhưng lúc ấy trong câu lạc bộ ai nấy đều sợ chết khiếp, còn anh phải nằm viện hơn tuần mới khoẻ hẳn. Khi con trẻ, thì con người ta phải nên có những lúc điên rồ như thế. Biết rõ không nên nhưng vẫn câng câng làm, biết rằng hậu quả sẽ rất tệ nhưng không cách nào từ bỏ. Bởi khi đó, chính là lúc ta sống thật, cháy hết mình cho đam mê, khi ấy cũng chính là lúc trui luyện bản thân dần hoàn chỉnh hơn. Đã thế, thì có gì phải tiếc nuối chứ?
Anh nghiêng đầu nhìn bầu trời xanh ngắt, thời tiết tốt, tâm trạng cũng tốt, hy vọng hôm nay sẽ là một ngày thật tuyệt.
Trực rời giường, theo thói quen bật nghe tin nhắn thoại, sau đó thay đồ thể thao chuẩn bị chạy bộ. Coi nào, tuổi trẻ có thể hành động không suy nghĩ, nhưng giờ chắc cũng đủ tuổi để chi phối cảm xúc của mình rồi chứ? Anh làm nóng người bằng những động tác cơ bản trước, sau đó bắt đầu chạy quanh khu phố gần nhà.
Tận hưởng buổi sáng yên bình cùng với không khí trong lành vùng ngoại ô. Áp lực công việc cũng giãn bớt phần nào. Nhưng chính anh hiểu rất rõ, từ lúc gật đầu theo cha nuôi sang Mỹ thì dù muốn cuộc đời anh bình yên cũng khó.
- Anh nghĩ mình là ai? Hãy biến thật xa cái nhà này ra.
Cha nuôi mất khi anh vào năm hai trung học. Tiền bảo hiểm có thấm vào đâu, khi nợ nần ngân hàng rồi hoá đơn hằng tháng cứ ngày một dày thêm? Hơn nửa năm, thì mẹ nuôi anh quyết định đi thêm bước nữa. Chồng mới của bà là một người giàu có. Theo cách mà bà tự hào nói, thì ông ấy có thể lo cho bà và con riêng thoải mái ăn xài đến khi tuổi già xế bóng. Mà sự sung sướng đó, làm gì có phần cho một đứa không máu mủ là anh đây?! Nên chỉ sau một tháng, họ thành công trút bỏ gánh nặng này ra khỏi nhà.
Anh từng lang thang khắp quận Cam - California khi trong túi chỉ có vỏn vẹn ba mươi đô. Một tuần đói khát rong rủi gia nhập hội vô gia cư. Rồi còn bị bọn côn đồ đánh cho nhừ tử đến mức chết đi sống lại. Nhớ lại khoảng thời gian đó, thật đúng là cơn ác mộng khủng khiếp. Cũng may gặp được chú Luân - bạn thân của ba nuôi anh, được chú giúp tìm cho công việc cũng như chỗ ở tạm thời. Còn khoảng thời gian sau đó, anh cố để có thể trở lại trường học và vùi đầu vào công việc. Tiếp đó nữa là những chuỗi ngày họp hành, giấy tờ và văn kiện...
Người ta ngưỡng mộ anh thành công, nhưng anh lại ghen ty với tuổi trẻ đầy nhiệt huyết của họ.
Trực cố không suy nghĩ lung tung và chỉ tập trung vào con đường phía trước. Thi thoảng còn bắt gặp cảnh phụ huynh chở con đi học, người dân thì dọn hàng ra chợ bán, rồi còn dòng người ăn mặc chỉn chu bắt đầu ngày làm việc mới. Thư thả đến mức thanh bình, đây chính là cuộc sống anh mong muốn.
Đi ngang qua tiệm cơm khá sạch sẽ, Trực quyết định giải quyết luôn bữa sáng ở đây. Tiệm cơm tuy không lớn lắm, nhưng khách đến ăn sáng đã ngồi kín cả chỗ. Đa phần là học sinh và sinh viên. Anh đi sâu vào trong, tìm được một chỗ trống liền ngồi xuống. Ngồi đối diện anh, là hai người đàn ông với thân hình đô con và mặt mày trông khá già dặn. Ba người xa lạ ngồi chung một bàn, sáu mắt nhìn nhau thật có hơi kỳ cục. È èm, chúng ta đừng nhìn nhau nữa được không? Trực thầm nói.
- Cô Sáu, hai sườn bì nhé.
- Thêm cơm nữa đúng không?
Người đàn ông vừa hô gật đầu đồng ý. Sau đó, còn làm động tác hình trái tim hướng bà chủ tiệm cơm cười tít mắt.
Trực cảm thấy mình như lạc giữa bầu không khí xung quanh. Ngồi chờ một lúc, mà sao vẫn chưa thấy nhân viên đến hỏi anh muốn ăn gì thế? Chẳng lẽ, anh cần phải hô to giống như ông anh trước mặt thì mới được? Thế là Trực hướng bà chủ đang bận rộn làm cơm bên ngoài, sảng khoái hô to:
- Cô Sáu, một sườn bì.
Bà Ngân - chủ tiệm cơm nghe gọi chợt quay đầu, không biết suy nghĩ gì rồi mới cười đáp:
- Có thêm cơm không?
Trực nhìn phần cơm của người bàn bên. Như thế quá nhiều cho bữa sáng, nên anh quyết định chọn suất bình thường. Trong lúc chờ cơm, anh còn đủ thời gian kiểm tra rồi trả lời thư điện tử.
Việc đồng đứng tên quyền sáng chế hôm qua anh đã báo đến tổng công ty ở Mỹ. Hay thật, họ không muốn nhượng bộ, và muốn anh phải thuyết phục được đối tác ư? Bên Nhật quá cứng rắn, nếu cứ căn cung như vậy chắc hẳn sẽ đứt dây. Đây đúng là một quyết định điên rồ. Mà quyết định điên rồ này lại chuyển giao đến cho anh xử lý? Trực nhét điện thoại vào túi quần, cơm sáng tuy ngon nhưng anh chẳng còn tâm trạng để thưởng thức.
- Anh Trực, lịch trình hôm nay…
- Bỏ qua cuộc họp sáng nay. Hôm nay chúng ta sẽ dẫn họ đến nhà máy khảo sát. - Trực đặt túi xách xuống ghế, sau đó bắt đầu cầm điện thoại gọi điện.
Trung thấy vậy liền lui ra. Sau đó, thì gọi đến văn phòng bà Mỹ thông báo việc thay đổi lịch trình. Theo Trực làm việc mấy ngày nay, anh đương nhiên nhận ra tâm trạng anh ấy không tốt. Thư ký là anh cần nhất vào những lúc này. Sếp giải quyết việc lớn, còn anh phụ trách dàn xếp gọn gàng những việc nhỏ nhặt. Như chỉnh lại lịch trình, gọi xe, sắp xếp chỗ ngồi cho từng người chẳng hạn.
- Sao cháu đến trễ vậy? - Tính ông Quan vốn cẩn thận, lần này lại nhận việc cho công ty lớn nên từ sớm ông đã đến Toàn cầu chờ sắp xếp việc. Nhìn đồng hồ gần chín giờ mà chưa thấy Hoạ đâu, ông sốt ruột gần chết.
Hoạ cởi áo khoác đặt lên bàn, moi trong túi xách ra một chai nước tu hết một hơi:
- Cháu bị trễ xe buýt.
Ông Quan ngạc nhiên nhìn Hoạ. Lịch đi dịch của Hoạ tháng nào cũng rất đều, thế mà vẫn không đủ tiền mua một chiếc xe máy làm phương tiện đi lại? Đừng nói, là đang định dành dụm tiền mua xe hơi đó nha!
Không phải Hoạ không có xe, nhưng chiếc Vespa năm bảy lăm của cô đã bị mẹ tịch thu mất rồi. Mẹ và vú không biết nên gọi nó là máy cày, nhưng đó lại là xe cổ vô giá đối với cô. Hôm trước khi rời nhà cô định mang đi, nhưng bị hai bà doạ sẽ đem đi bán phế liệu nếu cô sử dụng nó. Vậy đâu có được, cô còn muốn đợi nó thêm vài chục năm nữa, khi ấy bán đồ cổ mới có giá.
- Hôm nay phải đến nhà máy khảo sát đó. - Ông Quan vừa nói vừa đưa lịch trình cho Hoạ.
Hoạ nhận lấy, nhìn sơ qua rồi lấy từ điển xem lại từ vựng liên quan đến công việc hôm nay.
Hơn chín giờ mọi người tập trung trước cổng công ty. Trụ sở nhà máy ở tận Bình Dương. Theo đúng lịch, thì cuối tuần này mới xuống đó khảo sát, nay đột nhiên thay đổi nên phía bên Nhật cũng trở tay không kịp. Cũng may Toàn Cầu đã chuẩn bị đầy đủ, xe và lịch trình một ngày đều lên sẵn nên họ cũng không ý kiến gì thêm. Dù sao thì cũng phải đi khảo sát, sớm hay muộn cũng đều như nhau mà thôi.
Trung quả nhiên rất hiểu tính Trực. Trước khi sắp xếp chỗ ngồi anh đã tính toán rất kỹ. Vì số lượng người đông, nên phải chia ra hai xe. Trực và bà Mỹ là sếp nên mỗi người ngồi một chiếc, có hai phiên dịch đương nhiên cũng phải chia đều cho cả hai để tiện trên đường còn dịch này nọ. Trực thích yên tĩnh, mà Phan thì tính nói nhiều nên chắc sẽ làm tâm trạng anh ấy thêm tệ. Hôm qua anh có nói chuyện với Hoạ, em này có vẻ kín tiếng nên xếp ngồi kế Trực chắc sẽ ổn. Suy nghĩ thật lâu, Trung tự hài lòng với sự sắp xếp của mình, sau đó mới đem đến cho Trực duyệt lại.
Mà Trực đang bận nói chuyện điện thoại nên chỉ lướt sơ rồi ký tên đã duyệt. Nhờ vậy mà khi lên xe, anh suýt té ngửa khi thấy Hoạ ngồi bên cạnh cười lịch sự với mình.
Tính Trực trước giờ rất bảo thủ, nên dù ngồi kế Hoạ cũng vẫn rất đàng hoàng giữ khoảng cách để tránh đụng trúng cô. Nhưng đường đi rất dốc, mỗi lần thắng xe anh đều phải cố nghiêng về phía đối tác thật là khổ muốn chết.
Còn Hoạ thì không mấy để ý. Lúc mới lên xe cô còn dịch vài câu đối thoại cho hai bên, sau đó phần lớn thời gian là nhìn cảnh ngoài cửa sổ. Cô không thích đi nhà máy, vừa ồn, vừa nóng. Biết trước đã đem theo kem chống nắng để thoa rồi.
Trung ngồi phía dưới nên nhìn thấy rõ, thế ngồi của Trực như khúc gỗ bị đóng đinh. Ban đầu còn tưởng chỗ ngồi chặt, nhìn kĩ thì mới thấy Trực đang cố giữ khoảng cách để tránh đụng trúng Hoạ. Cái anh này, con gái nhà người ta không tránh thì thôi, anh là con trai mà tránh cái gì chứ?
Hoạ nhìn ngoài cửa sổ một hồi cũng chán, quay đầu nhìn Trực thì sửng sốt. Anh ta muốn trở thành cậu bé người gỗ ư?
- Anh Trực!
Nghe Hoạ gọi mình, nên Trực quay đầu sang nhìn.
Hoạ cố gắng nén nhỏ giọng:
- Anh đang ép người ta đó.
Anh đã giữ khoảng cách vậy rồi mà còn chê chặt? Cô gái này, phải biết thoả mãn đi chứ. Hàng ghế này cũng không chỉ có cô và anh. Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng anh cũng cố nhích người sang phía đối tác một chút. Xin lỗi ông anh, đàn ông nên nhượng bộ con gái một chút, đúng không?
Hoạ thấy phản ứng lạ kỳ của Trực, lắc đầu kéo tay anh xích lại phía mình:
- Anh không thấy mỏi, nhưng người bên kia thì có đó. Tôi cũng đâu bị bệnh ngoài da, không cần phải cách li vậy đâu. Chẳng lẽ người tôi có mùi? - Vừa nói cô vừa tự ngửi người mình.
Trực vội vàng đáp:
- Không, em rất thơm. - Chết tiệt, anh đang nói cái gì vậy. - Ý tôi là... À thì... người em không có mùi.
Cũng may trong xe chỉ có mỗi Trung và bác tài hiểu tiếng Việt, thân là cấp dưới nên cũng chỉ dám lắc đầu than: Nếu không muốn bị ăn tát, tốt nhất không nên nói ra hai câu đó đâu ông anh.
Thấy Hoạ đăm chiêu nhìn mình, Trực nghĩ cô đã hiểu lầm ý mình nhưng lại không biết giải thích làm sao. Chẳng lẽ lại nói, rằng anh sợ cô ấy ngồi trong góc sẽ bị chật, nên tốt bụng chừa khoảng trống để cô thoải mái? Việc này là đàn ông nên làm, không đáng để kể lể.
- Người ở nước ngoài về đều thẳng thắng vậy à? - Hoạ ngồi ngay người lại, khẽ cong môi cười. - Tôi ngồi rất thoải mái, cảm ơn anh đã nghĩ cho tôi.
Nghe Hoạ nói vậy nên Trực cũng thở ra, hơi cứng nhắc người ngồi gần cô thêm một chút.
Hoạ nhìn người đàn ông đang lóng ngóng ngồi kế mình. Tên này mắc chứng sợ gái à? Hay từng bị con gái Mỹ doạ, nên đến giờ vẫn còn nảy sinh tâm lý ám ảnh?
Nhìn Trực một hồi lâu, Hoạ mới móc trong túi ra một cây keo cao su:
- Thông mũi mát họng. Anh muốn ăn không? - Thấy Trực do dự nên cô liền nói tiếp: - À quên, chắc anh không quen ăn kẹo vặt trong nước.
Trực không thích ăn quà vặt, càng không thích nhai kẹo cao su. Nhưng đối phương đã mời, nếu không nhận thì thật thiếu lịch sự. Nên đúng lúc Hoạ định rút tay về, thì anh nhận lấy:
- Cảm ơn.
Hoạ không nói gì, mà cứ chìa bàn tay nhỏ nhắn ra trước mặt Trực. Này là thế nào? Cô ấy muốn anh nắm nó? Mày nghĩ gì vậy Trực, đứng đắng lại chút đi! Cô ấy chìa tay ra là muốn anh... Bắt tay? Oke, từ này hợp hơn là nắm tay. Bắt tay thôi mà, quá đơn giản.
Thế là Trực đưa tay "bắt" lấy tay Hoạ.
Ông đối tác người Nhật ngồi kế bên ngơ ngác nhìn, sau đó cười trộm quay đầu đi. Biểu tình rõ ràng muốn nói: tôi không thấy gì đâu, hai người cứ tiếp tục.
Hoạ nhíu mày nhìn Trực, sau đó nắm lấy tay anh hơi nâng lên một chút nói:
- Tôi mời anh ăn một thỏi, sao anh lại lấy hết một cây? Anh không ăn thì trả cho tôi, chứ sao lại đem cất đi? Định về ném thùng rác chứ gì?
Thì ra là vậy... Cô ấy muốn đòi lại keo cao su, chứ không phải kêu anh bắt tay. Bình thường anh làm việc rất lý trí, vậy mà cứ hễ đụng tới cô gái này thì liền biến thành kẻ dở người. Trực rụt tay mình về, sau đó lấy một thỏi kẹo cao su ăn rồi đặt số còn lại vào tay Hoạ.
Hoạ không cất đi mà dúi trở lại tay Trực, tiếp tục giơ tay.
Trực không hiểu nhìn Hoạ.
- Anh đã nhét nó vào túi quần rồi sao mà tôi ăn? Trừ tiền một thỏi ra, anh trả tôi chín nghìn
Trực chảy xệ mặt nhìn Hoạ:
- Cây cao su này có giá chín nghìn à?
Hoạ lắc đầu, kiên nhẫn đáp trả:
- Có giá năm nghìn, nhưng cộng thêm tiền công mua thì chẳn mười nghìn. Anh ăn một thỏi trừ một ra còn chín.
Tính toán khôn dễ sợ, Trực thầm nghĩ. Chưa kịp đáp lời thì Hoạ lại tiếp tục nói:
À mà quên, tôi cũng không mời anh cao su, thứ đó anh ăn được chắc?
Trực cố nhịn cười, đến mức đỏ hết cả mặt. Đương nhiên, là anh không ăn được! Anh phải công nhận, tính cách của cô gái này rất hay. Không ỏng ẹo, cũng không phải kiểu giả tạo. Nói sao nhỉ? Đơn giản, là nói ra suy nghĩ của mình cũng khiến người khác vui vẻ. Giờ anh mới hiểu, tại sao nhóc Bim bên nhà lại thích cô ấy như vậy.
- Sao. Cười rồi có nghiệm ra được gì chưa? - Hoạ băng quơ lên tiếng.
- Nghiệm ra việc gì?
Hoạ nhún vai:
- Rằng... cười nhiều sẽ giúp người ta thông suốt hơn. - Nói rồi cô lại nhìn cửa ra cửa sổ.
Chỉ một lát, xe đã đậu trước trụ sở nhà máy. Càng về trưa cái nóng càng thêm oi ả, ngột ngạt. Không một tiếng chim kêu, cũng không một lọn gió. Bên tai Trực, vẫn còn vang vọng giọng nói của Hoạ vừa rồi. Ánh mắt anh dịu lại, dõi theo bóng dáng nhỏ nhắn đang phơi mình giữa nắng trời gay gắt.
Cô ấy là muốn chọc anh cười?
Chương 5 <<>> Chương 7Càng về sau không biết chuyện sẽ miên man đến đâu, nhưng cũng mong mọi người góp một chút gạch để em nó cố gắng thêm. Mạng phép tag: chuyencuangan , gumiho_lanh_lung , songgiocuocdoi , lyta2206