Chương 30: Ở quan ngoại.
Ban đêm tuyết và gió làm người ta lạnh run người. Tuy rằng Ngô Danh đã chuẩn bị kế hoạch về Đại Minh từ sớm nhưng mẫu thân của hắn thân thể suy yếu, khó tránh khỏi sự truy tìm của binh lính ở Khoa Nhĩ Thấm, nên bọn họ di chuyển rất khó khăn. Ngô Dụng ở thảo nguyên rất lâu rồi, được ăn thịt uống sữa mỗi ngày nên thân hình cũng rất cường tráng, có thể chống chọi được với gió lạnh.
"Tổ mẫu, con cõng người." Ngô Dụng thấy mẫu thân đang cố sức đỡ lão nhân gia dậy, để nhanh chóng rời khỏi Khoa Nhĩ Thấm nên Ngô Dụng xoay người cõng tổ mẫu trên lưng. Ngô thị lấy trong bọc ra một chiếc áo choàng choàng lên người lão nhân.
"Đây là do cách cách đưa cho, nàng nhận ra điều gì đó nên mấy ngày trước đưa vài thứ cho mình." Vẻ mặt Ngô thị hiện lên vẻ cảm động. Cáp Nhật Châu Lạp ngoại trừ là cách cách ở Mông Cổ thì không có lỗi gì nữa. Nàng lương thiện, thích nghe về lịch sử Đại Minh, có khi làm Ngô thị sinh ra vài phần nghi hoặc, có phải nàng là người Hán không.
Ngô Dụng đứng dậy, hít một hơi dài, sải bước đi về phía trước. Ngô Danh đỡ thê tử của mình, trách nhẹ: "Nếu đã rời Khoa Nhĩ Thấm thì nàng còn nhắc đến cách cách làm gì? Dù sao thì cũng là cách cách ở Mông Cổ, không giống chúng ta, Đại Minh mới là cố hương."
"Lão gia nói đúng." Ngô thị vội mở miệng, lúc này Ngô Dụng mới thấp giọng nói: "Phụ thân, Cáp Nhật Châu Lạp, không, Hải Lan Châu từng nói người Hán với người Mông đều giống nhau, không khác gì cả, chỉ là ở tại những nơi khác nhau thôi."
"Lời này nàng cũng có thể nói ra." Ngô Dụng cùng nàng cũng sống nhau sao? Những lời này hắn khắc sâu vào tận đáy lòng.
Đi suốt một đêm, rốt cuộc cả nhà Ngô Danh cũng đã rời khỏi thảo nguyên đi đến Liêu Đông, nơi này là địa bàn của Nỗ Nhĩ Cáp Xích. Đi đến Kiến Châu, Ngô Dụng tò mò xem xét cuộc sống của người Hán ở đây, nhìn thấy trang phục rách rưới, vẻ mặt lộ ra sự đau khổ, hoặc là nịnh nọt người người Bát Kỳ nếu muốn sống. Trong lòng xúc động cả ngàn vạn lần, đây là kẻ địch lớn nhất của Đại Minh sao? Chỉ bằng tác phong của người Nữ Chân (Mãn Châu) thì bọn họ vĩnh viễn không có ngày vượt qua được biên quan.
Trong khách điếm, một nhà Ngô Danh chỉ rửa mặt chải đầu. Ngô Dụng nghe thấy người ta rảnh rỗi bàn luận về tứ đại bối lặc, hơn nữa còn nhắc đến Hoàng Thái Cực, Ngô Danh đứng lặng một hồi.
"Thật ra nếu không phải Hoàng Thái Cực bối lặc nghĩ ra cách thì không thể chiếm được thành nào cả." "Đúng đó, hắn xử lý lương thảo cũng rất thỏa đáng."
"Phụ thân? Ngô Dụng đưa điểm tâm lên, nhẹ giọng hỏi: "Cha nghĩ gì thế, nếu không gặp rắc rối gì thì vài ngày nữa chúng ta có thể trở về nhà rồi."
"Hoàng Thái Cực, người này rất mưu lược, nghe nói hắn là người duy nhất của Nỗ Nhĩ Cáp Xích biết chữ."
"Nàng cũng nói qua, Hoàng Thái Cực là người trí dũng kiệt xuất." Ngô Dụng hoàn toàn đồng ý, nãy vừa nói đến tứ đại bối lạc, bọn họ hiểu rõ vì sao Nỗ Nhĩ Cáp Xích có thể cùng Đại Minh tranh giành Liêu Đông.
Sau khi ăn xong, cả nhà Ngô Danh lại tiếp tục xuôi về hướng nam, trong chuyến đi có vài người giống như người Hán bị lưu lạc bên ngoài, bọn họ đều muốn vào thành để trở về Đại Minh. Ngô Danh cảm thấy những người này rất đáng thương nên đã đem lương khô chia cho bọn họ, cùng nhau tránh né người Nữ Chân tìm cách vào thành.
"Giao chiến ở Trữ Viễn Thành, chúng ta giống như người chạy nạn vậy, rất có khó vào thành, có thể bọn họ sẽ tưởng rằng chúng ta là gian tế mà giết chết." Sắc mặt vàng vọt, thân hình gầy yếu, một người trung niên lấy lương khô từ tay Ngô Danh nói: "Các ngươi từ thảo nguyên đến đây? Thấy cách ăn mặc này của các ngươi xem ra ở thảo nguyên không tồi. Thấy tiểu ca thân hình mạnh khỏe không giống như người Hán nha."
"Ta là người Đại Minh, không phải người Mông Cổ." Trong lòng Ngô Dụng căm tức, cho hắn ăn mà hắn còn nhiều lời như thế. Người nọ liếm lương khô còn sót lại trên tay, thở dài: "Xem ra tiểu ca chưa trải qua đau khổ, chỉ cần yên bình thì làm chó cũng được, các ngươi chắc không hiểu được. Người Đại Minh xem người lưu lạc như chúng ta là phản tặc là vì đâu? Ngoại trừ Hoàng Thái Cực ra thì những người khác xem chúng ta không bằng heo chó. Lần này liều mạng, nếu đi qua được Trữ Viễn Thành, dù cho bị bắt giam thì chúng ta cũng là người Đại Minh."
Những người đồng hành liên tục gật đầu, trong ánh mắt lộ ra tia không cam lòng. Ngô Danh âm thầm thở dài, thân ở trong lúc loạn thế chỉ muốn lo cho mình, đúng là không thay đổi. Đại Minh không hề tiếp nhận những người khốn khổ? Bọn họ đều là người Hán mà, trong lòng Ngô Danh nổi lên sự mê man. Bên tai vang lên câu hỏi của Hải Lan Châu: Người Hán thì sao? Người Mông Cổ thì thế nào?'
Tránh được sự đuổi bắt, cuối cùng bọn họ cũng đang ở nơi cách Trữ Viễn Thành mười dặm. Núi non trùng điệp, có thể thấy những người canh giữ Trữ Viễn Thành đứng ở giữa, có rất nhiều người đứng với tư thế làm quan. Ánh nắng chói mắt che đi những khẩu pháo trên thành, đây mới chính là cánh cửa ngăn cản vào thành lợi hại nhất, chắc Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã ở dưới đây chịu rất nhiều đau khổ.
Ngô Dụng sờ soạng cung tiễn bên hông, Hải Lan Châu, ta phải trở về Đại Minh, duyên xem như đã hết. Rút cung tên ra muốn bẻ gãy lại nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa chạy đến. Chẳng mấy chốc có thể thấy bụi đất mịt mù, một người mặc áo giáp Đại Minh chạy đến.
Nắm dây cương, nhìn mười người trước mặt, ngạo mạn mở miệng: "Các ngươi muốn vào thành?"
Một vài người quá sợ hãi, vốn đã quen làm nô dịch nên quỳ xuống đất dập đầu cầu xin: "Quan gia, tiểu nhân là người Hán, ngày đem mong ngóng có thể quay về Đại Minh" " Quan gia, ngàn vạn lần cầu xin người hãy thương cho tiểu nhân, cho tiểu nhân vào thành đi, tiểu nhân nguyện vì người mà làm trâu làm ngựa."
Ngô Danh tuy rằng biết tiến biết lùi, nhưng lại có vài phần khí chất của thư sinh, chắp tay hành lễ nói: "Đại nhân, ta là người đọc sách nhưng lại phải lưu lạc bên ngoài, thỉnh đại nhân chấp thuận cho vào thành."
"Hừ, người đọc sách? Nhìn giống như ngươi còn là thư sinh?" Vẻ mặt của đầu lĩnh tướng quân lộ vẻ khinh thường, trêu đùa: "Ngươi là thư sinh nhưng sống ở bên ngoài, chắc ngươi đã sớm quên tổ tông"
"Đại nhân nói gì vậy." Ngô Dụng tức giận, mặc dù Ngô Danh giữ chặt nói: "Chúng ta chưa từng quên mình là người Đại Minh, nếu khi xưa có thể tham gia quân ngũ thì sao có thể lưu lạc?"
"Ngươi, đi đi." Tướng quân chỉ Ngô Dụng kêu đi đi. Ngô Dụng ở trên thảo nguyên đã rất có bản lĩnh, đưa tay nắm lấy roi ngựa, túm hắn xuống ngựa. Tổng binh ngã khỏi ngựa, tạo thành một hố to.
Mọi người nhìn thấy tư thế khó coi cửa hắn, liền che miệng cố gắng nén cười. Trên mặt Ngô Dụng mang theo sự đau đớn, người như vậy mà là tướng quân? Là tổng binh? Còn đấu không lại một người bình thường ở Khoa Nhĩ Thấm, khó trách Nỗ Nhĩ Cáp Xích dám thường xuyên xuôi nam, tướng sĩ không phải bảo vệ Đại Minh sao? Ai nói vậy? Đúng rồi, chính là Hải Lan Châu.
"Ngươi, ngươi chính là gian tế của Hoàng Thái Cực." Tướng quân đi lên, nắm lấy áo Ngô Dụng, nổi giận nói: "Ngươi có người phái ngươi đến dọ thám tin tức đúng không? Ngươi muốn vào Trữ Viễn Thành?"
"Không phải, ta không biết Hoàng Thái Cực là ai?" Ngô Dụng phản bác, Ngô Danh bước lên phía trước nói: "Đại nhân, chúng ta không phải gian tế".
Ngô thị cũng tiến lên hành lễ van xin, tướng quân thấy Ngô thị xin đẹp, bọn họ đã lâu không thấy nữ nhân xinh đẹp như thế sao có thể bỏ qua?
"Người đâu, bắt bọn họ lại cho ta, ta muốn thẩm vấn" Lời này vừa nói ra, binh sĩ tiến lên giữ chặt mọi người. Có vài người giãy ra muốn chạy trốn, thậm chí đánh binh sĩ. Bọn họ hiểu được nếu bị bắt lại thì thập tử nhất sinh, như vậy thà ở bên ngoài ít ra còn có hy vọng.
Tổng binh thấy bọn họ dám phản kháng, lửa giận ngút trời, rút đao cao giọng nói :" Ta thấy bọn họ liền biết là gian tế, quả thật đúng mà. Người đâu, ngoại trừ phụ nữ và trẻ em còn lại bắt sống hết.
"Vâng, đại nhân." Việc này đối với bọn họ quả thật không quen. Từ rất lâu Trữ Viễn Thành đã không phát lương, bọn họ phải dựa vào tống tiền mà sống qua ngày, nhiệt liệt rút dao hưởng ứng.
"Dừng tay lại." Ngô Danh lớn tiếng la lên, đau lòng nói: "Tất cả mọi người là con dân Đại Minh, không được động tay..." Lời nói còn chưa dứt, đã bị người ta xô ngã. Một người hướng hắn bổ tới, Ngô Dụng cùng tổng binh giao chiến, không rảnh chiếu cố, sợ hãi nói: "Phụ thân, phụ thân."
Ngô thị đột nhiên nhào vào người Ngô Danh, chắn trước thanh đao. Máu tươi chảy đỏ quần áo Ngô Danh, suy yếu nói: "Lão gia, người... Không có chuyện gì... Là tốt rồi... Đây là Đại Minh sao, thiếp muốn sống... Thảo nguyên."
"Phu nhân, phu nhân." Nước mắt của Ngô Danh chảy xuống, Ngô Dụng đá bay tổng binh, ngửa mặt lên trời thét: "Mẫu thân, mẫu thân." Hoàn hồn nhìn lại thấy tổ mẫu cũng nằm trong vũng máu. Trong mắt Ngô Danh phiếm hồng, không bao giờ... Hai tay đoạt lấy đao, hung hăng chém vào người tổng binh giống như bị ma nhập, mất hết lí trí. Nhưng chưa chém được đã bị binh lính giữ lại? Một hồi liền bị yếu thế.
Ngô Dụng bảo vệ cha mình, binh lính chạy đến chạy lui. Không biết qua bao lâu, nghe giống như tiếng vạn mã chạy đến. Khói mây cuồn cuộn, hoàng kỳ tung bay
"Đại nhân, Hoàng Thái Cực đuổi đến, chúng ta làm sao bây giờ?" Binh lính dừng tay lại, lúc này mới nhớ Hoàng Thái Cực đang ở phía sau bọn họ, tổng binh vội vàng lên ngựa, phất tay nói: "Đi, đi mau, chúng ta phải đến Trữ Viễn Thành bẩm báo chiến sự, những người nãy hãy để cho Hoàng Thái Cực đi."
Sờ vết thương trên tay, tổng binh nhe răng cười với Ngô Dụng: "Coi như ngươi may mắn" Rồi cưỡi ngựa chạy đi.
Ngô Dụng mất hết sức lực, ngồi phịch xuống đất, thấy dưới đất toàn vết máu, không tự giác nói: "Đây là hận thù sao? Vì sao? Rốt cuộc là vì sao? Đây là Đại Minh trong lòng ta sao?"
________________________________
Chí Tôn Yên Yên tag
bupbecaumua