Chương 26 : Việc này đến việc kia
Tuy rằng Ngô Khắc Thiện trúng độc nhưng lại hồi phục rất nhanh. Uống hết một chén thuốc đầu óc hắn đã khỏe hơn nhiều, mụn đỏ trên người cũng dần biến mất, động đậy người Ngô Khắc Thiện mở miệng nói: "Mẫu thân, cởi trói cho con đi, con không còn khó chịu nữa mà."
Thấy con trai bị trói Khất Nhan thị rất đau lòng nhưng lại lo có chuyện xảy ra, nữ nhi có thể giúp nàng quyết định lại hôn mê nên rất do dự: "Con nhịn chút đi."
"Mẫu thân, con thấy có thể thả ca ca rồi, đỡ phải chịu tội." Bố Mộc Bố Thái ngồi một bên xen vào nói, định tiến lên tháo ra. Ánh mắt Ngô Danh chợt lóe, nhẹ nhàng nói: "Cách cách, ngàn vạn lần không thể, hiện giờ là thời khắc quan trọng, không thể tùy tiện, hãy đợi thật khỏe đã."
"Đúng, đúng, không thể xem thường được." Khất Nhan thị kéo Bố Mộc Bố Thái trở lại, trách cứ nói: "Chuyện này là tỷ tỷ của con căn dặn, con lại không hiểu chuyện, đừng hành động xằng bậy là tốt rồi."
"Nhưng ca ca..." Ánh mắt Bố Mộc Bố Thái không tự nhiên buông xuống, sau đó là ánh mắt đau lòng và bất lực nhìn Ngô Khắc Thiện, Ngô Khắc Thiện không thấy được tâm tư của nàng ta, trong giọng nói còn lộ vẻ lo lắng: "Mẫu thân, muội muội sao rồi? Còn bệnh sao?"
"Cáp Nhật Châu Lạp bị sốt, thân thể vốn yếu ớt lại thấy độc xà nên kinh sợ, hôn mê rồi." Khất Nhan rất lo lắng, đem chén thuốc đặt một bên, lau trán đầy mồ hôi của Ngô Khắc Thiện, nói: "Cáp Nhật Châu Lạp đã nói, mai mốt con ăn uống thì phải cẩn thận. Về sau không được ăn bậy nữa, lần này nếu không phải muội muội con đích thân đi tìm thảo dược thì mẫu thân đã mất con rồi. Con nói mai mốt ta phải dựa vào ai?"
"Mẫu thân, con biết." Ngô Khắc Thiện an ủi, Trại Tang tuy còn con nối dỗi, nhưng hắn là con trai duy nhất của Khất Nhan thị mà. Ngô Khắc Thiện nói với Ngô Danh: "Ta khỏe rồi, ngươi hãy đi qua chỗ Cáp Nhật Châu Lạp đi, ngươi nhớ kỹ đừng để muội muội ta xảy ra chuyện."
"Thế tử, người nghỉ ngơi trước đi, ta đi chăm sóc cách cách." Ngô Danh lên tiếng. Thật ra nếu không phải vì Hải Lan hắn cũng không ở đây mà dốc sức cứu Ngô Khắc Thiện.
"Ta cũng rất lo lắng cho tỷ tỷ, ta sẽ cùng ngươi đi đến chỗ tỷ." Bố Mộc Bố Thái theo Ngô Danh ra ngoài.
Trong ánh mắt Ngô Khắc Thiện hiện lên vẻ trầm tư, khóe môi mỉm cười, thở dài một hơi, nói: "Một phần tình cảm này, con sẽ nhớ rõ. Con sẽ càng yêu thương Cáp Nhật Châu Lạp, sẽ không để muội muội chịu ủy khuất, sẽ không để ai hại nàng."
"Tốt." Khất Nhan thị vỗ vỗ tay Ngô Khắc Thiện, vui mừng nói: "Mẫu thân cũng không mong gì to tát, chỉ muốn huynh muội con bình an hòa thuận. Cáp Nhật Châu Lạp rất có hiếu, nhưng cũng chính là người làm mẫu thân lo lắng nhất. Chỉ mong nàng có thể sống tốt, ta thấy Thạc Tắc vương quá hung hãn, có thể làm nàng chịu thiệt."
Ngô Khắc Thiện nhướng mi: "Chịu thiệt? Ai dám làm Cáp Nhật Châu Lạp chịu thiệt." Trước mặt mọi người nàng tỏ vẻ nhu thuận của tiểu nữ, nhưng ở chỗ huấn luyện thiết kỵ nàng được tán thưởng không thôi. Cách huấn luyện của nàng làm mọi người phát cuồng."
"Nói bậy, sao ngươi lại nói muội muội của ngươi như vậy? Ta nghe thấy ngươi nói một lần nữa thì sẽ không tha cho ngươi." Khất Nhan thị nện nhẹ vào ngực Ngô Khắc Thiện, ánh mắt lộ vẻ không tin. Trong mắt nàng Hải Lan là một tiểu cô nương yếu ớt nhu nhược. Khóe miệng Ngô Khắc Thiện run rẩy, há mồm, cuối cùng thở dài nói: "Đúng vậy, muội muội chính là cách cách rất yếu đuối, mẫu thân nói đúng, mảnh mai đến ai cũng đều..."
"Đều thế nào?" Khất Nhan thị cảm thấy hứng thú hỏi, Ngô Khắc Thiện bĩu môi: "Mà đều không nỡ khi dễ, cũng không dám khi dễ, mẫu thân, Cáp Nhật Châu Lạp không khi dễ con là tốt rồi."
"Hai người các ngươi thật đúng là huynh muội." Khất Nhan thị che miệng cười khẽ, sau một hồi cảm thán nói: "Ta cũng không hiểu cuối cùng muội muội con sẽ gả cho ai? Gần đây có rất nhiều người đến hỏi thăm tin tức."
"Mẫu thân, nhất định muội muội sẽ được gả cho anh hùng được công nhận, những người khác không xứng với Cáp Nhật Châu Lap - viên minh châu của Khoa Nhĩ Thấm. Ai mà có tâm tư quỷ dị, si tâm vọng tưởng sẽ bị con đánh chạy." Trong ánh mắt Ngô Khắc Thiện hiện lên sự kiên quyết, rất nhanh nắm tay, hừ lạnh nói: "Khoa Nhĩ Thấm đâu như xưa, không phải chó mèo chạy đến có thể lấy được muội muội, bọn họ đúng là không nghĩ đến năng lực của mình."
Dọc đường đi, không phải Bố Mộc Bố Thái không lo lắng cho bệnh tình của Hải Lan. Ngô Danh lui ra phía sau làm nàng đi phía trước, trầm giọng nói: "Người không cần lo lắng, Cáp Nhật Châu Lạp cách cách nghỉ ngơi mấy ngày sẽ khỏi hẳn."
"Thật sự rất tốt, ta sợ tỷ tỷ gặp chuyện không may." Trong chớp mắt Bố Mộc Bố Thái hiện lên vẻ vui sướng. Khóe miệng Ngô Danh nhếch lên, trong ánh mắt lóe qua sự châm biếm, còn xen lẫn kinh hãi. Còn nhỏ mà tâm cơ như thế, đúng là chỉ có Cáp Nhật Châu Lạp mới có thể đối phó, nếu đổi lại là người khác, chắc có lẽ đã bị nàng lừa gạt rồi, song châu của Khoa Nhĩ Thấm đúng là không thể xem thường.
Sau đó, Bố Mộc Bố Thái lại bóng gió tìm hiểu việc học Hán học của Hải Lan. Ngô Danh cũng đáp lại, nhìn như nói rất nhiều nhưng thật ra chẳng nói gì cả.
"Cách cách, tới rồi" Ngô Danh bước nhanh hơn đi vào nhà bạt. Bố Mộc Bố Thái lúc này mới lộ ra sự không cam lòng, Ngô Danh giỏi như thế vì sao chỉ dạy một mình tỷ tỷ? Chẳng lẽ do mình quá ngốc?
"Cách cách, người đừng để trong lòng, thế nào cũng có cơ hội thôi." Tô Mạt Nhi ở bên an ủi, nhìn bốn phía không có ai nhẹ giọng nói: "Nô tỳ nghe nói bối lạc gia đang chú ý Ngô Danh, nếu người đi cầu xin bối lạc gia thì Ngô Danh sẽ không dám từ chối. Nếu Ngô Danh được coi trọng thì đối với người rất có lợi."
"Cho dù có thể được nhưng cũng không thể hơn tỷ tỷ." Bố Mộc Bố Thái không cam lòng nhưng trên mặt lại tỏ vẻ thân thiết, đẩy trướng liêm, bước nhanh vào: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ thế nào rồi?"
Tuy rằng Hải Lan đã gầy hơn một chút nhưng nhờ ngày nào cũng luyện tập nên sức khỏe cũng tạm ổn, lại uống vài chén canh gừng nên cũng đỡ hơn. Thật ra nàng hôn mê không phải vì bị mãng xà làm kinh động, mà là nghĩ đến người thân ở hiện đại, chỉ có ngủ say mới có thể thấy bọn họ. Một phần vì chỉ có ngất đi mới có thể tăng thêm địa vị của mình trong lòng đám người Trại Tang. Cho đến bây giờ không phải nàng không để ý chuyện công danh, nếu mọi người biết mình rất khó khăn cực khổ tìm thảo dược thì sẽ càng được trân trọng hơn.
Nàng xem Ngô Khắc Thiện như ca ca, nếu không thì nàng sẽ không mạo hiểm đêm mưa to gió lớn ra ngoài tìm thảo dược, lại càng không giằng co với mãng xà. Bây giờ nghĩ lại Hải Lan mới cảm thấy sợ hãi, trong lúc người thân cần tình cảm thì phải biểu hiện ra người ta mới hiểu được.
"Muội muội, muội không cần lo lắng, tỷ không sao?" Hải Lan nhìn thấy Bố Mộc Bố Thái đang khẩn trương, suy yếu mở miệng, gượng người dậy. Ô Mã nâng Hải Lan dậy, đem áo khoác choàng lên người nàng mới yên tâm gật đầu: "Cách cách, người vừa mới đỡ, đừng để cảm lạnh."
Trong ánh mắt Bố Mộc Bố Thái xẹt qua tia sáng, muốn thay Ô Mã cầm chén thuốc, Ô Mã liền lui về phía sau, cung kính nói :"Cách cách đã uống xong thuốc, người là Bố Mộc Bố Thái cách cách tôn quý, việc hầu hạ uống thuốc là bổn phận của nô tỳ."
Hải Lan liếm môi, thấy bộ dạng xấu hổ của Bố Mộc Bố Thái, trong lòng âm thầm buồn cười. Ô Mã, ngươi thật đúng là có tâm tư, lời này quả không sai.
"Tỷ tỷ, muốn uống nước sao?" Bố Mộc Bố Thái khôi phục vẻ mặt như thường, tỏ vẻ thân thiết hỏi, Hải Lan cười yếu ớt lắc đầu, oán giận nhìn Ngô Danh liếc mắt: "Bụng chứa nhiều nước lắm rồi, không khát nước, muội muội thật có tâm"
Bố Mộc Bố Thái cùng Hải Lan nói chuyện hồi lâu, cẩn thận dặn dò Hải Lan phải nghỉ ngơi thật tốt, nàng mới cáo từ ra về.
"Cách cách, muội muội này của người không đơn giản, ngay tuổi này đã biết tính kế, thật sự là hơn người bình thường." Ngô Danh nhìn bóng dáng của Bố Mộc Bố Thái, trong mắt hiện lên sự bội phục. Có hai cách cách xuất sắc như vậy, Khoa Nhĩ Thấm sẽ rất hùng mạnh.
"Đương nhiên, nàng ta là Bố Mộc Bố Thái, cho tới bây giờ ta chưa bao giờ xem nhẹ nàng." Hải Lan cười, nàng chính là Hiếu Trang hoàng hậu lưu danh sách sử, có thể cùng nàng âm thầm tranh đoạt sự yêu thương của phụ mẫu cũng rất thú vị. Để xem Hiếu Trang lợi hại hay là thủ đoạn của nữ nhân xuyên qua tốt, thật là cơ hội khó có được.
______________________________
Chí Tôn Yên Yên tag
bupbecaumua