Chương 19: Qua hai năm nữa
Vật đổi sao dời, thấm thoát Hải Lan đã mười tuổi, sống ở thảo nguyên đã sáu năm rồi. Tuy rằng được Trại Tang cùng mọi người yêu thương nhưng Hải Lan vẫn không thể quên cha mẹ, cùng anh hai, còn có Tiêu Dật ở hiện đại.
Hôm nay là sinh thần của Bố Mộc Bố Thái, Hải Lan mang đến cho nàng hai cuốn sách sử của Ngô Danh, làm cho nàng yêu thích không thôi. Trên mặt lộ ra vẻ tươi cười chân thành: "Đa tạ tỷ tỷ, phần quà này muội thích nhất."
"Cáp Nhật Châu Lạp, người đem sách này đưa Bố Mộc Bố Thái thì ai sẽ dạy nàng? Ta thấy Ngô Danh thật khó đoán nha." Người ở bên cạnh Bố Mộc Bố Thái là Tiểu Ngọc Nhi chen vào nói. Hải Lan thấy Tiểu Ngọc Nhi hoạt bát hiếu động, buồn vui đều biểu hiện trên mặt mà rất yêu thích, mẫu thân của nàng là người nữ nhân khó sinh kia.
Nàng đối với Hải Lan rất cảm kích, hy vọng Tiểu Ngọc Nhi có thể thân thiết với Hải Lan hơn, bởi vậy Hải Lan cũng thân thiết với nàng hơn một chút.
"Không được nói bậy, phải gọi là tiên sinh, đỡ cho ngươi lại bị phạt, đây là tiên sinh cho ta, về sau ta sẽ tự nói với người." Hải Lan nhéo má Tiểu Ngọc Nhi, nhìn Bố Mộc Bố Thái cười nhạt nói: "Hai quyển sách này không đáng giá, muội muội thích là được rồi."
Bố Mộc Bố Thái nhìn Tiểu Ngọc Nhi mà ánh mắt hiện lên tia hâm mộ. Nàng cũng muốn bái Ngô Danh làm sư nhưng lại bị hắn cự tuyệt, mà Tiểu Ngọc Nhi không thích học Hán học lại được hắn thu nhận, thật là...
"Cách cách, phúc tấn gọi người." Tô Mạt khẽ đẩy Bố Mộc Bố Thái, Hải Lan cùng Tiểu Ngọc đang trò chuyễn bỗng có thanh âm chói tai vang lên. Bố Mộc Bố Thái luôn bình tĩnh đứng lên nói: "Tỷ tỷ, tỷ không đến chỗ mẫu thân sao?"
Hải Lan liếc mắt nhìn Khất Nhan thị cách đó không xa, bên người nàng có vài phu nhân của các bộ lạc giao hảo với Khoa Nhĩ Thấm, hoặc là phu nhân của các thủ lĩnh bộ lạc đến xem náo nhiệt? "Không, muội muội luôn trầm tĩnh, các vị phu nhân rất thích, ta đến họ sẽ không vui, mẫu thân gọi muội, muội mau đi đi."
Bố Mộc Bố Thái lạnh nhạt cười đi đến chỗ Khất Nhan thị, Hải Lan nhìn thấy nàng nói chuyện với các vị phu nhân trong lòng cảm thấy khâm phục, cái này như là bản lĩnh của nàng, sẽ không lãng phí tên Hiếu Trang hoàng hậu.
"Cáp Nhật Châu Lạp, sao tỷ không đi?" Tiểu Ngọc Nhi quệt miệng, ánh mắt hiện lên sự khó chịu: "Nếu tỷ đi, sao nàng còn có cơ hội? Hai viên minh châu của Khoa Nhĩ Thấm? Nàng cũng cùng là nương của tỷ sinh ra mà."
Hải Lan bất đắc dĩ thở dài, tính cách của Tiểu Ngọc Nhi thật thẳng thắn, không biết đối phó với Bố Mộc Bố Thái, không biết tương lai có trở thành tình địch không? Tiểu Ngọc Nhi hồ đồ không biết ăn nói, lại không chịu suy nghĩ, nếu không phải chính mình thường ngầm giúp đỡ thì nàng phải chịu thiệt rất nhiều.
Bởi vì thích tính cách của Tiểu Ngọc cho nên Hải Lan mới nhờ Ngô Danh nhận Tiểu Ngọc làm trò. Chỉ mong nàng suy nghĩ thấu đáo hơn, nhưng mọi chuyện lại không như ý. Mưu kế sách lược nàng chỉ nghe cho có, chưa bao giờ suy nghĩ lại mà để trong lòng.
Thật ra trong lòng Hải Lan không muốn Tiểu Ngọc Nhi gả cho Đa Nhĩ Cổn. Nếu Đa Nhĩ Cổn thật sự thích Bố Mộc Bố Thái thì người không có thủ đoạn, tâm cơ như Tiểu Ngọc Nhi sẽ không tranh lại. Nếu không gặp Đa Nhĩ Cổn, Tiểu Ngọc Nhi sẽ hạnh phúc hơn. Lúc này Hải Lan cũng không biết rằng tình cảm luôn đùa cợt người ta, cả ba người sẽ dây dưa cả đời.
"Chuyện đó có liên quan gì? Hai so với một lúc nào cũng tốt hơn" Hải Lan bưng chén nước lên uống, đến bây giờ nàng vẫn không thích sữa.
"Người không hiểu, ta chỉ không thích nàng ta luôn bình tĩnh, không hề tỏ ra sợ hãi. Giống như chỉ có mình nàng ta hiểu chuyện nhất." Vẻ mặt Tiểu Ngọc Nhi hiện lên sự bực tức, Hải Lan tuy rằng thích tính cách của nàng nhưng nàng nói chuyện không hề suy nghĩ, cũng có chút đau đầu. Cảm thấy nhà bạt bỗng nhiên rất oi bức, đứng lên nói:"Ta đi ra ngoài hít thở một chút."
"Ta... ta..." Tiểu Ngọc Nhi cũng muốn đi theo, nhưng thấy sắc mặt Hải Lan hiện lên vẻ không kiên nhẫn, gật đầu nói: "Vậy người nhớ cẩn thận, một lúc nữa chắc Ngô Khắc Thiện ca ca sẽ đến tìm người, nghe nói Thạc Tắc cũng đến đây, không thể để Bố Mộc Bố Thái cướp mất."
"Nếu ca ca hỏi, nói ta không khỏe, đi về nghỉ ngơi trước." Hải Lan dặn dò, nàng không muốn gặp lại Thạc Tắc, Lâm Đan Hãn, tất cả đều phải cung kính nhưng không gần gũi.
Đi ra khỏi lều lớn, gió lạnh thổi qua, Hải Lan thoải mái nhắm mắt, ở bên trong làm người ta cảm thấy buồn bã, nào có thoải mái như ngoài đây? Lúc này đang là tháng hai, tuyết phủ trắng mặt đất. Mặt trời chiếu vài tia nắng hiếm hoi, tuyết trắng tỏa ra màu sáng nhạt, Ô Mã đem áo choàng khoác qua vai Hải Lan, lo lắng nói: "Cách cách, người nên cẩn thận, hay là quay về lều lớn đi."
"Ta đi dạo một chút." Gió không lớn lắm, nàng cũng không có tâm trạng đối phó với bọn họ, bước trên tuyết âm thanh sột soạt vang lên, đi không định hướng. Sáu năm trước, nàng xuyên đến đây, vĩnh biệt người thân của mình, không bao giờ có thể thấy Tiêu Dật nữa...
"Cáp Nhật Châu Lạp, sao ngươi lại đến đây?" Hải Lan vẫn chưa tỉnh tâm lại được, trong ánh mắt mang theo hơi nước, Ngô Dụng ném củi gỗ, đi đến bên người nàng, thấy mũi có chút đỏ lên, trên người lộ ra vẻ thù hận. Hắn lo lắng hỏi: "Không phải ngươi đang ở lều lớn sao, chạy đến đây làm gì?"
Hải Lan chớp mắt, kéo lại áo choàng, không hiểu sao mình lại đi đến chỗ Ngô Danh.
"Ngươi học nói ngôn ngữ ở đây đi. Sao lại không nhớ Mông ngữ nói thế nào? Hên ngươi là người Hán, không thì phụ thân ngươi sẽ giáo huấn ngươi một hồi..." Ngô Dụng im lặng, nhảy dựng lên: "Sao ngươi lại chà đạp ta?"
Hải Lan thấy biểu hiện này của Ngô Dụng biết hắn chỉ giả vờ, nhưng cũng cười đến vui vẻ: "Hừ, ta cho ngươi cơ hội để hòa với ta mà ngươi không biết quý trọng." Đi đến lều trại của Ngô Danh, đẩy trướng liêm đi vào lại quay lại nhìn Ngô Dụng, cười lớn: "Đồ ngốc, ngươi thật là ngốc."
Ngô Dụng thấy Hải Lan bước vào, lại nghe thấy cha mẹ mình đang nói chuyện cùng nàng, ngẩng đầu nhìn trời. Cáp Nhật Châu Lạp, vừa rồi ngươi ở dưới ánh trăng mắt nhòe đi, giống như bị mất phương hướng, biết khiến cho rất nhiều người đau lòng không? Ngươi tươi cười là thích hợp nhất.
"Cáp Nhật Châu Lạp, cho dù ta bình an trở về Đại Minh ta cũng sẽ không quên ngươi." Ngô Dụng nhặt miếng gỗ, hắn sẽ không ở Khoa Nhĩ Thấm lâu nữa. Đại Minh mới chính là quê hương của hắn, tổ mẫu thân thể suy nhược, dẫu khó khăn cỡ nào, hắn muốn bà được an táng ở Đại Minh. "Lá rụng về cội, chắc ngươi sẽ không hiểu được."
Hải Lan ở trong lều trại nói chuyện với Ngô Danh, cùng Ngô Dụng cãi nhau. Thê tử của Ngô Danh rất dịu dàng, bởi vì Hải Lan tôn kính Ngô Danh nên ở Khoa Nhĩ Thấm không ai dám khi dễ bọn họ. Cho nên nàng không cần che giấu dung nhan, đem đồ ăn đưa lên.
"Mời cách cách dùng." Thấy Hải Lan có vẻ ngạc nhiên, ôn nhu nói: "Đây là điểm tâm của Đại Minh, không giống ở đây, mong cách cách đừng chê bai"
"Sao lại có thể chê bai? Thật sự rất ngon." Hải Lan đem điểm tâm nuốt vào, nguyên liệu tuy rằng không quý hiếm nhưng rất ngon. Ngô Dụng ở bên cạnh nói: "Đồ tham ăn."
"Ngươi ghen tỵ sư mẫu đối xử tốt với ta sao." Hải Lan nuốt điểm tâm xuống, ôm bàn nói: "Đây là sư mẫu làm cho ta, ngươi không có phần."
"Cách cách..." Ngô Danh vỗ vai thê tử của mình, nhẹ nhàng lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Ngô Dụng cùng cách cách xưa nay đã vậy, không cần lo lắng."
Ngô thị nhìn hai người tranh giành miếng bánh trong mắt hiện lên vẻ lo lắng. Ở Mông Cổ như thế này là bình thường nhưng nếu ở Đại Minh thì thanh danh sẽ tổn thất.
Trong lòng Ngô Dụng cũng thầm than, Cáp Nhật Châu Lạp cách cách, đáng tiếc nàng sinh ra ở Khoa Nhĩ Thấm, nếu ở Đại Minh thì tất cả tài nữ dù cố gắng cách mấy cũng không bằng nàng ,"Thật sự đáng tiếc."
__________________________
Chí Tôn Yên Yên tag
bupbecaumua