[Ngôn tình] Hải nguyệt minh châu - Drop - Dạ Huệ Mỹ (Yên Nhi dịch)

Hải Nguyệt Minh Châu
Tác giả: Dạ Huệ Mỹ
Editor: Yên Nhi
Hiệu đính: Isui
Thể loại: Ngôn tình, xuyên không, cung đấu...
Tình trạng bản gốc: 393 chương + 1 phiên ngoại - hoàn.

169c9f.jpg

Văn án
Đây là một nơi không có trong lịch sử.
Đây là một bức họa mạnh mẽ, sống động tựa như dân du mục phi hắc mã trong ánh bình minh. Đây là một vị hoàng đế khai quốc cơ trí hơn người, dù có khóc thì lệ cũng chảy ngược vào trong. Đây là những nhân vật được đưa lên sân khấu diễn một vở tích thủy lưu tình.
Ở nơi gió nổi mây bay lại xuyên qua thời không.
Giữa Thần phi Hải Lan Châu cùng Hoàng Thái Cực cuối cùng là tình yêu sao? Mọi chuyện xôn xao đó là do vô tình hay hữu ý. Đó là một đoạn hạnh phúc trong chuyện tình xưa. Tình cảm là thứ trói buộc mạnh mẽ nhất, dù cho thời gian có mạnh như dòng thác chảy xiết cũng không cắt đứt được. Bình minh diễm lệ đã tan đi chỉ còn lại đêm tối, năm tháng trôi cứ trôi, thanh xuân ta khó giữ, hồng nhan dù mỹ miều cỡ nào rồi cũng hóa tro bụi. Đời người chỉ có một lần, đã nắm tay người nào thì hãy dẫn người đó đi đến cuối đường.

 
Chỉnh sửa lần cuối:

Chí Tôn Yên Yên

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
26/8/14
Bài viết
278
Gạo
500,0
Truyện gốc hoàn rồi, còn truyện này đang tăng tốc, hi vọng năm sau xong. :v
 

Chí Tôn Yên Yên

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
26/8/14
Bài viết
278
Gạo
500,0
Chương 23 : Bệnh tình bộc phát

Tháng tám, thời tiết trên thảo nguyên thay đổi thất thường giống như tiểu hài tử. Mới vừa rồi trời vẫn còn trong xanh, nắng ấm, ánh mặt trời chiếu muôn nơi nhưng chỉ trong chớp mắt mây đen từ chân trời bay tới, làm toàn bộ lều trại đều trở nên mờ mịt. Hải Lan chưa bao giờ bạc đãi chính mình, khi thấy ánh sáng yếu đi thì ngừng bút, chữ nàng viết nhìn thấy rất vừa lòng, giống như khôi phục trình độ ở hiện đại.

Vẻ mặt Hải Lan trầm xuống, từ nhỏ nàng đã theo cha học viết bằng bút lông, "Hải Lan, con phải nhớ nghĩ nếu như người..." Bên tai loáng thoáng nghe thấy tiếng cha dạy. Hải Lan vuốt nhẹ tờ giấy giấy Tuyên Thành, nhất thời cảm thấy thật nhớ nhà. Tuy rằng Trại Tang rất yêu thương nàng nhưng như thế nào cũng không bằng cha mẹ ở hiện đại. Có lúc nàng muốn quên hết mọi chuyện ở hiện đại, nhưng nó lại khắc sâu vào xương tủy, loại cảm giác này rất đau khổ.

"Cách cách, Cáp Nhật Châu Lạp cách cách." Bên ngoài truyền đến tiếng gọi ầm ĩ mang theo vẻ lo lắng, Hải Lan đè cảm giác mất mát xuống, khôi phục thái độ bình thường, đem bút lông đặt ở nghiên mực, mở miệng nói: "Vào đi."

Một nữ nhân thanh tú chạy vào, nàng ta là người hầu của Ngô Khắc Thiện, lúc này vẻ mặt kích động, quên cả việc hành lễ: "Không tốt, Ngô Khắc Thiện huấn luyện trở về, toàn thân nổi lên những nốt đỏ, hơn nữa người còn rất nóng."

"Ngươi nói cái gì?" Hải Lan vừa bình tĩnh trở lại, tâm trạng liền thay đổi, lo lắng hỏi: "Là ca ca ta sao?"

"Đúng vậy, cách cách, bối lạc gia cùng Đại Tế Ti đã sắp đến, nói là phải mời người..." Hải Lan không chờ nói xong, ném bút lông, chạy đến lều của Ngô Khắc Thiện. Cho dù trước kia nàng đối với Ngô Khắc Thiện có tâm tư gì, nhưng bây giờ đã khác, nàng thật sự xem hắn là ca ca của mình.

Vén trướng liêm lên, Hải Lan thở hổn hển, thấy Khất Nhan thị ngồi bên người Ngô Khắc Thiện liên tục lau nước mắt, Đại Tế Ti cùng Trại Tang ở một bên thấp giọng nói gì đó, sắc mặt Trại Tang trầm đi, Bố Mộc Bố Thái ở bên cạnh Khất Nhan thị an ủi: "Mẫu thân, ca ca sẽ bình an, chắc chắn không sao."

"Ngứa, ngứa quá, lại đau... Ngứa." Ngô Khắc Thiện vặn vẹo người, hai tay gãi liên tục. Hải Lan đi đến bên cạnh cẩn thận xem xét, trên mặt Ngô Khắc Thiện bây giờ đã sưng phù lên, trên mặt nổi đầy những nốt màu hồng, bên trong dường như có mủ, trên tay cũng y như thế. Ngũ quan Ngô Khắc Thiện vặn vẹo, nhìn thập phần đáng sợ.

"Ca ca, ca không thể gãi, không được." Hải Lan không quan tâm những nốt đỏ đó có thể lây bệnh hay không, cầm lấy tay hắn nhẹ giọng nói: "Ca ca hãy ráng chịu, ráng chịu chút thôi ca."

"Muội muội, ca thà rằng chết đi cũng không muốn chịu đựng việc này, ngứa quá." Ngô Khắc Thiện giãy ra, Hải Lan không biết đây là bị gì, gãi chọc mủ ra rất nguy hiểm, nàng còn nhỏ sao có thể chống lại Ngô Khắc Thiện, đầu gối đập vào nhuyễn tháp, Hải Lan kêu lên một tiếng không chịu buông tay.

"Cáp Nhật Châu Lạp." Khất Nhan thị muốn tiến đến giúp Hải Lan, Bố Mộc Bố Thái cũng bày ra bộ dáng muốn tiến lên nhưng lại không nhúng tay vào, thấp giọng nói: "Ca ca, ca ca, sáng sớm ca còn khỏe, ca chỉ đi huấn luyện binh sĩ mà thôi, sao trở về lại mang bộ dạng này, nếu sớm biết chuyện này sao ca ca còn đi luyện binh?"

"Im miệng" Hải Lan lần đầu dùng ánh mắt lãnh đạm đối với Bố Mộc Bố Thái, lạnh lùng nói: "Ca ca không xảy ra việc gì đâu, ngươi khóc cái gì?"

"Ta... lo lắng cho an nguy của ca ca." Bố Mộc Bố Thái ủy khuất, lui người lại, nhìn Trại Tang liếc mắt.

"Được rồi, Cáp Nhật Châu Lạp." Vẻ mặt Trại Tang nhìn Hải Lan có chút phức tạp, những lời nói của Bố Mộc Bố Thái nhắc nhở hắn việc Ngô Khắc Thiện huấn luyện quân đội là ý của Hải Lan, mở miệng nói: "Muội muội của con quan tâm Ngô Khắc Thiện mới như thế"

Hải Lan không để ý nói: "Phụ thân, người cho người thỉnh giáo Ngô Danh lão sư, chắc là hắn có thể trị được."

"Ta liền cho người gọi hắn." Trại Tang vỗ đầu, âm thầm trách mình sao lại quên Ngô Danh đã chữa được bệnh cho Cáp Nhật Châu Lạp mà không gọi hắn đến? Ngô Khắc Thiện là tiền đồ của hắn, không thể xảy ra chuyện gì, cũng không truy cứu chuyện Hải Lan gọi Ngô Danh là lão sư.

Ngô Khắc Thiện giãy dụa càng kịch liệt hơn, Hải Lan cao giọng phân phó: "Người đâu, lấy dây đến đây."

"Con định làm gì?"Ánh mắt như lửa của Hải Lan nhìn thoáng qua Trại Tang, kiên quyết nói: "Trói ca ca lại, không thể để ca ca gãi."

"Việc này..." Thấy Trại Tang đang do dự, Hải Lan nôn nóng mở miệng: "Phụ thân, hắn là ca ca của con, lại luôn yêu thương con, sao con có thể hại ca ca?"

"Cách cách nói cũng có lý, bối lạc gia hãy nghe theo đi." Đại Tế Ti nói góp vào, Trại Tang xua tay đám tùy tùng mới đám đi lấy dây, dựa theo ý của Hải Lan trói Ngô Khắc Thiện vào nhuyễn tháp.

"Muội muội, Cáp Nhật Châu Lạp... Ta là ca ca ngươi, công ta yêu thương ngươi, ngươi còn đối xử với ta... Ngứa."

"Ca ca, phải cố chịu đựng" Hải Lan cảm thấy cánh tay cùng đầu gối nóng rát đau đớn, chắc là bầm đen rồi, ghé vào người Ngô Khắc Thiện, ánh mắt sáng suốt nói: "Nước lạnh, đem nước lạnh đến."

Tùy tùng sững sờ, Hải Lan lạnh lùng nói: "Nhanh lên, ta muốn nước lạnh, phải là nước sạch." Tùy tùng run lên, chưa từng thấy Cáp Nhật Châu Lạp cách cách đáng sợ như thế, không dám chậm trễ, một chút đã đem thau đồng đặt trước mặt Hải Lan, bên trong là nước giếng mát lạnh.

Hải Lan nhúng khăn vào nước, vắt khô rồi lau nhẹ nhàng trên mặt Ngô Khắc Thiện, nhẹ giọng nói: "Có thấy tốt hơn không? Muội định nói với ca một chuyện thú vị, chính là..." Không ngừng trò chuyện cùng Ngô Khắc Thiện, làm hắn không tập trung vào chỗ ngứa nữa. Sự cố gắng của nàng được đền đáp, khuôn mặt Ngô Khắc Thiện đã dịu đi, tuy rằng thấy ngứa không chịu nổi nhưng có nước lạnh nên cảm thấy tốt hơn, không thấy nóng bức như lúc nãy nữa.

Khất Nhan thị thấy hiệu quả cũng cùng Hải Lan lau cánh tay hắn, Hải Lan dùng ánh mắt ý bảo rằng phải cẩn thận không được làm vỡ mụn nước.

"Cáp Nhật Châu Lạp." Trại Tang đứng bên cạnh nhìn, trong mắt chứa thương yêu, thấp giọng nói: "Đại Tế Ti, đây là nữ nhân Trường Sinh Thiên ban cho Khoa Nhĩ Thấm."

"Đúng thế bối lạc gia." Trên mặt Đại Tế Ti đầy nếp nhăn lộ vẻ tươi cười, có Cáp Nhật Châu Lạp, Khoa Nhĩ Thấm sẽ vinh quang, nhưng không biết hắn có thể thấy ngày đó không.

"Bối lạc gia, Ngô Danh tới rồi." Bên ngoài có người bẩm báo, Trại Tang mở miệng: "Cho hắn vào."

Ngô Danh chậm rãi đi đến, Hải Lan im lặng, bởi vì không ngừng nói chuyện nên cổ họng đau rát, ho khan hai tiếng, khẩn cầu nói: "Lão sư, người đến xem ca ca ta đi, rốt cuộc hắn xảy ra chuyện gì?"

Thấy Ngô Danh đến gần, Hải Lan vội tránh ra, Ngô Danh cẩn thận nhìn Ngô Khắc Thiện, mắt hiện lên tia tán thưởng: "Cách cách, người xử lý rất tốt, chưa biết bệnh gì nhưng không thể để cho mụn nước vỡ, tuy rằng hiện tại chịu khổ nhưng là biện pháp hiệu quả nhất."

Ngô Danh xem mạch cho Ngô Khắc Thiện, một lúc sau thần sắc hắn rất phức tạp, chậm rãi lắc đầu. Đám người Hải Lan lòng trầm xuống, chẳng lẽ không cứu được Ngô Khắc Thiện?
________________________________
Chí Tôn Yên Yên tag bupbecaumua
 
Chỉnh sửa lần cuối:

bupbecaumua

gà luộc
Nhóm Biên tập
Tham gia
9/12/13
Bài viết
3.401
Gạo
2.000,0
Không tốt, hắn huấn luyện trở về, toàn thân nổi lên những nốt đỏ
=> nô tì sao lại xưng hô với chủ nhân thế này? Gọi chủ nhân bằng hắn?
dường như có mủ, trên tay cũng y nhu thế.
ánh mắt lạnh đạm đối với Bố Mộc Bố Thái
"Ca ca, phải cố chịu đựn.g"
Tùy tùng sững sờ, Hải Lan lạnh lùng nói lạnh lùng nói
thấy ngứa không chịu nỗi nhưng có nước lạnh
Đám người Hải Lan lòng trầm xuống, chẳng lẽ không cứu được Ngô Khắc Thiện?"
=> Thiếu ngoặc kép ở đầu câu hoặc là thừa ngoặc kép ở cuối.
 

bupbecaumua

gà luộc
Nhóm Biên tập
Tham gia
9/12/13
Bài viết
3.401
Gạo
2.000,0
Đọc mà thấy không có thiện cảm với Đại Ngọc Nhi tí nào cả.
Việc này không biết là do ai giở trò đây?
 

Chí Tôn Yên Yên

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
26/8/14
Bài viết
278
Gạo
500,0
Chương 24: Tìm thảo dược

Trong lều trại bỗng nhiên im ắng, tuy Ngô Khắc Thiện rất đau và ngứa nhưng vẫn bình tĩnh, cố sức trợn to mắt đã sưng nhìn Ngô Danh, chẳng lẽ mình sẽ chết sao? Mình không muốn chết, đập mạnh đầu vào cái gối bằng gốm sứ, phịch một tiếng, Hải Lan hoảng hồn nhìn về phía hắn thấy đầu đã sưng lên rất to, lấy tay xoa.

"Ca ca, sao ca lại không cẩn thận như vậy? Ca làm cho muội đau lòng." Lời nói của Hải Lan hơi trách cứ làm cho Ngô Khắc Thiện cảm thấy ấm áp, răng môi va vào nhau lập cập, Hải Lan ôn nhu nói tiếp: "Ca ca, ca cứ an tâm, muội nhất định sẽ không để cho ca xảy ra việc gì".

"Thế tử là do ăn phải cái gì có độc mới như thế." Nghe thấy Ngô Danh nói như vậy, Trại Tang kinh ngạc gầm nhẹ: "Có độc? Ai dám to gan hạ độc?"

"Việc này... Kinh mạch này không giống như bị cố ý hạ độc." Ngô Danh chậm rãi nói, đám người Tắc Tang hoài nghi, không phải cố ý? Vậy sao lại trúng độc được?.

"Ca ca, ca ở bên ngoài có ăn gì không vậy?" Ánh mắt Hải Lan hiện lên vẻ tức giận, Ngô Khắc Thiện cứng đờ người, mới nghĩ đến lúc trưa hắn đói bụng liền tìm người hái một chút nấm ăn tạm. Sau khi nấu chín một lúc lâu hắn mới ăn, sau đó hắn đi cưỡi ngựa bắn tên, đến khi mây đen bay tới mới quay về, chẳng lẽ nấm có độc? Bọn họ ở thảo nguyên đã lâu rồi nấm gì cũng phân biệt được, sao lại.

"Muội đã nói với ca không được ăn bậy bạ ở ngoài, sao ca không để trong lòng?" Hải Lan xúc động kéo áo Ngô Khắc Thiện, mới vừa rồi dịu dàng mà bây giờ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Không phải muội đã chuẩn bị lương khô cho ca sao? Sao không ăn?"

"Muội hãy nghe ta nói." Ngô Khắc Thiện khẩn trương mở miệng giải thích, Hải Lan híp mắt nói: "Ta không muốn nghe, ta hận nhất chính là người không biết yêu thương bản thân mình, ca ca, chờ ca khỏe rồi, ta sẽ dạy cho ca hiểu đạo lý này."

Ngô Khắc Thiện thấy lạnh cả người, ánh mắt muội muội ánh lên đau khổ. Trại Tang mở miệng hỏi: "Ngô Danh, ngươi có cách nào giải độc không?"

"Bối lặc gia, không phải không có cách, nhưng mà..." Ngô Danh đang nói thì sét xẹt ngang trời, tiếng sấm rền vang truyền vào tai mọi người, đây là dạo đầu trước khi bão táp đến. Ngô Danh giận dữ nói: "Nếu muốn giải loại độc này cần tìm một loại thảo dược, nhưng ở thảo nguyên rộng lớn này, lại là đêm mưa thì làm sao đi tìm?"

"Lão sư, người đang nói đến thảo dược hình răng cưa? Ta nhớ hình như đã thấy trong sách." Hải Lan nhíu mày, dùng loại này giải độc là chính xác nhất, nàng cũng từng nghe mẹ ở hiện đại nói qua dùng loại thảo dược này có thể giải được nấm độc.

"Đúng, cách cách có trí nhớ rất tốt." Hải Lan mím môi, trên thế gian vạn vật tương sinh tương khắc, ở nơi có nấm độc còn có loại thảo dược này. Nàng đã quyết định, mở miệng nói: "Phụ thân, mọi người ở ngoài phải chăng cũng giống ca ca?"

Trại Tang gọi tùy tùng của Ngô Khắc Thiện đến, hiểu rõ tình hình cụ thể, tùy tùng nói: "Bẩm bối lặc gia, như lời cách cách nói, có mấy người đều bị nôn mửa nhưng không nghiêm trọng như vậy, còn đa số vẫn bình thường."

"Chẳng lẽ bọn họ chưa ăn?" Thấy ánh mắt Trại Tang không thể tin được, Hải Lan giải thích nói: "Đây tùy thuộc vào thể trạng, đối với loại độc này tác động lên ca ca nhiều một chút, những người khác đều có khả năng chống lại..."

Lúc đó ngay cả Ngô Danh cũng giật mình nhìn nàng, trong lòng Hải Lan bối rối nhưng vẫn tỏ vẻ bình thường: "Đó là do ta đã đọc trong sách, không có gì phải ngạc nhiên cả." Nếu như có thể lấy ra huyết thanh thì không cần phải đi tìm thuốc giải, trực tiếp tiêm vào cơ thể để gia tăng kháng thể thôi.


"Ngươi có nhớ tìm thấy nấm độc ở đâu không?" Hải Lan biết thời gian không chờ đợi ai cả, đồng thời nàng cũng muốn phân tán sự chú ý của mọi người nên mở miệng hỏi tùy tùng.

"Nhớ rõ, nhớ rõ." Tùy tùng liên tục gật đầu, Hải Lan nhìn thân thể gầy yếu của Ngô Danh, bên ngoài trời lại mưa to, nếu cử hắn đi thì không tốt cũng không chắc có thể tìm được, khẽ cắn môi nói: "Phụ thân, hay để con tự mình đi một chuyến đi."

Trại Tang phản đối nói: "Không được, thân thể con yếu ớt, nếu bị cảm lạnh thì sao? Cho người đi tìm là được rồi."

"Phụ thân, ngoại trừ con và lão sư thì ở Khoa Nhĩ Thấm này không ai có thể nhận ra loại thảo dược đó. Nếu để bọn họ đi tìm càng làm chậm trễ thời gian, mà chưa chắc có thể tìm ra được, bệnh tình của ca ca không chờ được nữa."

Hải Lan sửa sang quần áo, liếc mắt liền biết Ngô Khắc Thiện muốn ngăn cản mình, liền thấp giọng nói: "Ca ca, chờ muội trở lại." Lại nói với Khất Nhan thị vài câu cách chăm sóc thế nào rồi khẩn cầu Ngô Danh: " Lão sư làm phiền người, ta nhất định sẽ tìm được thảo dược trở về."

"Cách cách phải cẩn thận." Ngô Danh biết mình không thể khuyên được nên gật đầu hứa với Hải Lan: "Trong vòng ba canh giờ, ta có thể đảm bảo thế tử không có việc gì."

Hải Lan quỳ gối hành lễ nói: "Đa tạ lão sư." Ô Mã đã chuẩn bị áo tơi (áo mưa), đầu đội nón, khẽ cười nói: "Phụ thân, mẫu thân không cần lo lắng, con nhất định sẽ trở về." Vén trướng liêm mang theo vài tên tùy tùng phóng nhanh vào mưa.

Hải Lan phi thân lên ngựa, mở miệng nói: "Các ngươi đi trước dẫn đường, phải nhanh không được chậm trễ."

"Vâng." Tám gã thị vệ mặt nghiêm túc đồng thanh đáp, nhìn Hải Lan với vài phần kính trọng.

"Cáp Nhật Châu Lạp, Cáp Nhật Châu Lạp." Hải Lan đi không bao lâu chợt nghe thấy tiếng ai đó, ghìm cương chờ một lát, chỉ thấy Ngô Dụng cưỡi ngựa đuổi tới. Trên mặt Hải Lan lộ ra vẻ ngạc nhiên, Ngô Dụng khụ hai tiếng nhẹ giọng nói: "Ta... Ta cũng biết loại thảo dược kia, có thể rút ngắn thời giam tìm kiếm."

"Ngô Dụng sư huynh, ngươi rất có bản lĩnh." Trong mắt Hải Lan đầy ý cười, thấp giọng nói: "Tên của ngươi thật ra rất tốt, ta rất thích, bởi vì quân sư trong Thủy Hử tên là Ngô Dụng, cũng là người có bản lĩnh."

Nói xong lời này, Hải Lan mang theo người đi trước, Ngô Dụng nghe thấy Hải Lan gọi mình là sư huynh liền cảm thấy vui vẻ, nhưng câu nói kế tiếp làm cho hắn thắc mắc, Thủy Hử là gì?

Được nửa canh giờ, rốt cuộc giữa trưa đã dừng tại nơi đó, mưa to làm ánh sáng của cây đuốc rất yếu ớt, cố lắm mới nhìn thấy rõ mặt đất. Hải Lan xuống ngựa, lúc này y phục trên người đã ướt nhẹp, dính chặt trên người, cảm giác hoàn toàn không thoải mái.

"Các ngươi tản ra đi tìm, thấy cây cỏ màu xanh lục có răng cưa đều đem lại đây." Hải Lan nói cho bọn họ biết hình dạng. Mọi người nói: "Vâng, tuân lệnh cách cách." Cho dù không cần nói Ngô Dụng cũng biết nên làm gì, hắn gật đầu. Hải Lan giơ cao cây đuốc cẩn thận tìm kiếm.

Mưa lớn tạt vào mặt làm nàng đau rát nhưng nàng không để ý. Thời gian là sinh mệnh, không đợi ai cả, nàng không muốn Ngô Khắc Thiện chết, không vì tương lai mình mà tính toán, hắn là ca ca tốt nhất của mình.

Tìm đã lâu, Hải Lan nôn nóng đứng lên, nàng tìm không thấy. Trên mặt không rõ là mưa hay nước mắt, đột nhiên tia chớp xẹt qua, trước mắt Hải Lan sáng ngời, rốt cuộc tìm được rồi. Vừa định cất bước lại sững sờ tại chỗ, cây đuốc bị mưa dập tắt, nàng đứng như pho tượng trong mưa.
_________________________________
Chí Tôn Yên Yên tag bupbecaumua
 
Chỉnh sửa lần cuối:

bupbecaumua

gà luộc
Nhóm Biên tập
Tham gia
9/12/13
Bài viết
3.401
Gạo
2.000,0
Ngô Danh giận dữ nói : "Nếu muốn giải loại độc này cần tìm một loại thảo dược
"Lão sư, người đang nói đến thảo dược hình răng cưa?" Ta nhớ hình như đã thấy trong sách."
=> lắm ngoặc kép thế này?
bởi vì quân sư trong thủy hử gọi là Ngô Dụng
"Vâng ,tuân lệnh cách cách."
Trời ơi sao biết chỗ dừng vậy thế không biết? Dừng thế này làm người ta tò mò chết đi được.
 
Bên trên