3.
Nhà Thanh – Khang Hy năm thứ mười hai.
Hề Mặc lẳng lặng nằm trên quầy hàng của cửa hàng đồ cổ, nhìn Hồng Thăng sắp đem chính mình đi bán.
Nàng ở bên cạnh hắn đã hơn hai mươi tám năm, nhìn lúc hắn còn trẻ thể hiện ra tài hoa hơn người, mười lăm tuổi đã nổi danh trong làng văn, hai mươi tuổi sáng tác được rất nhiều thi văn từ khúc, ở Giang Nam rất nhiều người truyền xướng, phổ biến một thời.
Nhìn hắn và biểu muội Hoàng Huệ thuận lợi suôn sẻ kết liên thân càng thêm thân, nhìn bọn họ hòa hợp và tôn trọng nhau, cũng nhìn hắn đi học trong Quốc Tử Giám ở kinh thành, nhưng không có được chức quan, vì cơm áo mà bôn ba khắp nơi. Thậm chí vì từ bỏ khoa cử, phụ mẫu không dung, bị trục xuất khỏi gia tộc, nghèo khó đến nỗi miếng ăn cũng thành vấn đề.
Nàng biết đồ trang sức quý báu và y bào hoa lệ trên người Hoàng Huệ từng thứ đều đổi thành phiếu cầm đồ, cho dù toàn bộ đổi thành trâm gỗ váy bốcũng không oán hận một câu, đúng là bây giờ ngay cả ấm no bọn họ cũng không thể đảm bảo được. Cho nên thực sự Hề Mặc không trách Hồng Thăng đem nàng bán đi.
Năm đó lúc bọn họ bị trục xuất khỏi Hồng gia, Hồng Thăng kiêu ngạo cũng không có mang đi bao nhiêu ngân lượng, ngay cả vàng bạc châu báu, thư họa cổ cũng không cầm chút gì, chỉ mang theo nàng luôn đặt trên bàn học.
Khi đó nàng rất vui vẻ, vì hắn không bỏ nàng lại. Mà hiện tại, Hề Mặc cũng thật cao hứng vì mình có thể giúp đỡ được hắn.
Hắn để nàng có thể nhìn thế gian này hai mươi tám năm, mà không phải trải qua tịch mịch cô độc trong hộp, nàng đã thấy đủ rồi.
Hề Mặc nhìn khuôn mặt đầy phong sương của Hồng Thăng, hắn một thân bố y, đã không còn phong thái của quý công tử năm đó, cuộc sống tàn khốc đã mài dũa hắn, dung nhan tuấn mĩ bây giờ chỉ còn lại thần sắc thảm đạm. Lúc này hai mắt hắn lộ vẻ không muốn, nhiều lần đem Hề Mặc đặt trong tay vuốt nhẹ, buông ra, sau đó lại do dự cầm lấy.
Kì thực đem nàng bán đổi lấy tiền thật sự không có vấn đề gì. Hề Mặc nhìn quanh cửa hàng đồ cổ này, mặt tiền cửa hàng nhỏ đến đáng thương, nhưng ở cửa có hai ngọn đèn cung đình Trường Tín thời Đại Hán đang cháy, trên quầy hàng có lô Bác Sơn đang đốt kì nam hương, đây là kì nam hương một mảnh ngàn vàn, Nam đường Hậu Chủ đã từng ban thưởng cho chủ nhân một mảnh, chủ nhân cực kì quý trọng, đem chia thành mảnh nhỏ mà dùng. Màở đây lại có thể đốt như vậy, thật là phung phí của trời! Lại nhìn các loại đồ cổ trong bảo khố, Hề Mặc lại càng mở rộng tầm mắt. Ở trong cửa hàng đồ cổ xa hoa như vậy, chắc là nàng sẽ không tệ.
Nhưng mà, nhưng mà nằm trong lòng bàn tay của Hồng Thăng, cảm nhận hắn vô cùng quý trọng vuốt nhẹ, từ trong nội tâm của nàng dần dần dậy sóng, một loại cảm giác giống như xé rách linh hồn của nàng, đến cuối cùng là xảy ra chuyện gì?
“Hoan nghênh quang lâm Á Xá, vị khách quan này, là muốn mua vật gì sao?” Một âm thanh du dương vang lên, từ phía sau bình phong bằng ngọc có một nam tử trẻ tuổi đi ra. Da trắng môi nhạt, dung mạo tuấn tú, nhưng mặc cổ phục thời Tần Hán, tay áo rộng sát người, tà áo thâm y ôm vòng quanh thắt lưng, vạt áo màu đen ưu nhã buông xuống bên chân, quanh thân tỏa ra sự thanh quý. Hồng Thăng tinh mắt, phát giác lúc người nọ đi đến, dường như có thể thấy ống tay áo trong của người nọ, có thêu xích sắc hồng long trông rất sống động.
Hồng Thăng nheo mắt, ngoại trừ con cháu hoàng tộc, ai có thể thêu rồng trên y phục? Trong chốc lát, hắn đối với người bằng hữu đã giới thiệu cửa hàng đồ cổ này cho hắn có chút hoài nghi, đây là giúp hắn hay là hại hắn?
Người nọ như biết được suy nghĩ của hắn, ngược lại giơ tay áo lên để hắn nhìn qua, cười cười nói: “Đây là hí phục.”
Hồng Thăng sửng sốt, giờ mới phát hiện nam nhân trước mặt không có cạo đầu, mà vẫn để tóc dài.
Từ lúc người Mãn nhập quan đến nay, ban ra mệnh lệnh không được để kiểu tóc khác, người xuất gia không trong nhóm này, nhưng những người khác phải tuân theo. Đào kép con hát có thể mặc phục sức tiền triều, một vài đào kép còn giữ lại tóc để diễn kịch, luật này có chút sơ hở, những người bề trên cũng mở một con mắt nhắm một con mắt, không có ra lệnh cấm. Đào kép thuộc về nghề nghiệp cửu lưu, nhưng Hồng Thăng không hề có ý tứ khinh thường đối phương. Tuy rằng hắn không cho rằng cửa hàng này là do một đào hát mở ra, nhưng hắn vẫn kính cẩn cầm Hề Mặc trong tay đưa qua: “Tiểu sinh muốn bán thỏi mực này.”
Người nọ không có nhận Hề Mặc, chỉ là liếc mắt nhìn, liền cong môi cười nói: “Đình Khuê Mặc sao? Có thể bảo tồn đến bây giờ, thật khó tưởng tượng. Nhưng ta khuyên ngươi hãy giữ nó lại bên mình đi.”
Tâm tư Hồng Thăng chấn động, người này chỉ nhìn thoáng qua có thể nói ra lai lịch của Hề Mặc, có thể thấy có nhãn lực tuyệt đối. Nhưng mà, hắn liếm đôi môi khô khốc, cười khổ nói: “Thực sự không dám giấu giếm, tiểu sinh cũng không muốn bán, nhưng cuộc sống bức bách, thật sự là không có cách nào khác.”
Người nọ nhìn ngón tay phải của hắn bởi vì quanh năm cầm bút mà để lại vết chai, hơi trầm ngâm nói: “Dù cho ngươi bán nó, có thể chống chọi được bao nhiêu lâu? Một năm? Hai năm?”
Hồng Thăng biết chuyện này cũng chỉ là cứu được một lúc, dù cho Đình Khuê Mặc giá trị ngàn vàng, nhưng đứng ở kinh thành này chi phí ăn mặc, chi tiêu đều cực kì hao phí tiền, sớm muộn gì hắn cũng sẽ quay lại hoàn cảnh này. Nhưng mà... Hắn nhớ đến Hoàng Huệ miễn cưỡng vui cười càng gầy gò, liên tục cười khổ, cũng không nói nhiều. Hắn đường đường là nam tử hán đại trượng phu, vậy mà ngay cả thê tử cũng không thể săn sóc tốt, còn liên lụy nàng bị khổ, chuyện như vậy, dù là nghĩ một chút cũng cảm thấy hổ thẹn, càng không có cách nào nói với người ngoài.
Hôm nay là sinh thần của Hoàng Huệ, hắn muốn, ít nhất cũng có thể dẫn nàng đến Thiên Nhiên Cư, ăn một lần thức ăn của cố hương.
Lúc Hồng Thăng đang tự trách mình, chỉ nghe người nọ đột nhiên nói: “Tiên sinh có thể viết hí văn không?”
“Tất nhiên là được!” Hồng Thăng ngẩn ra vội vã trả lời, nhiều năm trước lúc hắn ở Hồng gia, khi nhàn hạ thường xuyên viết hí kịch cho gia tộc để gánh hát diễn, không ít lần hắn bị phụ thân quở trách nói hắn làm việc không đàng hoàng. Nhưng mà, đối phương hỏi chuyện này làm gì?
“Ta giới thiệu cho ngươi một người, viết mấy bộ hí kịch cho hắn, cái này xem như là thù lao trả trước!” Người nọ như đang làm một chuyện nhỏ không đáng nhắc đến, từ quầy hàng lấy ra vài tấm ngân phiếu.
Hồng Thăng lén liếc mắt, dù cho là hạn mức nhỏ nhất, nhưng cũng làm cho tim hắn đập nhanh hơn: “Đây...”
“Giữ thỏi mực Đình Khuê Mặc cho tốt, nàng sẽ mang đến cho ngươi linh cảm tốt.” Người nọ mỉm cười, mắt phượng khẽ chớp, có vẻ bí hiểm.
*****
Nhà Thanh - Khang Hy năm ba mươi mốt.
Hề Mặc ngồi dưới ánh đèn, lẳng lặng nhìn Hồng Thăng đang múa bút thành văn.
Thấm thoát, nàng đã theo hắn bốn mươi bảy năm, nhìn hắn mỗi năm già đi, nhìn khuôn mặt vốn khôi ngô trẻ trung, từ từ để lại dấu vết của thời gian, nhưng càng có vẻ sâu sắc trưởng thành hơn.
Hồng Thăng quả nhiên viết ra một kiệt tác nổi danh thế giới “Trường Sinh (Sanh) Điện,” vở kịch vừa công diễn, thậm chí từng xuất hiện cảnh tượng vạn người chật kín, vở kịch cũng từng được diễn trong hoàng cung, những gánh hát như Tụ Hòa Ban, Nội Tụ Ban... của kinh thànhđều vì diễn vở kịch này mà nổi tiếng gần xa, các quan lại hoàng tộc đều lấy việc mời được gánh hát diễn được “Trường Sinh Điện” mà tự hào.
Nhất thời Hồng Thăng ở kinh thành danh tiếng vô song. Trong một khoảng thời gian, hắn trở thành đối tượng mà các vị quan lớn, quý tộc tranh nhau mời đến. Hắn làm được những gì hắn muốn, lúc Hoàng Huệ ra ngoài đồ trang sức của nàng cũng không cần chính nàng chuộc lại, tự có người dâng hai tay xin trả. Tuy rằng Hồng Thăng không có nổi danh trên bảng khoa cử, nhưng so với trạng nguyên còn muốn nổi tiếng hơn.
Chỉ là thành dã Tiêu Hà bại Tiêu Hà[3], Hồng Thăng vô tình bị quấn vào vòng xoáy quyền lực, trở thành vật hi sinh lúc tranh đấu của mấy đại a ka, hoàng tử, nguyên nhân là trong ngày giỗ của Hiếu Ý hoàng hậu diễn “Trường Sinh Điện,”chỉ nghe tin Hồng Thăng ở kinh thành hai năm rồi bị hạ ngục, cũng may hoàng đế Khang Hy vẫn chưa truy cứu trách nhiệm của hắn, chỉ là bãi bỏ sinh tịch của hắn trong thái học viện, bị ép rời khỏi Bắc Kinh trở về Tiền Đường cố hương.
“Biểu ca, đêm khuya sương dày, đi nghỉ sớm chút đi.” Hoàng Huệ đang cầm một chén canh, đi vào thư phòng. Sau khi trở về Tiền Đường, nàng đã tháo châu ngọc trên đầu xuống, chỉ cài một cây trâm bằng gỗ tử đàn, vô cùng đơn giản.
[3] Thành dã Tiêu Hạ bại Tiêu Hà: thành cũng do Tiêu Hà mà bại cũng do Tiêu Hà.
Cùng tuổi với Hồng Thăng nhưng nhìn qua trẻ hơn Hồng Thăng rất nhiều, cho dù là khoảng thời gian nghèo khó nhất, hay khoảng thời gian sung túc, nàng cũng không hề oán trời trách đất hay là đắc ý vênh váo, trên mặt vẫn nở nụ cười nhàn nhạt. Lần này tuy rằng bọn họ lâm vào lâm vào tình cảnh rất gian nan, nhưng Hoàng Huệ vẫn không một câu oán giận, bán nhà cửa ở kinh thành, không nói hai lời theo Hồng Thăng về Tiền Đường.
Hề Mặc nhịn không được nhìn về phía nàng.
Có lẽ Hề Mặc đố kị với nàng. Tuy rằng ban đầu mình ở bên cạnh Hồng Thăng, nhưng trên thực tế chỉ thê tử hắn mới thủy chung nhất nhất ủng hộ hắn. Nhưng mà một nữ nhân hoàn mĩ như vậy, nàng không thừa nhận cũng không được, Hồng Thăng lấy được nàng ta là phúc của hắn, hai người bọn họ từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, sau khi lớn lên là phu thê tình thâm...
Hề Mặc nhìn hắn cầm chén canh, hài lòng vừa uống vừa nói lời nhỏ nhẹ với Hoàng Huệ, ấm áp giống như tranh minh họa trong sách.
Có người bên cạnh, cho dù trải qua khó khăn gian khổ, đều có thể vui vẻ chịu đựng... Bỗng nhiên Hề Mặc nghĩ đến sinh mệnh của mình tuy dài dằng dặc, nhưng phần lớn thời gian đều đầy cô độc và tối tăm.
Hoàng Huệ đã thu dọn chén canh, dặn trượng phu không nên ngủ muộn quá, sau đó rời khỏi thư phòng. Mà Hồng Thăng lại cầm bút Hồ Châu, đặt trên giấy trắng, lâm vào trầm tư.
Hề Mặc đã quen khi Hồng Thăng ngây người, cùng hắn thả tâm tư, cái gì cũng không muốn.Kì thực đối với thỏi mực bị người ta thờ ơ vô số lần, thì Hề Mặc luôn có loại cảm giác, thật ra Hồng Thăng có thể nhận biết được sự tồn tại của nàng.
“Hề Mặc... Từ kinh thành trở về, dường như ngươi có tâm sự...” Trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên Hồng Thăng tập thành thói quen thường lẩm bẩm với Hề Mặc. Hoàng Huệ cũng thấy vài lần, quở mắng hắn ngốc. Nhưng hắn cũng cần có một đối tượng để dốc bầu tâm sự, cho dù chỉ là một thỏi mực không thể trả lời hắn.
Hề Mặc ngẩn người, thật sự nàng đã quen với thói quen điên này của Hồng Thăng, luôn luôn nói những lời chẳng hiểu thế nào với nàng. Nhưng mà lần này... Hắn không giống như đang nói lung tung.
“Cho rằng ta bị giáng về cố hương mà đáng tiếc sao? Thật ra như vậy cũng tốt, Hề Mặc, ta rất ngốc, ở nơi ăn thịt người kia, sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta nuốt cả người.” Hồng Thăng cười cười, kinh thành phồn hoa làm hắn mê đắm, “Trường Sinh Điện” mang đến thành công, làm hắn dường như ngừng lại sáng tác.
“Ta cam đoan với ngươi, sẽ viết nên một cự tác có một không hai.” Hồng Thăng dùng tay vuốt Hề Mặc, trải qua mấy năm được vuốt ve trong lòng bàn tay, Hề Mặc đã nhẵn bóng như ngọc, cảm giác tinh tế, làm cho người ta yêu thích không buông tay.
“Ta không có tài năng, nửa đời buồn chán, nhiều lần trải nghiệm thói đời li hợp bi hoan thất thường. Tỷ tỷ muội muội đều thin hồng nhất khốc, vạn diễm đồng bi. Còn biểu muội, còn nhỏ đã không còn mẫu thân, dù gả cho ta, không lâu sau đó nhạc phụ cũng đi về cõi tiên, sống cuộc sống đầu đường xó chợ theo ta...” Hồng Thăng lẩm bẩm nói, lời nói lộ vẻ ân hận tự trách. Hồng gia vốn là nhất môn vọng tộc, thời Nam Tống phụ tử đã từng là công hầu tam tể tướng, tam Hồng học sĩ nổi danh khắp cổ kim. Nhưng bị hắn liên lụy chuyện tam phiên chi loạn[4], gia tộc bị quan phủ kê biên tài sản, phụ mẫu bị đi đày sung quân, tỷ tỷ muội muội uất ức chết yểu, dù cho hắn trở về cố hướng, cũng là đối mặt với Hồng viên bị bỏ hoang.
[4] Tam phiên chi loạn: Loạn Tam phiên (chữ Hán: 三藩之亂 tam phiên chi loạn; 1673-1681) là cuộc chiến giữa ba phiên vương phía Nam lãnh thổ Trung Quốc do Ngô Tam Quế cầm đầu chống lại vương triều nhà Thanh cuối thế kỷ XVII trong lịch sử Trung Quốc
“Cuối cùng một mảng trắng xóa khắp nơi thật sạch sẽ...” Hồng Thăng buồn vô cớ thở dài.
Hề Mặc nhìn hắn cầm bút lần nữa, chậm rãi viết: “Nay ta đã sống cuộc đời gió bụi, không làm nên trò trống gì. Chợt nghĩ đến những người con gái ngày trước cùng sống với ta, so sánh kĩ lưỡng, thấy sự hiểu biết và việc làm của họ đều hơn ta. Ta đường đường là bậc tu mi, lại chịu kém bạn quần thoa, thực rất đáng thẹn! Bây giờ hối cũng vô ích, biết làm thế nào! Ta nghĩ trước kia được ơn trời, nhờ tổ, mặc đẹp, ăn ngon, mà phụ công nuôi dạy của phụ mẫu, trái lời răn bảo của phụ sư, đến nỗi ngày nay một nghề không thành, nửa đời long đong, nên muốn đem những chuyện đó chép thành một bộ sách bày tỏ với người trong thiên hạ...”[5]
[5] Mở đầu Hồng Lâu Mộng.
Hề Mặc là một thỏi mực có linh tính, tất cả mực nước dùng để viết thư tịch, nàng đều có thể cảm ứng được, những năm gần đây nàng cũng đã xem qua một số điển tịch, nhưng Hồng Thăng viết bộ tiểu thuyết này, làm nàng cảm thấy rất hứng thú. Trong sách lúc nam chính sinh ra trong miệng ngậm ngọc, đó là chữ “Quốc.” Trên ngọc có khắc tám chữ, cùng loại với ngọc tỷ truyền quốc Hoà Thị Bích, ngụ ý thiên hạ nhà Hán. Thuận Trị năm thứ hai là có một “Thái Tử” không biết thật hay giả bị chém đầu. Hề Mặc nhớ rõ, Hồng Thăng sinh ra đúng lúc Thuận Trị năm thứ hai. Chậc, lễ trảo chu chọn một thỏi son? Vậy không phải là chính hắn sao?
Người này, chẳng lẽ còn có ý nghĩ muốn phản Thanh phục Minh? Xem trong văn của hắn viết đông tây nam bắc vương, rõ ràng là ám chỉ thời Thanh sơ bốn người không cùng họ Vương, Bắc Tĩnh Vương trong bài văn nhất định là bốn người không cùng họ Vương, trong đó chỉ có Tĩnh Nam Vương Cảnh Tinh Trung lúc đó được phong vương tước. Nàng còn nhớ rõ Cảnh Tinh Trung chính là bạn tri kỉ của Hồng Thăng, hai người ở lúc Khang Hy năm thứ tám có đến kinh thành nâng cốc ngôn hoan, nàng cũng đã gặp qua vài lần. Trong văn, Bắc Tĩnh Vương năm đó hai mươi, dung mạo thanh tú, tính tình khiêm tốn, có phải là bản sau của Cảnh Tinh Trung không.
À, trong văn tự kia ám chỉ vương phi gả xa đó chính là Thám Xuân, chắc là muội muội của Hồng Thăng, thật sự đã gả cho Cảnh Tinh Trung, đi thuyền xa ba ngàn dặm tới Phúc Kiến làm Vương phi.
Gì, trong văn tự kia Đại Ngọc và Bảo Thoa đều là biểu muội của Bảo Ngọc, rốt cuộc thì ai là Hoàng Huệ? Phải là Đại Ngọc không? Hoàng Huệ cũng mất mẹ khi còn nhỏ, phụ thân có chức quan cao cũng mất sớm.
Cảm xúc của Hề Mặc lên xuống, lẳng lặng nhìn Hồng Thăng, nhìn hắn từng nét từng nét viết về người xung quanh mình, đem huyết lệ hòa tan vào từng câu văn, chữ như châu ngọc.
*****
Nhà Thanh - Khang Hy năm thứ bốn mươi ba.
Hề Mặc thấy trong lòng không yên, Tào Dần là chức tạo ở Giang Ninh tụ họp nhân vật nổi tiếng từ nam chí bắc về thịnh hội, duy nhất để Hồng Thăng ngồi chỗ danh dự, xem diễn xuất toàn bộ“Trường Sinh Điện,” có người nói muốn diễn toàn bộ phải mất ba ngày ba đêm. Nhưng tính toán ngày, thì chắc là Hồng Thăng đã sớm từ Giang Ninh trở về rồi chứ.
Trước ngày đi Hồng Thăng và Hoàng Huệ nói chuyện có lọt vào tai nàng, lần này đi Hồng Thăng sẽ mang theo bản thảo của “Thạch Đầu Ký.” Tào Dần với hắn là hảo bằng hữu, thường xuyên khắc thư cảo cho văn nhân nghèo khó ở Giang Nam, hắn muốn nhờ Tào Dần khắc bộ“Thạch Đầu Ký.”
Thật sự là một bộ cự tác có một không hai, đáng tiếc còn chưa viết xong.
Hề Mặc cảm thấy bứt rứt bởi vì mấy hôm nay không nhìn thấy hồi thứ tám mươi của tác phẩm.
Thật đáng ghét, không biết còn chưa viết xong bộ mới sao? Lại có thể chạy loạn, còn không mang theo nàng! Không mang theo nàng sao có thể viết!
Nhưng mà, thời gian trôi qua quá mau, hình như hắn ngày hôm qua vẫn là một công tử nhanh nhẹn đẹp trai, trong chớp mắt đã trôi qua một giáp trở thành ông lão.
Sinh mệnh của con người, dường như cực kì ngắn ngủi...
Hề Mặc ngây ngốc nghĩ, bỗng nhiên nghe được tiếng khóc tê tâm liệt phế của Hoàng Huệ.
“Hề Mặc... Biểu ca... Trên đường biểu ca trở về, đi đến Ô Trấn... Uống rượu lên thuyền... Rơi xuống nước mà chết...” Hoàng Huệ hốt hoảng, nàng biết Hồng Thăng hay lẩm bẩm với Hề Mặc, lúc này nàng bơ vơ không nơi dựa vào, hiển nhiên cũng vô thức làm như vậy.
Nước mắt Hoàng Huệ tuôn ra như suối, không thể chấp nhận tin dữ này. Nàng và ở biểu ca ở chung một thời gian quá dài, dài đến nỗi nàng cho rằng bọn họ sẽ không bao giờ chia xa.
Trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành. Mười năm trước nàng ngay cả huyệt mộ hợp táng đều chuẩn bị sẵn, nhưng mà thật sự không thể ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy.
Hề Mặc ở một bên yên lặng nhìn, sinh mệnh con người thật sự rất ngắn, giống như tết mừng năm mới nàng nhìn thấy pháo hoa rực rỡ, chỉ là thời gian trong chớp mắt, sau đó hoàn toàn biến mất không gặp.
Vì sao, lòng của nàng lại khó chịu như vậy? Có chuyện gì có thể làm vì hắn không? Chẳng lẽ nàng tiếp tục trải qua năm tháng dài đằng đẵng mà cô độc? “Không, ta không thể theo hắn đi như thế. Bản thảo duy nhất bị biểu ca cầm đi, nhưng trong nhà còn có bản nháp, ta phải giúp hắn sao chép một phần...” Trong lúc đau khổ nhất thời, Hoàng Huệ kiên định lau khô nước mắt. Nàng luôn là nữ tử như vậy, nghèo khó cũng không thể làm nàng cúi thấp đầu, đau khổ cũng không thể đè nặng lên lưng của nàng. Dù cho qua bao nhiêu năm cũng như vậy.
Đến lúc nàng lấy lại tinh thần, phát hiện không biết từ lúc nào trong tay nàng nắm một thỏi mực khác thường, không có vẻ ngoài xuất chúng, thậm chí còn có chút xấu xí.
Hoàng Huệ học theo thói quen ngày thường của Hồng Thăng, dùng tay vuốt ve đường vân trên thỏi mực, chậm rãi nói: “Hề Mặc, ta nhớ năm đó biểu ca có nói đùa, bây giờ hắn viết cự tác có một không hai, ngươi có thể giúp hắn không?”
Tất nhiên. Đây là lời hứa năm đó của nàng với hắn.
Hề Mặc nhàn nhạt mỉm cười.
4.
“Vậy... Đây là bản thảo mà thỏi mực Đình Khuê biến thành mực nước để viết?” Bác sĩ cúi đầu nhìn trang giấy trong tay ông chủ, nét mực như nước sơn, thậm chí tỏa ra mùi thơm thấm vào lòng người. “Nhưng mà đây không phải vấn đề? Tôi nhớ kỹ tác giả‘Hồng Lâu Mộng’ là Tào Tuyết Cần mà? Cùng Hồng Thăng có chút quan hệ nào sao?”
“Trước khi chết Hồng Thăng đi đến Tào gia, bản nháp để lại chỗ Tào Dần. Sau đó Tào gia cũng xảy ra một chút chuyện, Tào Dần không có thời gian đem quyển sách đem đi in. Có lẽ sau này Tào Tuyết Cần ở trong di vật của tổ phụ tìm thấy bộ bản thảo, rất giống cảnh đời của ông, lại ‘Nghiên cứu mười năm, thêm và bớt năm lần’ mà không phải viết trong mười năm. Nhưng mà, từ sau hồi bốn mươi nhất định là xuất từ tay hắn. Hồng Thăng vì chuyện ‘Trường Sinh Điện,’ trên bản thảo không hề để lại tên thật, người đời sau gián tiếp tương truyền, thuận tiện cho Tào Tuyết Cần là tác giả thật sự.” Ông chủ cầm từng bản thảo để trên đá quartzite phơi nắng, trong chốc lát sân nhà đều tràn ngập hương mực.
“Không đúng... Điều này không đúng...” Bác sĩ không thể nào chấp nhận được.
“Trong sách nhiều sự vật Giang Nam như vậy, Tào Tuyết Cần sinh ra ở kinh thành thấy ở đâu ra? Hơn nữa, hai mươi tuổi có thể viết ra cự tác có một không hai vậy sao? Hai mươi tuổi mà nói nửa cuộc đời thất vọng? Ông là con trai độc nhất của Tào gia, đâu có nhiều tỷ tỷ muội muội như vậy? Thời kì Ung Chính bắt đầu văn tự ngục[6], sao ông dám viết phản Thanh phục Minh gì đó?” Ông chủ từng câu từng câu hỏi vặn lại, bác sĩ học lịch sử không tốt bị hỏi đến sửng sốt.
“Nhưng sao không ai bác bỏ tin đồn? Không phải cậu biết sao? Sao không...” Nhìn nét mặt cười như không cười của ông chủ, bác sĩ ngừng nói. Sao cậu lại quên, trong lịch sử ngay cả Tần Thủy Hoàng cũng có thể là bạo quân, tác giả bộ tiểu thuyết bị nhận sai, thì có gì không thể xảy ra?
Bác sĩ thông minh không hỏi tiếp, nhưng lúc cậu cúi đầu thấy trên mặt đất có sâu lông đang chậm rãi bò, nhớ đến câu hỏi ông chủ có nhắc đến lúc đầu.
[6] Văn tự ngục: Nhà Thanh biết rằng người Trung Quốc ắt phản kháng họ, mà nếu có phản kháng thì do các phần tử trí thức lãnh đạo. Vì vậy đối với giới này, họ dùng nhiều thủ đoạn mà một trong số đó là việc mở rộng nhà lao mà đời gọi là ngục văn tự để trấn áp sĩ khí. Có thể nói rằng bấy giờ người Trung Quốc không có tự do ngôn luận.
“Được rồi, sao sâu lông có thể qua sông được?”
Ông chủ nhìn bản thảo trong tay, nét mực như mới, mỉm cười nói: “Biến thành hồ điệp.”