Chương 12: Buổi sáng bất ngờ.
Sáng ngày hôm sau.
Lúc Diệp Hiểu Thần và Diệp Ngôn Tĩnh bước vào phòng ăn thì đã thấy một bàn mỹ vị trước mặt, Lăng Đông Phàm mặc một bộ pijama màu lam nhạt, bên trên vẫn còn quấn cái tạp dề màu đen, thoạt nhìn trông rất giống một ông chồng đảm đang.
Anh nghiêng đầu nhìn Diệp Hiểu Thần rồi chỉ chỉ vào bình cà phê trên bàn, sau đó nói:
“Uống cho tỉnh ngủ rồi đi làm, dạo này trông cậu có vẻ mệt mỏi.”
Nghe anh nói vậy, đôi tai của Diệp Ngôn Tĩnh giật giật vài cái, cô liền chạy tới chỗ Diệp Hiểu Thần toan rót một tách cho mình. Tay vừa mới đụng vào liền nghe thấy tiếng quát của Lăng Đông Phàm:
“Diệp Ngôn Tĩnh! Ai cho cô uống cà phê, quay lại ngồi vào chỗ uống hết ly nước lọc cho tôi!”
Diệp Ngôn Tĩnh thu tay về, bày ra một bộ dáng vô cùng ủy khuất mà nhìn anh:
“Vì sao anh hai được uống, còn tôi lại không?”
Lăng Đông Phàm tháo tạp dề ra, đi tới ngồi bên cạnh cô, trừng mắt đáp:
“Hiểu Thần khác cô, cậu ấy cần cà phê cho công việc. Còn cô, nếu không muốn dạ dày bị đau thì chấp nhận uống nước lọc đi.”
Diệp Ngôn Tĩnh cắn môi, cô không cam lòng quay sang nhìn Diệp Hiểu Thần, nũng nịu gọi:
“Anh hai à…”
Diệp Hiểu Thần khóe miệng co giật nhìn cô, sau đó nén cười nói:
“Nghe lời cậu ấy đi, trước khi trở thành Lăng tổng thì cậu ta từng là chuyên gia dinh dưỡng đấy.”
Một câu của Diệp Hiểu Thần tựa như sét đánh ngang tai, Diệp Ngôn Tĩnh há hốc miệng quay ngoắc sang nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh, vẻ mặt cực kỳ khó tin.
Lăng Đông Phàm mỉm cười, xoa xoa đầu của cô, vui vẻ giải thích:
“Tôi rất kén ăn, cho dù có là đầu bếp đẳng cấp thế giới cũng chưa chắc làm hợp với khẩu vị của tôi. Thế cho nên năm tôi mười lăm tuổi, liền quyết chí theo học một khóa dinh dưỡng. Đừng bất mãn nữa, ăn sáng rồi còn đi làm.”
Diệp Ngôn Tĩnh trừng mắt nhìn anh một cái, sau đó lại liếc sang anh của mình, trong lòng thầm nghĩ cuộc sống thế này không tệ. Có một người anh xuất sắc như vậy, lại thêm một anh chàng chuyên gia dinh dưỡng thế này, coi như là nhân sinh của mình may mắn đi.
Lăng Đông Phàm đưa cô tới trước tập đoàn K&Q, dặn dò cô đôi câu rồi phóng xe đi mất. Đúng lúc Diệp Ngôn Tĩnh xoay người bước vào thì lại nhìn thấy Duẫn Hạ Thiên đang chăm chú nhìn cô. Diệp Ngôn Tĩnh tự nhiên giật mình một cái, sau đó lại tự hỏi bản thân vì sao lại phải giật mình.
Cô chậm rãi tiến về phía anh, nở một nụ cười nhàn nhạt:
“Duẫn tổng, buổi sáng tốt lành.”
“Người vừa nãy là Lăng Đông Phàm đúng không? Em và anh ta đang hẹn hò?”
“Không phải hẹn hò, anh ta là quản gia của nhà tôi.”
“Từ bao giờ Lăng tổng của tập đoàn dầu khí lại trở thành quản gia nhà em?” Duẫn Hạ Thiên kinh ngạc hỏi.
“Ha ha, cái này anh hỏi làm gì? Duẫn tổng định đứng đó mãi sao?”
Duẫn Hạ Thiên thở dài, sau đó đi song song bên cạnh cô, cùng nhau tiến vào thang máy chuyên dụng. Dù sao anh cũng cao hơn cô một cái đầu, chỉ cần cúi xuống liền có thể thấy hết biểu tình của cô. Hôm nay tâm tình của cô không tệ, khóe miệng cứ không ngừng cong lên để lộ ra hai lúm hạt gạo nho nhỏ, trông vô cùng đáng yêu. Anh nhìn cô đến nỗi thất thần, đầu óc không kịp suy nghĩ đã thốt lên một câu:
“Diệp Ngôn Tĩnh, em có muốn thử một lần hẹn hò với anh?”
Nụ cười trên miệng của Diệp Ngôn Tĩnh lập tức cứng đờ, cô mạnh mẽ ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi con ngươi mở to hết cỡ, mãi một lúc sau cô mới có thể thốt nên lời:
“Duẫn tổng ngày cá tháng tư qua lâu rồi, tôi không thích bị đùa giỡn.”
Duẫn Hạ Thiên chụp lấy bả vai cô, bắt cô phải đối diện với anh, sau đó nhẹ nhàng đặt lên trên môi cô một nụ hôn nhẹ, chỉ lướt qua một cái liền buông ra.
“Anh không giỡn.”
“Chẳng phải trước đây anh nói hai ta không thể sao? Vì cớ gì bây giờ lại thế?”
“Khi ấy anh còn trẻ, có một số chuyện cứ nghĩ chỉ cần cố gắng là được. Hiện tại mới nhận ra mình đã bỏ lỡ những gì.”
“Ừm.”
Duẫn Hạ Thiên nhìn cô, ngón tay vươn ra vuốt ve mái tóc của cô, thấp giọng hỏi:
“Câu trả lời của em?”
“Anh yêu ai, thích ai, muốn theo đuổi ai là quyền của anh, hỏi tôi làm gì?”
Diệp Ngôn Tĩnh nói xong câu đó thì thang máy cũng “đinh” một tiếng, cô tức tốc cúi đầu đi ra khỏi thang máy, chạy thẳng một mạch vào văn phòng.
Duẫn Hạ Thiên nhìn cử chỉ này của cô, khóe miệng không ngừng cong lên, là đang xấu hổ sao? Anh trước kia có lẽ vì mãi đuổi theo Phương Vy mà bỏ lỡ cô gái này, thì ra cô bé tân sinh viên năm đó không chỉ lạnh nhạt như vẻ bề ngoài, thì ra cô cũng biết cười, biết trêu chọc, biết ngượng ngùng.
Thời gian cứ thế trôi đi rất nhanh, mới đó mà đã tới giờ ăn trưa, Diệp Ngôn Tĩnh xoa xoa cái bụng đói của mình, nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi đứng dậy đi tới thang máy. Lúc cửa thang máy mở ra cô liền nhìn thấy Duẫn Hạ Thiên, cô há miệng đang tính nói gì đó thì đã bị anh kéo vào trong.
“Tôi mời em ăn cơm.”
“Nha, Duẫn tổng thật tốt bụng.”
Duẫn Hạ Thiên trừng mắt nhìn cô một cái, sau đó im lặng chờ thang máy đi xuống bãi đỗ xe của tòa nhà.
“Em muốn ăn gì?”
“Đến đường Raohe ăn món Việt Nam đi.”
“Được.”
Lúc hai người bọn họ rẽ vào một quán ăn nhỏ trên đường Raohe thì phía bên kia cách họ 30m đang có rất nhiều đám đông tụ tập. Diệp Ngôn Tĩnh tò mò nhìn, liền thấy ngay bóng dáng của nhóm người A.D. Cô nhếch miệng cười một cái, mở cửa xe đi về phía đám đông. Duẫn Hạ Thiên nhíu mày nhìn cô nhưng cũng không hỏi gì, chỉ lẳng lặng đi theo.
“Đội trưởng Trần, thật trùng hợp quá đi.” Diệp Ngôn Tĩnh vỗ vỗ vai anh ta, vui vẻ chào hỏi.
“Diệp tiểu thư!” Bốn người còn lại đồng thanh nói.
Diệp Ngôn Tĩnh gật đầu một cái, sau đó hỏi:
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Ban nãy chúng tôi đi điều tra một chút, liền bắt gặp người đàn ông đang đứng ở tầng mười lăm kia trên tay cầm một cành hoa hồng, bàn tay anh ta bị gai hoa hồng đâm đến chảy máu, ấy vậy mà một chút đau đớn cũng không có, trái lại còn cười đến đáng sợ, miệng còn không ngừng lẩm bẩm báu vật, báu vật.” Thu Hạnh nhíu mày trả lời.
“Kế đó chúng tôi lập tức muốn bắt lấy anh ta hỏi thăm một chút, Lương Quân đang tiến tới chỗ anh ta thì đột nhiên một phát súng nổ ra, may là đội trưởng nhanh tay kéo cậu ấy lại, bằng không hiện giờ Lương Quân nhà chúng tôi phải nằm viện rồi.” Lê Sơn cau có nói.
“Một phát súng đó làm người đàn ông kia bỏ chạy, bọn tôi chia làm hai, đội trưởng Trần và Văn Hữu chạy về phía phát ra tiếng súng. Tôi, Lê Sơn và Lương Quân đuổi theo người đàn ông. Nhưng mà đường Raohe này vốn rất tấp nập, người người qua lại phải tính tới hàng trăm, chúng tôi để lạc mất anh ta. Lúc quay lại chỗ cũ để tập trung thì lại thấy người đàn ông kia đang ở trên tầng mười lăm của tòa nhà, bộ dáng đang tính nhảy lầu.” Thu Hạnh vừa nói vừa vươn tay chỉ về phía tòa nhà.
“Đúng vậy a, chúng tôi đành phải gọi điện nhờ sự trợ giúp của cảnh sát địa phương. Có một chuyên gia tâm lý đang ở trên kia nói chuyện với người đàn ông đó.” Lê Sơn nói chen vào.
Diệp Ngôn Tĩnh cầm lấy ống nhòm trên tay Thu Hạnh, nhìn một chút biểu cảm trên gương mặt người đàn ông kia. Sau đó cô liền quay sang nhìn Trần Khánh rồi hỏi:
“Anh có thể hỏi mượn cảnh sát bên đó một khẩu súng trường không?”
Trần Khánh nhướng mày nhìn cô một cái, không nói không rằng xoay người đi về phía nhóm cảnh sát địa phương.
Không lâu sau, Trần Khánh trên tay cầm một khẩu AK-74 đưa cho cô, thấp giọng hỏi:
“Cô tính làm gì?”
“Giúp anh bắt sống người đàn ông kia. Vừa nãy quan sát, chuyên viên tâm lý mà cảnh sát mời đến không có tác dụng gì đâu a. Người đàn ông kia sớm muộn sẽ nhảy xuống.”
Diệp Ngôn Tĩnh vừa nói vừa tháo băng đạn trong súng ra, kế đó lôi trong túi áo khoác một viên đạn nhỏ màu xanh lục, dùng viên đạn ấy thay cho loại đạn 5,45mm. Nhóm người A.D mắt to mắt nhỏ nhìn chằm chằm cô, Lê Sơn nhịn không được liền hỏi:
“Loại đạn gì vậy?”
Diệp Ngôn Tĩnh đưa tay lên miệng làm một cái dấu hiệu “Xuỵt”, sau đó cô đưa ngón út vào trong miệng mút một cái, rồi lại giơ ngón út đó lên trên trời. Tức thì cô nâng khẩu AK-74 lên và ngắm bắn, một tiếng “đoàng” vang lên xé toạc không khí, người đàn ông đang đứng ở lan can kia lập tức ngã ngửa ra sau, hôn mê bất tỉnh.
“Diệp tiểu thư bắn ngay bả vai của anh ta, nhưng mà sao anh ta không chảy máu?” Lúc Diệp Ngôn Tĩnh bắn, Thu Hạnh vẫn không rời khỏi ống nhòm. Cho nên mọi động tĩnh ở trên đó cô liền có thể thấy rõ ràng.
Diệp Ngôn Tĩnh trả khẩu súng lại cho Trần Khánh, nhàn nhã đáp:
“Sao mà chảy máu được, viên đạn đó là một loại đạn đặc biệt, bên trong là thuốc gây mê liều cao, chỉ cần bắn trúng liền bất tỉnh, ít nhất hai tiếng đồng hồ sau mới tỉnh đó.”
“Diệp tiểu thư lợi hại nha!” Thu Hạnh cười tươi, bật ngón cái với cô.
“Tôi còn có việc, mọi người ở lại xử lý đi nha.” Diệp Ngôn Tĩnh vẫy vẫy tay chào tạm biệt rồi ung dung tách ra khỏi đám đông.
Lúc này, Duẫn Hạ Thiên mới lên tiếng hỏi cô:
“Em học thứ đó ở đâu?”
Diệp Ngôn Tĩnh bước về phía quán ăn, cũng không quay đầu lại, trực tiếp trả lời:
“Thứ đó là thứ gì? Không hiểu anh nói gì hết. Chẳng phải mời tôi ăn cơm sao? Đi ăn thôi.”
Sáng ngày hôm sau.
Lúc Diệp Hiểu Thần và Diệp Ngôn Tĩnh bước vào phòng ăn thì đã thấy một bàn mỹ vị trước mặt, Lăng Đông Phàm mặc một bộ pijama màu lam nhạt, bên trên vẫn còn quấn cái tạp dề màu đen, thoạt nhìn trông rất giống một ông chồng đảm đang.
Anh nghiêng đầu nhìn Diệp Hiểu Thần rồi chỉ chỉ vào bình cà phê trên bàn, sau đó nói:
“Uống cho tỉnh ngủ rồi đi làm, dạo này trông cậu có vẻ mệt mỏi.”
Nghe anh nói vậy, đôi tai của Diệp Ngôn Tĩnh giật giật vài cái, cô liền chạy tới chỗ Diệp Hiểu Thần toan rót một tách cho mình. Tay vừa mới đụng vào liền nghe thấy tiếng quát của Lăng Đông Phàm:
“Diệp Ngôn Tĩnh! Ai cho cô uống cà phê, quay lại ngồi vào chỗ uống hết ly nước lọc cho tôi!”
Diệp Ngôn Tĩnh thu tay về, bày ra một bộ dáng vô cùng ủy khuất mà nhìn anh:
“Vì sao anh hai được uống, còn tôi lại không?”
Lăng Đông Phàm tháo tạp dề ra, đi tới ngồi bên cạnh cô, trừng mắt đáp:
“Hiểu Thần khác cô, cậu ấy cần cà phê cho công việc. Còn cô, nếu không muốn dạ dày bị đau thì chấp nhận uống nước lọc đi.”
Diệp Ngôn Tĩnh cắn môi, cô không cam lòng quay sang nhìn Diệp Hiểu Thần, nũng nịu gọi:
“Anh hai à…”
Diệp Hiểu Thần khóe miệng co giật nhìn cô, sau đó nén cười nói:
“Nghe lời cậu ấy đi, trước khi trở thành Lăng tổng thì cậu ta từng là chuyên gia dinh dưỡng đấy.”
Một câu của Diệp Hiểu Thần tựa như sét đánh ngang tai, Diệp Ngôn Tĩnh há hốc miệng quay ngoắc sang nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh, vẻ mặt cực kỳ khó tin.
Lăng Đông Phàm mỉm cười, xoa xoa đầu của cô, vui vẻ giải thích:
“Tôi rất kén ăn, cho dù có là đầu bếp đẳng cấp thế giới cũng chưa chắc làm hợp với khẩu vị của tôi. Thế cho nên năm tôi mười lăm tuổi, liền quyết chí theo học một khóa dinh dưỡng. Đừng bất mãn nữa, ăn sáng rồi còn đi làm.”
Diệp Ngôn Tĩnh trừng mắt nhìn anh một cái, sau đó lại liếc sang anh của mình, trong lòng thầm nghĩ cuộc sống thế này không tệ. Có một người anh xuất sắc như vậy, lại thêm một anh chàng chuyên gia dinh dưỡng thế này, coi như là nhân sinh của mình may mắn đi.
Lăng Đông Phàm đưa cô tới trước tập đoàn K&Q, dặn dò cô đôi câu rồi phóng xe đi mất. Đúng lúc Diệp Ngôn Tĩnh xoay người bước vào thì lại nhìn thấy Duẫn Hạ Thiên đang chăm chú nhìn cô. Diệp Ngôn Tĩnh tự nhiên giật mình một cái, sau đó lại tự hỏi bản thân vì sao lại phải giật mình.
Cô chậm rãi tiến về phía anh, nở một nụ cười nhàn nhạt:
“Duẫn tổng, buổi sáng tốt lành.”
“Người vừa nãy là Lăng Đông Phàm đúng không? Em và anh ta đang hẹn hò?”
“Không phải hẹn hò, anh ta là quản gia của nhà tôi.”
“Từ bao giờ Lăng tổng của tập đoàn dầu khí lại trở thành quản gia nhà em?” Duẫn Hạ Thiên kinh ngạc hỏi.
“Ha ha, cái này anh hỏi làm gì? Duẫn tổng định đứng đó mãi sao?”
Duẫn Hạ Thiên thở dài, sau đó đi song song bên cạnh cô, cùng nhau tiến vào thang máy chuyên dụng. Dù sao anh cũng cao hơn cô một cái đầu, chỉ cần cúi xuống liền có thể thấy hết biểu tình của cô. Hôm nay tâm tình của cô không tệ, khóe miệng cứ không ngừng cong lên để lộ ra hai lúm hạt gạo nho nhỏ, trông vô cùng đáng yêu. Anh nhìn cô đến nỗi thất thần, đầu óc không kịp suy nghĩ đã thốt lên một câu:
“Diệp Ngôn Tĩnh, em có muốn thử một lần hẹn hò với anh?”
Nụ cười trên miệng của Diệp Ngôn Tĩnh lập tức cứng đờ, cô mạnh mẽ ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi con ngươi mở to hết cỡ, mãi một lúc sau cô mới có thể thốt nên lời:
“Duẫn tổng ngày cá tháng tư qua lâu rồi, tôi không thích bị đùa giỡn.”
Duẫn Hạ Thiên chụp lấy bả vai cô, bắt cô phải đối diện với anh, sau đó nhẹ nhàng đặt lên trên môi cô một nụ hôn nhẹ, chỉ lướt qua một cái liền buông ra.
“Anh không giỡn.”
“Chẳng phải trước đây anh nói hai ta không thể sao? Vì cớ gì bây giờ lại thế?”
“Khi ấy anh còn trẻ, có một số chuyện cứ nghĩ chỉ cần cố gắng là được. Hiện tại mới nhận ra mình đã bỏ lỡ những gì.”
“Ừm.”
Duẫn Hạ Thiên nhìn cô, ngón tay vươn ra vuốt ve mái tóc của cô, thấp giọng hỏi:
“Câu trả lời của em?”
“Anh yêu ai, thích ai, muốn theo đuổi ai là quyền của anh, hỏi tôi làm gì?”
Diệp Ngôn Tĩnh nói xong câu đó thì thang máy cũng “đinh” một tiếng, cô tức tốc cúi đầu đi ra khỏi thang máy, chạy thẳng một mạch vào văn phòng.
Duẫn Hạ Thiên nhìn cử chỉ này của cô, khóe miệng không ngừng cong lên, là đang xấu hổ sao? Anh trước kia có lẽ vì mãi đuổi theo Phương Vy mà bỏ lỡ cô gái này, thì ra cô bé tân sinh viên năm đó không chỉ lạnh nhạt như vẻ bề ngoài, thì ra cô cũng biết cười, biết trêu chọc, biết ngượng ngùng.
Thời gian cứ thế trôi đi rất nhanh, mới đó mà đã tới giờ ăn trưa, Diệp Ngôn Tĩnh xoa xoa cái bụng đói của mình, nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi đứng dậy đi tới thang máy. Lúc cửa thang máy mở ra cô liền nhìn thấy Duẫn Hạ Thiên, cô há miệng đang tính nói gì đó thì đã bị anh kéo vào trong.
“Tôi mời em ăn cơm.”
“Nha, Duẫn tổng thật tốt bụng.”
Duẫn Hạ Thiên trừng mắt nhìn cô một cái, sau đó im lặng chờ thang máy đi xuống bãi đỗ xe của tòa nhà.
“Em muốn ăn gì?”
“Đến đường Raohe ăn món Việt Nam đi.”
“Được.”
Lúc hai người bọn họ rẽ vào một quán ăn nhỏ trên đường Raohe thì phía bên kia cách họ 30m đang có rất nhiều đám đông tụ tập. Diệp Ngôn Tĩnh tò mò nhìn, liền thấy ngay bóng dáng của nhóm người A.D. Cô nhếch miệng cười một cái, mở cửa xe đi về phía đám đông. Duẫn Hạ Thiên nhíu mày nhìn cô nhưng cũng không hỏi gì, chỉ lẳng lặng đi theo.
“Đội trưởng Trần, thật trùng hợp quá đi.” Diệp Ngôn Tĩnh vỗ vỗ vai anh ta, vui vẻ chào hỏi.
“Diệp tiểu thư!” Bốn người còn lại đồng thanh nói.
Diệp Ngôn Tĩnh gật đầu một cái, sau đó hỏi:
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Ban nãy chúng tôi đi điều tra một chút, liền bắt gặp người đàn ông đang đứng ở tầng mười lăm kia trên tay cầm một cành hoa hồng, bàn tay anh ta bị gai hoa hồng đâm đến chảy máu, ấy vậy mà một chút đau đớn cũng không có, trái lại còn cười đến đáng sợ, miệng còn không ngừng lẩm bẩm báu vật, báu vật.” Thu Hạnh nhíu mày trả lời.
“Kế đó chúng tôi lập tức muốn bắt lấy anh ta hỏi thăm một chút, Lương Quân đang tiến tới chỗ anh ta thì đột nhiên một phát súng nổ ra, may là đội trưởng nhanh tay kéo cậu ấy lại, bằng không hiện giờ Lương Quân nhà chúng tôi phải nằm viện rồi.” Lê Sơn cau có nói.
“Một phát súng đó làm người đàn ông kia bỏ chạy, bọn tôi chia làm hai, đội trưởng Trần và Văn Hữu chạy về phía phát ra tiếng súng. Tôi, Lê Sơn và Lương Quân đuổi theo người đàn ông. Nhưng mà đường Raohe này vốn rất tấp nập, người người qua lại phải tính tới hàng trăm, chúng tôi để lạc mất anh ta. Lúc quay lại chỗ cũ để tập trung thì lại thấy người đàn ông kia đang ở trên tầng mười lăm của tòa nhà, bộ dáng đang tính nhảy lầu.” Thu Hạnh vừa nói vừa vươn tay chỉ về phía tòa nhà.
“Đúng vậy a, chúng tôi đành phải gọi điện nhờ sự trợ giúp của cảnh sát địa phương. Có một chuyên gia tâm lý đang ở trên kia nói chuyện với người đàn ông đó.” Lê Sơn nói chen vào.
Diệp Ngôn Tĩnh cầm lấy ống nhòm trên tay Thu Hạnh, nhìn một chút biểu cảm trên gương mặt người đàn ông kia. Sau đó cô liền quay sang nhìn Trần Khánh rồi hỏi:
“Anh có thể hỏi mượn cảnh sát bên đó một khẩu súng trường không?”
Trần Khánh nhướng mày nhìn cô một cái, không nói không rằng xoay người đi về phía nhóm cảnh sát địa phương.
Không lâu sau, Trần Khánh trên tay cầm một khẩu AK-74 đưa cho cô, thấp giọng hỏi:
“Cô tính làm gì?”
“Giúp anh bắt sống người đàn ông kia. Vừa nãy quan sát, chuyên viên tâm lý mà cảnh sát mời đến không có tác dụng gì đâu a. Người đàn ông kia sớm muộn sẽ nhảy xuống.”
Diệp Ngôn Tĩnh vừa nói vừa tháo băng đạn trong súng ra, kế đó lôi trong túi áo khoác một viên đạn nhỏ màu xanh lục, dùng viên đạn ấy thay cho loại đạn 5,45mm. Nhóm người A.D mắt to mắt nhỏ nhìn chằm chằm cô, Lê Sơn nhịn không được liền hỏi:
“Loại đạn gì vậy?”
Diệp Ngôn Tĩnh đưa tay lên miệng làm một cái dấu hiệu “Xuỵt”, sau đó cô đưa ngón út vào trong miệng mút một cái, rồi lại giơ ngón út đó lên trên trời. Tức thì cô nâng khẩu AK-74 lên và ngắm bắn, một tiếng “đoàng” vang lên xé toạc không khí, người đàn ông đang đứng ở lan can kia lập tức ngã ngửa ra sau, hôn mê bất tỉnh.
“Diệp tiểu thư bắn ngay bả vai của anh ta, nhưng mà sao anh ta không chảy máu?” Lúc Diệp Ngôn Tĩnh bắn, Thu Hạnh vẫn không rời khỏi ống nhòm. Cho nên mọi động tĩnh ở trên đó cô liền có thể thấy rõ ràng.
Diệp Ngôn Tĩnh trả khẩu súng lại cho Trần Khánh, nhàn nhã đáp:
“Sao mà chảy máu được, viên đạn đó là một loại đạn đặc biệt, bên trong là thuốc gây mê liều cao, chỉ cần bắn trúng liền bất tỉnh, ít nhất hai tiếng đồng hồ sau mới tỉnh đó.”
“Diệp tiểu thư lợi hại nha!” Thu Hạnh cười tươi, bật ngón cái với cô.
“Tôi còn có việc, mọi người ở lại xử lý đi nha.” Diệp Ngôn Tĩnh vẫy vẫy tay chào tạm biệt rồi ung dung tách ra khỏi đám đông.
Lúc này, Duẫn Hạ Thiên mới lên tiếng hỏi cô:
“Em học thứ đó ở đâu?”
Diệp Ngôn Tĩnh bước về phía quán ăn, cũng không quay đầu lại, trực tiếp trả lời:
“Thứ đó là thứ gì? Không hiểu anh nói gì hết. Chẳng phải mời tôi ăn cơm sao? Đi ăn thôi.”
Chỉnh sửa lần cuối: