Người tình thoáng qua - Cập nhật - Nhược Lam.

Phi Yến Nhược Lam

Khủng long bạo chúa
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Gà về hưu
Tham gia
15/12/13
Bài viết
1.220
Gạo
2.764,0
Chương 16: Hội chứng đa nhân cách.

Diệp Ngôn Tĩnh đứng trước cửa căn hộ của Duẫn Hạ Thiên, cô hít sâu một hơi rồi ấn nhẹ chuông cửa. Cánh cửa nhanh chóng được mở ra, Duẫn Hạ Thiên mím môi nhìn cô rồi nhỏ giọng nói:

“Em vào đi.”

Diệp Ngôn Tĩnh lách qua người anh đi thẳng vào phòng khách, cô không hề khách khí ngồi xuống ghế salon, tự rót cho mình một ly nước lọc, lạnh lùng hỏi:

“Có chuyện gì thì hãy nói đi. Tôi không có nhiều thời gian.”

Lời này của Diệp Ngôn Tĩnh đổi lấy sự kinh ngạc của Phương Vy, bởi lẽ Diệp Ngôn Tĩnh trong ấn tượng của cô là một cô gái rất nội tâm, hiếm khi bộc lộ suy nghĩ ra bên ngoài. Thế nhưng cô gái đang ngồi trước mặt cô hoàn toàn không giống với Diệp Ngôn Tĩnh của nhiều năm về trước. Một con người có thể hoàn toàn thay đổi đến thế này sao?

Không nghe được câu trả lời của Phương Vy, Diệp Ngôn Tĩnh ngẩng đầu nhướng mày nhìn, sau đó tiếp tục hỏi:

“Đừng nói với tôi chị không thể nói chuyện.”

“A.” Phương Vy lúc này mới hoàn hồn kêu lên một tiếng, như là chứng tỏ cô có thể nói.

Diệp Ngôn Tĩnh nhếch miệng cười nhạt, chờ câu trả lời của Phương Vy.

Phương Vy mấp máy môi nghiêng đầu nhìn Duẫn Hạ Thiên, hàm ý như muốn hỏi cô gái này thật sự là Diệp Ngôn Tĩnh sao?

Duẫn Hạ Thiên gật đầu, sau đó nói:

“Phương Vy cô ấy nói một tuần trước ở Việt Nam, có một nhóm áo đen luôn theo dõi cô ấy, thậm chí còn đột nhập vào nhà lục lọi đồ đạt trong phòng. Ban đầu cô ấy báo cảnh sát nhưng cũng chẳng có kết quả gì. Sau đó con trai cô ấy đột nhiên trở nên khác lạ, thằng bé không còn cười đùa hồn nhiên như trước nữa, nó trầm lặng đến đáng sợ, thỉnh thoảng khi cô ấy tỉnh dậy thì liền nhìn thấy nó ngồi ở trên giường trừng mắt nhìn cô ấy rồi liên tục lẩm bẩm những câu đại loại như hạt giống, trả lại đây.”

“Tôi thật sự rất sợ, quả thật tôi nghĩ không ra tôi đã đắc tội với ai. Sau đó tôi chợt nhớ ra trước khi chồng tôi qua đời, anh ấy có đem một hạt giống giao cho tôi, bảo tôi phải cất giữ nó cẩn thận. Sau này nhất định sẽ dùng tới.”

“Bởi vì lo sợ cho nên cô mới cấp tốc bay sang Đài Bắc này? Hơn nữa cô muốn tìm một bác sĩ tâm lý chữa trị cho con của cô. Sau nữa là cô muốn biết rốt cuộc hạt giống kia là thứ gì? Tại sao chồng của cô trước khi chết lại giao cho cô thứ đó?”

Phương Vy siết chặt đôi bàn tay, gật đầu thay cho câu trả lời.

Diệp Ngôn Tĩnh đặt cốc nước trên tay xuống, liếc mắt nhìn về cánh cửa phòng ngủ đang hé mở, cánh tay trái duỗi ra, cao ngạo nói:

“Ra đây!”

Tức thì, một bé trai khoảng bốn, năm tuổi thân mình run lẩy bẩy lập tức tiến thẳng tới trước mặt cô, đầu cúi thấp không nói một lời.

“Ngẩng đầu lên nhìn ta.”

Đứa trẻ rụt rè ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Diệp Ngôn Tĩnh, tròng mắt khẽ lay động.

Duẫn Hạ Thiên và Phương Vy ngồi ở một bên chứng kiến cảnh này mà không khỏi rùng mình. Từ bao giờ Diệp Ngôn Tĩnh lại trở nên đáng sợ như vậy.

“Tên là gì?”

“Lê Văn Tuấn Vũ.” Đứa trẻ ngoan ngoãn đáp lời.

Diệp Ngôn Tĩnh đăm chiêu nhìn Tuấn Vũ, sau đó quay sang nhìn Phương Vy, nhíu mày hỏi:

“Bình thường cô đi ngủ lúc mấy giờ, khi ấy con của cô có biểu hiện gì khác lạ không?”

“Tầm mười giờ tối, thằng bé vẫn bình thường nhưng mà sau khi tôi thức dậy thì nó…” Phương Vy ấp úng trả lời.

“Trong nhà của cô có vật gì phát ra âm thanh mang tính tuần hoàn không?”

Phương Vy khó hiểu nhìn Diệp Ngôn Tĩnh, cô suy nghĩ một chút rồi đáp:

“Chỉ có chiếc đồng hồ báo thức của Tiểu Vũ thôi. Vì trường của thằng bé khá xa cho nên tôi thường đặt báo thức lúc năm giờ sáng.”

“Cô có mang theo chiếc đồng hồ đó không?”

“Có, đó là quà sinh nhật mà chồng tôi tặng, thằng bé rất quý nó.”

“Mang nó ra đây cho tôi.”

Phương Vy gật đầu, sau đó chạy vào phòng lấy chiếc đồng hồ cẩn thận đặt trên bàn.

Diệp Ngôn Tĩnh nhìn Lê Văn Tuấn Vũ rồi ngoắc ngoắc ngón trỏ chỉ chỉ vào đùi mình. Thằng bé lập tức tiến lại gần ghế salon, trực tiếp ngồi lên đùi của Diệp Ngôn Tĩnh. Cô xoa xoa đầu của đứa nhỏ rồi khẽ thì thầm một giai điệu vào tai của nó. Hành động này cứ lặp đi lặp lại liên hồi mãi cho tới khi Lê Văn Tuấn Vũ nhắm chặt hai mắt, cả người tựa sát vào người cô. Kế đó, cô vươn tay với lấy chiếc đồng hồ, hẹn giờ báo thức.

Đúng một phút sau, chuông báo thức vang lên, đứa nhỏ giật mình mở to đôi mắt trống rỗng vô hồn. Nó rời khỏi người Diệp Ngôn Tĩnh, từng bước từng bước tiến về phía Phương Vy rồi nở nụ cười quỷ dị, theo sau là thanh âm khàn khàn lý ra không thể có ở một đứa trẻ:

“Trả lại đây, hạt giống của ta. Mau trả lại.”

Phương Vy sợ hãi nắm chặt lấy cánh tay của Duẫn Hạ Thiên, cô rõ ràng muốn nói cái gì đó nhưng không thể nào mở miệng, hai mắt chỉ có thể rưng rưng mà nhìn đứa con trai của mình.

Diệp Ngôn Tĩnh ngả người dựa vào ghế salon, đưa tay che miệng ngáp một cái, sau đó chỉ tay về phía đứa nhỏ, lạnh lùng nói:

“Lê Văn Tuấn Vũ, xoay người lại đây.”

Thằng bé nhíu mày quay người lại, trừng mắt nhìn Diệp Ngôn Tĩnh.

“Nhân cách thứ hai đây sao? Cũng khá đấy chứ.” Diệp Ngôn Tĩnh lười nhác nói.

“Làm sao cô biết?” Đứa nhỏ ngạc nhiên hỏi.

Diệp Ngôn Tĩnh không trả lời câu hỏi của thằng bé, cô liếc mắt nhìn sang Phương Vy, sau đó nói:

“Ở trường thằng bé có phải thường bị bạn bè bắt nạt không?”

“Làm…làm sao cô lại biết?” Phương Vy tròn xoe mắt thốt lên.

“Còn nhỏ như thế mà đã hình thành nhân cách thứ hai trừ phi đã chứng kiến phải cái gì đó vô cùng kích thích hoặc giả là ở trường lớp bị người ta ức hiếp cho nên mới phải tạo ra nhân cách thứ hai để tự bảo vệ mình.”

Diệp Ngôn Tĩnh hờ hững nhìn đứa nhỏ sau đó từ trong giỏ sách lấy ra một tấm hình chỉ chỉ tay vào trong đó rồi hỏi:

“Nhóc con! Nói cho ta biết khoảng thời gian ở trường nhóc có từng gặp qua người này không?”

Lê Văn Tuấn Vũ nhìn người trong bức hình rồi gật đầu trả lời:

“Chú ấy nói người đàn bà kia ăn cắp đồ của chú ấy. Bảo tôi có thể giúp chú ấy đòi lại không.”

Ba chữ người đàn bà được nói ra liền khiến Phương Vy lẫn Duẫn Hạ Thiên há hốc miệng á khẩu nói không nên lời. Mãi một lúc sau Duẫn Hạ Thiên mới lấy lại bình tĩnh mà hỏi:

“Ngôn Tĩnh, rốt cuộc thằng bé bị làm sao?”

“Đa nhân cách.”

“Đa…đa nhân cách? Ý cô là tâm thần phân liệt?” Phương Vy kinh hãi hỏi lại.

Diệp Ngôn Tĩnh trừng mắt nhìn cô, mỉm cười đáp:

“Thằng bé này có suy nghĩ, có nhận thức rõ ràng, tâm thần phân liệt ở chỗ nào? Người mắc phải hội chứng tâm thần phân liệt không có khả năng phân biệt được đâu là hiện thực, đâu là ảo giác, thậm chí không thể tư duy một cách có logic, các ý nghĩ cứ đi tới đi lui trong đầu họ nhưng họ không cách nào nắm bắt được. Cả người lúc nào cũng rơi vào trọng thái mơ hồ, chẳng biết bản thân nghĩ gì, muốn gì. Đa nhân cách thì lại khác, đó là một dạng bệnh lý tâm thần mà biểu hiện là sự mất nhận thức về bản thân và vì thế người mắc bệnh thường đồng nhất hoá mình với người khác. Sự đồng nhất đó không vững chắc, một chấn động tinh thần cũng có thể làm biến mất và thường đồng nhất hoá tiếp với một nhân cách khác. Nói một cách khác, đứa trẻ đang đứng trước mặt cô không phải là con trai của cô, nó chỉ là người sống cùng một thân xác với con trai của cô thôi. Vừa nãy chẳng có gì sai khi nó gọi cô là người đàn bà, bởi vì cô đâu phải mẹ nó.”

Lê Văn Tuấn Vũ nhoẻn miệng cười nói:

“Thằng nhóc đó quá mức yếu đuối, chẳng biết bà nuôi dạy nó như thế nào. Thật là sai lầm khi để con bà học trong ngôi trường dành cho quý tộc đó. Bọn chúng coi con bà như cỏ rác, ngày ngày dùng con bà để mua vui cho bọn chúng. Tôi sớm đã thức tỉnh từ lâu, thậm chí còn muốn cả khối thân thể này. Cơ mà thằng nhỏ đó quả thật rất hiếu thuận, mỗi lần nhìn thấy bà là nó lại áp chế được tôi. Mãi cho tới khi người đàn ông trong bức hình kia tới, lão ta nói lão ta có thể giúp tôi độc chiếm cái cơ thể này. Với điều kiện tôi giúp hắn lấy lại thứ đã mất.”

“Không lẽ đồ đạc trong nhà bị lục tung cũng là do con…” Phương Vy líu qíu nói.

“Đúng vậy. Bà tốt nhất nên giao hạt giống kia ra, lão già kia thật sự rất lợi hại đó.”

“Ngôn Tĩnh, em có cách nào…”

Duẫn Hạ Thiên còn chưa có nói hết câu liền bị Diệp Ngôn Tĩnh nhanh miệng chặn lại:

“Không có cách! Trừ phi hai nhân cách tự nói chuyện với nhau. Dựa vào tình huống lúc này e là không thể, Lê Văn Tuấn Vũ thật sự chắc là đang ngủ rất say trong cơ thể rồi, quá yếu đuối cũng là một cái tội nha.”

Nhân cách kia tỏ vẻ rất hài lòng với câu cảm thán của Diệp Ngôn Tĩnh, thằng bé liên tục gật gù nói:

“Cô cũng rất lợi hại, tôi có thể cảm nhận được hơi thở nguy hiểm từ cô.”

Diệp Ngôn Tĩnh nhếch miệng đáp:

“Khá khen cho nhà ngươi. Có phải mỗi lúc đồng hồ báo thức vang lên thì ngươi sẽ thức tỉnh, bởi lẽ thời điểm ở trên trường nhân cách kia cần ngươi để bảo vệ nó. Sau đó tiêng chuông chấm dứt buổi học reo lên thì nó sẽ quay trở lại? Cứ thế lặp đi lặp lại?”

“Đúng vậy a. Bình thường thì yếu đuối, chỉ khi nào gần gũi với người đàn bà kia thì thằng nhóc đó mới có chút mạnh mẽ. Bị nó cưỡng chế tôi không phục! Tôi muốn làm chủ thân thể này.”

“Không được! Cậu trả lại con trai cho tôi.” Phương Vy sợ hãi khóc thét lên.

Duẫn Hạ Thiên ngồi ở một bên dùng tay vỗ nhè nhẹ lưng của Phương Vy, hành động ôn nhu vô hạn. Diệp Ngôn Tĩnh nhìn một màn này, trong lòng như có vô số gai nhọn đâm vào vậy. Cô lạnh lùng nói:

“Cô có hình của chồng cô không? Cho tôi một tấm. Còn nữa, chỗ này không an toàn, cô thu dọn hành lý đi. Dọn tới nhà tôi ở.”

“Như vậy có tiện không? Tôi…”

“Cho cô hai sự lựa chọn. Một ở lại đây chờ nhóm áo đen đó tới hỏi thăm, hai đi với tôi, tôi giúp cô.”

Phương Vy nắm chặt bàn tay, rũ mi mắt đáp:

“Tôi đi theo cô.”
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Phi Yến Nhược Lam

Khủng long bạo chúa
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Gà về hưu
Tham gia
15/12/13
Bài viết
1.220
Gạo
2.764,0
Chương 17: Sự cảnh cáo của Diệp Hiểu Thần.

Diệp Hiểu Thần vắt chéo chân ngồi trên ghế salon, đôi con ngươi lạnh lùng không ngừng nhìn chằm chằm vào Duẫn Hạ Thiên, ánh mắt biểu lộ sự chán ghét tới cực điểm. Mãi một lúc sau anh mới thấp giọng nói một câu:

“A Tĩnh, từ bao giờ nhà chúng ta trở thành trại tị nạn?”

Diệp Ngôn Tĩnh cười hì hì chạy tới ôm lấy Diệp Hiểu Thần, dịu dàng đáp:

“Cô ấy có liên quan mật thiết tới Midnight Poison, hiện tại có người đang truy đuổi cô ấy, thiết nghĩ nhà chúng ta là nơi an toàn có thể chiếu cố hai mẹ con họ. Anh hai cũng đừng quá lo lắng, em gái của anh không còn như trước đây nữa.”

Diệp Hiểu Thần xoa xoa đầu của cô, nhu hòa hỏi:

“Chỉ cần em cảm thấy không thoải mái, anh liền đá họ ra ngoài.”

Nghe những lời này, Duẫn Hạ Thiên cảm thấy cực kỳ khó chịu, Phương Vy và Tiểu Vũ đâu phải là đồ vật, thích thì đem vào, không thích thì vứt đi. Anh đang tính mở miệng phản bác thì lại giật mình khi nghe thấy thanh âm của Lê Văn Tuấn Vũ:

“Dù sao cũng là ở nhờ, phải chấp nhận thôi. Một ở ngoài kia chờ chết, hai nhẫn nhịn ở lại đây duy trì mạng sống. Chỉ có kẻ ngu mới chọn cái thứ nhất.”

Diệp Hiểu Thần cong lên khóe miệng, thích thú đánh giá cậu bé trước mặt, mà Lê Văn Tuấn Vũ cũng đồng dạng với anh, trực diện nhìn thẳng vào mắt đối phương.

“Cậu bé này lạ quá. Tâm lý chắc không phải có vấn đề gì chứ?” Lăng Đông Phàm từ trên lầu đi xuống, vừa khéo nghe được toàn bộ câu nói của Lê Văn Tuấn Vũ, anh cau mày nhìn Diệp Ngôn Tĩnh.

Diệp Ngôn Tĩnh từ trên ghế salon đứng bật dậy, đi tới chỗ anh lười nhác nói:

“Nó bị chứng đa nhân cách, cơ thể thì của một đứa trẻ bốn, năm tuổi. Nhưng suy nghĩ thì phải lớn hơn tuổi của nó gấp ba lần.”

Lăng Đông Phàm gật đầu tỏ ý đã hiểu, anh vươn tay nhéo chóp mũi của cô, nghiêm nghị ra lệnh:

“Đi tắm rồi thay đồ đi, sao lại mặc cả áo blouse mà về nhà, trên người toàn mùi sát trùng. Tắm xong thì xuống ăn cơm, đã dặn cô rất nhiều lần rồi, phải ăn đúng bữa không thôi sẽ đau bao tử đấy.”

“Nha, tuân lên quản gia đại nhân.” Diệp Ngôn Tĩnh cười lớn, vui vẻ chạy lên lầu.

Lăng Đông Phàm lắc đầu ngắm bóng lưng của cô rời đi, sau đó mới nhìn lướt qua Phương Vy và Duẫn Hạ Thiên, từ tốn nói:

“Phòng đã sắp xếp xong, các người theo tôi lên lầu đi.”

Phương Vy mỉm cười nhìn Lăng Đông Phàm, nắm lấy tay Lê Văn Tuấn Vũ và Duẫn Hạ Thiên bước lên cầu thang.

Sau khi tắm xong, Diệp Ngôn Tĩnh mặc mộ bộ pijama màu tím nhạt, tóc dài búi cao để lộ cần cổ trắng nõn, vừa đi vừa huýt sáo bộ dạng thập phần thoải mái.

Duẫn Hạ Thiên vẫn là lần đầu nhìn thấy một Diệp Ngôn Tĩnh như vậy, anh thậm chí ngay tại lúc này có một suy nghĩ vô cùng điên rồ, liệu có phải cô cũng bị hội chứng đa nhân cách? Diệp Ngôn Tĩnh luôn rụt rè trước kia và Diệp Ngôn Tĩnh phóng khoáng của bây giờ là hai tính cách trong một cá thể?

Diệp Ngôn Tĩnh nhướng mày nhìn anh, lạnh giọng hỏi:

“Duẫn tổng tính ở lại nhà tôi luôn sao?”

“Không, cũng trễ rồi, tôi về đây.” Duẫn Hạ Thiên ngượng ngùng đáp.

Anh nhìn cô thật sâu, trong đáy mắt như chất chứa nhiều điều muốn nói. Diệp Ngôn Tĩnh nhìn thấy rất rõ, chỉ là cô coi như mình không biết gì cả, ngày hôm nay có quá nhiều chuyện, cô quả thật không muốn tốn thêm một chút chất xám nào nữa.

Không khí lúc này vô cùng khó xử, cả hai cứ đứng đối diện nhìn nhau mà chẳng thể nói thêm điều gì. Đúng lúc này, Lăng Đông Phàm đeo tạp dề từ phòng bếp bước ra, anh họ nhẹ vài cái, sau đó nói:

“Ngôn Tĩnh lại đây ăn cơm, không được để bụng đói!”

Diệp Ngôn Tĩnh híp lại đôi mắt, co chân chạy tới cọ cọ vào lồng ngực rắn chắc của anh, cao hứng nói:

“Quản gia đại nhân vẫn là tốt nhất.”

Lăng Đông Phàm bật cười, con mèo nhỏ hôm nay thật là nhiệt tình nha. Anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán của Diệp Ngôn Tĩnh rồi vòng tay ôm cô đi tới phòng ăn.

Hết thảy những cảnh này đều rơi vào trong mắt của Duẫn Hạ Thiên, anh cau mày nhìn theo bóng lưng của hai người bọn họ, trong lòng vô cùng rối rắm.

“Duẫn Hạ Thiên, để tôi tiễn cậu.”

Thanh âm của Diệp Hiểu Thần vang lên khiến anh giật mình, lúng túng đáp:

“Vậy làm phiền cậu rồi.”

Hai người một đường im lặng ra tới cổng chính, lúc này Diệp Hiểu Thần mới lên tiếng:

“Nếu không có chuyện gì quan trọng, tôi mong cậu cách xa em gái tôi ra một chút. Có thể con bé đã tha thứ cho cậu nhưng tôi thì không. Cả đời Diệp Hiểu Thần này vĩnh viễn ghi nhớ cậu, kẻ khiến em gái tôi phải rơi nước mắt. Nếu như để tôi biết được cậu lần nữa làm thương tổn nó thì cậu chết chắc rồi! Tôi không chỉ bắt cậu phải trả giá, cả người nhà cậu và cái cô Phương Vy kia cũng phải chịu trách nhiệm. Cậu về đi!”

Dứt lời, Diệp Hiểu Thần đóng mạnh cánh cửa sắt, xoay người đi vào trong.

Diệp Ngôn Tĩnh ôm một bụng đầy ắp thức ăn lê lết lên phòng, cô vỗ vỗ cái bụng của mình sau đó vươn tay xoay nhẹ con sư tử bằng đá trên kệ sách. Tức thì, lối vào tầng hầm liền được mở ra. Diệp Ngôn Tĩnh nhanh chóng bước xuống dưới, cô khởi động laptop, tiến hành gọi video call cho một dãy số quen thuộc.

Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, vẫn là người đàn ông toàn thân đen huyền kia, vẫn là giọng nói biếng nhác ấy:

“Lần này lại là chuyện gì nữa đây? Chẳng phải kết quả về tên sát thủ kia tôi đã gửi cho cô rồi sao?”

Diệp Ngôn Tĩnh chậc lưỡi vài cái, lôi trong túi áo pijama một bức hình, nhàn nhạt nói:

“Tôi muốn anh điều tra người cảnh sát này. Nếu như tra ra được, tôi liền nói cho anh một số tin tức về Mindnight Poison mà tôi biết.”

Vừa nghe đến hai chữ Midnight Poison, đôi mắt của người đàn ông liền lóe lên, anh ta cười to hai tiếng, vui vẻ đáp:

“Được thôi! Nhớ giữ lời đó.”

“Hừ, tôi có bao giờ nuốt lời đâu.” Diệp Ngôn Tĩnh bất bình phản đối.

“Haha. Tôi đang tính cải tiến một khẩu súng cho cô. Ngôn Tĩnh, cô phải cẩn thận một chút, sự việc cô dùng khẩu AK-74 bắn hạ tên điên kia đã bị ai đó quay lén lại rồi gửi qua cho tôi đó. Tôi đã tua đi tua lại rất nhiều lần, viên đạn gây mê forane đó dược tính rất cao, nếu bắn vào vị trí gần tim thì người bị trúng đạn bảo đảm an giấc ngàn thu, chết mà không biết vì sao mình chết luôn đấy. Tôi biết là cô muốn nhắm bắn vào cánh tay chứ không phải bả vai, nhưng vì độ giật của AK-74 quá lớn cho nên cô đã bắn chệch mục tiêu. Vì thế tôi quyết định thiết kế cho cô một khẩu súng ngắn có cự ly từ 200m – 300m, độ giật nhỏ, có thể bắn liên thanh. Thấy thế nào?”

Diệp Ngôn Tĩnh bĩu môi đáp:

“Tự nhiên tốt bụng quá chừng. Anh đã có ý tốt tôi dại gì mà không nhận.”

“Được rồi, tôi có việc phải đi ra ngoài. Gặp lại cô sau.”

Dứt lời, màn hình phía bên kia lập tức được ngắt, Diệp Ngôn Tĩnh ngả người ra ghế xoay, đại não bắt đầu suy nghĩ về Midnight Poison.

Chú thích: AK-74
jg_ak74_wood_lrg.jpg
 

Phi Yến Nhược Lam

Khủng long bạo chúa
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Gà về hưu
Tham gia
15/12/13
Bài viết
1.220
Gạo
2.764,0
Chương 18: Chủ nhật không bình yên.

Thời điểm Diệp Ngôn Tĩnh bước xuống phòng khách thì đồng hồ cũng điểm mười hai giờ trưa. Bởi vì hôm nay là chủ nhật, cô không phải đi làm cho nên có thể thoải mái mà ngủ nướng. Hiện tại trong phòng chỉ có mình Diệp Ngôn Tĩnh và Phương Vy, cô nhíu mày nhìn thân hình mảnh mai đang chăm chú đọc sách của Phương Vy, sau đó khe khẽ hỏi:

“Anh hai và Đông Phàm đi đâu rồi?”

Phương Vy ngẩng đầu nhìn cô, mỉm cười đáp:

“Bọn họ nói có chuyện phải ra ngoài. Cậu Lăng nhờ tôi chuyển lời với cô, cậu ấy bảo cô ngủ đủ rồi thì nhớ phải ăn cơm.”

Diệp Ngôn Tĩnh gật đầu, coi như là trả lời câu nói của Phương Vy.

Phương Vy có chút lo lắng ngẩng đầu nhìn Diệp Ngôn Tĩnh, cô mím lại khóe môi, thấp giọng hỏi:

“Chuyện của Tiểu Vũ, tôi có thể hỏi cô một chút được không?”

Diệp Ngôn Tĩnh tiến lại ghế salon, ngồi đối diện Phương Vy nhàn nhạt nói:

“Muốn chữa căn bệnh đa nhân cách rất khó. Đầu tiên phải tiến hành thôi miên chủ thể, để chủ thể ở trạng thái vô thức sau đó dẫn dắt ý thức khiến cho hai nhân cách gặp nhau. Có ba trường hợp có thể xảy ra. Một là nhân cách mạnh mẽ hơn chiếm thế thượng phong, nuốt chửng nhân cách còn lại, độc chiếm cơ thể. Hai là hai nhân cách quyết định song song cùng tồn tại, bổ trợ cho nhau. Ba là hai nhân cách triệt tiêu nhau tạo ra một nhân cách mới.”

Thanh âm đều đều của Diệp Ngôn Tĩnh vang lên như muôn ngàn lưỡi dao cứa vào lòng của Phương Vy, Tiểu Vũ là con của cô, vậy mà cô lại bất lực nhìn con mình biến mất. Người làm mẹ như cô thật sự quá thất bại.

Diệp Ngôn Tĩnh liếc mắt nhìn Phương Vy sau đó tiếp tục nói:

“Cá nhân tôi, tôi nghĩ để cả hai cùng tồn tại là tốt nhất. Tối hôm qua thằng bé có gõ cửa phòng của tôi, cô có biết nó nói gì với tôi không?”

Phương Vy hốc mắt đỏ hoe lắc đầu tỏ ý không biết, cô ngồi im chờ Diệp Ngôn Tĩnh lên tiếng.

“Nó nói cô là một người mẹ thất bại. Bởi vì quá yêu thương con của mình mà làm hư Lê Văn Tuấn Vũ, cô bảo bọc nó quá đà khiến thằng bé sinh ra sự ỷ lại, chỉ một chút ủy khuất liền chịu không nổi. Hơn nữa thứ mà Lê Văn Tuấn Vũ thật sự muốn là học ở một ngôi trường bình thường, có bạn bè bình thường, thầy cô giáo bình thường. Phương Vy, cô cần hiểu một điều, không nhất thiết phải cho con học ở một ngôi trường tốt nhất, chỉ cần cho con một ngôi trường có bạn bè và thầy cô giáo tốt, thế là đủ. Mục đích mà mỗi năm các trường quý tộc nhận những thường dân có thành tích ưu tú hoặc nhờ bố mẹ có công lao lớn với tổ quốc vào học chính là dẹp bỏ đi lời đồn phân hóa giàu nghèo cũng như tuyển chọn ra những kẻ đã được định sẵn phải chịu áp bức. Nói một cách đơn giản, trường quý tộc là một cánh rừng, giới quý tộc là thợ săn còn thường dân chính là con mồi.”

Phương Vy bật khóc, nức nở nói:

“Cha của Tiểu Vũ qua đời rất sớm, một mình tôi nuôi nấng nó, tôi chỉ mong nó có thể học tập trong một ngôi trường tốt. Ngay khi A.D thông báo con tôi được đặc cách vào học trường quý tộc, tôi đã vui mừng biết bao. Chuyện nó bị người khác ức hiếp tôi có biết, cũng có tới trường tới gặp chủ nhiệm của Tiểu Vũ, anh ta đã hứa sẽ chiếu cố nó. Tôi…”

“Cô vẫn cứ đơn thuần như thế. Cô nghĩ rằng anh ta sẵn sàng đắc tội với giới quý tộc chỉ vì con của cô sao? Còn về nhân cách thứ hai của con cô, thằng nhóc đó tuy rằng độc mồm độc miệng nhưng ẩn sâu trong tâm của nó vẫn rất quan tâm đến cô. Nếu nó thật sự chán ghét cô thì ngay khi cô có ý định rời khỏi Việt Nam, nó hẳn là nên thông báo với nhóm áo đen đó rồi. Hai nhân cách cũng tốt, coi như cô có hai đứa con, một đứa nhu thuận lễ phép, một đứa cá tính, mạnh mẽ. Chỉ cần hai đứa nó có thể hòa hợp với nhau mọi chuyện liền ổn thỏa.”

Phương Vy ngẩng đầu, dùng đôi con ngươi ướt át mà nhìn chằm chằm cô. Đối diện với một đôi mắt như vậy, Diệp Ngôn Tĩnh bỗng nhiên cảm thấy có chút đau xót, dù sao không có ai thương con bằng bố mẹ. Cô suy nghĩ một chút rồi nói:

“Phương Vy, trên thế gian này không ai cho không nhau thứ gì. Tôi có thể giúp con cô, đổi lại cô phải giao thứ hạt giống kia ra. Tôi cho cô thời gian để suy nghĩ.”

Phương Vy đang muốn nói cái gì đó thì chuông cửa lại đột ngột vang lên. Diệp Ngôn Tĩnh nhíu mày mở tivi lên, sau đó chuyển sang chế độ camera, màn hình nhanh chóng hiện ra hình ảnh của Duẫn Hạ Thiên phía bên ngoài cánh cổng. Cô thở dài nhấn nút mở cửa tự động để anh ta trực tiếp lái xe đi vào.

Ba phút sau, Duẫn Hạ Thiên đã xuất hiện trước mặt bọn họ, anh nhíu mày nhìn hốc mắt đỏ hoe của Phương Vy sau đó nghiêng đầu nhìn sang Diệp Ngôn Tĩnh, lo lắng hỏi:

“Em sao lại khóc?”

“Em không sao đâu. Chỉ là chuyện của Tiểu Vũ khiến em không thể kìm chế được.” Phương Vy vội vàng lau khô nước mắt trên mặt mình, mỉm cười đáp.

Diệp Ngôn Tĩnh giờ phút này cảm thấy trái tim cô gần như đóng băng rồi, ánh mắt ban nãy của Duẫn Hạ Thiên như muốn hỏi có phải cô đã làm Phương Vy khóc hay không? Thật nực cười, anh ta nghĩ cô là loại người thích so đo như thế sao?

Diệp Ngôn Tĩnh hít sâu một hơi, cố gắng lấy lại bình tĩnh, lạnh nhạt nói:

“Tôi chẳng biết anh nghĩ tôi là loại người thế nào. Nhưng mà Duẫn tổng, anh hãy nhớ cho kỹ. Tôi, Diệp Ngôn Tĩnh của ngày hôm nay đã không còn là Diệp Ngôn Tĩnh của ngày trước, chỉ cần anh không đụng tôi tôi quyết không đụng anh, nhưng nếu anh cả gan dám đụng tôi vậy thì đừng trách tôi trả lại cho anh gấp trăm lần.”

Duẫn Hạ Thiên ngây người trước câu nói này của cô, khóe miệng anh run run như muốn nói điều gì đó, thế nhưng đến cuối cùng vẫn không thể thốt nên lời.

Phương Vy ngồi một bên nhận thấy tình hình không ổn, lập tức lên tiến hòa giải:

“Ngôn Tĩnh, cô đừng để bụng, Hạ Thiên anh ấy không có ý…”

Phương Vy còn chưa có nói hết câu thì chuông điện thoại của Diệp Ngôn Tĩnh lại vang lên, cô lập tức im lặng, nuốt những lời muốn nói vào trong.

Diệp Ngôn Tĩnh nhìn tên người gọi hiện ra trên màn hình, mi tâm vốn nhíu thật sâu tức thì giãn ra, cô nhẹ giọng bắt máy:

“Em nghe.”

“A Tĩnh, anh đang ở hiện trường của một vụ án, ở đó anh tìm được một lọ Lithium. Đấy là thuốc chống rối loạn tâm thần có đúng không?”

“Đúng vậy nhưng loại này rất ít khi được dùng. Thông thường để chống rối loạn tâm thần bác sĩ sẽ kê đơn thuốc thuộc họ Phenothiazines. Nói chung đây là loại thuốc đặc biệt dùng để điều trị chứng tâm thần phân liệt và trầm cảm. Riêng Lithium được dùng đặc trị triệu chứng của bệnh cuồng hay còn gọi là sự phấn chấn bất thường và hoạt động quá mức.Thuốc chống rối loạn tâm thần giúp ngăn chặn hoạt động của dopamine, hóa chất kích thích hoạt động của dây thần kinh. Lithium làm giảm sự phóng thích norepinephrine trong não.”

“Ra là vậy! A Tĩnh, một tiếng nữa em đến cảnh cục gặp anh được không? Có một số chuyện cần em tư vấn.”

“Được. Gặp lại anh sau.”

Sau khi cúp máy, Diệp Ngôn Tĩnh xoay người đi thẳng vào phòng ăn, một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn.

Cảnh cục.

Diệp Ngôn Tĩnh nằm dài trên ghế salon của phòng pháp y, chăm chú đọc bản báo cáo xét nghiệm của Dương Vĩnh Kỳ và bản báo cáo kết kết quả điều tra của đội đặc nhiệm T. Hung thủ là Vương Học Hữu, 35 tuổi, đã từng là thạc sĩ tâm lý học, thế nhưng về sau được chuẩn đoán là mắc chứng cuồng và trầm cảm. Vợ của ông ta là một siêu mẫu có tiếng, nhưng mà một năm trước Vương Học Hữu phát hiện vợ mình ngoại tình cho nên bọn họ đã ly hôn. Hiện tại vợ của ông ta đang sống tại Mỹ, có một cô con gái riêng.

Dương Vĩnh Kỳ ngồi bên cạnh uống nước ổi ép, anh mút ống hút vài cái rồi nói:

“Vụ án có vẻ rắc rối. Mặc dù đội đặc nhiệm T đã xác định vụ án treo cổ hàng loạt này là do lòng thù hận của Vương Học Hữu dành cho người vợ của mình. Bởi vì bị ám ảnh bởi sự việc ngoại tình của vợ cho nên ông ta đã sử dụng thuật thôi miên để giết hàng loạt các cô diễn viên người mẫu có những đặc trưng giống vợ mình với mong muốn thỏa mãn sự thù hận. Nhưng mà anh vẫn cảm thấy có gì đó không ổn. Nếu ông ta thật sự là hung thủ, vậy vì sao ông ta lại treo cổ tự sát? Cái lý do bởi vì hối hận trước hành vi của mình là điều không thể xảy ra.”

Diệp Ngôn Tĩnh ngẩng đầu nhìn anh, nhíu mày đáp:

“Tự sát là phương thức cực đoan nhất biểu hiện nhu cầu công kích của bản thân. Với kẻ mắc bệnh cuồng sát như Vương Học Hữu, ông ta tuyệt đối không tự sát, càng không thể biết cái gì gọi là hối hận. Vương Học Hữu còn là người mắc bệnh cuồng và trầm cảm, ông ta phải dùng tới Lithium đề điều trị. Điều này cho thấy ông ta muốn mình tỉnh táo, người có suy nghĩ như thế sẽ không tự sát, trừ phi có kẻ thôi miên ông ta, ép ông ta tự giết chính mình.”

“Em là đang nghĩ vụ án này có liên quan đến Yamamoto?”

“Có khả năng này. Nhưng dù sao vụ án giết người hàng loạt kia cũng phải khép lại, chúng ta không có chứng cứ, không thể tiếp tục điều tra.”

“A Tĩnh, em phải cẩn thận một chút. Phía bên nhà chính đã bắt đầu có hành động rồi. Ông ngoại đã cử một số thuộc hạ thân tín từ Việt Nam sang đây đấy.”

Diệp Ngôn Tĩnh đánh một cái giật mình sau khi nghe tin này từ miệng Dương Vĩnh Kỳ, cô đờ người trong chốc lát rồi đứng bật dậy, vội vã nói:

“Em bây giờ phải về nhà, nói chuyện với anh sau.”

Dương Vĩnh Kỳ lo lắng nhìn theo bóng lưng của cô, trong lòng có một loại dự cảm không lành.

Chú thích:

  • Dopamine là hình thức thuốc của một chất tự nhiên trong cơ thể. Nó hoạt động bằng cách cải thiện sức bơm của tim và cải thiện lưu lượng máu đến thận.
  • Norepinephrine là một trong những chất tạo nên Hormon miền tủy tuyến trên thận và mô thần kinh giao cảm tổng hợp.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

JuBy Wind

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/4/14
Bài viết
509
Gạo
300,0
Hí hí chị Nhược Lam lại đào một cái hố mới và em lại nhảy hố rồi, biết sao giờ. >.< Chị viết quen rồi nên nói chung về mấy cái văn phong, chính tả tùm lum chắc chả cần soi :P. Truyện hay lắm chị ơi! Chị cố gắng lên chị nha! Em ủng hộ chị hết mình cơ mà hố kia chưa đầy chị lại đi lấp hố này. Chị làm hết nổi không chị?
P/s: Chị cố gắng viết truyện đi nha! Nhớ up thường xuyên nhé chị!
 

Phi Yến Nhược Lam

Khủng long bạo chúa
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Gà về hưu
Tham gia
15/12/13
Bài viết
1.220
Gạo
2.764,0
Hí hí chị Nhược Lam lại đào một cái hố mới và em lại nhảy hố rồi, biết sao giờ. >.< Chị viết quen rồi nên nói chung về mấy cái văn phong, chính tả tùm lum chắc chả cần soi :P. Truyện hay lắm chị ơi! Chị cố gắng lên chị nha! Em ủng hộ chị hết mình cơ mà hố kia chưa đầy chị lại đi lấp hố này. Chị làm hết nổi không chị?
P/s: Chị cố gắng viết truyện đi nha! Nhớ up thường xuyên nhé chị!
Nỗi đau muôn đời của chị đó. Cứ có cảm hứng là viết, hố vô tội vạ chẳng biết khi nào xong. Hu hu. :((
 

Phi Yến Nhược Lam

Khủng long bạo chúa
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Gà về hưu
Tham gia
15/12/13
Bài viết
1.220
Gạo
2.764,0
Chương 19: Nhà chính xuất binh. (1)

Thời điểm Diệp Ngôn Tĩnh trở về nhà đã là ba giờ chiều. Mọi khi trong phòng khách số người tối đa chỉ có ba, thế nhưng hiện tại dư ra tới ba người nữa. Cô nhìn một bàn năm người đang chơi cờ tỷ phủ, trong lòng liền cảm thán một câu: Từ bao giờ mà bọn họ trở nên thân thiết như vậy?

Vẫn là Lăng Đông Phàm quan tâm cô nhất, anh ngẩng đầu vẫy vẫy tay với cô, sau lại chỉ vào đùi của mình. Diệp Ngôn Tĩnh nhếch miệng đi tới, trực tiếp ngồi lên trên đùi của anh. Lăng Đông Phàm một thân nhàn nhã ôm lấy eo Diệp Ngôn Tĩnh, đầu cúi xuống đặt trên bả vai của cô, nhíu mày nói:

“Lại mặc áo blouse về nhà rồi, còn cả mùi sát trùng này nữa.”

Diệp Ngôn Tĩnh hất nhẹ khuỷu tay vào ngực anh, kế đó lại giật lấy con xúc xắc, thản nhiên mà tiếp tục lượt chơi.

Duẫn Hạ Thiên ngồi đối diện với cô, ánh mắt anh đăm chiêu nhìn vào cánh tay của Lăng Đông Phàm, trong đáy lòng đột nhiên lại trỗi dậy một cảm xúc khó tả.

Lăng Đông Phàm nhạy bén cảm nhận được ánh mắt của Duẫn Hạ Thiên, anh liếc mắt nhìn về phía kẻ đối diện, cánh tay đang đặt trên eo của Diệp Ngôn Tĩnh cũng tăng thêm vài phần lực đạo, tựa hồ cả người Diệp Ngôn Tĩnh như muốn dán sát vào người anh.

Diệp Ngôn Tĩnh ngửa đầu ra sau, ném cho Lăng Đông Phàm một cái nhìn cảnh cáo, sau đó lại nhìn về phía Diệp Hiểu Thần, nghiêm túc nói:

“Anh hai, em có chuyện muốn nói với anh. Chúng ta lên thư phòng đi.”

Diệp Hiểu Thần buông con xúc xắc trong tay xuống, đứng dậy đi thẳng lên lầu.

“Nha, chú ấy chơi xấu!” Lê Văn Tuấn Vũ trừng mắt hét lên.

“Nhóc con nhà ngươi, cẩn thận không ta đá ra ngoài!” Diệp Ngôn Tĩnh cũng từ đùi của Lăng Đông Phàm đứng dậy, mỉm cười xán lạn mà đáp.

Lê Văn Tuấn Vũ vừa nghe tới ba chữ “đá ra ngoài” liền thức thời mà ngậm lại cái miệng, ánh mắt không cam lòng nhìn theo bóng lưng của Diệp Ngôn Tĩnh.

Thư phòng.

Diệp Ngôn Tĩnh chớp chớp mắt vài cái, lo lắng nói:

“Anh hai, phía nhà chính…”

“Ừm, anh đã biết rồi. Ngày mai anh sẽ đi Ý.”

“Gì chứ? Sao lại đi Ý? Lý nào anh với ông chú kia…”

Diệp Hiểu Thần nhướng mày, cười mà như không cười nhìn cô một cái rồi đáp:

“Hai chữ Thần Thần nghe thật chướng tai.”

Diệp Ngôn Tĩnh bặm môi nói không nên lời, ông chú a, lần này xong đời nhà chú rồi.

Diệp Hiểu Thần nhìn biểu tình phong phú của cô em gái, ưu phiền trong lòng cũng vơi đi không ít, anh nhẹ giọng than thở:

“Tối nay là đám cưới của cậu ấy, em xem anh nên đi một mình hay là…”

Anh còn chưa có nói hết câu thì Diệp Ngôn Tĩnh đã vội vàng lên tiếng:

“Dĩ nhiên là phải kiếm partner rồi!”

“Kiếm ai bây giờ? Anh không thích dây dưa.”

“Bởi thế em mới bảo anh chẳng biết tận dụng nguồn nhân lực gì cả. Vương Ly Viễn để làm cái gì a?”

Ba chữ Vương Ly Viễn vừa được thốt ra, khóe miệng của Diệp Hiểu Thần lập tức có giật. Mới hôm qua anh còn trêu cậu ta là đồ trẻ con, lớn thế rồi còn mặc áo có in hình con thỏ. Cậu nhóc đó ấy vậy mà lại để bụng, cả ngày không mở miệng nói với anh một câu. Giờ lại nhờ tới cậu ta, cái này có vẻ không ổn cho lắm.

Diệp Ngôn Tĩnh híp mắt nhìn chằm chằm ông anh của mình, theo như sự hiểu biết của cô về anh hai, cô hoàn toàn khẳng định anh ấy với Vương Ly Viễn có gì đó khuất mắc. Cô trong vô thức đưa tay lên vuốt cằm, nói ra suy nghĩ của mình:

“Chắc không phải anh đã làm gì chọc đến lòng tự trọng của cậu ấy chứ?”

Diệp Hiểu Thần chớp nhẹ hàng mi nghiêng đầu nhìn cô thay cho câu trả lời. Hành đông này của anh đổi lấy một câu than thở nhẹ nhàng của cô:

“Ai nha, ai biểu anh là anh hai của em. Anh cứ chờ đó, em sẽ có cách giúp anh.”

Sau khi rời khỏi thư phòng, Diệp Ngôn Tĩnh liền chạy một mạch xuống dưới phòng khách, cô nhanh tay tóm lấy vạt áo của Lăng Đông Phàm, mỉm cười nói:

“Quản gia đại nhân, đi làm việc từ thiện với tôi.”

Lăng Đông Phàm trừng mắt nhìn cô, nhíu mày hỏi:

“Làm từ thiện? Bây giờ sao?”

“Đúng vậy! Ngay bây giờ! Đi thôi, nhanh lên!”

“Từ thiện gì vậy? Tôi cũng muốn đi.” Lê Văn Tuấn Vũ miệng gặm một miếng bánh sandwich, hiếu kỳ hỏi.

Diệp Ngôn Tĩnh nhìn cậu bé, trong lòng liền nảy ra một suy nghĩ tà ác, cô cười ha hả hai tiếng, vui vẻ đáp ứng:

“Được thôi! Nhưng mà lát nữa ta nói gì thì nhóc phải nghe đó!”

Lê Văn Tuấn Vũ gật gật đầu, nắm tay Diệp Ngôn Tĩnh chuẩn bị bước ra ngoài.

“Tiểu Vũ, cẩn thận một chút!”

Thanh âm lo lắng của Phương Vy vọng lại từ phía sau khiến bàn tay nhỏ bé của cậu nhóc thoáng cứng đờ, nhưng rất nhanh cậu liền thả lỏng, quay đầu lại nháy mắt tỏ ý đã biết.

Ước chừng khoảng 30 phút sau, Diệp Ngôn Tĩnh dẫn Lăng Đông Phàm và Lê Văn Tuấn Vũ đến trước một căn nhà nhỏ có dãy hàng rào màu trắng sữa, xung quanh trồng những khóm hoa hồng tỷ muội trông vô cùng bắt mắt. Cô lập tức vươn tay ấn vào cái chuông bên cạnh, rất nhanh phía bên trong đã có người tới mở cửa.

Lăng Đông Phàm cùng Lê Văn Tuấn Vũ đưa mắt nhìn nhau, đồng thanh thốt lên:

“Minh tinh mới nổi, Vương Ly Viễn!”

Hai chữ “minh tinh” khiến cho Vương Ly Viễn đỏ mặt, cậu líu qíu nói:

“Giám đốc Diệp, sao chị lại tới đây?”

Diệp Ngôn Tĩnh hất cằm nhìn cậu, nghiêm mặt đáp:

“Không mời bọn tôi vào nhà sao?”

Khí thế áp đảo của cô khiến Vương Ly Viễn giật mình, cậu theo phản xạ né qua một bên, thuận đà cho Diệp Ngôn Tĩnh nắm tay Lê Văn Tuấn Vũ kéo vào trong nhà.

Diệp Ngôn Tĩnh đi thẳng một mạch tới ghế salon sau đó ngồi xuống, thấp giọng đưa ra yêu cầu:

“Vương Ly Viễn! Tối nay nếu cậu có hẹn với ai thì hủy hết cho tôi! Đêm nay anh hai của tôi độc chiếm cậu.”

Lời vừa nói ra đổi lấy cái nhìn sững sờ của ba con người còn lại. Vương Ly Viễn run run khóe miệng, cáu kỉnh nói:

“Vì cái gì chứ? Diệp gia ức hiếp người quá đáng!”

“Tiểu Vũ, hồi nãy con cũng thấy rồi đấy. Cha nuôi của con đã khóc thương tâm như thế nào? Con hãy kể lại cho cậu ta nghe đi.” Diệp Ngôn Tĩnh nghiêng đầu nhìn Lê Văn Tuấn Vũ, thở dài nói.

Lê Văn Tuấn Vũ giật mình há hốc miệng, mãi một lúc sau mới có thể thốt nên lời:

“Cha nuôi nói cha nuôi rất thương tâm, người đó bỏ rơi cha nuôi mất rồi.”

“Cha…cha nuôi? Ai là cha nuôi của em?”

“Chính là cha nuôi Diệp Hiểu Thần. Cha tốt lắm, thấy em không nơi nương tựa liền đem em về nuôi dưỡng. Cho nên anh Ly Viễn tốt bụng hãy ở cạnh cha nuôi tối nay đi.” Lê Văn Tuấn Vũ hai mắt ửng hồng, bày ra bộ dáng thập phần ủy khuất mà nhìn chằm chằm Vương Ly Viễn.

Diệp Ngôn Tĩnh cong lên khóe miệng, hài lòng nhìn biểu hiện của cậu nhóc, trong lòng đắc ý không thôi. Quyết định mang nó theo quả nhiên không sai mà.

Lăng Đông Phàm ngồi ở một bên chống cằm nhìn một màn kẻ tung người hứng vô cùng đặc sắc này, trong đáy mắt phảng phất cái nhìn đầy sủng nịch. Hiểu Thần, cậu chắc chắn sẽ tức đến hộc máu nếu biết cô em gái của cậu giờ phút này đây đang bêu xấu cậu trước mặt một con thỏ ngốc nghếch a.

“Anh ta khóc thật ư?” Vương Ly Viễn bồn chồn hỏi. Tên Diệp Hiểu Thần đó mà lại biết khóc sao? Đáng nhẽ dây thần kinh khóc của anh ta phải bị đứt từ lâu rồi chứ? Nhưng mà nhìn bộ dáng của đứa trẻ trước mặt không hề giống nói dối, thật sự là khóc sao?

“Là thật, cậu ấy đã khóc. Cậu Vương chắc hẳn không biết đám cưới tối nay đối với Hiểu Thần quan trọng thế nào?” Lăng Đông Phàm lên tiếng tiếp lời.

“Hừm, chẳng phải là xã giao sao? Ai chẳng biết chú rể là chủ tịch của tập đoàn kiến trúc lớn nhất Đài Bắc, còn người sắm vai cô dâu kia là diễn viên nổi tiếng chứ.”

“Vậy cậu có biết giới tính thật của Hiểu Thần không? Diễn viên nổi tiếng đó chính là tình yêu đầu đơn phương của cậu ấy.”

“Anh…anh…anh là đang nói anh ta là…là…” Vương Ly Viễn mặt mũi trắng bệt, thanh âm run run kinh ngạc mà hỏi.

Lăng Đông Phàm gật đầu thay cho câu trả lời, sau đó tiếp tục nói:

“Đơn phương bảy năm. Trong bảy năm đó, Hiểu Thần vì cậu ta làm rất nhiều thứ, ngay cả lòng tự tôn cao như núi mà cậu ấy cũng có thể vứt bỏ, chỉ vì một giọt nước mắt của người kia. Tôi cảm thấy không công bằng, rõ ràng cậu ấy yêu thật sâu như vậy, thế nhưng lại không bằng cái tên họ Lý kia, còn cậu diễn viên đó rõ ràng chẳng thể dứt được, vậy mà hết lần này tới lần khác lợi dụng Hiểu Thần giúp cậu ta đạt được mục đích. Cho nên cậu Vương, nếu như có thể, tôi mong cậu tối nay có thể xuất hiện bên cạnh Hiểu Thần, giúp cho cậu ấy có thể trụ vững.”

Vương Ly Viễn nắm chặt góc áo, đôi mắt mông lung hết nhìn Diệp Ngôn Tĩnh rồi lại nhìn Lăng Đông Phàm, cuối cùng dừng lại trên người của Lê Văn Tuấn Vũ. Cậu cắn môi một cái, sau đó nói:

“Được! Tôi đáp ứng.”

“Thật tốt quá! Cha nuôi nói anh Ly Viễn rất tốt bụng, cha nuôi không có gạt Tiểu Vũ.”

“Tốt bụng? Anh ta nói vậy sao?” Vương Ly Viễn chớp chớp mắt hỏi.

“Vâng ạ!” Lê Văn Tuấn Vũ cười rộ lên, ánh mắt vui mừng khôn xiết.

Diệp Ngôn Tĩnh đưa tay lên miệng cười trộm, thằng nhóc này nói dối không chớp mắt, rất có khiếu làm diễn viên hoặc kẻ lừa đảo chuyên nghiệp.

Sau khi rời khỏi căn hộ của Vương Ly Viễn, Lăng Đông Phàm liền lái xe trở về biệt thự Diệp gia. Trên đường đi, anh không ngừng nhíu mày nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu, đáy mắt ẩn hiện tia đề phòng. Diệp Ngôn Tĩnh nhìn anh rồi lại nhìn gương chiếu hậu, cô vươn tay nắm lấy bàn tay đang siết chặt trên vô lăng của anh, ôn hòa nói:

“Dừng xe lại đi. Anh đưa Tiểu Vũ về, rồi nói với anh hai là tôi đi gặp nhà chính.”

Những lời này của cô càng khiến hàng lông mày của anh nhíu lại sâu hơn, anh do dự nhìn cô nhưng vẫn cho xe dừng lại. Anh nghiêng người đặt lên môi cô một nụ hôn, thấp giọng dặn dò:

“Nhất định phải quay về.”

“Ừm, nhất định.”

Diệp Ngôn Tĩnh mỉm cười, nhanh chóng bước xuống xe rồi đi về phía chiếc Jeep đỗ cách đó không xa, đáy mắt ẩn nhẫn vài tia lạnh lẽo.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

pé fox

Gà con
Tham gia
12/7/14
Bài viết
8
Gạo
0,0
nhảy xuống hố sâu quá rồi người ơi...mau mau đào thêm vài hố nữa cho tớ nhảy qua đi...chờ mong chap mới..."mắt láo liên" ngóng"ngóng"
 

Phi Yến Nhược Lam

Khủng long bạo chúa
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Gà về hưu
Tham gia
15/12/13
Bài viết
1.220
Gạo
2.764,0
nhảy xuống hố sâu quá rồi người ơi...mau mau đào thêm vài hố nữa cho tớ nhảy qua đi...chờ mong chap mới..."mắt láo liên" ngóng"ngóng"
Cảm ơn gái nha. Nhờ có mấy độc giả vào bình luận ủng hộ mà mình có động lực viết tiếp đó. :x
 

TốNhii

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
28/4/14
Bài viết
180
Gạo
180,0
Hay quạ đi chị ơiii :">. Em thích nhất Lăng Đông Phàm thôi :v. Chị đào một cái hố cho em trú nữa nha :v.
Hóng chương mới quá :3.
 

Phi Yến Nhược Lam

Khủng long bạo chúa
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Gà về hưu
Tham gia
15/12/13
Bài viết
1.220
Gạo
2.764,0
Hay quạ đi chị ơiii :">. Em thích nhất Lăng Đông Phàm thôi :v. Chị đào một cái hố cho em trú nữa nha :v.
Hóng chương mới quá :3.
Hế hế, chị mừng vì hình tượng của anh Phàm được nhiều người ủng hộ. Chương 20 đang viết nè em, vì có vài cảnh hành động nên chị vẫn còn ngâm cứu thêm. :-ss
 
Bên trên