Người tình thoáng qua - Cập nhật - Nhược Lam.

Phi Yến Nhược Lam

Khủng long bạo chúa
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Gà về hưu
Tham gia
15/12/13
Bài viết
1.220
Gạo
2.764,0
Ờ, thất tình vì Hiểu Thần ca ca đó :((. Ta đọc báo Kênh 14 mà nuốt nước bọt ực ực vì tiếc không à nha, 6 cặp đẹp lung linh, nghĩa là 12 người chỉ được ngắm mà không được... :v. *Hỏi nhỏ Hiểu Thần đại ca không thế chứ?*
Nhắc làm nhớ Both - New Year. Quin-Kenny. :))
Hiểu Thần đại ca có thể. :))
 

Phi Yến Nhược Lam

Khủng long bạo chúa
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Gà về hưu
Tham gia
15/12/13
Bài viết
1.220
Gạo
2.764,0
Chương 5: Midnight Poison.

Tập đoàn JL.

Diệp Hiểu Thần nhướng mày nhìn chằm chằm người bạn thân trước mặt, sau đó thở dài nói:

“Lần này rắc rối lớn rồi, Lăng Đông Phàm, cậu tính thế nào đây?”

“Thuận theo tự nhiên.” Lăng Đông Phàm nhún vai đáp.

“Cậu vẫn cứ tùy hứng như vậy, sự việc cậu giúp đỡ Antony có được Midnight Poison đã làm rúng động toàn bộ thế giới ngầm. Hơn nữa Interpol lẫn A.D của Việt Nam cũng đã can thiệp vào, cái mạng nhỏ của cậu e rằng không toàn vẹn được lâu đâu.”

“Nha, Diệp Hiểu Thần, lý nào cậu trơ mắt nhìn tôi bị giết?”

“Chậc, tự làm tự chịu, tôi không giúp cậu được, tôi còn em gái của mình.”

Vừa nghe Diệp Hiểu Thần nhắc tới cô em gái, Lăng Đông Phàm lại theo thói quen đưa tay lên vuốt cằm, sau đó nghiêng đầu hỏi:

“Em gái cậu chắc hẳn là di truyền từ bố nhiều hơn đi, động tác bắn súng rất đẹp, hơn nữa trong lúc trời mưa to tầm nhìn hạn hẹp như thế lại không do dự mà bắn liên tiếp hai phát. Không phải ai cũng có thể làm được đâu.”

Diệp Hiểu Thần nhíu mày một chút, sau đó trả lời:

“Ẩn sâu bên trong sự dịu dàng của Tĩnh là một con ác quỷ, chỉ cần không kích thích nó thì ác quỷ sẽ không hiện nguyên hình.”

“Này là ý gì đây? Đừng nói em gái cậu trước kia từng giết người?”

“Nó chưa giết ai cả, nhưng làm bị thương một vài người thì có. Cậu cũng biết bố mẹ tôi mất sớm, có một ông bố là tay súng bắn tỉa, mẹ lại là vũ nữ hiển nhiên chẳng có ai chịu chiếu cố cho chúng tôi. Tiếp đó chúng tôi được đưa tới cô nhi viện, sau lại được một gia đình giàu có nhận nuôi. Tuy nhiên lão già mang tiếng là cha nuôi đó có sở thích…”

Nói đến đây, Diệp Hiểu Thần bàn tay trong vô thức lại nắm chặt thành quyền, mím môi không nói tiếp.

“Đừng nói với tôi hắn thích luyến đồng đi, lại còn là luyến đồng nam?” Lăng Đông Phàm thấp giọng hỏi.

“Ừm. Cậu nói không sai. Có một lần lão kéo tôi vào phòng lão, rồi đè tôi lên giường. Dù sao khi ấy tôi cũng chỉ là đứa trẻ mới bảy tuổi, làm gì có khả năng chống trả lại lão. Cứ nghĩ là bản thân xong rồi, nào ngờ tôi nghe thấy tiếng súng, khi định thần nhìn lại liền thấy một bên bả vai của lão bị thương, máu chảy từng giọt từng giọt xuống mặt của tôi. Mà em gái của tôi khi ấy trên tay cầm một khẩu Mark 23 đang đứng trước cửa nhếch miệng cười.”

“Nha, cái này thật là đặc sắc nha!”

Lăng Đông Phàm cao hứng hét lên, liền bị Diệp Hiểu Thần ném cho một cái nhìn cảnh cáo, sau đó tiếp tục kể:

“Tôi ngay lúc đó chỉ có một ý nghĩ mang em gái tôi chạy trốn tới một nơi thật xa, chúng tôi cứ chạy mãi, chạy mãi, chạy cho tới khi cả hai đứa đều bước không nổi nữa mới dừng lại. Tôi hỏi con bé lấy khẩu súng này ở đâu, nó liền cười rồi đáp có một người đàn ông cho nó. Hắn bảo với nó rằng cái này có thể giúp nó bảo vệ người thân của mình, chỉ cần nhắm và bắn, thế là xong.”

“Sau đó thì thế nào?”

“Sau đó tôi hỏi con bé có biết tên của hắn ta không? Con bé lập tức đưa cho tôi một tấm danh thiếp, bên trên là tên và số điện thoại. Tôi lập tức dẫn con bé tới buồng điện thoại công cộng, gọi vào số máy đó. Dĩ nhiên là có người bắt máy, tôi liền hỏi hắn là ai, sao lại đưa cho em tôi thứ này. Lúc đó hắn cười một tiếng thật dài, sau đó nói hắn là bạn của bố tôi, nếu như tôi muốn, hắn lập tức thu nhận hai anh em chúng tôi.”

“Dựa theo tính cách của cậu thì chắc hẳn cậu nhận lời, dù sao cũng đâu còn nơi nào khác để đi, đúng chứ?”

“Không sai. Tên của hắn là Hell, đệ nhất sát thủ được truy nã trên toàn cầu. Kỹ năng bắn súng của tôi và Tĩnh cũng là một tay hắn dạy.”

“Khó trách…” Lăng Đông Phàm cảm thán một câu, sau đó vỗ vỗ vai Diệp Hiểu Thần nói tiếp: “Chuyện của Antony cậu đừng can thiệp, một mình tôi là đủ.”

Dứt lời, Lăng Đông Phàm đứng dậy xoay người rời đi.

Tập đoàn K&Q

Diệp Ngôn Tĩnh đang xử lý một vài văn kiện thì nhận được một cú điện thoại, số máy hiện lên trên màn hình xác thực khiến cô có dự cảm không lành. Cô hít sâu một hơi, sau đó nhấn nút:

“Cục trưởng Nguyễn.”

“A Tĩnh, Midnight Poison lại lần nữa xuất hiện, chuyện lần này A.D cũng can thiệp, chú đã cử một tổ đặc nhiệm sang Đài Bắc, con hãy nói với Hiểu Thần đừng dính dáng gì tới Lăng Đông Phàm.”

“Vì sao?” Diệp Ngôn Tĩnh nhíu mày hỏi.

“Lăng Đông Phàm là người giúp cho trùm mafia Ý Antony có được loại độc dược đó, cậu ta lại là bạn thân của anh trai con. Anh con như thế nào lý nào con không biết, chú chỉ có thể nói chừng đó thôi. Tạm biệt con.”

Diệp Ngôn Tĩnh ngẩn người, trong miệng không ngừng lặp đi lặp lại cái tên Midnight Poison.

Đúng lúc này, Khả Ninh gõ cửa, vui vẻ nói:

“Giám đốc Diệp, Ly Viễn nhà chúng ta đã chuẩn bị xong rồi, chị mau tới Fuji Coffee mà xem a.”

Diệp Ngôn Tĩnh khẽ xoa xoa huyệt thái dương, sau đó đứng dậy mở cửa, dặn dò Khả Ninh một số điều rồi trực tiếp đi ra ngoài.

Fuji Coffee hiện tại đã được K&Q thuê trong một ngày, tất cả các ê kíp đã có mặt đầy đủ. Ly Viễn mặc một chiếc sơ mi trắng bỏ lỡ hai cúc áo, để lộ làn da trắng không tì vết cùng xương quai xanh tinh xảo. Bên dưới là một chiếc quần jean Lacoste tôn lên đôi chân thon dài mảnh khảnh của cậu.

Diệp Ngôn Tĩnh hài lòng gật đầu, đi tới vỗ vỗ vai của cậu, mềm mại trấn an:

“Đừng quá căng thằng, cứ như lần trước là được.”

Ly Viễn ngượng ngùng nhìn cô, lắp bắp nói:

“Em làm không được, khó quá. Tim đập rất nhanh, có khi nào đang quay mà lên cơn đột quỵ chết không?”

Một câu vừa nói ra, toàn bộ nhân viên có mặt ở đây liền bật cười khanh khách, cậu nhóc con này ngây thơ thấy sợ luôn.

Diệp Ngôn Tĩnh cũng biết mình làm khó cậu, dù sao đứa nhỏ này tính tình nhút nhát, thường xuyên đeo kính là để che đi sự bối rối của mình, lần này lại ở trước mặt nhiều người như thế khó trách cậu sinh ra tâm lý sợ hãi.

“Ly Viễn, chị sẽ đàn một khúc cho em nghe. Em chỉ cần nghe theo tiếng nhạc, làm theo những gì em muốn là được. Ok?”

Ly Viên do dự một chút, sau đó cũng gật đầu nho nhỏ đáp:

“Dạ.”

Diệp Ngôn Tĩnh tiến tới cây đàn piano bên cạnh, ngón tay mềm mại ngân lên những giai điệu tinh khôi. Trong giây lát, cả cửa tiệm tràn ngập trong tiếng piano ngọt ngào, Vương Ly Viễn cũng theo đó mà thả lỏng cơ thể, cậu nhắm lại đôi mắt, hàng mi cong vuốt rũ xuống gương mặt nhỏ nhắn, cơn gió mùa thu bên ngoài khe khẽ lùa vào khung cửa sổ, nhè nhẹ lướt qua mái tóc đen huyền, những cánh hoa tử đằng cũng theo đó mà mơn trớn gương mặt non mềm của cậu. Đúng lúc này, Ly Viễn mở ra đôi mắt to tròn mông lung nhìn về phía khung cửa, cánh tay trắng muốt vươn ra đón lấy ánh nắng trong nhè nhẹ, chiếc nhẫn màu bạc được đeo ở ngón áp út của cậu cũng bởi vì bị ánh nắng phản quang mà xuất hiện dòng chữ “You are my light” được khắc họa tiết rỗng vô cùng tinh xảo. Những giai điệu cuối cùng của bản nhạc vang lên, Vương Ly Viễn nghiêng đầu nhìn về phía máy quay, cậu nâng cánh tay lên, chạm nhẹ môi mỏng vào chiếc nhẫn, sau đó mỉm cười nhẹ nhàng.

Toàn thể mọi người của tổ ê kíp lập tức ôm tim cảm thán, Vương Ly Viễn quả thật rất xinh đẹp, diễn xuất tốt quá. Nhìn thấy một màn vừa rồi của cậu, bọn họ khẳng định mình rất muốn mua chiếc nhẫn kia.

 
Chỉnh sửa lần cuối:

Phi Yến Nhược Lam

Khủng long bạo chúa
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Gà về hưu
Tham gia
15/12/13
Bài viết
1.220
Gạo
2.764,0
Chương 6: Cái giá phải trả.

Sau khi quay xong đoạn quảng cáo, Diệp Ngôn Tĩnh hài lòng quay trở về công ty, cô không trở về văn phòng làm việc mà trực tiếp tới chỗ Duẫn Hạ Thiên báo cáo kết quả.

Khi đến nơi thì trợ lý Kim nói rằng Duẫn Hạ Thiên bị dị ứng thời tiết, sốt cao nên đã xin nghỉ. Diệp Ngôn Tĩnh cũng không thể làm gì khác, đành phải đi xuống tầng hai mươi chín tiếp tục công việc của mình. Cô giờ phút này cảm thấy bản thân vô cùng mâu thuẫn, chẳng phải khi gặp lại anh cô một chút lưu luyến cũng không có, như thế nào chỉ vì nghe anh bệnh mà tâm tình lo lắng không yên. Cô biết với cá tính của Duẫn Hạ Thiên, có đánh chết anh cũng không đi tới bệnh viện, ngộ nhỡ anh xảy ra chuyện gì thì phải làm sao? Diệp Ngôn Tĩnh đắn đo mãi, cuối cùng lý trí của cô cũng chấp nhận chịu thua, cô đứng dậy rời khỏi văn phòng đi tới căn hộ của Duẫn Hạ Thiên.

Diệp Ngôn Tĩnh bấm chuông rất lâu, bấm đến độ ngón tay đỏ ửng thì Duẫn Hạ Thiên mới mở cửa. Anh giờ phút này khuôn mặt tái nhợt, gắng gượng đứng tựa vào cửa, khi nhìn thấy cô anh có chút không tin vào mắt mình, nghi ngờ hỏi:

“Là em sao? Diệp Ngôn Tĩnh.”

“Ừm, tôi có thể vào nhà chứ?” Diệp Ngôn Tĩnh cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhíu mày hỏi.

“Em vào đi.” Duẫn Hạ Thiên mở rộng cánh cửa, vịn vào tường bước từng bước một.

Diệp Ngôn Tình có chút bất đắc dĩ khi nhìn thấy anh như vậy, cô lập tức tiến lại gần đỡ anh đi vào trong.

Khi đã dìu anh ngồi lên trên giường, cô mới dịu giọng hỏi:

“Người anh rất nóng, đã uống thuốc chưa?”

“Ừm…” Duẫn Hạ Thiên cúi đầu đáp qua loa.

Diệp Ngôn Tĩnh biết anh là đang nói dối, cả quãng thời gian đại học của cô, ngoại trừ anh hai, việc học hành, thứ duy nhất cô nghiên cứu chính là người đàn ông trước mặt. Cô yêu anh đến nỗi chỉ cần một cái ánh mắt, mỗi cái nhấc tay của anh cô liền có thể biết được anh đang nghĩ gì, muốn làm cái gì.

“Anh nằm nghĩ đi, tôi nấu cháo cho anh ăn.”

Dứt lời, Diệp Ngôn Tĩnh nhanh tay xách lấy túi nilon mà ban nãy cô vừa mua ở siêu thị, đi một mạch xuống bếp. Cô vừa nấu vừa xót xa nhớ lại lần đầu tiên cô gặp anh. Khi đó cô là tân sinh viên của trường đại học S, trước đó vì giúp anh hai làm một dự án quan trọng cho nên ngủ không đủ giấc, kết quả là sáng hôm đó bệnh thiếu máu của cô tái phát ngay tại sân trường. Trong lúc không biết làm sao thì có một chàng trai chạy tới ngồi xổm trước mặt cô, thanh âm của anh ta rất trầm, nghe qua có vẻ ấm áp. Chàng trai ấy hỏi cô bị làm sao, sắc mặt cô trông rất tệ, anh thậm chí còn bế cô đi tới phòng y tế, sau lại đưa nước ép dâu mà mẹ anh làm nhường lại cho cô. Khi ấy, ấn tượng về Duẫn Hạ Thiên trong lòng cô rất tốt, là một chàng thanh niên có nụ cười rực rỡ như đóa hướng dương mùa hè, một người con trai tốt bụng.

Nghĩ đến đây, trái tim của Diệp Ngôn Tĩnh vô tri vô giác đập rất nhanh, cô đưa tay bấu vào ngực trái của mình, lắc lắc cái đầu, tự dặn rằng tất cả chỉ là quá khứ.

Ước chừng khoảng ba mươi phút sau, cô đem một tô cháo hoa táo đỏ bưng tới trước mặt anh, kéo ghế lại gần nhìn chằm chằm anh, sau lại cất giọng hỏi:

“Anh tự ăn hay để tôi đút?”

Duẫn Hạ Thiên nhìn tô cháo hoa táo đỏ trên tay cô, cố rặng ra một nụ cười rồi trả lời:

“Để anh tự ăn.”

Bàn tay Duẫn Hạ Thiên run run cầm lấy cái muỗng, mồ hôi trên trán từng giọt từng giọt chảy xuống thấm ướt cổ áo pijama anh đang mặc.

Diệp Ngôn Tĩnh thở dài, giật lấy chiếc muỗng trong tay anh, nhíu mày nói:

“Cầm không được thì cố làm gì, để tôi đút, anh ngoan ngoãn mở miệng ra ăn hết tô cháo này cho tôi.”

“Em thay đổi rồi.” Duẫn Hạ Thiên mỉm cười yếu ớt nói. Trong trí nhớ của anh, Diệp Ngôn Tĩnh là một cô gái ăn nói rất nhỏ nhẹ, mỗi hành vi, lời nói của cô đều toát lên vẻ thanh nhã quý tộc bức người. Cho dù cô có bực mình đi chăng nữa cũng sẽ không để lộ ra, hồi đó anh đã từng nghĩ cho dù anh có làm cô đau lòng, cô chắc hẳn cũng sẽ không rơi lấy một giọt nước mắt nào.

“Vẫn còn sức nói nhảm? Anh mau ăn rồi còn uống thuốc.”

Diệp Ngôn Tĩnh cẩn thận bón từng muỗng cháo cho anh, hai hàng lông mày cứ nhíu lại trông hệt như cô đang phải làm một công việc vô cùng cực khổ. Duẫn Hạ Thiên thíếu chút nữa bật cười, từ bao giờ cô lại có biểu tình phong phú như vậy.

Duẫn Hạ Thiên sau khi ăn no liền bị Diệp Ngôn Tĩnh bắt phải uống thuốc hạ sốt, cô ngồi ở bên cạnh nhìn anh đi vào giấc ngủ. Ngón tay thon dài khẽ vuốt ve mái tóc của anh, từng đường nét trên gương mặt của con người này cô đều nhớ rất rõ. Nhớ mỗi cái nhăn mày, mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười của anh, nhớ cả số lần anh khiến cô tổn thương mà rơi nước mắt, nhớ cả hình dáng người con gái mà anh yêu. Tuổi trẻ của cô, cô dành hết cho con người này, chỉ tiếc là ở sai lầm thời gian gặp gỡ đúng người, là một hồi đau lòng.

Bất chợt chuông điện thoại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Diệp Ngôn Tĩnh. Cô rón rén đi ra ngoài, đóng cửa lại rồi nhanh tay bắt máy:

“Anh hai, có chuyện gì sao?”

Đáp lại câu hỏi của cô là một hồi im lặng cùng tiếng thở dài, Diệp Ngôn Tĩnh cũng chỉ có thể bất lực hỏi thêm một câu:

“Là chuyện của Midnight Poison?”

“Ừm.”

“Anh, em gái quan trọng, tri kỷ cũng quan trọng, chỉ cần anh muốn em liền không phản đối. Đừng quên trong người chúng ta có huyết thống của Diệp gia, nếu đã sống nhất định phải sống ở trên cao cúi đầu nhìn thiên hạ dưới chân, nếu đã chết, phải chết cho oanh oanh liệt liệt.”

Phải đợi một lúc thật lâu, phía bên kia mới vang lên thanh âm trầm thấp của Diệp Hiểu Thần:

“Cảm ơn em.”

Cuộc goị ngắn ngủi của anh hai khiến Diệp Ngôn Tĩnh chẳng biết phải làm sao, cô xoay người mở cửa phòng ngủ, nhìn lướt qua Duẫn Hạ Thiên một cái, sau đó đóng cửa lại, rời khỏi căn hộ của anh.

Tập đoàn Lăng thị.

“Ngọn gió nào đã đưa Diệp tiểu thư tới đây?” Lăng Đông Phàm tiếu tựa phi tiếu nói.

“Midnight Poison.” Diệp Ngôn Tĩnh đi thẳng vào vấn đề.

Nghe cô nhắc tới hai chữ này, Lăng Đông Phàm lập tức thu lại nụ cười trên môi, nhíu mày hỏi:

“Cô muốn biết điều gì? Sao lại không hỏi anh hai của cô?”

Diệp Ngôn Tĩnh trừng mắt nhìn anh, sau đó trả lời:

“Tôi muốn biết anh vì sao lại giúp Antony có được thứ đó, muốn biết cái giá mà anh tôi phải trả có xứng hay không?”

Nghe cô nói như vậy, Lăng Đông Phàm có chút ngoài ý muốn, sửng sốt mà nhìn cô:

“Alex Williams, Lý Phi Long và Yamamoto Suji, ba cái tên này, cô chắc hẳn đã biết?”

“Anh là đang nói tới ba kẻ đã lai tạo ra Midnight Poison? Chẳng phải đã bị nhốt ở ngục Alcatraz rồi sao?”

“Yamamoto Suji đã trốn thoát, Midnight Poison cũng xuất hiện theo sự biến mất của hắn.”

“Trốn thoát khỏi nhà tù Alcatraz bất khả xâm phạm? Một mình hắn thì không thể, trừ phi có ngoại ứng hoặc nội bộ có vấn đề.”

“Không sai, tuy nhiên vấn đề này chưa ai có thể chắc chắn, hiện tại trừ một vài lãnh đạo cấp cao cùng một số kẻ có liên quan, trên thế giới vẫn chưa hề biết Yamamoto Suji đã vượt ngục.”

“Antony từ đâu lại biết được tin tức này?”

“Tôi chẳng rõ. Tôi chỉ biết nếu như Midnight Poison rơi vào thế giới ngầm, vậy thì kẻ tốt nhất có thể sở hữu nó chính là Antony.” Lăng Đông Phàm nhún vai đáp.

“…..”

Thấy Diệp Ngôn Tĩnh không nói gì, anh lại tiếp tục:

“Tên Antony ấy từ nhỏ tới lớn chỉ có đam mê với vũ khí, thuốc phiện gì gì đó hắn chẳng quan tâm đâu. Sự xuất hiện của Midnight Poison sẽ là rào cản cho bước đệm buôn bán vũ khí của gã, gã đương nhiên là muốn có trong tay Midnight Poison để uy hiếp những kẻ khác. Đồng thời tên này là người Ý, trời ban cho chủng tộc bọn họ vẽ lãng tử và sự say mê cái đẹp, Midnight Poison đẹp như thế, gã dĩ nhiên không bỏ lỡ cơ hội.”

“Anh là muốn nói, thà rằng giao thứ độc dược đó cho một kẻ không có dã tâm còn hơn để nó lọt vào động sói?”

“Bingo! Quả nhiên là em gái của Hiểu Thần, thật thông minh.”

“Tôi hiểu rồi, anh trai của tôi, tôi giao lại cho anh.”

Diệp Ngôn Tĩnh thở dài đứng dậy, lúc chuẩn bị bước ra khỏi cửa, cô xoay người lại nói thêm một câu:

“Tôi hy vọng bản thân sẽ không phải cô đơn một mình.”
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Phương Quý

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/5/14
Bài viết
174
Gạo
0,0
Chương 5: Lăng Đông Phàm nhúng vai đáp. => Nhún vai. :)
Chương 6: cô không trở về văm phòng => văn phòng. Duẫn Hạ Thiên thíu chút nữa bật cười => thiếu.
:(( Hiểu Thần ca tội nghiệp thế. Hức hức.
 

Phi Yến Nhược Lam

Khủng long bạo chúa
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Gà về hưu
Tham gia
15/12/13
Bài viết
1.220
Gạo
2.764,0
Chương 5: Lăng Đông Phàm nhúng vai đáp. => Nhún vai. :)
Chương 6: cô không trở về văm phòng => văn phòng. Duẫn Hạ Thiên thíu chút nữa bật cười => thiếu.
:(( Hiểu Thần ca tội nghiệp thế. Hức hức.
Sặc nàng đọc còn nhanh hơn tốc độ ta sửa nữa, mới phát hiện ra lỗi mà nàng đã kịp giúp ta rồi. Cảm ơn nhoa. :-*
 

Phương Quý

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/5/14
Bài viết
174
Gạo
0,0
Mà nàng đặt tên Duẫn Hạ Thiên thật khóc đọc, ta toàn nhầm thành Doãn không à.
 

Phi Yến Nhược Lam

Khủng long bạo chúa
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Gà về hưu
Tham gia
15/12/13
Bài viết
1.220
Gạo
2.764,0
Mà nàng đặt tên Duẫn Hạ Thiên thật khóc đọc, ta toàn nhầm thành Doãn không à.
Ta toàn đặt mấy cái tên cỡ đó. Như kiểu Diệp Ngôn Tĩnh, nhìn không kĩ lại thành Diệp Ngôn Tình. =))
 

hyoyoung97

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/4/14
Bài viết
753
Gạo
2.500,0
Ô la la, truyện mới của đại tỷ, ú ù ú u... Em lại dài cổ hóng như cái bộ kia,...b-)b-)b-)b-)b-)b-)
 
Bên trên