Người tình thoáng qua - Cập nhật - Nhược Lam.

Phi Yến Nhược Lam

Khủng long bạo chúa
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Gà về hưu
Tham gia
15/12/13
Bài viết
1.220
Gạo
2.764,0
Chương 8: Cú điện thoại bất ngờ.

Vương Ly Viễn sau khi trở về công ty liền lập tức chạy lên tầng thứ hai mươi chín trực tiếp tìm người mắng vốn. Lúc cửa tháng máy mở ra cậu giật mình nhìn vị sếp mới đang đứng trước mặt, cậu ấp úng gọi:

“Duẫn tổng...”

Duẫn Hạ Thiên nhướng mày nhìn cậu hồi lâu, sau đó thấp giọng hỏi:

“Cậu làm gì ở đây?”

“Nha, em tìm giám đốc Diệp.”

Vương Ly Viễn vừa dứt lời cũng là lúc Diệp Ngôn Tĩnh từ bờ hành lang đi ra. Nhìn thấy khuôn mặt hao hao giống Diệp Hạ Thần, kẻ ban nãy vừa đe dọa cậu thì máu nóng lại lập tức bốc lên, cậu ủy khuất chạy tới bên cạnh cô, hốc mắt đỏ ửng:

“Giám đốc Diệp, em bị người ta cưỡng bức.”

Nghe cậu nhóc Ly Viễn nói vậy, Diệp Ngôn Tĩnh xém tí nữa cắn trúng lưỡi, cô nhíu mày hỏi:

“Người của JL bắt nạt cậu sao? Là ai to gan như vậy, nói tên kẻ đó đi, tôi kêu anh hai đòi lại công bằng cho cậu.”

Vừa nghe Diệp Ngỗn Tĩnh nhắc tới chữ anh hai, Vương Ly Viễn trừng mắt hét lên:

“Là tên Diệp Hiểu Thần đó ức hiếp em!”

Nhìn bộ dáng đầy hận thù của cậu nhóc trước mặt, Diệp Ngôn Tĩnh giật giật khóe miệng, liếc mắt nhìn cậu:

“Nha, tôi với cậu thân lắm sao?”

Duẫn Hạ Thiên nãy giờ vẫn đứng trước thang máy chưa có rời đi, vừa rồi nghe được câu kia của cô, trong lòng anh liền cảm thán một câu: “Thái độ quay ngoắc 360 độ. Vương Ly Viễn a, cậu tìm nhầm người rồi.”

Phía bên kia, Vương Ly Viễn á khẩu tại chỗ, sửng sốt không thôi. Cậu mím môi nhìn chằm chằm Diệp Ngôn Tĩnh, phải một lúc sau cậu mới có thể thốt nên lời:

“Em vốn cứ nghĩ tên Diệp Hiểu Thần đáng ghét kia sao có thể là anh của giám đốc Diệp đáng yêu khả ái được. Hức, xem ra em nhìn nhầm rồi, hai người đích thị là anh em!”

“Cậu là đang nghi ngờ bố mẹ tôi ngoại tình?” Diệp Ngôn Tĩnh nheo lại đôi mắt, thâm trầm hỏi.

Vương Ly Viễn biết mình vừa rồi đã lỡ lời cho nên muốn mở miệng giải thích thế nhưng nhìn khí thế như muốn ăn tươi nuốt sống cậu của Diệp Ngôn Tĩnh, cậu đành phải nuốt lại những lời muốn nói vào trong. Người nhà họ Diệp quả nhiên là đáng sợ mà.

Duẫn Hạ Thiên nhìn tình cảnh trước mặt, khóe miệng cong lên bước về phía Diệp Ngôn Tĩnh, anh vươn tay kéo cô vào lồng ngực mình, sau đó liếc Vương Ly Viễn một cái, hất cằm nói:

“Công việc của cậu chất thành núi rồi đó, còn không mau trở về.”

Vương Ly Viễn thông minh lập tức hiểu ý, cậu nhìn Duẫn Hạ Thiên bằng ánh mắt đầy cảm kích sau đó co chân chạy đi.

Diệp Ngôn Tĩnh bị Duẫn Hạ Thiên ôm chặt không cách nào cử động, mắt thấy cậu nhóc kia chạy mất, cô lập tức hét lên:

“Vương Ly Viễn, chờ đấy!”

Duẫn Hạ Thiên vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cô bày ra bộ dáng trêu chọc người khác, anh có chút khó hiểu mà nhìn cô. Rốt cuộc khoảng thời gian anh biến mất cô đã xảy ra chuyện gì, tại sao tính cách lại thay đổi lớn như thế.

“Anh ôm đủ chưa?” Diệp Ngôn Tĩnh nghiến răng nói.

Duẫn Hạ Thiên cúi đầu nhìn cô, buông cánh tay đang ôm cô ra, mỉm cười đáp:

“Tôi là ngăn chặn một màn thảm sát a.”

“Thảm sát cái đầu anh!” Diệp Ngôn Tĩnh trừng mắt phản bác, sau đó nhanh chóng xoay người trở vào văn phòng.

Duẫn Hạ Thiên nhìn bóng lưng cô rời đi, mím môi một cái rồi đi thẳng ra thang máy.

Khả Ninh nãy giờ vẫn núp ở khúc cua phòng WC nhìn lén hành động vừa rồi của bọn họ. Đôi mắt tinh anh không ngừng lóe lên ánh sáng. Duẫn tổng và chị Diệp có gian tình nha.

Biệt thự Diệp gia.

Diệp Ngôn Tĩnh nằm gối đầu lên đùi của Diệp Hiểu Thần, thảnh thơi mà xem tivi. Diệp Hiểu Thần cũng rất hưởng thụ một tay vuốt ve mái tóc mềm mại của cô em gái, một tay sắp xếp lại vài văn kiện cần thiết cho cuộc họp ngày mai.

Diệp Ngôn Tĩnh nâng mắt lên nhìn anh, hiếu kỳ hỏi:

“Trưa nay anh hai đã làm gì Tiểu Viễn vậy? Cậu ấy chạy tới mắng vốn em đấy, lại còn bảo anh đáng ghét như thế không thể nào có cô em gái đáng yêu như em được.”

Diệp Hiểu Thần dừng lại động tác trên tay, tiếu tựa phi tiếu nói:

“Anh chỉ bắt cậu ta ký tên vào hợp đồng trở thành đại diện chính thức cho những thiết kế sau này của anh.”

“Nha, anh cứ y như tú bà cưỡng ép dân nữ phải bán thân. Với cả cậu ấy là người của công ty em, anh hai này là cướp người a.”

Diệp Hiểu Thần nhướng mày trả lời:

“Cậu ta vẫn là người của công ty em, anh chỉ là hình thức hóa khiến cậu ta từ thư ký tổng giám đốc đảm nhiệm luôn cả công việc của một người mẫu. K&Q là tập đoàn giải trí, mỗi năm luôn phải tìm kiếm nhiều gương mặt mới. Vương Ly Viễn có ngoại hình khá bắt mắt, tư chất rất tốt, đào tạo cậu ta thành một người mẫu nổi tiếng cũng có triển vọng đó. Đối với hai ta mà nói là chuyện tốt, em không đồng ý?”

“Chậc, quả nhiên là anh hai của em. Hắc hắc, cậu ta đã bán mình cho anh rồi, em còn ý kiến được gì nữa. Cứ vậy mà tiến hành thôi.” Diệp Ngôn Tình cười tươi như hoa nở, liên tục dụi dụi đầu vào bắp đùi của ai kia.

Không khí gia đình tại Diệp gia vô cùng đầm ấm, đột nhiên chuông điện thoại của Diệp Ngôn Tĩnh vang lên, cô ngồi dậy nhìn vào màn hình, là một dãy số lạ. Sau một vài giây do dự, Diệp Ngôn Tĩnh quyết định bắt máy. Tức thì đầu dây bên kia vang lên một thanh âm trầm thấp:

“Alo, xin hỏi đây có phải là số của Diệp tiểu thư?”

“Ừm.”

Nghe thấy một tiếng này của cô, đầu dây bên kia bỗng nhiên im lặng, sau đó lại có một giọng nữ ấm áp xen vào:

“Diệp tiểu thư, lúc còn ở Việt Nam, cục trưởng Nguyễn có nói qua, nếu như gặp khó khăn thì hãy gọi cho cô.”

“Các người đang ở đâu, cho tôi địa chỉ.”

“Chung cư số 25, đường Raohe, tới đó chúng tôi sẽ đón cô.” Giọng nữ kia tiếp tục trả lời.

“Được rồi, 20 phút nữa tôi sẽ có mặt ở đó.”

Nói xong, Diệp Ngôn Tĩnh cúp máy, mỉm cười nhìn anh cô một chút rồi nói:

“Bạn em bị say rượu, em tới đón cô ấy về. Anh ngủ trước đi, đừng chờ em.”

“Ừ, đi cẩn thận.”

Diệp Ngôn Tĩnh đi lên phòng thay quần áo, sau đó lấy trong ngăn kéo một khẩu Mark 23 nhét vào túi áo măng tô, thở dài một hơi sải bước đi ra ngoài.

Khi Diệp Ngôn Tĩnh đến điểm hẹn, cô liền nhìn thấy một cô gái vóc người nhỏ nhắn, cao khoảng 1m60, gương mặt trái xoan, cặp mắt đen hai mí to tròn. Cô gái đó cũng nhìn thấy cô, cô ta mỉm cười chạy tới chỗ chiếc xe cô đang đỗ, nhu hòa nói:

“Tiểu thư Diệp?”

“Ừ, là tôi.” Diệp Ngôn Tĩnh gật đầu đáp lại.

“Tôi là Thu Hạnh, rất vui được gặp cô.” Thu Hạnh vội vàng đưa tay ra trước mặt Diệp Ngôn Tĩnh.

Cô nhìn Thu Hạnh một lát, sau đó vươn tay ra bắt lấy tay Thu Hạnh.

“Wow, ở ngoài đời cô còn xinh hơn cả trong hình, nói tiếng Việt Nam cũng rất chuẩn nha.”

“Cảm ơn, mẹ tôi là người Việt.”

Thu Hạnh vẫn còn muốn nói cái gì đó nhưng sự lãnh đạm của Diệp Ngôn Tĩnh khiến cô bất giác nhụt chí, đành phải thức thời mà im lặng.

“Cô cần tôi giúp gì?” Diệp Ngôn Tĩnh mở lời.

“A, trước hết cô hay đưa xe tới bãi đi, sau đó tôi dẫn cô lên.” Thu Hạnh mỉm cười đáp.

Diệp Ngôn Tĩnh gật đầu, lái xe tới bãi đổ xe, sau đó theo chân Thu Hạnh lên tầng ba của khu chung cư.

Trong phòng tính tới thời điểm hiện tại có tất cả sáu người, bao gồm cả cô. Thu Hạnh kéo một chiếc ghế tới, mời cô ngồi. Những người còn lại cũng đồng loạt ngồi xuống.

“Tìm tôi có chuyện gì?” Diệp Ngôn Tĩnh nhíu mày hỏi.

Câu hỏi này của cô nhận lấy ánh mắt của mọi người trong phòng, bọn họ đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng Thu Hạnh vẫn là người lên tiếng:

“Cách đây một ngày, đội trưởng Trần ra đường mua đồ ăn, mãi cho tới tối chúng tôi vẫn không thấy anh ấy trở về. Chúng tôi dùng thiết bị định vị truy tìm thì phát hiện anh ấy nằm bất tỉnh ở khu phế liệu ngoài Đông thành. Khi hỏi đội trưởng đã xảy ra chuyện gì, anh ấy chỉ lắc đầu và bảo không nhớ gì cả. Đội trưởng xưa nay rất cẩn thận, nay tự nhiên bị ngất tại ngoại thành, rồi còn nói là không nhớ vì sao lại đến đó. Cho nên chúng tôi rất nghi ngờ, tôi là bác sĩ chịu trách nhiệm chăm sóc cho bọn họ, theo suy đoán của tôi đội trưởng chắc chắn đã bị thôi miên, cho nên liền gọi điện hỏi cục trưởng Nguyễn. Ngài ấy bảo tôi hãy gọi điện cho cô.”

Nghe xong lời giải thích của Thu Hạnh, Diệp Ngôn Tĩnh liền nghiêng đầu đánh giá người đàn ông ngồi phía đối diện cô. Người này tầm ba mươi tuổi, vóc người cao ráo thoạt nhìn có chút hung dữ. Người đàn ông kia cũng đồng dạng nhìn về phía cô, đôi con ngươi nheo lại thành một đường.

“Tên anh là gì?” Diệp Ngôn Tĩnh hỏi.

“Trần Khánh.”

“Có tin vào ma quỷ không?”

“Không.”

“Nếu hiện tại có một vụ bắt cóc, kẻ đó lại đang chĩa súng vào con tin, anh sẽ làm thế nào?”

“Một súng bắn chết hắn, giải cứu con tin.”

“Không sợ lạc đạn hại con tin sao?”

“Tôi tin vào khả năng bắn của mình.”

Ngoại trừ người đang hỏi và người bị hỏi, những người còn lại đều ngơ ngác nhìn nhau không hiểu dụng ý của những câu hỏi này. Mấy câu này thì có liên quan gì tới việc đội trưởng bị ngất ở khu phế liệu chứ?

Sau khi hỏi xong những câu muốn hỏi, Diệp Ngôn Tĩnh quay đầu nhìn Thu Hạnh rồi nói:

“Sắp xếp cho tôi một căn phòng, trong lúc tôi và người kia bước vào tất cả mọi người phải ở ngoài này, không được làm ồn.”

“Được, cô vào phòng của tôi đi.” Thu Hạnh nhanh chóng đáp ứng, mặc kệ sự phản đối từ con mắt của những người còn lại.

Lúc hai người bọn họ bước vào phòng, ba đội viên còn lại là Nguyễn Văn Hữu, Lê Sơn và Lương Quân liền trừng mắt nói nhỏ với Thu Hạnh:

“Để cô ta ở một mình với đội trưởng sẽ không có vấn đề gì chứ?” Lê Sơn lo lắng hỏi.

“Cậu có tin cục trưởng Nguyễn không?” Thu Hạnh nhướng mày hỏi ngược lại.

“Tin, dĩ nhiên là tin rồi.” Lê Sơn gật đầu.

“Cục trưởng tin tưởng tiểu thư Diệp, mà cậu lại tin tưởng cục trưởng, thành ra cậu cũng phải tin tưởng cô ấy.”

“Nha, chân lý!” Nguyễn Văn Hữu cùng Lương Quân đồng thanh thốt lên.

Bên trong căn phòng, Diệp Ngôn Tĩnh kéo một cái bàn và hai cái ghế ra chính giữa, để nó ngay phía dưới bóng đèn trần, cô vẫy vẫy tay ý bảo Trần Khánh ngồi xuống.

Trần Khánh cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi xuống. Diệp Ngôn Tĩnh cũng bắt đầu ngồi, sau đó nói:

“Có biết vì sao ban nãy tôi hỏi anh những câu đó không?”

Trần Khánh lắc đầu tỏ ý không hiểu.

“Là để kiểm tra cảm giác tự tin và độ sợ hãi. Anh đủ tự tin và khuyết đi cảm giác sợ hãi, những người thuộc dạng như anh rất khó để thôi miên, chậc xem ra cái kẻ thôi miên anh thuộc hàng cao thủ đó.”

“Vậy bây giờ tôi phải làm gì?”

Diệp Ngôn Tĩnh vuốt vuốt cái cổ của mình, sau đó đưa tay tháo sợi dây chuyền bạc với mặt là tạo hình của một nửa đôi cánh thiên thần quấn lấy một viên ngọc lục bảo Beryl đỏ. Cô nhìn nó hồi lâu sau đó nói:

“Anh cứ việc thả lỏng cơ thể, nhìn chằm chằm chuyển động sợi dây chuyển của tôi là được.”

“Được.”

Nhận thấy đối phương đã sẵn sàng, Diệp Ngôn Tĩnh lập tức dùng tay phải lắc lắc sợi dây chuyền trong tay theo một quy luật từ trái sang phải rồi lại từ phải sang trái. Bàn tay trái cũng đưa lên bàn gõ gõ theo nhịp. Trần Khánh vô cùng hợp tác liếc mắt nhìn sợi dây chuyền đong đưa qua lại, bên tai vang vọng tiếng gõ đều đều khiến cho mi mắt của anh rất nhanh chóng trĩu lại. Diệp Ngôn Tĩnh lúc này mới hài lòng thu lại sợi dây chuyền, đứng dậy đi tới bên cạnh Trần Khánh thì thầm vào lỗ tai anh:

“Hiện tại là thứ tư, anh đang trên đường mua sắm một vài thứ, sau đó anh có thể kể cho tôi nghe anh đã gặp ai, làm những gì không?”

Câu dẫn được đưa ra, Trần Khánh cũng lập tức trả lời:

“Tôi đi mua sắm, mua rất nhiều thứ, trên đường trở về có đi qua một cái ngõ tối, tình cờ nghe được một đoạn nhạc rất cổ quái. Toàn là tiếng cười, đủ kiểu cười, vô vàn cảm xúc khác nhau. Tôi hiếu kỳ đi vào trong ngõ, sau đó, sau đó…”

Trần Khánh nói tới đó thì đột nhiên dừng lại, đôi lông mày nhăn lại, mồ hôi từ trên trán rịn ra không dứt, cả cơ thể bắt đầu co giật, khóe miệng run run.

Diệp Ngôn Tĩnh giật mình nhìn phản ứng của Trần Khánh, sau đó vội vàng thì thầm vào tai anh:

“Hiện tại là thứ năm, anh đang ngồi ở nhà, sau đó nghe thấy một tiếng tách.”

Dứt lời, Diệp Ngôn Tĩnh búng ngón tay, một tiếng tách vang lên, Trần Khánh mở mắt.

“Cảm thấy trong người thế nào?” Diệp Ngôn Tĩnh thở dài hỏi.

“Khó chịu, rất chóng mặt, đau đầu, người vô lực.”

“Ừ.” Diệp Ngôn Tĩnh lại tiếp tục thở dài, sau đó mở cửa bước ra ngoài.

Bốn người đứng ở ngoài thấy biểu tình của cô không tốt, bọn họ liền thò đầu vào trong nhìn Trần Khánh, Lương Quân nhanh chóng dìu Trần Khánh ra ngoài phòng khách, kế là giọng nữ vang lên:

“Thế nào? Có kết quả không?”

“Không thu được gì ngoại trừ một đoạn tiếng cười mà đội trưởng của cô miêu tả trước khi anh ta mất ý thức. Kẻ thôi miên đội trưởng Trần thủ đoạn rất ngoan độc, hắn ta không những thôi miên mà còn ra ám thị. Nếu như có người cố tình khiến đội trưởng nhớ lại thì ám thị kia sẽ khiến người bị thôi miên trở nên căng thẳng, tắc nghẽn mạch máu, vô cùng nguy hiểm. Tôi không thể làm gì khác được.”

Nghe xong lời giải thích của Diệp Ngôn Tĩnh, Trần Khánh và bốn người còn lại liền ngơ ngác mà nhìn nhau. Rốt cuộc đội trưởng đã gặp phải thần thánh phương nào?

 
Chỉnh sửa lần cuối:

Phi Yến Nhược Lam

Khủng long bạo chúa
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Gà về hưu
Tham gia
15/12/13
Bài viết
1.220
Gạo
2.764,0
Có sai nè nàng Duẫn Hạ Thiên vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cô bày ra bộ dâng trêu chọc người khác
Cái câu "ngay tại đây ăn cậu" là đủ kinh dị rồi. :))

Cảm ơn nàng đã giúp ta kiểm tra lỗi chính tả nha. Tối ta sửa, giờ onl điện thoại sửa hông được. :-*
 

Phi Yến Nhược Lam

Khủng long bạo chúa
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Gà về hưu
Tham gia
15/12/13
Bài viết
1.220
Gạo
2.764,0
Chương 9: Sự dịu dàng chết người.

Sau khi Diệp Ngôn Tĩnh nói lời tạm biệt với mọi người, Thu Hạnh liền tiễn cô xuống bãi đổ xe. Hai người đi song song nhau nhưng không mở niệng nói một lời nào, mãi đến khi tới gần bãi đổ, Diệp Ngôn Tĩnh mới thình lình hỏi Thu Hạnh một câu:

“Cô có súng không?”

Thu Hạnh ngẩn người một hồi, sau đó mới gãi gãi đầu đáp:

“Trước kia đã học một khóa huấn luyện sử dụng súng nhưng vì tôi là bác sĩ cho nên cũng không cần tới thứ đó.”

“Vậy những lúc bọn họ thi hành nhiệm vụ cô có đi theo không?”

“Thỉnh thoảng.”

Diệp Ngôn Tĩnh nhìn ra biểu tình ngượng ngùng của Thu Hạnh, cô thở dài sau đó thò tay vào túi áo măng tô lấy ra một khẩu súng:

“Đây là khẩu Mark 23, thuộc loại bán tự động được trang bị bộ giảm thanh và một thiết bị ngắm bắn laser. Cổ tay cô nhìn qua trông có vẻ yếu, sử dụng loại này là tốt nhất, khi bắn độ giật rất nhỏ, tầm bắn 50m, băng đạn 12 viên với loại đạn .45 ACP. Cô cầm lấy đi.”

Nhìn khẩu súng trước mặt, Thu Hạnh trợn tròn mắt hỏi:

“Sao lại đưa nó cho tôi?”

Diệp Ngôn Tĩnh nhíu mày trả lời:

“Cục trưởng Nguyễn chắc cũng đã nói cho cô biết mức độ nguy hiểm của nhiệm vụ lần này. Cho dù cô có là văn chức nhưng không có nghĩa về mặt chiến đấu cô vô dụng. Khi gặp nguy hiểm, đồng đội của cô không thể mãi mãi bảo vệ cô, trái lại họ vì lo lắng cho sự an toàn của cô mà bị phân tâm, cho nên cô nếu không muốn làm liên lụy tới bọn họ thì phải học cách bảo vệ chính mình, chí ít ra phải giữ cho được mạng sống. Cầm lấy nó và lúc nào cũng phải giữ bên mình.”

Thu Hạnh kinh ngạc nhìn chằm chằm Diệp Ngôn Tĩnh, sau đó vươn tay tiếp nhận:

“Cảm ơn cô.”

Diệp Ngôn Tĩnh gật đầu, cô nhìn đồng hồ đeo tay một chút, tiếp đó leo lên xe phóng đi mất. Sau 20 phút lái xe, cô cuối cùng cũng về tới nhà, trước khi vào đến cửa chính, điện thoại của cô lại một lần nữa reo lên. Diệp Ngôn Tĩnh bắt máy, chờ đợi giọng nói phía bên kia.

“Này nhóc con! Yamamoto Suji đang ở Đài Bắc đó.”

“Làm sao chú biết?”

“Chậc, hỏi nhiều thế làm gì, con cáo già đó là bậc thầy thôi miên, đừng có dại mà dính vô lão. Con nói Thần Thần cẩn thận một chút.”

Diệp Ngôn Tĩnh cười khúc khích bĩu môi đáp:

“Con sẽ méc anh hai, chú dám gọi anh ấy là Thần Thần.”

“Hừm, ta dù sao cũng đang ở cách xa Đài Bắc, nó có thể làm gì được ta? Ta đường đường là đệ nhất sát thủ, há lại sợ con sói đó. Nằm mơ! Cúp máy đây.”

Diệp Ngôn Tĩnh bất đắc dĩ lắc đầu, vui vẻ bước vào nhà, thong thả đi ngủ.

Sáng ngày hôm sau, bầu trời Đài Bắc lại đổ cơn mưa, Diệp Ngôn Tĩnh cáu kỉnh đi lên văn phòng sau đó lại thả người nằm trên ghế salon, toàn thân mệt mỏi không thôi. Cái chân của cô lại nhức rồi, mỗi lần như thế đau đến chết đi sống lại. Cô trong vô thức liền vắt tay lên trán, nhăn mày nhớ lại khoảng thời gian trước kia. Trong cuộc sống của cô, ngoại trừ anh hai Diệp Hiểu Thần và ông chú đáng ghét kia thì không có một ai dám tới gần kết bạn với cô. Một phần là bởi sự lãnh đạm thờ ơ của cô, phần còn lại là vì e ngại gia thế của cô. Một ông bố là tay súng bắn tỉa, một bà mẹ là vũ nữ, cô cũng chẳng thể trách được ai. Cứ ngỡ cả đời này sẽ không thể có nổi một người bạn, vậy mà Duẫn Hạ Thiên lại xuất hiện, anh đã phá tan đi cái ranh giới mà cô muốn thu lại để bảo vệ mình. Sự quan tâm của anh, bảo hộ của anh làm tim cô thổn thức, nhiều lần cô thật sự muốn nói ra tình cảm của mình, muốn giành lấy anh, nhưng mà cô cũng hiểu rất rõ trong trái tim anh không có hình bóng của cô. Người anh yêu là một cô gái khác, người con gái đó có đôi mắt biết cười, chuyện vui buồn đều thể hiện hết lên đôi mắt, cô đã từng nghĩ mình phải hận cô ấy lắm, ấy vậy mà khi tiếp xúc với cô gái đó, cô lại chẳng thể nhẫn tâm. Quá thiện lương, quá trong sáng, lại còn là người Việt Nam, làm sao mà ghét nổi đây?

Bên ngoài bỗng nhiên truyền tới tiếng gõ cửa, giọng của Khả Ninh vang lên:

“Giám đốc Diệp, Duẫn tổng đang ở đây, ngài ấy muốn gặp chị.”

Nghe vậy, Diệp Ngôn Tĩnh vội vàng ngồi bật dậy, nhàn nhạt đáp:

“Ừm, cho Duẫn tổng vào đi.”

Cánh cửa được đẩy ra, Duẫn Hạ Thiên bước vào, trên khuôn mặt anh thoáng vẻ lo âu, Diệp Ngôn Tĩnh hoàn toàn có thể nhận thức rõ điều đó, cô liền nói:

“Có chuyện gì không ổn sao? Trông anh có vẻ lo lắng?”

Khi nghe cô hỏi vậy, cơ thể căng cứng của anh cũng thả lỏng phần nào, anh đi về phía cô rồi nhanh chóng cúi xuống, vươn tay nắm lấy cổ chân trái của cô đặt lên bắp đùi của mình.

Diệp Ngôn Tĩnh giật mình trước hành động này của anh, cô lập tức đẩy cánh tay đang đặt trên chân của cô ra, nhíu mày hỏi:

“Duẫn tổng! Anh làm gì vậy?”

Duẫn Hạ Thiên vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy, ngẩng đầu nhìn cô một lát, sau đó anh lấy trong túi áo vest một miếng dán giữ nhiệt, quấn vào cổ chân của cô.

Trong căn phòng im ắng vang lên tiếng hít thở đều đều của hai người, Diệp Ngôn Tĩnh mở to mắt nhìn hành động của anh, trái tim cũng vì thế mà nhói đau liên hồi.

“Chẳng phải mỗi khi trời mưa chân của em sẽ đau sao? Tôi chỉ muốn giúp em.”

“Cảm ơn Duẫn tổng, thế nhưng chuyện này không đến lượt anh quản, cũng đừng nói với tôi anh tới đây chỉ để làm việc này.” Diệp Ngôn Tĩnh hờ hững đáp.

“Ừm, cũng có chút chuyện cần bàn với em.” Duẫn Hạ Thiên mỉm cười, sau đó thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế salon bên cạnh cô, tiếp tục nói: “Vấn đề của Vương Ly Viễn em có dự định gì?”

“Tiểu Viễn vẫn sẽ là thư ký của anh, chỉ là khi JL yêu cầu, cậu ấy vẫn phải có mặt. Như vậy anh sẽ không phản đối chứ?”

“Ừm cũng không có vấn đề gì, xác thực cậu nhóc ấy rất có tố chất của một người mẫu, nếu như ra mắt, phỏng chừng sẽ thu hút được rất nhiều sự chú ý, đối với công ty chúng ta vô cùng có lợi.”

“Như vậy là được rồi, hai ngày nữa đoạn quảng cáo chính thức sẽ hoàn thành, đến khi đó tôi sẽ mang đến cho anh.”

“Được rồi, tôi phải trở về làm việc.” Duẫn Hạ Thiên mỉm cười đứng dậy, để lại một câu rồi bước ra ngoài.

Diệp Ngôn Tĩnh vẫn duy trì tư thế ngồi như cũ, ánh mắt đăm chiêu nhìn bóng người khuất sau cánh cửa rồi lại dời tầm mắt xuống cổ chân của mình, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Tập đoàn Lăng thị.

Lăng Đông Phàm một thân nhàn nhã dựa vào ghế xoay, ánh mắt chuyên chú nhìn thứ chất lỏng màu đỏ sóng sánh đẹp mê người bên trong chiếc ly Wine Glass, khóe miệng bên môi nâng lên tạo thành một đường cong nhàn nhạt, bên tai vang vọng tiếng chuông thông báo có cuộc video call trên màn hình laptop, anh nhanh chóng nhấn nút, tức thì trong màn hình xuất hiện một người đàn ông với mái tóc vàng hoe óng ả, đôi con ngươi xanh biếc cùng chất giọng trầm từng trải quen thuộc:

“Này anh bạn, trông có vẻ thoải mái quá ha.”

“Antony, anh gọi tôi có chuyện gì?”

“Sao? Không có chuyện thì không được gọi?” Antony trừng mắt, giọng điệu đầy mỉa mai.

Lăng Đông Phàm cũng không chịu lép vế, nhướng mày cười như hoa nở:

“Đổi khẩu vị sang tôi? Nhớ tôi đến vậy?”

“Im ngay cái miệng thối của cậu lại, tôi là muốn nói Yamamoto Suji đang ở Đài Bắc, cậu cẩn thận a, tôi không muốn nghe tin cậu bị hắn thôi miên rồi tự nổ súng vào đầu đâu.”

“Antony, tôi tự hỏi từ bao giờ thông tin tình báo của anh lại nhanh đến như vậy? Ngay cả A.D lẫn Interpol đều chưa có động tĩnh, anh lại có rồi.”

“Xùy, tôi làm gì có cái khả năng đó, chẳng qua là bị một lão già sáng sớm làm phiền.”

“Lão già?”

“Hừm, cậu nghĩ xem kẻ nào có khả năng đột nhập vào phòng ngủ của tôi mà không bị phát hiện?”

“Hell?”

“Chính lão, tên Hell khốn kiếp đó còn vẽ bậy trên mặt tôi, báo hại tôi mất nửa tiếng để tẩy sạch.”

Lăng Đông Phàm nhếch miệng nhìn bộ dạng tức đến xì khói của Antony, trong lòng không khỏi cảm thán. Giả sử nếu giờ đem gã này thả ra đường, nào có mấy ai nghĩ hắn là trùm mafia khét tiếng? Nhìn sao vẫn thấy một bộ dáng ông chú ngốc nghếch đi lạc mà thôi.

Phía bên kia màn hình, Antony lại tiếp tục trừng mắt la hét với Lăng Đông Phàm:

“Tên tiểu tử nhà cậu, lơ đãng cái gì? Nói tóm lại tôi đã cảnh báo rồi, cậu có chết thì cũng đừng hóa quỷ mà tới ám tôi!”

Sau câu nói đó, gã liền cúp máy, màn hình của Lăng Đông Phàm lại trở về nguyên dạng hoa cỏ ban đầu, anh theo thói quen đưa tay lên vuốt ve khóe miệng, nghiêng đầu nhìn mưa rơi ngoài ô cửa kính.

Sau khi xử lý hết toàn bộ văn kiện thì đã là giữa trưa, Diệp Ngôn Tĩnh xoa xoa cái bụng bằng phẳng của mình, trong lòng ai oán. Cô đói sắp chết rồi, trời lại mưa như thế, thật là chẳng muốn lết đi ăn cơm tí nào.

Đang trong lúc không biết phải làm sao thì điện thoại bàn vang lên, cô nhanh chóng bắt máy:

“Giám đốc Diệp, Lăng tổng tới tìm chị nè!”

Diệp Ngôn Tĩnh hơi bất ngờ, mi tâm nhíu lại một chút, sau đó trả lời:

“Cho anh ta vào đi.”

Khoảng ba phút sau, Lăng Đông Phàm gõ cửa bước vào, trên tay anh là một cái túi giấy rất lớn, chẳng biết bên trong chứa cái gì.

Diệp Ngôn Tĩnh cũng chẳng thèm giữ hình tượng, cô lúc này úp mặt trên bàn, đôi mắt to tròn cứ nhìn chằm chằm vào anh.

Lăng Đông Phàm cũng đồng dạng nhìn cô một cái, mỉm cười nói:

“Mỗi lần thấy cô tôi đều rất nhớ con mèo nhà tôi, không lăn lăn trên ghế salon thì cũng cuộn mình nằm trên bàn.”

Diệp Ngôn Tĩnh bĩu môi, nhanh chóng đáp lại:

“Tôi cầm tinh con mèo!”

“Ai nha, thì ra là thế. Vậy miêu cô nương đã đói bụng chưa?” Lăng Đông Phàm vừa nói vừa lắc lắc túi giấy trên tay, mùi đồ ăn cũng theo đó mà xộc ra.

Diệp Ngôn Tĩnh nhăn lại cái mũi, sau đó vui mừng ngẩng đầu lên, lắc lắc cái chân chậm chạp đi về phía anh.

Lăng Đông Phàm nhịn cười nhìn biểu tình này của Diệp Ngôn Tĩnh, lúc này anh xác thực có thể nhìn thấy hai tai và cái đuôi của con mèo đang vẫy a vẫy trên người cô.

Diệp Ngôn Tĩnh chụp lấy túi giấy mở ra, bên trong là hai cái cặp lồng màu đỏ đang không ngừng tỏa nhiệt, cô sung sướng đi tới ghế salon nhanh chóng mở ra.

Lăng Đông Phàm nhướng mày đi tới bên cạnh cô, từ trên cao ngẩng đầu xuống nhìn móng vuốt của con mèo đang không ngừng cào cái cặp lồng.

“Đừng vội, nhìn cô không khéo người ta lại nghĩ cô bị bỏ đói mấy ngày rồi đấy. Ngồi yên, tôi mở ra cho cô ăn.”

Diệp Ngôn Tĩnh lại tiếp tục bĩu môi trừng mắt nhìn Lăng Đông Phàm nhưng tay thì đã dừng lại, đẩy hai cái cặp lồng tới trước mặt anh.

Lăng Đông Phàm tiếp nhận sau đó mở ra, bên trong là năm món đồ ăn thập phần ngon mắt, lại còn là đồ ăn Việt.

Diệp Ngôn Tĩnh hết nhìn đồ ăn rồi lại nhìn Lăng Đông Phàm, cứ lặp đi lặp lại như thế bốn, năm lần.

Lăng Đông Phàm bật cười, dường như hiểu ý của cô, trầm ấm nói:

“Tôi không biết cô thích ăn cái gì, những món này toàn dựa vào sở thích của Hiểu Thần mà mua. Anh em các người rất giống nhau cho nên…”

“Nha, cảm ơn. Anh sao hôm nay tốt bụng như vậy, còn mua đồ ăn cho tôi. Chắc không phải có chuyện gì muốn nhờ chứ?”

“Vớ vẩn, có chuyện gì mà Lăng Đông Phàm này không làm được, chỉ là thay Hiểu Thần chăm sóc cô một chút, dù sao cô cũng hào phóng cho anh trai của cô bảo vệ tôi, tôi cũng sẽ không hẹp hòi mà chiếu cố cô.”

“Thì ra là có qua có lại.” Diệp Ngôn Tĩnh gật gật đầu, chăm chú gắp thức ăn.

Bởi vì trên bàn có một món canh lá hẹ đậu hủ non, khí nóng bốc ra nghi ngút cho nên Diệp Ngôn Tĩnh cũng theo đó mà đổ mồi hôi, từng giọt từng giọt lấm tâm trên trán, nhìn qua có chút chật vật.

Lăng Đông Phàm nhướng mày, thấp giọng nói:

“Diệp Ngôn Tĩnh! Qua đây!”

Nghe thấy thanh âm của người đàn ông trước mặt, Diệp Ngôn Tĩnh ngẩng đầu nhìn cánh tay của anh đang vẫy vẫy. Cô liếc anh một cái sau đó bưng cả chén canh chạy qua phía anh.

Lăng Đông Phàm nhếch miệng cười, chỉ chỉ tay về phía đùi của mình, ý bảo cô ngồi lên đó. Diệp Ngôn Tĩnh cũng chẳng để tâm hành động này có bao nhiêu mờ ám, cô thuận theo ý anh ngồi xuống. Tiếp đó thanh âm của anh lại vang lên:

“Khi ăn quan trọng nhất là thoải mái, tóc cô dài như thế không thấy khó chịu sao? Cứ việc ăn đi, tôi giúp cô buột lại.”

“Anh biết cột tóc sao? Nhà anh có em gái hả?”

“Không có em gái, chỉ có chị gái, khi còn nhỏ thường xuyên bị chị gái bắt nạt, tôi cũng không còn cách nào khác a.” Lăng Đông Phàm chậc lưỡi trả lời, cánh tay cũng thoăn thoắt tết đuôi sam cho cô em gái bé bỏng của Diệp Hiểu Thần. Lúc tết gần xong thì cái cổ thon dài của Diệp Ngôn Tĩnh cũng lấp ló lộ ra, Lăng Đông Phàm lập tức nhíu mày nhìn chằm chằm cái cổ của cô, trong lòng tự xỉ vả chính mình cứ nhiên nảy sinh ham muốn. Lăng Đông Phàm thở dài một cái, cánh tay rắn chắc siết lấy eo của con mèo nhỏ đang ngồi trên đùi mình, thản nhiên nói:

“Tôi cũng đói, chi bằng đút cho tôi ăn đi.”

Lời vừa nói ra liền đổi lấy cái trừng mắt của con mèo nhỏ, tiếp đó là thanh âm lành lạnh vang lên:

“Anh bị tàn phế hả, ngay cả ăn cơm còn có người đút?”

Lăng Đông Phàm tươi cười, sau đó buông cánh tay đang ôm Diệp Ngôn Tĩnh ra, vui vẻ đáp:

“Tại vì có một con mèo đang ngồi trên người tôi.”

Diệp Ngôn Tĩnh hừ một cái, sau đó đứng bật dậy trở về chỗ ngồi, tiếp tục ăn.

Lăng Đông Phàm cũng bắt đầu cầm lấy chén đũa bắt đầu ăn.

Phía bên ngoài phòng thư ký, Khả Ninh cũng bày ra một bộ dáng hết sức khó xử mà nói với Duẫn Hạ Thiên:

“Thật xin lỗi Duẫn tổng, giám đốc Diệp hiện đang có khách.”

“Có khách vào giờ ăn trưa sao?” Duẫn Hạ Thiên nhíu mày, tự mình lẩm bẩm.

“Vâng, Lăng tổng của tập đoàn dầu khí Lăng thị đang ở bên trong.” Ninh Khả vừa nói vừa liếc mắt đánh giá biểu tình của vị tân tổng giám đốc, trong lòng không ngừng đắc ý. Này có được tính là chuyện tình tay ba không ta, đó tới giờ cô thích nhất chính là đi tạo scandal nha.

Duẫn Hạ Thiên mỉm cười nhìn Khả Ninh nói:

“Ra vậy, cũng không có gì quan trọng, chuyện tôi đến cô không cần phải nói với giám đốc Diệp.” Dứt lời anh xoay người rời đi.

Khả Ninh mắt thấy anh rời đi thì hai mắt lóe lên, lập tức mở QQ liên tục tung tin: Duẫn tổng trưa nay tới mời giám đốc Diệp ăn cơm, rất tiếc đã bị từ chối!

Chú thích:
Mark 23
Heckler-Koch-Mark-23-8373a.jpg
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Phi Yến Nhược Lam

Khủng long bạo chúa
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Gà về hưu
Tham gia
15/12/13
Bài viết
1.220
Gạo
2.764,0
Chương 10: Đụng độ sát thủ.

Sau khi đã ăn no, Diệp Ngôn Tĩnh nhếch miệng hài lòng nằm trên ghế salon, để mặc cho ai kia tự mình thu dọn bãi chiến trường trên bàn.

Lăng Đông Phàm trừng mắt nhìn cô, sau đó lắc đầu nói:

“Cô có phải con gái không? Ăn xong không dọn là thế nào?”

Diệp Ngôn Tĩnh ngay cả mí mắt cũng không động, đưa tay che miệng ngáp một cái, sau đó trả lời:

“Sao tôi phải dọn? Là anh tự động mang đồ ăn đến, tôi có lòng tốt ăn giùm anh, anh còn chưa có cảm ơn tôi.”

Câu trả lời của cô khiến Lăng Đông Phàm á khẩu, anh thậm chí ngay lúc này còn có một loại cảm giác muốn nhào tới bóp cổ cô, cho cô biết thế nào là lễ độ.

Diệp Ngôn Tĩnh nằm trên ghế nghiêng đầu nhìn sắc mặt sinh khí của anh, trong lòng vô cùng hả hê. Cô cũng không rõ vì sao bản thân lại có thể thả lỏng trước người này, chắc có lẽ trên người Lăng Đông Phàm có cùng một loại khí chất giống anh hai, cho dù anh ta có chạm vào người cô, cô cũng không bài xích. Nhìn anh chu đáo dọn dẹp, cô trong lúc vô ý lại thốt lên một câu:

“Thật là đảm đang nha, chi bằng anh về làm quản gia cho nhà tôi đi.”

Bàn tay đang lau bàn của Lăng Đông Phàm chợt dừng lại, anh tức giận ném cái khăn xuống dưới chân, nghiến răng nghiến lợi chạy tới đè lên trên người Diệp Ngôn Tĩnh, thô bạo đặt lên miệng cô một nụ hôn.

Diệp Ngôn Tĩnh cau lại hàng lông mày, trong lòng thầm nghĩ con sói lớn nổi giận rồi a. Cô tròn mắt nhìn gương mặt tuấn tú đang kề sát tại mặt mình, chỉ là đơn thuần nhìn, cũng không có ý tứ muốn phản kháng nụ hôn của anh.

Lăng Đông Phàm mặc dù sinh khí nhưng cũng rất có chừng mực, anh chỉ đơn giản chà xát miệng mình vào miệng cô, cứ lặp đi lặp lại như thế, không hề có ý muốn tiến sâu vào trong.

Mãi một lúc sau, Lăng Đông Phàm mới rời khỏi miệng cô, anh chống tay ngồi dậy, nhếch miệng nói:

“Đây là cái giá mà cô phải trả khi dám trêu tôi.”

“Cũng chỉ là một nụ hôn, muốn bao nhiêu cái cũng được.” Diệp Ngôn Tĩnh cười lớn, vui vẻ đáp.

Nghe cô nói vậy, Lăng Đông Phàm lập tức nhướng mày hỏi:

“Thật?”

“Ừm, tôi nói…Ưm…”

Diệp Ngôn Tĩnh còn chưa có nói hết câu thì Lăng Đông Phàm đã phủ lên trên người cô, đôi môi mỏng ấm áp của anh lại một lần nữa mơn trớn cánh môi lạnh lẽo của cô, lần này không thô bạo như vừa nãy, trái lại cực kỳ dịu dàng mà cùng cô dây dưa. Sau khi rời khỏi đôi môi của Diệp Ngôn Tĩnh, Lăng Đông Phàm liền hít một hơi lớn, thì thầm vào tai cô:

“Lăng Đông Phàm tôi cả đời này chỉ có thể ở trên người khác, tuyệt đối không hạ mình làm quản gia, làm chồng cô thì tôi còn có thể xem xét lại.”

“Nha, lấy tôi nghĩa là anh phải gọi anh hai là anh rể đó, thế thì anh tôi ở trên anh rồi.” Diệp Ngôn Tĩnh lại tiếp tục cười, cười đến nỗi trời cũng ngừng mưa.

Lăng Đông Phàm liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó vươn tay nhéo chóp mũi của Diệp Ngôn Tĩnh, thấp giọng nói:

“Hiểu Thần là ngoại lệ.”

“Chậc, người ngoài nhìn vào không khéo nghĩ hai người là tình nhân.”

“Hừm, ai nghĩ gì kệ họ, Hiểu Thần và tôi rất giống nhau, sẽ chẳng có gì sai trái khi yêu chính mình.”

Nghe Lăng Đông Phàm nói như vậy, chẳng hiểu sao Diệp Ngôn Tĩnh cảm thấy rất ấm áp, có lẽ cô mừng cho anh của cô, có được một người bạn tuyệt vời như thế.

Nhưng mà, nói đi thì cũng phải nói lại, người nhà họ Diệp quả nhiên có thần giao cách cảm, cô em gái vừa nghĩ tới ông anh thì người anh cũng nghĩ tới cô em gái.

Diệp Hiểu Thần một tay ký chứng từ, tay còn lại bấm số gọi cho Diệp Ngôn Tĩnh. Rất nhanh, Diệp Ngôn Tĩnh bắt máy trả lời:

“Anh hai.”

“Ừ, có lẽ chiều nay anh không tới đón em được, anh nhờ Đông Phàm đón em có được hay không?”

“Lăng Đông Phàm đang ở chỗ của em nè, anh khỏi cần gọi, để em nói với anh ta.”

“Cậu ta tới chỗ em làm gì?”

“Nha, bạn của anh bảo là thay anh chiếu cố cho em, còn mua cả đồ ăn cho em nữa.”

“Đưa máy cho cậu ấy đi.”

Diệp Ngôn Tĩnh tủm tỉm cười ném điện thoại cho Lăng Đông Phàm rồi nói:

“Anh hai muốn nói chuyện với anh.”

Lăng Đông Phàm trừng mắt nhìn Diệp Ngôn Tĩnh, cầm lấy điện thoại nói:

“Tôi nghe.”

“Chiều nay cậu đưa em tôi về căn hộ riêng của cậu đi, xong việc tôi sẽ đến đó, ba chúng ta mở tiệc, thấy thế nào?”

“Ý kiến không tồi, thời tiết se lạnh thế này làm vài chai sake Nhật Bản là tốt nhất. Đồ nhắm thì thế nào, mua ngoài hay tôi tự làm?”

“Tự làm đi, lâu rồi không ăn đồ cậu nấu.”

“Được rồi, cúp máy đây.”

Lăng Đông Phàm trả lại điện thoại cho Diệp Ngôn Tĩnh, xoa xoa đầu của cô rồi nói:

“Chiều nay tôi tới đón cô, sau đó sẽ đến nhà tôi, anh cô muốn ăn đồ tôi nấu.”

“Thế cũng được.” Diệp Ngôn Tĩnh chớp chớp mắt trả lời.

Lăng Đông Phàm chăm chú nhìn cô, tiếp tục hít sâu một hơi, rồi lại tiếp tục đẩy cô nằm xuống ghế salon, bắt đầu hôn.

Chung cư số 25.

Một nhà năm người cùng nhau xem tivi, trên mặt bọn họ đều mang vẻ chán chường, đã tới Đài Bắc được ba ngày rồi, ấy vậy mà một chút manh mối cũng chẳng có.

Lê Sơn cắn một miếng táo, sau đó bất mãn nói:

“Đội trưởng, em thật là tò mò muốn chết, rốt cuộc Midnight Poison đẹp đến cỡ nào.”

“Đúng vậy a, tụi em cũng thế.” Lương Quân, Thu Hạnh, Nguyễn Văn Hữu cùng đồng thanh nói.

Trần Khánh nhìn cấp dưới của mình, lắc đầu đáp:

“Tôi cũng chưa chính mắt nhìn thấy, chỉ nghe cục trưởng Nguyễn nói Midnight Poison gần giống với hoa hồng Bungari.”

“Ai nha, thế thì làm sao mà phân biệt được đâu là thuốc phiện, đâu là hoa hồng?” Lê Sơn lại tiếp tục hỏi.

“Cái này tôi chịu, chỉ có người lai tạo ra nó mới biết cách phân biệt, bởi vậy bọn họ mới đặt tên cho nó là Midnight Poison, kịch độc lúc nửa đêm. Vẻ ngoài kiều diễm như một đóa hồng Bungari trứ danh, hương thơm ngọt ngào lan tỏa trong đêm vắng, sự ngụy trang của một loài thuốc phiện tuyệt vời.” Trần Khánh nhíu mày nói.

“Dù cho Midnight Poison có xuất hiện trước mặt chúng ta, chưa chắc chúng ta đã nhận ra.” Thu Hạnh tiếp lời.

“Thế nên người ta mới bảo giữa thiên tài và sát nhân là một khoảng cách rất mong manh.” Lương Quân chen vào.

“Haizz, nhiệm vụ này thật sự khó khăn mà.” Năm người bọn họ đồng thanh cảm thán.

Tập đoàn K&Q.

Gần cuối giờ làm việc, Diệp Ngôn Tĩnh bỗng nhớ ra có một xấp tài liệu cần chữ ký của Duẫn Hạ Thiên, cô tức tốc bấm thang máy đi lên tầng thứ ba mươi nhờ cậu nhóc Ly Viễn thông báo với anh.
Sau khi được sự cho phép, cô gõ cửa tiến vào văn phòng làm ciệc của anh. Anh nhìn cô mỉm cười rồi ôn nhu nói:

“Em ngồi đi. Cần tôi ký cái gì?”

Diệp Ngôn Tĩnh đem tài liệu để lên trên bàn, thản nhiên đáp:

“Một số công văn thôi, anh xem rồi ký giùm tôi.”

Duẫn Hạ Thiên như có như không nhìn mái tóc của cô, vừa đọc tài liệu vừa nói:

“Em để kiểu tóc này rất hợp.”

Khi nghe Duẫn Hạ Thiên khen kiểu tóc của mình, Diệp Ngôn Tĩnh có chút đắc ý đưa tay vuốt vuốt đuôi tóc, sau đó cô lại nhíu mày hỏi:

“Có vài chuyện muốn hỏi anh, anh và Phương Vy thế nào rồi? Tôi không thấy anh nhắc tới cô ấy.”

Cánh tay đang lật tài liệu của Duẫn Hạ Thiên trong phốc chốc cứng đờ, anh nhìn cô hồi lâu rồi thở dài đáp:

“Tôi chung quy không thắng được người đàn ông đó, lúc Phương Vy về Việt Nam, tôi gần như không suy nghĩ đuổi theo cô ấy, chỉ tiếc làm nhiều chuyện như vậy vẫn không thể nào có được.”

“Vậy Phương Vy sau đó thế nào?”

“Cô ấy kết hôn, về sau không nghe được tin tức gì nữa.”

Diệp Ngôn Tĩnh chậc lưỡi vài cái, trong lòng thầm nghĩ ông trời quả nhiên thích trêu người. Dụng ý trồng hoa hoa không nở, vô tâm cắm liễu liễu đâm chồi, cô thích anh, anh thích cô ấy, cô ấy thích anh ta, cuối cùng vẫn là một vòng lẩn quẩn.

Lúc Duẫn Hạ Thiên ký xong công văn thì đã đến giờ tan tầm, điện thoại của Diệp Ngôn Tĩnh cũng reo lên vài tiếng, cô nhìn Duẫn Hạ Thiên một cái rồi nhanh chóng bắt máy.

“Xuống đi nào, tôi đang ở dưới chờ cô.”

“Biết rồi a, chờ tôi một chút.”

Diệp Ngôn Tĩnh cúp máy, nghiêng đầu nhìn Duẫn Hạ Thiên nói vài câu:

“Tôi về đây, mai gặp lại.”

“Ừm, mai gặp lại.”

Căn hộ riêng của Lăng Đông Phàm nằm ở đường Fuyuan, vào giờ tan tầm, từ công ty của cô lái xe đến đó mất khoảng 30 phút. Lúc tới nơi trời đã gần tối, cô theo chân Lăng Đông Phàm bước vào nhà. Căn hộ này rất sạch sẽ, phòng ốc chỉ có hai màu trắng, lam, vô cùng thoáng mát. Coi như Lăng Đông Phàm cũng có mắt thẩm mĩ, Diệp Ngôn Tĩnh đang tính hỏi hôm nay anh ta sẽ nấu món gì, đột nhiên cô nhíu chặt hai hàng lông mày, Lăng Đông Phàm cũng có biểu tình y hệt cô, hai người bọn họ nhìn nhau rồi nháy mắt một cái. Tức thì Lăng Đông Phàm lớn giọng nói:

“Tôi đi tắm một lát, cô cứ tự nhiên.”

“Ừ.”

Dứt lời, Lăng Đông Phàm chạy thẳng vào phòng, đóng hờ cửa lại, bên trong vọng ra tiếng nước chảy trong bồn. Diệp Ngôn Tĩnh lơ đễnh mở cửa bước ra ngoài ban công hít thở không khí, thình lình một bóng đen ập tới chụp lấy miệng của cô, bên tai vang lên thanh âm lạnh lùng của một người đàn ông:

“Khôn hồn thì im miệng, bằng không tôi lấy mạng của cô.”

Thân hình cô run lên lẩy bẩy, gật đầu một cái rồi liếc nhìn khẩu Walther P99 được gắn ống giảm thanh đang chĩa vào thái dương của cô, trong lòng không ngừng tính toán một điều gì đó.

“Đi vào trong nhà.” Người đàn ông kia tiếp tục ra lệnh.

Diệp Ngôn Tĩnh nhu thuận nghe theo lời hắn, thông qua chiếc gương đồng đặt ở trên kệ tủ cô có thể mơ hồ nhìn thấy dung mạo của hắn. Là một người đàn ông mặc áo khoác đen, tầm 34 – 35 tuổi, trên má phải có một vết sẹo lớn, đôi mắt lạnh lùng không hề có chút tình cảm nào.

Đúng lúc này, Lăng Đông Phàm mở cửa bước ra, động tác này thu hút sự chú ý của người đàn ông kia, Diệp Ngôn Tĩnh nhanh như chớp nắm lấy cơ hội, cô vung tay đánh mạnh vào cổ tay đang cầm súng chĩa vào đầu mình, sau đó dùng khuỷu tay huých vào huyệt đản trung của người đàn ông, chân phải thì đạp vào huyệt tam âm giao của hắn, rất nhanh, cả người hắn lảo đảo một chút, Diệp Ngôn Tĩnh tức thời nghiêng người thoát ra khỏi sự khống chế. Lăng Đông Phàm cũng dựa vào đó mà lôi ra một khẩu Colt M1911 chuẩn xác bắn vào ngực trái của hắn, mùi máu tươi lan tỏa khắp căn phòng, người đàn ông kia mở to mắt ngã xuống sàn nhà.

Lăng Đông Phàm bước tới gần kiểm tra, khi xác định hắn đã chết thì mới nhíu mày vứt khẩu súng sang một bên, lôi điện thoại ra gọi:

“Các cậu ghé căn hộ riêng của tôi dọn rác, cho các người 10 phút!”

Diệp Ngôn Tĩnh bình thản ngồi lên ghế, chống cằm nhìn khẩu súng sau đó nói:

“Colt M1911 nha.”

“Sao, thích nó?”

“Thích lực cản phi thường có thể cản một người nặng 80 kg với một viên đạn, hơn nữa còn có thể bắn ở những môi trường khắc nghiệt. Tuy nhiên lực giật rất mạnh, không hợp với tôi.”

“Chậc, khả năng cận chiến của cô rất khá, tôi hơi bất ngờ đó.”

Nghe Lăng Đông Phàm nói vậy, Diệp Ngôn Tĩnh lập tức bĩu môi nói:

“Đừng có mà khinh thường con gái nhà họ Diệp nha, với cả anh vì giúp Antony mà đắc tội nhiều người, sao không nghĩ dọn tới một nơi nào đó có độ an toàn cao hơn, nơi này thoải mái thì có nhưng rất dễ bị tấn công.”

Lăng Đông Phàm nhăn nhẹ hàng lông mày, nhìn máu tươi chảy lai láng thấm ướt cả tấm thảm cao cấp của anh, trong lòng vô cùng bực bội:

“Xem ra chúng ta không thể ăn ở đây, dời đến nhà cô đi. Thứ này để thuộc hạ của Antony giải quyết.”

Diệp Ngôn Tĩnh gật đầu đáp ứng, sau đó hai người nhanh chóng rời khỏi căn hộ.

Chú thích:
- Huyệt đản trung: nằm ở giữa hai đầu ngực, khi bị điểm trúng khiến nội khí tản mạn, thần trí không được rõ ràng.
- Huyệt tam âm giao: nằm tại đầu nhọn mắt cá chân thẳng lên 6 cm, sát bờ sau xương ống chân. Khi bị điểm trúng thì chi dưới tê bại, mất linh hoạt, thương tổn khí ở huyệt đan điền.
- Walther P99: Một loại súng lục, súng ngắn bán tự động của Đức, sử dụng 3 loại đạn chính là 9x19mm, .40 S&W và 9x21mm IMI, ngoài ra súng có thể gắn ống giảm thanh và tia laser riêng.
36063.jpg
- Colt M1911 là một loại súng lục của Mỹ, sử dụng loại đạn .45 ACP, hộp tiếp đạn chứa được 7- 8 viên nhưng có thể nạp thêm một viên lẻ vào buồn đạn. Tầm bắn hiệu quả là 62m, độ chính xác khá cao so với những khẩu súng ngắn cùng loại. Ngoài ra súng rất dễ lau chùi, bảo quản và có thể bắn được trong những môi trường khắc nghiệt như vùi vào bùn, cát hay nước bẩn.
Colt1911goldcup.JPG
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Phương Quý

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/5/14
Bài viết
174
Gạo
0,0
Mãi một lúc sau, Lăng Đông Phàm mới dời khỏi miệng cô, anh chống tay ngồi dậy, nhếch miệng nói
Sau khi dời khỏi đôi môi của Diệp Ngôn Tĩnh,
Lăng Đông Phàm chăm chú nhìn cô, tiếp tục hít sâu một hơi, rồi lại tiếp tục đẩy cô nằm xuống ghế salon, bắt đầu hôn.
=)) ta nói, anh Đông Phàm quả là bá đạo mà.

Đọc xong mới thấy nàng quả là biết rất nhiều thứ nha, ở đâu ra mấy cái súng với thôi miên rồi tùm lum thứ nữa vậy? Cứ như là 1 người xã hội đen thiệt luôn á. Mà càng ngày càng có nhiều nhân vật, não ta sắp xoắn rồi. :)) Ta thích bạn Đông Phàm :-*.
 

Phi Yến Nhược Lam

Khủng long bạo chúa
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Gà về hưu
Tham gia
15/12/13
Bài viết
1.220
Gạo
2.764,0
Mãi một lúc sau, Lăng Đông Phàm mới dời khỏi miệng cô, anh chống tay ngồi dậy, nhếch miệng nói
Sau khi dời khỏi đôi môi của Diệp Ngôn Tĩnh,
Lăng Đông Phàm chăm chú nhìn cô, tiếp tục hít sâu một hơi, rồi lại tiếp tục đẩy cô nằm xuống ghế salon, bắt đầu hôn.
=)) ta nói, anh Đông Phàm quả là bá đạo mà.

Đọc xong mới thấy nàng quả là biết rất nhiều thứ nha, ở đâu ra mấy cái súng với thôi miên rồi tùm lum thứ nữa vậy? Cứ như là 1 người xã hội đen thiệt luôn á. Mà càng ngày càng có nhiều nhân vật, não ta sắp xoắn rồi. :)) Ta thích bạn Đông Phàm :-*.

Cảm ơn nàng giúp ta chỉnh lỗi chính tả nha.
Với cả ta đã viết bộ nào thì ta nghiên cứu rất kỹ, hắc bang thì phải đúng hắc bang, ta không thích cứ chỉ viết đơn thuần là súng. Súng có rất nhiều loại, mỗi loại công dụng khác nhau, thích hợp với hoàn cảnh và người sử dụng khác nhau. Còn cái thôi miên thì ta bình thường hay đọc tâm lý học + coi hoạt hình + tiểu thuyết trinh thám + tiểu thuyết sát nhân. => Viết được như vậy, hehe. :">
P.S Anh Phàm hớ hớ. :)) Mùa đông ấm áp đó nha. :))
 

Phương Quý

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/5/14
Bài viết
174
Gạo
0,0
Cảm ơn nàng giúp ta chỉnh lỗi chính tả nha.
Với cả ta đã viết bộ nào thì ta nghiên cứu rất kỹ, hắc bang thì phải đúng hắc bang, ta không thích cứ chỉ viết đơn thuần là súng. Súng có rất nhiều loại, mỗi loại công dụng khác nhau, thích hợp với hoàn cảnh và người sử dụng khác nhau. Còn cái thôi miên thì ta bình thường hay đọc tâm lý học + coi hoạt hình + tiểu thuyết trinh thám + tiểu thuyết sát nhân. => Viết được như vậy, hehe. :">
P.S Anh Phàm hớ hớ. :)) Mùa đông ấm áp đó nha. :))
Chà, ta thích nha, nàng thật có tâm huyết với nghề đó mà. Hờ hờ, mùa đông ấm áp có đọc nhưng không ấn tượng với truyện và cả nhân vật. ^_^
 

Phi Yến Nhược Lam

Khủng long bạo chúa
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Gà về hưu
Tham gia
15/12/13
Bài viết
1.220
Gạo
2.764,0
Chà, ta thích nha, nàng thật có tâm huyết với nghề đó mà. Hờ hờ, mùa đông ấm áp có đọc nhưng không ấn tượng với truyện và cả nhân vật. ^_^
Không phải, ý ta là: Lăng Đông Phàm. Đông trong mùa đông, Phàm trong ấm áp => Tên anh ấy nghĩa là cùng em trải qua mùa đông ấm áp. :))
 
Bên trên