Chương 10: NÓ KHÔNG CÓ THỜI GIAN
Rầm!
Mỹ Kim đang lững thững bước trên vạch kẻ đường dành cho người đi bộ thì một chiếc xe hơi bốn chỗ màu trắng từ bên phải đột ngột lao đến. Vì bị bất ngờ nên cô ngã xuống, may mà chiếc xe đó cũng phanh lại kịp thời. Mỹ Kim bị rách nguyên mảng quần ở đầu gối, tay chống xuống đường cũng có vài chỗ xây xát và chảy máu.
Cái người gây tai nạn nhanh chóng táp xe vào lề đường rồi chạy xuống đỡ cô. Mỹ Kim ngẩng đầu nhìn lên, bắt đầu phát tiết:
- Đi kiểu gì thế, không có mắt à? Không thấy có người đang qua đường hay sao mà lao như ăn cướp thế? Muốn tông chết tôi à? Được cái ngày gì không biết nữa… Bực mình!
- Ơ… cô… cô có sao không? – Anh chàng lái xe đụng trúng Mỹ Kim có vẻ hơi ngỡ ngàng.
- Thử bị đâm đi rồi xem có sao không? - Mỹ Kim nổi cáu.
- Ơ… Tôi xin lỗi. Nhưng tôi có bấm đèn xin vượt rồi mà, sao cô không chú ý quan sát.
- Này… Giờ anh lại định đổ tội cho tôi đấy à? – Mỹ Kim nhăn mặt, hai mắt hơi trừng lên.
- Tôi không có ý đó. Thôi được rồi, tôi xin lỗi. – Anh chàng xuống nước năn nỉ, dù sao ngồi giữa đường cãi nhau cũng không phải là chuyện hay ho gì, đặc biệt còn là cãi nhau với con gái. Mà xem ra cái người bị anh đụng trúng cũng có vẻ “không phải dạng vừa đâu”.
- Cô có đau lắm không, tôi dìu cô vào trong kia nhé?
Thấy anh chàng dịu giọng, Mỹ Kim cũng không muốn làm to chuyện thêm nữa. Cô bị xe quệt, tất nhiên là đau rồi, nhưng đau này so với mấy lần bị Kim cả bạo hành ăn thua gì. Thế nhưng cô cứ xuýt xoa lên xuống. Có một đoạn từ giữa đường vào đến vỉa hè mà người ta cứ tưởng cô đang bị rút xương.
- Rồi… giờ có tự đi được không? – Anh chàng tỏ vẻ quan tâm.
Lúc này Mỹ Kim mới ngẩng đầu nhìn lên. Ai da, bộ dáng cũng không tồi nha, cũng khá cao ráo đẹp trai, lại còn đi xe hơi thế kia chắc hoàn cảnh gia đình cũng thuộc dạng khá giả. Tất nhiên là nếu đặt lên bàn cân thì không bao giờ có thể sánh với Mario Maurer* của cô rồi. Nhưng thôi, nhìn qua cũng có vẻ là người tử tế lương thiện, ấn tượng ban đầu tương đối tốt, chín điểm.
*Mario Maurer: Diễn viên, người mẫu Thái Lan. Google để biết thêm chi tiết.
Nghĩ vậy, Mỹ Kim cố tình dây dưa để ngồi với anh chàng này thêm lúc nữa:
- Không đi được, anh chở tôi vào bệnh viện kiểm tra xem sao.
“Chín điểm” tròn xoe mắt nhìn cô. Ngó cái biểu cảm thì biết, chắc chắn lúc này trong đầu đang thắc mắc liệu cô gái này có phải thuộc hạng “con nhà giàu dẫm phải gai mồng tơi” hay không? Có tí trầy da mà cũng đòi vào bệnh viện kiểm tra. Anh chàng xấu số kia không khỏi than thở trong lòng, anh ta cũng có chút kiến thức y học, nhìn qua vết thương cũng biết được nghiêm trọng hay không rồi. Hơn nữa, lúc nãy bị xe đâm, phải đến ba mươi giây sau mới thấy cô ấy ngã xuống lòng đường, thử hỏi có ai bị tai nạn mà còn đủ thời gian để suy nghĩ xem ngã tư thế nào là đẹp nhất như cô ta không chứ? Mà mặt mũi cũng hiền lành, nào đâu giống dạng rạch mặt ăn vạ.
- Tôi thấy… cũng có bị nặng lắm đâu, vào hiệu thuốc mua ít bông băng với thuốc sát trùng xử lý vết thương là được rồi. – Giọng anh ta hơi ngập ngừng, chắc vẫn chưa quên trận cuồng phong của Mỹ Kim lúc mới bị xe đụng.
Mỹ Kim thấy có chút hụt hẫng, muốn ngồi với trai đẹp thêm một lúc mà người ta lại cứ cố tình chạy trốn thế kia. Đúng là cái đường tình duyên của cô long đong lận đận quá, cứ bắt đầu thấy có cảm tình với ai là người đó lại chạy mất dép.
Giờ chả nhẽ cứ cò cưa, đúng là vết thương của cô cũng có nặng lắm đâu.
Mỹ Kim tỏ ra phụng phịu:
- Thì tôi không đi được thật mà, nhỡ đâu… nhỡ đâu nó bị tụ máu ở trong.
Anh chàng hơi khó xử:
- Nhưng mà bây giờ tôi phải ra sân bay đón ba mẹ tôi rồi…
- Không, tôi đau lắm, đi bệnh viện… - Mỹ Kim đột nhiên cắt lời. Anh ta lại vừa đụng chạm vào nỗi đau mang tên “gia đình” của cô rồi đấy. Tật xấu lớn nhất của Mỹ Kim chính là cô khá ích kỷ, khi cô đang không có được cái gì, đừng ai dại dột đem cái đó khoe khoang quyền sở hữu trước mặt cô. Cô sẽ muốn giật lấy hoặc phá hỏng nó ngay lập tức.
Cũng cùng với sự đố kỵ, lúc đó trong đầu Mỹ Kim chợt nảy ra một ý nghĩ. Trước đây cô có đọc được loáng thoáng ở đâu một điều ước, mà vào thời điểm đó cô vẫn cười khẩy cho rằng nó thật điên rồ: “Giá như được chết đi một lúc, để biết ai là người thật sự quan tâm đến mình”. Bấy lâu nay cô sống trong sự yêu thương và đùm bọc của gia đình, chẳng bao giờ nghĩ đến việc mọi người sẽ cảm thấy ra sao nếu một ngày cô đột nhiên biến mất khỏi thế gian này. Nhưng bây giờ, cô lại nghiêm túc suy nghĩ về một việc mà trước đây cô từng mỉa mai. Không hiểu sao cô lại rất muốn, rất muốn thử một lần biến mất, để xem người thân của cô có đau đớn gào khóc gọi tên cô, có thảng thốt nhận ra cô vẫn luôn là người rất quan trọng trong lòng họ hay không?
- Anh không nghe nói có mấy vụ tai nạn lúc đầu nhìn không sao mà tối về đột nhiên đứt mạch máu rồi chết đấy sao. Nhỡ tôi cũng như vậy lúc đó biết kiếm anh ở đâu mà đòi bồi thường. – Mỹ Kim bắt đầu giở đủ lý lẽ, trong đầu kiên tục lẩm bẩm phải bằng mọi cách bắt anh ta đưa đến bệnh viện. Cô cần phải làm một phép thử.
- Anh phải đưa tôi vào viện kiểm tra, nếu bác sỹ kết luận chỉ là vết thương ngoài da thì tôi mới để anh đi được.
Anh chàng “chín điểm” đưa tay lên day day trán, thở dài bất lực nhìn về phía dòng người xe đang tấp nập đi đi về về. Sao cô gái này cứ nghĩ đến những tình huống xấu nhất thế nhỉ? Người ta bị tai nạn chỉ mong càng nhẹ càng tốt, còn cô ta lại có vẻ càng nặng càng thấy thỏa mãn.
Cố gắng mãi cũng không thể đàm phán với Mỹ Kim được, anh đành phải đồng ý đưa cô vào bệnh viện kiểm tra. Cũng may là anh sợ tắc đường nên ra khỏi nhà sớm hơn gần một tiếng. Bây giờ chở cô ta đến bệnh viện rồi quay ra sân bay chắc vẫn kịp. Thôi, coi như hôm này anh xui xẻo đụng trúng bà chằn lửa.
Mỹ Kim tập tễnh vịn lấy một cánh tay anh ta bước vào trong phòng khám. Vừa nhìn thấy vết thương trên người cô, bà bác sỹ đã bĩu môi:
- Có tí thế này mà cũng mang vào đây. Chỉ là trầy da chút thôi, dán miếng urgo vào là được.
Anh chàng đứng bên cạnh có vẻ khá hài lòng với câu trả lời của vị bác sỹ, nhìn Mỹ Kim bằng ánh mắt pha chút giễu cợt:
- Tôi đã nói mà cô không chịu tin.
Mỹ Kim không buồn đáp lại.
- Giờ cô không sao rồi, tôi đi được chưa?
Không thấy Mỹ Kim có phản ứng gì, anh chàng quay đầu bước ra ngoài. Vừa đi đến cửa đã có tiếng gọi giật lại:
- Này…
Thấy anh ta quay đầu nhìn cô nói tiếp:
- Tôi nhờ anh một việc.
Ánh mắt đặt trên người Mỹ Kim đầy khó hiểu, có chút thiếu kiên nhẫn, nhưng anh chờ đợi cô nói tiếp.
Mỹ Kim lôi điện thoại từ trong túi ra, mở nhật ký cuộc gọi, tìm một dãy số điện thoại bàn:
- Anh gọi đến số này, có ai bắt máy thì thông báo tôi vừa gặp tai nạn, đang ở bệnh viện, giờ không biết sống chết thế nào, được không?
Người đứng trước mặt tròn xoe mắt nhìn cô.
- Sao phải như vậy? Tôi không vào hùa với cô lừa người khác đâu.
- Ai bảo là lừa, cái này gọi là… kiểm tra.
- Cô kiểm tra ai?
Bị hỏi nhiều Mỹ Kim đâm cáu:
- Anh hỏi nhiều thế làm gì? Nhờ anh gọi điện thì anh gọi là được rồi.
- Ơ… - Anh chàng chớp mắt nhìn Mỹ Kim. Có ai đi nhờ người khác bằng cái thái độ hách dịch thế này không?
- Cô không nói thì tôi không gọi đâu. – Anh ta vẫn rất kiên quyết.
Mỹ Kim lại trầm mặc trong giây lát, cô cứ cúi đầu xuống như vậy, không dám ngẩng lên vì sợ người đối diện sẽ thấy mình đang rơi nước mắt. Anh chàng kia đợi vài giây, cuối cùng không đủ kiên nhẫn, lại định quay đầu bước đi.
Vừa lúc đó thì giọng Mỹ Kim khàn khàn vang lên:
- Đó là số máy bàn nhà tôi. Gần đây tôi cứ có cảm giác… cả nhà tôi… không còn yêu thương tôi như trước kia nữa. Vì thế, tôi chỉ muốn biết xem cảm giác đó có đúng hay không thôi.
Nghe Mỹ Kim giãi bày, anh chàng khẽ nghiêng đầu tỏ ra đang suy nghĩ. Con thú chỉ xù lông khi trong lòng nó đang sợ hãi. Có vẻ cô gái này cũng vậy, nãy giờ cô ta nói câu nào cũng đều gắt gỏng, khó chịu, dường như chỉ là muốn che giấu cảm giác hụt hẫng và lo lắng ở trong lòng mà thôi.
Sau cùng, anh chầm chậm bước về phía Mỹ Kim, ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt chăm chú nhìn vào gương mặt đang cúi gằm, thi thoảng còn rớt xuống nền đá hoa vài giọt nước.
- Tôi nói cô biết một điều nhé! Trên đời này, thứ tình cảm duy nhất cô không nên nghi ngờ chính là tình thân. Không ai yêu thương cô một cách vô điều kiện như những người thân thiết máu thịt của cô đâu.
Mỹ Kim yên lặng không trả lời.
Phải đến hơn một phút sau, anh chàng mới hỏi lại, giọng hơi dè dặt:
- Cô còn muốn kiểm tra nữa không?
Mỹ Kim suy nghĩ một lát, vẫn gật đầu.
- Muốn.
Anh chàng khẽ lắc đầu thở dài, rồi với thái độ hơi miễn cưỡng, cầm điện thoại của Mỹ Kim bước ra ngoài hành lang. Cô có nghe loáng thoáng cuộc nói chuyện, quả nhiên anh ta thông báo cô bị tai nạn hiện đang cấp cứu tại bệnh viện, mong người nhà đến ngay lập tức.
Khoảng gần mười phút sau, cả sân bệnh viện bỗng náo loạn bởi tiếng khóc, tiếng kêu, tiếng hỏi thăm dồn dập. Những giọng nói quá đỗi thân thương và gần gũi ấy, Mỹ Kim sao có thể không nhận ra. Ngồi trong phòng bệnh nhưng cô vẫn hình dung rất rõ, bóng dáng ông Sản bà Xuất hớt hơ hớt hải chạy dọc hành lang hỏi các bác sỹ phòng cô đang nằm, Kim cả một tay ôm bụng, một tay đỡ lưng, cố nén xuống cơn buồn nôn, mắt dáo dác tìm biển khoa cấp cứu. Kim út vẫn còn chưa hết nức nở, cứ vừa chạy theo bố mẹ và chị cả, vừa khóc lóc gọi tên chị hai…
Đến lúc được dẫn vào trong phòng, nhìn thấy Mỹ Kim thân thể lành lặn ngồi trên giường, bà Xuất, Kim cả và Kim út cùng chạy lại ôm chầm lấy cô, khuôn mặt vẫn còn chưa hết tái đi vì sợ hãi. Ông Sản thì liên tục hỏi thăm mấy bác sỹ đang kiểm tra cho các bệnh nhân khác gần đó, vị bác sỹ nữ vừa xem xét vết thương cho cô tỏ vẻ khinh thường ra mặt, chắc hẳn trong đầu đang nghĩ cái nhà này cũng thích nghiêm trọng hóa vấn đề quá đi, đứa con gái xước tí da cũng kêu la đòi người ta đưa vào viện, đến lượt bố mẹ, con chỉ bị xây xát nhẹ mà nháo nhác hết cả lên, làm như chết đến nơi rồi không bằng.
Cho đến khi biết chắc chắn tình hình của Mỹ Kim và được người gọi điện báo tin giải thích rằng tất cả chỉ là một trò đùa của Kim nhỡ, ông Sản bà Xuất giận tím mặt. Ông Sản còn vung tay lên định tát cô một cái, cũng may mà Bạch Kim ngăn lại kịp. Ông không nói gì, hầm hầm mặt bước ra khỏi cửa phòng bệnh, bà Xuất lắc đầu nhìn cô rồi chạy đuổi theo chồng, chỉ sợ ông trong lúc nóng giận lại có hành động gì mất kiểm soát như hồi nãy. Bạch Kim nheo mắt nhìn Mỹ Kim, lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng với hành động trẻ con và thiếu suy nghĩ của cô:
- Lần này dì hơi quá đáng rồi đấy, Kim nhỡ ạ.
Còn Hoàng Kim thì thể hiện sự giận dữ bằng cách lườm Mỹ Kim một cái rất lâu, hai hàm răng nghiến vào nhau kèn kẹt. Cô còn có ý nghĩ sẽ cho bà ấy ăn vài cú Karate để vào phòng cấp cứu nằm thật luôn, may mà cố sức kìm lại được. Bạch Kim vừa ra khỏi phòng, Hoàng Kim đã dùng tay xách Mỹ Kim lên ngon ơ, gằn từng tiếng qua kẽ răng:
- Chị còn ngồi đực ra đấy làm gì. Về nhà…
Ba mươi phút sau vụ lùm xùm ở bệnh viện, cả nhà kim khí tập trung tại phòng khách, tất nhiên là ông Sản, bà Xuất cùng với Bạch Kim đã phải xin nghỉ buổi làm hôm ấy sau khi hay tin Kim nhỡ gặp tai nạn. Và cái đứa gặp tai nạn tưởng như sắp chết kia giờ đang yên yên ổn ổn ngồi ôm gối ở một đầu sofa, chuẩn bị tinh thần chịu trừng phạt vì trò đùa tai quái của mình. Thế nhưng Kim nhỡ chẳng có vẻ gì là tỏ ra hối lỗi, mặt ngơ ngơ ôm cái gối miệng thì toe toét cười như đứa bị Down, vì cho đến bây giờ cô đã hoàn toàn tin tưởng, mọi người trong nhà dù có tìm mọi cách bắt nạt cô thế nào đi chăng nữa thì trong lòng họ, cô vẫn có một vị trí vô cùng quan trọng.
Sau một hồi bị cả nhà chiếu tướng bằng ánh mắt mang hình viên đạn, Mỹ Kim mới bình tĩnh lại, ngồi khoanh chân trên ghế sofa và… nấc lên từng cục, điệu bộ nhìn đáng thương vô cùng. Cô giải thích lại lý do cho việc nói dối bằng một chất giọng tội nghiệp nhất có thể, Mỹ Kim không giả vờ, tất cả những gì cô nói đều là sự thật, kể cả hai hàng nước mắt đang chảy của cô cũng không có bất cứ giọt nào là giả dối, khiến ông Sản, bà Xuất, Bạch Kim và Hoàng Kim trong phút chốc thấy lòng nhen lên một loại cảm giác có lỗi. Phải chăng đúng là mọi người trong nhà đã quá vô tư, đã vô tình lờ đi cảm xúc của cô trong mấy ngày gần đây.
Nghĩ thế, ông Sản rốt cuộc cũng dịu giọng :
- Kim nhỡ, mấy hôm nay đúng là con phải làm hơi nhiều việc. Cả nhà xin lỗi con, từ nay mọi người sẽ không đổ hết lên đầu con nữa, chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ việc nhà. Khi nào mệt thì con cứ nghỉ ngơi, ra ngoài chơi thoải mái. Con thấy thế có được không?
Mỹ Kim còn chưa kịp trả lời thì Bạch Kim đã gật đầu hộ cô.
- Bố nói đúng đấy, từ nay muốn ăn gì, đi đâu chị sẽ bắt thằng Vinh đưa đi, không hành tội dì nữa.
- Chị Kim nhỡ, em chưa hỏi mượn đã tự ý dùng đồ của chị là em sai rồi, em xin lỗi chị nhé! Chị đừng giận em nữa nha. – Kim út cũng nhân tiện nói chêm vào, cô còn lon ton chạy đến cạnh Mỹ Kim làm nũng.
Mỹ Kim phút chốc đang từ tội nhân lại trở thành đại nhân, được mọi người đồng loạt sủng ái, cưng nựng, khiến cô có cảm giác không quen, nhưng tâm tình thật sự đã tốt lên rất nhiều. Cô đưa tay quệt nước mắt, nhìn cả nhà phụng phịu:
- Mọi người nói phải giữ lời đấy nhé!
Cả nhà gật đầu như bổ củi. Giữ lời hay không không quan trọng, trước mắt là phải trấn an tinh thần Kim nhỡ, để cho nó chuyên tâm làm nốt mấy việc nhà còn dang dở.
- Từ nay con cũng đừng bày ra mấy trò dọa người như lúc nãy nữa. Làm cả nhà sợ muốn chết. – Ông Sản trở lại nét mặt nghiêm túc. – Ngồi nghỉ một lúc rồi vào đấm lưng cho bố, chiều đi chợ nấu cơm, coi như kiểm điểm hành vi vừa rồi.
Mỹ Kim tròn xoe mắt. Cái khỉ gì vậy, ai một phút trước còn nói từ nay không bắt cô phải làm cái này cái kia nữa, thế mà lời chưa dứt đã vội vàng lật lọng. Trở mặt như trở bàn tay thế này, cũng chỉ có bố Sản nhà cô là nghĩ ra được.
Mỹ Kim còn chưa kịp kêu gào đấu tranh đòi dân chủ thì chuông cửa nhà 13-6 đột ngột reo vang, ngay sau đó điện thoại của cô cũng đổ chuông liên hồi.
- Nhà 13-6 có thư nhé!
Hoàng Kim nhanh chân chạy ra cửa, cầm phong thư lật qua lật lại một hồi nói:
- Ai mà lại gửi thư cho Kim nhỡ này.
Bà Xuất mau mắn xé toạc phong bì:
- Trường Đại học Luật Hà Nội, thông báo nhập học… Ơ, Kim nhỡ nhà mình thi đậu Thạc sỹ rồi này.
Mọi người đều dồn ánh mắt về phía Mỹ Kim đang nói chuyện điện thoại. Thật không ngờ trình độ Tiếng Anh be bét như cô mà cũng thi qua được môn ngoại ngữ để học lên Thạc sỹ. Thế nhưng đó chưa phải là chấn động nhất, nội dung cuộc nói chuyện của Mỹ Kim với người ở đầu dây bên kia còn khiến cả nhà sửng sốt hơn:
- Anh nói gì cơ ạ? Anh bảo em được nhận vào công ty rồi sao? Ôi trời đất ơi, hạnh phúc quá! Em cảm ơn anh nhiều ạ. Dạ, dạ, vâng ạ. Em nhất định sẽ có mặt đúng giờ. Em chào anh ạ…
Cúp điện thoại, Mỹ Kim quay sang nhìn cả nhà với một vẻ mặt đắc ý, cô ngúng nguẩy đi về phía Bạch Kim, giật phắt tờ giấy báo trúng tuyển trên tay bà chị cả. Trước khi ra khỏi nhà còn không quên phất tay nói với mọi người:
- Kim nhỡ bây giờ vừa phải học vừa phải làm rồi, rất bận, không có thời gian đi làm osin nữa.
Chương 9 << >> Chương 11
Tag Phấn Nhạc WhitewolfBlackcat Ngọc Sinh Yên bupbecaumua Ruby Đặng
Rầm!
Mỹ Kim đang lững thững bước trên vạch kẻ đường dành cho người đi bộ thì một chiếc xe hơi bốn chỗ màu trắng từ bên phải đột ngột lao đến. Vì bị bất ngờ nên cô ngã xuống, may mà chiếc xe đó cũng phanh lại kịp thời. Mỹ Kim bị rách nguyên mảng quần ở đầu gối, tay chống xuống đường cũng có vài chỗ xây xát và chảy máu.
Cái người gây tai nạn nhanh chóng táp xe vào lề đường rồi chạy xuống đỡ cô. Mỹ Kim ngẩng đầu nhìn lên, bắt đầu phát tiết:
- Đi kiểu gì thế, không có mắt à? Không thấy có người đang qua đường hay sao mà lao như ăn cướp thế? Muốn tông chết tôi à? Được cái ngày gì không biết nữa… Bực mình!
- Ơ… cô… cô có sao không? – Anh chàng lái xe đụng trúng Mỹ Kim có vẻ hơi ngỡ ngàng.
- Thử bị đâm đi rồi xem có sao không? - Mỹ Kim nổi cáu.
- Ơ… Tôi xin lỗi. Nhưng tôi có bấm đèn xin vượt rồi mà, sao cô không chú ý quan sát.
- Này… Giờ anh lại định đổ tội cho tôi đấy à? – Mỹ Kim nhăn mặt, hai mắt hơi trừng lên.
- Tôi không có ý đó. Thôi được rồi, tôi xin lỗi. – Anh chàng xuống nước năn nỉ, dù sao ngồi giữa đường cãi nhau cũng không phải là chuyện hay ho gì, đặc biệt còn là cãi nhau với con gái. Mà xem ra cái người bị anh đụng trúng cũng có vẻ “không phải dạng vừa đâu”.
- Cô có đau lắm không, tôi dìu cô vào trong kia nhé?
Thấy anh chàng dịu giọng, Mỹ Kim cũng không muốn làm to chuyện thêm nữa. Cô bị xe quệt, tất nhiên là đau rồi, nhưng đau này so với mấy lần bị Kim cả bạo hành ăn thua gì. Thế nhưng cô cứ xuýt xoa lên xuống. Có một đoạn từ giữa đường vào đến vỉa hè mà người ta cứ tưởng cô đang bị rút xương.
- Rồi… giờ có tự đi được không? – Anh chàng tỏ vẻ quan tâm.
Lúc này Mỹ Kim mới ngẩng đầu nhìn lên. Ai da, bộ dáng cũng không tồi nha, cũng khá cao ráo đẹp trai, lại còn đi xe hơi thế kia chắc hoàn cảnh gia đình cũng thuộc dạng khá giả. Tất nhiên là nếu đặt lên bàn cân thì không bao giờ có thể sánh với Mario Maurer* của cô rồi. Nhưng thôi, nhìn qua cũng có vẻ là người tử tế lương thiện, ấn tượng ban đầu tương đối tốt, chín điểm.
*Mario Maurer: Diễn viên, người mẫu Thái Lan. Google để biết thêm chi tiết.
Nghĩ vậy, Mỹ Kim cố tình dây dưa để ngồi với anh chàng này thêm lúc nữa:
- Không đi được, anh chở tôi vào bệnh viện kiểm tra xem sao.
“Chín điểm” tròn xoe mắt nhìn cô. Ngó cái biểu cảm thì biết, chắc chắn lúc này trong đầu đang thắc mắc liệu cô gái này có phải thuộc hạng “con nhà giàu dẫm phải gai mồng tơi” hay không? Có tí trầy da mà cũng đòi vào bệnh viện kiểm tra. Anh chàng xấu số kia không khỏi than thở trong lòng, anh ta cũng có chút kiến thức y học, nhìn qua vết thương cũng biết được nghiêm trọng hay không rồi. Hơn nữa, lúc nãy bị xe đâm, phải đến ba mươi giây sau mới thấy cô ấy ngã xuống lòng đường, thử hỏi có ai bị tai nạn mà còn đủ thời gian để suy nghĩ xem ngã tư thế nào là đẹp nhất như cô ta không chứ? Mà mặt mũi cũng hiền lành, nào đâu giống dạng rạch mặt ăn vạ.
- Tôi thấy… cũng có bị nặng lắm đâu, vào hiệu thuốc mua ít bông băng với thuốc sát trùng xử lý vết thương là được rồi. – Giọng anh ta hơi ngập ngừng, chắc vẫn chưa quên trận cuồng phong của Mỹ Kim lúc mới bị xe đụng.
Mỹ Kim thấy có chút hụt hẫng, muốn ngồi với trai đẹp thêm một lúc mà người ta lại cứ cố tình chạy trốn thế kia. Đúng là cái đường tình duyên của cô long đong lận đận quá, cứ bắt đầu thấy có cảm tình với ai là người đó lại chạy mất dép.
Giờ chả nhẽ cứ cò cưa, đúng là vết thương của cô cũng có nặng lắm đâu.
Mỹ Kim tỏ ra phụng phịu:
- Thì tôi không đi được thật mà, nhỡ đâu… nhỡ đâu nó bị tụ máu ở trong.
Anh chàng hơi khó xử:
- Nhưng mà bây giờ tôi phải ra sân bay đón ba mẹ tôi rồi…
- Không, tôi đau lắm, đi bệnh viện… - Mỹ Kim đột nhiên cắt lời. Anh ta lại vừa đụng chạm vào nỗi đau mang tên “gia đình” của cô rồi đấy. Tật xấu lớn nhất của Mỹ Kim chính là cô khá ích kỷ, khi cô đang không có được cái gì, đừng ai dại dột đem cái đó khoe khoang quyền sở hữu trước mặt cô. Cô sẽ muốn giật lấy hoặc phá hỏng nó ngay lập tức.
Cũng cùng với sự đố kỵ, lúc đó trong đầu Mỹ Kim chợt nảy ra một ý nghĩ. Trước đây cô có đọc được loáng thoáng ở đâu một điều ước, mà vào thời điểm đó cô vẫn cười khẩy cho rằng nó thật điên rồ: “Giá như được chết đi một lúc, để biết ai là người thật sự quan tâm đến mình”. Bấy lâu nay cô sống trong sự yêu thương và đùm bọc của gia đình, chẳng bao giờ nghĩ đến việc mọi người sẽ cảm thấy ra sao nếu một ngày cô đột nhiên biến mất khỏi thế gian này. Nhưng bây giờ, cô lại nghiêm túc suy nghĩ về một việc mà trước đây cô từng mỉa mai. Không hiểu sao cô lại rất muốn, rất muốn thử một lần biến mất, để xem người thân của cô có đau đớn gào khóc gọi tên cô, có thảng thốt nhận ra cô vẫn luôn là người rất quan trọng trong lòng họ hay không?
- Anh không nghe nói có mấy vụ tai nạn lúc đầu nhìn không sao mà tối về đột nhiên đứt mạch máu rồi chết đấy sao. Nhỡ tôi cũng như vậy lúc đó biết kiếm anh ở đâu mà đòi bồi thường. – Mỹ Kim bắt đầu giở đủ lý lẽ, trong đầu kiên tục lẩm bẩm phải bằng mọi cách bắt anh ta đưa đến bệnh viện. Cô cần phải làm một phép thử.
- Anh phải đưa tôi vào viện kiểm tra, nếu bác sỹ kết luận chỉ là vết thương ngoài da thì tôi mới để anh đi được.
Anh chàng “chín điểm” đưa tay lên day day trán, thở dài bất lực nhìn về phía dòng người xe đang tấp nập đi đi về về. Sao cô gái này cứ nghĩ đến những tình huống xấu nhất thế nhỉ? Người ta bị tai nạn chỉ mong càng nhẹ càng tốt, còn cô ta lại có vẻ càng nặng càng thấy thỏa mãn.
Cố gắng mãi cũng không thể đàm phán với Mỹ Kim được, anh đành phải đồng ý đưa cô vào bệnh viện kiểm tra. Cũng may là anh sợ tắc đường nên ra khỏi nhà sớm hơn gần một tiếng. Bây giờ chở cô ta đến bệnh viện rồi quay ra sân bay chắc vẫn kịp. Thôi, coi như hôm này anh xui xẻo đụng trúng bà chằn lửa.
Mỹ Kim tập tễnh vịn lấy một cánh tay anh ta bước vào trong phòng khám. Vừa nhìn thấy vết thương trên người cô, bà bác sỹ đã bĩu môi:
- Có tí thế này mà cũng mang vào đây. Chỉ là trầy da chút thôi, dán miếng urgo vào là được.
Anh chàng đứng bên cạnh có vẻ khá hài lòng với câu trả lời của vị bác sỹ, nhìn Mỹ Kim bằng ánh mắt pha chút giễu cợt:
- Tôi đã nói mà cô không chịu tin.
Mỹ Kim không buồn đáp lại.
- Giờ cô không sao rồi, tôi đi được chưa?
Không thấy Mỹ Kim có phản ứng gì, anh chàng quay đầu bước ra ngoài. Vừa đi đến cửa đã có tiếng gọi giật lại:
- Này…
Thấy anh ta quay đầu nhìn cô nói tiếp:
- Tôi nhờ anh một việc.
Ánh mắt đặt trên người Mỹ Kim đầy khó hiểu, có chút thiếu kiên nhẫn, nhưng anh chờ đợi cô nói tiếp.
Mỹ Kim lôi điện thoại từ trong túi ra, mở nhật ký cuộc gọi, tìm một dãy số điện thoại bàn:
- Anh gọi đến số này, có ai bắt máy thì thông báo tôi vừa gặp tai nạn, đang ở bệnh viện, giờ không biết sống chết thế nào, được không?
Người đứng trước mặt tròn xoe mắt nhìn cô.
- Sao phải như vậy? Tôi không vào hùa với cô lừa người khác đâu.
- Ai bảo là lừa, cái này gọi là… kiểm tra.
- Cô kiểm tra ai?
Bị hỏi nhiều Mỹ Kim đâm cáu:
- Anh hỏi nhiều thế làm gì? Nhờ anh gọi điện thì anh gọi là được rồi.
- Ơ… - Anh chàng chớp mắt nhìn Mỹ Kim. Có ai đi nhờ người khác bằng cái thái độ hách dịch thế này không?
- Cô không nói thì tôi không gọi đâu. – Anh ta vẫn rất kiên quyết.
Mỹ Kim lại trầm mặc trong giây lát, cô cứ cúi đầu xuống như vậy, không dám ngẩng lên vì sợ người đối diện sẽ thấy mình đang rơi nước mắt. Anh chàng kia đợi vài giây, cuối cùng không đủ kiên nhẫn, lại định quay đầu bước đi.
Vừa lúc đó thì giọng Mỹ Kim khàn khàn vang lên:
- Đó là số máy bàn nhà tôi. Gần đây tôi cứ có cảm giác… cả nhà tôi… không còn yêu thương tôi như trước kia nữa. Vì thế, tôi chỉ muốn biết xem cảm giác đó có đúng hay không thôi.
Nghe Mỹ Kim giãi bày, anh chàng khẽ nghiêng đầu tỏ ra đang suy nghĩ. Con thú chỉ xù lông khi trong lòng nó đang sợ hãi. Có vẻ cô gái này cũng vậy, nãy giờ cô ta nói câu nào cũng đều gắt gỏng, khó chịu, dường như chỉ là muốn che giấu cảm giác hụt hẫng và lo lắng ở trong lòng mà thôi.
Sau cùng, anh chầm chậm bước về phía Mỹ Kim, ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt chăm chú nhìn vào gương mặt đang cúi gằm, thi thoảng còn rớt xuống nền đá hoa vài giọt nước.
- Tôi nói cô biết một điều nhé! Trên đời này, thứ tình cảm duy nhất cô không nên nghi ngờ chính là tình thân. Không ai yêu thương cô một cách vô điều kiện như những người thân thiết máu thịt của cô đâu.
Mỹ Kim yên lặng không trả lời.
Phải đến hơn một phút sau, anh chàng mới hỏi lại, giọng hơi dè dặt:
- Cô còn muốn kiểm tra nữa không?
Mỹ Kim suy nghĩ một lát, vẫn gật đầu.
- Muốn.
Anh chàng khẽ lắc đầu thở dài, rồi với thái độ hơi miễn cưỡng, cầm điện thoại của Mỹ Kim bước ra ngoài hành lang. Cô có nghe loáng thoáng cuộc nói chuyện, quả nhiên anh ta thông báo cô bị tai nạn hiện đang cấp cứu tại bệnh viện, mong người nhà đến ngay lập tức.
Khoảng gần mười phút sau, cả sân bệnh viện bỗng náo loạn bởi tiếng khóc, tiếng kêu, tiếng hỏi thăm dồn dập. Những giọng nói quá đỗi thân thương và gần gũi ấy, Mỹ Kim sao có thể không nhận ra. Ngồi trong phòng bệnh nhưng cô vẫn hình dung rất rõ, bóng dáng ông Sản bà Xuất hớt hơ hớt hải chạy dọc hành lang hỏi các bác sỹ phòng cô đang nằm, Kim cả một tay ôm bụng, một tay đỡ lưng, cố nén xuống cơn buồn nôn, mắt dáo dác tìm biển khoa cấp cứu. Kim út vẫn còn chưa hết nức nở, cứ vừa chạy theo bố mẹ và chị cả, vừa khóc lóc gọi tên chị hai…
Đến lúc được dẫn vào trong phòng, nhìn thấy Mỹ Kim thân thể lành lặn ngồi trên giường, bà Xuất, Kim cả và Kim út cùng chạy lại ôm chầm lấy cô, khuôn mặt vẫn còn chưa hết tái đi vì sợ hãi. Ông Sản thì liên tục hỏi thăm mấy bác sỹ đang kiểm tra cho các bệnh nhân khác gần đó, vị bác sỹ nữ vừa xem xét vết thương cho cô tỏ vẻ khinh thường ra mặt, chắc hẳn trong đầu đang nghĩ cái nhà này cũng thích nghiêm trọng hóa vấn đề quá đi, đứa con gái xước tí da cũng kêu la đòi người ta đưa vào viện, đến lượt bố mẹ, con chỉ bị xây xát nhẹ mà nháo nhác hết cả lên, làm như chết đến nơi rồi không bằng.
Cho đến khi biết chắc chắn tình hình của Mỹ Kim và được người gọi điện báo tin giải thích rằng tất cả chỉ là một trò đùa của Kim nhỡ, ông Sản bà Xuất giận tím mặt. Ông Sản còn vung tay lên định tát cô một cái, cũng may mà Bạch Kim ngăn lại kịp. Ông không nói gì, hầm hầm mặt bước ra khỏi cửa phòng bệnh, bà Xuất lắc đầu nhìn cô rồi chạy đuổi theo chồng, chỉ sợ ông trong lúc nóng giận lại có hành động gì mất kiểm soát như hồi nãy. Bạch Kim nheo mắt nhìn Mỹ Kim, lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng với hành động trẻ con và thiếu suy nghĩ của cô:
- Lần này dì hơi quá đáng rồi đấy, Kim nhỡ ạ.
Còn Hoàng Kim thì thể hiện sự giận dữ bằng cách lườm Mỹ Kim một cái rất lâu, hai hàm răng nghiến vào nhau kèn kẹt. Cô còn có ý nghĩ sẽ cho bà ấy ăn vài cú Karate để vào phòng cấp cứu nằm thật luôn, may mà cố sức kìm lại được. Bạch Kim vừa ra khỏi phòng, Hoàng Kim đã dùng tay xách Mỹ Kim lên ngon ơ, gằn từng tiếng qua kẽ răng:
- Chị còn ngồi đực ra đấy làm gì. Về nhà…
Ba mươi phút sau vụ lùm xùm ở bệnh viện, cả nhà kim khí tập trung tại phòng khách, tất nhiên là ông Sản, bà Xuất cùng với Bạch Kim đã phải xin nghỉ buổi làm hôm ấy sau khi hay tin Kim nhỡ gặp tai nạn. Và cái đứa gặp tai nạn tưởng như sắp chết kia giờ đang yên yên ổn ổn ngồi ôm gối ở một đầu sofa, chuẩn bị tinh thần chịu trừng phạt vì trò đùa tai quái của mình. Thế nhưng Kim nhỡ chẳng có vẻ gì là tỏ ra hối lỗi, mặt ngơ ngơ ôm cái gối miệng thì toe toét cười như đứa bị Down, vì cho đến bây giờ cô đã hoàn toàn tin tưởng, mọi người trong nhà dù có tìm mọi cách bắt nạt cô thế nào đi chăng nữa thì trong lòng họ, cô vẫn có một vị trí vô cùng quan trọng.
Sau một hồi bị cả nhà chiếu tướng bằng ánh mắt mang hình viên đạn, Mỹ Kim mới bình tĩnh lại, ngồi khoanh chân trên ghế sofa và… nấc lên từng cục, điệu bộ nhìn đáng thương vô cùng. Cô giải thích lại lý do cho việc nói dối bằng một chất giọng tội nghiệp nhất có thể, Mỹ Kim không giả vờ, tất cả những gì cô nói đều là sự thật, kể cả hai hàng nước mắt đang chảy của cô cũng không có bất cứ giọt nào là giả dối, khiến ông Sản, bà Xuất, Bạch Kim và Hoàng Kim trong phút chốc thấy lòng nhen lên một loại cảm giác có lỗi. Phải chăng đúng là mọi người trong nhà đã quá vô tư, đã vô tình lờ đi cảm xúc của cô trong mấy ngày gần đây.
Nghĩ thế, ông Sản rốt cuộc cũng dịu giọng :
- Kim nhỡ, mấy hôm nay đúng là con phải làm hơi nhiều việc. Cả nhà xin lỗi con, từ nay mọi người sẽ không đổ hết lên đầu con nữa, chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ việc nhà. Khi nào mệt thì con cứ nghỉ ngơi, ra ngoài chơi thoải mái. Con thấy thế có được không?
Mỹ Kim còn chưa kịp trả lời thì Bạch Kim đã gật đầu hộ cô.
- Bố nói đúng đấy, từ nay muốn ăn gì, đi đâu chị sẽ bắt thằng Vinh đưa đi, không hành tội dì nữa.
- Chị Kim nhỡ, em chưa hỏi mượn đã tự ý dùng đồ của chị là em sai rồi, em xin lỗi chị nhé! Chị đừng giận em nữa nha. – Kim út cũng nhân tiện nói chêm vào, cô còn lon ton chạy đến cạnh Mỹ Kim làm nũng.
Mỹ Kim phút chốc đang từ tội nhân lại trở thành đại nhân, được mọi người đồng loạt sủng ái, cưng nựng, khiến cô có cảm giác không quen, nhưng tâm tình thật sự đã tốt lên rất nhiều. Cô đưa tay quệt nước mắt, nhìn cả nhà phụng phịu:
- Mọi người nói phải giữ lời đấy nhé!
Cả nhà gật đầu như bổ củi. Giữ lời hay không không quan trọng, trước mắt là phải trấn an tinh thần Kim nhỡ, để cho nó chuyên tâm làm nốt mấy việc nhà còn dang dở.
- Từ nay con cũng đừng bày ra mấy trò dọa người như lúc nãy nữa. Làm cả nhà sợ muốn chết. – Ông Sản trở lại nét mặt nghiêm túc. – Ngồi nghỉ một lúc rồi vào đấm lưng cho bố, chiều đi chợ nấu cơm, coi như kiểm điểm hành vi vừa rồi.
Mỹ Kim tròn xoe mắt. Cái khỉ gì vậy, ai một phút trước còn nói từ nay không bắt cô phải làm cái này cái kia nữa, thế mà lời chưa dứt đã vội vàng lật lọng. Trở mặt như trở bàn tay thế này, cũng chỉ có bố Sản nhà cô là nghĩ ra được.
Mỹ Kim còn chưa kịp kêu gào đấu tranh đòi dân chủ thì chuông cửa nhà 13-6 đột ngột reo vang, ngay sau đó điện thoại của cô cũng đổ chuông liên hồi.
- Nhà 13-6 có thư nhé!
Hoàng Kim nhanh chân chạy ra cửa, cầm phong thư lật qua lật lại một hồi nói:
- Ai mà lại gửi thư cho Kim nhỡ này.
Bà Xuất mau mắn xé toạc phong bì:
- Trường Đại học Luật Hà Nội, thông báo nhập học… Ơ, Kim nhỡ nhà mình thi đậu Thạc sỹ rồi này.
Mọi người đều dồn ánh mắt về phía Mỹ Kim đang nói chuyện điện thoại. Thật không ngờ trình độ Tiếng Anh be bét như cô mà cũng thi qua được môn ngoại ngữ để học lên Thạc sỹ. Thế nhưng đó chưa phải là chấn động nhất, nội dung cuộc nói chuyện của Mỹ Kim với người ở đầu dây bên kia còn khiến cả nhà sửng sốt hơn:
- Anh nói gì cơ ạ? Anh bảo em được nhận vào công ty rồi sao? Ôi trời đất ơi, hạnh phúc quá! Em cảm ơn anh nhiều ạ. Dạ, dạ, vâng ạ. Em nhất định sẽ có mặt đúng giờ. Em chào anh ạ…
Cúp điện thoại, Mỹ Kim quay sang nhìn cả nhà với một vẻ mặt đắc ý, cô ngúng nguẩy đi về phía Bạch Kim, giật phắt tờ giấy báo trúng tuyển trên tay bà chị cả. Trước khi ra khỏi nhà còn không quên phất tay nói với mọi người:
- Kim nhỡ bây giờ vừa phải học vừa phải làm rồi, rất bận, không có thời gian đi làm osin nữa.
Chương 9 << >> Chương 11
Tag Phấn Nhạc WhitewolfBlackcat Ngọc Sinh Yên bupbecaumua Ruby Đặng
Chỉnh sửa lần cuối bởi người điều hành: