Re:
Nhật kí lạ - Có những thế giới không thể chạm vào được.
Mozart cứu nhân loại bằng âm nhạc của ông, còn “Đọc truyện đêm khuya” lại cứu căn bệnh đau mắt đỏ của tôi. Hơn mười năm kể từ lần gần nhất tôi bị đau mắt, lại nằm một góc, im lặng và bật kênh FM lên để nghe. Ngày xưa, cái đài cát-sét là gia tài lớn nhất của gia đình, thì giờ tiện hơn, có cái điện thoại. Ông Ngoại không còn phải bế ngửa cái thằng đau ít nhưng mà hay kêu nhiều như tôi lên nữa. Tôi đã lớn còn ông thì đã già. Nhưng giả sử điều đó xảy ra một lần nữa thì tôi cũng hết sức vui lòng. Nhưng chắc ông tôi không nghĩ vậy.
Tuổi thơ bệnh tật của tôi gắn liền với chiếc giường của ông Ngoại. Bệnh nhân quen thuộc, không có sổ bảo hiểm nhưng không bao giờ mất tiền viện phí. Ngày ấy cứ bị đau cái gì là tôi nằm lăn xuống sàn nhà ăn vạ, bởi vì tôi sẽ được ăn cháo bà nấu, ông thì xoa xoa bóp bóp cho khỏe. Trở thành trung tâm. Nhưng cơ may lớn nhất vẫn là được nằm xuống và lắng nghe giọng trầm ấm của mấy cô chú hay đọc phát thanh, kể chuyện, thông qua cái đài cát-sét. Chẳng bao giờ tôi nghe hết được nổi một câu chuyện, lúc nào cũng lăn ra ngủ khi giọng đọc mới chỉ cất lên vài phút, nhưng rõ ràng đây là phát minh vĩ đại nhất dành cho các bệnh nhân. Tôi luôn nghĩ như vậy. Vấn đề là nếu không bị bệnh, tôi sẽ không được nằm đấy. Nhắm mắt lại, đôi khi ta còn nhìn thấy được nhiều thứ hơn. Và ta cũng ít sợ hãi hơn. Chí ít là sẵn sàng khóc và tin rằng chẳng ai có thể nhìn thấy điều đó, hoặc chẳng thèm quan tâm. Nỗi buồn đôi khi không đáng nguyền rủa là vậy.
Trở về tuổi thơ là một hành trình rất dài và nó thường diễn ra vào lúc ta chẳng biết làm gì cả. Con người ta lúc nào cũng đi thẳng về phía trước nhưng luôn tiếc nuối những gì đã qua, thế nên hay mệt mỏi với cảm xúc của mình. Giống như việc người ta cứ gào lên rằng Trung thu bây giờ giống một lễ hội hóa trang hơn một ngày lễ rước đèn ông sao. Nhưng cơ bản là xã hội đã thay đổi rồi. Lứa 8x như tôi may mắn được có mặt trong những lễ hội truyền thống ngày xưa, còn 9x thì chắc gì đã biết, với họ, truyền thống là cái lễ hội hóa trang ấy. Đâu thể trách trẻ con được.
Thay vì ngồi than khóc không có trai/gái đi chơi Trung thu cùng, thì hãy nhớ là Trung thu dành cho trẻ con, dẫn em, cháu, ra đường chơi và mua cho chúng nó ít đồ, hoặc mua hoa quả bánh kẹo về phá cỗ với ông bà bố mẹ. Hoặc chỉ đơn giản là ngồi ở nhà xem VTV3 bên cạnh người thân thôi. Chẳng phải đây là một cơ hội tuyệt vời đó sao ? Giống như đau mắt vậy, tôi sẽ ở nhà mấy hôm trước khi đi xa, nằm nghe đài FM và phá cỗ.Cuộc sống dù thế nào đi nữa thì cũng vẫn tươi đẹp, theo cách mà ta chấp nhận và cảm nhận nó.
Nhưng dù sao đi nữa thì cũng khỏi nhanh nhanh lên, quá khứ dù có lung linh đến mấy thì ở đó lâu cũng mệt mỏi. Nó chỉ là nơi để ta đi du lịch ngắn hạn mà thôi. Phải luôn tin tưởng rằng, những điều tuyệt vời đang đợi ta ở phía trước, ngay sau khi ta khỏi đau mắt. Còn bây giờ, nhắm mắt lại để nhìn thấy những điều bình thường ta không thể...
**Nhật Kí Lạ**
Tuổi thơ bệnh tật của tôi gắn liền với chiếc giường của ông Ngoại. Bệnh nhân quen thuộc, không có sổ bảo hiểm nhưng không bao giờ mất tiền viện phí. Ngày ấy cứ bị đau cái gì là tôi nằm lăn xuống sàn nhà ăn vạ, bởi vì tôi sẽ được ăn cháo bà nấu, ông thì xoa xoa bóp bóp cho khỏe. Trở thành trung tâm. Nhưng cơ may lớn nhất vẫn là được nằm xuống và lắng nghe giọng trầm ấm của mấy cô chú hay đọc phát thanh, kể chuyện, thông qua cái đài cát-sét. Chẳng bao giờ tôi nghe hết được nổi một câu chuyện, lúc nào cũng lăn ra ngủ khi giọng đọc mới chỉ cất lên vài phút, nhưng rõ ràng đây là phát minh vĩ đại nhất dành cho các bệnh nhân. Tôi luôn nghĩ như vậy. Vấn đề là nếu không bị bệnh, tôi sẽ không được nằm đấy. Nhắm mắt lại, đôi khi ta còn nhìn thấy được nhiều thứ hơn. Và ta cũng ít sợ hãi hơn. Chí ít là sẵn sàng khóc và tin rằng chẳng ai có thể nhìn thấy điều đó, hoặc chẳng thèm quan tâm. Nỗi buồn đôi khi không đáng nguyền rủa là vậy.
Trở về tuổi thơ là một hành trình rất dài và nó thường diễn ra vào lúc ta chẳng biết làm gì cả. Con người ta lúc nào cũng đi thẳng về phía trước nhưng luôn tiếc nuối những gì đã qua, thế nên hay mệt mỏi với cảm xúc của mình. Giống như việc người ta cứ gào lên rằng Trung thu bây giờ giống một lễ hội hóa trang hơn một ngày lễ rước đèn ông sao. Nhưng cơ bản là xã hội đã thay đổi rồi. Lứa 8x như tôi may mắn được có mặt trong những lễ hội truyền thống ngày xưa, còn 9x thì chắc gì đã biết, với họ, truyền thống là cái lễ hội hóa trang ấy. Đâu thể trách trẻ con được.
Thay vì ngồi than khóc không có trai/gái đi chơi Trung thu cùng, thì hãy nhớ là Trung thu dành cho trẻ con, dẫn em, cháu, ra đường chơi và mua cho chúng nó ít đồ, hoặc mua hoa quả bánh kẹo về phá cỗ với ông bà bố mẹ. Hoặc chỉ đơn giản là ngồi ở nhà xem VTV3 bên cạnh người thân thôi. Chẳng phải đây là một cơ hội tuyệt vời đó sao ? Giống như đau mắt vậy, tôi sẽ ở nhà mấy hôm trước khi đi xa, nằm nghe đài FM và phá cỗ.Cuộc sống dù thế nào đi nữa thì cũng vẫn tươi đẹp, theo cách mà ta chấp nhận và cảm nhận nó.
Nhưng dù sao đi nữa thì cũng khỏi nhanh nhanh lên, quá khứ dù có lung linh đến mấy thì ở đó lâu cũng mệt mỏi. Nó chỉ là nơi để ta đi du lịch ngắn hạn mà thôi. Phải luôn tin tưởng rằng, những điều tuyệt vời đang đợi ta ở phía trước, ngay sau khi ta khỏi đau mắt. Còn bây giờ, nhắm mắt lại để nhìn thấy những điều bình thường ta không thể...
**Nhật Kí Lạ**