Tôi không biết là dùng từ “Ước mơ” nghe nó có quá to tát hay không, nhưng quả thực là trong một thời gian rất dài, tôi chỉ nghĩ đến việc cuộc sống của mình có kem đánh răng Close-Up, dầu gội Rejoice và được tắm nước nóng dưới vòi hoa sen.
Đó có thể coi là thời điểm nhọc nhằn nhất trong cuộc đời. Cũng cỡ 10 năm trước, sinh hoạt hàng ngày khá đơn giản, đánh răng bằng loại kem rẻ tiền, dùng dầu gội rẻ tiền và mỗi khi trời lạnh, phải đun nước bằng bếp than, nước đổ vào chậu và dội. Cả tuổi thơ của tôi gắn liền với những thứ đó. Cơ bản là do nghèo. Mà cái nghèo thì cũng rất khó nói. Trong khi chúng bạn đã có người lo ăn, lo mặc, tôi thì phải tự thân vận động từ những thứ như thế. Hoặc chấp nhận dùng những thứ còn tệ hơn (trong mắt tôi), ví dụ là gội đầu bằng nước bồ kết, hay đánh răng bằng cái lạt nhựa của mấy ông bà già, ở đây là ông bà Ngoại tôi. Không biết mọi người có biết cái kiểu đánh răng thế không, nhưng nói chung là nó rất tệ. Thậm chí nếu có mua được cái bàn chải, thì nó cũng là loại còn cứng hơn cả bàn chà quần áo bây giờ.
À không, tôi không có ý định kể khổ đâu. Nhưng tôi không ngại khi phải nói rằng tôi đã sống như thế, và lớn lên từ những thứ như thế. Ước mơ đầu tiên của tôi, là ném bát vào những người đã ném đi bát cơm của tôi. Nói ngắn gọn là trả thù. Nhưng càng khôn lên, thì càng nhận ra rằng, tốt nhất là hãy sống cuộc sống của mình. Điều đấy hình thành ra ước mơ thứ 2, mà vô tình mẹ tôi đã cho tôi.
Tôi không bao giờ muốn ở một nơi nào khác ngoài Hà Nội. Nhưng nơi mẹ tôi đã từng sống – Ninh Bình, lại có những thứ mà tôi khao khát. Dịp nghỉ hè, tôi được về đó, gặp gỡ những người tôi không thích cho lắm, nhưng được đánh răng bằng kem Close-up, ôi cái mùi vị của nó mới tuyệt làm sao. Tôi chưa bao giờ được dùng thử, và cũng chưa bao giờ tôi đánh răng nhiều lần đến thế trong ngày. Cái cảnh mà bạn từng thấy trên tivi, những đứa trẻ châu Phi xâu xé gói mì tôm hay bimbim mà các nhà từ thiện mang đến, cái cảm giác của tôi, tôi tin là giống hệt chúng nó. Phần vì đói, nhưng phần chính, nhiều cảm xúc hơn, là thèm khát.
Tiếp đó là dầu gội Rejoice. Cũng giống như Close-Up, đến bây giờ tôi cũng chỉ gội cái loại này. Cho dù nó vẫn gây cho tôi những lớp da chết, nhiều người khuyên đổi dầu, thì tôi vẫn chẳng quan tâm. Điều quan trọng là nó xoa dịu tuổi thơ của tôi. Như thuốc an thần cho mỗi đêm mất ngủ. Một tuổi thơ thiếu thốn. Tôi còn nhớ, hồi ấy 1 chai dầu này cỡ khoảng hơn chục nghìn. Mẹ tôi và một vài người khác dùng loại này. Và tôi đã si mê nó, thậm chí đêm ngủ tôi còn mơ đến Rejoice. Mạnh dạn cho rằng nó là mối tình đầu của tôi. Không kém hơn đâu.
Cuối cùng là vòi hoa sen. Tôi thừa nhận mình là người thích ngâm hàng tiếng dồng hồ dưới vòi nước nóng. Chưa bao giờ tôi được thỏa mãn điều đó, cho đến khi được về mẹ. Dần dà, nó hình thành thói quen đến bây giờ và mãi về sau này.
Vâng, tôi là người thành phố.
Tôi sẽ ra sao nếu không có Close-Up, Rejoice và vòi hoa sen ? Tôi chẳng thể sâu răng, đầu hôi như cú và người ngợm bẩn thỉu đâu. Nhưng tôi cần những thứ ấy, như là cần cuộc sống và những thứ thật cay đắng.
Tôi nghĩ sẽ có nhiều người chê bai mình. Chẳng nhớ từng đọc ở đâu, có người nói rằng:”Những người hay nhớ về quá khứ, hoặc là nhà sử học, hoặc là kẻ thất bại”. Tôi là một thằng thất bại toàn tập, nhưng là ở thời điểm ấy. Cái thời điểm đánh dấu sự xuất hiện của một con người mới trong tôi, con người muốn có thứ gì là phải có thứ đó. Sự thật là như vậy. Nhưng bây giờ vẫn thất bại khi tôi tự hỏi là tại sao mình lại nhớ về ba cái thứ ở thì hiện tại là tầm thường với tôi thế nhỉ ? Có lẽ là tôi thương bản thân. Nhưng hơn hết là thương những con người khác. Những người chung cái cảnh bần hàn, và chia sẻ cho nhau khát vọng vươn lên. Đời đâu là mơ, đời chỉ là nơi biến những giấc mơ trở thành sự thật.
Tuổi thơ cho tôi những câu chuyện quý về tình người, về cuộc sống và cách sống. Những thứ rất nhỏ của bạn hàng ngày, có thể là niềm mơ ước cả đời của người khác. Tôi không nói rằng bạn nên trân trọng nó, tôi không phải chúa Jesus. Được có bố mẹ, có một cuộc sống sung túc, là một đặc ân. Chỉ vậy thôi. Bạn cũng chẳng có quyền từ chối điều đó từ Tạo hóa. Vấn đề là bạn có sẵn sàng cho đi một phần nhỏ của mình hay không? Ngược lại, tôi cũng chẳng đòi hỏi, vì không thể.
Tôi chỉ muốn sống thật mạnh mẽ.
Ở ngoài kia, có biết bao đứa trẻ lớn lên bằng bàn chải đánh răng cứng như bàn cọ toa loét. Rồi một ngày nọ, khi thứ ánh sáng chói chang của tự do ở trên đôi vai mình. Những đứa trẻ đó sẽ lớn, và sẽ đi...
*Nhật Kí Lạ*
Enjoy:
www.facebook.com/nhatkila.xc