Nhật kí: Mẹ bầu thời thất nghiệp - Cập nhật - Violet Lady

Violet Lady

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/9/14
Bài viết
216
Gạo
0,0
Ôi ôi, tớ chỉ mong cậu ra chương mới để đọc ấy chứ. Đọc cứ gọi là không ngậm được mồm. =))
Anh chồng này khờ quá vậy sao?
Tên chồng này còn nhiều pha không thể yêu thương nổi nữa cơ. He he... Chờ những chương sau rồi cậu sẽ thấy. :P
 

Violet Lady

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/9/14
Bài viết
216
Gạo
0,0
Tập 4: Khổ tâm

Khi biết tin mình có bầu, Zai khựng lại rồi... chết đứng như Từ Hải.

Làm sao?

Làm sao mà thế được?

Chúng mình đã cẩn thận như thế rồi cơ mà?

Làm sao mà dính bầu được chứ?

Mình lắc đầu quầy quậy.

Em không biết.

Em không biết nữa.

Nhưng thời gian vừa rồi em trót uống quá nhiều loại thuốc kháng sinh, thậm chí còn đi tiêm phòng các kiểu nữa. Không biết con có làm sao không...

Giờ em lại còn đang thất nghiệp, lương Zai thì thấp. Nếu mình sinh con bây giờ thì lấy gì mà nuôi...

Hay mình... bỏ con anh nhé?

Zai nghe vậy chỉ cúi đầu im lặng. Hai đứa ngồi bên nhau trầm ngâm một lúc lâu. Rồi Zai đứng dậy, lặng lẽ dắt xe về lúc nào không biết. Vì mình thực sự không để ý.

Vì hai chữ “bỏ con” nó đang hằn sâu vào trong trái tim mình.

Trên đời này có người mẹ nào như mình không? Lần đầu tiên biết mình có thai, lần đầu tiên được mang trong người một giọt máu nhỏ... Thế mà hai từ đầu tiên nảy ra trong đầu không phải là “vui mừng”, “hạnh phúc”, “vỡ òa” mà lại là “bỏ con”...

Đứa trẻ trong bụng mình. Nó vẫn nằm im rất ngoan như đang ngủ... Liệu nó có biết rằng chỉ mai kia thôi, chính người cha người mẹ này có thể sẽ đành lòng đi từ bỏ nó không?

Và còn cái cúi đầu im lặng của Zai. Mình tự hỏi trong suốt hai mấy năm sôi nổi của cuộc đời, đã từng có lúc nào Zai phải cúi đầu thật thấp như vậy chưa?

Suy nghĩ miên man mãi, rồi mình ngủ quên lúc nào không hay...
 

Violet Lady

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/9/14
Bài viết
216
Gạo
0,0
Tập 5: Đau đớn

Ngủ là một cách trốn tránh hiện thực rất tốt, chỉ có điều là đến khi tỉnh dậy, thì mọi vấn đề của bạn vẫn còn nguyên.

Sáng hôm sau mình tỉnh dậy, nắng chiếu xiên khoai hoang hoải trong phòng. Tia nắng mong manh, không đậm không nhạt. Trong veo nhưng buồn xao xác.

Nhà bên có thanh niên nào đó đang bật nhạc Trịnh.

Nghe lòng buồn quay quắt.

Mình nằm một mình trên giường. Thấy trái tim đang chết dần từng phần một.

Mình tra tên từng loại thuốc mình từng uống. Loại thuốc nào cũng có hại cho con. Rồi mình tính toán tuổi thai của con. 5 tuần tuổi. Rồi mình tra thai nhi 5 tuần tuổi thì trông như thế nào? Bé bỏng ra sao?

Từng thông tin trên mạng như từng nhát dao cứa vào tim mình. Đau đớn.

Mình nhắn tin cho Zai: “Chắc không giữ con được rồi anh ạ. Em sợ con bị dị tật. Sau này khổ con.”

Phải rất lâu sau mới thấy Zai nhắn lại: “Ừm. Vậy mai anh xin nghỉ việc để đưa em đi khám. Tất cả tùy thuộc vào em.”

Tin nhắn của Zai rơi lả tả vào lòng mình như những hòn đá tảng. Ô hay, thế là tất cả tội ác đều thuộc về một mình em sao?

Cả ngày hôm đó mình chỉ nằm im, bẹp dí trên giường, suy nghĩ rất nhiều và rất nhiều. Cơm không buồn ăn, nước không buồn uống. Suy nghĩ về cơn sóng gió cuộc đời bỗng từ đâu tràn đến, nhấn chìm cuộc đời mình.

Đến chập tối, mình cố lết xác dậy kiếm một lọ thủy tinh nhỏ nhỏ. Thai nhi 5 tuần tuổi, còn quá bé và có thể phá thai bằng thuốc. Nhưng mình không muốn thế, mình muốn con mình ít ra cũng giữ lại được một ít xương thịt, ít ra cũng có thể có một nấm mồ đàng hoàng...

Cảm giác lúc ngồi cọ rửa cái lọ sẽ là nơi chứa đựng máu thịt của đứa con đầu lòng... Nó đau đớn hơn tất cả những nỗi đau mình đã từng chịu đựng. Không kìm lòng được, mình bật khóc. Nước mắt tràn xuống ướt đẫm khuôn mặt, rớt cả vào khóe miệng. Có cái vị gì đó như là cay đắng, như là mặn chát...
 

Hỏa Trung Lư

Gà con
Tham gia
13/7/17
Bài viết
3
Gạo
0,0
Hỏa Trung Lư - phải chăng bác sinh năm 87 hoặc 88? Ngoài chém gió ra thì em còn có nghề coi tử vi dạo nữa đó. :x
Cái quán tử vi này mò mẫm nói dựa quá :D cơ mà dựa cũng đúng một nửa, 88 không phải Hỏa Trung Lư nhé!
Tập 5 viết nghe thương quá, nhưng cơ bản là sẽ không có gì xảy ra đúng không? Nếu không thì sẽ không có cái truyện này!
 

Violet Lady

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/9/14
Bài viết
216
Gạo
0,0
Cái quán tử vi này mò mẫm nói dựa quá :D cơ mà dựa cũng đúng một nửa, 88 không phải Hỏa Trung Lư nhé!
Tập 5 viết nghe thương quá, nhưng cơ bản là sẽ không có gì xảy ra đúng không? Nếu không thì sẽ không có cái truyện này!
Ahihi... Thế ra bác sinh năm 88 thật đấy hả? Thế thì em với bác hợp mệnh đấy. Nao có đi buôn bán gì thì rủ em nhé. :D :D
Còn truyện này thì... ngày còn có ngày nắng ngày mưa, truyện cũng có lúc vui lúc buồn bác ạ. "Trên đời này cái quái gì cũng có thể xảy ra" được mà. Em thích kiểu nhân vật bị rơi xuống tận đáy vực sâu, rồi phải tự mình bò lên, tìm lại được tiếng cười trong cuộc sống. Ahihi...
 

Violet Lady

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/9/14
Bài viết
216
Gạo
0,0
Tập 6: Không lời

Sáng hôm sau, Zai đưa mình đi khám. Bác sĩ lắng nghe tên những loại thuốc mình đã uống, lắc đầu, rồi giải quyết cho mình qua khu làm thủ thuật.

Zai ngồi đợi trên băng ghế phòng chờ, mặt cúi gằm, mắt nhìn vào một điểm nào đó vô định.

Còn mình thì cô đơn đi đến phòng tiểu phẫu, nằm run rẩy trên chiếc giường trắng lạnh ngắt, cắn chặt môi khi những chiếc kim đâm xuyên vào cơ thể mình. Tiếng máy hút chợt bật lên xình xịch. Hai mắt mình nhắm nghiền, cố giữ cho dòng nước mặn chát không trào ra ầng ậc. Thế nhưng, khoảnh khắc khi đứa bé bị hút ra khỏi lòng mẹ, tim mình cũng như bị ai đó hút ra khỏi lồng ngực, trống rỗng và vỡ nát.

Khoảnh khắc đó...

Mình đã từng khóc khi thất tình.

Đã từng khóc khi ngã xe.

Đã từng khóc khi đau chân.

Đã từng khóc khi bị người đời chửi mắng.

Nhưng không có giọt nước mắt nào có thể so sánh với giọt nước mắt khóc cho đứa con chưa kịp chào đời.

Con ra đi.

Giây phút đó... Trái tim mình dường như cũng chết...

Gượng đau, mình run run đưa cho bác sĩ cái lọ thủy tinh nhỏ mình đã chuẩn bị sẵn. Định là sẽ mở miệng xin bác sĩ đừng đổ con em xuống bồn cầu hay cống rãnh mà tội nghiệp. Nhưng chẳng nói được gì vì cổ họng cứ nghèn nghẹn, và nước mắt cứ nhạt nhòa. Lặng nhìn thái độ của mình. Bác sĩ hiểu.

Mình được đưa đến phòng hồi sức, nằm chết ngất ở đó gần ba tiếng đồng hồ. Khi tỉnh dậy, mình thấy Zai đang ngồi trầm ngâm nhìn mình. Còn bên cạnh là cái hộp vải, bên trong có cái lọ thủy tinh đang ôm ấp thân xác tan nát của đứa con... Mình ôm lấy cái hộp, khóc nức nở... Rồi Zai đưa mình về.
 

Violet Lady

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/9/14
Bài viết
216
Gạo
0,0
Tập 7: Trong hoạn nạn mới thấy chân tình

Công bằng mà nói, ban đầu mình để ý đến Zai cũng chỉ vì thấy Zai hay hay. Sau này thì phát hiện thêm hồi sinh viên Zai từng học rất giỏi, không yêu đương gì, suốt ngày chỉ có cắm đầu vào đi làm thêm với học. Mình mới bắt đầu thinh thích Zai. Nhưng chỉ đến khi có việc không may xảy ra, thì mình mới thấy là con mắt “soi giai” của mình quả là chuẩn không cần chỉnh.

Bởi vì sau khi bỏ thai, thì mình rơi vào quãng thời gian ốm đau trầm cảm, triền miên không dứt (như một sự quả báo). Quãng thời gian đó, nếu không có bố mẹ hỗ trợ về tài chính, Zai luôn ở bên hỗ trợ về tinh thần, thì chắc giờ này mình cũng xanh cỏ lâu rồi. Một con bé được chiều chuộng từ nhỏ, luôn tưởng rằng mình có thể đội trời đạp đất, sống không cần ai. Giờ mới thấy giá trị của một người chân thành bên cạnh mình quý giá đến mức nào.

Những lần Zai chạy đi đêm hôm mua đồ ăn cho mình bồi bổ, những lần Zai bỏ cả công việc đưa mình đi khám tại bệnh viện, mình xin phép không kể vì các bác lại chép miệng: “Ôi giời! Đang yêu đương thì thằng cờ hó nào chẳng thế!” Bản thân mình cũng từng được giai nọ giai kia nịnh nọt chiều chuộng, đón đưa đến mấy năm giời. Nhưng không có Zai nào khiến mình cảm thấy an tâm và chân thành đến như thế.

Ấy là khi đưa mình và con về nhà, Zai bảo mình: “Cuối tuần này anh với em đưa con về nghĩa trang thai nhi nhé. Ở đó người ta làm tang lễ và cầu nguyện cho những hài nhi xấu số chu đáo lắm. Dù con mình chưa kịp thành người nhưng anh muốn con cũng phải có một đám tang, một nấm mồ đàng hoàng.” Khi ấy, mình bất ngờ và xúc động lắm. Thực ra mình chỉ định đem con đến một nghĩa trang nào đó, rồi vùi thân xác con thành một nấm mồ nho nhỏ mà thôi. Nhưng Zai đã nói như vậy thì... Mình tin rằng bất cứ ai cũng có thể đối xử tốt với một người chỉ vì họ thích. Bất cứ ai cũng có thể tỏ ra săn đón với một người chỉ vì họ yêu. Nhưng đối xử trọn tình trọn nghĩa với đứa con thiếu may mắn còn chưa kịp chào đời của mình thì... không phải chàng trai nào cũng làm được.

Bản thân mình là một đứa cực kì bồng bột.

Bồng bột khi bỏ việc.

Bồng bột khi bỏ con.

Nhưng mình tin rằng lần này, chọn ở lại bên Zai, là mình đã không hề bồng bột.

Vậy là cuối tuần đó, mặc dù sức khỏe còn rất yếu nhưng mình cũng cố lết cái thân xác tàn tạ cùng Zai đưa con về nghĩa trang thai nhi gửi gắm. Để rồi hai tuần sau đó, hai đứa mình lại một lần nữa vượt mấy chục cây số về dự đám tang tập thể của con. Để được chính tay ôm ấp con lần cuối, đưa con về nơi an nghỉ cuối cùng...

Ngày hôm đó, ánh hoàng hôn in xuống nền trời đỏ thắm. Mình hi vọng rằng ở nơi xa, con có thể tha thứ cho mình và tìm thấy một chốn bình yên hạnh phúc...
 

Violet Lady

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/9/14
Bài viết
216
Gạo
0,0
Tập 8: Sao Thái Bạch sạch bách cửa nhà.

Mấy tháng sau khi nghỉ việc, mình vẫn ốm.

Cũng chả hiểu tại sao, chỉ biết là đủ thứ bệnh.

Nào là sốt xuất huyết, đau dạ dày, đau đầu, cảm cúm. Hết ốm xong thì chuyển sang... viêm nhiễm phụ khoa. Mình dặt dẹo còn hơn một con mèo hen. Số tiền tích kiệm được lúc còn đi làm dần dần tiêu hết sạch. Bố mẹ phải gửi tiền viện trợ cho mình sống qua ngày. Tổng kết lại thì cái tuổi 26 âm mình bị sao Thái Bạch chiếu mạng, à không, phải là sao Quả Tạ mới đúng. Đúng là không còn gì để mất!

Từ một con lợn sề nặng hơn 60 kg, chưa bao giờ biết chán ăn chán uống (thậm chí còn lấy ăn uống là lẽ sống của cuộc đời) mình tụt xuống chỉ còn hơn 50 kg. Ăn uống chỉ để cầm hơi.

Từ một kẻ luôn coi thường tiền bạc, coi tiền bạc chỉ là vật để ngoài thân. Nay mình phải tiết kiệm từng đồng, chi li tính toán đến từng đồng, cảm thấy xót xa và xấu hổ mỗi lần nhận được tiền viện trợ của bố mẹ. 26 tuổi mà mình vẫn như một đứa trẻ, xa rời vòng tay bố mẹ là chết ngay lập tức, chết như con cá, chết giãy đành đạch.

Mình không dám cho bạn bè (trừ những đứa thân thiết) biết mình đã thất nghiệp gần cả năm trời. Trong mắt bạn bè và anh em họ hàng ở quê, mình vẫn là đứa con gái giỏi giang thành đạt, một mình lăn lộn lập nghiệp ở nơi xa. Can đảm mà vẻ vang lắm chứ.

Nhưng có ai biết rằng cái con khờ này đã một mình ôm hồ sơ đi xin việc ở khắp nơi, lên mạng cày nát cả mấy trang tuyển dụng. Thế nhưng chỉ vì tiếng anh dốt, kiến thức chuyên ngành mơ hồ mà bao công sức đều đổ xuống sông xuống biển. Chẳng có nơi nào muốn nhận.

Cuộc đời mình lúc đó tuyệt vọng lắm. Chỉ muốn nhảy quách xuống một cái cầu nào đó mà chết luôn đi cho rồi. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thấy có lỗi với bố mẹ, thấy sợ sợ chết, nên lại thôi.

Mấy anh chị em trong công ty cũ thỉnh thoảng nhắn tin hỏi han, biết mình vẫn còn “ở nhà chơi dài dài” thì họ có vẻ coi thường lắm. Ừm, thời đại nào rồi mà vẫn còn có đứa thanh niên sức dài vai rộng, suốt ngày ăn bám bố mẹ thế không biết.

Ngay đến người thân ruột thịt cũng dần dần trở nên coi thường mình. Lúc trước mình đi làm ở công ty thì lương thưởng cao, lần nào về cũng mua quà cho cháu. Từ hồi mình thất nghiệp, mỗi lần về thăm nhà chỉ về tay không. Anh trai chị dâu cũng ít gọi điện hỏi thăm. Mà khi mình đến nhà chơi ở lại mấy hôm thì thái độ cũng dần dần khác. Cụ thể là khác như thế nào thì mình không thể miêu tả được. Vì nó rất mơ hồ. Còn mình chỉ biết tự gạt đi, cho rằng tất cả là do mình nhạy cảm quá. Nhưng thật sự thì không phải.

Bởi vì ngay cả đến bản thân còn coi thường chính mình, thì còn có thể được ai tôn trọng?

Chỉ có bố mẹ là vẫn luôn luôn an ủi, luôn luôn chở che, và không bao giờ gây thêm áp lực cho mình.

Mình đã tưởng quãng thời gian đó là đỉnh điểm đen tối lắm rồi. Nhưng không, quãng thời gian đen tối nhất vẫn còn chưa đến đâu sói ạ!
 

Nhật Hy

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
21/5/14
Bài viết
1.610
Gạo
0,0
Tên truyện: Nhật kí mẹ bầu thời thất nghiệp
Bạn điền tên chủ đề gồm ba thành tố bắt buộc Tên tác phẩm - Tình trạng đăng - Tên tác giả. Trong đó:
- Tình trạng đăng chỉ được ghi một trong ba trường hợp bắt buộc: Cập nhật/Hoàn thành/Tạm dừng
Bạn viết sai tên chủ đề rồi ấy, bạn sửa lại đi bạn.
 
Bên trên