Nhật kí: Mẹ bầu thời thất nghiệp - Cập nhật - Violet Lady

Violet Lady

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/9/14
Bài viết
216
Gạo
0,0
Đến khổ! Cuộc đời bi đát đôi lúc khiến mị tăng xông, muốn tìm đại cái cầu rồi nhảy quách xuống cho rồi... 7onion37

Đến khi sa chân hố này, ngấm bả kia mà mềnh cười không khép được mồm.=))=))=))

P/s: Mong cái Sen tag giùm vào chương mới nhá!
Thăn kiu Lách Cách đã động viên. Rảnh thì ghé qua nhả vài lời vàng ngọc cho tớ có động lực đăng bài nhé bạn hiền. :x ơ mà tag như thế nào ấy nhỉ? Lâu không lên Gác nên tớ quên mất rồi. :-/
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Violet Lady

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/9/14
Bài viết
216
Gạo
0,0
Tập 15: Ăn vạ đòi cưới

Cả đêm hôm đó, Zai quấn chăn kín người, nằm thẳng đuột, cứng đờ. Đến xác ướp Ai Cập chắc cũng phải gọi bằng cụ.

Mình tưởng Zai có vấn đề gì, lay lay gọi gọi mấy lần nhưng Zai chỉ rên hừ hừ bảo: “Để im cho anh ngủ!” Ừm, trên thì sếp ép xuống chuyện công việc, dưới thì con Sen ép lên chuyện bầu bí, mình phải để cho Zai ngủ một giấc thật ngon thì mới có sức chống lại cả thế giới chứ. Nghĩ vậy nên mình cũng thôi, không làm phiền Zai nữa.

Sáng hôm sau, Zai bật dậy từ sáng sớm dựng mình dậy đòi nói chuyện. Mặc dù mình có thể thức thâu đêm suốt sáng, không ăn không ngủ mấy ngày, nhưng trên đời này mình ghét nhất đứa nào dựng mình dậy lúc mình đang say ngủ. Bởi vậy, mình quệt ngang vệt nước nhãi rồi càu nhàu bảo Zai:

- Im đi! Có gì nhắn tin nói sau, để yên cho em ngủ!

Zai thấy vậy tự ái, lì lì cái mặt dong xe ra cửa, phóng về nhà lấy đồ đi làm. Và cả ngày hôm đó hắn im re, không thèm í ới mình câu nào.

Sự im lặng chết chóc kéo dài cho đến 3 4 ngày sau, khi mình sốt ruột quá mới bốc máy gọi:

- Này! Rốt cục là anh đang lưu lạc phương trời nào thế? Cái que 2 vạch hôm trước em cho anh xem, anh định tính làm sao?

Zai tỉnh như ruồi:

- À, anh định chạy làng.

Đệch! Cái định mệnh Zai nhé! Mình nhảy lên chồm chồm:

- Này này, tôi không đùa anh đâu đấy! Giờ tôi có thai rồi, tôi không bỏ con nữa đâu, anh làm sao thì làm!

Zai vẫn cù nhây cù nhầy:

- Anh chả biết, anh ra hoang đảo ở rồi, em có tìm anh đằng trời.

Đệch! Đệch đệch đệch! Mình méo hết cả mặt:

- Hu hu... con Sen không đùa anh đâu. Anh đừng có thế chứ, em mà buồn thì con anh cũng buồn đấy... Hu hu hu...

Thấy mình mếu máo mếu máo, Zai mới hạ giọng an ủi:

- Ừm, anh đùa thôi, tối anh về nói chuyện nhé. Anh đang làm việc.

Thế nhưng tối hôm đó, Zai lại có việc đột xuất phải đi công tác đến gần chục ngày. Mà toàn đi vào những nơi khỉ ho cò gáy, điện thoại không thể nào liên lạc được. Báo hại mình sống gần chục ngày như trên đống lửa, không có lúc nào ngồi yên. Đứa bé trong bụng như chung nỗi sốt ruột với mình, nó thể hiện thái độ lo lắng bằng cách bắt mình nôn ọe ốm nghén liên tục, ngửi thấy tí tẹo mùi cơm là phát kinh hết cả người. Chỉ có gần chục ngày mà hai mẹ con giảm mất gần ba cân. Mặt mũi dài ngoằng, chân tay xanh lè. Người yếu ớt đến mức cảm tưởng gió thổi cho phát là bay. Cả ngày chỉ biết nằm bẹp dí trên giường, lo lắng nghĩ ngợi nghĩ ngợi...

Ôi cái cuộc đời này... Sống đến ngần này tuổi đầu rồi, giờ mình mới thấy mình sao mà ngu ngơ ngây thơ quá. Ai lại đi tin tưởng bọn đàn ông 100% như thế hả trời? Ờ thì bình thường mình thấy Zai tốt, Zai chiều chuộng, Zai quan tâm, Zai có trách nhiệm với mình. Nhưng đó là bởi vì Zai còn yêu và vẫn còn thấy “giá trị lợi dụng” nơi mình. Nhưng giờ thì mình mắc bầu bí rồi, lỡ Zai mà có quất ngựa truy phong thì mình có mà tìm Zai bắt đền vào mắt!

Nhưng cho dù thế nào, thì mình cũng quyết không phạm sai lầm lần thứ 2 nữa đâu!
 

Violet Lady

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/9/14
Bài viết
216
Gạo
0,0
Tập 16: Cảm xúc vỡ òa

Sau mấy ngày sắp bị quay chín giòn trên đống lửa, cuối cùng, Zai cũng chịu hiện hồn về gặp mình. Da dẻ đen nhẻm, gầy hốc hác, trông như dân tị nạn mới dạt vòm ở đâu về.

Khi đó mình đang ngồi tự kỉ bên cái máy tính thì tự nhiên thấy Zai xuất hiện trên bậc cửa. Nở nụ cười như “chưa từng có cuộc chia ly”, Zai hất hàm hỏi mình:

- Ê! Đang làm gì mà trông cái mặt đần thối ra thế?

Mình há hốc ra mất mấy giây rồi lập tức nhảy bổ đến ôm cổ Zai hôn tới tấp. Zai bèn quay ngoắt 180 độ trở về bộ mặt cáu kỉnh đáng ghét hàng ngày, Zai gỡ tay mình ra rồi vừa cười vừa càu nhàu:

- Dâm tặc buông ra! Anh đang bẩn bỏ xừ ra đây này. Xả sẵn chậu nước cho anh tắm đi. Mà nhà còn gì ăn không? Anh đói quá.

Mình mừng quá nhảy loi choi đáp:

- Có! Có! Còn cơm với cá mè kho riềng nè, để Sen lấy cho anh ăn nhá!

Phải nói thật là gặp lại Zai sau nhiều ngày xa cách, mình có cảm giác như vừa chết đi sống lại, mừng còn hơn thấy mẹ đi chợ về. Còn Zai thì cũng tủm tỉm cười, đi tắm rửa sạch sẽ xong phải túm lấy mình kéo lên giường “làm tí” rồi mới chịu ngồi vào bàn, ăn như chết đói. Ăn xong, Zai ngồi liếm môi liếm mép, lau mặt lau miệng kĩ càng như một con mèo điệu đàng. Mình hỏi:

- Thế mấy hôm nay anh trôi dạt ở đâu mà mất tích không thấy liên lạc được thế?

Zai đáp:

- À, tàu chở hàng gặp sự cố nên anh phải chạy đi lo việc tới giờ mới ổn ổn. Mấy hôm nay toàn ăn bờ ngủ bụi, mệt hết cả người.

- Thế sao anh không nhắn lại cho em một tiếng? Để cho em yên tâm?

- Có sóng đâu mà nhắn má ơi. Chỗ tàu gặp nạn toàn bụi Xú với Lau lách không. Đến chỗ ngủ còn chả có, lấy đâu ra sóng điện thoại.

- Vậy chuyện của em và con, Zai định thế nào?

Zai thủng thẳng:

- Còn định thế nào nữa, cưới, cưới khẩn cấp! Nhưng anh phải nói trước này, lấy anh là em sẽ khổ đấy. Nhà anh nghèo, lương anh thấp, bố mẹ anh thì làm ruộng... Em thì đang thất nghiệp chưa có việc làm, lại còn bầu bí nữa... Nếu lấy nhau thì hai đứa mình sẽ cực kì khổ đấy.

Mình liền cúi đầu im lặng không nói gì. Hai vợ chồng lấy nhau, ở nhà trọ chật trội, ăn uống dè xẻn đi một tí cũng không sao... Nhưng còn đứa con... Nghĩ đến cảnh con sinh ra khi bố mẹ còn nghèo khổ, còn chẳng có tiền, mình thương con muốn rớt nước mắt. Bố mẹ mình trước đây lo cho mình một cuộc sống vật chất đầy đủ, không thiếu một thứ gì. Vậy mà đến lượt mình, mình lại chẳng thể lo cho con được nhiều như vậy... Mình cảm thấy cực kì khổ tâm và có lỗi với đứa con trong bụng còn chưa chào đời.

Con à, giá như con có một người mẹ giỏi giang, khôn khéo và tháo vát hơn...

Thấy mình ngồi ngẩn tò te, Zai liền lay gọi:

- Sao thế? Hối hận rồi à?

Mình lắc đầu:

- Không, em chỉ đang suy nghĩ thôi.

Zai nói:

- Thôi còn suy nghĩ gì nữa. Đặt vé máy bay đi, cuối tháng này về nhà anh ra mắt gia đình.

Mình gật đầu cười buồn. Bên ô cửa nhỏ, có giọt nắng rơi xuống từ khung trời xanh xao nhỏ bé. Gió thổi, những hạt bụi trong nắng lấp lánh như muôn vàn vì tinh tú. Cảnh đẹp nhưng sao mà mông lung đến nao lòng...
 

Violet Lady

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/9/14
Bài viết
216
Gạo
0,0
Mị mong mà chẳng được. Còn cái vụ tag, mời bạn soạn cú pháp: @Têntrêndiễnđàng (Miễn phí hoàn toàn, hì hì...)

Nghe như kiểu giết người phóng hỏa xong quăng bịch xăng, rửa tay phủi đít sạch sành sanh rồi chạy đi báo cảnh sát ấy nhở. ;;) Bà Sen này...

*Tay bắt mặt mừng*
Lâu lắm rồi mới có người giãi bày giùm tiếng lòng2onion16.gif.


Đọc khúc này mà thấy chạnh cả lòng. Mị thì thuộc thế giới ngược lại, quý ông bà nhà mình vì cái tội thật thà chất phát nên con nhỏ phải lo thoát xác, thoát hồn để sống. Hôm nào mà vác cái thân xác rả rời về nhà lúc khuya lắc khuya lơ là lại muốn đâm xe xuống vực. Thôi đời hoa đời lá gì cũng nát bươm rồi, coi như phấn đấu cho thế hệ không 'bít' tên nào đó vậy!

Túm lại bạn viết truyện quá hài. Thú thật hôm nay mị đang đau buồn tột độ, tự dưng đọc cái này tinh thần phải nói là lên cái vèo. Kết nhất từ ngữ trong bài, nghe như đang đá chéo bờ mương tương dòng đời í. Chả bù với mị, mới tập tành viết vác, đọc câu cú mờ chỉ muốn ngủcuteonion53.

*Đặt sẵn bộ răng giả ngồi hóng*:v:v:v
He he. Tớ lại ngưỡng mộ những người như Mị, có thể tự bươn trải tự lo cho mình, viết lách chỉ là vui thôi. Còn nỗi buồn thì thật ra thì đời ai cũng buồn Mị ạ, chỉ là nói hay không nói ra thôi. Tớ đang một tay bế con, một tay gõ phím, mồm thì hát ru nên cmt không được chỉn chu cho lắm.
Còn cái vụ từ ngữ trong bài thì thật ra, tớ viết theo kiểu văn nói, giống như kiểu Mị đang cmt với tớ đây này. Tớ nghĩ người ta chỉ có thể đặc sắc nhất, sinh động nhất khi là chính mình Mị ạ.
 

Violet Lady

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/9/14
Bài viết
216
Gạo
0,0
Tập 17: Trở về miền Bắc

Người ta nói một quả trứng, nếu vỡ bởi ngoại lực bên ngoài thì là món ăn, còn vỡ bởi nội lực bên trong thì là sự sống. Còn mình thì lúc quái nào cũng bị ngoại lực bên ngoài đập cho vỡ nát, trở thành món trứng tráng cháy khét, mặn chát.

Ngồi trên chuyến bay về miền bắc cùng với Zai, mình vừa vui lại vừa buồn. Vui vì sắp được làm mẹ, sắp được trở thành cô dâu, sắp có một đám cưới. Buồn vì không biết những ngày tháng sắp tới sẽ phải sống như thế nào? Rồi thì gia đình nhà Zai, khi biết con trai họ sắp phải cưới một đứa con gái thất nghiệp, đến bản thân còn không tự nuôi sống được, phải sống bám vào con trai họ, họ sẽ nghĩ sao? Liệu họ có đồng ý không? Liệu họ có coi thường mình không?

Bước xuống sân bay lúc 11 giờ đêm, tiết trời se se lạnh. Đi bên cạnh Zai nhưng mình thấy sao mà cô đơn lạnh lẽo quá... Nhớ lần đầu tiên bước chân lên máy bay vào nam, khi đó mình còn trẻ trung và sôi nổi lắm, trong lòng còn tràn đầy biết bao nhiệt huyết và hy vọng... Vậy mà bây giờ, sau ba năm lăn lội, thì trong lòng chỉ còn rặt những nỗi buồn, thất vọng và bất an... Đến thân xác cũng mệt mỏi và hoang tàn...

Lúc ra đi tay trắng. Lúc ra về trắng tay. Lại còn đeo thêm cái ba lô ngược. Mình muốn khóc thật to ngay lúc ấy nhưng không dám.

Mình sợ Zai buồn...

Giờ ngồi kể lại thì lê thê sến sẩm thế thôi, chứ thật ra lúc xuống sân bay, mình chỉ ngậm ngùi được đúng 2 phút, còn thì vội vội vàng vàng vơ lấy mớ hành lý rồi phi ra khu sảnh trước gọi đồng đội đến đón. Đồng đội của mình là đứa em họ bằng tuổi con ông cậu, đồng đội của zai là đứa bạn bằng tuổi ở cùng quê. Cả hai đồng chí này đều có đặc điểm chung là thích nghe nhạc sến, trong tim vỡ nát vài mối tình dang dở và đến giờ vẫn chưa ra được trường. Nhưng mà ra được trường sớm làm cái giề, nhìn gương tài liếp của mình với Zai đây này. Đứa thì thất nghiệp, đứa thì bế tắc trong công việc, dù cuộc đời có rẽ theo lối nào thì cũng tối đen như cái tiền đồ chị Dậu cả thôi.

Xong! Tìm được đồng đội rồi thì thân thằng nào thằng nấy lo. Mình nhảy phắt lên xe nhờ thằng em chở đến quán ăn khuya gần nhất làm bát bánh đa cho ấm bụng. Vì mình biết có về nhà ông anh trai sục cơm nguội giờ này thì cũng cóc có gì ăn đâu. Anh trai chị dâu chứ có phải chị gái anh rể quái đâu mà phần cơm cho mình. Buổi tối mùa thu se lạnh, trời lại lất phất mấy hạt mưa bay, khung cảnh nên thơ đến lạ. Thằng em chở mình tấp vào cái quán cóc vỉa hè. Dưới tán cây Phượng già xum xuê, một tấm bạt căng lên, hai cái bóng đèn dây đốt đỏ quạnh, vài ba bộ bàn ghế nhựa, nồi nước dùng thơm phức bên cô chủ quán béo ngậy, nhìn là đã thấy ấm nồng phong vị miền Bắc. Mình hồ hởi gọi hai bát bánh đa đỏ thập cẩm ăn với rau sống thái nhỏ và vắt thật nhiều chanh. Hỏi thằng em có ăn gì thêm không, nó lắc đầu bảo không. Hai chị em ngồi bên nhau tự nhiên trong lòng đầy bồi hồi...

Chợt nhớ hơn 10 năm trước, hai đứa từng là niềm tự hào, là tinh hoa của cả dòng họ. Cấp 2 cấp 3 học trường làng lớp chọn, hết lớp 12 thi một phát đỗ thẳng cẳng vào trường đại học. Bảy năm lớn lên bên nhau, bảy năm học cùng lớp, cùng nhau trải qua biết bao nhiêu chuyện rồi lại học cùng một trường đại học. Vậy mà giờ này, ở nơi phương xa, một đứa thì long đong lận đận mãi không ra nổi trường, một đứa thì vừa thất nghiệp vừa ôm bụng mang dạ chửa... Trong khi các bạn cùng lớp ngày xưa, chỉ học hành làng nhàng thôi nhưng được bố mẹ nhét vào chỗ này chỗ kia. Giờ đứa thì công an, đứa thì thi hành án, đứa giáo viên, đứa bác sĩ... Đều ấm êm ngon lành cả... Không có hai đứa nào ngồi đây đêm nay, giữa cái khung cảnh tối đen như mực, lòng thì dạ đầy chua xót như hai chị em nhà này...

Giờ mà có can rượu, bát tiết canh với vài quả chuối xanh thì chắc mình phải ngồi chén chú chén anh, hàn huyên với thằng em đến sáng mất.

Nhưng không, húp cái xoẹt hết bát bánh đa, thằng em lại kì cạch đạp con Cup ghẻ chở mình vào nhà ông anh trai. Đêm thành phố bơ vơ và vắng hoe. Những năm tháng quá khứ trôi qua chầm chậm trước mắt. Tiếng xe máy phành phạch đi qua từng con đường, từng góc phố, chợt vang vọng như một tiếng thở dài...

Tag: @Lách Cách người ơi... ơ sao vẫn không tag được? :-?
 

Tử Ngọc Lan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
24/6/16
Bài viết
280
Gạo
0,0
Trong khi các bạn cùng lớp ngày xưa, chỉ học hành làng nhàng thôi nhưng được bố mẹ nhét vào chỗ này chỗ kia
Haha, mình ngày xưa cũng học hành ghê lắm, thi cấp 3 đỗ 1 lúc 2 trường, một trường chuyên của tp, một trường top đầu, thi ĐH cũng đỗ 2 trường. Học xong 4 năm ĐH ra trường thất nghiệp nửa năm rồi lên HN làm coder :( Cắm mặt vào cái máy tính suốt ngày, chẳng nhìn ra được đến ngoài :(
 

Violet Lady

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/9/14
Bài viết
216
Gạo
0,0
Ngược đời ghê nàng ạ! Cái chuyện học với chạy chọt bát cơm là định lý muôn thuở rồi. Hồi trước ta cũng trường chuyện lớp chọn ghê lắm, rốt cục vát mấy chồng bằng khen đi nhen lửa nấu cơm. Nói chung ra đời mới thấy nó ứ có nghĩa lý gì, chả đào ra được đồng nào xấc. Ta thì ta vẫn đang ôm cái nghiệp học hành vì thấy tiếc cả chục năm đèn sách (đôi lúc thấy mình như con tâm thần). Thôi thì chị em ta nắm tay nhau cùng khổ, miễn sao nàng cứ up truyện đều đều còn ta thì xuyên hố dài dài... :))

Còn cái vụ tag, nàng cứ dẹp đi cho khỏe chuyện. Sắp tới mị khá bận nên không vào gác thường xuyên được. Coi như để dành phiếu cơm, lúc nào dạt vô, ta thanh lý truyện nàng một lượt.:tho10:
Oki nàng. Thỉnh thoảng rảnh ghé qua nha nàng. Bận quá thì không cần cmt cũng được. He he...:x
 

Violet Lady

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/9/14
Bài viết
216
Gạo
0,0
Haha, mình ngày xưa cũng học hành ghê lắm, thi cấp 3 đỗ 1 lúc 2 trường, một trường chuyên của tp, một trường top đầu, thi ĐH cũng đỗ 2 trường. Học xong 4 năm ĐH ra trường thất nghiệp nửa năm rồi lên HN làm coder :( Cắm mặt vào cái máy tính suốt ngày, chẳng nhìn ra được đến ngoài :(
Vừa phải hì hục ngồi seach xem coder là làm nghề gì. He he... Tử Ngọc Lan nhà ở Hải Phòng không biết có từng ăn vặt ở chợ Cát Bi không? Có từng ăn bánh Xíu Páo, sữa chua dừa, sữa chua nếp cẩm ở quán cô Phượng ớt ngõ Đình Đông không? Có từng nắm tay ai đi lượn hồ An Biên ăn bánh gối không? Hải Phòng là mối tình sinh viên dang dở nhưng khắc cốt ghi tâm. Nhớ Hải Phòng. :)
 

Tử Ngọc Lan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
24/6/16
Bài viết
280
Gạo
0,0
Vừa phải hì hục ngồi seach xem coder là làm nghề gì. He he... Tử Ngọc Lan nhà ở Hải Phòng không biết có từng ăn vặt ở chợ Cát Bi không? Có từng ăn bánh Xíu Páo, sữa chua dừa, sữa chua nếp cẩm ở quán cô Phượng ớt ngõ Đình Đông không? Có từng nắm tay ai đi lượn hồ An Biên ăn bánh gối không? Hải Phòng là mối tình sinh viên dang dở nhưng khắc cốt ghi tâm. Nhớ Hải Phòng. :)
Đều đã từng, chỉ có điều người ta nắm tay không phải người yêu mà là thằng bạn nối khố :D Mối tình ta khắc cốt ghi tâm thì ở HN cơ, chỉ tiếc là thắm rắt nên phai nhanh :)
 
Bên trên