Nhật kí: Mẹ bầu thời thất nghiệp - Cập nhật - Violet Lady

Violet Lady

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/9/14
Bài viết
216
Gạo
0,0
Tập 9: Sóng gió bắt đầu nổi lên

Được cái, tuy ốm đau dặt dẹo, tuy tâm trạng thất thường, tuy bệnh tật triền miên, nhưng về cơ bản mình vẫn là thanh niên trai tráng hai mươi mấy tuổi đầu, nghĩa là tâm sinh lý hết sức bình thường. Mình vẫn bắt Zai qua nhà thường xuyên để “làm tí” cho khuây khỏa. Mà hôm nào Zai viện cớ bận hoặc mệt không qua thì chỉ có “chết” với mình.

Mình vẫn còn nhớ rõ hôm ấy, một buổi tối thứ bảy hết sức thanh bình. Mình nấu cơm ngon à ơi gọi Zai qua từ chiều. Zai ậm ậm ừ ừ bảo tối anh qua. Ấy thế mà định mệnh, đúng lúc Zai sắp qua thì trời đổ mưa. Mưa như thác đổ suốt mấy tiếng đồng hồ. Mà tính mình thì không thích trễ hẹn. Ai đó đã hẹn làm gì cho mình thì dù có động đất núi lửa, trời sập đến nơi thì cũng phải “vượt qua khó khăn” mà làm. Vì thế mà mình cứ ngồi đợi từ 6h đến 7h, rồi lại từ 7h đến 8h, 8h đến 9h. Nhưng càng đợi càng thấy mất hút. Cơn mưa to càng như trút những nỗi giận hờn, bực tức vào lòng mình. Đến 9 rưỡi, mình không kìm được nữa, bốc máy hét vào điện thoại:

- Thế tóm lại là anh có sang không đấy? Hay là để tôi sang?

Đầu dây bên kia, giọng Zai bình thản nghe ghét không chịu được:

- Anh đã bảo là em ăn cơm đi rồi mà. Đợi tí tạnh mưa thì anh sang. Chứ mưa thế này đường ngập lắm, sang sao nổi?

Mình vẫn sồn sồn:

- Cơm thì tất nhiên là tôi đã ăn rồi. Nhưng anh đã bảo sang thì trời mưa cũng phải sang chứ! Mất công hôm nay tôi nấu cơm cả buổi chiều.

Nói rồi mình tắt máy cái rụp. Zai cũng im luôn, chả thấy ho he gì. Một tiếng sau, vẫn chả thấy ho he gì. Mình đã định ôm cục tức buông màn đi ngủ luôn cho lành. Nhưng nghĩ mãi nghĩ mãi vẫn không thể nuốt trôi cơn giận này, bèn quyết định trở dậy quậy tưng một mẻ rồi mới yên tâm đi ngủ.

Mình bốc máy gọi Zai một lần chót, ghìm giọng xuống tông trầm nhất có thể:

- Bây giờ em hỏi anh một câu cuối cùng này, anh có định sang nhà em không?

Giọng Zai cũng trầm nhất có thể:

- Thôi tối muộn rồi. Em đi ngủ sớm đi, mai anh sang.

Mình điên tiết không thể chịu được:

- Thế từ chập tối đến giờ anh làm cái gì? Anh có biết tôi ngồi đợi anh cả buổi không làm ăn được cái gì không? Không sang thì nói ngay từ đầu để người ta khỏi chờ chứ!

Zai đáp lại:

- Anh phải làm việc chứ có được chơi đâu. Ngày nào cũng ôm một đống việc về nhà làm đây này. Trời mưa quá anh không sang được thì phải thông cảm cho anh chứ.

Mình điên quá cụp máy luôn. Thật không thể hiểu nổi! Cùng một con người, vậy mà có lúc thì làm cho mình cảm động rơi nước mũi, có lúc lại làm cho mình tức trào máu không thể chịu được. Chỉ mới tuần trước thôi, mấy anh chị chơi thân ở công ty cũ gọi mình đi ăn uống cùng. Đến 10h thì mình mệt quá nên xin phép về trước, điện thoại sập nguồn ném trong cốp xe, mình không để ý lên giường đi ngủ luôn. Zai gọi điện hỏi mình về nhà an toàn chưa mãi không được. Vậy là hơn 12h đêm, một mình Zai đi bộ sang nhà mình, gọi cửa hỏi han. Thấy mình xuất hiện trong bộ dạng đầu xù tóc rối, mắt bồ câu con đậu con bay, mồm thì hôi rình ngái ngủ, nhưng được cái người không sứt mẻ miếng nào, Zai mới yên tâm đi bộ về (Zai để xe ở công ty, bắt taxi đi chung với mọi người). Vậy mà cùng một con người đó, sang tuần này thì lại...

Nhưng mà tuần trước là tuần trước, tuần này là tuần này. Việc nào đi việc ấy. Mình đã quyết định rồi, phải giận tanh bành một mẻ cho mặt Zai xanh như đít nhái mới được.
 

Lê La

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
26/7/14
Bài viết
2.511
Gạo
2.620,0
Khiếp cái mẹ này quá. :))
 

Violet Lady

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/9/14
Bài viết
216
Gạo
0,0
Tập 10: Một điều nhịn là chín điều lành. Vì không nhịn nên mới ăn hành

Từ bé đến giờ, vì được nuông chiều quá nên mình có cái tật rất xấu đó là: Đòi cái gì không được thì lăn đùng ra ăn vạ. Bé đã vậy mà lớn cũng vậy. Chỉ có điều là chiêu thức ăn vạ khi lớn nó khủng khiếp và tinh vi hơn nhiều. Cả về cao độ và cường độ.

Nói là làm, bất chấp đồng hồ đã chỉ gần 11h đêm, mình ngay lập tức lao dậy vơ hết mớ quần áo hôm nọ Zai gửi nhờ giặt hộ cho vào túi và đùng đùng xách đít xe máy phóng sang nhà Zai.

Đến nơi, mình đập cửa uỳnh uỳnh gọi Zai ra ngoài. Chờ cho Zai lật đật chạy ra, mình mới quăng hết mớ quần áo xuống chân Zai và mắng:

- Đấy! Trả anh! Đừng bao giờ gặp lại tôi nữa!

Zai dường như chết đứng luôn tại chỗ, đôi mắt trân trân nhìn mình. Ánh nhìn ngỡ ngàng pha lẫn kinh ngạc. Còn mình thì mặt mũi đằng đằng sát khí, nhăn nhó như thể táo bón nguyên tuần không đi được. Nếu là vài năm trước đây thì có lẽ mình đã nhảy chồm chồm lên hò hét, tổng sỉ vả Zai bằng cả 10 thứ tiếng rồi (trâu, bò, lợn, gà, chó, mèo..vv..). Nhưng không, giờ mình đã khôn ngoan hơn nên mình quyết định nhảy lên xe, rồ máy phóng đi sao cho thật phong cách. Quyết không để cho Zai kịp giữ mình lại. Ấy là trong trường hợp Zai định giữ mình lại.

Về đến nhà, mình nhảy phắt lên giường, bực bội ngồi chờ. Vì mình biết, Zai biết tính mình. Bình thường mình mè nheo, cù nhây đùa giỡn với Zai các kiểu thế thôi, chứ một khi mình đã điên lên thì... Zai cứ liệu hồn. Bởi mình có cái tính rất lạ: Tình cảm của mình đối với một người giống như cái bếp lửa. Nếu mình thích một ai đấy, cái bếp lửa đó sẽ cháy lên bùng bùng. Mình sẽ quan tâm đến người ấy bằng thứ tình cảm ấm áp nhất, chân thành nhất, nồng nhiệt nhất. Còn nếu mà người ấy để xảy ra bất cứ chuyện gì, khiến cái bếp đó bị dội cho một gáo nước lạnh thì... Không có giận hờn, không có trách móc, không có ai oán... Tất cả chỉ đơn giản là tắt phụt, lụi tàn.

Mà Zai thì tất nhiên, chả hề muốn cái bếp đó bị tắt phụt tí nào.

Quả nhiên, 15 phút sau mình thấy Zai hộc tốc lao sang, mặt nặng như chì. Zai quẳng cái xe ngoài cửa rồi lừ lừ đi vào, quăng mông ngồi cái phịch xuống giường. Thái độ như kiểu trẻ con vừa bị mẹ mắng vì tội ăn vụng kẹo. Mình cũng mặt nặng mày nhẹ, chả thèm nói câu nào. 10 phút trôi qua, không gian vẫn lặng ngắt như tờ. Á, định thi gan với chị hả? Thi thì thi, sợ gì!

Lúc này, thời gian đã trôi dần về khuya. Xóm làng im phăng phắc không một tiếng động. Chỉ thỉnh thoảng có con mèo hoang nào đó động đực, cất tiếng kêu ngao ngao như tiếng trẻ con khóc, nghe rất chi là gợi tình. Mình liếc sang bên cạnh, thấy Zai vẫn ngồi yên bất động, lưng dựa vào tường (hay là ngủ quên mợ nó rồi?). Mình mới giả vờ lay nhẹ một cái, quả nhiên Zai đổ vật ra giường, mồm ngáy khò khò, nước nhãi còn chảy ròng ròng qua một bên mép, trông điêu không thể tả nổi. Ôi... Ở đâu ra mà có người vô tâm thế không biết. Rõ ràng là đang giận nhau với tui mà, sao lại lăn quay ra ngủ ngay được. Hu hu...

Trên bàn có miếng chanh ăn dở. Mấy con ruồi dấm đang vo ve tình tứ, công khai abc nhau trên miếng chanh. Chúng như muốn cười vào cái tình cảnh trớ trêu của mình.

Tự nhiên mình ngắm kĩ khuôn mặt Zai, thấy đôi mắt trũng sâu và cái cằm lởm chởm đầy râu, dấu hiệu của những đêm thức khuya không ngủ. Mình bỗng thấy thương Zai ghê gớm... Ờ, Zai với mình, không biết đứa nào mới là kẻ vô tâm đây. Công việc của Zai nhiều, luôn luôn mệt mỏi áp lực, luôn luôn phải ôm thêm việc về nhà làm đêm. Nhiều khi 3 4 giờ sáng, mình oánh được một giấc no nê rồi, vậy mà trở dậy kiểm tra vẫn thấy nick zalo của Zai sáng đèn, nghĩa là Zai vẫn đang ngồi cặm cụi cặm cụi... Nhưng mà văn hóa ở công ty cũ của mình, thì làm việc ngoài giờ khổ sở như vậy không hề được khen. Mà ngược lại, nó chỉ chứng tỏ hiệu suất làm việc của anh yếu kém, nên anh mới không thể giải quyết được hết công việc trong giờ làm việc (nhưng có một nghịch lý là, sếp lại rất thích những đứa luôn cày cụi trâu chó giống Zai). Nhiều việc như vậy, nhưng nhiều khi ở trên công ty, Zai còn bị người ta chửi cho như con (không lẽ nói thẳng ra là chửi cho như chó). Về nhà nhiều khi còn bị mình hờn mát giận dỗi cho đủ thứ...

Có lẽ nào... mình mới là đứa vô tâm?

Vậy là cảm xúc nổi lên... Cuồng dâm trỗi dậy. Mình phi ra dong ngay xe của Zai vào nhà. Chốt chặt cửa, nhảy lên hấp diêm lúc Zai đang ngủ...
 

Violet Lady

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/9/14
Bài viết
216
Gạo
0,0
Tập 11: Cạn nhời...

Mình đang hì hục hì hục thì Zai tự nhiên cựa quậy rồi mở choàng mắt dậy.

Ngay lập tức, Zai giãy dụa định đá bay mình xuống giường, giọng hoảng hốt:

- Này! Làm cái gì người ta thế hả? Dâm tặc!

Nhưng đời nào mình đang phi nước đại lại dễ dàng đá bay mình xuống thế được. Mình cúi xuống cưỡng hôn Zai một cái rồi nhẹ nhàng đe nẹt:

- Im! Cho hàng xóm ngủ!

Zai vẫn giãy dụa quằn quại:

- Này! Nhưng mà dùng “bắp cải sạch” chưa đấy? Lại dính bầu đứa nữa thì bỏ mợ.

Mình trợn mắt:

- Chửa thì đẻ chứ sao! Mà yên tâm đi, hôm nay không phải ngày nguy hiểm của em, làm sao mà dính được.

Zai gào lên:

- Đẻ làm sao được mà đẻ? Giờ em thì đang thất nghiệp, anh thì lương thấp, lấy tiền đâu mà nuôi con?

Nói rồi Zai tiếp tục chống cự kịch liệt, hòng hất văng mình ra chỗ khác. Mình đành phải nhượng bộ:

- Thôi được rồi, nằm im đấy để em đi lấy “bắp cải”...

Nhưng... mình vừa mới xoay người đi chỗ khác thì Zai đột nhiên giữ tay mình lại, cơ mặt căng cứng, đôi mắt hiện lên vẻ kinh hoàng và...

Không kịp nữa rồi...

Không gian lại một lần nữa rơi vào hố đen lặng ngắt như tờ. Zai nhìn mình, mình nhìn Zai. Bốn mắt chạm nhau tóe nhử nhèm. Rồi ngay lập tức, hai đứa cùng đạp văng nhau ra. Lúc này, khi cơn mê qua đi, hai đứa mới cùng ý thức được tầm nghiêm trọng của vấn đề. Zai bật máy tính lao lên mạng như điên tìm kiếm thông tin. Còn mình thì lao vào nhà vệ sinh tìm cách ép đống “hóa chất sinh học” kia xuống, hạn chế được đứa nào hay đứa ấy. Xong xuôi, mình lạch bạch chạy tới ngồi cạnh Zai, hai đứa cùng hì hục tra cứu chu kì kinh nguyệt của mình. Zai lườm mình tóe lửa:

- Từ hôm nay là đã có khả năng dính bầu rồi đây này. Đã bảo không được rồi mà còn cố! Dâm tặc!

Mình cũng lườm lại Zai:

- Thế tại đứa nào yếu sinh lý, vừa cho vào đã ra? Với lại dính làm sao được mà dính. Mãi 6 ngày nữa mới đến ngày nguy hiểm mà. Trông cái mặt anh thì làm gì... có con nào tồn tại được đến lúc ấy!

Zai quạt mình luôn:

- Ăn nói linh linh! Lần trước cũng nói không dính mà cuối cùng lại dính đấy! Em tính toán như cái cc ấy!

Zai với mình lườm nguýt nhau một hồi, rồi hai đứa quyết định đi ngủ. Để vụ bầu bí đó mai tính tiếp. Mình thì yên tâm chắc mẩm là dính thế quái nào được, Zai chỉ được cái lo bò trắng răng.

Thế mà ai ngờ đâu, lại dính chưởng thật...
 

Violet Lady

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/9/14
Bài viết
216
Gạo
0,0
Tập 12: Nghiệp miệng

Nhớ hồi Zai mới vào công ty, mình trông thấy Zai người dây cây cảnh, mày râu nhẵn nhụi, áo quần chỉn chu thì ghét lắm. Trong mắt mình, đàn ông phải trông khỏe khoắn một chút, bụi bặm một chút, lãng tử một chút. Còn mấy thằng cu quần áo lúc nào cũng là lượt, đầu tóc gọn gàng như Zai thì mình liệt vào loại Gay 100%, không phải bàn cãi. Đã thế, Zai còn có cái vẻ trầm lặng, kiệm nhời, bẽn lẽn như... một em gái mới lớn. Trêu chọc chán chê mới chịu ngẩng mặt lên cười một cái rồi lại tiếp tục cúi gằm mặt xuống, cắm đầu vào công việc. Mình lại càng thêm ngứa mắt. Trong mắt mình, đàn ông ít ra cũng phải nhanh nhẹn, hoạt ngôn, ăn to nói lớn một tí. Chớ còn cái thể loại như Zai thì... Không thể yêu thương nổi.

Bởi thế có một lần, mình mua đồ gửi về quê cho đứa cháu mới sinh. Mình lôi lên công ty khoe Zai (lúc đó mình với Zai cũng thân thân rồi. Thân vì quý cái quá khứ học hành oanh liệt của Zai). Sau một hồi khoe qua khoe lại thì mình bảo như thật:

- Này, hay là em với anh hợp tác sản xuất một đứa đi. Hí hí.

Zai cười, đang định nói gì đó thì mình nhảy vào chặn họng luôn:

- Nhưng mà trông cái mặt anh thì khó mà có sản phẩm quá à. Dễ vô sinh lắm, anh nhờ?

Zai có vẻ cay cú lắm, nhưng không nói được gì. Lại một lần khác, khi cả công ty đi hát Karaoke với nhau. Mình có trót nốc vài lon bia rồi lảm nhảm trêu Zai là ái, gay, bê đê, yếu sinh lý gì đó. Lúc ấy, Zai tự nhiên nghiêm túc nhìn mình rồi hỏi:

- Thế có muốn thử không?

Cái nhìn của Zai lạnh ngắt, làm mình tỉnh cả bia rượu.

Thế mà ối giời ơi... Đúng gần một năm sau, cái tên ái, gay, bê đê, yếu sinh lý, vô sinh đó lại khiến mình suýt vỡ mặt vì dính chưởng tới hai lần. Đúng là Nghiệp Miệng!

Một tháng sau cái hôm không kịp dùng “bắp cải sạch”, mình thấy trong người có cảm giác là lạ. Nhiều khi mình đứng hay đi bộ mà cảm thấy đất dưới chân cứ bồng bềnh bồng bềnh như sóng biển. Nhất là khi phải đứng rang cơm hay chiên cá lâu lâu, thì cái “CPU” bỗng nhiên mất điện cái rụp, khiến mình suýt úp nguyên cái mặt thớt vào chảo cơm rang. Nhưng do cảm giác khác với lần mang bầu trước, nên mình cho rằng mình chỉ bị mệt quá mà thôi. Với lại đợt ấy, do trong họ nhà mình còn có người mới mất. Suốt mấy hôm liền mình chạy qua chạy lại làm đủ thứ việc. Đến trâu bò còn muốn tụt huyết áp nữa là con người.

Zai thì vẫn thường xuyên hỏi mình xem dạo này có thấy gì lạ không? Có bị... thâm ti không? Mình thì vẫn gạt đi và trấn an Zai: Ti nhạt lắm, người khỏe lắm, chả vấn đề gì đâu. Dính làm sao được mà dính, chỉ lo hão!

Nhưng công bằng mà nói, trong thâm tâm, mình vẫn hi vọng mình và Zai sẽ có đứa con chung, dù rất mỏng manh. Bởi vì sau khi đứa con đầu tiên ra đi, trong trái tim mình đã bị thủng một lỗ trống hoác, không gì có thể bù đắp nổi. Cái chết của đứa con đầu tiên là một niềm đau, một sự tan vỡ, một nỗi trống trải , một cảm giác suy sụp đến vô cùng... Khi bước chân đi bỏ con, mình không bao giờ tưởng tượng được nỗi đau lại khủng khiếp đến vậy. Mình đã phải cố gắng lắm mới có thể vượt qua. Và sự mất mát đó chỉ có thể được bù đắp bằng sự xuất hiện của một đứa con khác... Bởi vậy, ngay sau khi trót “lầm lỡ” với Zai, lẽ ra mình đã có thể phi ngay đến hiệu thuốc mua viên tránh thai khẩn cấp về uống... Nhưng không, mình không muốn làm thế. Mình chỉ im lìm chờ đợi, và âm thầm hi vọng...

Và trời đã không phụ lòng người...
 

Lê La

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
26/7/14
Bài viết
2.511
Gạo
2.620,0
Mẹ này quyết tâm hại chết đời Zai đây mà.
 

Violet Lady

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/9/14
Bài viết
216
Gạo
0,0
Tập 13: Chính thức có bầu

Dấu hiệu đầu tiên của việc dính bầu là bị chậm.

Nhưng mà từ lúc “thả giống” đến lúc rụng trứng là những 6 ngày cơ mà, làm sao mà dính dễ dàng thế được.

Vì thế mình vô tư đi mua nước dừa về uống, cho “nó” nhanh ra.

Nhưng mà càng uống lại càng thấy vắng.

Mình lại càng vô tư không suy nghĩ gì cả. Trong khi Zai thì lòng dạ nóng như ruột phích.

Thế rồi hôm đó là ngày rằm tháng 7 âm lịch. Mình cùng mấy bà cô trong nhà đi chùa lễ phật. Sau một hồi thắp hương khấn vái, cầu xin Đức Phật che chở phù hộ cho đứa con đầu lòng không may mắn của mình (mong cả Chúa trời và Đức Phật chở che cho con), mình mới đi vào một bóng cây hóng mát. Đứng dưới bóng cây to, gió thổi phây phây như quạt hầu, trong lòng mình đang phê không thể tả thì bỗng nhiên có một bông hoa đỏ chét, to đùng rơi cái bộp vào lòng bàn tay mình. Mấy bà cô trông thấy thế mới đổ xô đến bảo hoa Sala rơi vào người là có lộc đấy, chụp ảnh up phây đi mau lên, sống ảo tí. Mình cũng không lăn tăn gì cả, cười nhe răng nâng bông hoa lên làm vài kiểu rồi nhẹ nhàng đặt lại xuống đất.

Chiều hôm đó, về đến nhà, không hiểu sao mình thấy chóng mặt đến nỗi phải lao vội vào nhà vệ sinh, ôm bồn cầu nôn mửa mề mửa mật. Nôn xong, mình lăn vội lên giường nằm, nằm được một lúc lại nôn. Người thì hâm hấp nóng, có cảm giác như đang bị ai đó rút hết sinh lực đi vậy. Cảm thấy có gì đó sai sai, mình bèn cố trườn dậy bò đi mua que thử thai. Và... ngạc nhiên chưa! Vừa nhúng vào cái, que thử thai đã hiện lên hai vạch căng đét đèn đẹt, đỏ nét nèn nẹt!

Mình trố mắt nhìn hai cái vạch bé tí nhưng sắc nét trên que thử, á khẩu mất gần 30 phút.

Niềm hạnh phúc.

Niềm hân hoan.

Niềm lo lắng...

Tất cả bỗng chốc ùa đến nhấn chìm mình...

Đến mức không còn biết dùng từ ngữ gì để miêu tả hết được...

Nếu như nỗi đau là một vực thẳm, một biển sâu, một màn đêm tối đen không có cách nào thoát ra. Thì niềm hạnh phúc này giống như ánh sáng cuối đường hầm, một bàn tay chìa ra giữa lúc tối tăm tuyệt vọng.

Thế rồi hết 30 phút á khẩu, mình tiếp tục ngồi 30 phút cười như điên trong niềm vui khôn tả.

Xong xuôi, mình dọn dẹp mọi thứ sạch sẽ, lấy điện thoại nhắn cho Zai một tin thật là tình tứ: “Zai à, tối đi làm về qua nhà Sen ăn cơm nhé. Nay Sen có món này ngon lắm. Hí hí hí hí...”

Gần tiếng sau, mới thấy Zai nhắn lại cho con Sen một tin ngắn tủn: “Uh.”

Đù... Với cái phong cách nhắn tin ngố tàu thế này thảo nào mà cóc bao giờ thấy Zai tán được gái (mà toàn bị gái tán). Nhưng không sao, mình hiểu tính Zai nên cũng chả bao giờ thèm giận. Quẳng cái điện thoại vào một xó, mình tung tẩy đi chợ mua sườn non về nấu canh, chuẩn bị cho kịch hay tối nay.
 

Violet Lady

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/9/14
Bài viết
216
Gạo
0,0
Tập 14: Sự tích con Sen

Lan man một tí. Nhân nhắc đến cái chuyện Zai gọi mình là Sen, thì chuyện đó cũng bắt nguồn từ một giai thoại đặc biệt.

Chả là lần ấy, Zai đi ăn thịt dê ở đâu về rồi chạy qua nhà mình chơi, vừa vào đến cửa đã thả một “quả bom” đầy nghiêm trọng rồi phi như điên vào wc, ngồi cố thủ trong đó cả tiếng đồng hồ. Mình kêu gào thế nào cũng nhất định không ra, lại còn tuyên bố sẽ ngồi ở đấy cả đêm nếu mình còn tiếp tục đứng đó mà lải nhải. Mình mới bực bội bỏ ra ngoài ngồi xem phim. Im ắng được vài phút, thấy mình không thèm quan tâm nữa thì hắn lại dở quẻ sai vặt mình đủ thứ. “Em ơi đun nước tắm cho anh.” “Em ơi, anh rất nóng. Em bật quạt quay vào đây cho anh.” “Em ơi mua cho anh lọ béc-bê-rin.” “Em ơi đưa cho anh cuộn giấy...” Mình lúc đầu còn chiều chuộng làm theo, sau không nhịn nổi nữa mới bật lại tanh tách: “Này! Tôi là con Sen của anh đấy hả???”

Zai nghe thế, mới hỏi lại:

- Cái gì? Em vừa nói cái gì?

Mình không thèm khách khí, đáp gắt gỏng:

- Tôi nói tôi là con Sen của anh đấy hả?

Tức thì, Zai rú lên cười như điên. Phải tưởng tượng là giữa 4 bức tường wc chật hẹp, nồng nặc mùi phân tươi đang ị dở, Zai có thể ôm bụng mà rú lên từng tràng cười sằng sặc. Khung cảnh đó phải khủng khiếp cỡ nào!

Đợi cho bản thân cười xong một trận thỏa thuê, Zai mới chịu tung cửa wc, đỏ mặt tía tai bò ra ngoài.

Vậy là từ hôm đó, bất chấp mọi nỗ lực phản đối của mình, Zai đổi tên mình là “Sen”. Sen trên điện thoại. Sen trên zalo. Sen trong máy tính. Đúng là một điềm báo tuyệt vời cho những ngày tháng “tươi đẹp” sắp tới của mình.

Và ngày hôm đó, Zai yêu còn tặng lại cho con Sen một vệt shit dài đúng 30 cm vắt từ trên bệ xuống tận đáy bồn cầu. Báo hại mình ngày hôm sau phải đeo khẩu trang cọ rửa lại toàn bộ khu vực wc và nhà tắm trong niềm kinh tởm khôn cùng.

Đúng là sa mạc lời. Hạn hán lời. Khô cạn luôn lời.

Chỉ có điều là hôm nay, Zai không còn ngoác mồm ra cười được nữa rồi.

Mình nấu cơm xong, ngồi đợi mãi đến 8h tối mới thấy Zai đi làm về, mặt mũi phờ phạc. Nhìn cái kiểu là biết vừa bị sếp chửi. Rõ khổ, đi làm thì áp lực, tuần có 7 ngày thì đến 8 ngày là về muộn mà tinh thần thì luôn trong tình trạng không biết bị đuổi việc lúc nào. Hôm nay làm được việc thì sếp khen, ngày mai trót hỏng việc thì sếp chửi cho vỡ mặt. Chửi đến độ tổ tiên cả mười mấy đời cũng phải lộn lên sòng sòng. Mà nói tức khí nhảy việc luôn thì đâu có dễ, anh phải thật giỏi cơ. Còn cái kiểu đã làm trái ngành lại còn tiếng anh một chữ cắn đôi không biết như Zai và mình thì... nghỉ việc xong chỉ có về quê mà chăn lợn!

Biết Zai buồn phiền và áp lực chuyện công việc nên mình nhẹ nhàng dọn cơm cho Zai ăn, dịu dàng chờ đợi cho Zai quất hết 3 bát cơm, khẽ khàng nhồi cho Zai thêm 1 quả táo rồi tống hậu tất cả xuống dạ dày bằng 1 cốc nước to. Mình còn cẩn thận ngồi chờ thêm 30 phút để đảm bảo tất cả đống đồ ăn vừa rồi không bị Zai phun hết ra ngoài (sau khi nghe tin sốc) rồi mới lạnh lùng chìa cái que 2 vạch ra cho Zai xem.

Quả nhiên, Zai trợn mắt nhìn mình, nấc nấc mấy cái rồi ngã vật ra giường.

Nhưng được cái lần này không chết đứng như Từ Hải.

Mà là chết thẳng cẳng như xác ướp Ai Cập!
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên