Tập 31:
Mẹ chồng mình bảo, tao sợ vợ chồng nhà thằng L thật đấy, chúng nó làm cái gì cũng vội vội vàng vàng, như là đi đánh giặc. Mỗi lần vợ chồng nhà nó về quê là tao cũng chạy long tóc gáy vì chúng nó.
Mà đúng là mình và Zai làm cái gì cũng vội vội vàng vàng, như là đi đánh giặc thật.
Hôm ấy cưới xong, làm dâu được đúng 3 tiếng đồng hồ thì mình ba chân bốn cẳng, cùng Zai vắt chân lên cổ phi vội ra sân bay để cho kịp giờ vào nam. Nguyên do là công việc của Zai có chút sự cố, cần phải có mặt ngay lập tức để tháo gỡ kịp thời. Zai định cắm mình ở lại làm dâu mấy ngày, còn Zai thì thảnh thơi vào trước giải quyết công việc. Nhưng mà đời nào mình chịu! Có đôi vợ chồng nào mà ngay đêm tân hôn đã chồng một nơi, vợ một nơi như thế bao giờ không? Vậy là mình lằng nhằng, mè nheo, ăn vạ các kiểu, cuối cùng Zai thấy nản quá, đành phải xách cả mình theo. Vậy là mình đặt một dấu chấm hết to tướng cho ngày đầu tiên làm dâu!
Còn nhớ có lần, mình đọc được câu truyện ngôn tình nào trên mạng, rằng thì là mà anh yêu chị khi còn nghèo khó, gia đình cấm cản thế nọ thế kia. Rằng thì là mà đêm tân hôn của hai anh chị ở trong cái phòng trọ lụp sụp, mưa phùn gió bấc thổi tứ tung, cái đệm cũ kêu cọt cà cọt kẹt… Mình thầm cười khẩy nghĩ: “thảm thế quái nào bằng đêm tân hôn của mình!”
Đặt chân xuống sân bay Tân Sơn Nhất, miền nam đón đôi vợ chồng mới cưới bằng một trận mưa gió bão quật rát hết cả mặt. Hai đứa đợi cho ngớt mưa, liêu xiêu lấy xe máy đi về phòng trọ. Trên đường đi, gió mạnh, chiếc xe máy xiêu vẹo nghiêng ngả và loạng choạng. Có đoạn đường ngập, hai đứa phải dắt bộ, lội bì bọp vì xe chết máy. Lạnh quá, mình rét run cầm cập quay sang nhìn Zai thì thấy môi Zai cũng tím bầm, nở nụ cười thâm như *** chó. Trong một ngày mà trải qua quá nhiều cảm xúc! Sáng thì làm cô dâu xênh xang xúng xính, váy cưới bồng bềnh ngồi ô tô phóng về nhà chồng. Đến tối thì hiện nguyên hình là đôi vợ chồng nghèo, ướt như chuột lột ôm nhau về căn phòng trọ rẻ tiền, nghèo nàn. Mình nghe ở đâu đó người ta nói “Sài Gòn hoa lệ - hoa cho người giàu, lệ cho người nghèo”, đến giờ mới thấm, quả là không sai!
Một giờ sáng hai đứa về đến phòng trọ. Vừa đẩy cửa vào nhà đã thấy nước dâng lên cao, đồ đạc nổi lều bều. Mùi ẩm mốc xộc lên làm mình buồn nôn không thể tả, quay ra nôn thốc nôn tháo nốt chỗ thức ăn còn lại trong dạ dày. Cũng may mà đợt nọ mình chịu khó đầu tư, sắm được cái giường chứ nếu không thì đêm nay cóc có chỗ ngủ. Nhưng mà vừa đặt mông ngồi xuống thì lại thấy chiếu mốc, chăn gối thì ẩm xìn xịt. Vậy là lại phải loay hoay đi lau dọn qua quýt, rồi thì kệ mợ ẩm thấp mốc meo, hai đứa cứ thế leo lên ngủ. Trong cơn mơ màng, mình mơ về ngôi nhà khang trang vững chãi của bố mẹ ở quê… Nơi đó có căn phòng thoáng đãng nhìn ra vườn cây xanh mướt, có chiếc giường chăn ấm đệm êm, có biết bao kỷ niệm về một tuổi thơ yên vui no đủ… và mình đã bỏ lại sau lưng tất cả, vì Zai…
Sáng hôm sau, trời còn mờ đất, Zai đã bật dậy lấy quần áo bỏ vào ba lô rồi phóng xe đi mất dạng. Bỏ lại một mình mình với căn phòng tan hoang tơi tả. Trước khi đi, Zai chỉ với lại dặn dò: “Vợ ở nhà nhớ ăn uống cẩn thận. Cùng lắm là 2 tuần nữa anh về.” Đậu xanh rau má, hai tuần nữa mới về thì còn nói làm cái gì! Người ta cưới xong thì đi đông đi tây, trong nước ngoài nước, Nha Trang Đà Lạt Sa Pa hưởng trăng mật. Còn mình cưới xong thì chỉ dọn phòng trọ thôi cũng muốn giập cả mật. Nhớ cái hôm lên công ty làm lễ báo hỷ, sếp vừa nhìn thấy mặt mình đã bảo: “Chúc mừng cô dâu tốt số nhất Vịnh Bắc Bộ nhá. Lấy được thằng L là hơi bị tốt số đấy!” Mình nghe xong chỉ còn biết câm nín, không nói được lời nào. Công bằng mà nói thì Zai nhà mình ngoài cái nghèo, yếu sinh lý và không có thời gian dành cho gia đình ra thì cái gì cũng ổn. Đẹp trai, cao ráo, dịu dàng, chí thú làm ăn, không hoang phí, biết chăm lo cho gia đình. Lại còn thông minh học giỏi nữa chớ! Mình còn đòi hỏi được gì nào. Thôi đành trời cho sao hưởng thì hưởng vậy.
Nói chung thì tuần đầu tiên sau khi lấy chồng, mình chỉ có lủi thủi dọn dẹp phòng trọ suốt tuần. Ác một cái là cứ nay dọn được phòng thì mai nước lại ngập, dần dà mình chán cóc thèm dọn nữa. Để ngập lụt chơi cho vui.