Tập 25: Cuộc xâm lăng của Zai bựa
Sáng hôm sau, mình gọi điện đặt vé máy bay ngay và luôn. Kết thúc những ngày về quê đầy tâm trạng.
Trở về miền nam, trở về với những ngày tháng lo lắng muộn phiền về tương lai nhưng không hiểu sao mình lại thấy vô cùng khoan khoái (có lẽ do không phải hít thở chung bầu trời với ông anh giời đánh).
Đón mình ở sân bay, thấy mình khệ nệ lôi theo cái thùng xốp đựng toàn rau củ quả, Zai xì mũi nói đểu:
- Sao thế? Rước đồ ở nhà đi không sợ anh trai “móc họng” ra hả?
Đệch! Nhìn cái mặt Zai đáng ghét kinh khủng, khiến mình chỉ muốn lao vào đá ngay cho một cước. Mình bảo:
- Đồ này là mẹ chuẩn bị cho em ấy chứ. Mà cũng chỉ toàn rau củ quả thôi, thêm con gà với gói xôi là cùng. Có đáng bao nhiêu đâu mà móc với chả họng.
Zai ngoác mồm cười nhăn nhở:
- Há há… Đúng là con gái, chỉ toàn rước đồ ở nhà đi không! Ăn hại gia đình!
Mình thừa biết Zai nói thế là có ý đá đểu chuyện anh em mình cãi nhau mấy hôm vừa rồi. Nhìn cái mặt Zai vừa tinh quái lại vừa hài hài, khiến mình không nhịn được, phải đạp ngay cho Zai một cái:
- Thôi chở Sen về đi, đừng có nhiều lời!
Trên đường về, mình vòng tay ôm Zai, đi qua biết bao phố phường, đi qua biết bao con đường... Nếu là mọi lần thì Zai đã hất tay mình ra ngay rồi (vì mình có thói quen đã ôm là hay tranh thủ mò lên sờ ti, sờ ti giữa đường giữa chợ - Zai cực kì ghét), nhưng hôm nay Zai để yên cho mình ôm, lại còn vỗ nhẹ vào tay ra chiều an ủi. Mình áp mặt vào lưng Zai, cảm nhận hơi ấm và mùi hương quen thuộc toát ra từ cái sống lưng thanh thanh, cái gáy thon thả và cái vạt áo màu xanh da trời. Mình bỗng cảm thấy có thể ngồi sau lưng chàng trai này mà đi khắp thế gian, đi đến cùng trời cuối đất, đi đến lúc sông cạn đá mòn…
Về phòng trọ lúc 2 giờ chiều, cái phòng nóng như lò nung. Zai dắt xe vào phòng, ngồi phịch xuống giường rồi hỏi mình:
- Em đã nói gì với bố mẹ chưa?
Mình lắc đầu:
- Chưa, ở nhà nhiều chuyện quá nên em chưa nói. Mà cũng không biết phải mở mồm ra kiểu gì nữa.
Zai bảo:
- Ừ, anh cũng chưa nói, nhưng mẹ anh thì nghi nghi rồi. Mẹ cứ gặng hỏi là chúng mày có gì chưa, sao mẹ thấy bụng nó to thế? Anh thì cứ chối đây đẩy nhưng mẹ không tin.
Mình đáp:
- Thì mẹ em cũng hơi nghi nghi rồi mà. Cụ cứ bảo sao dạo này mày xanh xao thế? Ăn ít cơm thế? Lại còn hay ốm dặt ốm dẹo nữa chứ. Công nhận các mẹ tinh thật, không gì qua mắt được các mẹ.
- Thế em định thế nào?
- Còn định thế nào nữa? Để tà tà thông báo cho các cụ về chuyện bầu bí chứ sao. Chớ bây giờ mà bảo con có bầu rồi trong lúc nhà trai còn chưa ý kiến ý cò gì, chắc bố mẹ em nhảy dựng lên mất.
Zai bỗng nở nụ cười bẽn lẽn:
- Tùy em. Cơ mà tự nhiên gọi điện cho mẹ, bảo mẹ ơi người yêu con có bầu rồi thấy cứ ngại ngại sao sao ý nhỉ…
Mình lườm Zai rách mắt:
- Thế sao lúc “chịch” con gái nhà người ta thì không kêu ngại?
Vì đã xác định đằng nào cũng về góp gạo thổi cơm chung, nên Zai cứ chuyển đồ về nhà mình dần dần. Cuộc “xâm lăng” của Zai bắt đầu từ những cái áo, cái quần, cái tất, cái bàn chải đánh răng, rồi đến những cái… sịp. Cho đến một ngày đẹp trời, khi mình nhận ra xung quanh mình toàn là sịp của Zai thì tất cả đã quá muộn. Sịp Zai ướt phơi ngoài sân chờ khô, sịp Zai bẩn để trong chậu chờ giặt, sịp Zai rách để trên giường chờ khâu… Sịp của Zai ngập đầu ngập mặt. Cóc hiểu Zai lấy đâu ra mà lắm sịp thế không biết? Cuộc sống của mình lúc này hoàn toàn chỉ xoay quanh Zai và để phục vụ Zai. Tất tần tật chuyện ăn uống, giặt giũ, rửa bát đều một tay mình lo liệu. Zai đi làm về chỉ có mỗi việc nằm ườn lên giường than mệt rồi ngoác mồm ra hỏi: “Sen ơi anh đói rồi. Cơm nấu xong chưa Sen?”
Nhiều khi mình ốm nghén, nằm bẹp cả ngày trên giường với cái chậu nôn kè kè bên cạnh. Thế mà nhìn đồng hồ, phát hiện ra sắp đến giờ nấu cơm cho Zai thì lại khỏe mạnh phi thường, vội vàng lao đi chợ mua đồ nấu cơm nhanh như tên lửa. Cả ngày lúc nào cũng chỉ nghĩ xem tối nay cho Zai ăn gì, ngày mai cho Zai mặc áo màu gì, Zai còn đôi tất nào trong tủ hay không? Quanh quanh quẩn quẩn, nhiều khi còn đặt lợi ích của Zai lên trên cả lợi ích của bản thân và thanh niên con trong bụng.
Cứ thế, mình đã trở thành một “Con Sen” chính hiệu - quần áo tả tơi - tóc tai bù xù lúc nào không biết.
Chị nói chí phải! Cơ mà bắt đầu khai đao chuỗi của chuỗi chuyện buồn bực, bí bách rồi hở chị? Tâm hồn thiếu nữ em đây vẫn ngóng chờ đất diễn của Zai (đỏ mặt).
Mình định để tối mới đăng nhưng mà thôi, đăng luôn cho nóng.