Tập 23: Con đường trở về…
Tạm biệt miền nam, tạm biệt thành phố, tạm biệt anh chị, tạm biệt những buồn lo và phiền muộn, mình háo hức xách ba lô lên đường về quê.
Ngày trở về đối với những đứa con đi xa bao giờ cũng chất chứa bao tâm trạng.
Vui có
Buồn có
Hi vọng có
Mà thất vọng cũng có.
Đường về quê xa xôi. Cây cối nhà cửa nối đuôi nhau chạy qua ô kính cửa sổ. Niềm vui nỗi buồn cũng nối đuôi nhau chạy dài, và đôi khi xe đột ngột dừng lại thì chúng cùng xô chồng lên nhau như mớ gạch vụn.
Về gần đến quê hương thì mình chợt nhận ra một người quen cũ. Chắc không gặp cũng gần chục năm rồi.
Ấy là cô giáo! Cô giáo dạy văn hồi cấp 2 ngày xưa. Người thầy mà mình từng vô cùng ngưỡng mộ. Và cô giáo ngồi xuống, cô trò bắt đầu kể lể hỏi han nhau các kiểu con đà điểu. Cô hỏi mình đang làm cái gì trong miền nam? Chồng con chưa? Giờ còn thích viết văn nữa không? Còn mơ ước trở thành tiểu thuyết gia nổi tiếng vang danh thiên hạ nữa không? Tại sao lên cấp 3 không tiếp tục học văn nữa mà lại đâm đầu sang học toán?
Mình nở nụ cười như “anh khóa hỏng thi về làng”, nhỏ nhẹ nói dối là mình vẫn đang làm kế toán trong nam, chuẩn bị chồng con và vẫn còn thích viết văn. Nhưng còn vụ trở thành tiểu thuyết gia nổi tiếng thì cơm áo gạo tiền nó đè chết ước mơ vĩ đại của em rồi cô ơi. Cô chớp mắt hỏi sao thế? Chẳng phải em từng rất chăm chỉ và quyết tâm hay sao? Mình cười khổ đáp nhời: Quyết tâm thôi không đủ cô ơi. Ngày xưa chỉ cần một tờ giấy và một cái bút là em có thể lao vào viết như phê cần, còn bây giờ thì cuộc đời o ép quá… Não của em teo bé lại bằng quả óc chó rồi cô ơi…
Cô chép miệng bảo thế à, thế à, tiếc nhỉ… Thế mà cô cứ tưởng em có thể làm được cái gì to tát hơn nữa đấy. Nhưng mà thôi không sao, cuộc đời con người đôi khi cũng chỉ cần như thế là đủ. Ai cũng có số cả rồi, giày dép còn có số nữa là con người, mà đã là số thì biết làm sao được. Mình nghe xong muốn bảo cô rằng cái số của em là số âm vô cực, cả đời không ngóc đầu lên được rồi cô ạ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cổ họng thấy nghèn nghẹn nên lại thôi. Từ đó, hai cô trò ngồi bên nhau im lặng, buồn bã như những khoảng trời xanh xao ngoài kia.
Về đến quê nhà lúc chạng vạng tối, bố phi xe ra đón mình. Vẫn là bố, là chiếc xe máy cũ quen thuộc, là con đường mòn nhỏ về làng có những bụi cỏ hoa đẹp đến điên dại, nhưng mình thấy sao lạ lùng quá. Người đàn ông cao lớn từng bồng bế mình trên vai, từng đóng cho mình những món đồ chơi bằng gỗ, từng chở che cho mình qua biết bao giông tố… sao giờ trông nhỏ nhé, già nua và mệt mỏi quá. Bố cười, hai mắt bố bé tí lại, những nếp nhăn hai bên khóe mắt hằn lên như vết chân chim… Bố chở mình về nhà, mẹ đang nấu nướng trong nhà lật đật chạy ra đón. Mình nhìn mẹ lại càng ngạc nhiên. Ôi mẹ, cả mẹ nữa, mẹ cũng già mất rồi. Thời gian đã làm gì hai người quan trọng nhất cuộc đời mình thế này.
Gần một tuần ở nhà với bố mẹ là quãng thời gian hạnh phúc và tươi sáng nhất trong cuộc đời mình. Hàng ngày chỉ có nấu cơm, dọn dẹp, rửa bát, ngồi trầm ngâm một mình trong căn phòng rộng và nhìn ra khoảng vườn xào xạc lá gió. Cuộc sống đơn giản không phải lo ngày nay ăn gì, ngày mai hết tiền, ngày kia biết làm cái gì cho đỡ vô dụng. Mình ước giá có thể ở lại đây mãi mãi với bố mẹ. Giá có thể không cần quay lại miền nam, không cần đi xin việc, không cần đối mặt với cuộc đời bão táp ngoài kia.
Nhưng không thể.
Còn Zai và đứa con.
Hai thanh niên đó làm sao mình bỏ lại được?
Còn vụ học thạc sĩ nữa, nhà trường đăng lịch học mất rồi.
Lẽ ra mình định ở lại nhà lâu hơn, nhưng có một chuyện xảy ra khiến mình buồn quá phải cuốn gói ra đi trong vòng hai nốt nhạc.
Ấy là cuối tuần ấy, anh trai chị dâu mình cũng từ thành phố trở về thăm nhà…
Tạm biệt miền nam, tạm biệt thành phố, tạm biệt anh chị, tạm biệt những buồn lo và phiền muộn, mình háo hức xách ba lô lên đường về quê.
Ngày trở về đối với những đứa con đi xa bao giờ cũng chất chứa bao tâm trạng.
Vui có
Buồn có
Hi vọng có
Mà thất vọng cũng có.
Đường về quê xa xôi. Cây cối nhà cửa nối đuôi nhau chạy qua ô kính cửa sổ. Niềm vui nỗi buồn cũng nối đuôi nhau chạy dài, và đôi khi xe đột ngột dừng lại thì chúng cùng xô chồng lên nhau như mớ gạch vụn.
Về gần đến quê hương thì mình chợt nhận ra một người quen cũ. Chắc không gặp cũng gần chục năm rồi.
Ấy là cô giáo! Cô giáo dạy văn hồi cấp 2 ngày xưa. Người thầy mà mình từng vô cùng ngưỡng mộ. Và cô giáo ngồi xuống, cô trò bắt đầu kể lể hỏi han nhau các kiểu con đà điểu. Cô hỏi mình đang làm cái gì trong miền nam? Chồng con chưa? Giờ còn thích viết văn nữa không? Còn mơ ước trở thành tiểu thuyết gia nổi tiếng vang danh thiên hạ nữa không? Tại sao lên cấp 3 không tiếp tục học văn nữa mà lại đâm đầu sang học toán?
Mình nở nụ cười như “anh khóa hỏng thi về làng”, nhỏ nhẹ nói dối là mình vẫn đang làm kế toán trong nam, chuẩn bị chồng con và vẫn còn thích viết văn. Nhưng còn vụ trở thành tiểu thuyết gia nổi tiếng thì cơm áo gạo tiền nó đè chết ước mơ vĩ đại của em rồi cô ơi. Cô chớp mắt hỏi sao thế? Chẳng phải em từng rất chăm chỉ và quyết tâm hay sao? Mình cười khổ đáp nhời: Quyết tâm thôi không đủ cô ơi. Ngày xưa chỉ cần một tờ giấy và một cái bút là em có thể lao vào viết như phê cần, còn bây giờ thì cuộc đời o ép quá… Não của em teo bé lại bằng quả óc chó rồi cô ơi…
Cô chép miệng bảo thế à, thế à, tiếc nhỉ… Thế mà cô cứ tưởng em có thể làm được cái gì to tát hơn nữa đấy. Nhưng mà thôi không sao, cuộc đời con người đôi khi cũng chỉ cần như thế là đủ. Ai cũng có số cả rồi, giày dép còn có số nữa là con người, mà đã là số thì biết làm sao được. Mình nghe xong muốn bảo cô rằng cái số của em là số âm vô cực, cả đời không ngóc đầu lên được rồi cô ạ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cổ họng thấy nghèn nghẹn nên lại thôi. Từ đó, hai cô trò ngồi bên nhau im lặng, buồn bã như những khoảng trời xanh xao ngoài kia.
Về đến quê nhà lúc chạng vạng tối, bố phi xe ra đón mình. Vẫn là bố, là chiếc xe máy cũ quen thuộc, là con đường mòn nhỏ về làng có những bụi cỏ hoa đẹp đến điên dại, nhưng mình thấy sao lạ lùng quá. Người đàn ông cao lớn từng bồng bế mình trên vai, từng đóng cho mình những món đồ chơi bằng gỗ, từng chở che cho mình qua biết bao giông tố… sao giờ trông nhỏ nhé, già nua và mệt mỏi quá. Bố cười, hai mắt bố bé tí lại, những nếp nhăn hai bên khóe mắt hằn lên như vết chân chim… Bố chở mình về nhà, mẹ đang nấu nướng trong nhà lật đật chạy ra đón. Mình nhìn mẹ lại càng ngạc nhiên. Ôi mẹ, cả mẹ nữa, mẹ cũng già mất rồi. Thời gian đã làm gì hai người quan trọng nhất cuộc đời mình thế này.
Gần một tuần ở nhà với bố mẹ là quãng thời gian hạnh phúc và tươi sáng nhất trong cuộc đời mình. Hàng ngày chỉ có nấu cơm, dọn dẹp, rửa bát, ngồi trầm ngâm một mình trong căn phòng rộng và nhìn ra khoảng vườn xào xạc lá gió. Cuộc sống đơn giản không phải lo ngày nay ăn gì, ngày mai hết tiền, ngày kia biết làm cái gì cho đỡ vô dụng. Mình ước giá có thể ở lại đây mãi mãi với bố mẹ. Giá có thể không cần quay lại miền nam, không cần đi xin việc, không cần đối mặt với cuộc đời bão táp ngoài kia.
Nhưng không thể.
Còn Zai và đứa con.
Hai thanh niên đó làm sao mình bỏ lại được?
Còn vụ học thạc sĩ nữa, nhà trường đăng lịch học mất rồi.
Lẽ ra mình định ở lại nhà lâu hơn, nhưng có một chuyện xảy ra khiến mình buồn quá phải cuốn gói ra đi trong vòng hai nốt nhạc.
Ấy là cuối tuần ấy, anh trai chị dâu mình cũng từ thành phố trở về thăm nhà…