Tam Kiếp Xuyên Không - Cập nhật - Tử Y

Tham gia
17/9/19
Bài viết
61
Gạo
0,0
Chương 40.
Mắt thấy Diệp Nhã Linh ngã nhoài ra đất, đau đến không cử động được mà khóc ướt cả khuôn mặt, Trầm Minh có chút mủi lòng liền xoay người rời đi. Diệp Nhã Linh lại nghĩ do mình ương bướng đã khiến Trầm Minh tức giận nên đã cắn răng nhịn đau gượng quỳ dậy.
Một lúc sau, giọng nam thị vệ quen thuộc từ ngoài cửa vọng vào:
"Nương Nương, Đế Quân sai hạ thần đến đưa Nương Nương về cung".

Diệp Nhã Linh hấp tấp quệt nước mắt vài cái, luống cuống nhặt lên y phục dưới đất vội vã mặc vào
"Ngươi... ngươi đừng vào đây. Đợi ta một chút".

Mặc dù ban nãy đã vứt bỏ tôn nghiêm hạ quỳ trước mặt người lạ, nhưng dẫu sao cũng là Công Chúa, hơn nữa Diệp Nhã Linh cũng không muốn xấu hổ khi để người khác biết mình vừa bị phạt đòn xong. Chỉnh lại y phục đẫm nước tuyết lẫn lộn với vệt máu loang, vuốt lại nếp tóc, chớp mắt vài cái để bình tĩnh trở lại, Diệp Nhã Linh làm như không có gì, nhịn đau tao nhã mở cửa bước ra.
Dọc đường đi, Diệp Nhã Linh cố gắng không tỏ ra đau đớn, nhoẻn miệng cười bắt chuyện với viên thị vệ:
"Bổn cung gặp khanh mấy lần rồi, khanh tên là gì vậy?"

"Hạ thần tên Hạo, họ Thuần".

"Thì ra là Thuần Hạo thị vệ. Khanh làm việc bên cạnh Đế Quân chắc đã lâu?"

"Hồi Nương Nương, hạ thần mới được tuyển đến làm việc cho Đế Quân được ba tháng. Do ba tháng trước, đội ngũ tinh nhuệ bên cạnh Đế Quân được điều đi làm nhiệm vụ quan trọng, nên hạ thần mới có diễm phúc này".

Đôi ba câu trò chuyện đã đến Ngọc Dương Cung. Từ xa đã thấy Doanh Dao nóng lòng đi qua đi lại ở tiền sảnh. Nhác thấy Diệp Nhã Linh trở về, Doanh Dao hớt hải chạy ra, rối rít hỏi:
"Công Chúa, Công Chúa có làm sao không?"

Diệp Nhã Linh khẽ vỗ mu bàn tay Doanh Dao ra ý an tâm, sau đó dúi cho Thuần Hạo một hầu bao nhỏ
"Chuyện hôm nay, cảm ơn khanh đã đưa bổn cung về. Bổn cung không mong rằng sẽ có thêm ai biết thêm điều gì".

"Nương Nương yên tâm. Hạ thần chỉ làm việc cho Đế Quân".

"Vậy thì bổn cung yên tâm rồi".
Diệp Nhã Linh gật đầu hài lòng, sau đó nhẹ vịn tay vào Doanh Dao bước vào Ngọc Dương Cung.

Lúc này Doanh Dao mới lo lắng hỏi
"Nương Nương... Đế Quân đó... có bắt người quỳ không?"

Diệp Nhã Linh thở dài một hơi
"Không gặp!"

Không để Doanh Dao hỏi tiếp, Diệp Nhã Linh đã lên tiếng phân phó
"Ngươi đi đun nước ấm rồi dọn thức ăn đến đây, Bổn Cung mệt, muốn ngủ. Sau khi ngươi làm xong thì cứ lui ra, khi nào Bổn Cung gọi mới được tiến vào".

Doanh Dao có chút khó hiểu
"Hay là để nô tỳ thay y phục cho người nha? Với cả xử lý vết thương nữa chứ."

Diệp Nhã Linh lắc đầu
"Không cần, ta tự làm được rồi, vết thương không sâu đâu. Ngươi lui ra đi."

Khi chỉ còn lại một mình, nước mắt Diệp Nhã Linh kìm nén nãy giờ đã lã chã rơi xuống. Đau! Rất đau! Cả xấu hổ và ngượng ngùng. Đây là lần thứ hai Trầm Minh phạt Diệp Nhã Linh nặng tay như vậy. Diệp Nhã Linh biết Trầm Minh không thích mình cậy mạnh đánh nhau, nhưng mà Du Linh Lung đó thật sự rất quá đáng. Có điều, chuyện này quá nhạy cảm, nam nữ khác biệt, Diệp Nhã Linh không thể một lời nói hết với Trầm Minh được.
Đưa tay từng chút một cởi ra y phục, đuổi Doanh Dao ra ngoài là vì không muốn người khác nhìn thấy thân thể hiện giờ, thật quá đáng sợ và xấu hổ đi. Vết thương do kiếm chém trúng đã đông máu do để quá lâu đọng từng vệt dài trên chân. Phía sau là vết roi sưng đỏ, đôi chổ còn rách da, bầm tím lại. Diệp Nhã Linh không khỏi cảm thán Trầm Minh ra tay thật nặng, đánh cũng thật thẳng tay quá đi. Lặn ngụp trong làn nước nóng, cái nóng át đi cái đau tạm thời trên thân thể cũng đem lại đôi chút dễ chịu. Nước nóng rửa trôi đi nước mắt giăng sương trên khoé mi. Đến khi xấu hổ và ngượng ngùng vơi đi hết, đọng lại trong lòng chỉ còn là áy náy với Trầm Minh, Diệp Nhã Linh bước ra và từ từ chìm vào giấc ngủ.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Tham gia
17/9/19
Bài viết
61
Gạo
0,0
Chương 41.
Trưa hôm sau, Doanh Dao thấy trong phòng không có động tĩnh, mãi mà Diệp Nhã Linh không gọi mình liền có chút lo lắng, tiến đến khẽ gõ cửa
"Công chúa? Người ổn chứ Công Chúa? Nô tỳ vào được không?"

Nghe tiếng Doanh Dao bên ngoài, Diệp Nhã Linh bừng tỉnh, vội vàng từ tư thế nằm sấp lật ngửa trở lại, cắn môi súyt xoa một tiếng do mông đau cạ xuống giường, ừ hử lên tiếng
"Vào đi."

Doanh Dao bưng một khay thức ăn đưa đến, miệng vẫn không quên cằn nhằn
"Công Chúa đã sớm dậy sao không gọi nô tỳ. Cháo yến này nô tỳ đã hâm nóng tận ba lần rồi đó."

Diệp Nhã Linh cười cười đón lấy chén, Du Nhã Linh và Doanh Dao trong nguyên tác từ nhỏ lớn lên bên nhau, sớm đã tình như tỷ muội, Du Nhã Linh cũng nuông chiều xem Doanh Dao như bạn, ăn nói cũng không cần câu nệ lễ nghi nhiều quá.

"Doanh Dao, cháo này thật ngon, ngươi chỉ ta nấu đi, ta muốn mang đến cho Đế Quân."

"Công Chúa! Đế Quân yêu cầu người quá đáng như vậy, thế mà người lại vẫn nghĩ cho Đế Quân đó sao?"

Diệp Nhã Linh dịu dàng lắc đầu
"Không đâu Doanh Dao, dù sao hôm qua ta cũng đâu có quỳ. Hơn nữa ta gả cho Đế Quân Long Diên, phu thê không thể hờn dỗi mãi được, nếu cứ lấy uy danh Tây Cương Đại Công Chúa ra mà nói, thì sao coi như người một nhà với nhau được. Vẫn nên là ta mượn cháo làm lành với Đế Quân thôi."

Doanh Dao phụng phịu gật đầu
"Công Chúa nói phải."

Vất vả cả một buổi chiều, cháo yến mà Diệp Nhã Linh dùng hết tâm sức để nấu cũng đã hoàn thành.

Tối đến, Diệp Nhã Linh thay một thân y phục xinh xắn, tay bưng bát cháo yến, tâm tình cũng tốt hẳn lên. Lần này quyết tâm đi nhận lỗi với Trầm Minh cứu vãn lại cảm xúc của Trầm Minh đối với mình.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Tham gia
17/9/19
Bài viết
61
Gạo
0,0
Chương 42.
Trong lòng hồi hộp tiến đến Cửu Lương Điện, thị vệ và lính canh đều biết Đế Quân sủng Tây Cương Đại Công Chúa này, dù chưa tổ chức hôn lễ nhưng hai người đã sớm chiều bên nhau rồi, vì vậy không ngăn cản cũng không tiến vào trong thông báo như thường lệ.
Diệp Nhã Linh vừa vào đến cửa đã thấy một Du Linh Lung chướng mắt không chịu nỗi. Vẫn là kiểu y phục Tây Cương gợi cảm đó nhưng lần này là chất liệu vô cùng mỏng manh, tựa hồ có thể nhìn xuyên thấu da thịt thiếu nữ bên trong. Dù thời khắc Diệp Nhã Linh bước vào, giữa Du Linh Lung và Trầm Minh không có gì mờ ám nhưng trước một Du Linh Lung đang ra sức câu dẫn người trong lòng mình thế này, Diệp Nhã Linh vô cùng khó chịu. Cộng thêm Trầm Minh bên trên vốn đã vẻ ngoài lạnh nhạt, bây giờ lại càng lạnh lùng hơn khiến tầm tình vui vẻ ban nãy của Diệp Nhã Linh phút chốc mất sạch.

"Biểu tỷ, hôm nay muội muội đến mời Đế Quân thưởng thức ít rượu ngon, là ai đã thông báo cho tỷ tỷ đến đây vậy?"

Trước một Du Linh Lung cố ý gây sự nhưng vẻ ngoài lại đon đả ngọt ngào này, Diệp Nhã Linh trước mặt Trầm Minh vẫn tươi cười lấy lòng
"Đế Quân là phu quân ta, Cửu Lương Điện của phu quân cũng như là của ta. Ta thích thì đến còn cần phải có người thông báo mới được đến hay sao?"

Du Linh Lung không hề tức giận, ngược lại còn hào hứng bước đến bên cạnh Diệp Nhã Linh, với tay định mở nắp chén ra xem thử bên trong có gì
"Tỷ tỷ mang cái gì đến vậy?"

Diệp Nhã Linh nhanh nhẹn lách người, dịu dàng bưng khay cháo đến đặt trên bàn trước mặt Trầm Minh, vờ như là nói với Du Linh Lung mà thực chất là đang giải thích với Trầm Minh
"Cái này... Là cháo yến Bổn Cung đích thân nấu dâng lên Đế Quân nếm thử tay nghề".

Đối mặt với Trầm Minh, Diệp Nhã Linh không ngừng được hồi hộp. Đặt chén cháo xuống bàn rồi vẫn không dám ngẩng mặt lên, lúng túng bước xuống bàn khách ngồi rót một tách trà. Do bối rối nên không để ý trà nóng, một hớp bỏng môi liền đặt ngay tách trà xuống. Cảnh này lọt vào mắt Du Linh Lung liền biến thành trò cười. Du Linh Lung ngọt ngào bước đến, đưa tay áo lên lau môi cho Diệp Nhã Linh, diễn một cảnh tỷ muội tình thâm
"Tỷ tỷ cẩn thận chứ, thất thố trước mặt Đế Quân mất rồi" Sau đó lợi dụng ống tay áo rộng che đi tầm nhìn Trầm Minh bên trên, Du Linh Lung vờ cuối mặt xuống chăm chú lau cho Diệp Nhã Linh, nhưng thực chất là thì thầm châm biếm kèm theo một nụ cười cợt nhã:
"Tỷ tỷ đêm khuya mang cháo đến cho Đế Quân thế này có phải là đã bỏ xuân dược vào hay không"

Trầm Minh bên trên chỉ nhìn thấy, khoảnh khắc Du Linh Lung cúi người xuống dùng ống tay áo lau lên khoé môi Diệp Nhã Linh, sắc mặt Diệp Nhã Linh vô cùng phẫn nộ, kế đến là dùng tay cầm lấy ấm trà nóng trên bàn hất vào người Du Linh Lung.

Du Linh Lung hốt hoảng chỉ kịp lấy tay áo còn lại chắn trước ngực, không nghĩ Diệp Nhã Linh lại dám phản ứng mạnh mẽ đến vậy, nhất thời không đề phòng liền lãnh thêm một cái tát lên mặt.

Du Linh Lung ủy khuất hướng Trầm Minh hành lễ một cái rồi vụt chạy ra ngoài. Chỉ còn lại Diệp Nhã Linh đứng đó đối mặt với Trầm Minh.

Nhìn thấy đáy mắt Trầm Minh tràn đầy tức giận và thất vọng, cảm xúc Diệp Nhã Linh xoay chuyển từ phẫn nộ đến áy náy, hối hận, cuối cùng là bối rối không nói nên lời.

"Em... em... Mọi chuyện không phải như thầy nghĩ đâu..."
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Tham gia
17/9/19
Bài viết
61
Gạo
0,0
Chương 43.
"Hình như, vẫn chưa đủ đau để nhớ?"

"Em... em..."
Đối mặt với một Trầm Minh thế này, lần nào Diệp Nhã Linh cũng sợ đến mức không nói nỗi thành lời, hai tay cứ không ngừng miết vào nhau.

"Bước đến đứng úp mặt vào tường, suy nghĩ xem đáng tội gì, đáng bị phạt như thế nào. Đừng để tôi đánh chết em!"
Trầm Minh áp chế cơn đại nộ trong lòng, bảo Diệp Nhã Linh úp mặt vào tường suy nghĩ cũng là để mình tự điều tiết tâm trạng bình tĩnh lại, Trầm Minh biết mình đánh sẽ không nương tay, cũng biết nếu bây giờ cầm đến roi thì sẽ đánh đến khi roi gãy mới thôi.

Diệp Nhã Linh trước nộ khí của Trầm Minh chỉ đành lủi thủi tiến đến góc tường đứng đầy ngượng ngùng. Phía trước là tường cứng, phía sau là ánh mắt hung dữ của Trầm Minh, Diệp Nhã Linh thở cũng khó nhọc, không dám quay đầu, đối mặt với tường, nội tâm không ngừng rên rỉ, hai tay miết vào nhau như thể làm vậy sẽ có thể bớt lo lắng.

"Tay để như vậy hả? Có cần tôi nhắc tư thế bị phạt là như thế nào không?"

Tiếng nạt của Trầm Minh làm Diệp Nhã Linh luống cuống khoanh tay lại.

Thời gian rất lâu rất lâu trôi qua, phía Ngọc Dương Cung, Doanh Dao thấy Diệp Nhã Linh đã khuya vẫn không trở về liền cho rằng Diệp Nhã Linh đang có một đêm vui vẻ với Đế Quân.
Mà bên đây, Diệp Nhã Linh đứng đối mặt với tường, tâm không chút nào buông lỏng. Đôi lần muốn quay đầu ra nhìn thử phía sau xem Trầm Minh đang làm gì, nhưng mà cái uy của Trầm Minh đã áp chế bản tính tò mò của Diệp Nhã Linh lại. Cái đau vẫn còn đó, Diệp Nhã Linh thật sự không muốn bị đánh chết, mặc dù cách phạt này hơi bị tù túng và ngượng ngùng nhưng dù sao vẫn đỡ hơn là ăn roi.

Vào lúc suy nghĩ đang xoay mòng mòng trong đầu Diệp Nhã Linh, Trầm Minh đã bước đến bên cạnh Diệp Nhã Linh, cây roi trong tay Trầm Minh không ngừng chạy dọc trên thân thể Diệp Nhã Linh từ sống lưng đến mông khiến Diệp Nhã Linh không khỏi rùng mình sợ hãi.

"Suy nghĩ xong chưa?"

Suy nghĩ? Suy nghĩ gì? Nãy giờ mình có suy nghĩ gì ngoài cảm giác khi bị đứng phạt úp mặt vào tường đâu.

Chát!
Một nhát roi mạnh mẽ đánh xuống cắt ngang sự im lặng của Diệp Nhã Linh.
"Chống đối hả? Trả lời!"

"A!!! Em... không có!"
Diệp Nhã Linh khó nhọc lên tiếng.

Chát!
Thêm một roi đánh xuống nữa
"Tôi hỏi gì? Trả lời?"

"A!!! Đau... Huhu... Em thấy mình... Không có lỗi." Diệp Nhã Linh ngập ngừng nhưng cũng vẫn nói ra suy nghĩ trong lòng.

Trầm Minh tưởng Diệp Nhã Linh cứng đầu không chịu nhận lỗi, giọng nói có chút lạnh lùng
"Tôi thấy lần trước đánh em chưa đủ đau để nhớ nên em vẫn cứ chứng nào tật nấy ương bướng như vậy. Nếu thế thì để hôm nay tôi dạy lại em!"

Dứt lời lại một roi đáp xuống
Diệp Nhã Linh ăn đau nhưng vẫn ráng nói
"A!!! Em... không có mà."

Từng roi đều đều đánh xuống, Diệp Nhã Linh khoanh hai tay trước ngực, nắm tay nắm chặt kiềm nén không dám rời vị trí.

Qua mười roi, Trầm Minh nhàn nhạt nói
"Vẫn cố chấp không chịu nhẫn lỗi? Để xem em cứng hay là cây roi này cứng. Bước ra bàn quỳ úp sấp xuống, tỳ người lên bàn cho tôi!"

Diệp Nhã Linh thật sự rất sợ tư thế này, quỳ úp sấp xuống bàn, mông căng ra lãnh trọn từng roi một, cũng không thể gồng người lên, thật sự rất đau, roi nào đánh xuống là nhận đủ lực từng roi ấy.

"Thầy... Đừng mà thầy..."

"Bước ra! Đừng để tôi nói nhiều, biết sợ thì ngay từ đầu đừng ương bướng!"

"Nhưng mà... Nhưng mà Du Linh Lung đó kiếm chuyện với em... Là cô ta gây sự trước mà... Sao thầy không trừng phạt cô ta mà lại đánh em chứ?" Diệp Nhã Linh đối mặt với nỗi sợ phạt đòn, lựa chọn dũng cảm nói ra suy nghĩ trong lòng.

Trầm Minh cũng biết là Diệp Nhã Linh nói thật, vì trước khi Diệp Nhã Linh động thủ với Du Linh Lung, Trầm Minh thật sự tận mắt nhìn thấy khoảnh khắc gương mặt Diệp Nhã Linh phẫn nộ.
Nhưng mà, không phải hễ cứ phẫn nộ là có thể động thủ đánh người được. Đây là một tính xấu của Diệp Nhã Linh cần phải loại bỏ.

"Ai kiếm chuyện với em, em liền đánh người ta? Em học võ chỉ để có thế sao? Võ đức của em để đâu rồi? Nếu em cho rằng mình không đáng bị phạt thì ngay bây giờ có thể lập tức rời khỏi, tôi không ngăn cản."

Diệp Nhã Linh nghe được mình có thể rời khỏi, nội tâm lại không chút nhẹ nhõm nào, đối mặt với chất vấn không nặng không nhẹ của Trầm Minh, Diệp Nhã Linh lại cảm thấy mình bị đánh là đáng. Hơn nữa Diệp Nhã Linh cũng hiểu rõ, nếu bây giờ mình bước ra khỏi cánh cửa này, thì từ nay về sau mối quan hệ giữa mình và Trầm Minh cũng không thể cứu vãn.

Trầm Minh cũng không giục, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của Diệp Nhã Linh.
Diệp Nhã Linh im lặng mất mấy giây, sau đó cúi đầu lí nhí đáp
"Em xin lỗi thầy, em hiểu rồi. Em không nên hở chút là đánh người khác, càng không nên ương bướng với thầy. Lần trước thầy phạt em, em vẫn chưa hiểu rõ nên lần nữa tái phạm. Em xin chịu phạt."
Dứt lời, Diệp Nhã Linh dứt khoát đi đến bên bàn quỳ xuống đúng tư thế như Trầm Minh yêu cầu, biểu hiện này khiến Trầm Minh vô cùng hài lòng, lửa giận cũng đã hạ xuống những vẫn không nói lời nào, cầm lên mộc bản bước đến.

Chát!
Đúng như Diệp Nhã Linh nghĩ, đau gấp mấy lần khi đứng nhận phạt đòn. Nhưng mà lần này chính mình cam tâm chịu phạt nên không kêu la nửa lời.
Trầm Minh tuy đã không còn giận nữa, nhưng vì muốn dạy dỗ lại Diệp Nhã Linh nên vẫn xuống tay không lưu tình.
Diệp Nhã Linh run rẩy, Diệp Nhã Linh nảy người. Diệp Nhã Linh cắn môi. Diệp Nhã Linh dùng tay che miệng kiềm nén tiếng la. Diệp Nhã Linh bấu chặt cạnh bàn quyết không đưa tay ra sau che lại. Tất cả những biểu hiện đó đều thu vào mắt Trầm Minh. Năm mươi roi qua đi, Trầm Minh lên tiếng, giọng đã không còn lạnh nhạt như lúc đầu.
"Kể từ hôm nay, ngủ lại Cửu Lương Điện một tuần đi. Mỗi ngày vào giờ này, tự giác đến đây quỳ nhận mười roi cho nhớ "

"Dạ" Diệp Nhã Linh lên tiếng trong thổn thức, không dám xin tha cũng không dám phản đối. Dù Trầm Minh đã ngừng đánh nhưng Diệp Nhã Linh vẫn quỳ như vậy không dám đứng lên. Mãi tới khi Trầm Minh rời đi, Diệp Nhã Linh nhặt lấy một bảng đặt về chổ cũ, len lén xoa mông rồi thu mình trên giường nằm sấp ngủ.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Tham gia
17/9/19
Bài viết
61
Gạo
0,0
Chương 44.
Ban ngày Trầm Minh vẫn như cũ thượng triều, Diệp Nhã Linh đi theo tháp tùng, mọi người đều chính mắt nhìn thấy Diệp Nhã Linh theo bước Trầm Minh tiến vào Cửu Lương Điện nên dù cho tối đến Diệp Nhã Linh không trở ra cũng không có vấn đề gì. Vì trong mắt mọi người, Diệp Nhã Linh sớm đã là phi tần của Long Diên Đế Quân bọn họ, hôn lễ chậm một chút nhưng danh phận thì vẫn có đó, Đế Quân vẫn sủng nàng đó thì không ai có quyền bàn tán gì cả.
Du Linh Lung sau hôm đó không thấy Diệp Nhã Linh bị trách mắng, trái lại còn sớm chiều kề cận bên Trầm Minh thì vô cùng phẫn nộ, một lòng nuôi quyết tâm trả thù.
Nhưng mà ít ai biết được, một Tây Cương Đại Công Chúa ban ngày kiều diễm động lòng người, ban đêm lại vô cùng đơn sơ giản dị quỳ thẳng tắp tại thư phòng, hai tay cao cao nâng mộc bản, tâm trạng phập phồng lo sợ chờ đợi Trầm Minh có thể bước vào bất cứ lúc nào để phạt tội. Dù chân có đau, dù tay có mỏi, dù Trầm Minh có vì bận bịu chính sự mà đến trễ, Diệp Nhã Linh cũng không dám nhúc nhích một chút nào. An tĩnh mà chờ đợi đến khi mộc bản được nhấc ra khỏi tay thì quy củ xoay người tỳ xuống bàn lãnh phạt bằng tư thế mình sợ nhất, tư thế đau đớn nhất bằng tất cả cố gắng không để mình trở nên nhếch nhác hơn.
Diệp Nhã Linh yêu Trầm Minh, vì yêu mà sợ, sợ mất đi, sợ phật lòng, đồng thời cũng sợ uy lực của Trầm Minh khi xuống tay trừng phạt. Có lẽ tất cả những nỗi sợ này cộng lại mới có thể áp chế một Diệp Nhã Linh ngông nghênh ngày nào.
Hôm nay là đêm thứ tư như vậy. Vừa nhận phạt xong, Diệp Nhã Linh ê ẩm cả người đến mức không thể ngủ được liền bước đến tiền sảnh, khêu đèn, bó gối nhìn ánh nến lập loè mông lung. Trầm Minh đã đi ngủ từ lúc nào. Diệp Nhã Linh thở dài cảm thán Trầm Minh ban ngày ôn nhu, ban đêm lãnh khốc cứ như hai người khác nhau vậy, ra tay mạnh đến mức không biết tiếc thương.
Cửa hé mở, một thị vệ bưng khay gì đó bước vào
"Nương Nương, Đế Quân căn dặn nếu thấy Nương Nương thức khuya thì mang canh nấm đến cho Nương Nương uống ấm bụng."

Thị vệ bước vào không phải Thuần Hạo, nhìn hơi lạ mắt, nhưng nhớ lại lời Thuần Hạo từng nói trong cung đã tuyển nhóm thị vệ mới, Diệp Nhã Linh không nghĩ nhiều, vui vẻ múc từng muỗng.

Ăn hơn nửa chén, Diệp Nhã Linh mới cảm thấy có gì đó không đúng. Một cảm giác nóng lâng lâng dâng lên trong huyết quản, không phải cảm giác nóng của canh, mà là cảm giác nóng kì dị, nóng đến bức rứt. Mà nhìn lại thị vệ đang đứng trong bóng tối kia, chỉ có một ngọn nến khêu lên trên bàn, căn bản không đủ thấy mặt. Tất cả thị vệ cung nữ khi dâng đồ cho chủ tử xong đều lui ra, duy chỉ có người này nãy giờ vẫn không động tĩnh đứng đó, mà Diệp Nhã Linh nãy giờ mãi mê suy nghĩ bây giờ mới phát giác ra điều không đúng này, lập tức hất đổ bát canh la lên:
"Ngươi... ngươi không phải là thị vệ ở đây! Ngươi muốn gì?"

Nam nhân kia trong bóng tối nhếch mép cười
"Ta không muốn gì cả. Nhưng chủ tử của ta đúng là muốn Nương Nương làm chút chuyện đó!"

Diệp Nhã Linh nghi hoặc "Chủ tử?" Nhưng chưa kịp hỏi thêm thì cơn nóng đã bao phủ tâm trí, vô cùng ngứa ngáy khó chịu định gào lên, bất thần nam nhân trong trang phục thị vệ đã xông đến nhét khăn tay vào miệng Diệp Nhã Linh, sau đó thuần thục trói nghiến hai tay Diệp Nhã Linh lại rồi khiêng lên vai.

Trầm Minh đang ngủ trong phòng, bỗng một lực đạp mạnh mẽ đạp toang cửa ra, Trầm Minh bật ngồi dậy liền trông thấy một người với y phục quen mắt bay hay đúng hơn là được ném vào phòng mình một cách thô bạo.

Trầm Minh cảnh giác đón lấy thì nhận ra trong vòng tay là Diệp Nhã Linh mặt mũi đỏ bừng, thân nhiệt nóng hâm hấp, tay bị trói quặt ra sau.

"Hừ... Hừ... Thả ta ra... Thả ra!!!"

Trầm Minh nhíu mày vội cắt đứt dây trói cho Diệp Nhã Linh, tay vỗ vỗ vào má Diệp Nhã Linh lay tỉnh
"Nhã Linh? Nhã Linh? Bị làm sao vậy?"

"Ư... Khó chịu quá... Tên khốn ngươi thả ta ra..."
Diệp Nhã Linh mê man, tay vô thức kéo rộng cổ áo mình xuống.
Trầm Minh phát giác có điều không đúng liền vội cách ra một khoảng. Không ngờ Diệp Nhã Linh lại bám sát không buông
"Người... Đừng bỏ ta mà... Ta khó chịu quá... Nóng quá... Cởi y phục giúp ta với..."

Vừa nhìn đã biết Diệp Nhã Linh trúng xuân dược. Trầm Minh tin chắc Diệp Nhã Linh không dám tự mình chủ trương làm việc này, vậy là chắc chắn do người khác hạ dược. Không khó đoán là do Du Linh Lung đã ra tay. Vấn đề bây giờ phải là giữ gìn nguyên vẹn cho Diệp Nhã Linh, không thể tổn hại Diệp Nhã Linh dù chỉ là trong vô thức.

Diệp Nhã Linh không tỉnh táo, cũng không chờ nỗi người đối diện giúp mình, dứt khoát trút bỏ y phục. Trầm Minh cứng đờ nhìn từng tấc y phục như nước chảy xuống lộ ra làn da trắng nõn của Diệp Nhã Linh, không kiềm được chửi một tiếng, sau đó mạnh mẽ xé rách áo khoác lụa vừa được Diệp Nhã Linh cởi xuống thành hai mảnh, dứt khoát trói tay hai tay Diệp Nhã Linh lại. Tiếp đến nhìn thấy thán thể Diệp Nhã Linh không an phận vẫn còn lăn lộn trên giường rên rĩ, Trầm Minh nhặt lên mảnh lụa còn lại trói luôn hai chân Diệp Nhã Linh, sau đó một quyền mạnh mẽ đánh xuống gáy khiến Diệp Nhã Linh lập tức bất tỉnh.
 
Tham gia
17/9/19
Bài viết
61
Gạo
0,0
Chương 45.
Trời vừa hửng sáng, Diệp Nhã Linh lờ mờ tỉnh dậy, khẽ cựa quậy, có cảm giác như mình bị trói, bất giác sợ hãi bật người dậy.
Đập vào mắt là khung cảnh quen thuộc nơi phòng Trầm Minh. Trầm Minh ngồi bên bàn trà, xoay lưng lại giường, mặt hướng ra cửa, dường như là đang ngủ. Lại nhìn đến mình, một thân y phục không chỉnh tề, chổ kín chổ hở, lại bị trói cả tay chân. Diệp Nhã Linh bối rối đến phát khóc. Tiếng thút thít đánh thức Trầm Minh chỉ vừa chợp mắt.

"Tỉnh rồi?"

Trầm Minh lên tiếng như giọt nước tràn ly, Diệp Nhã Linh oà lên khóc
"Thầy ơi... em... em... sao lại thế này?"

Trầm Minh đứng lên bước lại giường, Diệp Nhã Linh hoảng sợ lui lại, trong mắt ngập tràn hoang mang mà trước giờ Trầm Minh chưa từng nhìn thấy, kể cả khi trừng phạt.
"Đừng... đừng... Thầy đừng đến gần em... Em dơ bẩn... Em không xứng đáng..."

Trầm Minh nhướng mày, tay kéo lấy hai tay Diệp Nhã Linh đang bị trói lên, dùng kiếm treo bên giường cắt đứt dây lụa, sau đó lại một nhát cắt đến dây lụa ở chân, mắt không nhìn đến nơi khác
"Nói nhảm gì vậy? Đi thay y phục đi rồi ra đây."

Diệp Nhã Linh vẫn chưa hết hoang mang, đáy mắt phiếm hồng, nức nở lên tiếng
"Nhưng mà... Nhưng mà... Em như thế này... Thầy không ghét bỏ em sao?"

Trầm Minh ngồi xoay lưng lại giường như cũ
"Tôi không làm gì em. Vì sao phải ghét bỏ em?"

Nghe vậy, Diệp Nhã Linh lại càng hoang mang hơn, chộp lấy tấm mền che lên người, nói trong nước mắt
"Nhưng mà... Nhưng mà... Hôm qua em vừa ăn thứ đó... liền biết nó là xuân dược... lúc đó còn có một người nữa... là hắn ta... hắn ta trói em... sau đó khiêng em lên... sau đó... sau đó em liền không biết gì nữa... Huhu... Nhất định là em đã dơ bẩn rồi!"

Trầm Minh càng nghe càng chau mày, cuối cùng vẫn lựa chọn trấn an Diệp Nhã Linh trước
"Lúc em được đưa đến đây, y phục trên người em vẫn còn nguyên vẹn. Hiện tại nó như thế này là do tự tay em xé xuống, tôi bất đắc dĩ nên mới phải trói em lại."

Diệp Nhã Linh ngừng khóc, tay vô thức níu lấy tấm mền che người như níu lấy sinh mạng nhỏ nhoi chực vuột mất
"Thật... Thật sao? Nhưng mà... Nếu vậy sao thầy vẫn không chịu nhìn em? Thầy ghét bỏ em vì em đã như thế sao?"

Trầm Minh chậc lưỡi lắc đầu
"Muốn tôi nhìn em, trước hết em đi thay y phục đàng hoàng đi. Thân thể của em, em bình tĩnh lại cảm nhận xem có không ổn chổ nào không thì nói cho tôi biết. Cho em nửa canh giờ, qua nửa canh giờ mà chưa xuất hiện trước mặt tôi thì tôi cho em tha hồ khóc, bây giờ không cần phải khóc trước đâu."

Lời hâm doạ của Trầm Minh bây giờ lại như một liều thuốc trấn định tinh thần Diệp Nhã Linh vậy. Diệp Nhã Linh biết Trầm Minh sẽ không lừa mình, hơn nữa nếu thật sự có chuyện thì sẽ không đe doạ đánh mình như vậy.
Luống cuống bước xuống giường, dùng mền phủ lên thân thể chạy vào phòng tắm. Trầm Minh vẫn không quay đầu lại nhưng lại khẽ nở nụ cười.

Cho nửa canh giờ là quá nhiều vì chuyện xảy ra như vậy khiến Diệp Nhã Linh không có tâm trạng chải chuốt trang điểm. Chưa đến mười lăm phút, Diệp Nhã Linh một thân y phục trắng đơn giản đứng trước mặt Trầm Minh, rụt rè ngước nhìn người trước mặt
"Thầy... Em xong rồi."

Lúc này Trầm Minh mới ngẩng đầu nhìn lên, gật đầu bình phẩm
"Ừm, mặc thế này ăn cây cũng tiện."

Diệp Nhã Linh lúng túng
"Thầy... Em đúng giờ mà!"

Trầm Minh cười ôn hoà
"Ngồi xuống đi. Kể lại chuyện hôm qua xem."
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Tham gia
17/9/19
Bài viết
61
Gạo
0,0
Chương 46.
"Chủ tử?" Trầm Minh nhắc lại lần nữa "Tên đó thật sự gọi chủ tử sao?"

Diệp Nhã Linh gật đầu chắc chắn
"Em nghe đúng là như vậy mà. Có điều, theo như nguyên tác thì Du Nhã Linh tự dùng xuân dược mê hoặc Long Diên Đế Quân chứ không có bị ai hạ thuốc cả. Thật không biết chủ tử trong miệng người này là chỉ ai nữa!"

Thấy Trầm Minh nhìn mình, Diệp Nhã Linh vội thanh minh
"Thầy... Thầy đừng nghĩ là em tự mình dùng... dùng cái thuốc quái quỷ đó nha... em không dám làm bậy vậy đâu!"

Trầm Minh vờ nghiêm nghị
"Ừ! Biết là em không dám. Cử thử làm vậy xem tôi có đánh gãy tay em không."

"Thầy đánh đau muốn chết mà cứ đòi đánh em hoài" Diệp Nhã Linh dẫu môi "Nhưng mà nếu nhắc đến xuân dược thì em lại nghĩ có liên quan đến Du Linh Lung. Lần trước cô ấy có đến đưa em hai lọ xuân dược, bảo em sớm ngày phục dùng để câu dẫn Long Diên Đế Quân, đoạt hậu vị khôi phục Tây Cương Quốc".

"Thân thể em có chổ nào không ổn không?"

Trầm Minh lần nữa nhắc lại câu đó, Diệp Nhã Linh đột nhiên đỏ mặt
"Em... không có." Ngập ngừng một chút "Nhưng mà, gáy em đau quá, hay là do tác dụng phụ của xuân... xuân dược?"

"Ừ! Con người em không bị đánh là không an tĩnh được. Là do tôi đánh đó." Trầm Minh trêu ghẹo, sau đó đứng lên "Bây giờ tôi thượng triều. Trước mắt em đừng đối đầu với Du Linh Lung tránh bứt dây động rừng. Cây kim trong bọc sẽ có ngày lòi ra. Tôi sẽ đòi lại công bằng cho em."

Diệp Nhã Linh cảm kích gật đầu. Nội tâm một trận vui sướng, nhờ có biến cố mới cảm nhận được sự quan tâm của Trầm Minh, thành trì băng lãnh lạnh lùng cuối cùng cũng lộ ra một chút ấm áp.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Tham gia
17/9/19
Bài viết
61
Gạo
0,0
Chương 47.
Chập tối, Trầm Minh theo thói quen bước đến thư phòng phạt tội Diệp Nhã Linh, nhưng trái với mọi ngày Diệp Nhã Linh đều đến đúng giờ thì hôm nay lại không thấy thân ảnh quen thuộc quỳ ngay ngắn ở đó đâu cả. Cho rằng Diệp Nhã Linh hôm nay đến trễ, Trầm Minh ngồi vào án thư tùy tiện mở một cuốn sách ra xem, không tức giận cũng không định phạt thêm gì cả. Nhưng mà nửa canh giờ trôi qua vẫn không thấy Diệp Nhã Linh đến, Trầm Minh nóng lòng men theo đường mật thất nối Cửu Lương Điện đến Ngọc Dương Cung tìm khắp một lượt rồi lại quay trở về. Gian phòng cấp cho Diệp Nhã Linh tại Cửu Lương Điện cũng không có ai. Lúc này Trầm Minh thật sự hoảng hốt cho rằng Diệp Nhã Linh xảy ra chuyện, liền tức tốc quay về phòng lấy bảo kiếm.
Nhưng khi vừa mở cửa phòng ra, Trầm Minh vốn điềm tĩnh xém chút nữa đã kinh hô gọi người. Diệp Nhã Linh vẫn một thân váy trắng như ban sáng, ngồi bệt dưới đất, hai tay ôm gối ngồi trong bóng tối vô cùng đáng thương.
Trầm Minh bước vào thắp một lượt các đèn lên, nhẹ nhàng đỡ Diệp Nhã Linh ngồi lại lên giường, thắc mắc hỏi
"Em làm gì vậy? Sao không mở đèn lên?"

Diệp Nhã Linh bộc lộ sự mừng rỡ qua ánh mắt
"Thầy... Cuối cùng thầy cũng về rồi... Em sợ thầy không về kịp lại có người đến hạ thuốc em... Em không muốn bị dơ bẩn... Không muốn thầy ghét bỏ em..."

Từng lời non nớt làm rung động đáy lòng Trầm Minh, tay nhẹ xoa đầu thiếu nữ trước mặt
"Đừng sợ. Tôi không ghét bỏ em. Tôi đã ra lệnh tăng thêm thị vệ canh gác, phiên gác cũng được tăng thêm. Sẽ không xảy ra sơ xuất nữa đâu."

Diệp Nhã Linh nhận được ôn nhu ấm áp, lại nghe thấy lời trấn an, nội tâm bình tĩnh đi nhiều, cũng không còn hoảng sợ nữa liền nở một nụ cười thật tươi.

Giây tiếp theo, Trầm Minh dội xuống một gáo nước lạnh.
" Nếu đã an tâm rồi, vậy thì nợ hôm nay tính thế nào đây?"

Diệp Nhã Linh có chút ngây ngốc không bắt kịp
"Nợ? Em có nợ thầy gì ư?"

Trầm Minh nhếch mày
"Hôm nay vì sao không quỳ? Nợ roi đã lãnh đủ chưa?"

Diệp Nhã Linh sực tỉnh, cuống quýt xuống giường, giày cũng không kịp xỏ, vội vàng quỳ xuống trước mặt Trầm Minh
"Em... em xin lỗi thầy... Em nhất thời sơ ý quên mất... Thầy phạt nhẹ tay..."

Trầm Minh nén cười, xuống giường đỡ Diệp Nhã Linh dậy
"Khuya rồi, ngủ đi. Nợ hôm nay đổi thêm chịu phạt hai ngày nữa, có ý kiến gì không?"

Diệp Nhã Linh lập tức lắc đầu
"Em không dám."

Trầm Minh hài lòng
"Hôm nay ngủ tạm ở đây cho bớt sợ đi. Tôi ngủ ở bên kia. Em nằm trên giường đi."

Diệp Nhã Linh khó xử
"Nhưng mà thầy..."

Trầm Minh cắt ngang
"Muốn ăn roi trước khi ngủ phải không?"

Diệp Nhã Linh lí nhí
"Em không..."

Trầm Minh không nói gì nữa, khoan thai bước đến giường nhỏ gần giá sách thả người xuống.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Tham gia
17/9/19
Bài viết
61
Gạo
0,0
Chương 48.
Diệp Nhã Linh ở cùng điện với Trầm Minh mấy ngày liền khiến Du Linh Lung gấp không chịu nỗi. Cô ta không hiểu vì sao mình đã làm đến mức đó mà Trầm Minh vẫn như cũ thích Diệp Nhã Linh.

"Đế Quân, Tây Cương Nhị Công Chúa xin yết kiến"

Diệp Nhã Linh khiêu mi nhìn Trầm Minh, sau đó cụp mắt ngoan ngoãn thưởng thức dĩa trái cây trong lòng mình. Trầm Minh nhìn thấy biểu hiện này cũng có chút hài lòng.

"Đế Quân, Linh Lung vâng mệnh phụ hoàng đến Long Diên Quốc tham dự hôn lễ của Đế Quân và Nhã Linh tỷ. Linh Lung tự thấy mình ở Long Diên Quốc cũng lâu rồi, quả thật không tiện, dù vẫn chưa tham dự hôn lễ nhưng thấy Đế Quân và Nhã Linh tỷ tình cảm sâu sắc như vậy, Linh Lung cũng an lòng trở về Tây Cương bẩm báo với phụ hoàng"

"Ồ, Nhị Công Chúa định trở về Tây Cương sao? Khi nào sẽ khởi hành?" Trầm Minh làm ra vẻ ngạc nhiên đáp lời.

Du Linh Lung vô cùng ghét cách gọi Nhị Công Chúa này, chẳng khác nào chỉ rõ rành rành cô ta thấp hơn Diệp Nhã Linh một bậc, nhưng vẫn bình tĩnh mỉm cười tao nhã"

"Tây Cương có việc, Linh Lung vâng mệnh phụ hoàng trở về, qua nửa tháng nữa sẽ khởi hành."

"Muội muội không kịp tham dự hôn lễ, có trách bổn cung không?" Diệp Nhã Linh đột nhiên ngẩng mặt lên.

Nén căm phẫn trong đáy mắt, Du Linh Lung vẫn dịu dàng đáp:
"Nhã Linh tỷ nói đùa rồi, muội sao dám trách tỷ. Hôn sự của tỷ và Đế Quân cần chọn ngày cẩn thận, sao có thể vì muội mà qua loa."

"Ừm. Muội biết vậy là tốt."
Diệp Nhã Linh lại như cũ cúi đầu ăn.

Du Linh Lung bị khiêu khích cực hạn, nhưng rất nhanh kiềm chế lại, nói thêm vài câu rồi cũng cáo lui.

Trầm Minh khó hiểu:
"Em khiêu khích cô ta làm gì?"

Diệp Nhã Linh lúc này mới buông dĩa trái cây ra, ngẩng đầu lên, mắt trong suốt:
"Du Linh Lung lần này đến để nhìn xem chúng ta có... làm chuyện đó với nhau chưa..." nói đến đây hai má đột nhiên ửng đỏ "nếu chưa... sẽ thúc ép loại quan hệ đó để đạt được mục đích, khi em mang trong người huyết mạch hoàng tộc Long Diên sẽ dụ dỗ hoặc bắt cóc em về Tây Cương uy hiếp thầy."

"Vậy hiện giờ em khiêu khích cô ta là muốn cô ta đẩy nhanh tiến độ sao?"

Diệp Linh Lung mân mê gấu váy
"Thật ra... em có chút sợ... Nên là biết trước vẫn dễ phòng hơn."

"Được rồi, trở về đi. Cho phép em tùy cơ ứng biến."
 
Tham gia
17/9/19
Bài viết
61
Gạo
0,0
Chương 49.

Ngự hoa viên. Diệp Nhã Linh một mình thả chậm cước bộ đột nhiên rẽ vào một góc khuất.

"Linh Lung muội còn điều gì không an tâm hay sao mà phải hẹn ta đến chổ kín đáo này?"

Du Linh Lung hừ lạnh:
"Ngươi bớt giả vờ giả vịt. Bảo ngươi đến là để nhận ý chỉ từ phụ hoàng bệ hạ."

"Ý chỉ?" Diệp Nhã Linh ngạc nhiên, thầm mắng mình ngốc nghếch sao lại quên đi nhân vật bệ hạ này.

"Ba ngày sau, bổn công chúa xuất hành về Tây Cương. Nhưng đó chỉ là giả vờ. Hai vạn quân Tây Cương sẽ chờ ngươi tiếp ứng ở cổng thành. Nhiệm vụ của ngươi là theo xa giá của bổn công chúa, trên danh nghĩa là tiễn ta nhưng thực chất là dẫn tướng chỉ huy hai vạn quân đó vào thành."

"Dẫn quân vào thành? Ngươi đùa gì vậy?"

"Sao? Ngươi không muốn làm hay là làm không được"

"Linh Lung muội, muội coi Đế Quân người ta là đồ ngốc để muội mặc sức muốn làm gì thì làm hay sao?"

Du Linh Lung lại ra vẻ khinh bỉ:
"Nói ngươi ngu ngốc ngươi còn không chịu. Ngươi đi theo xa giá của bổn công chúa ắt phải mang theo tùy tùng. Đợi đến cổng thành, người của bổn công chúa sẽ thanh toán bọn chúng rồi cải trang thành tùy tùng của ngươi để trở về."

"Không được!"

"Không được? Ngươi không được phép nói không được với ta! Thật sự coi mình là phi tử của Trầm Minh à? Hay ngươi thương hại bọn chúng? Ngươi đừng quên thánh lệnh của phụ hoàng bệ hạ, chỉ cần ngươi một khắc bất tuân, bổn công chúa vẫn có thể tiền trảm hậu tấu!"

Diệp Nhã Linh nhất thời bối rối:
"Ta... không có..."

"Ngươi tốt nhất là nên ngoan ngoãn nghe lời ta mà phối hợp hành động. Ta sẽ sai người đưa kế hoạch hành động và danh sách tùy tùng trà trộn và thành cho ngươi, ngươi cứ như thế mà làm."

"Nhưng nếu... lỡ Long Diên Đế Quân phát hiện..."

Du Linh Lung nạt ngang:
"Ta không cần biết! Đó là chuyện của ngươi! Ngươi đã làm hỏng rất nhiều kế hoạch của phụ hoàng bệ hạ rồi, lần này làm không xong, ngươi cứ chờ ban chết đi!"

Lời vừa dứt, Du Linh Lung dứt khoát rời đi. Diệp Nhã Linh tần ngần một lúc rồi cũnh rời khỏi.

Chập tối. Diệp Nhã Linh ngồi chải tóc trong phòng, một mảnh phi tiêu phóng đến bên gương. Nén hoảng sợ, tay run run mở giấy, từng nét chữ như khắc lên nỗi sợ rõ rệt trong đáy mắt.
Diệp Nhã Linh không muốn. Tất nhiên không thể dẫn sói vào nhà hãm hại Trầm Minh. Diệp Nhã Linh muốn ngăn cản, nhưng lại không thể nói cho Trầm Minh biết. Diệp Nhã Linh quá hiểu rằng Trầm Minh thà mạo hiểm chứ không muốn Diệp Nhã Linh gặp bất trắc. Nếu nói ra, người tiễn theo xa giá Du Linh Lung sẽ là Trầm Minh, nguy hiểm gấp vạn lần.

Diệp Nhã Linh nhiều lần vò nát tờ giấy rồi lại vuốt phẳng, nửa đêm, nến vẫn chưa tắt.
 
Bên trên